Edit: Sakura” Tại sao Thế tử lại trở về?” Lúc này Chân Diệu mới nhớ tới hỏi.
La Thiên Trình buồn cười mà nói: “Nếu không về thì nào biết được nàng lại ngốc như thế? Không ăn được cua mà còn cố ăn hết. May là cua hấp cam, nếu ta làm cua xào cay thì càng kích thích dạ dày, nàng sẽ ra sao?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng lòng hắn như được ngâm trong hũ mật vậy, chưa từng ngọt như vậy qua.
Loại cảm giác có người nguyện ngốc vì ngươi, thật là tốt.
Chân Diệu giận nhìn hắn.
Người chết tiệt không biết xấu hổ này, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Lúc này La Thiên Trình mới nói: “Ta có một tin tức, chắc chắn nàng nghe xong sẽ cao hứng, nên mới về đấy.”
Chân Diệu rất nghi hoặc, đẩy hắn: “Đừng thừa nước đục thả câu, có chuyện gì?”
La Thiên Trình lộ ra nụ cười thần bí: “Nàng đoán?”
Chân Diệu cảm thấy, nàng ghét nhất đúng là hai chữ “Nàng đoán” này rồi, lập tức liếc mắt, nhéo eo của hắn nói: “Thế tử, chàng đoán xem hiện tại ta có vui không?”
La Thiên Trình vội ho một tiếng, trừng mắt nhìn: “Ta được tin tức, thân thích của nàng sắp vào kinh rồi.”
Chân Diệu rất hào hứng: “Như thế có thể đoán ra rồi. Chẳng lẽ là Tam biểu tỷ? Không đúng, biểu tỷ theo biểu tỷ phu tiền nhiệm, ít nhất tròn ba năm mới có thể hồi kinh. Chẳng lẽ, là mấy vị biểu ca tổ gia bên ngoại?”
Gần đây Ôn Mặc Ngôn sinh ý càng phát đạt, mở hai chi nhánh, biểu cữu mẫu và hai chị dâu luôn luôn lưu ở kinh thành chưa về, chắc là người ở Đông Vũ tới.”
“Ta đoán đúng hay không?” Chân Diệu đẩy La Thiên Trình.
La Thiên Trình cười nói: “Đoán đúng một nửa. Người đến đúng là người bên ngoại nàng nhưng không phải là biểu ca nàng.”
Biểu ca cái gì đấy, sao nàng có nhiều thế!
La Thiên Trình không có thừa nước đục thả câu nữa, chậm rãi nói: ” Người vào kinh là cậu út của nàng.”
“Cậu ta? Cậu cả ta quanh năm ốm đau tại giường, cậu hai ta có tật ở mắt ——” Lúc này Chân Diệu mới kịp phản ứng, run rẩy bắt lấy tay áo La Thiên Trình, “Chàng, chàng mới vừa nói cái gì?”
Hiển nhiên nàng rất giật mình, còn quên luôn cả bụng đang khó chịu, đột nhiên đứng lên: “Chàng nói là cậu út của ta?”
“Đúng.” La Thiên Trình cười nhạt nhìn xem phản ứng của nàng, trong mắt tràn đầy sủng nịch chưa từng phát giác
Chân Diệu dần dần tỉnh táo lại: “Cậu út ta không phải ra biển gặp rủi ro rồi sao, sao còn —— ”
Vì để cho nàng an tâm, La Thiên Trình thổ lộ một chút tin tức: “Gần đây muốn khai mở cấm biển nên chú ý nhiều tới Đông Vũ, phàm là tin tức có giá trị đều truyền lại về. Cậu út nàng hải quy thì đã oanh động khắp nơi, có điều Đông Vũ cách kinh thành tương đối xa nên tin tức chưa có truyền tới. Chắc hẳn không bao lâu nữa phủ Kiến An bá bên kia cũng sẽ biết tin..”
Nghe La Thiên Trình nói như vậy thì Chân Diệu đã yên lòng.
Ở bên nhau đã lâu, cũng biết hắn không phải là người ăn nói lung tung, đã nói là chắc chắn.
Nàng hơi chần chờ nhìn La Thiên Trình, chưa kịp mở miệng thì hình như đối phương đã đoán được nỗi niềm trong lòng nàng, thò tay vỗ vỗ vai của nàng nói: “Sớm chút báo cho nhạc mẫu đại nhân biết, cũng không sao đâu.”
Chân Diệu mừng rỡ.
Từ lúc Ôn Nhã Kỳ gặp chuyện không may thì Ôn thị buồn rầu, đuôi lông mày khóe mắt luôn u buồn, nàng làm con gái thấy mẹ như thế thì trong lòng cũng không chịu nổi.
Nếu nói tin tức cậu út bình an trở về cho Ôn thị nghe, thì chắc bà sẽ cực kỳ vui mừng đấy.
“Có điều hôm nay nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hẵn về.” La Thiên Trình dặn dò.
Mặc dù lòng Chân Diệu như mèo cào nhưng vẫn gật đầu.
Nàng cũng không thể trở về nhà mẹ đẻ, chiếm tịnh phòng không ra, đó mới là mất mặt.
Bởi vì Chân Diệu không thoải mái nên La Thiên Trình không có về nha thự, cùng nàng nghỉ ngơi, cả đêm dùng nội lực ủ ấm bụng cho nàng, tốt hơn bình nước nóng nhanh nguội kia nhiều.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chân Diệu đi thỉnh an Lão phu nhân, Lão phu nhân thấy nàng thì tán dương: “Vợ Đại Lang, hôm qua cháu đưa cua hấp cam tới, hương vị vô cùng ngon, thật có lòng.”
Sở dĩ Lão phu nhân cao hứng như vậy, còn là vì Lão quốc công ưa thích.
Lúc ấy đưa tới sáu bát cua hấp cam, Lão phu nhân nếm thử một bát, thưởng một bát cho Điền Tuyết đang hầu hạ bên cạnh, còn lại bị Lão quốc công quét sạch, còn ăn không đủ.
Chân Diệu xoắn xuýt thoáng một phát.
Cua hấp cam là do Thế tử làm đấy, đương nhiên nàng không có ý đoạt công lao này, nhưng nếu Lão phu nhân biết rõ, chỉ sợ trong lòng sẽ nghĩ khác.
Ở chỗ này phổ biến quan niệm nam nhân có tiền đồ phải xa nhà bếp đấy, vì lấy lòng vợ mà xuống bếp thì càng khó.
Nàng chỉ phải hàm hồ nói: “Tổ mẫu ăn ngon, về sau còn đưa tới.”
Lão phu nhân cười nói: “Thế tổ mẫu lại có lộc ăn rồi.”
Ăn cua cũng chỉ trong hai tháng này, khó được Lão quốc công ưa thích, thì để cho ông ăn.
Nghĩ đến Lão quốc công gia, Lão phu nhân mặt mày dịu dàng hẳn lên.
Chân Diệu yên lặng thắp nến cho Thế tử.
Xem ra hắn vẫn phải làm món cua này tiếp.
“Tổ mẫu, hôm nay cháu muốn về phủ Kiến An bá một chuyến.”
Lão phu nhân là người rộng lượng, không có hỏi nhiều, đồng ý luôn, còn dặn dò: “Chọn xe kỹ càng rồi mang nhiều hộ vệ một chút.”
Khóe miệng Chân Diệu run rẩy.
Trước kia xe ngựa của nàng hoảng sợ dẫn phát ra một loạt biến cố, xem ra đã tạo thành tâm lý bóng ma cho lão thái thái rồi.
“Tổ mẫu ngài cứ yên tâm đi, lái xe cho cháu chính là A Hổ, đã đi theo Thế tử tôi luyện hơn một năm rồi.”
Lão phu nhân nhớ lại thoáng một phát: “Chính là đứa bé theo các cháu từ Bắc Hà về à?”
“Vâng ạ, hiện tại đã trưởng thành, Thế tử nói ba bốn người lớn bình thường cũng không đến được gần người hắn.”
Anh hùng bất luận xuất xứ.
Lão phu nhân không giống phu nhân tầm thường như vậy, bà lại tín nhiệm người nhà, đại tôn tử thông minh quả cảm, nếu hắn an bài người cho vợ mình thì chắc là thỏa đáng, không cần bà tử như bà lắm mồm. Nhưng nghĩ đến lai lịch đứa bé kia, vẫn nói: “Ta nghe trước kia các cháu nói đứa bé này có bản lĩnh, nếu như hắn có nguyện vọng, cũng đừng vùi lấp nhân tài.”
Chân Diệu cười dịu dàng nói: “Tổ mẫu ngài yên tâm, Thế tử nói, A Hổ lúc nào muốn trở về rồi, đều do hắn.”
Kỳ thật theo nàng nghĩ, thật không có đàn ông không có suy nghĩ kiến công lập nghiệp. Thế nhân chỉ thấy các tướng sĩ vinh quang chiến thắng trở về kia, ai nghĩ đến những cô hồn chết trận không có tiếng tăm gì?
Đương nhiên, nàng cũng không phải muốn cản trở tiền đồ của người khác, vô luận là Cẩm Lân Vệ cũng tốt, xa phu của nàng cũng được, chỉ cần A Hổ cảm thấy khoái hoạt, mới là quan trọng nhất.
“Vậy thì tốt rồi.” Lão phu nhân gật gật đầu.
Một phòng người vui vẻ nói chuyện với Lão phu nhân, không bao lâu từng người rời đi.
Chân Diệu đi trên đường mòn đá xanh, Điền Tuyết theo đi.
“Đại tẩu.”
Chân Diệu nhấp môi cười cười: “Tam đệ muội có việc gì không?”
“Hôm qua ở chỗ tổ mẫu, may mắn được ăn cua hấp cam do Đại tẩu đưa tới, hương vị thật sự rất ngon.”
Chân Diệu nhíu mày.
Lỗ tai Điền Tuyết ửng đỏ, hơi lắp bắp nói: “Đại tẩu quản gia nên chắc rất bận, nhưng có thể thu ta làm đồ đệ có được không.”
“Tam đệ muội muốn học trù nghệ?”
Điền Tuyết nhanh chóng liếc Chân Diệu, nói: “Ta không có khéo tay như Đại tẩu, chỉ cần học món cua hấp cam là đủ rồi.”
Nói đến đây, sắc mặt thản nhiên “Ta thấy tổ phụ tổ mẫu đều ưa thích, về sau cũng có thể làm hiếu thuận bọn hắn.”
Nàng nói xong, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.
Cũng không biết vị Đại tẩu này có cảm thấy mình tranh thủ tình cảm mà thẹn quá hóa giận hay không?
Nàng rất có thiện cảm với vị Đại tẩu này, thế nhưng mà bố mẹ chồng mình rất đề phòng vị này, nàng kẹp ở giữa hai đầu khó xử. Việc hôm nay cũng là một cái thăm dò, nếu Đại tẩu không giống như những gì người khác nói, vậy cho dù bị mẹ chồng chán ghét mà vứt bỏ, nàng cũng không oán.
“Được, lát nữa ta sẽ đưa phương pháp nấu cua hấp cam cho Tam đệ muội. Tam đệ muội học xong, ta còn có thể vụng trộm lười.” Chân Diệu cười dịu dàng nói.
Sau khi hai người tách ra, Tước Nhi căm giận nói: “Đại nãi nãi, Tam nãi nãi tự nhiên lại tìm ngài xin phương pháp nấu cua hấp cam,cái này chẳng phải là muốn cùng ngài tranh thủ tình cảm sao!”
Chân Diệu luòm nàng: “Đều là hiếu thuận trưởng bối, cái gì tranh thủ tình cảm không tranh thủ tình cảm đấy, kỳ thật ta còn nên cám ơn Tam nãi nãi đây này.”
Thấy Tước Nhi mở to mắt, Chân Diệu gật đầu với A Loan.
A Loan giải thích nói: “Đại nãi nãi sẽ không làm cua hấp cam, Lão phu nhân ưa thích mà muốn ăn, nhưng Thế tử gia lại không thể thường xuyên ở trong phủ làm món ăn này, nếu Tam nãi nãi học được thì giải quyết khó xử cho Đại nãi nãi rồi.”
Tước Nhi vẫn không phục: “Đó cũng là trong lúc vô tình nàng thay Đại nãi nãi giải quyết, cái này là hai chuyện khác nhau mà!”
“Tam nãi nãi chắc không biết rõ đâu.”
“À?”
Chân Diệu một đường đi lên phía trước, không nhanh không chậm giải thích nói: “Hôm nay Nhị phu nhân mặc kệ sự tình, Tứ phu nhân có bầu, Lão phu nhân lại để cho Tam nãi nãi đi theo Tam phu nhân trông coi phòng bếp. Thanh Phong đường có phòng bếp nhỏ, hai năm qua chưa bao giờ đi phòng bếp lớn lĩnh cua, nàng xem tập, chắc sẽ biết.”
“Tam nãi nãi đoán được cua hấp cam không phải do ngài làm sao?” Tước Nhi che miệng.
Một người không ăn được cua sao có thể làm món cua?
Chân Diệu cười một tiếng: “Cho nên ah, Tam nãi nãi là người tinh ý.”
Cũng không lâu lắm, Điền Tuyết đã nhận được Thanh Phong đường đưa tới một cái hộp, bên trong có một tờ lụa trắng, dùng chữ nhỏ tú nhã trâm hoa viết phương pháp nấu cua hấp cam.
Điền Tuyết cầm tờ lụa trắng mà thất thần, Cát Nhi nha hoàn của hồi môn duy nhất nàng lo lắng mà nói: “Tam nãi nãi, ngài làm thế thì dễ làm cho bên kia hiểu nhầm ngài?”
Nhìn chằm chằm vào chữ nhỏ tinh tế cái kia, Điền Tuyết cười dịu dang: “Lại đây mà xem đi.”
Một người trong lòng có yêu thì ngắm cảnh đều là mỹ hảo đấy, một người trong lòng có ác thì nhìn cái gì cũng tràn đầy tính toán và ghê tởm.
Đại tẩu nghĩ nàng thế nào thì tờ lụa trắng này đã cho nàng đáp án.
Từ lúc Tam Lang nói những lời này với nàng, lúc này Điền Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra.
Chân Diệu trở về phủ Kiến An bá, lặng lẽ nói tin tức cậu út chưa chết còn sắp về Kinh, quả nhiên Ôn thị ôm nàng khóc lớn một trận, về sau khí sắc đều tốt lên rất nhiều, lại cũng không quên cảm khái: “Đáng thương mợ út con, từ lúc cậu út con gặp chuyện không may thì cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng cũng không có đợi đến ngày hôm nay, tuổi trẻ đã mất, ngay cả một nam nửa nữ đều không có lưu lại.”
Hai mẹ con bùi ngùi mãi thôi, Ôn thị kìm nén không được, gọi Chân Diệu đi với bà tới chỗ Tiêu thị làm khách, không nghĩ tới lại chụp hụt, Tiêu thị mang theo con dâu Hình thị đi cửa hàng Ôn Mặc Ngôn mới mở không lâu.
Mẹ con hai người ngồi xe ngựa đuổi tới đó, đã thấy cửa ra vào đang nhốn nháo.