Trời Sinh Một Đôi

Chương 172

Thanh Cáp đi phòng châm tuyến.

Quản sự phòng châm tuyến biết nàng, cười nỏi: “Cô nương Thanh Cáp tới có chuyện gì?”

“Đại nãi nãi của chúng ta muốn gặp bà tử phối tuyến.”

“Ách, Xuân Tú, đi gọi Mã bà tử tới.”

Thanh Cáp là một người thành thực, Chân Diệu muốn nàng mang bà tử phối tuyến về liền toàn tâm toàn ý chờ bà tử đến cũng không như nhiều lần trước tới phòng châm tuyến thích hết nhìn đông lại nhìn tây.

Bà tử quản sự lặng lẽ gật đầu.

Rốt cuộc là nha hoàn bên cạnh Đại nãi nãi, một kẻ thoạt nhìn như đại tỷ mập mạp khờ khạo, ngu dại mà cũng rất hiểu quy củ.

Lúc này một nha đầu xinh đẹp mặc nhiều lớp sắc thu hương cầm một ngọn đèn lồng đi tới.

Bà tử quản sự nhanh chóng khom lưng: “Ôi chao, đây không phải cô nương Chu Nhan sao, ngọn gió nào thổi cô nương tới đây vậy, bà tử ta nói sáng sớm nay sao chim khách lại hót trên đỉnh đầu đây.”

Chu Nhan này là đại nha hoàn bên người Nhị phu nhân, tuy còn trẻ nhưng hành sự lại khiến người không dám coi thường, là đắc lực nhất bên cạnh Nhị phu nhân ngoài Điền ma ma.

“Kêu bà tử phối tuyến ra, nhị phu nhân gọi.” Trên mặt Chu Nhan là nụ cười thận trọng, sống lưng thẳng tắp.

“Được, được.” Bà tử quản sự khom người liên tục gật đầu, quay ra hô: “Xuân Tú, Mã bà tử muốn chết sao mà chậm như vậy.”

Một bà tử hoang mang rối loạn vội vọt ra, có thể là chạy quá nhanh, tóc có chút mất trật tự.

Bà tử quản sự có chút bất mãn: “Thật là một quỷ bệnh lao, còn không mau chỉnh lý đi, Nhị phu nhân muốn gặp bà đó.”

Chu Nhan nhìn Mã bà tử một cái, thản nhiên nói: “Không cần, đi thôi.”

Dứt lời quay người nhấc chân đi.

Trên mặt Mã bà tử khó nén kinh hoảng, vuốt tóc mai đuổi theo.

Thanh Cáp không vui, thoáng cái đã chặn trước mặt Mã bà tử: “Bà là bà tử phối tuyến sao, theo ta đi, Đại nãi nãi nhà chúng ta muốn gặp bà.”

Chu Nhan quay đầu, đập vào mắt là một nha hoàn mập, khóe môi nhếch lên châm biếm: “Là Thanh Cáp à, Nhị phu nhân nhà chúng ta có một số việc muốn hỏi Mã bà tử, phiền cô nương nói với Đại nãi nãi một tiếng. Chờ hỏi xong sẽ cho bà ấy qua.”

“Là ta tới trước.” Thanh Cáp lý trực khí tráng nói (có lý không sợ).

Đáy mắt Chu Nhan hiện lên ảo não.

Ở đâu ra nha đầu ngốc này, thật không thức thời mà!

Ngại vì là người của Chân Diệu, hiện nay vừa lúc là thời gian nhạy cảm. Chu Nhan nhẫn nhịn nói: “Phu nhân chúng ta tìm Mã bà tử có việc gấp.”

Việc này thực sự có chút khác thường, phu nhân vốn phải ngủ bỗng nhiên gọi lệnh cho nàng đi gọi Mã bà tử tới. Phải biết rằng nàng là nha hoàn nhất đẳng, lúc nào thì gọi một bà tử phòng châm tuyến lại đến lượt nàng đích thân đi, huống chi lúc này trời đã tối đen.

Nhưng càng là như vậy, Chu Nhan càng biết rõ tầm quan trọng của việc này, đương nhiên sẽ không lui bước.

Thanh Cáp không nghĩ nhiều như vậy, lắc đầu nói: “Là ta tới trước, phải có thứ tự trước sau.”

Chu Nhan tức muốn chết, đè nén lửa giận nhìn về phía Mã bà tử: “Mã bà tử. Còn không mau theo ta đi!”

Mã bà tử tựa hồ hiểu cái gì, mặt đã sớm trắng hơn giấy, nghe vậy hoảng loạn gật đầu: “Vâng, vâng.”

Chu Nhan dắc ý liếc Thanh Cáp một cái, uốn người đi.

Mã bà tử tự nguyện theo nàng đi. Lẽ nào nha hoàn béo kia còn có thể trói người lại sao?

Thanh Cáp đứng tại chỗ bất động, lẩm nhẩm nói: “Là ta tới trước.”

Sau đó hít sâu, tiến lên khiêng Mã bà tử lên.

Mã bà tử hét ầm lên.

Chu Nhan quay đầu thấy một màn như vậy liền bối rối, sau đó chỉ thấy nha đầu thanh ý cường tráng khiêng Mã bà tử bước đi như bay.

Chu Nhan nóng nảy, một tay cầm đèn lồng, một tay xách váy chạy lại.

Thanh Cáp tuy phải khiêng một người nhưng thân thủ lại linh hoạt, tránh trái tránh phải rất nhẹ nhàng, Chu Nhan liền nhào vào khoảng không, lảo đảo một cái rồi ngã ra đất.

Trùng hợp có một hòn đá đập vào trán, Chu Nhan mê muội một trận, trâm cài tóc buông lỏng, tóc dài xõa ra.

Trên bức tranh mĩ nhân và ngọn đèn lồng lăn lông lốc, trong nháy mắt ngọn nến nuốt hết chụp đèn, ngọn lửa bùng lên, một trận mùi khét truyền đến.

Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, bà tử quản sự ngửi thấy mùi khét liền hét ầm lên: “Không tốt rồi. Tóc của cô nương Chu Nhan bị cháy, mau, mau, người trong phòng mau mang nước tới!”

Lúc này nhà hoàn bà tử trong phòng châm tuyến đang rửa mặt, có một bà tử vừa lúc bưng nước rửa chân qua chuẩn bị đổ thấy trong viện một mảnh hỗn loạn, một người trong đó đầu tóc bốc lửa, lập tức không nghĩ nhiều bưng nước rửa chân qua.

Ào một tiếng, một chậu nước nhằm ngay đầu Chu Nhan đổ xuống, lửa được dập tắt, ngửi thấy mùi kỳ quái liền hôn mê.

Người trong viện lặng ngắt như tờ.

Thanh Cáp quay đầu lại liếc mắt nhìn tình huống, bình tĩnh xoay người, khiêng Mã bà tử đi mau.

Đến Thanh Phong đường, Thanh Cáp mặt không đổi sắc, không thở mạnh: “Đại nãi nãi, nô tỳ mang bà tử phối tuyến đến.”

La Thiên Trình nhìn Thanh Cáp một cái, thầm nghĩ nha hoàn này kỳ thực thiên phú dị bẩm, có cơ hội có thể cho nàng ta luyện thêm một chút.

Chân Diệu nhướn mi: “Thế nào, bà ta không muốn tới?”

“Vâng, Chu Nhan trong viện Nhị phu nhân cũng tới, cũng tìm bà ta, bà ta muốn đi theo Chu Nhan.” Thanh Cáp có chút ủy khuất: “Rõ ràng là nô tỳ đến trước, bọn họ đều không hiểu thứ tự trước sau, nô tỳ liền trực tiếp mang bà ta về.”

“Làm tốt lắm.” Chân Diệu cười tủm tỉm gật đầu.

Trong mắt La Thiên Trình lóe lên suy nghĩ sâu xa.

Nào có loại trùng hợp như vậy, bên này vừa muốn tìm Mã bà tử bên kia đã cho người tới rồi, còn chỉ chậm hơn một bước.

Điều này nói rõ không phải Điền thị phái người giám thị động tĩnh phòng châm tuyến nếu không —– thì là bên Thanh Phong đường có người vội đi mật báo cho Hinh Viên.

Nhưng người trong viện trừ nha hoàn, bà tử hồi môn của Chân Tứ những người khác đều bị hắn hạ lệnh cưỡng chế không được tùy ý đi lại, rốt cuộc truyền tin như thế nào đây?

“Vào đi.” La Thiên Trình nhìn Mã bà tử một cái, sau đó nói: “Đã muộn rồi, Thanh Cáp, trước người hầu hạ Đại nãi nãi nghỉ ngơi đã.”

Chuyện khẩn cấp, hắn phải nhanh một chút cho bà tử này khai ra sự thật, có chút thủ đoạn không thích hợp cho Chân Tứ nhìn.

Thanh Cáp đi tới bên cạnh Chân Diệu: “Đại nãi nãi, Chu Nhan kia, nàng ta đuổi theo nô tỳ, không cẩn thận bị ngã.”

“Không sao.”

“Ách, đèn lồng nàng ta xách theo bị cháy, đốt tóc nàng ta rồi.”

Chân Diệu….

“Ha ha.” Tiếng cười trầm thấp vang lên.

Chân Diệu ngẩng đầu trừng La Thiên Trình một cái, vội hỏi: “Người không sao chứ?”

Thanh Cáp nhớ lại một chút, không xác định nói: “Không sao đâu, nô tỳ thấy có một bà tử bưng nước rửa chân dập lửa rồi.”

Vai La Thiên Trình run lên, lại không tiện cười to trước mặt hạ nhân làm mất uy tín.

Chỉ là hắn thực sự không nhịn được, vì sao Chân Tứ vào phủ, hắn vốn tưởng sẽ bộ bộ kinh tâm (từng bước kinh tâm) như thế nào nhưng chuyện gì cũng không thấy?

Chân Diệu thận trọng hỏi: “Nàng ta sao lại ngã?”

“Nàng tới kéo nô tỳ, nô tỳ tránh ra, nàng ta nhào vào khoảng không, tự ngã.”

“Vậy là tốt rồi.” Chân Diệu thở phào: “Đi, đi Di An đường.”

“Lão phu nhân, Đại nãi nãi tới. Muốn gặp ngài.” Hồng Hỉ tiến vào bẩm báo.

Lão phu nhân chỉ mặc trung y, Hồng Phúc đứng phía sau chải tóc cho bà.

“Bây giờ?” Lão phu nhân cúi đầu nhìn: “Mời Đại nãi nãi vào phòng nghỉ.”

“Vâng.” Hồng Hỉ lui ra.

Hồng Phúc cơ trí cầm một cái áo màu tương, thêu chữ phúc mặc cho lão phu nhân, đỡ vào phòng nghỉ.

“Tổ mẫu.” Chân Diệu đi tới, kéo ống tay áo lão phu nhân ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn bà.

“Làm sao vậy?” Lão phu nhân cố nén xung động hất tay ra.

Vợ nhi tử càng không nói, đến tôn tử, tôn nữ từ nhỏ nghe nói bà ra trận giết địch vô số đừng nói kéo ống tay áo, bà chưa thấy người nào làm nũng với bà!

Trong trí nhớ người duy nhất lôi kéo bà làm nũng chính là trưởng nữ sớm mất của bà.

Đúng vậy. Lão phu nhân Trấn Quốc công trừ bốn nhi tử còn có một cô con gái, chỉ là đứa bé kia chỉ vài tuổi liền mất, dần dần bị người lãng quên.

Lão phu nhân nhớ tới chuyện cũ lòng có chút chua xót, ánh mắt nhìn Chân Diệu không tự chủ mang theo chút thương tiếc. Thân thể vốn vì không quen mà cứng nhắc dần dần trầm tĩnh lại.

Nếu Viện tỷ còn sống khuê nữ bây giờ còn lớn hơn vợ đại lang đi?

“Tổ mẫu, tôn tức chắc gây họa rồi.” Chân Diệu mở to mắt một bộ đã làm sai.

“Làm sao rồi, nói cho tổ mẫu nghe một chút.”

Chân Diệu nhếch môi: “Vì chuyện xích đu, Đại Lang biết liền phát tác lên một số hạ nhân, có hạ nhân nói nha hoàn nhảy giếng kia có một mẹ nuôi làm trong phòng châm tuyến. Cháu dâu cho một nha hoàn đi gọi người. Không ngờ vừa lúc Nhị thẩm cũng phái người tới gọi bà tử kia, kết quả, kết quả…..”

“Thế nào, hai tiểu nha hoàn tranh chấp hả?” Lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là tranh cãi giữa hạ nhân, không có gì.

Chân Diệu cúi thấp đầu: “Không có tranh chấp. Chỉ là nha hoàn của cháu có chút khờ, nhớ kỹ lời cháu phân phó liền trực tiếp đem Mã bà tử về. Nha hoàn bên Nhị thẩm đuổi theo không cẩn thận bị ngã, đèn lồng đốt mất tóc. Tuy người không sao nhưng là con gái tóc bị cháy rồi có chút quá khó coi, cháu sợ, sợ Nhị thẩm sẽ giận cháu…”

“Làm, làm sao có thể, Nhị thẩm cháu sẽ không vì một hạ nhân mà giận cháu.” Lão phu nhân cố nén xung động muốn co rút khóe miệng.

“Thực sự?” Vẻ mặt Chân Diệu mừng rỡ.

“Thực.” Lão phu nhân trịnh trọng gật đầu: “Lâu rồi cháu sẽ biết, Nhị thẩm cháu từ trước đến nay đều đối đãi với Đại Lang như con ruột. Năm Đại Lang mới sáu tuổi, Nhị thúc cháu liền mời Trương tiên sinh tới cho nó.”

“Nhị thúc, Nhị thẩm thật tốt, cháu an tâm rồi.” Chân Diệu cười ngọt ngào, sau đó ôm tay lão phu nhân nói: “Tổ mẫu, ngày mai cháu sẽ làm hà diệp cao cho bà nhé.”

“Được.” Lão phu nhân cười gật đầu.

Làm người già, nguyện ý nhìn nhất là cảnh con cháu đầy sảnh, con cháu hòa thuận.

“Lão phu nhân, Nhị phu nhân tới.” Hồng Hỉ tiến vào bẩm báo.

“Cho nó vào đi.”

Chỉ lát sau Điền thị bước nhanh vào, trực tiếp quỳ xuống: “Lão phu nhân, muộn thế này rồi con dâu còn tới quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, thật có lỗi.”

Chân Diệu cuống quýt tránh ra: “Nhị thẩm, thẩm khiến cháu dâu tổn thọ rồi.”

Điền thị giờ mới phát hiện Chân Diệu đã ở đây, tròng mắt đều sắp trừng ra.

Tiểu chân (con đĩ) này là quỷ đòi mạng sao, làm sao ở đây nàng ta cũng có mặt!

Buồn nôn nhất là bà còn vừa thi lễ với nàng ta một cái!

Điền thị có chút chật vật đứng lên, không kịp nói lão phu nhân đã cười nói: “Điền thị, con đến đúng lúc, vợ Đại Lang còn đang lo con vì nha hoàn kia bị cháy tóc mà buồn con bé đây, con xem đứa bé này sợ rồi, vội chạy tới tìm ta, con mau nói với con bé một câu.”

Điền thị như bị người ta đánh một quyền vào tim.

Còn nói cái rắm gì, nói cũng phải để nàng ta nói!

Chỉ đành cười khan nói: “Ha ha, chỉ là một hạ nhân mà thôi, sao Nhị thẩm có thể buồn cháu được.”

Aaaa, tức chết bà rồi!

Bình Luận (0)
Comment