Trời Sinh Một Đôi

Chương 321

Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura

Thái tôn luôn luôn khỏe mạnh?

Thái tử phi ngược lại thực tín khẩu thư hoàng, trước kia nàng không tiếp xúc quá gần gũi với Thái tôn, nhưng lúc làm hô hấp nhân tạo cho Thái tôn, trên người Thái tôn có vị thuốc như có như không không gạt được mũi nàng.

Vị thuốc kia căn bản là từ bên trong tỏa ra, tuy rằng cực đạm nhưng hình thành vị như vậy cũng chỉ có trường kỳ không rời thuốc mới có.

Cần uống thuốc trường kỳ, điều này nói rõ Thái tôn tuyệt đối không thể là người khỏe mạnh được.

Người yếu đuối, sau rơi xuống nước tỷ lệ mắc bệnh lớn hơn, bệnh tình chỉ sợ cũng nặng hơn, Thái tử phi lại muốn giấu diếm việc này, toàn bộ đổ lên đầu nàng?

Thực là có thể nhịn nhưng không thể nhẫn!

“Thái tử phi nói vậy có phần quá mức, thân thể Thái tôn yếu đuối, sao lại trách cứ lên đầu ta? Ta đã sớm nói Thái tôn bị rơi xuống nước, nói không chừng cũng vì cùng ngài đến phủ thị lang nên mệt mỏi, lúc này mới mềm chân ngã xuống.”

Thái tử phi dựng lên, cả giận nói: “Ngươi mới chân mềm!”

Nàng tức giận đến mức trước ngực bốn bề dậy sóng: “Huyện chủ Giai Minh liên tục nguyền rủa Thái tôn thân thể yếu đuối, đến tột cùng có ý gì? Trong cung người nào chẳng biết Thái tôn từ trước đến giờ đều thân thể khỏe mạnh, ngay cả bệnh của trẻ con như phong hàn, sốt cũng ít bị!”

Nàng nói lại nhìn về phía ba vị hoàng tử: “Ba vị hoàng đệ, huyện chủ Giai Minh là tông thái nữ nửa đường mà có, có thể không rõ ràng lắm, các đệ phải biết đi?”

Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử nhìn nhau gật đầu.

Ấn tượng của Ngũ hoàng tử với Chân diệu càng kém.

La Thiên Trình chạm tay có thể bỏng, hắn cũng từng lén mượn sức, nhưng không thành công, vốn trong lòng nghẹn một cục tức, lại nhìn vị huyện chủ Giai Minh này, rõ ràng có lỗi trước còn già mồm át lẽ phải. Ỷ vào thế của La Thiên Trình!

Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chân diệu, nói: “Trong mấy cháu trai của ta, Thái tôn được dưỡng rất tốt, rõ ràng là cùng tuổi với Tưởng ca nhi nhà Nhị ca lại cao hơn thằng bé nửa cái đầu đó.”

Chân diệu nghe xong trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nhìn về phía Lục hoàng tử.

Tuy Lục hoàng tử có tâm nghiêng về phía Chân diệu nhưng sự thực này mọi người đều biết, chỉ đành gật đầu, phụ họa nói: “Ngũ ca nói không sai.”

Hắn nói xong thấy Chân Diệu trợn to hai mắt. Không thể tin nhìn hắn, dường như hắn nói nhăng nói cuội, tâm không hiểu sao có chút không thoải mái.

Chân Diệu quả thực vô cùng kinh ngạc.

Nàng không ngờ, Lục hoàng tử cũng nói giúp Thái tử phi.

Tuy nói mỗi lần gặp Lục hoàng tử đều không có chuyện tốt gì nhưng trong mấy hoàng tử, nếu phải nói thì coi như thân cận nhất với Lục hoàng tử, đặc biệt có tầng quan hệ với Thái phi, nàng thậm chí còn nghĩ hai người miễn cưỡng coi như bằng hữu, hôm nay xem ra, thật là tự mình đa tình rồi.

Người trong hoàng thất, quả nhiên tâm tư khó dò.

Chân Diệu có chút nản lòng. Lạnh lùng nói: “Thái tử phi nói gì thì chính là cái đó đi, nhưng mà trước mắt ta muốn về phủ. Lúc nào Hoàng thượng triệu kiến ta lại tiến cung cũng không muộn!”

Nàng nói xong chào mọi người, xoay người đi.

“Ta tiễn Giai Minh về đi, hai vị hoàng huynh, Thái tử phi và Thái tôn liền làm phiền hai người hộ tống hồi cung.”

Chân Diệu quay đầu nhìn Lục hoàng tử đi theo một cái, cũng không để ý tới hắn, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Chuyện Thái tôn đã không còn hơi thở được Chân Diệu cứu sống đã truyền khắp nơi, một đường Chân Diệu đi, vô số ánh mắt đều dính lên người nàng, đi qua chỗ nào cũng có tiếng cúi đầu nghị luận.

“Mau nhìn, huyện chủ Giai Minh đi qua.”

“Thật là huyện chủ Giai Minh đã cứu sống Thái tôn không còn thở nữa sao? Nàng là thần tiên phải không?”

“Thiên chân vạn xác, ta tận mắt thấy. Huyện chủ Giai Minh có phải thần tiên không thì ta không biết, nhưng tuyệt đối là có thủ đoạn phi phàm.”

Có người cười nhạo nói: “Có thủ đoạn phi phàm thì thế nào, Thái tôn không phải bị nàng đụng rơi vào sông sao, nếu Thái tôn không có chuyện gì, nhiều lắm là lấy công chuộc tội, Thái tôn mà có chuyện gì, huyện chủ Giai Minh chỉ sợ sẽ gặp phiền phức đó!”

Có người hỏi Trương Triêu Hoa: “Khi đó không phải ngươi đi theo phía sau sao, thật là huyện chủ Giai Minh đụng ngã Thái tôn sao?”

Ban đầu có người hỏi, Trương Triêu Hoa còn có chút do dự, hiện tại đã thành không chút chậm trễ gật đầu: “Không sai, lúc đó ta tận mắt nhìn thấy.”

Lục hoàng tử và Chân Diệu vốn đã đi qua rồi, nhưng những người này càng nói càng hưng phấn, không khỏi to giọng hơn một chút, Lục hoàng tử vì luyện võ, tai nhạy bén, hắn dừng bước, quay lại dừng trước mặt Trương Triêu Hoa.

Mọi người thoáng cái đều không lên tiếng, chỉ thấy đôi mắt phượng thâm thúy của Lục hoàng tử, tự tiếu phi tiếu nói: “Ngươi là Trương thiếu nãi nãi của phủ Vĩnh Gia hầu? Bản vương nhắc nhở ngươi một tiếng, thuốc có thể uống bậy lời không thể nói bậy, nếu cần, ta cho ngươi thời gian nói nhất thanh nhị sở, nếu không cần, Trương thiếu nãi nãi vẫn nên ít nghị luận việc Thiên gia!”

Hắn nói xong nhướn mi cười nhìn mọi người ở đây, xoay người rời đi.

Lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, đều đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Đừng nói chuyện này dính tới Thái tử phi và Thái tôn, dù huyện chủ Giai Minh cũng là nửa tông thế nữ, các nàng nghị luận đường hoàng như vậy không phải gây họa sao!

Lập tức đều thu hồi tâm tư, không đợi giữ lại ăn cơm, cả đám đứng dậy cáo từ.

Chờ ra đến bên ngoài, Chân Diệu dừng bước: “Vương gia dừng lại đi, không dám phiền ngài đưa tiễn.”

Lục hoàng tử nhìn Chân Diệu cười híp mắt nói: “Giai Minh, muội đang tức giận?”

Chân Diệu cười nhạt: “Không dám, ta thẳng tính, có sao nói vậy, nói thêm một câu với mấy vị vương gia chính là không hợp ý, sao dám để vương gia tiễn đây?”

Lục hoàng tử vui vẻ: “Giai Minh, hôm nay muội bị ủy khuất, cũng không thể giận chó đánh mèo đi? Bản vương đâu đắc tội muội?”

Hắn nói đến đây nghĩ một chút, sắc mặt cổ quái: “Không phải vì ta đồng ý với lời Quế vương đi?”

Thấy biểu tình kia của Chân Diệu, hiển nhiên nói trúng rồi, liền có chút bất đắc dĩ: “Giai Minh, dù ta thiên vị muội, cũng không thể trợn mắt nói dối đi?”

“Huynh nói thân thể Thái tôn rất khỏe mạnh?”

“Đúng vậy.” Lục hoàng tử gật đầu.

Chân Diệu liếc mắt: “Như vậy còn không phải trợn mắt nói dối?”

Nàng đi nhanh vài bước muốn bỏ qua Lục hoàng tử, Lục hoàng tử vội theo sau: “Muội nói thế làm cho bản vương càng lúc càng hồ đồ rồi, rốt cuộc ta nói sai ở đâu, loại chuyện này muội tùy tiện hỏi một người trong cung đều biết mà.”

Chân Diệu dần tỉnh táo lại, cũng hiểu được có gì không đúng.

Lục hoàng tử khuyên nhủ: “Giai Minh. Muội đừng lo lắng quá, chỉ cần Thái tôn không việc gì, phụ hoàng sẽ không làm gì muội.”

Chân Diệu đầy bụng nghi hoặc liền gật đầu không nói thêm nữa.

Lục hoàng tử cưỡi ngựa, đưa Chân Diệu về phủ Quốc Công nhưng không đi vào. Ngoài mặt La Thiên Trình còn đang bế môn tư quá, tự nhiên không có cách nào đãi khách.

Chân Diệu về Thanh Phong đường, thấy La Thiên Trình không ở nhà, hỏi: “Thế tử đâu?”

“Thế tử ở trong thư phòng.” Bạch Thược nói.

Chân Diệu cũng không mang theo nha hoàn, trực tiếp vào thư phòng, đẩy cửa, nhìn thấy La Thiên Trình cầm sách đọc chăm chú.

La Thiên Trình thấy Chân Diệu tiến vào, lại càng hoảng sợ. Theo phản xạ có điều kiện liền nhét sách xuống dưới gối.

Chân Diệu vốn thấy không có chuyện gì, thấy động tác cổ quái của hắn, thật kinh ngạc: “Đang đọc gì đó?”

“Hổ căng kinh!” La Thiên Trình vội đáp.

Vì vội vã sách nhét không sâu, bộp một tiếng rơi xuống đất.

Chân Diệu nhặt lên nhìn, bìa sách viết “Hổ căng kinh” ba chữ, là bút tích của La Thiên Trình.

Nàng liền cười nói: “Sao chàng còn cố ý bọc bìa sách vậy?”

“Đây là bản đơn lẻ, vốn không có bìa.” La Thiên Trình giải thích, duỗi tay đoạt lấy: “Đây là binh thư, không có gì hay ho cả, để ta cất đi.”

Chân Diệu cầm sách lên.

La Thiên Trình có thương tích ở bụng nên không thể dám hoạt động thân thể chém giết, chỉ đành tội nghiệp nói: “Kiểu Kiểu, mau đưa ta đi, bản đơn lẻ rất trân quý, đừng làm hỏng.”

Chân Diệu nghe hắn nói vậy, ngược lại cho rằng hắn khẩn trương, sẵng giọng nói: “Dù là trân quý đi nữa, gặp ta cũng không cần vội giấu như vậy, ta không có hứng thú với binh thư, chẳng lẽ còn tranh giành với chàng sao?”

La Thiên Trình thở dài một hơi.

Chân Diệu đưa sách qua, miệng nói: “Sách này ta chỉ nghe qua, nhưng chưa từng xem, bản đơn lẻ ngược lại thật khó có được.”

Nàng hoàn toàn tùy ý lật một cái, sau đó ngây như phỗng.

La Thiên Trình chỉ cảm thấy đầu bị đánh một cú, toàn thân không thoải mái!

Xong rồi, xong rồi, hắn xem tiểu hoàng thư bị vợ bắt gặp!

Không phải nói không hứng thú sao, còn lật cái gì mà lật? Lời nữ nhân thật không thể tin!

Chân Diệu dại ra, tay lại theo bản năng lật tiếp, thấy một trang, mỗi trang tư thế bất đồng, nội dung thực sự chấn động, lẩm bẩm: “Vậy là thế nào, sao lại thấy giống sách mẫu thân cho ta nhìn trong đêm trước khi xuất giá vậy?”

Ánh mắt nàng rơi vào dòng chữ màu đồng mạnh mẽ in trên bìa sách, linh quang chợt lóe lột bìa sách ra, sau đó liền lộ ra bìa sách hoàn toàn khác: “Uyên ương tuyển tập.”

La Thiên Trình nâng tay che mắt, trong lòng thầm mắng Bán Hạ cẩu huyết phun đầu.

Hiện tại bên Thái tử đã xử lý không sai biệt lắm, hắn ở nhà dưỡng thương thực buồn chán, lại không muốn xem đống binh thư, sách sử kia, liền lệnh Bán Hạ cầm thoại bản thú vị đến, không ngờ, tên khốn kia cư nhiên cầm cái này đến cho hắn! (editor có lời muốn nói: xin lỗi bạn La chứ bạn không muốn xem thì đã vứt qua từ lâu rồi, mắng người ta làm gì, có trách thì phải trách bạn có tật giật mình tự thân làm lộ).

Khụ khụ, đương nhiên hắn nghĩa chính ngôn từ, thẹn quá hóa giận đuổi Bán Hạ ra ngoài, sau lại thực sự buồn chán, đúng, là buồn chán, lúc này mới không nhịn được xem.

Về phần bìa sách gì đó, không phải vì buồn chán, cũng tuyệt đối không phải vì sợ người phát hiện!

Bị vợ vừa vặn phát hiện, La Thiên Trình xấu hổ không chịu nổi, một lúc lâu mới mở mắt nhìn lại, chỉ thấy Chân Diệu cầm sách, vẻ mặt thành thật nhìn.

“Khụ!” Hắn hắng giọng liên tục.

Chân Diệu phục hồi tinh thần, cười gượng hai tiếng: “Cẩn Minh, chàng ở đây dưỡng thương, xem cái này không tốt lắm đâu, ta tịch thu!”

La Thiên Trình…….

Chờ qua khúc nhạc đệm này, Chân Diệu liền kể tỉ mỉ chuyện hôm nay, cuối cùng nói: “Thái tôn này, quả thật là đứa bé khỏe mạnh?”

“Không sai, Kiểu Kiểu, sao nàng hỏi chuyện này?”

Chân Diệu cúi đầu vặn vặn khăn.

La Thiên Trình nói: “Giữa chúng ta còn có gì không thể nói?”

Chân Diệu cười cười, mới nói nghi hoặc ra: “Chàng cũng biết khứu giác cuả ta rất linh mẫn, Thái tôn rõ ràng phải trường kỳ uống thuốc trên người mới có mùi hương kia, nhưng mọi người đều nói thân thể Thái tôn rất khỏe mạnh, ta lại nghĩ không thông.”

Trong lòng La Thiên Trình khẽ động, đột nhiên nhớ tới điều gì.
Bình Luận (0)
Comment