Trời Sinh Một Đôi

Chương 485

Edit: Trạch Mỗ Beta: Sakura Ở Yến Giang, Hạ gia là vọng tộc số một số hai, vừa làm ruộng vừa đọc sách gia truyền mấy trăm năm, hiện nay mặc dù không có đệ tử đứng ở vị trí cao, nhưng nội tình thâm hậu, cành lá rậm rạp, đệ tử trẻ tuổi siêu quần xuất chúng là không biết tổng cộng bao nhiêu, mà trong những người này, muốn nói ra một người nổi bật, mười phần có tám chín phần nhắc tới vị Hạ gia Ngọc lang kia.

Hết lần này tới lần khác làm cho người mới đến khó hiểu chính là, Hạ gia Ngọc lang kia lại là một người mù!

Tiếng chất vấn vang lên, lập tức có ngay âm thanh bảy miệng tám lời vang lên, tranh nhau giải thích nguyên do.

“Người từ bên ngoài đến như ngươi biết được cái gì, Hạ gia Ngọc lang cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, mắt mặc dù mù, nhưng giỏi hơn những người tự xưng là tài tử kia gấp trăm lần.” Một nam tử mặt trắng nhã nhặn nói.

“Tục, quá tục!” Nói chuyện chính là một tráng hán, “Cầm kỳ thư họa lại không gánh được ăn gánh được uống, có tác dụng cái rắm! Ta đây bội phục nhất Hạ gia Ngọc lang chính là hắn mở một trường dạy vỡ lòng, chuyên thu trẻ con gia đình nghèo khổ, chẳng những không lấy một xu, còn lo cho một bữa cơm. Nhà hàng xóm chúng ta mấy năm trước ở một quả phụ mang theo một trai một gái, bèn đưa con trai bảy tuổi đi học, không quá ba năm quả phụ kia cũng đã chết, đều nói còn lại hai đứa bé thật là gặp tội lớn rồi, các ngươi đoán thế nào?”

“Thế nào?” Người xứ khác như nghe thoại bản, theo bản năng truy hỏi.

Tráng hán vừa lòng sự thức thời của người xứ khác, cho nên cũng cảm thấy vinh hạnh mà nói: “Nam đồng mười tuổi kia, chẳng những biết chữ, một tay bàn tính còn đánh được cực nhanh, thôi học chuyên quản lý sổ sách cho những cửa hàng nhỏ không mời nổi tiên sinh phòng thu chi, còn kiêm việc viết thư hộ người ta, không những bản thân không có chết đói, ngay cả muội muội cũng nuôi sống được. Ta đây cũng là hiếu kỳ, đi hỏi đứa nhỏ đó, hắn nói trong trường vỡ lòng dạy một năm biết chữ trước, chỉ có học vô cùng tốt mới tiếp tục đọc sách. Còn lại đều căn cứ hứng thú sở trường để học, tính sổ này vẫn là thường thấy nhất, còn có học chế mực, khắc bản in sách gì gì đó nữa cơ, học được hai ba năm, nên thôi học tìm việc làm.”

Ở trong mắt dân chúng bình thường, việc dính dáng đến đọc sách, tựa hồ đều mang theo chút phong nhã.

“Tốt như vậy?”

“Đương nhiên mà, cho nên ta vừa nghe, vội vàng đưa hai tiểu tử thối trong nhà đi rồi.”

Lại có người quen biết tráng hán cười nói: “Ta nói Dương thịt heo. Ngươi cũng không tính là người nghèo khổ mà, coi chừng Hạ gia Ngọc lang biết được, đuổi hai thằng nhãi con nhà ngươi ra khỏi học đường.”

Tráng hán trợn mắt nhìn người nọ một cái, nhổ nước bọt nói: “Phì, một kẻ mổ lợn như ta, ở trước mặt Hạ gia Ngọc lang không phải là người nghèo khổ thì là cái gì? Ngày lễ ngày tết ta còn để cho hai tiểu tử tặng cho Hạ đại công tử thịt heo đấy, người ta đều nhận hết.”

“Hạ gia Ngọc lang này, làm sao nghe y như thần tiên, mắt nhìn không thấy, còn có thể làm ra được nhiều chuyện như vậy?”

Trong đó một người xứ khác không phục nói: “Mở trường dạy vỡ lòng chỉ nhận con cái gia đình nghèo khổ, trái lại được danh tiếng tốt. Có điều cái động không đáy này Hạ gia lấp cho, tương lai không lấp nữa thì làm sao đây?”

Đây chính là ám chỉ Hạ gia Ngọc lang lấy tiền trong gia tộc mua danh chuộc tiếng rồi.

“Đi. Đi, đi, ngươi không biết cũng đừng há mồm phun c*t lung tung. Hạ đại công tử còn mở hiệu sách, thoại bản của hiệu sách đó đưa ra là được hoan nghênh nhất, chỉ là thu nhập của hiệu sách này, đã đủ chống đỡ trường dạy vỡ lòng rồi, đâu phải dùng tiền trong nhà!”

Yến Giang xem trọng đi học đọc sách. Hiệu sách làm ăn náo nhiệt, có thể nói là mỗi ngày thu nhập đấu vàng. Mà bởi vì là tương quan với đọc sách, không ảnh hưởng tới danh tiếng.

Người xứ khác không nói chuyện nữa, mọi người rất nhanh đã chuyển đề tài, chỉ có một chút nàng dâu trẻ tuổi và tiểu nương tử còn đang thở dài: “Những người này nói đến nói đi, lại không có một người nói đến đúng trọng điểm, Hạ gia Ngọc lang xuất chúng nhất, rõ ràng là tao nhã vô song còn có một lòng chăm sóc đối với thê tử nha, nếu ta có thể làm Hạ đại nãi nãi một ngày, đừng nói hắn mắt mù, cho dù là để cho ta lập tức mù, đời này cũng không tiếc rồi.”

Hai nữ tử đầu đội duy lạp lặng lẽ rời khỏi đám người, lên một tòa trà lâu, vừa vào nhã thất, bèn lấy duy lạp xuống.

Nhị nữ đều là bộ dáng hai mươi có lẻ, người tuổi nhỏ hơn thanh nhã dịu dàng, người lớn hơn tuyệt sắc kinh người.

Tuổi lớn hơn che miệng cười nói: “Tri Tuệ, muội nghe xem, hôm nay muội là người toàn bộ nữ tử Yến Giang hâm mộ nhất đấy.”

“A Tường tỷ tỷ, tỷ lại giễu cợt ta.”

“Ta mới không phải cười muội, không có nghe những tiểu nương tử kia nói sao, nếu như có thể làm muội một ngày, cuộc đời này không hối tiếc đấy. Muội bây giờ trai gái song toàn, phu quân là nhân vật như thần tiên người người ngưỡng mộ, lại chỉ giữ một mình muội, ở trong mắt mọi người, quả thực là nhân sinh viên mãn rồi.”

La Tri Tuệ mỉm cười nói: “Nào có người dám nói, nhân sinh là viên mãn đây.”

Nếu nói ban đầu, sự tiếc nuối trong mắt mọi người, trong lòng nàng chỉ là cười bỏ qua, nhưng cùng với người ấy trong lòng nàng càng quan trọng, yêu thấm tận xương, phần tiếc nuối đó mới ngày càng khắc sâu.

Nàng không tiếc nuối cái khác, chỉ tiếc hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng của nàng, bọn họ ước định kiếp sau lại nối tiếp lời thề uyên ương, nhưng hắn lỡ như không nhận ra nàng, phải làm sao đây?

Nữ tử tuổi lớn hơn nghe vậy, cũng trầm mặc xuống, một lát sau mới nói: “Nói cũng đúng, ai có thể không có tiếc nuối đây, chẳng hạn như ta, cuộc đời này sợ rằng cũng không có cơ hội vào kinh nữa.”

Những cố nhân chưa từng quên kia, Đại nãi nãi, Tử Tô, Bạch Thược, Thanh Cáp, cuộc đời này sợ rằng không hẹn ngày gặp rồi, còn có người mang đến cho nàng cuộc đời hoàn toàn mới, Quân biểu ca, cũng không có cơ hội thắp một cây hương thơm ở trước mộ phần hắn.

Thì ra nữ tử lớn tuổi hơn này lại là A Loan đã đổi lại tên ban đầu, hiện tại khuê danh đã gọi là Vương Tường rồi.

Nhắc tới cũng vừa khéo, nàng vốn là con gái Yến Giang Vương thị, mặc dù Vương gia không bằng Hạ gia, ở Yến Giang coi như là hộ lớn, sau khi trở về nói với bên ngoài là thuở cơ thể suy ngược nuôi ở trong núi, thân thể dưỡng tốt mới trở về, bởi vì nguyên do này, gả cho cũng không phải là trưởng tử đích tôn vọng tộc, mà là con trai út một hộ gia đình giàu có, mặc dù không có sự vẻ vang tôn quý nữ tử bình thường coi trọng, nhưng hơn ở thanh nhàn tự do.

Hai người đều ở Yến Giang, nào có không chạm mặt, có dính dáng Kinh thành qua lại, lại tính tình hợp nhau, mấy năm này đã sớm thành bạn thân không có gì giấu nhau.

A Loan cảm khái xong, lại cười: “Có điều mấy năm này, thư từ qua lại giữa ta và Đại nãi nãi còn chưa từng đứt đoạn đâu, thế cho nên, trước đó vài ngày vừa nhận được tin, Đại nãi nãi nói qua chút thời gian nữa công chúa Sơ Hà sẽ trở về thăm người thân đấy.”

A Loan dung mạo xuất chúng, lại bởi vì từng chịu khổ không có chút nào kiêu căng, gả cho nam nhân quả thực coi nàng như con ngươi mà thương yêu, cuộc sống ngọt tựa như mật, cho nên cảm khái này cũng chỉ là cảm khái mà thôi.

Hai người uống trà, ai nấy về nhà.

Nhìn người trong phòng, La Tri Tuệ khẽ giật mình: “Thanh Huy, sao hôm nay trở về sớm như vậy?”

Hạ Lãng đứng lên, mặc dù mắt không thể thấy. Nhưng đi tới trước mặt La Tri Tuệ như người bình thường, kéo tay nàng, nhàn nhạt cười nói: “Ta mời người tạm thay ta giảng bài một khoảng thời gian.”

“Vì sao?”

Mặt mày Hạ Lãng càng nhu hòa hơn: “Tháng sau không phải là sinh nhật nàng ư, năm ngoái không phải đã nói, sinh nhật năm nay, ta đi cùng nàng ra ngoài vẽ tranh. Ta nghĩ, phụ cận Yến Giang chúng ta đều đã đi vẽ qua rồi, lần này có thể đi địa phương xa hơn một chút. Tri Tuệ, nàng có phong cảnh nơi nào muốn đi xem không?”

La Tri Tuệ không có lên tiếng.

Hạ Lãng thoáng cau mày: “Tri Tuệ?”

Hắn đưa tay lên, thuần thục mà dịu dàng đặt lên mặt mày này, hơi lộ vẻ xúc động: “Làm sao nàng khóc?”

“Không có chuyện gì.” La Tri Tuệ mím môi thật chặt, vùi vào trong lòng Hạ Lãng.

Phu quân như vậy, cuộc đời này có được đã là may mắn, nàng quá tham lam, phần tiếc nuối này nhỡ bị chàng biết được sẽ khiến chàng đau lòng.

La Tri Tuệ ôm lấy Hạ Lãng, lộ ra nụ cười sáng lạn: “Ta chỉ quá cao hứng, cảm thấy mình là nữ tử may mắn nhất.”

Hạ Lãng đưa tay lên, khẽ vuốt môi của nàng: “Nha đầu ngốc, ta mới là một người may mắn.”

Một tháng sau, hai người vui vẻ đứng bên bờ sông Mộng Hoa cách Yến Giang ngoài mấy trăm dặm.

“Thanh Huy, chàng đã nghe được tiếng nước sông chảy chưa?”

Hạ Lãng cười nói: “Nghe được rồi. Ta còn nghe được tiếng hoa anh đào trôi theo dòng nước chảy, đã ngửi được mùi thơm của nó.”

Hai bên bờ sông Mộng Hoa là thành vùng anh đào trăm năm, cành lá sum xuê, xanh um tươi tốt, mỗi khi đến tháng hai tháng ba, hoa anh đào nở rộ, bay lả tả rơi vào sông Mộng Hoa. Nước sông Mộng Hoa thường ngày trong veo đã bị nhuộm thành màu hồng phấn, thành một con sông hoa diễm lệ, đẹp đến tựa như một giấc mộng không chân thực.

La Tri Tuệ lo lắng ban ngày nhiều người, đụng đến Hạ Lãng, bèn chờ vào đêm mới đến, lại phát hiện so với ban ngày, sông Mộng Giang được trăng sao chiếu rọi xuống có một loại mĩ lệ khác.

Cách chỗ hai người không xa, đang đứng mấy hộ vệ và nha hoàn, nhìn đôi thần tiên quyến lữ này, đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Bỗng nhiên có tiếng sơn ca lanh lảnh vang lên, giai điệu quái dị, lời ca lại càng kỳ quái, nghe vào trong tai người, lại có loại thoải mái không chịu gò bó nói không ra lời.

Hạ Lãng trước giờ luôn vân đạm phong khinh lại bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nắm tay La Tri Tuệ, giọng nói không thể che hết kích động: “Tri Tuệ, mau nhìn xem là người nào đang ca xướng!”

La Tri Tuệ chưa từng nhìn thấy Hạ Lãng thất thố như vậy, ngớ ra một chút, mới nghe tiếng nhìn theo, chỉ thấy xa xa có một chiếc thuyền lá nhỏ xuôi theo dòng sông, một nam tử ngồi ở mũi thuyền, trong ánh trăng mông lung mặt mũi nhìn không rõ ràng, theo tiếng ca đến gần, tùy ý vẫy vẫy tay với người bên bờ sông, rất nhanh lại đi xa.

“Là một nam tử, không thấy rõ mặt mũi tuổi tác.”

“Là..... là sư phụ!” Vẻ mặt Hạ Lãng kích động, không nhịn được bước về phía trước.

Dọa cho La Tri Tuệ vội gắt gao kéo hắn lại: “Thanh Huy, phía trước là sông đấy!”

“Hạ Nhị, mau đuổi theo!”

Hạ Nhị nhìn La Tri Tuệ một chút.

La Tri Tuệ than thở: “Thanh Huy, thuyền xa rồi, chúng ta ở bên bờ, không đuổi kịp.”

Hạ Lãng ngơ ngẩn, rất lâu sau mới khôi phục vẻ mặt thường ngày, nhàn nhạt nói: “Là ta chấp nhất rồi, lúc sư phụ rời đi cũng đã nói, duyên tụ duyên tán không cần để ý. Biết ông ấy rất tốt, đã là niềm vui bất ngờ.”

“Thanh Huy, trước kia ta chưa từng nghe chàng đề cập tới sư phụ vậy.”

Ánh mắt không có tiêu cự của Hạ Lãng quăng về phía lòng sông: “Ta tám tuổi mắt mù, qua hai năm cuộc sống cam chịu, sau đó gặp được sư phụ. Ông ấy nói, ông ấy nhắm hai mắt, còn có thể đánh cờ với mấy người, ta mắt không thể thấy, những cảm giác khác sẽ xuất chúng hơn, vì sao phải sống như phế vật, không thể cố gắng làm tốt như ông ấy nhưng cũng sẽ khá hơn. Khi đó, ta mới biết được, mặc dù ta mù, nhưng thì ra còn có thể làm tốt hơn. Ông ấy ở lại làm sư phụ ta ba năm, dạy ta cầm kỳ thư họa, chẳng hề tinh thâm, nhưng đã dạy ta biết làm một người mù đi học như thế nào, lúc này mới có ta của bây giờ. Nghe tiếng nói, sư phụ khi đó còn rất trẻ tuổi, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, có chút thay đổi, nhưng ta cả đời sẽ không quên, người vừa rồi kia, nhất định là sư phụ, cũng không biết ông ấy lại muốn đi nơi nào rồi.”

Có khúc nhạc đệm này, hai người không còn lòng dạ nào nán lại lâu, trở về chỗ nghỉ chân, sau khi rửa mặt, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng, Hạ Lãng mới lấy quà tặng sinh nhật ra.

Thấy là một cuộn tranh, La Tri Tuệ có chút ngạc nhiên, từ từ mở rộng, không khỏi kinh hô.

Trên tranh là một nữ tử, tùy ý mà ngồi, một tay chống cằm, một tay đang cầm bút vẽ, không phải là nàng thì là ai?

“Thanh Huy?”

“Nha đầu ngốc, mắt mày của nàng, môi của nàng, mũi của nàng, mỗi một chỗ của nàng ta đều đã mơn trớn, mắt của ta mặc dù không nhìn thấy, nhưng lòng lại đã nhìn thấy. Cho nên nàng yên tâm, bất cứ lúc nào, ta sẽ luôn nhận ra nàng.”

La Tri Tuệ che miệng, nước mắt tuôn rơi, chút tiếc nuối đó trong lòng, lại theo dòng nước mắt này, cuối cùng đã không còn dấu vết rồi.
Bình Luận (0)
Comment