“Cô nương muốn gặp ta?”
“Ngài là ——”
Chân Diệu cười: “Cô nương muốn tìm ta, nhưng không biết ta là ai?”
Nữ tử áo trắng ngớ ra, sắc mặt khẽ biến, bỗng nhiên quỳ xuống: “Phu nhân, xin ngài cứu ta!”
Chân Diệu kinh ngạc nhướng mày, đi vào giác đình, một tiểu nha hoàn
vội trải đệm gấm đang cầm lên ghế đá, Mộc Chi đỡ nàng ngồi xuống.
Lúc này Chân Diệu mới nhìn về phía nữ tử đang quỳ xuống đất.
Nữ tử áo trắng cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, cái này làm cho nàng không khỏi nghĩ tới một người —— Yên Nương.
“Cô nương đứng lên nói chuyện đi, quỳ cũng không thể giải quyết vấn
đề.” Chân Diệu đưa mắt ra hiệu, hai nha hoàn tiến lên đỡ nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng né tránh, nằm phục dưới đất dập đầu: “Phu nhân, ta...... ta thật sự không có cách nào khác nữa, mới đến nhà, cầu ngài cho
một con đường sống.”
“Cô nương có ý gì?” Từ lúc Chân Diệu nghe nói có nữ tử cầu kiến, đã
cảm thấy có chút cổ quái, lúc này cái loại cảm giác cổ quái đó càng sâu.
Nữ tử áo trắng ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Chân Diệu một cái, tựa như đã
hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Ta...... ta là nữ nhân Thế tử gia an
trí bên ngoài!”
“A!” Lời này vừa ra, mấy nha hoàn không khỏi lên tiếng kinh hô.
Tử Tô đã làm vợ quản sự, khuôn mặt tươi cười lại càng trầm xuống,
quát lên: “Ở đâu ra nữ tử không biết xấu hổ, nói năng lung tung bậy bạ!”
Chân Diệu khoát tay: “Nghe nàng ta nói xong.”
Tố Tố thấy sắc mặt Chân Diệu bình tĩnh, trong lòng có chút kinh ngạc, trên mặt lại không hề để lộ, một đôi mắt đẹp quét Chân Diệu một cái
thật nhanh, lại rất nhanh cúi đầu: “Phu nhân, ta không dám nói bậy, mấy
năm trước Thế tử gia đã thu xếp cho ta ở ngõ Tước Tử, cách phố Hạnh Hoa
hai con đường, thường cách một đoạn thời gian, sẽ đi qua một chuyến, nếu như ngài không tin, phái người đi qua hỏi thăm một chút là biết.”
“À, như vậy, ngươi cầu ta cứu mạng là ý gì đây?” Một đôi mắt sáng
ngời trong suốt của Chân Diệu, rơi vào trên người nữ tử, phảng phất như
có thể nhìn thấu hết thảy.
Tố Tố ngẩng đầu lên, đối mặt với Chân Diệu: “Là bởi vì...... bởi vì ta đã có thai, nhưng Thế tử gia coi trọng ngài nhất, sau khi biết
tin tức này, chẳng những không vui mừng, ngược lại buộc ta phá thai. Phu nhân, ngài cũng là người đã làm mẫu thân, biết đứa con chính là mạng
của người làm mẹ, ta đâu thể bỏ được chứ! Liều mạng Thế tử gia mất hứng
tới cửa để van cầu ngài, cho phép ta sinh hạ đứa bé này đi, ta không dám cầu ngài danh phận gì, chỉ cần cho đứa bé một mái nhà an ổn là được.”
Nàng ta nói xong, liền cảm thấy không khí đông lạnh, dùng dư quang
khóe mắt đảo qua, chỉ thấy mấy nha hoàn ai nấy đều giận dữ đầy mặt, còn
có người kéo tay áo nắm quyền, nhìn dáng dấp, chỉ cần vị Thế tử phu nhân này ra lệnh một tiếng, là sẽ tới đây đánh người luôn.
Tố Tố không khỏi thầm than một tiếng.
Chủ tử, nhiệm vụ này ngài sắp xếp có chút gian khổ mà!
“Cô nương nói xong rồi?” Trầm mặc một lúc lâu, Chân Diệu mở miệng hỏi.
Tố Tố quan sát kỹ càng vẻ mặt Chân Diệu, chần chờ gật đầu.
Chân Diệu nhếch môi cười một tiếng: “Như vậy, ta cũng có mấy câu hỏi, muốn hỏi cô nương một chút.”
“Phu nhân mời nói.”
” Nếu cô nương đã tự xưng là ngoại thất của Thế tử, còn đi theo Thế
tử mấy năm, như vậy, cô nương nói một chút, Thế tử thích ăn nhất là thứ
gì? Thích uống trà gì?”
Sắc mặt Tố Tố cứng đờ, dưới cái nhìn chăm chú của Chân Diệu, kiên trì nói: “Mỗi lần Thế tử gia đến, thời gian dùng cơm không nhiều lắm......”
Nàng ra cắn răng quyết tâm nói: “Về mặt đồ ăn thích đồ ăn nhẹ, thường uống...... trà Vân Vụ.”
Chủ tử khẩu vị nhẹ, cũng rất ít dùng cơm ở chỗ nàng ta, trà Vân Vụ
mỗi lần là nhất định phải bưng lên, La thế tử cũng là công tử danh môn,
có lẽ khẩu vị tương tự.
Chân Diệu cười: “Cô nương nói rất không sai.”
Trong mắt Tố Tố hiện lên vẻ vui mừng.
“Đáng tiếc khẩu vị của Thế tử khá đặc biệt. Chàng thích ăn nhất chính là móng heo, ghét nhất ăn chay, về phần nước trà, chàng chẳng thích
loại gì, khát thà rằng uống nước, lúc làm khách uống trà, chỉ là bộ dáng trưng ra thôi.”
Sắc mặt Tố Tố trắng nhợt, biết nhiệm vụ này của mình sợ rằng đã thất bại.
Một nam nhân, đi nuôi ngoại thất mấy năm, không thể nào giống như đi
làm khách, rõ ràng không thích uống trà, còn làm ra vẻ uống.
Ngoài ra, quý công tử danh môn nào thích ăn móng heo chứ, đây không phải là hãm hại người sao!
Tố Tố nhất thời không đáp được, Chân Diệu đã giận tái mặt tiếp tục:
“Còn có, ngươi nói ngươi đã có cốt nhục của Thế tử, Thế tử không muốn
ngươi sinh ra, ha hả, rốt cuộc là Thế tử có bao nhiêu vô năng, có thể để cho ngươi chạy đến nhà cầu xin ta? Ngươi đây chẳng những vũ nhục chỉ số thông minh của ta, còn là vũ nhục ánh mắt của Tiên hoàng và đương kim
Hoàng thượng!”
Tố Tố quả thực không thể tin được, rốt cuộc không đúng chỗ nào, sao
đề tài này lại dẫn hướng nàng ta vũ nhục hai đời đế vương rồi?
Chủ tử à, thuộc hạ biết nhiệm vụ này không đơn giản, sợ rằng phải
chịu chút đánh chửi, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng chưa từng nghĩ tới
còn có nguy hiểm tính mạng mà!
Chân Diệu đã không muốn lãng phí thời gian nữa: “Người đây, trói kẻ
lừa đảo này lại, đưa đến Kinh Thiên Phủ đi, lại đi nha thự xem thử Thế
tử đã xuất cung chưa. Nếu ở đó mà nói, thì nhắc nhở một tiếng, có người
muốn nội viện nhà hắn cháy, có phải trên triều đình đắc tội người nào,
dùng đường ngang ngõ tắt này hạ độc thủ hay không đây? Yêu cầu ngài ấy
hãy cẩn thận một chút.”
“Vâng!” Đám nha hoàn bà tử đã sớm tình cảm quần chúng sôi sục xông
lên, trong tay không có dây, có người dứt khoát hào phóng giậy đai lưng
xuống, trói Tố Tố chắc chắn, lấy khăn tay bịt miệng, đẩy ra ngoài.
Thần Khánh Đế đã sớm phái người giám thị động tĩnh của phủ Quốc Công
đứng vọt lên: “Cái gì, Giai Minh cho rằng có người dùng đường ngang ngõ
tắt hạ độc thủ, mới phái nữ tử kia đi?”
Ám vệ qua lại bẩm gật đầu.
Thái dương Thần Khánh Đế nhảy gân xanh lên, nhìn về phía La Thiên Trình.
La Thiên Trình mỉm cười hỏi: “Hoàng thượng, vậy có phải thần đã thắng hay không?”
Thần Khánh Đế hung hăng đảo trắng mắt, phất tay áo nói: “Đắc ý cái gì, mau cút ra khỏi cung cho trẫm!”
“Vậy đường muội của thần ——”
“Hừ, chỉ là tiểu nha đầu canh suông nhạt hoét, làm như trẫm thích lắm ý, trẫm cũng không nhớ được nàng ta trông như thế nào. Được rồi, thắng
thì thắng rồi, còn không đi, là chờ trẫm đổi ý sao?”
La Thiên Trình mỉm cười thi lễ: “Vậy thần cáo lui.”
Chờ hắn đi rồi, Thần Khánh Đế đá đổ một cái ghế, cắn răng hỏi: “Tố Tố đâu?”
Ám vệ cố lấy dũng khí nói: “Đại khái là ở trên đường đi Kinh Thiên phủ......”
Thần Khánh Đế đen mặt, đá vào chân bàn.
Răng rắc một tiếng vang lên, Thần Khánh Đế cắn răng nói: “Không tốt, gãy rồi!”
Ám vệ bị làm cho sợ tới mức cúi đầu, vội vàng nói: “Thuộc hạ bảo người đi thay mới ngay bây giờ.”
Thần Khánh Đế rống to: “Là chân trẫm bị gãy, mau truyền ngự y!”
Trong Hoàng cung một trận gà bay chó sủa, La Thiên Trình vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Chân Diệu thấy hắn, hỏi luôn: “Thế tử, có phải chàng có kẻ thù chính
trị hay không, hôm nay có nữ lừa đảo, nói là ngoại thất của chàng, còn
đã mang thai con của chàng.”
“Còn đã nói cái gì?”
“Còn nói chàng không cho phép nàng ta sinh ra, bèn chạy đến cầu ta để cho nàng ta vào cửa.”
Mặt La Thiên Trình tối sầm.
Thủ đoạn này thật là độc ác, nếu nữ tử kia nói là tình yêu đích thực
của hắn, Kiểu Kiểu nhất định không tin, nàng ta lùi một bước nói như
vậy, sợ rằng có thể đã lừa gạt đại đa số nữ tử, kỳ quái, Kiểu Kiểu lại
có thể không mắc lừa?
“Kiểu Kiểu, lúc ấy sao nàng lại không mảy may ngờ vực?”
Chân Diệu bĩu môi: “Thủ đoạn thấp kém như vậy, cũng không biết là
người ngu ngốc nào nghĩ ra được, nữ tử kia nói đi theo chàng mấy năm,
thậm chí ngay cả chàng thích ăn móng heo cũng không biết, điều này có
thể sao?”
“Nàng nói cho nàng ta biết ta thích ăn móng heo?”
“Dĩ nhiên, chàng không biết, lúc ấy nàng ta nghe ta vừa nói như thế, đã trợn tròn mắt.”
La Thiên Trình yên lặng rơi lệ.
Sở thích này, chúng ta thật có thể không nói!
“Mà thôi, không nói tới chuyện này nữa, dù sao ta đã phái người đưa
nữ tử kia lên quan rồi, chỉ là chàng phải cẩn thận điều tra một chút,
xem ai tính toán sau lưng chàng. Đúng rồi, hôm nay tiến cung, Hoàng
thượng nói như thế nào?”
“Tam muội không cần tiến cung rồi.”
Mắt Chân Diệu sáng lên, nhất thời vẻ mặt phơi phới hẳn lên: “Quá tốt rồi, ta đây đi nói ngay với Tam muội một tiếng.”
La Thiên Trình vội vàng kéo nàng lại: “Gấp cái gì, sai nha hoàn đi nói là được, ta còn muốn nói chuyện với nàng một chút nè.”
“Ừ.” Chân Diệu ngồi xuống, “Bụng có đói không, có muốn bưng chút thức ăn tới không?”
“Được.”
Chân Diệu phân phó nha hoàn đi bưng đồ ăn, La Thiên Trình ngồi xuống
kề bên, đưa tay ôm vai nàng, cười nói: “Thật ra, nữ tử tới cửa kia, là
Hoàng thượng sắp xếp.”
Chân Diệu híp mắt: “Chuyện gì xảy ra?”
Lúc này La Thiên Trình mới kể lại tỉ mỉ chân tướng của sự việc.
Chờ hắn nói xong, Chân Diệu lắc đầu: “Ta đã nói mà, ai có thể nghĩ ra chủ ý đường ngang ngõ tắt này được chứ! Chàng còn thật đánh cuộc với
hắn, không sợ ta giận thật?”
La Thiên Trình cười nhẹ một tiếng, ghé vào bên tai nàng nói: “Sợ chứ, cho nên ta vẫn luôn nghĩ cái bàn chông để ở chỗ nào rồi. Kiểu Kiểu,
nàng không biết, Hoàng thượng nhất định muốn nhìn trò vui này, nếu ta
không đáp ứng thì Tam muội phải vào cung, nàng lại mềm lòng, đến lúc đó
còn không biết ảo não tự trách thế nào.”
“Đây cũng là ta không chịu thua kém, chúng ta mới thắng.” Chân Diệu liếc xéo hắn một cái.
“Phải, phải, nàng vẫn luôn đều rất không chịu thua kém.” La Thiên
Trình nháy mắt mấy cái, “Kiểu Kiểu, lúc nàng vừa nghe nữ tử kia nói lung tung bậy bạ, lại thật không hề suy nghĩ lung tung?”
Chân Diệu suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Thật không có, thẳng thắn mà
nói, nếu chuyện này đặt ở trước chuyện của Yên Nương, nói không chừng ta sẽ bồn chồn trong lòng, nhưng đặt vào hiện tại, chỉ cảm thấy buồn
cười.”
“Nói như thế nào?”
Chân Diệu kinh ngạc nhướng mày: “Chàng không có nhìn kỹ bộ dáng của
nữ tử kia sao? Dung mạo khí chất đó của nàng ta, là cùng kiểu với Yên
Nương. Nhưng mà nhé, nếu như nói Yên Nương là vầng trăng sáng trên bầu
trời, nữ tử kia nhiều lắm là coi như là một ngôi sao tầm thường chung
quanh trăng sáng. Chàng không hề có động tâm với Yên Nương, trừ phi là
mắt mù, mới có thể buông tha trăng sáng chọn ngôi sao nhỉ?”
La Thiên Trình nghiêm túc nghe, nắm tay nàng, cười đến dịu dàng như
nước: “Kiểu Kiểu, trong lòng ta thì nàng mới là trăng sáng, nữ tử khác
đều là sao.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều cười.
Cảm giác biết đối phương tín nhiệm yêu thích mình, bất cứ lúc nào,
cũng sẽ tay nắm tay cùng nhau đi về phía trước rõ ràng như vậy, thật là
tốt.
Chân Diệu ngọt ngào trong lòng, dư quang khóe mắt liếc thấy Mộc Chi
đang bưng đồ ăn lúng túng đứng ở cửa, ho khan một tiếng nói: “Bưng vào
đi.”
Mộc Chi đi vào, để đồ ăn xuống, không đợi phân phó đã lui ra thật nhanh.
“Kiểu Kiểu, nàng ăn cái này.” La Thiên Trình gắp một cái cánh gà mật ong, bỏ vào trong bát Chân Diệu.
Chân Diệu rất nể mặt cắn một miếng, chợt thấy trong dạ dày sôi trào, nôn khan một trận.
La Thiên Trình đầu tiên là sợ hết hồn, cùng Chân Diệu nhìn nhau, kinh hãi: “Kiểu Kiểu, nàng, nàng lại có rồi?”
Chân Diệu vuốt ve bụng, khẽ cười.
Xem ra, áo bông nhỏ của nàng sắp tới rồi nhỉ.
Nàng ngưng mắt nhìn nam tử này, nhớ lại những vui sướng, không vui
kia nhất nhất hiện lên, cuối cùng dừng hình ảnh thành vẻ mặt mâu thuẫn
của hắn lúc này.
Nàng nghĩ, mỗi người lúc ban đầu, đều không nhìn được kết cục. Nàng
xuyên qua thời không ngàn vạn năm, nhưng thì ra, là vì cùng với hắn gặp
nhau vào thời điểm chật vật nhất, sau đó khó khăn trắc trở soạn ra một
đoạn nhạc giai ngẫu thiên thành, cẩm tú lương duyên.
Toàn văn hoàn