Trời Sáng Nói Tạm Biệt

Chương 4

Thiệu Diên tự nói với mình, đối với chuyện này anh tuyệt không giải thích lần thứ ba: "Tôi viết phần mềm bán cho ba của cô ấy, cha cô ấy hi vọng tôi đến công ty của ông ấy làm việc, nhưng mà tôi lại không muốn, tôi muốn mở một công ty thuộc về mình, cho nên cho dù không đồng ý bọn họ, cũng không thể đắc tội, đều là đi cùng một con đường, tôi không có lý do gì còn chưa có bắt đầu thì đã thêm phiền toái cho mình, cho nên Doãn Tử Lăng. . . . . ." Chỉ là một nghi thức xã giao.

Lâm Tử Huân không biết mình là như thế nào bị anh ôm đến phòng tắm, thời điểm phản ứng kịp chính là cô đã là trần truồng ngồi ở trong bồn tắm, bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm.

Nhưng mà cô để ý, chỉ có lời của anh.

Đây cũng là lần đầu tiên anh nói dài với cô như vậy, anh giải thích với cô, thậm chí anh nói suy nghĩ trong lòng mình, anh đang cố gắng, là bởi vì anh muốn dựa vào năng lực của mình mở một công ty.

"Nên hồi hồn." Thiệu Diên cởi áo khoác, vén áo sơ mi trắng lên, lộ ra cánh tay tinh tráng, cầm lên bông tắm ngồi xổm xuống thay cô lau.

"Em tự mình làm." Lâm Tử Huân thanh âm khàn khàn lại đỏ bừng cả mặt, cô đúng là không có tiền đồ, chỉ cần anh giải thích một chút với cô, cô cư nhiên liền hoàn toàn mất hết giận dỗi! Chỉ là, thì ra là đây chẳng qua là một nghi thức xã giao. . . . . .

Bông tắm bị cướp đoạt, Thiệu Diên tức giận bĩu môi, vậy anh dùng thứ khác cũng giống như vậy.

"A. . . . . ."

Lâm Tử Huân bị sợ hết hồn trước ngực đột nhiên xuất hiện bàn tay, cũng không có nơi để trốn: "Anh, anh muốn làm gì?"

Chiếm lấy một bên rất tròn đầy đặn, lửa dục trong mắt Thiệu Diên càng ngày càng rõ ràng, trắng nõn đầy đủ trong tay kèm theo bọt tắm càng thêm mềm mại, khiến cho anh gần như khắc chế không được mình, anh vuốt ve nụ hoa nhỏ, cũng có thể tưởng tượng bộ dạng nó ở trong miệng mình nở rộ.

"Không nên như vậy." Lâm Tử Huân không biết làm sao, dù sao anh đã thật lâu không có chạm qua cô.

Lửa dục lan tràn cả người anh, anh đứng lên, tà ác cười yếu ớt, từ từ cởi áo sơ mi, kéo dây lưng cùng khóa quần. . . . . .

Lâm Tử Huân ngốc lăng nhìn lên trước mặt bày biện ra một bộ phái nam thân thể mê người, cô không phải thật bị anh dạy hư rồi chứ, bởi vì cô cư nhiên cũng bắt đầu mong đợi. . . . . .

Đêm như vậy, là lửa nóng cũng là lo lắng.

Lâm Tử Huân biết, một ngày nào đó, cô sẽ vạn kiếp bất phục.

Công ty của Thiệu Diên, cuối học kì sau năm nhất của bọn họ, dưới tình huống cô không hề hay biết đột nhiên khai trương.

Hôm nay, cô đứng ở phía sau anh, nhìn anh ứng phó những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới thương trường đến chúc mừng, thành thạo, tựa hồ cả người tản ra khí phách cùng hào quang, anh như vậy, thật là xa lạ với cô.

Một thanh niên chỉ học năm nhất vẫn chưa tới hai mươi tuổi, không chỉ có phải có thông minh xuất chúng, kỹ thuật máy tính cao siêu, còn có công ty của riêng mình, mấy điều này đủ khiến mọi người kinh sợ, mà cùng đi anh cắt băng, là bạn tốt của anh Bùi Dực!

Bùi Dực xuất hiện, khiến Thiệu Diên tăng gấp đôi cảm giác thần bí, bởi vì Bùi Dực là người nối nghiệp Đài Loan tương lai của Bùi thị đứng đầu thương giới, anh ta đến, khiến một đống người có mặt mũi rớt mắt kiếng, cũng hiểu được, hậu thuẫn phía sau Thiệu Diên có bao nhiêu cường ngạnh.

Lâm Tử Huân nhìn hai chữ Thiệu thị màu vàng lấp lánh, trong nội tâm một màn lo lắng rục rịch ngóc đầu dậy, giống như hiểu rõ cái gì rồi lại không muốn đi suy nghĩ sâu xa, rốt cuộc, anh đang ở trước mặt mọi người thừa nhận sự thật kia, Thiệu thị, anh là Thiệu Diên, mà không phải Lâm Diên.

Cũng gần như không có ai biết, anh là con trai Lâm gia, anh dường như căn bản khinh thường dùng đến bối cảnh hùng mạnh của Lâm gia, anh. . . . . . Giống như chính là không muốn cùng Lâm gia có một chút quan hệ.

Lâm Tử Huân lo lắng, nếu như cha mẹ biết, tình huống sẽ như thế nào?

Thiệu thị mở tiệc rượu, Doãn Thành Hùng cùng ái nữ Doãn Tử Lăng tiến đến, dạ phục Doãn Tử Lăng một thân tơ lụa vàng nhạt, đứng ở bên cạnh Thiệu Diên một thân tây trang màu đen thẳng thớm, giống như là tuyệt phối đẹp mắt.

Cô mặc áo đầm bình thường, giống như là con vịt con xấu xí bình thường núp ở góc cười khổ.

"Tiểu Huân, cô có khỏe không?"

Giọng nói Bùi Dực dịu dàng vang lên ở bên tai của cô, khiến cô chậm rãi quay đầu, mang theo nụ cười khéo léo: "Bùi ca ca."

Nhìn đau thương ưu sầu ở đáy mắt cô, đáy lòng Bùi Dực than thở, theo ánh mắt của cô nhìn bạn tốt của mình và Doãn Tử Lăng, mím môi uống rượu đỏ, không lên tiếng.

Cho dù anh hiểu rõ tất cả ý định củ bạn tốt, cũng không cách nào không đồng tình cô gái đáng thương này, cô là vô tội, lại yêu một người vĩnh viễn không thể nào yêu mình, có một ngày hay không, chỉ là có thể, bạn tốt của mình chỉ số thông minh có vẻ khá cao, chỉ số tình cảm cũng có thể cao hơn một chút không?

Từ từ, Thiệu Diên đến gần, anh nhìn chằm chằm Lâm Tử Huân nhưng không muốn giải thích, chuyển sang Bùi Dực: "Dực, thay mình đưa cô ta trở về."

Lâm Tử Huân không có phản kháng ngoan ngoãn đi theo, bĩu môi cười một tiếng liền gật đầu rời đi sau lưng Bùi Dực.

Chỉ là rời đi một tiệc rượu, cô vì sao sẽ cảm thấy, giống như là muốn vĩnh viễn rời đi . . . . . .

Nhận được điện thoại cha mẹ Lâm gia gọi tới thì Thiệu Diên không kinh ngạc chút nào, cho nên thời điểm đứng ở biệt thự mình sống gần bốn năm trước, anh vẫn khoan thai tự đắc nhếch môi, hơn nữa tự nói với mình, đây là lần cuối cùng tới nơi này.

Đi vào bên trong đại sảnh, cha mẹ Lâm gia nhìn thấy Thiệu Diên mặc tây trang thủ công cao cấp vẻ mặt nghiêm túc thì rõ ràng ngẩn ra, Ba Lâm yếu ớt thở dài: "Ngồi."

Thiệu Diên ngồi xuống sofa đối diện bọn họ, chân thon dài vắt chéo, đôi tay khoanh ở trước ngực, chỉ là nhàn nhạt nhìn bọn họ không lên tiếng, điều này làm cho mẹ Lâm vô cùng lo lắng: "Con trai, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? con cùng trong nhà có phải có hiểu lầm gì hay không?"

"Hiểu lầm?" Thiệu Diên ưu nhã cười yếu ớt, giống như vẫn là đứa bé khéo léo nghe lời mà bọn họ từng biết: "Tôi nghĩ, giữa chúng ta không tồn tại hiểu lầm gì."

Bởi vì đó toàn bộ đều là sự thật.

Ba Lâm đối mặt với không khí ngột ngạt như vậy, rốt cuộc không nhịn được chất vấn đi thẳng vào vấn đề: "Tại sao thời điểm bắt đầu học đại học lại trả lại chi phí trước kia? Tại sao mở công ty làm việc cũng không mảy may nói cho ba mẹ biết? Con rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Đối mặt với một đứa con trai làm cho người ta kiêu ngạo như vậy, là vui mừng cũng là hành hạ, bốn năm nay hắn mang đến vinh quang cho bọn hắn để cho bọn họ cảm thấy tự hào, vẫn chưa từng nghe nó gọi qua một câu ba mẹ, luôn cho rằng nó còn nhỏ, không quá quan trọng, thì ra là. . . . . . Căn bản không phải như vậy.

"Ba mẹ?" Aanh có chút lầm bầm lầu bầu lười biếng hừ cười, là bọn họ chưa từng trải qua cảm giác mất mát, anh nhìn thẳng bọn họ: "Ba mẹ tôi đã sớm chết rồi, tôi lấy ở đâu ra nhiều quan hệ ruột thịt như vậy?"

"Con" Ba Lâm chấn kinh đến cứng họng, vạn vạn không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp nói ra như vậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ anh thật sự cái gì cũng biết: "Con là có ý gì? Chẳng lẽ những năm này chúng ta đối với con còn chưa đủ phải không? Con tại sao không cảm nhận được dụng tâm quan tâm chăm sóc của chúng ta?"

Dụng tâm lương khổ? Chẳng lẽ giống như con cọp ăn người, còn khóc mà nói do mình quá đói không có biện pháp?

Mẹ Lâm là thật đem Thiệu Diên trở thành con đẻ của mình, bà đau lòng nói: "Con trai, con rốt cuộc là làm sao vậy ? Cùng ba mẹ nói đi, có chuyện gì giãi bày cùng chúng ta được không?"

"Đủ rồi!" Thiệu Diên nhếch môi đường cong trào phúng, bỗng dưng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, giọng nói lạnh không thể lạnh hơn nữa: "Nếu như mọi việc cũng có thể giãi bày, tại sao ban đầu có người muốn một tay che trời che giấu sự thật? Hắn cho là hắn làm như vậy là có thể vô tư, cả đời không cần bị lương tâm khiển trách sao? Tôi muốn nói cho hắn biết là hắn sai lầm rồi, giấy không gói được lửa, che dấu vĩnh viễn cũng không được yên lòng!"

Cũng hít một hơi khí lạnh, ba Lâm trợn to hai mắt ngẩng đầu nhìn Thiệu Diên, bờ môi run rẩy không cách nào phát ra tiếng, nó thật sự cũng biết rồi hả ? Làm sao có thể biết a. . . . . . Đúng là cho dù là như vậy, nhưng. . . . . .

Cười nhạo một tiếng, Thiệu Diên không hề lưu luyến rời đi, mặc cho sau lưng kêu như thế nào cũng không quay đầu.

Đứng lặng ở cửa lớn Lâm gia, thân hình anh cao lớn đứng thẳng bất động nhìn, những hạt mưa lạnh lẽo hỗn loạn đánh vào trên người của anh, phủ kín mắt của anh, rét lạnh tim của anh.

Nếu như không phải là ăn tươi nuốt sống công ty chung, cuộc sống của anh không phải là như vậy, anh có cha mẹ thương anh, gia đình ấm áp hạnh phúc. . . . . . Mà tất cả này. . . . . . Cũng là Lâm gia phá hủy tất cả!

Từ ngày đầu tiên theo dượng anh, cô anh đem anh "Bán" đến Lâm gia, anh vẫn nhẫn nại, cho dù hận ý hủy thiên diệt địa khiến anh không thể tự chủ, anh cũng tự nói với mình muốn lợi dụng bọn họ đến khi cánh chim của mình đủ cứng cáp, rốt cuộc, anh thoát khỏi, anh thành công, anh sẽ khiến bọn họ biết, thu dưỡng anh là chuyện đáng sợ nhất bọn họ đời này làm.

Bắt đầu từ bây giờ, anh chân chính thuộc về mình, anh đã hướng tới bọn họ tuyên thệ, tất cả tội ác Lâm gia, anh sẽ trả lại cho bọn họ từng chút một.

"A. . . . . . Van cầu anh, nhẹ một chút." Lâm Tử Huân cắn chặt môi dưới, cảm thụ anh không tiết chế sức lực chút nào vọt vào trong cơ thể cô, dục vọng sưng huyết dùng sức giống như muốn đánh bay cô.

Mà Thiệu Diên chỉ giống như là phát tiết dùng sức ngăn chặn miệng của cô, thô bạo hôn.

Cho đến khi hai người hôn thấm ra tia máu, anh vẫn không buông tha, đầu lưỡi tàn sát bừa bãi ở trong miệng cô quấy lên, mùi máu tươi tràn ra khi môi lưỡi bọn họ giao triền.

"Ưmh. . . . . ." Nụ hôn của anh càng lúc càng kịch liệt, đầu lưỡi cuốn chặt hơn, mút càng sâu, giống như là muốn nuốt cô vào bụng.

Anh rốt cuộc làm sao vậy?

Lâm Tử Huân tâm từng trận co quắp, tối nay anh giống như một mãnh thú, cho dù cố gắng che dấu, cũng không che đậy sự giận dữ muốn phát tiết, từ khi tiến vào cửa, anh liền đỏ mắt túm lấy cô muốn một lần lại một lần, làm cho cô không có cơ hội thở dốc, liền lâm vào dâm loạn.

Cho đến khi cô sắp thở không nổi thì anh mới chậm rãi buông môi cô ra, tia máu nhuộm đỏ môi của bọn họ, tạo thành cảnh tượng quỷ dị mà lại yêu mỵ.

Anh vẫn còn ở trong cơ thể cô, lại ngưng luật động, cô chậm rãi mở mắt ra, anh đang nhìn cô kỳ dị, trong mắt là một mảnh khát máu chói mắt, cô run rẩy đưa tay chạm vào gò má anh: "Anh hôm nay gặp phải chuyện gì sao?"

Mà trả lời cô lại là một đợt sóng kích tình dâng cao, anh nhanh chóng đứng dậy lật người cô, để cô đưa lưng về phía mình, từ phía sau hung hăng xỏ xuyên qua cô, ở thời điểm cô phản ứng không kịp, liền khàn khàn khó nhịn một tiếng cao ngâm.

Triền miên không ngừng rút ra cắm vào mang mấy giọt chất lỏng ngọt ngấy mà dâm mỹ, bên tron không ngừng co rúc lại, cảm giác như gãi ngứa khó nhịn làm cho cô như muốn điên cuồng lắc đầu.

"A. . . . . . Không cần, không cần."

Anh nghiêng người dán vào sau lưng trắng nõn của cô, từ phía sau lưng một tay bắt được một vú trắng đầy đặn, anh dùng lực bóp nặn, ngón tay không chút nào để ý sức lực lôi kéo đầu v*, tuyết trắng bị anh đùa bỡn nặn ra khe hở, lưu lại dấu tay màu đỏ, thế nhưng anh lại giống như còn chưa hành hạ cô đủ, khiến cô đau đớn.

"Ừ" cảm xúc tăng vọt khiến cho cô cơ hồ quên mất đau đớn, cô kêu rên ngửa đầu, tóc hơi ướt tùy ý xõa tung sau lưng theo luật động cuồng mãnh, kiều mỵ mà mê người.

Anh cười khẽ, một cái tay khác chuyển qua tư mật đã sớm ướt đẫm của cô, mới vừa chạm vào đến mềm mại kia, ngón tay lập tức liền bị lây ướt.

Trong tròng mắt đều là tà ý, anh tiếp tục đùa bỡn, vuốt ve: "Được tôi dạy dỗ quá tốt, tôi cũng sẽ không yên tâm."

Đi theo luật động của mình, anh lại thêm một ngón tay vào, căng trướng khiến cho cô có chút khóc khẽ, cô mất trí bắt đầu phụ họa động tác sau lưng, vô ý thức có chút không thỏa mãn: "Cầu xin anh nhanh lên một chút, nhanh lên một chút"

"Yên tâm, tôi sẽ thỏa mãn cái người này tiểu yêu tinh ."

Môi mỏng ngậm một vành tai, tỉ mỉ mút lấy, phía dưới động tác bắt đầu nguyên thủy nhất, đụng chạm kịch liệt nhất, tiếng va chạm hòa lẫn trong không khí dâm mỹ mùi thơm phát ra từng trận làm cho người ta mặt hồng tim đập, kích thích cô toàn thân tê dại.

"Thật chặt. . . . . ." Kéo ra đưa vào, mỗi một cái cũng thật sâu đưa vào, cả người anh đầy mồ hôi, cô đưa lưng về phía anh để cho cái mông thật chặt ngồi lên dục vọng của anh, cái tư thế này khiến cho anh thuận lợi đi vào hơn, như muốn xỏ xuyên đến chỗ sâu nhất trong linh hồn cô vậy.

Cô dùng sức né đầu, tóc dài xõa ở sau lưng, giương cái miệng nhỏ nhắn, cực hạn khoái cảm khiến cho cô không nhịn được giơ tay lên ôm cổ anh, cao ngất no đủ ưỡn ra, run rẩy không thôi.

"Ừ. . . . . . Em không được. . . . . ."

Cho dù là nói như vậy, không để ý tới thần trí cô cũng không tự chủ trên dưới lên xuống đong đưa, càng thêm ngọt ngấy chảy ra, một giọt lại một giọt rơi vào trên đệm, thấm ướt.

Nóng bỏng khoái cảm, đưa đẩy , đem anh bao bọc sâu hơn, chặt hơn, anh bị dẫn dụ gầm nhẹ một tiếng, chuẩn bị cuồng mãnh chen vào: "Cái người đáng chết này tiểu yêu tinh."

Cứng rắn nuốt thanh âm, đầu óc một trận hoa mắt chóng mặt, khoái cảm dồn dập đánh tới, rốt cuộc lại làm cho cô phát ra một tiếng kêu the thé, ngọt ngào chảy tràn ra, mùi vị tản ra tràn khắp bên trong phòng.

Cô đếm không được đây là lần thứ mấy cao triều.

Nhưng anh vẫn muốn không đủ, thân thể phát ra tiếng bành bạch không ngừng vang lên, ở trong cơ thể cô to lớn không giảm mà lại càng căng cứng làm cô khó chịu mè nheo khóc khẽ: "Diên. . . . . . Không cần, không cần. . . . . ."

Khom người, Lâm Tử Huân lắc đầu như mất phương hướng, anh từ trước đến nay không hề không có tiết chế như vậy, anh đang đùa bỡn cô, dường như muốn làm hư cô, cô sợ, rồi lại không khống chế được thân thể và tâm của mình, cô muốn anh, cho dù là bị coi như món đồ chơi vậy.

Lần nữa nằm xuống, tay nhỏ bé của cô nắm chặt chăn, vô ý thức bật ra rên rỉ, khoái cảm dục tiên dục tử hành hạ cô, thân thể mềm mại ửng hồng mê người.

Sau lưng bàn tay anh nắm chặt khe mông cô, quỳ gối phía sau cô, hạ thân tăng tốc kéo ra đưa vào, dường như muốn đem cô tàn sát bừa bãi không còn, không chút nào lưu lại một tia đường sống.

"Tha cho em đi."

Trầm thấp phản xạ nỉ non, buồn bã khóc, cảm giác co rút một lớp tiếp một lớp kích thích cô, thân thể của cô phản ứng tự nhiên như cũ.

Anh rốt cuộc leo tới đỉnh núi, phát ra một tiếng gầm nhẹ, một phen dùng sức luật động, thân thể căng thẳng mới hoàn toàn buông lỏng, dục vọng chôn ở trong cơ thể cô thật sâu phun tiết ra, hòa lẫn hương vị chất lỏng ngọt ngào, tràn ngập bên trong phòng. . . . . .

Khi tỉnh lại, bên cạnh đã không có một bóng người, cười khổ.

Cảm giác chăn lạnh lẽo, Lâm Tử Huân biết anh đã đi đã lâu rồi, nhẹ nhàng nghiêng người kéo chăn, muốn tìm được một chút xíu mùi vị quen thuộc của anh, lại tác động đến toàn thân, chua xót đau đớn khiến cô khẽ rên thật thấp.

Anh đến tột cùng là gặp phải chuyện gì, cho dù trước kia anh cũng luôn là không ngừng đòi hỏi, nhưng là sẽ không mất khống chế, nhưng đêm qua anh đã mất khống chế.

Một hồi chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của cô, cô gian nan di động thân thể từ đầu giường chống đỡ lấy được điện thoại di động của mình bắt máy: "Alô."

Đầu kia là giọng nói mẹ Lâm: "Tử Huân sao?"

Lâm Tử Huân khóe miệng khẽ nhếch cười lên, từ sau khi rời nhà cô và mẹ cảm giác tốt hơn, vậy đại khái chính là xa cách sinh ra nhớ nhung đi: "Mẹ."

"Ừ, là mẹ, con đang làm gì?"

"Con. . . . . ." Cứng họng, Lâm Tử Huân ngực nghẹn lại, trong không khí còn vương mùi thơm ngọt ngấy, cô toàn thân cao thấp xanh xanh tím tím, tỏ rõ anh đêm qua túng dục quá độ, nếu như mẹ biết cô nằm ở trên giường “anh trai” như vậy, đại khái sẽ điên mất thôi.

"Con đang chuẩn bị ra cửa, con buổi chiều có khóa."

"Như vậy a. . . . . ." Mẹ Lâm có vẻ muốn nói lại thôi: "Tử Huân, anh trai con ngày hôm qua có cái gì không ổn sao?"

Ngày hôm qua? Lâm Tử Huân có chút khẩn trương, mẹ làm sao biết anh không ổn, ho khan che giấu: "Không có a, anh trai không có gì khác thường."

Đầu kia mẹ Lâm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

" Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Tử Huân thì ngược lại thử dò xét, thì ra là tối hôm qua anh như vậy quả nhiên là có nguyên nhân .

"Không có gì, mẹ chỉ hỏi vậy thôi." Mẹ Lâm giọng không đổi hàn huyên: "Ở bên ngoài phải chăm sóc mình thật tốt."

"Vâng. Con biết rồi."

Cùng mẹ hàn huyên mấy câu, Lâm Tử Huân cúp điện thoại, cảm giác chuyện không phải đơn giản như vậy .

Thời điểm gần kết thúc năm nhất, Thiệu Diên lại bắt đầu như rồng thấy đầu không thấy đuôi, vội vàng cuối kỳ thi, lại vội vàng chuyện công ty vừa đưa ra thị trường.

Công ty Thiệu Diên lấy khai phá trò chơi làm chủ, Thiệu thị mới vừa mới ra trò chơi đầu tiên "Vân khởi phong đằng" liền dấy lên một phong trào trò chơi lớn, theo điều tra, 70% người chơi trò chơi ở Đài Loan, cũng đánh giá cao đối với cái trò chơi này, mặc kệ là từ thiết kế nhân vật, phong cảnh, chuyện xưa, các loại âm thanh, cũng đủ tiêu chuẩn thế giới, vô cùng đặc sắc.

Mà chút tin tức này, không phải Lâm Tử Huân nghe được, mà chính là đọc được từ trên tạp chí.

Tổng giám đốc Thiệu thị vừa tròn hai mươi tuổi, lại vinh dự lọt vào bảng top 10 trẻ tuổi giàu có, cái này giống như là một thần thoại trong giới thương nghiệp.

"Này! Tử Huân."

Ngồi ở dưới tàng cây ăn bữa trưa sandwich, Lâm Tử Huân nghe thấy có người gọi cô, ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Duy nở nụ cười ánh mặt trời.

Lâm Tử Huân cười lên, vỗ vỗ chỗ bên cạnh trên đất: "Ngồi đi."

Bởi vì lần trước giúp cô một phen, cô và Khương Duy coi như là làm quen, cô không có nhiều bạn, đối với Khương Duy cũng coi như có cảm tình.

Đặt mông ngồi xuống ở bên cạnh Lâm Tử Huân, Khương Duy cầm hộp sushi trên tay đưa cho Lâm Tử Huân, thoải mái cười cười: "Cậu luôn ăn sandwich không tốt, ăn sushi đi."

"Ha ha, không cần, mình ăn no rồi."

"Cậu khách khí với mình cái gì?" Nói xong, Khương Duy đem sushi hộp nhét vào trong ngực Lâm Tử Huân: "Nhanh ăn đi."

Thịnh tình khó chối, Lâm Tử Huân dịu dàng cười cười: "Cám ơn!"

Nhìn Lâm Tử Huân nở nụ cười tuyệt mỹ, gió thổi nâng mái tóc dài của cô, thổi qua một mùi thơm, Khương Duy có chút mất hồn nhìn cô, cô ấy thật đẹp.

Đột nhiên, bên con đường nhỏ có một trận xôn xao, Lâm Tử Huân và Khương Duy đồng thời nhìn sang.

Là bọn họ.

Lâm Tử Huân cảm thấy tứ chi có chút lạnh lẽo, Doãn Tử Lăng thân mật kéo Thiệu Diên đi qua, không phải lần đầu tiên, mà lần này không giống như trước, anh nhìn cô, cảm giác như có như không, nhưng là cô lại biết anh đang nhìn cô, mang theo lửa giận không ngớt cùng ý tứ cảnh cáo cô.

Bên tai truyền tới giọng nói của Khương Duy: “à bọn họ, thật là đi tới chỗ nào cũng có thể dẫn tới xôn xao, cậu biết công ty Thiệu Diên vừa đưa ra trò chơi mới không, nghe nói cũng có bán bản quyền cho công ty của ba Doãn Tử Lăng, Doãn Tử Lăng xem như là người có tài có đức đi.”

Đủ rồi đủ rồi, đừng nói nữa, cô không muốn nghe.

Có chút hoa mắt chóng mặt, Khương Duy lần nữa đỡ hai vai của cô: "Cậu làm sao vậy? Có phải nơi này ánh mặt trời quá lớn, cậu lại không thoải mái hay không?"

"Không có." Lâm Tử Huân nhìn cách đó không xa cặp tài tử giai nhân người người ca ngợi, lòng có chút tê liệt rỉ máu, chợt đứng lên lôi kéo Khương Duy: "Đi thôi, chúng ta đi học."

Khương Duy có chút thụ sủng nhược kinh: "Được." (nhưng lại có người phát hỏa)

Quay đầu, đi ngược lại phương hướng Thiệu Diên, cho nên cậu chưa từng nhìn thấy ánh mắt tối sầm của Thiệu Diên.

Ngồi ở trên ghế sa lon mất hồn, tiếng cửa mở làm cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, là anh.

Tròng mắt nhàn nhạt nhìn tạp chí trên tay lần nữa nhẹ nói: "Anh đã về."

Thiệu Diên mặt không đổi đi về phía cô, giống như kìm nén rất lâu: "Cô không hi vọng tôi trở về?"

Hả? Anh có ý gì?

Lâm Tử Huân cau mày lắc đầu: "Không phải."

Thật ra thì người anh hy vọng nhìn thấy nhất, không phải là cô sao? Vậy người không cần, là hắn đi.

Cưỡng bách nâng cằm của cô lên, bóp xương cô một hồi đau nhói, anh thở dốc nặng nề: "Người đàn ông buổi trưa là ai?"

Người đàn ông buổi trưa? Khương Duy?

"Bạn học." Lâm Tử Huân trả lời ngắn gọn, đẩy tay của anh ra: "Buông em ra, rất đau."

Bất tri bất giác, Tiểu Miêu khéo léo của anh lại có móng nhọn, như vậy anh có thể không tức giận sao?

Cúi người xuống, khiến Lâm Tử Huân không thể không tựa ghế sa lon, ngước đầu, hô hấp nóng rực của anh phun ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cô có thể nhìn thấy lông mi đen dài của anh, anh đè nén nói: "Đừng qua loa với tôi, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, ở thời điểm tôi hỏi cô, cô phải trả lời rõ ràng cho tôi."

Tại sao anh có tư cách hỏi? Còn cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ khác lôi kéo anh?

Nghiêng đầu: "Là bạn học của em. Em không giống anh, sẽ không nói láo."

Thiệu Diên ngẩn ra, hồi lâu mới nhếch môi: "Cô ghen tị?"

"Em sẽ không ăn dấm!" Lâm Tử Huân không biết là bị cái gì kích thích, đẩy Thiệu Diên ra đứng dậy, gầm nhẹ: "Em đúng chỉ là món đồ chơi của anh, em không có tư cách ghen cũng không muốn ghen, anh thích làm như thế nào là chuyện của anh, chẳng quan hệ tới em, em cũng có bạn bè của em, anh không phải cần đem loại quan hệ nam nữ hỗn loạn theo ý nghĩ xấu xa chụp lên đầu của em! A. . . . . ."

Bỗng nhiên cô bị lực lớn đè xuống ghế sa lon, cô thở hổn hển, dường như không còn sức hét nữa, quật cường nhìn chằm chằm tuấn nhan khiến phụ nữ không có sức đề kháng cách cô rất gần.

Anh thâm sâu liếc cô, lạnh giọng nói: "Ở trong lòng cô, tôi rất xấu xa?"

Cô trong lúc nhất thời khí nóng xông lên đầu, không lựa lời nói, đúng là cô cũng không muốn thay đổi: "Lấy quan hệ nam nữ kết giao của anh mà nói, anh luôn muốn dây dưa, em cũng cảm thấy như vậy."

Tiểu Miêu của anh, thì ra là còn nhanh mồm nhanh miệng đấy.

Hắn cười tà nói: "Nhưng cô cũng yêu chết “xấu xa” của tôi, không phải sao?"

"Anh . . . . ." Anh tại sao có thể ở thời điểm này, còn có thể nói ra lời hạ lưu như vậy? Anh không phải đối với bất kỳ phụ nữ nào cũng có thể tùy ý nói ra như vậy chứ? Mặt giận đến đỏ lên: "Anh cút ngay, em không muốn nhìn thấy anh, cũng không cần, anh đến bên người Doãn Tử Lăng đi, tài tử giai nhân, các ngừoi mới là một đôi trời đất tạo nên."

"Cô nói thật?"

Anh hung ác nham hiêm nhìn cô, giống như không tin cô dám nói ra lời này, cho dù anh sẽ không yêu cô, thời điểm cô nói ra không muốn gặp lại anh, để anh đến bên cạnh người phụ nữ khác thì anh cư nhiên lửa giận lại dâng lên.

"Thật, thật, thật!" Giống như phát tiết lắc đầu khước từ anh, nước mắt của cô theo đó rơi xuống, anh chính là thích khi dễ cô như vậy, cô đều đã nói buông tay, anh còn muốn như thế nào?

Đột nhiên, sức lực trên người biến mất, cô hơi giật mình nhìn đứng dậy nhìn anh rời đi, hoảng hốt: "Anh đi đâu vậy?"

Nực cười, anh dường như cũng tức giận vô cùng: "Nghe lời cô, đến bên cạnh Doãn Tử Lăng, chúng tôi là một đôi trời đất tạo nên."

"Anh. . . . . ."

"Lâm Tử Huân!" Thiệu Diên đưa lưng về phía cô, lạnh lẽo nói lời cuối cùng: "Tôi nói rồi đến chết tôi cũng sẽ không yêu cô, cô tốt nhất nên biết rõ ràng, chúng ta không có tương lai, ghen tị cố tình gây sự tuyệt sẽ không phải kết quả cô mong muốn."

Không cần, không cần, không cần!

Lâm Tử Huân nổi điên đáy lòng gầm nhẹ, nhìn anh quyết tuyệt đóng cửa rời đi, mất khống chế đem mọi thứ trên bàn trà quét rơi đầy đất, anh từ trước tới giờ đều không nghe lời của cô.... Tại sao thời khắc này lại giống như tuân lệnh? Đúng vậy, anh đã sớm nghĩ tới điều này rồi.

Cô có phải thật sự rất khổ.

Rõ ràng anh đã nói qua cũng là gặp dịp thì chơi, nói là xã giao, tại sao anh còn phải dây dưa không rõ với Doãn Tử Lăng? Đều là gạt người, gạt người!

Không yêu cô. . . . . . Không có tương lai. . . . . . Những thứ này cô đều biết, không có ai rõ ràng hơn so với cô, tại sao anh luôn luôn đâm một nhát vào lòng cô? Cố tình gây sự, trong mắt anh tất cả đều là cố tình gây sự sao? Yêu của cô chỉ là cố tình gây sự.

Kết quả cô muốn, không phải bất cứ thứ gì sao.

Một đêm dài dằng dặc, khiến Lâm Tử Huân hoàn toàn tuyệt vọng, lần đầu tiên, cô thật sự không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy hi vọng, chỉ là cô không có dũng khí rời đi, cô yêu anh, khắc cốt ghi tâm, sâu tận xương tủy. (dịch đến đoạn này tức không chịu được, bỏ quách đi cho nhẹ người)

Những năm này ở bên cạnh anh, chính cô đã luyện tập với những đau đớn này, cô đến tột cùng phải làm sao đây? Cô thật sự đã không chịu nổi.

Ngày nghỉ bắt đầu, cô và Thiệu Diên lạnh nhạt cũng tiến vào giai đoạn cầm cự.

Anh không trở về nhà, cô không tìm anh.

Giữa bọn họ có một khoảng cách dần dần sinh ra không thể vượt qua, cô tựa hồ bắt đầu ý thức được, anh đối với cô có thể rất độc ác, so với ai khác cũng độc ác, cô chỉ là vật phẩm anh nắm trong tay, anh đang ép cô, ép cô nhận lỗi, ép cô khuất phục, cũng cảm thấy cô nhất định sẽ nghe theo.

Cô bắt đầu ăn không biết ngon, không có anh, tinh thần cô uể oải, dần dần gầy gò, thỉnh thoảng còn ói đến choáng váng.

Xuống lầu muốn đến hiệu thuốc mua ít thuốc, cô lại vô lực té xỉu ở ven đường.

Khi tỉnh lại, cô nằm ở bệnh viện, đầu óc vẫn trống rỗng như cũ, rút hết kim tiêm, cô muốn về nhà, phải về nhà, nói không chừng lúc cô đi ra, anh đã về nhà.

"Cô gái, cô không thể đi, thân thể cô còn rất yếu, coi như cô không cần chính mình, cũng không thể không quan tâm đứa bé trong bụng."

Lâm Tử Huân ngồi ở bên giường, gần như cho là mình ù tai, cô run run hỏi ý tá trước mắt đang ngăn cản cô rời đi: "Cô, cô nói cái gì?"

"Cô gái, cô mang thai, đã hơn một tháng."

Mang thai? Lâm Tử Huân cứng lưỡi khiếp sợ há hốc mồm, cô mang thai? Mang thai đứa con của anh!

Nhưng tại sao cô lại một chút cũng không vui, ngược lại trong lòng đau thương tột đỉnh, cô chợt gào thét khóc lớn lên, dọa sợ y tá bên cạnh.

Cô không thể mang thai, không thể, bởi vì anh không thương cô, anh nói bọn họ không có tương lai, anh căn bản sẽ không muốn đứa con của cô, có lẽ có lẽ anh sẽ giết đứa bé này, anh sẽ, anh nhất định sẽ.

Làm thế nào? Cô nên làm như thế nào?

Đẩy y tá ra, mặc kệ ngăn trở của y tá, cô vọt ra khỏi phòng bệnh, chạy ra khỏi bệnh viện.

Nhận lấy ánh mắt khác thường của người đi đường, cô tái mặt lảo đảo muốn ngã, cô nên đi nơi nào? Bỏ đứa bé hay là sinh đứa bé?

Sinh đứa bé chính cô cũng còn nhỏ, cô mới mười chín tuổi, cô làm sao có thể mang bầu để mọi người khinh bỉ? Huống chi anh cũng sẽ không muốn.

Nếu bỏ đi cô sẽ sống không bằng chết a, đó là một sinh mệnh nhỏ, là đứa con của bọn họ.

Chân mềm nhũn, cô tùy tiện dựa vào bên tường khóc rống lên, không biết làm sao.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay nhỏ bé mềm mại xoa tay cô, cô cả kinh ngẩng đầu, đối mặt một đôi mắt to trắng đen rõ ràng tinh khiết, một đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu, nó đeo túi sách nhỏ màu vàng, đội mũ nhỏ, cặp mắt tò mò nhìn chằm chằm cô: "Chị à, làm sao chị ngồi ở chỗ này? Chị đau sao?"

Chỉ là vừa nghe xong, lòng của cô mềm lại, cô cười lên lau nước mắt: "Chị không đau, chị đang suy nghĩ một chuyện."

"Ồ." Giọng non nớt kéo dài, cười gật đầu, đưa cho Lâm Tử Huân một kẹo que: "Cho chị này, mẹ nói lúc khóc ăn kẹo đường tốt nhất."

Bàn tay nhỏ bé mềm mại lau đi nước mắt của Lâm Tử Huân, sau đó chỉ chỉ nơi xa: "Mẹ em ở bên kia chờ em, em phải đi, tạm biệt chị."

Kinh ngạc nhìn người bạn nhỏ đột nhiên xuất hiện rời đi, trên mặt vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, cô ngây ngốc nhìn kẹo đường trong tay, trong một nháy mắt dường như có dũng khí cực lớn.

Cô đỡ tường đứng lên, cắn môi tái nhợt, vô luận như thế nào, cô đều không thể nào giết chết con của mình, đứa bé là vô tội, tiểu sinh mệnh đáng yêu như vậy cô làm sao có thể bóp chết? Vuốt bụng vẫn còn bằng phẳng, cô tự nói với mình: Lâm Tử Huân kiên cường một chút cô có thể làm được, nhất định có thể! Cho dù phải rời khỏi anh. . . . . . Vĩnh viễn rời khỏi anh, cô cũng phải kiên cường, bởi vì bắt đầu từ bây giờ, cô không còn một mình.
Bình Luận (0)
Comment