“Tổ mẫu!” La Thiên Trình quỳ một chân dưới đất, “Ngài nhất định sẽ khỏe lại, cháu cam đoan với ngài!”
Hắn không biết xảy ra sai lệch ở đâu. Đời trước, rõ ràng là vào Tết Nguyên Tiêu năm sau, vì ăn nhiều một miếng chè trôi nước nên tổ mẫu bị mắc nghẹn, lúc này mới đột ngột qua đời. Hắn luôn nghĩ đề phòng chuyện ngoài ý muốn ở tương lai đó, mà không ngờ tổ mẫu lại ngã bệnh trước.
Là vì Nguyên Nương bất ngờ bỏ mình sao?
Đời trước, không phải Nguyên Nương lấy chồng xa ở Man Vĩ, mà là cô nương Phủ Tướng quân Âu Dương – Âu Dương Đào.
Âu Dương Đào cũng giống Nhị muội, đều là thư đồng của Công chúa Phương Nhu, vì Đỗ Lão thái quân phủ Tướng Quân có giao hảo với tổ mẫu, nên vãn bối hai nhà thường lui tới, cũng vì vậy, hắn nhớ rõ Nhị Vương tử Man Vĩ cầu hôn Âu Dương Đào là vì thuật cưỡi ngựa của nàng giỏi, tình cờ thấy vẻ mặt hưng phấn của nàng khi ở trên lưng ngựa.
Trên đường hòa thân, cũng bị ám sát, nhưng khác kiếp này là Âu Dương Đào mất tích, sau đó lại được Nhị Vương tử tìm về. Hôn lễ của hai người chỉ hoãn mấy ngày rồi cử hành.
Về phần Nguyên Nương, nàng gả cho con thứ của Trưởng Công chúa Chiêu Vân, chỉ tiếc về sau lại chết vì khó sinh, nhưng mà đó là chuyện sau khi tổ mẫu qua đời rồi.
Đôi khi La Thiên Trình cũng nghĩ, những người cải biên vận mệnh kiếp này sẽ như thế nào đây?
Tỷ như Âu Dương Đào, tiểu cô nương tính tình cởi mở kia, nhân duyên của nàng vốn ở chỗ Nhị Vương tử Man Vĩ, hiện tại sẽ ở chỗ nào?
Nếu như vận mệnh những người này cũng có thể phát sinh biến hóa, vậy vận mệnh của tổ mẫu cũng có khả năng xuất hiện sai lệch!
Lòng La Thiên Trình nóng như lửa đốt, tự mình tiến cung mời Trương Viện phán.
Trong Thái y thự, y thuật của Trương viện phán được công nhận xuất chúng, từ lúc thân thể Chiêu Phong Đế ngày càng suy yếu, thì ông thường trú trong nội cung, không chẩn bệnh cho người khác nữa.
Cả phủ Quốc Công im ắng, bọn hạ nhân ngay cả đi đường cũng không dám lớn tiếng.
Chỉ có Lão Quốc Công vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, đang dẫn mấy tôn tử đi chọc kiến chọc ve trên cây khiến người ta bực dọc.
Tâm tình vợ chồng La Nhị lão gia lại càng hỏng bét.
Nhị Lang đẩy cửa đi vào, giọng hơi khàn khàn: “Phụ thân, mẫu thân, uống ngụm nước trước đi.”
Điền thị ngẩng đầu, thấy Nhị Lang lại bắt đầu rơi lệ: “Nhị Lang, muội muội con đi rồi, nếu Lão phu nhân lại ngã xuống, vậy phải làm sao bây giờ a!”
Thật ra hiện tại Điền thị thật sự không hi vọng Lão phu nhân xảy ra chuyện.
Nhị Lang lập tức phải tham gia thi Hương, một khi Lão phu nhân qua đời, hắn phải túc trực bên linh cữu một năm, vậy sẽ bỏ lỡ thi Hương và thi hội ba năm một lần, đả kích này đối với nhi tử thi hương thế tại tất đắc
(*) mà nói, thì không khác một đả kích nặng nề.
(*) thế tại tất đắc: Tình thế bắt buộc, hình dung người nhất định phải nhận khí thế từ một chuyện cố định gì đó.Chỉ có lúc này, rốt cuộc Điền thị hiểu được đạo lý trong nhà có người già thì như có bảo vật.
Nếu không có Lão phu nhân, lão gia lại bắt đầu làm liều, không có nhà mẹ đẻ ủng hộ bà, chỉ sợ không có chút biện pháp nào.
“Mẹ, tổ mẫu nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Mấy ngày ngắn ngủi, Nhị lang gầy đi rất nhiều, trong mắt hiện đầy tia máu, không biết hắn đang khích lệ Điền thị, hay là nói cho mình nghe.
Giờ khắc này, hắn hết sức hận ông trời bất công.
Tổ mẫu bệnh nặng, còn muốn để Đại ca sớm thừa kế chức vị Quốc Công, dù Đại ca giữ đạo hiếu ba năm thì sao? Hắn ta mới hơn hai mươi, cũng đã là Quốc Công nhất đẳng rồi!
Nhưng còn hắn, mặc dù chỉ giữ đạo hiếu một năm, nhưng sẽ lỡ mất kỳ thi hương năm nay, đợi thêm ba năm, hắn đỗ Cử nhân, nếu thuận lợi năm tiếp theo sẽ đỗ Tiến sĩ, so với Đại ca Quốc Công nhất đẳng, cùng đồng chỉ huy Cẩm Lân Vệ Tam phẩm, thì chênh lệch lớn đến buồn cười!
“Tam lang đâu?” Điền thị hỏi.
Đây là lần đầu tiên Tam lang về nhà từ khi đến binh doanh, nhưng lại chậm trễ không thỉnh an vợ chồng La Nhị lão gia.
“Tam đệ còn đang trông giữ trong phòng tổ mẫu.”
“Tên nghiệp chướng đó còn có mặt mũi về đây à!” Tâm tình La Nhị lão gia vốn không tốt, lập tức vô cùng tức giận.
Điền thị cắt ngang hắn một cái: “Còn đang ở trong viện của Lão phu nhân đấy. Ngài vẫn nên nói nhỏ một chút đi lão gia!”
Bà nói xong, dừng một chút rồi lẩm bẩm nói: “Gần đây trong phủ có phần không thuận, có phải đụng chạm đến cái gì không? Không bằng mời vị đạo trưởng đến xem?”
La Nhị lão gia trừng bà một cái: “Nói nhăng gì đó?”
“Ta nào có nói bậy chứ. Người xem mấy ngày nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi? Ban đầu là Nguyên Nương đáng thương của ta còn trẻ đã mất, bây giờ Lão phu nhân đột nhiên ngã bệnh, nói không chừng kế tiếp là đến ta và ông ——”
“Câm mồm!” La Nhị lão gia có phần hổn hển, rồi đi vào phòng xem Lão phu nhân.
Một khi Lão phu nhân qua đời, La Thiên Trình sẽ phải đại tang ba năm, Chiêu Phong Đế coi trọng hắn, tất nhiên không hy vọng thấy chuyện như vậy phát sinh, nên ông đã phái Trương viện phán đến, còn ban thưởng rất nhiều dược liệu trân quý.
“Trương viện phán, tổ mẫu ta như thế nào?”
“Bệnh Lão phu nhân tới đột ngột, giống như vẫn luôn chống đỡ đả kích, giờ đả kích này bộc phát, tuổi lại lớn, nên lập tức mất tinh khí, những chứng bệnh kia đều phát tác. Tình huống như vậy, thuốc và châm cứu bình thường không có hiệu quả cao, chỉ có thể từ từ điều dưỡng. Lão phu nhân cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ vượt qua kiếp nạn này.” Trương viện phán nói khách khí, nhưng lọt vào tai mọi người thì lòng lại nặng nề.
Vậy chẳng phải nói Lão phu nhân sống hay chết chỉ có thể dựa vào ý trời sao?
La Nhị lão gia nhìn Điền thị thêm một cái, lúc này, hắn ngược lại thấy chủ ý Điền thị đưa ra có thể thực hiện được.
Tiễn Trương viện phán đi, chủ tử các viện đều tụ lại cùng một chỗ, La Nhị lão gia mở miệng nói: “Lão phu nhân bệnh thật kỳ quặc, ngay cả Trương viện phán cũng thúc thủ vô sách.Tam đệ, Tứ đệ, các đệ xem có nên mời đạo trưởng hoặc cao tăng đến xem một chút hay không?”
Thời đại này, Đạo, Phật hưng thịnh, cầu an lòng cũng tốt.
La Tam thúc cùng La Tứ thúc từ chối cho ý kiến.
La Nhị lão gia nhìn về phía La Thiên Trình: “Đại lang, cháu xem xem thế nào?”
Theo lý thuyết, chuyện này ba thúc thúc có thể quyết định, nhưng thân phận La Thiên Trình khác biệt, hắn là trưởng tôn thừa tước, nên loại thời điểm này nhất định phải trưng cầu ý kiến của hắn.
La Thiên Trình không có lý do để phản đối.
Đời trước hắn không tin quỷ thần, nhưng đã trải qua nhiều cực khổ như vậy, được trọng sinh, hắn lại tin. Nếu không tin, thì hắn là gì đây?
Nếu có thể cứu tính mạng tổ mẫu, thử một lần có làm sao!
Trường Xuân Quan ở ngoài thành mười dặm, là miếu đạo sĩ rất nổi danh. Rất nhanh, La Nhị lão gia ra mặt mời một vị đạo trưởng về.
Đạo trưởng kia có lẽ bốn mươi tuổi, mặc áo đạo bào, đầu đội huyền quan, tay cầm phất trần, bộ dáng có vài phần tiên phong đạo cốt.
Hắn đi một vòng trong phủ, miệng lẩm bẩm, vung phất trần lên nói: “Lão phu nhân mày như trăng non, nhân trung sâu, chính là tướng trường thọ, chỉ là sơn căn
(*) có đường rối loạn, trong mệnh phải chịu một kiếp, ứng vào hai năm sau, vượt qua thì sẽ thấy được ngũ thế đồng đường
(**). Bần đạo thấy trong phủ có sát khí mới sinh, lúc này mới phải ứng kiếp sớm, làm tổn hại khắc chế Lão phu nhân.”
(*) sơn căn: là vị trí trên sóng mũi, giữa hai khóe mắt.(**)ngũ thế đồng đường: ý chỉ gia đình năm thế hệ.“Đạo trưởng có ý là ——”
“Quý phủ có có phu nhân vừa mang thai? Nếu như có, trước tiên phải chuyển ra ngoài, bởi vì thai nhi kia làm sát khí sinh sôi, sau này sinh ra, để bảo vệ Lão phu nhân bình an, tốt nhất trước mười tuổi không nên tiếp xúc với Lão phu nhân.”
“Nói bậy nói bạ!” La Tứ thúc đá một đá, đạo trưởng tiên phong đạo cốt kia bị đá lảo đảo.
La Tứ thúc còn chưa hết giận, đen mặt nói: “Tên đạo tặc này, toàn ăn nói lung tung, tiếp theo không phải muốn chúng ta ra bạc để lấy cách phá giải kia chứ hả?”
Cũng không trách La Tứ thúc giận dữ, phu nhân mới mang thai của quý phủ này, bất cứ ai nghĩ đến đầu tiên không phải đều là Thích thị sao?
Nghe xem lão đạo tặc này nói cái gì? Không nói chuyện phụ nhân có thai phải chuyển khỏi phủ Quốc Công, sau này đứa nhỏ sinh ra vẫn không thể dẫn đến trước mặt Lão phu nhân. Nếu thực sự tin lời đạo sĩ kia nói, vậy phải đưa vợ con hắn đến đâu đây!
Đạo sĩ kia bị đá đau mông, trong lòng càng nén giận, phất tay áo nói: “Nếu quý phủ chỉ muốn nghe lời tốt vậy cần gì phải mời bần đạo tới? Bần đạo đây cáo từ.”
Điền thị thấy đạo trưởng muốn đi, vội nói: “Đạo trưởng, xin dừng bước!”
Bà quay đầu nhìn La Tứ thúc, bất mãn nói: “Tứ đệ, đây là đệ sai rồi,hiện tại không có gì quan trọng bằng Lão phu nhân, lời đạo trưởng nói mặc dù nghe không hay, nhưng chính vì vậy mới phải tìm ra biện pháp phá giải, bằng không chẳng lẽ trơ mắt nhìn bệnh tình Lão phu nhân càng ngày càng nặng sao?”
La Tứ thúc khôi phục tỉnh táo, nhìn chằm chằm Điền thị, cười như không cười: “Đạo sĩ kia vốn chỉ nói láo, vì lời hắn mà đi tìm cách phá giải, vậy chẳng phải vừa đúng tâm ý hắn sao? Đương nhiên, có lẽ Nhị tẩu vô cùng nguyện ý tin lời lão đạo tặc này nói đấy.”
Hắn nói hàm súc, người ở đây lại đều nghe rõ.
Vị Yên Nương ở Hinh Viên kia, thời gian mang thai không khác Thích thị là mấy mà.
Điền thị bị La Tứ thúc chọc tức đến đau cả ngực, lại không muốn kéo ra nói, để tránh bị nói có tật giật mình.
Có điều, lúc nghe thấy lời đạo trưởng kia nói ra, quả thực bà hận không thể vỗ tay khen ngợi.
Nếu như thừa cơ hội này trừ đi cái đinh trong mắt là ả Yên Nương này, thuận tiện để Tứ phòng chịu chút đả kích, bệnh của Lão phu nhân còn có thể khỏi, vậy thì quá tuyệt rồi.
Chỉ có La Nhị lão gia lúc ấy mù mờ nên có chút hồ đồ, nhưng ông cũng không ngốc, sau đó đã phản ứng lại, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hôm nay Yên Nương đã là người quan trọng nhất mà ông không thể bỏ, sự chờ đợi đối với đứa bé kia thậm chí đã vượt qua lúc Điền thị hoài thai Nhị lang, Tam lang!
Nhưng lời hoài nghi đạo trưởng thì Tứ đệ có thể nói, còn hắn lại không thể nói. Đạo trưởng này là do ông ra mặt mời về, lúc ấy người muốn mời đạo sĩ, cao tăng chính là ông, nếu hiện tại cùng phản đối, vậy chính là nói rõ cho mọi người rằng ông vì một thông phòng mà không thèm quan tâm sống chết của mẹ già. Dù ông có yêu thích Yên Nương hơn nữa, thì cũng không dám gánh tiếng như vậy!
Lúc này, La Nhị lão gia ngầm tức giận Điền thị.
Nếu không phải bà ta khuyến khích, Nhị phòng cũng sẽ không khởi đầu việc này, đợi mấy phòng khác nói ra trước thì hiện tại ông cũng có thể giống lão Tứ, lấy lý do không tin đuổi đạo sĩ kia đi.
Thấy La Nhị lão gia không nói lời nào, La Tứ thúc nhìn về phía La Thiên Trình: “Đại lang, Lão phu nhân cũng nói, muốn cháu thừa kế tước vị sớm, huống chi cháu vốn là Thế tử, mặc dù chúng ta là vai thúc thúc của cháu, nhưng làm chủ chính thức trong phủ này cũng phải là cháu. Cháu xem việc này nên xử lý như thế nào?”
La Tứ thúc tin tưởng La Thiên Trình. Cháu trai này tài năng trác tuyệt, tuyệt đối sẽ không tin chuyện vớ vẩn như những người ngu muội vô tri kia.
Ngoài dự liệu của La Tứ thúc chính là La Thiên Trình lại trầm mặc.
Người khác không biết, nhưng hắn lại biết, quả thực hai năm sau tổ mẫu sẽ gặp phải sinh tử kiếp, điểm này thì đạo sĩ kia nói đúng.
Hắn vẫn luôn suy nghĩ sát khí mới sinh mà đạo sĩ kia nói.
Kiếp trước, tổ mẫu không có trận bệnh nặng này, có phải nguyên nhân là vì không có cái sát khí mới sinh này hay không?
Phải biết rằng, kiếp trước La Tứ thúc không được tìm về, hắn cũng không an bài Yên Nương trở thành thông phòng của Nhị thúc. Nói thật ra, hai đứa trẻ này quả thực không nên tồn tại!