Trời Sinh Một Cặp Cực Phẩm Yêu Nghiệt

Chương 42


Hà Tiết Âu không muốn gặp rắc rối vậy mà rắc rối cứ tự tìm đến cô.

Lục Vỹ Thần cho cô nhân ái, cô cũng rất muốn ngoan ngoãn để hắn vui lòng, để cô sống một cuộc đời giàu sang danh vọng.

Nhưng có lẽ với cái đầu óc đang trở nên ngu si và thân thể cũng vô dụng đi nhiều này, chúng đang đưa cô đến cái chết.
- Anh… để tôi giải thích trước đã…
Cô biết Lục Vỹ Thần tức giận thật rồi.

Nhìn ánh mắt căm thù của hắn, cô cũng muốn tát mình một cái cho tỉnh táo lại.

Lần này là cô sai, đáng lẽ nên mạnh tay với tên điên Nam Tư Huyễn hơn nữa.

Nếu cô bớt đôi co, thẳng tay ném anh ta ra ngoài thì mọi chuyện đã tốt hơn nhiều.
- Đã muốn qua mặt tôi thì còn cần phải giải thích điều gì?
Lục Vỹ Thần nhìn bộ dạng ướt sũng của cô và Nam Tư Huyễn, giận đến run cả người.

Phụ nữ của hắn, phòng tắm của hắn, giường ngủ của hắn đều bị kẻ khác động vào.

Hà Tiết Âu cũng thật khiến hắn thất vọng, sự khôn ngoan và ngạo mạn ngày càng tiêu biến.
- Cái đó… không phải…
Hà Tiết Âu bối rối không biết nên trả lời thế nào cho đúng đắn.


Từ trước giờ cô chưa từng đứng vào tình thế bất lợi như thế này.

Lục Vỹ Thần sẽ không tin lời cô nếu cô không có bằng chứng.
Hà Tiết Âu ấp úng nói không ra chữ lại càng chọc điên Lục Vỹ Thần hơn.

Hắn tức giận, lao đến giằng mạnh người cô.

Bàn tay thô to của hắn bóp chặt cánh tay cô đau nhói.

Sự kiềm chế của hắn đã đạt đến giới hạn.
- Sự khôn ngoan của em đâu? Tôi nói với em bao nhiêu lần, lời tôi nói không có trọng lực phải không?
Nam Tư Huyễn ngồi trên giường hóng chuyện, không biết điều còn châm thêm dầu vào lửa.
- Vợ chồng hai người cũng xứng đôi thật, vừa hung dữ vừa thích bạo hành người khác!
- Câm miệng!
Ngọn lửa Lục Vỹ Thần bừng cháy lớn.

Hắn dữ tợn quát Nam Tư Huyễn.

Nam Tư Huyễn bị dọa đến tái xanh mặt, vội vàng lấy chăn trùm lên đầu tránh kiếp nạn lớn.

Trước giờ chỉ nghe đừng đùa với lửa, giờ mới biết rằng nghĩa đen hay nghĩa bóng thì đều không nên.
- Lục Vỹ Thần, tôi thật sự không làm trái ý anh…
Hà Tiết Âu khẩn khiết.

Cánh tay của cô bị hắn bóp đến sắp gãy rồi.

Nếu còn tiếp tục thế này nữa e rằng cô sẽ chết dưới tay của hắn.
- Nếu không làm sai phải quang minh chính đại nói ra sự thật.

Tôi không tin lời kẻ yếu đuối, tôi chỉ tin vào sự ngạo mạn của em.

Nói lại một lần nữa!
- Tôi không làm gì sai.

Tôi chỉ đang cố gắng ném kẻ đột nhập ra khỏi phòng mình.

Anh buông tôi ra!
Lục Vỹ Thần buông tay cô ra, chậm rãi đi đến chỗ Nam Tư Huyễn.

Sự tức giận của hắn đã được xoa dịu một chút.


Tuy nhiên, đứng trước một người bị tố cáo là kẻ đột nhập, sự nguy hiểm khó mà giấu đi.
- Anh đột nhập vào đây là có ý gì?
- Anh đừng nhìn tôi với ánh mắt ăn tươi, nuốt sống như vậy… Cô ta đánh tôi vỡ đầu rồi anh cũng muốn ra tay nữa hay sao?
Nam Tư Huyễn năm nay đã gần 30 tuổi, tính cách kì quái, gia cảnh phức tạp.

Suy nghĩ và hành động của hắn cũng chính vì thế mà giống như một đứa con nít.
- Tần Tử Kỳ, đi tìm roi da đến đây cho tôi!
Lục Vỹ Thần lần này không còn kiên nhẫn để đối đãi tốt với người điên nữa.

Hy vọng Nam Tư Huyễn cũng hiểu được ý, không khiến hắn tốn nhiều công sức, đẩy chuyện này đi xa hơn.
- Đừng lấy, đừng lấy.

Để tôi giải thích mà…
Không ai nói lời nào, đứng nghiêm nghị chờ một câu trả lời thỏa đáng của Nam Tư Huyễn.

Roi da, roi điện, gậy gỗ gì đều đã được bày ra sẵn, tùy vào thái độ mà chọn một vật xử lý.
- Thật ra là tôi bị một đám người truy sát, đúng lúc tôi chạy tới đây thấy có lao công đi ra nên tôi liền lẻn vào tìm chỗ trốn.

Tôi trốn trong bồn tắm thì bị vợ anh phát hiện.
- Đám người nào?_ Lục Vỹ Thần.
- Vợ anh chắc là gặp rồi đó…
Nam Tư Huyễn hướng ánh nhìn qua Hà Tiết Âu.

Lần này đến lượt cô bị Lục Vỹ Thần thẩm vấn.
- Lời hắn nói có thật không?
- Chắc là thật… Lúc tôi ở ngoài chạy về có mấy tên đàn ông đeo thẻ cận vệ đập phá trước cửa.
Tần Tử Kỳ nhanh chân chạy ra cửa kiểm tra.


Quả thật là có dấu tích bị đập phá để lại.

Ngoài các dấu lồi lõm còn có một vết máu khô.
- Ể? Vết máu này cũng có liên quan sao?
Hà Tiết Âu liền cười hì hì.
- Chắc là máu của tên bị tôi phế tay đấy!
Sự vui vẻ của cô nhanh chóng bị chỉnh đốn bằng ánh mắt âm trầm của Lục Vỹ Thần.

Hà Tiết Âu bị hắn mắng đã tỉnh ngộ, chỉ cần cô trở về đúng con người khôn ngoan và sắc đá của mình thì hắn sẽ không làm khó cô nữa.

Điều hắn muốn nghe không phải là lời giải thích mà là đanh thép khẳng định.
Hà Tiết Âu khoan thai bước đến chỗ Lục Vỹ Thần, yêu nghiệt ôm lấy cánh tay của hắn vuốt ve.
- Bọn chúng dám xô đầu tôi vào cửa, tôi dạy dỗ như vậy cũng là sai sao?
Lục Vỹ Thần lạnh lùng gạt tay cô ra.

Hắn chưa nguôi giận, không muốn cô chạm vào người mình.
- Tắm rửa sạch sẻ, nằm nghiêng ráo nước, đợi tôi quay lại sẽ xử tội em!
Hắn bỏ ra ngoài, không quên lôi tên đàn ông tâm thần Nam Tư Huyễn kia theo cùng.

Ngày hôm nay Lục Vỹ Thần đã nói quá số thoại qui định, không muốn phải nói thêm câu nào nữa.

Để sự trùng hợp không trở thành phiền phức, dùng hành động ném kẻ quấy rối ra ngoài là được rồi.

Bình Luận (0)
Comment