Trời Quang Sau Cơn Mưa - Sơ Ly

Chương 48

Editor: Saki

Cuối cùng, Trần Chanh đã đồng ý lời mời dự tiệc tối của Trình Hà Châu.Cô nói với anh là đến phòng vẽ gấp công việc, anh cũng tinh ý không nhắn tin quấy rầy.

Tối thứ bảy, cô đúng giờ đến khách sạn 5 sao nơi tổ chức bữa tiệc.Khi cô ra khỏi nhà, bà Ngô có hỏi, cô nói dối là đi phòng vẽ, có thể sẽ đi dạo phố.

Quy mô của bữa tiệc lớn hơn cô tưởng tượng, số lượng khách mời cũng nhiều hơn dự kiến.Tấm thiệp được xịt nước hoa, mùi hương ấm áp của hoa cỏ, hài hòa với chủ đề của buổi tiệc.

Mãi đến khi tới cửa, nhìn thấy những bức ảnh nghệ thuật đẹp và băng rôn bày biện bên ngoài, cô mới biết cái gọi là “tiệc gia đình” thực chất là tiệc sinh nhật lần thứ 22 của Liêu Chi Đại.Toàn bộ hội trường được bố trí tỉ mỉ, từng chi tiết nhỏ đều được thiết kế công phu.

Đêm qua, nghĩ đến việc hôm nay sẽ gặp Trình Hà Châu, có lẽ sẽ giải đáp được những thắc mắc chất chứa trong lòng bao năm qua, cô lo lắng không yên, chỉ ngủ được chưa đầy 4 tiếng.Mãi đến khi tới cửa, nhìn thấy những bức ảnh nghệ thuật đẹp và băng rôn bày biện bên ngoài, cô mới biết cái gọi là “tiệc gia đình” thực chất là tiệc sinh nhật lần thứ 22 của Liêu Chi Đại.

Giờ đây, đứng trước khung cảnh náo nhiệt của bữa tiệc, Trần Chanh cảm thấy thật nực cười.“

Cô đã tưởng tượng bữa tiệc gia đình của họ sẽ như thế nào, không ngờ lại là một bữa tiệc sinh nhật.Cô tham dự với bất kỳ thân phận nào cũng đều không thích hợp.

Bỗng nhiên, Trần Chanh cảm thấy câu trả lời cũng không còn quan trọng nữa.Trong mắt Trần Chanh thoáng qua vẻ ngưỡng mộ, không phải vì bữa tiệc sinh nhật được trang trí lộng lẫy, mà là vì Liêu Chi Đại có một đôi cha mẹ rất yêu thương cô ấy.

“Cô Trần!”Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán xem đó là họ hàng bên nào.

Trình Hà Châu đang ra đón bạn thì nhìn thấy Trần Chanh, ngập ngừng gọi một tiếng.“

Trần Chanh quay người lại, Trình Hà Châu nhận ra đúng là cô, bà vui mừng vì cô thật sự đã đến, không kịp để ý gì khác, vội chạy chậm về phía cô.Cũng bình thường thôi, những năm trước anh ấy là tâm điểm của các buổi tiệc ở Giang Đô, giờ so với mấy bữa tiệc nhàm chán này, anh ta thích đến câu lạc bộ hơn.

“Sao đến mà không báo một tiếng, để tôi cho người đi đón.” Trình Hà Châu nói với ánh mắt vui mừng.” Trình Hà Châu nói với ánh mắt vui mừng.

Trần Chanh ra dấu: Tôi có việc ở gần đây, tiện đường ghé qua xem.Trần Chanh nhìn đến ngẩn ngơ, cứ ngỡ mình đang ở Disneyland.

Cô không mặc váy dự tiệc, chỉ đơn giản một chiếc váy dài khoác áo choàng, phù hợp với thời tiết lạnh lẽo của Giang Đô, khiến lời nói thêm phần đáng tin.Tối thứ bảy, cô đúng giờ đến khách sạn 5 sao nơi tổ chức bữa tiệc.

Trình Hà Châu thật sự nghĩ Trần Chanh chỉ tình cờ ghé qua, vội nói: “Đã đến rồi thì vào ngồi một lát, cùng ăn bữa cơm.”Cô chỉ mong hôm nay không có sai sót gì, mau chóng kết thúc.

Trần Chanh từ chối khéo: Không ngờ tiệc gia đình lại có nhiều người thế này, tôi không muốn làm phiền.Cô đã tưởng tượng bữa tiệc gia đình của họ sẽ như thế nào, không ngờ lại là một bữa tiệc sinh nhật.

Cô tham dự với bất kỳ thân phận nào cũng đều không thích hợp.Đám đông mở ra một lối đi.

Trình Hà Châu cười ngượng: “Hôm nay là sinh nhật Tam Tam, ban đầu định tổ chức bữa cơm gia đình, nhưng năm nay nó sắp tốt nghiệp đại học nên muốn tổ chức một bữa tiệc thật tươm tất. Ba nó cũng muốn con gái vui vẻ nên mời thêm một số bạn bè làm ăn, không ngờ cuối cùng bữa tiệc gia đình lại trở thành tiệc tối chính thức.”“Tôi cũng không biết, mọi người đều chen lên trước, tôi cũng góp vui thôi.

Có lẽ do tâm trạng không tốt, nghe xong lời Trình Hà Châu, Trần Chanh cảm thấy mình như kẻ hèn nhát đang lén nhìn trộm hạnh phúc của người khác, cô chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn, vừa ghen tị vừa phải chấp nhận thực tế rằng có lẽ cô không thể có được một gia đình đầm ấm như vậy.” Trình Hà Châu không nhận ra sự miễn cưỡng của Trần Chanh, bước nhanh lại gần, kéo cô đi vào.

Trước khi Trần Chanh kịp ra hiệu, Trình Hà Châu đã nhiệt tình giữ lại: “Đã đến rồi, cũng đúng giờ ăn, vào xem một chút đi.”Trông náo động quá.

Trần Chanh chưa từng tham dự tiệc tối, những buổi tiệc bắt buộc phải tham dự trước đây đều có Trần Ngạo Sương bên cạnh chỉ bảo.Có lẽ do tâm trạng không tốt, nghe xong lời Trình Hà Châu, Trần Chanh cảm thấy mình như kẻ hèn nhát đang lén nhìn trộm hạnh phúc của người khác, cô chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn, vừa ghen tị vừa phải chấp nhận thực tế rằng có lẽ cô không thể có được một gia đình đầm ấm như vậy.

Quen với việc phụ thuộc vào người khác khi ra ngoài, một mình đến những nơi đông người, cô không có tự tin.Ba nó cũng muốn con gái vui vẻ nên mời thêm một số bạn bè làm ăn, không ngờ cuối cùng bữa tiệc gia đình lại trở thành tiệc tối chính thức.

“Đi nào!” Trình Hà Châu không nhận ra sự miễn cưỡng của Trần Chanh, bước nhanh lại gần, kéo cô đi vào.Trần Chanh chọn một góc khuất ngồi xuống, hoàn toàn không hòa nhập với đám đông đang qua lại trò chuyện trong phòng tiệc.

“Có một món do tôi tự tay làm, cô nhất định phải nếm thử, là món theo khẩu vị quê cô đấy.”Có người theo đám đông chen lên xem, dù chẳng biết chuyện gì xảy ra, vội vàng hỏi người bên cạnh: “Ai đến vậy?

Nghe đến đây, Trần Chanh có chút dao động.Đám đông dày đặc như “bức tường người” chủ động nhường ra một lối đi.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cô không có bất kỳ hành động phản kháng nào, để mặc Trình Hà Châu dẫn đi, cùng bước vào hội trường.Cô không mặc váy dự tiệc, chỉ đơn giản một chiếc váy dài khoác áo choàng, phù hợp với thời tiết lạnh lẽo của Giang Đô, khiến lời nói thêm phần đáng tin.

Với tư cách là mẹ của nhân vật chính buổi tiệc, dọc đường đi có không ít người chủ động lên chào hỏi Trình Hà Châu, bà đều tươi cười đáp lễ.Với tư cách là mẹ của nhân vật chính buổi tiệc, dọc đường đi có không ít người chủ động lên chào hỏi Trình Hà Châu, bà đều tươi cười đáp lễ.

Nhiều ánh mắt tò mò hướng về phía Trần Chanh, nhưng vì Trình Hà Châu không có ý định giới thiệu nên không ai biết mối quan hệ giữa họ là gì, chỉ đoán qua ngoại hình có lẽ là người thân.Đêm qua, nghĩ đến việc hôm nay sẽ gặp Trình Hà Châu, có lẽ sẽ giải đáp được những thắc mắc chất chứa trong lòng bao năm qua, cô lo lắng không yên, chỉ ngủ được chưa đầy 4 tiếng.

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán xem đó là họ hàng bên nào.Trần Chanh từ chối khéo: Không ngờ tiệc gia đình lại có nhiều người thế này, tôi không muốn làm phiền.

Trình Hà Châu và Liêu Tĩnh đã đầu tư rất nhiều cho tiệc sinh nhật con gái. Tưởng rằng bên ngoài bày biện đầy ảnh và hoa tươi đã đủ hoành tráng, nhưng bên trong còn được trang trí như cổ tích mộng mơ: hai bên cắm đầy hoa tươi, sân khấu chính có bức tường hoa hồng cao, đèn pha lê tỏa ra ánh sáng nhiều màu sắc, tràn ngập không khí thiếu nữ.“Đợi tôi nhé, lát nữa cùng ngồi bàn chính.

Trần Chanh nhìn đến ngẩn ngơ, cứ ngỡ mình đang ở Disneyland.Ngồi bàn chính…

Vào đến phòng chính, lần lượt có người đến báo cáo với Trình Hà Châu về tình hình bữa tiệc, nhiều việc cần bà quyết định.Trình Hà Châu đang ra đón bạn thì nhìn thấy Trần Chanh, ngập ngừng gọi một tiếng.

Bà không thể đảm đương hết, đành ngại ngùng nói với Trần Chanh: “Xin lỗi, nhà bếp có chút sự cố, tôi cần qua đó xử lý, cô cứ đi dạo quanh đây nhé.”Cuối cùng, Trần Chanh đã đồng ý lời mời dự tiệc tối của Trình Hà Châu.

Trần Chanh ngoan ngoãn gật đầu.quá thu hút sự chú ý.

“Đợi tôi nhé, lát nữa cùng ngồi bàn chính.” Trình Hà Châu dặn dò đặc biệt.Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cô không có bất kỳ hành động phản kháng nào, để mặc Trình Hà Châu dẫn đi, cùng bước vào hội trường.

Ngồi bàn chính… quá thu hút sự chú ý.Trần Chanh quay người lại, Trình Hà Châu nhận ra đúng là cô, bà vui mừng vì cô thật sự đã đến, không kịp để ý gì khác, vội chạy chậm về phía cô.

Trần Chanh thầm nghĩ, để lát nữa từ chối vậy.Trình Hà Châu thật sự nghĩ Trần Chanh chỉ tình cờ ghé qua, vội nói: “Đã đến rồi thì vào ngồi một lát, cùng ăn bữa cơm.

Sau khi đã ba lần xác nhận Trần Chanh không tỏ vẻ không hài lòng, Trình Hà Châu mới yên tâm cùng người quản lý rời đi.Trình Hà Châu cười ngượng: “Hôm nay là sinh nhật Tam Tam, ban đầu định tổ chức bữa cơm gia đình, nhưng năm nay nó sắp tốt nghiệp đại học nên muốn tổ chức một bữa tiệc thật tươm tất.

Trần Chanh chọn một góc khuất ngồi xuống, hoàn toàn không hòa nhập với đám đông đang qua lại trò chuyện trong phòng tiệc.Chen lên trước chỉ khiến bị đám đông xô đẩy, cô đành đứng dậy, kiễng chân, vươn cổ nhìn ra ngoài.

Trên bàn đặt hai bông hồng champagne tỏa hương thơm nhẹ nhàng, được buộc gọn bằng một dải lụa tinh xảo, đặt trong bình thủy tinh trong suốt.Trần Chanh ra dấu: Tôi có việc ở gần đây, tiện đường ghé qua xem.

Bên cạnh có một tấm thiệp, mở ra là ảnh nghệ thuật của Liêu Chi Đại, bên cạnh để trống, tiêu đề viết “Xin hãy để lại lời chúc phúc của bạn”.“Cô Trần!

Tấm thiệp được xịt nước hoa, mùi hương ấm áp của hoa cỏ, hài hòa với chủ đề của buổi tiệc.“

Toàn bộ hội trường được bố trí tỉ mỉ, từng chi tiết nhỏ đều được thiết kế công phu.Là nhân vật chính của buổi tiệc, Liêu Chi Đại chắc chắn sẽ là tâm điểm chú ý và là người được ngưỡng mộ nhất tối nay.

Là nhân vật chính của buổi tiệc, Liêu Chi Đại chắc chắn sẽ là tâm điểm chú ý và là người được ngưỡng mộ nhất tối nay.Quen với việc phụ thuộc vào người khác khi ra ngoài, một mình đến những nơi đông người, cô không có tự tin.

Trong mắt Trần Chanh thoáng qua vẻ ngưỡng mộ, không phải vì bữa tiệc sinh nhật được trang trí lộng lẫy, mà là vì Liêu Chi Đại có một đôi cha mẹ rất yêu thương cô ấy.“Sao đến mà không báo một tiếng, để tôi cho người đi đón.

Đột nhiên, cửa chính có tiếng ồn ào, khách trong phòng đều đổ dồn về phía cửa.“Đi nào!

Có người theo đám đông chen lên xem, dù chẳng biết chuyện gì xảy ra, vội vàng hỏi người bên cạnh: “Ai đến vậy? Trông náo động quá.”Đột nhiên, cửa chính có tiếng ồn ào, khách trong phòng đều đổ dồn về phía cửa.

“Tôi cũng không biết, mọi người đều chen lên trước, tôi cũng góp vui thôi.”“

“Các người không biết ai đến à? Cũng bình thường thôi, những năm trước anh ấy là tâm điểm của các buổi tiệc ở Giang Đô, giờ so với mấy bữa tiệc nhàm chán này, anh ta thích đến câu lạc bộ hơn.”Trước khi Trần Chanh kịp ra hiệu, Trình Hà Châu đã nhiệt tình giữ lại: “Đã đến rồi, cũng đúng giờ ăn, vào xem một chút đi.

Nghe ba người đi ngang qua thích thú bàn tán, Trần Chanh nổi lòng tò mò.Tống Tế Lễ đi quán trà xem giống trà mới, ăn xong bữa sáng đã ra ngoài.

Chen lên trước chỉ khiến bị đám đông xô đẩy, cô đành đứng dậy, kiễng chân, vươn cổ nhìn ra ngoài.“

Đám đông dày đặc như “bức tường người” chủ động nhường ra một lối đi.Nhiều ánh mắt tò mò hướng về phía Trần Chanh, nhưng vì Trình Hà Châu không có ý định giới thiệu nên không ai biết mối quan hệ giữa họ là gì, chỉ đoán qua ngoại hình có lẽ là người thân.

Chỉ trong khoảnh khắc, cả phòng im bặt, không ai dám lên tiếng.Bỗng nhiên, Trần Chanh cảm thấy câu trả lời cũng không còn quan trọng nữa.

Chỉ thấy một người đàn ông nhanh chóng xuyên qua đám đông, cười đón khách quý ở cửa.“Các người không biết ai đến à?

Trần Chanh không nhìn thấy bên ngoài, mất hứng thú, nghĩ bụng dù là vị khách quý nào đến cũng chẳng liên quan đến cô.Để không bị lộ, cô phải về nhà hoặc về phòng vẽ trước khi anh về.

Cô chỉ mong hôm nay không có sai sót gì, mau chóng kết thúc. Hôm nay ra ngoài cô không nói với ai, tự bắt taxi đến. Khi cô ra khỏi nhà, bà Ngô có hỏi, cô nói dối là đi phòng vẽ, có thể sẽ đi dạo phố.Hôm nay ra ngoài cô không nói với ai, tự bắt taxi đến.

Tống Tế Lễ đi quán trà xem giống trà mới, ăn xong bữa sáng đã ra ngoài. Cô nói với anh là đến phòng vẽ gấp công việc, anh cũng tinh ý không nhắn tin quấy rầy.Trần Chanh chưa từng tham dự tiệc tối, những buổi tiệc bắt buộc phải tham dự trước đây đều có Trần Ngạo Sương bên cạnh chỉ bảo.

Để không bị lộ, cô phải về nhà hoặc về phòng vẽ trước khi anh về.Bên cạnh có một tấm thiệp, mở ra là ảnh nghệ thuật của Liêu Chi Đại, bên cạnh để trống, tiêu đề viết “Xin hãy để lại lời chúc phúc của bạn”.

Nhưng Trần Chanh luôn cảm thấy có điều chẳng lành.Trần Chanh không nhìn thấy bên ngoài, mất hứng thú, nghĩ bụng dù là vị khách quý nào đến cũng chẳng liên quan đến cô.

Đám đông mở ra một lối đi.Nghe đến đây, Trần Chanh có chút dao động.

Trần Chanh nhìn rõ vị khách quý đó là ai.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô nín thở, ước gì có cỗ máy dịch chuyển tức thời đưa cô về phòng vẽ, hoặc về nhà, miễn là không ở đây.

Trong cơn hoảng loạn, Trần Chanh chọn cách cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy, hy vọng Tống Tế Lễ không nhìn thấy cô.

Lúc này, Tống Tế Lễ như con báo đang săn mồi, vừa vào cửa đã khóa chặt mục tiêu, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Trần Chanh như muốn xuyên thấu cô, không hề dời đi một phân.

Trần Chanh vẫn đang nghĩ xem phải làm sao, giờ đã bị bắt gặp tại trận, liệu còn cơ hội cứu vãn không?

“Chú hai mời ngồi bên bàn chính, để tôi dẫn đường.” Người đàn ông nói chuyện mặc nguyên bộ vest cao cấp trông giống hệt anh thợ cắt tóc Tony ở tiệm, cứ sợ một giây sau anh ta sẽ hỏi làm thẻ thành viên không, có giảm giá 20%.

Tống Tế Lễ vẫn mặc bộ vest thường ngày như lúc sáng ra khỏi nhà, không giống đa số đàn ông trong phòng tiệc đang diện những bộ đồ xa hoa kín đáo, trông anh như người đi ngang qua ghé vào xem chứ không phải đến dự tiệc.

Nhìn vậy, Trần Chanh và Tống Tế Lễ đều không hợp với không khí buổi tiệc, không hòa nhập được, nhưng nếu họ đứng cạnh nhau thì phong cách trang phục giản dị lại khá hợp nhau.

Trần Chanh quan sát kỹ nét mặt của Tống Tế Lễ, dõi theo ánh mắt và hành động của anh.

Nếu đoán không nhầm, anh đến đây là để tìm cô.

Tống Tế Lễ không có động thái gì, chỉ liếc mắt nhìn một vòng quanh đại sảnh rồi theo người quản lý lên phòng đàm phán ở tầng trên.

“Trời ơi, thật sự là Tống Tế Lễ sao? Tôi tưởng không còn gặp anh ấy ở mấy bữa tiệc thế này nữa chứ.”

“Ngày xưa anh ấy chơi vui lắm, nhiều người tranh nhau làm bạn nhảy, tiếc là lần nào cũng bị Phương Tiêu Mẫn chiếm trước một bước.”

“Đúng vậy, trước tôi cứ nghĩ nếu được chú hai Tống mời nhảy điệu mở màn thì đời này không còn gì tiếc nuối.”

“Tiếc quá, các người có biết chú hai đã kết hôn chưa?”

“Cả Giang Đô ai mà không biết.”

“Không ngờ lại để cô tư nhà họ Thẩm được lợi.”

“Ông Tống cũng thật là, sao lại để Nhị thúc cưới người câm chứ?”

Mấy công tử và tiểu thư tụ tập lại một chỗ, bàn tán xôn xao.

Trong điện thoại, Tống Tế Lễ gửi đến nhiều tin nhắn ‘thân thiết’.

Anh hỏi:【Đây là nhà, hay là phòng vẽ?】

Trần Chanh lén lút kiểm tra tin nhắn, cô không dám trả lời, cất điện thoại đi. Vốn dĩ cô cũng không quen thường xuyên xem tin nhắn.

Tống Tế Lễ không nhắn thêm gì nữa, cô hơi ưỡn thẳng người.

Ở bàn phía trước, Tống Tế Lễ ngồi xuống, ngay cả Liêu Chi Đại – nhân vật chính của buổi tiệc cũng phải lên mời rượu.

Có vẻ như… anh thật sự giận rồi.

Tống Tế Lễ đã dặn đi dặn lại đừng qua lại quá thân thiết với nhà họ Liêu, vậy mà cô không nghe lời khuyên, một mực làm theo ý mình.

Liệu anh có hiểu lầm không?

Nghĩ đến đây, Trần Chanh bỗng cảm thấy căng thẳng và hoảng sợ, cô không muốn ở lại nữa, đứng dậy đi tìm Trình Hà Châu.

Mau chóng xác nhận những điều mình muốn biết, rồi lập tức rời đi.

Ra khỏi phòng tiếp khách, tim Trần Chanh đập quá nhanh, thở không ra hơi, phải vịn tường thở dốc, tay run không ngừng.

Nhà bếp…

Trần Chanh đi loanh quanh trong khuôn viên buổi tiệc, dò dẫm bước đi.

Tìm được Trình Hà Châu, hỏi cho rõ rồi cô có thể đi.

Không kìm được, càng lúc càng nóng ruột, đầu óc trống rỗng, Trần Chanh co ro ở góc cầu thang, phải hít thở sâu vài lần mới bình tĩnh lại.

Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Trần Chanh nhìn lòng bàn tay mình một cách mơ hồ, nhận ra đây là triệu chứng của chứng lo âu và hoảng loạn đang phát tác.

Cứ tưởng sau khi về nước đã khỏi rồi…

Không còn tâm trí để ý đến những chuyện này nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, không muốn ở lại thêm.

Trần Chanh cảm thấy ngực hơi đau tức, phải vịn tường chậm rãi bước lên.

Cuối hành lang, cô suýt đụng phải người đang chạy tới.

Liêu Chi Đại lùi lại hai bước, trước tiên kiểm tra xem váy dự tiệc hôm nay có bị hư hỏng không, vỗ vỗ chỗ bị nhăn, nhíu mày, nghĩ bụng là ai đi không tiếng động khiến cô ấy suýt ngã.

Ánh mắt nhìn qua mang chút thù địch.

Trần Chanh không ngờ lại gặp Liêu Chi Đại ở đây.

“Cô là ai?” Liêu Chi Đại cảm thấy Trần Chanh rất quen, nghĩ một lúc, “Tôi nhớ ra rồi, cô chính là người mà Phương Tiêu Mẫn thường hay so sánh và bắt nạt phải không?”

“À… là vợ của chú hai Tống, cô tư nhà họ Thẩm?”

Trần Chanh không đáp lại, Liêu Chi Đại tưởng cô không thích nói chuyện, tính tình cao ngạo.

Liêu Chi Đại nhìn người phụ nữ đẹp như búp bê trước mặt một lúc, chợt nhớ đến những lời bàn tán bên ngoài, tiếc nuối nói: “Quên mất, cô không nói được.”

Trần Chanh nhịn đau, cô không còn sức ứng phó, xoay người định đi.

Liêu Chi Đại lướt lên phía trước, bám theo hỏi: “Cô định đi đâu? Sao cô lại xuất hiện ở sau bếp? Bị lạc à?”

Trần Chanh cố ý giữ khoảng cách với Liêu Chi Đại, cảm giác thân thiện của cô ấy quá quen thuộc, giống như số ít người không xem cô là quái vật không biết nói, nhưng lại tò mò không biết một người câm như cô sẽ có những hành động gì.

Trần Chanh vẫy tay, chỉ về phía trước, muốn bày tỏ rằng cô có thể tự đi được.

“Để tôi dẫn đường cho cô nhé?”

Liêu Chi Đại phớt lờ cử chỉ bằng tay của Trần Chanh, tiến lên một bước.

Trần Chanh hoảng sợ, lập tức lùi lại.

“Được rồi, chúng ta giữ khoảng cách ba mét vậy.” Liêu Chi Đại chép miệng, cảm thấy Trần Chanh thật nhàm chán, khó trách có tin đồn nói tính cô không dễ thương, thấy người là trốn, ai còn dám đến gần, đừng nói đến chuyện kết bạn.

Vậy thì… tin đồn về chú hai Tống không hài lòng khi phải cưới một người câm cũng là thật rồi.

Trần Chanh tìm đủ cách để thoát khỏi Liêu Chi Đại, cô cần đi tìm Trình Hà Châu, chuyện giữa họ, cô không muốn người thứ ba biết.

“Tôi phải đi tìm mẹ tôi, để tôi dẫn cô đi đường khác nhé.” Liêu Chi Đại rẽ trái, sợ Trần Chanh không theo kịp, đặc biệt dừng lại nhìn chằm chằm cô.

Trần Chanh không còn tỏ vẻ phản kháng nữa, vẫn như cũ, giữ một khoảng cách khiến cô cảm thấy an tâm, ngoan ngoãn đi theo sau.

Liêu Chi Đại tìm thấy phòng nghỉ sau bếp như người giúp việc đã nói, đang định đẩy cửa vào thì bị tiếng đồ vật vỡ bên trong làm giật mình, đứng khựng lại tại chỗ.

“Trình Hà Châu, bà đừng tưởng tôi không biết gần đây bà đang làm gì!” Liêu Tĩnh nổi giận, “Cất ngay cái tâm tư quỷ quái đó đi, hiện tại đang là thời điểm then chốt, tất cả mọi người đều đang theo dõi chúng ta, bà định tự tay trao điểm yếu cho bọn họ sao?”

Trình Hà Châu gấp gáp nói: “A Tĩnh, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn xác nhận thôi.”

“Rồi sao nữa? Đừng làm những chuyện vô nghĩa.” Liêu Tĩnh quát khẽ, “Bà đừng quên, lúc đầu chính tôi đã cứu bà ra khỏi cảnh khốn cùng, tôi đã thỏa mãn điều kiện của bà, bà cũng phải hoàn thành yêu cầu của tôi.”

Trình Hà Châu im lặng không nói.

“Bà lập tức đưa cô ta đi, sau này nếu tôi còn nghe thấy bà lén lút tiếp xúc với cô ta, đừng trách tôi không khách sáo.” Liêu Tĩnh hít thở sâu vài cái, “Bà không nghĩ cho Tam Tam và A Thuyền sao? Bọn chúng không phải con của bà à?”

Hồi lâu sau, Trình Hà Châu khàn giọng nói: “Tôi biết rồi.”

Bên ngoài.

Liêu Chi Đại kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt khó mà chấp nhận.

Ngược lại, Trần Chanh đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất. Khi nghe bất kỳ lời nào, trong lòng cô không còn cảm xúc. Trước khi những người trong nhà ra ngoài, cô đã quay người bước đi trước.

Liêu Chi Đại hồi phục lại tinh thần, vén váy lên để theo kịp Trần Chanh.

Trần Chanh bước đi nhanh hơn, giống như đang chạy trốn.

Liêu Chi Đại đi giày cao gót, chưa quen lắm nên suýt ngã.

“Bà Tống, cô tư Thẩm… đợi chút!” Liêu Chi Đại cố gắng chặn Trần Chanh lại ở đầu cầu thang.

Trần Chanh bình tĩnh lấy điện thoại ra, gõ vào ghi chú: “Có chuyện gì không?”

“Chỉ là… những gì cô vừa nghe có thể giữ bí mật không?” Liêu Chi Đại lộ vẻ lo lắng, “Tình cảm ba mẹ tôi rất tốt, từ nhỏ đến lớn, họ cãi nhau đếm trên đầu ngón tay. Những chuyện nhỏ nhặt trong nhà tôi, cả Giang Đô ai cũng biết, tôi cũng không giấu cô nữa. Nếu bây giờ tin đồn về mối quan hệ của họ lan ra, các chú tôi sẽ nắm được điểm yếu để gây áp lực lên ba tôi. Ông nội tôi sắp không qua khỏi, ông đang chọn người kế thừa, nên thời gian này gia đình tôi rất cẩn thận khi ra ngoài.”

“Xin cô, được không?”

Trong mắt người ngoài, Liêu Chi Đại có vẻ rất ngang ngược, nhưng lúc này cô ấy hạ thấp cái tôi của tiểu thư, chắp tay cầu xin Trần Chanh.

Suy nghĩ đầu tiên của Trần Chanh là Liêu Chi Đại chắc chắn lớn lên trong một gia đình đầy yêu thương.

Cha mẹ thương yêu, anh em hòa thuận, cả gia đình luôn nghĩ cho nhau, cùng chung kẻ thù.

Một gia đình như vậy…

Đúng rồi, biết sự thật thì có ý nghĩa gì?

Không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Trần Chanh nở nụ cười, cô gật đầu, vượt qua Liêu Chi Đại mà rời đi, vứt bỏ quá khứ đang làm phiền cô.

Có lẽ không nên biết thì hơn.

Trong quá khứ, chỉ có một mình cô âm thầm chịu đựng nỗi đau.

Cô… không muốn trở thành kẻ hề trong mắt người khác.

“Trần Chanh?”

Phương Tiêu Mẫn đi qua, còn tưởng mình nhìn nhầm.

Trần Chanh liếc nhìn, hờ hững mà rời mắt, rõ ràng là không muốn nói chuyện.

Nhưng Phương Tiêu Mẫn vẫn tiến lại gần.

“Có phải là thím tư mời cô đến không?” Phương Tiêu Mẫn ngồi bên cạnh Trần Chanh, “Thật kỳ lạ, thím tư đối xử với cô quá tốt, vừa mua tranh của cô, vừa giới thiệu cho cô những đối tác nổi tiếng, giờ còn mời cô tham dự tiệc. Trần Chanh, cô thật giỏi, rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì để thu hút người khác?”

Trần Chanh không phản ứng.

“Cô không biết gõ chữ sao?” Phương Tiêu Mẫn bực bội vì bị phớt lờ, “Người khác nói chuyện với cô mà cô không trả lời à?”

Vẫn không có phản ứng nào.

Phương Tiêu Mẫn khoanh tay, đắc ý nói: “Nếu có ai đó nói với Liêu Chi Đại về những gì thím tư đã làm cho cô, cô đoán xem cô ấy có làm khó cô không?”

Cuối cùng Trần Chanh cũng có động thái, từ từ gõ một dòng chữ trên ghi chú: Dám vì mẹ mình mà phản bác Liêu Trí Duy, tính cách thật như cô ba Liêu, tôi nghĩ cô ấy sẽ không tự dưng gây sự với tôi.

Phương Tiêu Mẫn nhớ lại cảnh tượng hôm đó, cảm thấy bên má phải vẫn còn đau âm ỉ, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt.

“Trần Chanh, nếu không phải tôi rút lui, cô sẽ không thể kết hôn với Tống Tế Lễ.” Phương Tiêu Mẫn không ngừng suy nghĩ, vội vàng muốn vượt qua người khác.

Trần Chanh nhìn Phương Tiêu Mẫn bằng ánh mắt thương hại, thật muốn hỏi xem có cần giới thiệu bác sĩ tâm lý cho cô ta không?

“Tôi và anh ấy…”

Chưa nói xong, Trần Chanh cầm ly nước, trực tiếp hất vào mặt cô ta. Phương Tiêu Mẫn ngẩn người, nước lạnh làm ướt áo, cảm giác lạnh buốt ở ngực.

Khi nhận ra Trần Chanh đã làm gì, cô ta hét lên.

Toàn bộ hội trường lập tức im lặng, mọi người quay lại nhìn về phía góc.

“Bà Tống, chúng ta không thể nói chuyện một cách tử tế sao? Tại sao phải làm tôi xấu hổ giữa chốn đông người như vậy?” Phương Tiêu Mẫn ngay lập tức thay đổi sắc mặt, hai tay ôm lấy ngực, vô vọng nhìn xung quanh.

Trần Chanh không giải thích, cô siết chặt nắm tay, lặng lẽ nhìn Phương Tiêu Mẫn diễn một mình.

Khi biết tình hình, Liêu Trí Duy là người đầu tiên chạy đến, anh ta đẩy người cản đường ra, tháo áo vest khoác lên vai Phương Tiêu Mẫn, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Phương Tiêu Mẫn cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đầy uất ức.

Nhân lúc này, Liêu Trí Duy ôm cô ta, cô ta nhỏ giọng khóc lóc, trông như vừa chịu đựng một nỗi uất ức lớn lao.

Liêu Trí Duy không biết Trần Chanh, lớn tiếng quát: “Người đâu! Đưa người này đi. Đừng để bất cứ ai không liên quan vào đây!”

“Ai dám!” Một giọng nữ cắt ngang, nhanh chóng chen vào đám đông, xuất hiện trước mặt mọi người.

Liêu Chi Đại đứng chắn trước Trần Chanh: “Đây là tiệc sinh nhật của tôi, tất cả khách mời đều là của tôi. Anh có quyền gì để đuổi họ đi?”

Cuộc đối đầu giữa nhánh bốn đang lên và nhánh lớn đang suy yếu luôn diễn ra trong nhà họ Liêu. Mọi người đứng xem, không ai dám bước lên giúp đỡ, vì đó là cuộc chiến nội bộ, không ai muốn bị cuốn vào.

Số lượng người tụ tập ngày càng đông. Bởi một câu nói của Liêu Trí Duy, mọi người đã có định kiến, cho rằng Trần Chanh là người đến dự tiệc không mời. Ánh mắt của họ hướng về cô chủ yếu là châm chọc và xem kịch, áp lực vô hình đè nặng lên cô, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

“Liêu Chi Đại, nếu cô có ý kiến với tôi, cũng đừng làm khó Tiêu Mẫn vào lúc này.” Liêu Trí Duy tức giận nói, “Cô không thấy cô ấy bị tổn thương sao?”

Liêu Chi Đại lạnh lùng cười nhạt, không nhượng bộ: “Tổn thương? Ai có thể làm tổn thương vợ chưa cưới của anh? Anh không hỏi xem người ta là ai, sao lại đổ nước vào cô ta một cách vô lý?”

Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn vào Trần Chanh, đến mức này, chắc hẳn cô phải lên tiếng giải thích.

Trần Chanh đứng yên, hít thở gấp gáp, cố gắng không để lộ sự sợ hãi.

“Cô ấy là cô tư Thẩm.” Liêu Chi Đại lớn tiếng công bố danh tính của Trần Chanh, bảo vệ cô chặt chẽ.

Khi biết được danh tính của Trần Chanh, ánh mắt của những người đứng xem lóe lên những cảm xúc phức tạp, họ không khỏi thì thầm bàn tán với nhau.

Có thể nghe thấy những tiếng xì xào.

“Cô tư Thẩm không phải là cô gái câm sẽ kết hôn với chú hai Tống sao?”

“Ôi? Người câm à! Chưa bao giờ thấy cô ấy xuất hiện trong bất kỳ bữa tiệc nào, tôi muốn xem cô ấy trông như thế nào.”

“Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, nhưng tiếc là không biết nói.”

“Trang phục có vẻ quê mùa, không có gì ngạc nhiên khi chú hai Tống không thích cô ấy.”

Những người đứng phía sau không ngừng chen lấn, muốn xem cô gái câm huyền thoại rốt cuộc trông như thế nào.

Liêu Chi Đại chợt nhận ra hành động của mình dường như đã gây rắc rối cho Trần Chanh. Việc công bố danh tính của cô không phải là để bảo vệ mà là đẩy cô vào tâm điểm của sự chú ý.

Nhưng giờ đã như vậy, cô ấy không thể quan tâm quá nhiều, hôm nay nhất định phải khiến Liêu Trí Duy xấu hổ.

“Đây không phải lần đầu tiên tôi gặp Phương Tiêu Mẫn cố tình gây khó dễ cho bà Tống, xúc phạm cô ấy và chèn ép bằng lời nói.” Liêu Chi Đại chỉ thẳng vào Phương Tiêu Mẫn, “Sau khi tốt nghiệp, chính cô đã chọn nhận sự hỗ trợ từ gia đình tôi và đi du học với anh trai tôi, giờ sao lại cảm thấy cô tư Thẩm chiếm lấy mọi thứ mà cô từng có? Tại sao không thể quên quá khứ và tiếp tục ở lại nhà họ Liêu?”

“Liêu Chi Đại, mày đừng nói bậy!” Liêu Trí Duy không ngần ngại bênh vực Phương Tiêu Mẫn, lớn tiếng phản bác.

Về tin đồn giữa Phương Tiêu Mẫn và Tống Tế Lễ, nhiều người cùng trang lứa đều đã nghe nói. Lời nói của Liêu Chi Đại có mức độ đáng tin rất cao.

Thậm chí có người đoán: “Có phải Phương Tiêu Mẫn đã quyến rũ chồng người khác, phá hoại gia đình, nên cô tư Thẩm mới đến đây không? Nhưng cũng quá đáng, sao lại bắt nạt người ta không biết nói.”

“Cô tư Thẩm chưa bao giờ tham dự bất kỳ buổi tiệc nào, lần này đặc biệt đến đây, chắc hẳn cảm thấy bị đe dọa. Chú hai có phải đang muốn nối lại tình xưa với Phương Tiêu Mẫn không?”

“Có khả năng.”

Tình hình ngày càng trở nên khó kiểm soát, Trần Chanh không thể mở miệng giải thích. Việc dùng ngôn ngữ ký hiệu để phản bác chỉ làm cô trở nên ngốc nghếch trong mắt một số người, không tránh khỏi bị chế giễu.

Trần Chanh cảm thấy ngột ngạt, cô liên tục lắc đầu, từng bước lùi lại.

Quên mất phía sau là hồ bơi, cô bước hụt một bước, mất thăng bằng và ngã xuống.

Không phát ra tiếng kêu, cũng không ai biết cô rơi xuống nước, liệu có bị ch.ết đuối không…

Đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo cô, kéo cô trở lại, giữ chặt trong vòng tay.

Trần Chanh hoảng hốt, ngơ ngác nhìn người xuất hiện kịp thời, đó chính là Tống Tế Lễ.

Anh đặt tay lên sau đầu cô, bảo vệ cô thật chặt.

Khi ngước lên, ánh mắt anh sâu thẳm, như một vực thẳm không thấy đáy.

“Thì ra tin đồn về tôi lại thú vị đến vậy, sao tôi không biết nhỉ?”

Người đàn ông bất ngờ lên tiếng, mọi người bỗng chốc đứng sững lại, cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Bình Luận (0)
Comment