Trời Sinh Một Đôi

Chương 135

Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura

Chân Diệu vội lấy mạt ngạch ra, giọt máu lăn xuống hoa văn hoa hồng tím và cúc nghìn cánh, thầm vào thành một vết ố mờ.

Lão phu nhân vội quay đầu lại nhìn Chân Diệu một cái, thấy nàng ngẩn cả người, bà đau xót trong lòng.

Nếu Thế tử Trấn Quốc Công thật sự xảy ra chuyện, Tứ nha đầu có thể bị hủy mất.

Nữ nhi không thể so với nam tử, nữ tử chưa xuất giá mà vị hôn phu đã chết, sẽ bị người ta nói khắc phu, tương lai rất khó gả, huống chi thanh danh Tứ nha đầu vốn cũng không được tốt lắm.

Đang yên lành, làm sao lại gặp chuyện này chứ!

Lão phu nhân trợn mắt nhìn Lão Bá gia một cái

Lúc này Lão Bá gia mới phát hiện Chân Diệu đang ngồi yên tĩnh, cũng lộ ra thần sắc ảo não, nhìn về phía Lão phu nhân ra sức bĩu môi: “Ta đến thư phòng nghỉ ngơi.”

Chờ Lão Bá gia đi khỏi, Lão phu nhân đi tới ngồi cạnh Chân Diệu, kéo tay nàng: “Tứ nha đầu, hiện tại đừng suy nghĩ nhiều, nếu Hoàng Thượng phái người đi, rất nhanh sẽ có tin tức thôi.”

Nói tới đây thần sắc kiên định lại, chậm rãi nói: “Bất kể tin tức tốt hay xấu, chúng ta cũng đều phải sống tiếp cho thật tốt.”

Chân Diệu hé ra một nụ cười: “Tổ mẫu, cháu không sao đâu. Ngược lại là ngài đấy, ngài cũng đừng quá lo lắng, trong phủ không thể thiếu ngài được.”

Lão phu nhân gật đầu: “Tứ nha đầu, cháu vào trong Noãn các nằm ngủ đi.”

Chân Diệu rửa mặt xong thì nghỉ ngơi ở Noãn các, nhuyễn tháp trải đệm lông dày, dễ chịu vô cùng, nhưng nàng lại không ngủ được.

Nhị bá xảy ra chuyện, mặc dù nàng cũng cùng lo lắng, nhưng vì gần như không có ấn tượng gì với người này, nên cảm giác này cũng không mãnh liệt.

Giống như nghe nói một người gặp phải bất hạnh, nàng sẽ đồng tình, hy vọng người đó sống tốt, còn nếu nói đau lòng bao nhiêu thì lại không có.

Nhưng hôm nay đột nhiên nghe được tin tức La Thiên Trình gặp chuyện không may, Chân Diệu thừa nhận, trong nháy mắt đó nàng có chút hoảng hốt.

Nghĩ tới mấy ngày trước đây còn gặp mặt, nếu người thích nổi giận, thích sầm mặt kia thực sự cứ thế mà mất đi, Chân Diệu phát hiện, nàng không cao hứng nổi chút nào.

Ít nhất không có cảm giác giải thoát khi thoát khỏi đoạn hôn sự này như nàng từng nghĩ.

Ngay sau khi lật người mấy chục lần, Chân Diệu thừa nhận, nàng còn có chút khó chịu.

Ngồi dậy trong căn phòng ngập bóng đêm, hai tay ôm gối, những nơi mắt có thể nhìn tới được đều bị ánh sáng phản quang từ đống tuyết bên ngoài cửa sổ chiếu mông lung.

Chân Diệu không tự chủ mà nhìn chăm chăm vào phiến cửa sổ nhỏ kia.

Nếu hắn xảy ra chuyện, từ nay về sau sẽ không có người nửa đêm nhảy vào từ cửa sổ, khiến nàng kinh hồn táng đảm nữa rồi?

Chân Diệu xuống giường, mang giày vào, đi tới cạnh cửa sổ, không biết nghĩ như thế nào mà bất giác đẩy cửa sổ ra.

Gió lạnh cuốn bông tuyết thoáng cái thổi vào, thổi người lạnh thấu tim.

Chân Diệu bỗng chốc tỉnh táo lại, lắc đầu bật cười.

Người kia tính tình vừa xấu xa, làm việc lại vừa tàn nhẫn, có lẽ đến ông trời cũng không dám nhận a.

Yên lặng đóng cửa sổ, bò lên giường lần nữa, không lâu đã ngủ mất.

Tin tức Thế tử Trấn Quốc Công bị vây hãm rất nhanh truyền ra, ngược lại, rất nhiều người cũng không biết chuyện Nhị lão gia Phủ Kiến An Bá.

Dù sao Nhị lão gia rời kinh nhiều năm, có ai chú ý khi nào ông trở lại đâu?

Chính vì vậy, Chân Diệu lại nhận được hai tờ thiếp mời.

Một tờ của phủ Vĩnh Vương, người đưa thiếp mời là Quận chúa Sơ Hà, một tờ của Phủ Trưởng Công chúa Chiêu Vân, người đưa thiếp mời là Huyện chủ Trọng Hỉ.

Nhìn hai tờ thiệp mời, Chân Diệu dở khóc dở cười.

Các nàng muốn an ủi mình sao?

Nhưng mà, nàng lại có dự cảm, người kia sẽ không xảy ra chuyện gì.

Dù là như thế, thời điểm này nàng cũng không có tâm tình gặp bạn.

Chân Diệu nhấc bút viết thiếp trả lời, nhã nhặn từ chối.

Thế nhưng bất ngờ chính là, không ngờ ngày hôm sau nhận được một tờ thiệp mời, lạc khoản lại là hai người Sơ Hà và Trọng Hỉ.

Lần này không phải mời nàng đến làm khách, mà là hẹn nàng cùng đi Đại Phúc Tự dâng hương.

Đại Phúc Tự ở ngay cạnh hoàng thành, nữ quyến gia đình giàu có rất thường đi.

Cầm thiệp mời nghĩ đi nghĩ lại, Chân Diệu bèn đi xin ý kiến của Lão phu nhân.

Trong lòng Lão phu nhân nhớ mong con thứ hai, nhưng bà là người đã có chắt trai, trải qua vô số mưa gió, hai ngày nay trấn giữ trong phủ chờ tin tức, càng tỏ ra trầm ổn hơn, cả Nhị phòng có liên quan ngay từ đầu lúc nghe được tin tức này cũng đều không tuyệt vọng

Toàn bộ Bá Phủ vẫn sinh hoạt đâu vào đấy.

Nhưng bà lo lắng Chân Diệu trẻ tuổi chịu không nổi, thấy hai người Quận chúa Sơ Hà hẹn nàng đi Đại Phúc Tự, bèn lập tức đồng ý: “Tứ nha đầu, đi Đại Phúc Tự một chuyến cầu phúc cho Nhị bá cháu và La Thế tử cũng tốt. Đi đi, đi sớm về sớm.”

Lúc này Chân Diệu lúc này mới gửi thiếp trả lời.

Chẳng bao lâu sau, phía ngoài báo lại nói xe ngựa phủ Vĩnh Vương tới, đang chờ ở phía ngoài.

Chân Diệu dẫn theo hai người A Loan và Thanh Cáp đi ra ngoài.

Vừa lên xe, lập tức phát hiện hai người Quận chúa Sơ Hà và Huyện chủ Trọng Hỉ đều ngồi ở bên trong, nàng vội vàng chào hỏi.

Quận chúa Sơ Hà đến gần, nhìn chằm chặp vào Chân Diệu.

“Sao vậy, Quận chúa?” Chân Diệu có chút buồn bực.

Quận chúa Sơ Hà ngồi thẳng người, nói: “Ta xem một chút xem hai ngày nay ngươi ở nhà có khóc chết chưa.”

Chân Diệu giật khóe miệng: “Còn sống.”

Quận chúa Sơ Hà bất mãn bĩu môi, đưa tay kéo nhẹ mặt Chân Diệu: “Được rồi, đừng có bày ra bộ mặt khó coi này nữa. Hòa An đại sư Đại Phúc Tự đã dạy ta một chút tướng thuật, mặt ngươi đầy đặn nhiều thịt, không thể là loại không có phúc được.”

“Đa tạ Quận chúa an ủi.” Chân Diệu tức giận nói.

Đây quả thật là an ủi mà không phải là chọc đao ư?

Quận chúa Sơ Hà cảm thấy mình an ủi vẫn chưa đúng chỗ, lại bổ sung một câu: “Vả lại, cho dù La Thế tử thật sự có chuyện gì, không phải là còn có chúng ta sao?”

Lúc này ngay cả Huyện chủ Trọng Hỉ cũng nhịn không nổi nữa, lành lạnh nói: “Chúng ta có thể lấy Chân Diệu sao?”

“Tỷ dĩ nhiên không thể.” Quận chúa Sơ Hà theo bản năng phản bác, sau đó mới kịp phản ứng, phẫn nộ nói, “Ta cũng không thể.”

Bộ dạng bóp cổ tay thở dài: “Đáng tiếc ta không phải nam nhân. A, đúng rồi, biểu tỷ, Mộc Vũ biểu ca không phải là còn chưa đính hôn ư, nếu quả thực không được, La Thế tử xảy ra chuyện thật thì cứ bảo huynh ấy lấy Chân Tứ là được rồi.”

Nói xong lại cảm thấy chủ ý này có thể thực hiện, liền vỗ vỗ bả vai Chân Diệu: “Chân Tứ này, ngươi đừng lo lắng, vô luận như thế nào, ngươi nhất định có thể gả đi được thôi.”

Chân Diệu không nhịn được mà đỡ trán.

La Thế tử, bản thân huynh có biết nhân duyên huynh kém như vậy không?

“Sơ Hà, muội nói lung tung nữa là ta dẫn Chân Diệu xuống xe đấy.” Huyện chủ Trọng Hỉ thật sự chịu không nổi lời nói bậy bạ của Quận chúa Sơ Hà, cảnh cáo nói.

“Muội không có nói lung tung mà.” Quận chúa Sơ Hà không phục nói thầm.

Nếu không phải ca ca của nàng đã đính hôn rồi, thì còn không đến lượt Mộc Vũ biểu ca đâu.

“La Thế tử nhất định không có việc gì.” Chân Diệu không muốn lại bị lôi kéo cùng người khác nữa, đành mỉm cười nói.

Mộc Vũ biểu ca trong miệng Quận chúa Sơ Hà chính là con thứ của Chiêu Vân Trường công chúa – Hàn Mộc Vũ.

Vừa có tài học, thân phận lại cao, không biết lọt vào mắt xanh bao nhiêu quý nữ trong kinh, tại thời điểm La Thiên Trình chưa biết sinh tử, lời này mà truyền ra ngoài, nàng cũng không có cách nào sống nổi mất, một người nhổ nước bọt cũng đã dìm chết nàng rồi.

Nhìn nụ cười hệt như trăng sáng của Chân Diệu, Huyện chủ Trọng Hỉ sửng sốt. Không nhịn được hỏi: “Chân Diệu, ngươi tin tưởng La Thế tử như thế sao?”

Hay là không dám thừa nhận hắn sẽ xảy ra chuyện?

Chân Diệu gật đầu, thần sắc lạnh nhạt nói: “Ta tin tưởng hắn là người có năng lực, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.”

Tuyết lở là thiên tai, không phải chuyện con người có thể can thiệp, dù một người có năng lực đi chăng nữa, đối diện với thiên tai đều nhỏ bé cả.

Huyện chủ Trọng Hỉ nghĩ trong lòng nhưng lại không nói ra.

“Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, ta sẽ tự chải đầu, chung thân không lấy chồng nữa.” Chân Diệu tiết lộ tâm tư mình trước mặt hai người.

Cũng không phải là nàng thích La Thiên Trình đến trình độ không phải hắn thì không chịu, chỉ là đến nơi này rồi, thấy đức hạnh của nhiều nam tử như vậy, nàng thật sự không có hứng thú gì để lập gia đình.

Cuộc hôn nhân này nàng không cự tuyệt được, như vậy sẽ trở thành nữ tử phản kinh ly đạo(*), thế gian không có chỗ dung thân.

(*) phản kinh ly đạo: làm trái lý lẽ đạo lý

Nhưng nếu bên nam mất, thủ tiết không lấy chồng, lại nhận được đông đảo mọi người tán tụng.

Nàng không cần loại khen ngợi này, điều nàng cần là tự do mà nó mang lại.

Nghĩ tới đây, sâu trong nội tâm Chân Diệu có một giọng nói đang hỏi.

Sinh mệnh của La Thiên Trình và tự do, ngươi muốn cái nào?

Gần như không có bất kỳ do dự nào, trong lòng Chân Diệu đã có đáp án.

Dĩ nhiên nàng mong muốn hắn còn sống.

Nàng chưa từng nghĩ tới tự do của mình phải dùng bất luận tính mạng của ai để đổi lấy.

Hai người Huyện chủ Trọng Hỉ không thể nào biết được tâm sự bị che giấu này, khi nghe thấy lời Chân Diệu thì đều thất kinh.

Quận chúa Sơ Hà hiếm khi không nói gì nữa.

Nếu như La Thế tử đã có trọng lượng như thế trong lòng Chân Tứ, vậy đợi lát nữa ở trước mặt Bồ Tát, nàng cũng thỉnh cầu thay nàng ấy là được rồi.

Ba người vào Đại Phúc Tự, một đám nha hoàn bà tử vây quanh, đi vào trong điện thắp nhang.

Chân Diệu quỳ xuống, quy củ thắp nhang cầu phúc.

Tiểu sa di dẫn ba người đến phòng khách nghỉ chân.

Quận chúa Sơ Hà muốn dẫn Chân Diệu đi gặp Đại sư Hòa An, nhưng bị Chân Diệu khước từ.

Nếu Đại sư Hòa An là cao tăng đắc đạo thật, nhìn ra nàng là tá thi hoàn hồn vậy thì game over rồi, còn nếu là kẻ mua danh chuộc tiếng, vậy gặp chẳng bằng không gặp.

Thấy Huyện chủ Trọng Hỉ cũng không đi, Quận chúa Sơ Hà lạnh mặt tự đi.

Chân Diệu cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát, chỉ thấy Huyện chủ Trọng Hỉ không biết lấy từ đâu ra một bàn cờ.

Sắc mặt Chân Diệu lúc ấy đã tái đi rồi, cà lăm nói: “Huyện… Huyện chủ, ta ngưỡng mộ Đại sư Hòa An đã lâu, vẫn nên đi bái kiến với Quận chúa một chút đây.”

Huyện chủ Trọng Hỉ ấn Chân Diệu xuống, thản nhiên nói: “Đánh cờ có thể bình tâm tĩnh khí đấy.”

Chân Diệu bất đắc dĩ, trong lòng hối hận vô số lần.

Chờ khi đánh xong một bàn cờ, cuối cùng Quận chúa Sơ Hà cũng trở lại.

Chân Diệu thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này ba người mới rời khỏi Đại Phúc Tự.

Lúc lên xe ngựa , Chân Diệu thoáng nhìn thấy một nữ tử cầm tay nải màu chàm đầu đội mũ lạp(*)đi vào trong chùa, không khỏi dừng lại.

(*) mũ lạp: loại mũ rộng vành có màn che mặt thời xưa

Mặc dù nữ tử kia che giấu tướng mạo, nhưng nhìn tương đối quen mắt.

“Chân Tứ, sao thế?” Quận chúa Sơ Hà hỏi.

Chân Diệu lắc đầu, lên xe ngựa: “Không có gì, đi thôi.”

Nhưng trong lòng càng nghi ngờ.

Bóng dáng nữ tử kia sao nhìn lại giống Tam biểu tỷ vậy?

Tỷ ấy ăn mặc như vậy đến Đại Phúc Tự làm gì?

Ôm nghi vấn trong lòng trở về Phủ Kiến An Bá, Chân Diệu không nán lại lâu ở Ninh Thọ Đường, trực tiếp trở về Trầm Hương Uyển.

“Tứ biểu muội, sao lại ngồi ở đây vậy?”

Ôn Nhã Kỳ ngồi ở cửa ra vào bị dọa nhảy dựng lên, có chút bối rối nói: “Muội, muội ngồi xem tuyết.”

“Tam biểu tỷ đâu?”

Vẻ mặt Ôn Nhã Kỳ có chút bối rối, ra vẻ trấn định nói: “Tam tỷ đang ngủ ạ.”

“À.” Chân Diệu gật đầu, không hỏi nhiều hơn nữa, cười nói, “Chúng ta cùng nhau ngắm tuyết đi, hai hôm nay trong lòng đang buồn bực quá.”

Nghe Chân Diệu nói như vậy, Ôn Nhã Kỳ không tiện cự tuyệt nữa, miễn cưỡng gật đầu.

Trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên sự lo âu.

Tam tỷ đừng về lúc này nha!

Chỉ tiếc trời không toại lòng người, ngồi một lát, chỉ thấy Ôn Nhã Hàm từ bên ngoài đi vào, trừ trên đầu không có mũ lạp, thì ăn mặc giống hệt nữ tử Chân Diệu gặp phải ở Đại Phúc Tự.

Bình Luận (0)
Comment