Trời Sinh Một Cặp Cực Phẩm Yêu Nghiệt

Chương 37


Sự việc không hay vừa mới xảy ra đối với đơn vị tổ chức là một áp lực lớn, vấn đề này không được sử lý tốt sẽ gây ra khủng hoảng rất nghiêm trọng.

Toàn bộ khách mời của bữa tiệc được yêu cầu trở về phòng nghỉ.

Suýt chút nữa hội thương gia đã trở thành trò cười.
Hà Tiết Âu chạy theo sải chân reoongj của Lục Vỹ Thần, còn có chuyện cô đang rất muốn hỏi hắn.
- Sao anh lại giúp người đàn ông đó, tôi tưởng hắn là kẻ thù của anh?
- Không phải là kẻ thù nhưng tôi không giúp hắn!
Trong hơi thở của Lục Vỹ Thần có chút nóng nảy.

Hẳn là vì sự chủ động giúp đỡ của hắn bị người đàn ông kia mạnh dạn từ chối.
- Anh đem áo của mình cho anh ta mượn, vậy mà không gọi là giúp?
Trước giờ chỉ nghe danh Lục Vỹ Thần đối với các vấn đề lợi ích hay tiền bạc đều rất tàn bạo, là kẻ máu lạnh vô tình nên có rất nhiều thù địch.

Lần này cùng hắn tham dự một thương hội lớn, cô cảm thấy rất cần tìm hiểu các mối quan hệ của hắn.

Nếu có điều không lành xảy đến, kế phòng thân cô đã tính sẵn sàng.
- Nhìn hắn không vừa mắt, nhưng không muốn chuốc thêm thù.

Tôi làm vậy là đang nghĩ cho em!
Hà Tiết Âu liền “Ồ” một tiếng, gương mặt không giấu được ý chế giễu.

Tổng tài ác ma của thành phố S đang vì cô mà sống lương thiện đấy à, thật là bất ngờ quá đi.
Thái độ của cô vô tình đổ thêm dầu vào lửa.

Lục Vỹ Thần đẩy mạnh người cô vào tường, dùng thân hình to lớn và gương mặt đằng đằng sát khí đàn áp sự không biết điều của cô.

Trước giờ hắn nhìn người và dùng người chưa bao giờ sai.

Hắn có một linh cảm rất mạnh đối với vận đào hoa của Hà Tiết Âu, hắn tin rằng xung quanh cô không chỉ có mình hắn, hắn bị cô thu hút như vậy thì người đàn ông khác cũng sẽ bị cô thu hút.
- Em tốt nhất là đừng có bất cứ mơ tưởng nào về tên điên đó!
Mơ tưởng? Lục Vỹ Thần nghĩ cô là ong hay là bướm, cô đây đâu có thèm đàn ông.

Hà Tiết Âu đẩy người hắn ra.
- Anh nói nhảm cái gì thế?
- Hừm, đúng là người điên không bao giờ nhận mình điên.

Em yêu nghiệt thế nào, quyến rũ đàn ông thế nào tôi đều nhìn rất rõ.
Lục Vỹ Thần từ trên cao nhìn xuống, gầm nghiến như muốn nuốt chửng cô.

Phụ nữ ranh ma như cô rất có sức hút với loại đàn ông quái dị như hắn.

Lục Vỹ Thần giấu Hà Tiết Âu vào trong lòng cũng là vì không muốn có thêm một tên điên Nam Tư Huyễn sa vào lưới đào hoa của cô.
- Chẳng phải tôi đã hứa sẽ ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh rồi hay sao.

Anh còn muốn gì nữa? Không cãi nhau với tôi anh không vui phải không?
Hà Tiết Âu lớn tiếng quát lại hắn.

Hắn liền ý thức được tình hình mà dịu dàng lại.
- Tôi chỉ muốn…
- Vỹ Thần, Vỹ Thần, ở bên kia có chuyện mau qua xem đi!
Tần Tử Kỳ hớt hải chạy lại, ngắt cả lời của Lục Vỹ Thần.

Lục Vỹ Thần mất hứng liếc một cái, bực dọc nói.
- Chuyện gì?
- Qua đó xem đi, tới là cậu sẽ hiểu!
Tần Tử Kỳ úp mở không nói rõ ràng nhưng không ngừng thúc giục Lục Vỹ Thần.

Nài nỉ đến nổi hắn đành phải miễn cưỡng đi xem xem là có chuyện gì.
Đi đến đoạn hành lang cách phòng của Lục Vỹ Thần không xa, có một đôi nam nữ đang đánh nhau.

Lục Vỹ Thần nhìn rõ là ai thì không đi tiếp, đứng từ xa nghe tiếng la hét, chửi bới.
Tần Tử Kỳ nghĩ gì mà lại đưa hắn đến đây nhìn Lục Thế Huy và Cố Vi đánh nhau.
- Cô tưởng ly hôn rồi thì muốn làm gì làm hay sao?
Lục Thế Huy tát Cố Vi một cái mạnh đến nỗi khiến cô ngã đùng ra đất, choáng váng không đứng dậy nỗi.

Đầu tóc Cố Vi buông xuống rũ rượi, che hết cả mặt.

Lục Thế Huy vũ phu nắm lấy đầu tóc cô, giật cô dứng dậy, miệng liên tục đay nghiến.
- Tôi đang nói chuyện với cô đó, nhìn mặt tôi đây nàyyyy.

Con khốn, dám lừa tôi.
- Buông ra.


Mau buông tôi ra.

Anh đúng là cầm thúuuu…
Cố Vi không chịu đau được nữa mới khóc lớn lên, thanh âm gào xé, vùng vẫy nhưng không xoay chuyển được gì.
- Bọn họ là người quen à?
Hà Tiết Âu hỏi Tần Tử Kỳ, Tần Tử Kỳ không dám tự tiện nói ra mới nhìn Lục Vỹ Thần xem xét phản ứng.

Lần trước anh ta đã bị Lục Vỹ Thần hù dọa, chuyện của hắn thì nên để hắn nói.
Thấy Lục Vỹ Thần chỉ nhìn anh ta mà không nói gì, cũng không có sát khí, anh ta mới dám trả lời nhỏ nhỏ.
- Tôi nói cô nghe.

Người đàn ông đó là Lục Thế Huy, anh trai cùng cha khác mẹ của Lục Vỹ Thần.

Người đàn bà đó là Cố Vi, Lục Vỹ Thần bị cô ta cắm cho cặp sừng dàiiii thế này này.
Nghe Tần Tử Kỳ kéo dài chữ “dài” rồi còn dùng tay miêu tả, Hà Tiết Âu không nhịn được cười.
- Hóa ra cầm thú là vì có sừng à? Không định đi cứu cô ấy sao?
Lục Vỹ Thần vẫn giữ im lặng.
Lục Thế Huy đẩy ngã rồi lại sốc người Cố Vi lên.

Cô ta bị dày vò đến không còn sức lực.

Đỉnh điểm, cô bị hắn lôi ra mạn tàu, muốn vứt cô xuống biển.

Cố Vi chợt nhìn thấy bóng dáng của Lục Vỹ Thần, không suy nghĩ mà liền cầu cứu.
- Vỹ Thần, cứu em, làm ơn cứu em!
Bộ dạng đó của Cố Vi thật sự đáng thương.

Không biết đã gây ra chuyện gì mà lại bị Lục Thế Huy đánh đập như vậy.

Thân xác gầy gò bị đánh đến tím người.

Hai hàng nước mắt dưới ánh mặt trời sáng lên như những viên pha lê xinh đẹp động lòng người.
Lục Vỹ Thần đến giờ mới lên tiếng, ánh mắt xoáy sâu nhìn thẳng vào Hà Tiết Âu, nghiêm túc hỏi.

- Em sẽ cứu cô ấy chứ?
Hả? Hà Tiết Âu liền nhăn mặt khó hiểu, không lẽ Lục Vỹ Thần muốn nhờ cô đi cứu người phụ nữ kia?
- Tại sao tôi phải cứu chứ? Cô ta bị đánh liên quan gì đến tôi.
Hà Tiết Âu trước giờ có qui tắc là không quan tâm và nhúng tay vào chuyện của người khác.

Lần này cũng vậy, người cô không quen thì sống chết cô cũng mặc kệ.
- Ừm.

Cô ta cũng không liên quan đến tôi.
Lục Vỹ Thần đáp nhẹ, gương mặt lạnh tanh không có chút phản ứng, cứ như vậy mà quay lưng đi.

Tần Tử Kỳ cũng chỉ thở dài buồn bã, lần này không thể làm gì được nữa, Lục Vỹ Thần đến một chút thương hại cũng không còn.
Lục Thế Huy nhìn Lục Vỹ Thần lạnh lùng quay lưng đi, chút thú vị trong lòng khiến hắn dừng tay lại.

Nhìn bộ dạng của Cố Vi tả tơi nằm dưới chân mà hả dạ vô cùng.
- Biết người phụ nữ đi bên cạnh Lục Vỹ Thần là ai không? Là vợ của cậu ta đó.

Cô tưởng tính kế được với tôi rồi thì có thể quay về với nó sao? Cô không có cửa!
Năm năm vợ chồng của hai người không đạt được hạnh phúc.

Cố Vi cứ mãi nhớ về hình bóng của Lục Vỹ Thần dù cho Lục Thế Huy nâng niu, chăm sóc đến mức nào.

Thậm chí ở thời điểm hai năm trước, Cố Vi còn ôm hai đứa con song sinh nhảy xuống sông tự vẫn.

Rốt cuộc thành ra cớ sự gì, hai đứa bé chết, Cố Vi vẫn sống với giấc mộng tình yêu của mình.

Bình Luận (0)
Comment