Trời Sinh Một Đôi

Chương 191

Edit: Tiểu Mặc Mặc
Beta: Sakura

La Thiên Trình buồn rầu phát hiện hắn ở phương diện này kinh nghiệm rõ ràng là không đủ nhiều.

Nếu không thì tặng đồ trang sức nhỉ.

Ý nghĩ này hiện lên làm hắn liền nhớ lại lúc trước hắn đã tặng nàng chiếc trâm hoa đào rồi.

Ách, nghe nói, cái cây trâm kia bị nàng lấy ra đâm ngựa rồi?

Vốn dĩ bước về phía Bảo Hoa Lâu mà  bước chân dừng lại.

Trên đường rất đông người qua lại, không ít các cô gái đều lặng lẽ liếc nhìn chàng trai mặc chiếc áo màu xanh kia.

Chàng trai kia lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, thần sắc thì lãng tử mơ màng, đủ để làm lay động trái tim nữ nhân.

“Công tử còn có sự tình muốn giúp đỡ sao?” Một cô gái yêu kiều, giọng nói ngọt ngào vang lên.

La Thiên Trình hoàn hồn, chỉ thấy một nữ nhi chừng mười bảy mười tám tuổi xấu hổ đỏ mặt liếc nhìn hắn.

“Đa tạ cô nương rồi, tại hạ không có chuyện gì cả.” La Thiên  Trình nói vừa dứt lời liền đi ngay.

Chợt nghe  âm thanh cười khẽ truyền đến: “La thế tử thật có diễm phúc.”

La Thiên Trình quay đầu lại, nhấp môi: “Hóa ra là Tiêu thế tử.”

Viễn Uy Hậu Thế tử Tiêu Vô Thương đi tới: “La thế tử, hiếm khi được gặp mặt, đi, chúng ta đi uống rượu.”

“Đa tạ hảo ý của Tiêu thế tử, chỉ là hôm nay ta còn có việc.”

Tiêu Vô Thương chớp mắt cười cười: “Hóa ra La thế tử thật sự có chuyện ah, có phải là rất khó giải quyết,  nói ta nghe thử xem ta có giúp được gì không?”

Chuyện này là chuyện chọn quà cho nương tử, La Thiên Trình vô thức muốn cự tuyệt, lời nói còn chưa nói ra miệng, lại do dự.

Vị Tiêu thế tử này thật không đơn giản chút nào.

Tổ phụ của hắn là Viễn Uy Hậu cùng lão Trấn Quốc Công nổi tiếng ngang nhau, cả cuộc đời chỉ lấy có một phu nhân Tôn thị, đến nha hoàn thông phòng cũng không có.

Tôn thị lại sinh ra ba nam, hai nữ. Hai con gái thì không nói đến, ba con trai cũng không có một người nào chịu nạp thiếp.

Chuyện này làm cho mấy người hậu bối bọn họ không có thời gian trưởng thành. Trong kinh thành hễ thấy cô nương nhà người ta thì liền nhìn chằm chằm vào.

Nhưng ai mà biết vị Tiêu thế tử này, lúc còn chưa trưởng thành đã phong lưu phóng đãng, thanh danh bị truyền đi rồi, hiện tại còn chưa đính hôn mà trong nhà đã có hơn mười phòng tiểu thiếp.

Cho dù nhà huân quý tầm thường thì chuyện như này cũng không gặp nhiều, huống chi là hai đời đều không có nạp người thiếp nào.

Kỳ lạ  chính là hình như nhà Viễn Uy Hậu rất dung túng vị thế tử này.

Có mười cái tiểu thiếp, vậy… Chắc hắn phải hiểu rõ lòng dạ đàn bà ah?

Lời nói tại đầu lưỡi bỗng chốc chuyển. Hay là đi ra ngoài hỏi hắn: “Tiêu thế tử… chuyện là, nếu như một người có thân phận cao quý thì ưa thích đồ vật gì, vậy ngươi cảm thấy cái gì mới có thể lại khiến cho hai mắt nàng phải ngạc nhiên?”

Tiêu Vô Thương nhíu mày.

Vị này nhậm chức chỉ huy thiêm sự chưa lâu. Là muốn tặng quà cho quan trên sao?

Vậy mà đem chuyện này hỏi mình?

Không biết sao Tiêu Vô Thương cảm thấy có chút vui vẻ.

Ách, đây có thể là cảm giác về sự tín nhiệm của bằng hữu?

“Làm người thì luôn luôn yêu thích những đồ chất lượng tốt. Ví dụ như ta, ta yêu thích tuấn mã, nếu ngươi tặng ta một con tuấn mã, ta đây sẽ vui mừng ba ngày ngủ không được rồi.”

Hắn không phải thích nhất mỹ nhân sao?

La Thiên Trình yên lặng suy nghĩ.

“Ta đi trước để tìm hiểu xem thứ gì mà người nọ cảm thấy hứng thú nhất nha, sau đó tại hắn cảm thấy hứng thú nhất là phương diện kia. Chọn thứ tốt nhất hoặc là đặc biệt nhất cho hắn.”

“Như vậy là được rồi?”

Tiêu Vô Thương vỗ mạnh một cái  vào bả vai La Thiên Trình nói: “Đương nhiên ah, vốn dĩ là  chuyện rất  đơn giản, đừng nghĩ quá phức tạp. La thế tử. Xem ra huynh quả thật có chuyện, vậy huynh không thể chậm trễ rồi, chúng ta hôm khác gặp ha.”

Tiêu Vô Thương đi rồi, La Thiên Trình mới hoàn hồn.

Đúng vậy, là hắn nghĩ  quá phức tạp rồi.

Nàng thích nhất cái gì thì mua tặng nàng là được rồi.

Hình như Chân Tứ rất thích việc bếp núc?

La Thiên Trình suy nghĩ thoáng một cái, lại vẫy một thuộc hạ để hỏi. Sau đó chạy đến Thành Đông chọn lấy một bộ dao phay trở về.

Đến Thanh Phong đường, trái lại có chút do dự.

Đêm qua, chuyện kia thật hoang đường, sao nàng có thể cười hắn không?

Nếu không ngày khác tặng quà nàng cũng được, hay hôm nay đi ngủ ở thư phòng.

La Thiên Trình quay đầu tới thư phòng, ngồi được chưa bao lâu thì nhìn thấy Lão phu nhân cùng người hầu mang bữa tối tới, tức giận ném đũa xuống!

Cái này còn để cho người sống không!

“Thế tử gia, ôi, ngài không ăn à?”

“Ta đến ăn với đại nãi nãi.” La Thiên Trình mặt xám lại, “Những thứ này đều đổ đi.”

Nói xong liền quay bước đi.

Bán Hạ nhìn thấy cả bàn thức ăn ngon, nuốt nuốt nước miếng.

Đồ ăn ngon như thế này, sao có thể đổ ah.

Lúc La Thiên Trình tới, Chân Diệu đang ăn cơm.

“Thế tử?”

La Thiên Trình bên tai ửng đỏ: “Tối nay đồ ăn có chút không hợp khẩu vị, cơm nàng nấu mới ngon.”

Bỗng nhiên hắn lại đã hối hận.

Liệu nàng có cảm thấy mình có ý định gì không?

“Ta tới đây rồi, cũng không còn sớm nữa, đồ ăn của nàng cũng không nhiều, tốt nhất là ta vẫn nên về thì hơn.”

Ống tay áo bị giữ chặt, lọt vào trong tầm mắt chính là một khuôn mặt tươi cười: “Ta có thói quen làm đồ ăn nhiều một chút, đủ ăn đấy.”

“Vậy, vậy đa tạ nàng.” La Thiên Trình có chút lúng túng.

Chân Diệu nháy mắt mấy cái.

Phu quân đại nhân hôm nay thật kì lạ.

Trông chàng ta ngượng ngùng, không được tự nhiên, cũng không giống bộ dạng phát bệnh ha.

Chân Diệu đang lúc nói thầm thì thấy La Thiên Trình từ trong lòng ngực móc ra một con dao phay.

Chân diệu giật nảy mình liền đứng phắt dậy, quay người bỏ chạy.

Trời ạ, sao bệnh lúc này chuyển biến xấu thế không biết, lại còn động đao nữa chứ!

La Thiên Trình bị phản ứng của Chân Diệu tác động lại càng hoảng sợ, không nghĩ ngợi gì nhiều, cầm dao đuổi theo nàng.

Xoạt một tiếng, ống tay áo đứt một đoạn, Chân Diệu thét lên một tiếng.

Cửa bỗng chốc bị mở tung ra, tối nay A Loan gác đêm, nghe thấy tiếng hét, vội chạy vọt đến.

Nhìn thấy trên mặt đất có đoạn ống tay áo, lại thấy  La Thiên Trình đang ra sức ngăn cản chân diệu, A Loan có chút không biết làm sao.

“Ra ngoài!” La Thiên Trình nghiến răng nghiến lợi.

A Loan yên lặng lui ra, cẩn thận đóng cửa lại, nghĩ đến sáng nay dọn khăn trải giường.

“Nàng chạy cái gì.”

“Con dao phay kia —— ”

La Thiên Trình nới lỏng vòng tay, dùng ngữ khí lơ đãng nói: “Ta trên đường đi dạo, nhìn thấy không tệ, thuận tay mua lại đấy.”

“Thực, thực nhìn không ra, Thế tử còn có cái sở thích này…”

“Ta giữ lại cũng vô dụng nên đưa nó cho nàng.”

“À?” Chân diệu cảm thấy sự tình chuyển biến quá đột ngột. Nàng lau mồ hôi.

“Ách, vừa rồi nàng vì cái gì mà bỏ chạy?”

Chân Diệu suy nghĩ còn có chút loạn, thuận miệng đáp: “Ta thấy con dao phay này. Còn tưởng rằng chàng muốn chém ta đây nè.”

Chân Diệu đột nhiên cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

La Thiên Trình ánh mắt híp lại: “Nàng nghĩ như vậy sao?”

Chân Diệu phục hồi tinh thần lại rồi, vội vàng lắc đầu.

Cảm thấy nói dối không tốt, lại gật gật đầu.

“Ta về thư phòng đây!” La Thiên Trình phất tay áo rồi đi ra ngoài.

Chân Diệu ở lại ngẩn người nhìn chằm chằm vào con dao phay kia, một hồi lâu, thò tay cầm con dao phay lên, mới phát hiện là chúng từ dày đến mỏng, dĩ nhiên là ba con dao phay để ở cùng một chỗ.

Ồ?

Chân Diệu con mắt sáng ngời.

Có con dao phay siêu mỏng này. Nàng có thể cắt ra miếng hoa tuyết giống như thái thịt rồi, đợi hôm nào mát trời, ăn một nồi chẳng phải là rất tuyệt sao?

Nói như vậy, con  dao phay này là Thế tử cố ý mua cho nàng sao?

Chân Diệu lại không ngốc, cuối cùng là hiểu được. Trong lòng có thêm vài phần khác thường.

“Đại nãi nãi, nô tỳ lấy xiêm y cho người thay ạ.” A loan đi tới.

“Ừh.”

Đợi thay xiêm y xong, nàng dặn: “A Loan, ngươi theo ta tới phòng bếp nhỏ một chuyến.

Giờ này, phòng bếp nhỏ chỉ còn một tiểu nha hoàn đang nhóm lửa, thấy Chân diệu đến thì vội vàng hành lễ..”

Chân Diệu gật gật đầu, nhìn kỹ một chút, lấy một ít gia vị dùng để ướp thịt vịt, rồi lại lấy từ trong một chiếc bình cũ ra một ít măng chua ngâm, lại bỏ thêm mấy vị gia vị. Còn lại bột lên men làm bánh bao nhân măng chua thịt vịt.

Lại làm một bát canh bí đao tôm khô, sau cùng thì đợi lấy bánh bao ra khỏi lồng hấp rồi căn dặn:

“A Loan, kêu Thanh Cáp. Đem đưa những này cho Thế tử đi.”

A Loan cầm theo hộp cơm đi ra ngoài rồi, Chân Diệu trở về phòng, tắm rửa thay quần áo, nằm trên giường ngẩn người.

Như vậy mà chàng ta không nổi giận mà đi ah?

La Thiên Trình trở về thư phòng, phát hiện người mà  Lão phu nhân phái mang cơm tới không thấy nữa rồi. Thở dài một hơi đồng thời vừa tức vừa buồn bực.

Như thế cũng tốt, nhưng lại thấy đói bụng.

Tắm rửa qua loa một hồi. Nằm ở trên giường lật qua lật lại đói bụng đến mức ngủ không nổi.

Chân thị này, về sau lại tặng quà cho nàng, hắn đúng là đầu heo mà!

Người nào đó đói tâm phiền ý loạn, dứt khoát lại không mặc y phục đẩy cửa mà ra.

Cảnh ban đêm như nước, trăng sáng như gương, tháng tám buổi tối đã có chút hơi lạnh.

La Thiên Trình tùy ý đi tới, chợt thấy một bóng người ở chân tường lóe lên.

Lặng yên không một tiếng động đuổi kịp, trong bóng đêm, miễn cưỡng nhìn ra là một nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn.

La Thiên Trình cảm thấy có chút quen mặt, mặt có chút biến sắc, đi theo một hồi lâu mới nghĩ ra, nha hoàn đi bên cạnh hình như là Thái Tuyết.

Cái phương hướng này ——

Quả nhiên, chỉ thấy Thái Tuyết dừng tại ở trước cửa phòng Nhị Lang, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cửa mở ra, Thái Tuyết nghiêng mình bước vào.

La Thiên Trình nhìn nhìn, nhanh nhẹn trèo lên cây, nhảy tường, núp ở một chỗ gần ngọn đèn ở cửa sổ.

Giọng nữ tử truyền đến: “Nhị gia, là Đại cô nương lại để cho nô tỳ đến tìm ngài đấy.”

“Ngươi quay về đi, nói với muội muội ta là  thánh chỉ đã xuống, không thể làm liều được.”

“Nhị gia, Đại cô nương muốn nô tỳ nói với ngài là nếu như ngài không giúp thì tiểu thư chỉ có thể chết thêm lần nữa thôi.”

Đã trầm mặc một hồi lâu, giọng nam nhân âm vang lên: “Muội muội thật sự là nói như vậy sao?”

Thái Tuyết gật đầu: “Tiểu thư đích thực nói như thế. Nhị gia, tiểu thư ngoài mềm trong cứng, người biết rõ sự tình không thay đổi được.”

Nếu như có thể, ngươi đừng truyền lời này.

Nhưng ngộ nhỡ tiểu thư thật sự tìm cái chết, cô thân là nha hoàn thân cận, nhất định sẽ bị đánh đến chết.

Nếu tiểu thư lấy chồng ở Man Vĩ quốc thì mình cũng nằm trong số của hồi môn.

Bất luận là thế nào, nàng đều không muốn, ngược lại nếu tiểu thư có ý định chấp thuận cuộc hôn nhân này thì đối với một a hoàn như cô mà nói còn khá tốt chút ít.

“Muội muội dự định như thế nào?”

“Tiểu thư nói, ngài ấy sẽ ra cửa thắp nhang, sau đó ngài tìm cách dẫn Nhị vương tử kia đến. Chỉ cần Nhị vương tử vô tình chứng kiến cảnh đó, phát hiện không phải là người mà Nhị gia nghĩ tới, đến lúc đó không cần chúng ta bên này như thế nào, Nhị vương tử nhất định sẽ nổi loạn đấy.”

Lại là một hồi trầm mặc.

Thật lâu giọng người nam mới vang lên: “Trở về nói với muội muội ta, muội ấy nghĩ ra kế này vẫn chưa được, để mấy ngày nữa ta sẽ nói với tổ mẫu.”

“Vâng”

La Thiên Trình lặng yên không một tiếng động trở về thư phòng, lát sau, nghe được tiếng đập cửa.

“Ai?”

“Thế tử gia, nô tỳ là A Loan, Đại nãi nãi gửi cho ngài một ít đồ ăn ạ.”

La Thiên Trình nhíu mày.

Phái nô tỳ tới?

Còn Chân Tứ  ngu ngốc này, đêm hôm khuya khoắt phái người nha hoàn  trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đến làm gì vậy?

Đây là quá tin tưởng hắn hay quá không quan tâm hắn?

Nghĩ như thế nào hắn cũng cảm thấy là vế thứ hai đúng, La Thiên Trình tâm tình càng thêm không tốt rồi.

“Không cần, ta đã ăn rồi.”

Ngoài cửa tĩnh lặng, một giọng nói vang lên: “Vậy nô tì xin cáo lui.”

Tiếng bước chân đi xa, tiếng hoan hô của Thanh Cáp: “Thật tốt quá,  Loan tỷ tỷ, Đại nãi nãi làm bánh bao măng chua thịt vịt  vừa vặn rất tốt ta ăn hết, ta muốn ăn năm cái!”

Bình Luận (0)
Comment