Edit: Huệ MẫnBeta: SakuraQuận chúa Sơ Hà cắn môi, giọng nghẹn ngào: “Biểu tỷ, Chân Tứ, trong lòng ta thật khó chịu!”
Chân Diệu và Huyện chủ Trọng Hỷ nhìn nhau một cái, hốc mắt cũng ướt.
Liền nghe Quận chúa Sơ Hà thở dài một tiếng: “Sau này cũng không được nếm điểm tâm của tiệm Ngũ Vị Trai── ”
Huyện chủ Trọng Hỷ nhàn nhạt nói: “Yên tâm, trong đội ngũ bồi gả đi theo, có một sư phó phụ trách điểm tâm, chính là đầu bếp của tiệm Ngũ Vị Trai.”
Ông chủ đứng sau tiệm Ngũ Vị Trai là Trưởng Công chúa Chiêu Vân, tặng cho Quận chúa Sơ Hà một đầu bếp điểm tâm, thật không dễ dàng rồi.
“Móng heo kho của Trương thị cũng không được ăn.”
“Ta tặng muội trong hành trang, có một tờ giấy ghi phương thức làm móng heo kho, là ta sau khi ăn vài lần móng heo kho của Trương thị, mà tự nghĩ ra được cách làm, tuy mùi vị không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng không tệ, muội hãy dùng tạm đi.” Chân Diệu nói.
“Còn có bánh bao canh của Trần đại tẩu …”
Chân Diệu và Huyện chủ Trọng Hỷ cũng không nhịn được nữa, đồng loạt liếc mắt.
Thật là đủ rồi, còn muốn để người khác thương cảm hay không!
Ba người nói lời từ biệt, tuy rằng những người khác đã cố ý cách xa một khoảng cách, nhưng hôm nay Quận chúa Sơ Hà là tiêu điểm chú ý tuyệt đối nên lúc nào cũng có người để ý.
Đoạn đối thoại này lọt vào tai vài vị hoàng tử công chúa ở gần đó, trên mặt tràn đầy hắc tuyến.
Nhị công chúa rất lo lắng nói: “Sơ Hà như vậy gả đến Man Vĩ, thì người tộc Man Vĩ sẽ cho là Công chúa Đại Chu đều như vậy?”
Tứ công chúa mắt ngậm lệ nóng: “Nếu ta sinh trễ mấy năm, nghe những lời này của nàng cũng muốn thay nàng gả đi ah!”
Hai vị công chúa thâm tình đối mặt nhau, không hẹn mà cùng đang suy nghĩ, Sơ Hà cái sở thích ăn hàng này, làm mất hết danh tiếng của Công chúa Đại Chu đây!
Quận chúa Sơ Hà mới không có thời gian để ý đến những oán niệm của công chúa khác, nàng trước kéo Huyện chủ Trọng Hỷ đi xa chút, không biết thì thầm nói to nhỏ gì, sau đó vẫy tay về phía Chân Diệu: “Chân Tứ. Mau đến đây.”
Chân Diệu đi tới, Quận chúa Sơ Hà không nói gì, ngược lại đi về phía bờ hồ.
Tam hoàng tử thấy vậy đi qua ngăn cản: “Sơ Hà, bên bờ hồ trơn trợt, không nên đi.”
Quận chúa Sơ Hà mặc lễ phục công chúa long trọng, váy thật dài xòe trên mặt đất, cỏ nước bèo tươi nổi trên bờ hồ. Rất dễ làm váy ướt bẩn.
Nói vậy còn đỡ, vạn nhất lỡ như xảy ra điều gì bất ngờ, đường đường là một Công chúa đi kết thân dưới con mắt của nhiều người rơi vào trong hồ, sao vậy hắn có thể giao phó với phụ hoàng!
“Không sao đâu. Muội với Giai Minh có lời muốn tâm sự với nhau, nếu không đi ra xa chút, bị nhiều người nghe được thì làm thế nào, nói không chừng lại sẽ chê cười muội.”
Tam hoàng tử nghĩ những lời Quận chúa Sơ Hà nói đến vừa nãy thì nhếch mép một cái.
Sơ Hà Quận Chúa kéo Chân Diệu đi một đường lướt qua Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử quỷ thần xui khiến hỏi một câu: “Hôm nay La Nghi Tân không đến sao?”
Chân Diệu dừng bước, hướng Tam hoàng tử lễ phép cười cười: “Thế tử vẫn đang phải bế quan đóng cửa sám hối. Tất nhiên không tới được.”
Nói xong lướt qua vai mà đi, Tam hoàng tử nhìn bóng lưng nàng yểu điệu thì nhíu mi.
Nếu nữ nhân này sớm muộn gì cũng là nữ nhân của mình, nghĩ đến nàng cùng nam nhân khác ở chung một chỗ, cũng có chút không thể nhẫn nại rồi.
Nếu không phải là vì Cảnh Ca nhi thì sao hắn sẽ muốn một phụ nhân đã từng có nam nhân!
Tam hoàng tử tận lực không để ý tới cảm giác hưng phấn vi diệu ẩn ẩn trong đáy lòng kia, suy nghĩ không cam lòng.
Quận chúa Sơ Hà kéo Chân Diệu đi thẳng xa mấy chục trượng, đến một nơi bằng phẳng đứng yên trên tảng đá lớn.
“Chân Tứ, từ lúc nào tỷ với Tam hoàng huynh lại thân quen như vậy?”
Chân Diệu có chút kinh ngạc: “Không có đâu.”
“Nghe huynh ấy hỏi như vậy, ta còn tưởng rằng hai người rất quen thuộc đây.”
Chân Diệu cười một tiếng: “Có lẽ là bởi vì Cảnh ca nhi ở lại chỗ ta vài hôm.”
Quận chúa Sơ Hà sáng tỏ đất gật đầu một cái, hạ thấp giọng: “Chân Tứ, ta cảm thấy tâm tư Tam hoàng huynh thật sâu, dù ta lớn như vậy, nhìn qua cũng không hiểu. Tỷ lại không cơ trí, vẫn nên cách xa huynh ấy một chút.”
“Cái gì gọi là không cơ trí?” Chân Diệu cắn răng, “Sơ Hà, cám ơn muội quan tâm ta!”
Quận chúa Sơ Hà đưa tay ra, dùng sức xoa xoa khuôn mặt Chân Diệu: “Ta cũng sắp phải đi, tỷ còn dám tức giận?”
Chân Diệu lập tức trầm mặc.
Quả thật khi đến lúc phải chia tay, nàng mới phát giác thật sự không nỡ xa một người bạn tốt.
Gả đi xa như vậy, có thể cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại.
Quận chúa Sơ Hà thở dài: “Chân Tứ, tỷ nói đi tại sao tỷ không phải là một nam nhân, bằng vào việc tỷ có ơn hai lần cứu mạng ta, ta sớm đã lấy thân báo đáp, về tình về lý phụ vương ta cũng sẽ không phản đối, cũng không cần bây giờ đi kết thân rồi.”
Nàng không để ý biểu tình cổ quái của Chân Tứ, lặng lẽ lui về phía sau quét mắt một vòng.
Hôm nay tiễn biệt ngoại trừ người trong hoàng thất, còn có một vài vị đại thần.
Người kia cũng tới, vóc người hắn rất cao, dáng người thẳng tắp thon dài, mi mắt dịu dàng tinh xảo mơ hồ tuổi tác, đứng trong đám lão đầu tử năm mươi, vô cùng nổi bật.
Phảng phất như có con ong mật nho nhỏ, nhẹ nhàng ẩn tàng ở trong lòng nàng.
Quận chúa Sơ Hà bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt.
Nàng vội vã quay đầu lại.
Chân Diệu ngơ ngẩn, sau đó hiểu rõ chuyện gì, tính an ủi vỗ bả vai nàng một cái.
Có cung nữ từ xa đến gần: “Công chúa, đến giờ rồi, mời người lên đường.”
Quận chúa Sơ Hà khôi phục biểu tình lãnh đạm, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Hai người chậm rãi đi trở về.
Quận chúa Sơ Hà kéo theo đuôi váy dài màu vàng trên bãi cỏ đã dính có chút vết bẩn, nàng một chút cũng không để ý, hướng về phía phu thê Vĩnh Vương gia quỳ xuống bái lạy, giọng nói trong trẻo: “Phụ vương, mẫu phi, các ngài yên tâm, cuộc sống con gái rất tốt, các ngài cũng phải bảo trọng.”
Vĩnh Vương gia kéo tay áo Vĩnh Vương phi từ sớm bà đã khóc đến không thở được, lúc này Vĩnh Vương phi vốn cũng muốn khóc, lại bị Vĩnh Vương gia kéo như vậy, chỉ đành phải gắt gao chịu đựng, rưng rưng dặn dò con gái: “Sơ Hà, đến Man Vĩ, không phải cái gì cũng chiều theo tính khí của mình, khi con sống chung cùng Đại Vương Tử, nhớ những lời mẫu phi đã dạy con. Dĩ nhiên, nếu có ai không có mắt chọc tới con, cũng không cần im hơi lặng tiếng, con là Công chúa Đại Chu, cũng không ai có thể khinh thường con!”
Quận chúa Sơ Hà ngưỡng mặt lên: “Mẫu phi yên tâm, chỉ có con gái khi dễ người khác, làm sao sẽ để người khác khi dễ con gái đâu!”
Lời nói này của nàng tuy có mấy phần ngang ngược, Vĩnh Vương phi nghe thấy tâm tình thật dễ chịu hơn một chút.
Thật may con gái bà không phải là một đứa bé nhu nhược, nếu không trái tim bà thật muốn vỡ tan vì lo lắng.
Quận chúa Sơ Hà lên xe ngựa, nàng quay đầu lại ánh mắt ngưng đọng nhìn những khuôn mặt quen thuộc kia, cảm giác như có trăm loại tư vị xông vào tâm trí nàng.
Nơi phương hướng kia, cuối cùng nàng cũng không có liếc mắt nhìn thêm, khom người đi vào, vén rèm cửa sổ xe lên. Vẫy vẫy tay: “Nhớ phải viết thư cho ta!”
Chân Diệu và Huyện chủ Trọng Hỷ biết lời nói này là nói với các nàng, đồng loạt vẫy tay đáp lại.
La Tri Nhã xanh mặt lên một chiếc xe ngựa khác.
Nàng cũng phải cần phải gả xa đến Man Vĩ, cách xa mảnh đất cố hương, suốt đời khó có thể nhìn thấy cha mẹ, nhưng bởi vì có công chúa ở đây, nàng liền như không khí vậy, không có ai nghĩ tới khổ sở và hy sinh của nàng. Ngay cả cha nàng, đã từng thương yêu nàng như châu ngọc, bây giờ thì sắc mặt chỉ có chút nặng nề, ngay đến hốc mắt cũng không đỏ, có điểm nào có thể so với Vĩnh Vương gia!
Đúng, Vĩnh Vương gia làm vậy có chút mất mặt, nhưng nàng thật hy vọng có thể vì con gái mà bị mất mặt là cha của nàng!
Mà không phải là giống cha nàng như vậy, tối hôm qua còn nghỉ ở chỗ Yên Nương!
Trái tim La Tri Nhã như ngâm trong hầm băn, không hề ấm áp chút nào, nàng quay đầu nhìn về phía Quận chúa Sơ Hà đứng trước đám người đang cố sức vẫy tay với Chân Diệu. Đáy mắt xẹt qua một tia hận ý sâu đậm.
Chân Diệu đành là chị dâu của nàng, ngoại trừ đưa cho nàng thêm chút hồng trang, lời thừa thãi một câu đều không nói cùng nàng, nhưng lại cố gắng đi tới Công Chúa nơi đó. Nói thẳng ra nàng cũng là loại nhìn cao khinh thấp, chẳng lẽ Đại ca mắt mù, vừa ý loại nữ nhân này!
La Tri Nhã hận ý vén rèm, vào xe ngựa ngồi yên, lại không lại vén màn cửa lên. Nhắm mắt mặc cho xe ngựa chậm chậm di động.
Điền thị đang gắt gao mong chờ nhìn chằm chằm vào đoạn rèm vải, đáng tiếc tấm rèm kia chỉ đung đưa theo sự chuyển động của xe ngựa, cũng không lại vén lên.
Bà khó chịu vô cùng, toàn thân lắc lư quờ quạng thiếu chút nữa té ngã trên người La Nhị lão gia.
La Nhị lão gia lập tức phản xạ đỡ lấy bà, thấy ánh mắt người chung quanh đều nhìn tới, chỉ cảm thấy bị mất hết mặt mũi, cắn răng thấp giọng nói: “Đồ đàn bà ngu ngốc, làm ra loại dáng vẻ muốn tìm chết làm gì? Nếu như bị người khác cố ý nói chúng ta bất mãn Hoàng Gia, ta sẽ hưu bà, để bà đi theo làm bạn cùng cả một nhà lụn bại kia!”
Lời này không hề có tình nghĩa vợ chồng, Điền thị cổ họng xông lên từng trận mùi vị máu tanh, cố nén không có phun ra, trái tim dần dần lạnh đi.
Đã từng có thời điểm hai người cũng cử án tề mi, cùng nhau lòng tràn đầy vui mừng ước mơ tương lai, nhưng tình cảm đàn ông còn mỏng hơn mảnh giấy, một khi bị xé rách, cuối cùng ngay cả bà cũng không bằng một con mèo, con chó.
Bây giờ ông ta chỉ là một tiểu quan nhỏ nhàn tản như hạt đậu mà còn như vậy, nếu thật thành công đoạt được vị trí kia, có phải hay không lập tức sẽ có ý tưởng để cho bà bệnh qua đời?
Lần đầu, Điền thị mơ hồ có chút hối hận, bà chống đỡ thấy thân thể lảo đảo muốn ngã đi lên xe ngựa.
Bà không thể ngã xuống, vô luận Nhị Lang, Tam Lang, hay là nhà mẹ đẻ, đều đang cần bà.
Chân Diệu đi cùng vợ chồng Vĩnh Vương nói lời từ biệt: “Phụ vương, mẫu phi, đầu tháng ba con hái hoa đào chưng cất rượu hoa đào, hiện tại đã có thể uống, ngày mai con mang theo mấy vò đi Vương phủ thăm sức khỏe các ngài?”
Trừ bỏ tâm tư thầm mến đã chết non kia, Quận chúa Sơ Hà không bỏ được nhất chính là song thân, nàng và Sơ Hà là bạn thân, lại nhận làm người thân, thay nàng làm tận trách nhiệm hiếu đạo là phải.
Vĩnh Vương nức nở khóc một tiếng, vừa khóc một bên cầm ống tay áo Vĩnh Vương phi gạt lệ: “Sơ Hà cũng thích nhất dùng rượu trái cây, các loại hoa chưng cất rượu, mặc dù có mùi vị tương đối kỳ quái, nhưng ta lần nào cũng uống hết. Giai Minh, con cất rượu chắc ngon hơn Sơ Hà?”
Vĩnh Vương phi âm thầm ngắt ông một cái, đối với Chân Diệu lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “Ngày mai con đến sớm một chút.”
Vốn là nhận nghĩa nữ này, là ý tứ của vị kia trong cung, Vĩnh Vương phi chỉ là tình cảm trên mặt, bây giờ nàng nhưng thật sinh ra mấy phần yêu thích Chân Diệu.
Chân Diệu biết, đối với vợ chồng Vĩnh Vương mà nói, hôm nay là thuộc về Sơ Hà gả xa, vẫn nên để cho bọn họ an tĩnh một ngày lắng đọng tâm tình mới phải, nói vài câu liền tách ra.
“Chân Diệu, ngươi lên xe ngựa của ta đi.” Huyện chủ Trọng Hỷ đi tới nói.
Chân Diệu nhớ tới lời dặn dò của La Thiên Trình, lắc đầu một cái: “Không được, ta phải đi về trước.”
Trước khi ra cửa, La Thiên Trình nói với nàng, đưa tiễn Quận chúa Sơ Hà liền lập tức trở về phủ, vô luận có chuyện gì cũng không được lưu lại. Nàng đáp ứng, cần giữ lời.
Thấy sắc mặt Huyện chủ Trọng Hỷ tuy bình thản nhưng đáy mắt có chút thất vọng, Chân Diệu hiểu tâm tình nàng.
Sơ Hà đi càng lúc càng xa, nàng thật ra thì cũng có nhiều chuyện muốn nói cùng Huyện chủ Trọng Hỷ.
Nàng động tâm một cái, mời: “Trọng Hỷ, không bằng ngươi và ta cùng nhau trở về phủ Quốc Công đi.”
Huyện chủ Trọng Hỷ do dự một chút.
Thật ra thì, trước khi ra cửa mậu thân nói muốn gặp Chân Diệu.
“Ta làm bánh bao canh dưa leo cho ngươi ăn.”
Huyện chủ Trọng Hỷ quả quyết gật đầu: ” Được.”