Trời Sinh Thích Em

Chương 85

Nhận được ánh mắt chăm chú của mẹ ruột cùng chồng tương lai, Kỷ Minh Nguyệt mới ý thức được bản thân vừa mới nói ra cái gì…

Nhất thời cảm thấy miếng sườn không còn thơm nữa.

Cô ngượng ngùng buông miếng sườn đang cắn dở, vắt hết óc giải thích: “Cái kia, có câu gì ấy nhỉ… Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ đó, đều là người một nha.”

(Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ: Một ngày làm thầy, cả đời làm cha)

Đương nhiên, tiếng “phụ” này phát âm cũng không hoàn toàn chuẩn, nghe giống…

Phu.

(Phụ – 父 – fù: cha)

(Phu – 夫 – fū: chồng)

Nhưng Chúc Cầm cũng không quá để ý nên không thể nghe ra hàm ý trong câu nói của con gái, chỉ cho rằng Kỷ Minh Nguyệt cũng là vì khiến Tạ Vân Trì yên tâm mà nhận lấy ý tốt của nhà bọn họ mà thôi.

Cho nên bà lại nói với Tạ Vân Trì: “Kỳ thực phí dạy thêm là dì nên tăng, con ngại làm cái gì? Miêu Miêu hiếm khi mới muốn học tập, thực sự là lần đầu tiên luôn đó, con có thể dạy tốt cho con bé mới là quan trọng.”

Tạ Vân Trì kỳ thực cũng hiểu ý của Chúc Cầm.

Dù sao thì dựa vào gia cảnh của Kỷ gia, học phí có lớn bao nhiêu thì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy đắt, sẽ chỉ cảm thấy Kỷ Minh Nguyệt tiến bộ thì tất cả đều đáng giá.

Nhưng chính nhận thức này làm cho anh càng khó chịu hơn.

Tạ Vân Trì cũng không phải tự ti, nhưng đối mặt với Kỷ Minh Nguyệt tốt đẹp như vậy, anh luôn cảm thấy bản thân không xứng với nữ hài tử này.

Nhưng anh cũng biết, so sánh với phí thuốc men của ba mình, tất cả tự ti cùng mất mát đều chẳng là gì.

Không bằng nỗ lực thêm một chút, bình tĩnh nhận lấy.

Anh nhếch khóe môi thành một độ cong ôn nhu: “Được, cảm ơn dì Chúc, cảm ơn Minh Nguyệt, con sẽ dạy cho Minh Nguyệt thật tốt, để cậu ấy không ngừng tiến bộ.”

***

Mấy người Thư Diệu cùng Bùi Hiến vô cùng khiếp sợ mà phát hiện, vốn cho rằng Kỷ Minh Nguyệt chỉ nỗ lực một thời gian ngắn rồi sẽ lại buông bỏ chuyện học, một lần nữa khôi phục bản chất cá mặn, nhưng!

Sau khi tiến vào top 100 của kỳ thi tháng, Kỷ Minh Nguyệt vậy mà càng thêm nỗ lực!

Kỷ Minh Nguyệt có thể không nỗ lực sao?

Cô vừa nghĩ đến mình có thể dùng thành tích lần thi tháng tiếp theo để tăng phí dạy thêm cho Tạ Vân Trì liền vui không chịu được!

Nghĩ nghĩ, Kỷ Minh Nguyệt thở dài.

Bùi Hiến đưa cho cô một viên kẹo, Kỷ Minh Nguyệt bóc ra bỏ vào miệng, sau đó lại thở dài.

“Kỷ đại tiểu thư thân ái của mình bị làm sao vậy?”

Người không để tâm chuyện đời như Kỷ Minh Nguyệt mà cũng thở dài?

Kỷ Minh Nguyệt dùng bút chống đầu, thật nghiêm túc hỏi Bùi Hiến: “Cậu nói xem, mình nên làm thế nào để bao nuôi Tạ Vân Trì?”

Bùi Hiến: “?”

Anh trợn tròn mắt, đánh giá Kỷ Minh Nguyệt một phen, biểu cảm hoàn toàn là “nhận thức của mình về cậu đã hoàn toàn đảo lộn trong hôm nay”, cười một tiếng, “Mình không biết cậu có dã tâm lớn như vậy đấy.”

Kỷ Minh Nguyệt trong lúc nhất thời có chút cạn lời.

Quên đi, có thời gian nghĩ mấy thứ linh tinh này, còn không bằng học tập cho tốt, biến thành tích của mình thành tiền lương của Tạ Vân Trì!

Bùi Hiến cũng đổi chủ đề: “Sắp đến Giáng Sinh rồi, lần trước mình nghe mấy thầy cô nói, họ sợ chúng ta vui chơi quá trớn, phải tăng cường giám sát, để mọi người học tập chăm chỉ vào đêm Giáng Sinh.

Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu.

Bùi Hiến vỗ bàn của cô mấy cái, làm Kỷ Minh Nguyệt giật nảy mình.

“Cậu không tức giận sao! Một năm chỉ có một ngày Giáng Sinh thôi, cậu xem thử xem ở ngoài phố đã náo nhiệt đến mức nào rồi? Cây thông cũng được bày ra rồi, trong không khí lễ hội vui vẻ như vậy, chúng ta lại phải ngồi trong phòng học?”

Kỷ Minh Nguyệt ngữ khí nhàn nhạt: “Học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước.”

Bùi Hiến cảm thấy tiểu thanh mai của mình đã thay đổi rồi, lắc lắc đầu, tỏ vẻ thương tiếc sâu sắc, lại quay đầu oán giận với Thiệu Trạch Vũ.

Hiện tại trong lòng Kỷ Minh Nguyệt quan tâm gì đến Giáng Sinh, chỉ nhớ đến kỳ thi tháng trước Giáng Sinh mấy ngày thôi.

Thời tiết không ngừng chuyển lạnh, Tạ Vân Trì vẫn duy trì một tuần hai lần học thêm, mà Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân hiện tại giống như không ngừng hấp thu tri thức, vô cùng vô tận.

Tuy rằng đời trước khi học cao trung, Kỷ Minh Nguyệt cũng vì Tạ Vân Trì mà nỗ lực học tập, nhưng cảm giác lúc đó chính là học tập thật sự quá khó khăn.

Hiện tại có Tạ Vân Trì, lại có rất nhiều cái không giống như vậy nữa.

Nhất là mỗi lần trước kỳ kiểm tra, anh đều khoanh vùng kiến thức trọng điểm cho cô, sau khi thi xong luôn khiến Kỷ Minh Nguyệt khiếp sợ.

“… Cậu đi trộm đề à?”

Tạ Vân Trì nghe được lời nói của nữ hài tử, bật cười, tiện đà nghiêm túc gật gật đầu.

Kỷ Minh Nguyệt: “?”

Nói thật, thời điểm kiểm tra cô làm bài rất thuận lợi, không có nhiều câu cô không biết.

Mấy môn chính của ngành học của cô như hóa học hay sinh học thì không cần nói, toán và vật lý đều có tiến bộ vượt bậc.

Kỷ Minh Nguyệt vui vẻ nghĩ, như vậy xem ra, trong khoảng thời gian này Tạ Vân Trì sẽ nhận được rất nhiều tiền.

Tới gần Giáng Sinh, Bùi Hiến nói không hề sai, không khí trên phố càng ngày càng trở nên náo nhiệt.

Không ít chủ các cửa hàng đề bắt đầu trang trí cây thông, cũng bắt đầu thuê người mặc đồ ông già Noel đi phát tờ rơi, vừa đi vừa hét to “Giáng Sinh an lành”, rất là vui vẻ.

Kỷ Minh Nguyệt nhìn thời gian, phát hiện đêm Giáng Sinh chính là ngày mai.

Cô nghĩ nghĩ, túm áo Bùi Hiến, ý bảo anh dừng xe.

Bùi Hiến bị túm thì lảo đảo cả người, thiếu chút nữa từ dừng xe biến thành lật xe, “Đại tiểu thư của mình ơi, mình đã không quản ngại mùa đông lạnh giá mà đạp xe đưa đón cậu, cậu có thể ngồi yên được không?”

Kỷ Minh Nguyệt chỉ chỉ cửa hàng quà tặng: “Mình đi một chút, cậu đợi mình, mình muốn mua quà Giáng Sinh cho Tạ Vân Trì!”

Bùi Hiến: “…”

Được quá nhỉ.

Nhưng anh đã sớm quen với việc tiểu thanh mai của mình trọng sắc khinh bạn, nghe như vậy cũng chỉ phất phất tay, giống như phẩy ruồi mà đuổi cô đi.

Sau khi mua quà và thiệp, Kỷ Minh Nguyệt cũng trở nên chờ mong.

***

Đêm Giáng Sinh là thứ tư.

Chủ nhiệm lớp nhấn mạnh rất nhiều lần, nói trường học không cho phép mọi người chơi Giáng Sinh, không được tặng quà, một quả táo cũng không được.

Chẳng qua đối với đám thiếu niên thiếu nữ mới lớn này mà nói, lệnh cấm quả nhiên hoàn toàn không có hiệu quả.

Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới, đám gà con phản nghịch này đã bắt đầu nghĩ…

Nhất định phải chơi Giáng Sinh, nhất định phải tặng quà!

Không để thầy cô biết không phải là được rồi hay sao?

Kỷ Minh Nguyệt đã lên kế hoạch xong, chờ ăn xong bữa tối, liền đem thiệp cùng quà của Tạ Vân Trì đặt vào trong ngăn bàn.

Nhưng mà trước đó…

Cô lần lượt tặng quà cho mấy người Thư Diệu và Bùi Hiến.

“Hiến ca.” Kỷ Minh Nguyệt cười đến cong cả mắt, đưa một cái máy nghe nhạc MP3 cho anh, “Giáng Sinh an lành! Cảm ơn cậu nhiều năm qua vẫn luôn chăm sóc mình!”

Bùi Hiến quả thực sợ ngây người.

Anh đánh giá Kỷ Minh Nguyệt một phen, ở trong lòng âm thầm hoài nghi có phải hôm nay cô bị ma nhập hay không, nếu không sao có thể đột nhiên tặng quà cho mình?

Khi nhận lấy quà, Bùi Hiến cảm động muốn khóc.

Anh ngửa mặt lên trời, thở dài một hơi: “Miêu Miêu, người anh này đúng là không phí công đối tốt với cậu mà.”

Kỷ Minh Nguyệt buồn cười.

Cô cũng không phải người không biết phân biệt, đương nhiên biết Bùi Hiến đối xử tốt với mình như thế nào.

Đối với cô mà nói, Bùi Hiến đã sớm giống như người thân.

Đương nhiên, Bùi Hiến đối xử với tiểu thanh mai của mình tốt như vậy, khẳng định là không quên chuẩn bị quà Giáng Sinh rồi.

Kỷ Minh Nguyệt nhận được bình giữ nhiệt phiên bản giới hạn mà bản thân muốn có đã lâu, quả thực vui vẻ đến nhảy lên.

Bùi Hiến nhìn thấy cô vui mừng, khóe mắt cũng hiện lên vài phần đắc ý: “Vui không? Mình nói cậu nghe, mình nói với ba mình rất lâu mới xin ông ấy mua giúp mình được.”

Kỷ Minh Nguyệt cười rất thoải mái, ngay cả khi nói “cảm ơn Hiến ca” cũng có vài phần ngọt ngào.

Sau đó lại nhìn không được mà âm thầm nghĩ lại, mới trọng sinh có bao lâu, vậy mà cô không còn chút tâm tính gì của một người phụ nữ lớn tuổi nữa, cứ thế thoải mái hành xử như một thiếu nữ.

Hai người đi ra khỏi căn tin, vừa đi về lớp học vừa tán gẫu.

Bùi Hiến đột nhiên “A” một tiếng, ý bảo Kỷ Minh Nguyệt nhìn sang hướng kia, có chút kỳ quái: “Đó là Tạ Vân Trì sao? Người phụ nữ bên cạnh cậu ấy là ai vậy, mình nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống mẹ cậu ấy?”

Kỷ Minh Nguyệt giương mi, nhìn qua.

Đúng là Tạ Vân Trì, anh đang đi cùng một người phụ nữ về phía cổng trường.

Cách có chút xa, Kỷ Minh Nguyệt nhìn không rõ người kia trông như thế nào, nhưng có thể nhìn ra sự quý phái trên người bà ấy, khí chất cũng rất sang trọng, có vẻ bảo dưỡng rất tốt.

Thật sự là không phải mẹ của Tạ Vân Trì.

Nhưng khí chất của người phụ nữ kia, Kỷ Minh Nguyệt mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.

Cô cau mày suy tư thật lâu, nhớ đến cái gì, sửng sốt.

Đó là…

Mẹ ruột của Thời Thần.

“Miêu Miêu, cậu làm sao vậy?” Bùi Hiến ý thức được Kỷ Minh Nguyệt có gì đó không đúng, quơ quơ tay trước mặt cô.

Kỷ Minh Nguyệt lắc lắc đầu, ý bảo bản thân không có việc gì.

Chỉ là sau khi trở lại phòng học, Kỷ Minh Nguyệt không còn chút tâm tư học tập nào, thỉnh thoảng lại liếc mắt ra ngoài cửa sổ, để ý xem Tạ Vân Trì có đi qua hay không.

Nhưng mãi cho đến khi có tiếng chuông reo vào lớp, Tạ Vân Trì vẫn không trở về.

Kỷ Minh Nguyệt lập tức đứng ngồi không yên.

Chủ nhiệm lớp đi quanh phòng học một vòng, lải nhải nói mọi người dù là đêm Giáng Sinh thì cũng phải nỗ lực học tập, còn không quên nhắc nhở kiểm tra cuối kỳ sắp tới rồi, sau đó mới rời đi.

Chủ nhiệm lớp vừa đi không bao lâu, Kỷ Minh Nguyệt liền chú ý tới thiếu niên thanh tú tao nhã mặc đồng phục mùa đông cúi đầu đi qua cửa sổ lớp bọn họ.

Anh đi có chút vội, còn cúi đầu, Kỷ Minh Nguyệt nhìn không rõ vẻ mặt của anh.

Nhưng dựa theo hiểu biết nhiều năm của Kỷ Minh Nguyệt về Tạ Vân Trì, giờ phút này tâm tình của anh tuyệt đối không tốt.

Cô không ngồi yên được nữa.

Nhìn quét qua phòng học một lần, phát hiện mọi người đều đang cúi đầu học tập, Kỷ Minh Nguyệt đè thấp thanh âm nói với Thư Diệu: “Mình ra ngoài một lát.”

Thư Diệu sửng sốt, nhưng không hỏi Kỷ Minh Nguyệt ra ngoài làm gì, chỉ gật gật đầu: “Cậu cẩn thận một chút, đừng để bị chủ nhiệm lớp phát hiện.”

Kỷ Minh Nguyệt đáp ứng, khom lưng phóng thật nhanh ra cửa phòng học, trước khi Tạ Vân Trì tiến vào lớp, thấp giọng gọi anh lại.

Tạ Vân Trì dường như đang đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, cũng không hề quay đầu.

Kỷ Minh Nguyệt lại gọi anh thêm một lần, thanh âm hơi cao lên, lúc này Tạ Vân Trì mới nghe thấy, tràn đầy kinh ngạc mà quay đầu nhìn cô một cái.

Kỷ Minh Nguyệt chạy chậm tới trước mặt anh, lại quan sát một chút, thấy xung quanh không có giáo viên thì mới yên tâm hỏi anh: “Cái kia… Cậu ổn không?”

Tạ Vân Trì được cô hỏi một câu không đầu không đuôi, nhất thời có chút không hiểu, lại rất nhanh ý thực được có lẽ cô đã nhìn thấy cảnh tượng bản thân đi ra cổng trường, lại chú ý tới mình tới giờ mới quay lại cho nên mới hỏi như vậy.

Anh chỉ cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, nhịn không được mà nhếch khóe môi, ôn nhu nói: “Ừm, vẫn ổn.”

… Nhìn thế nào cũng không thấy ổn.

Kỷ Minh Nguyệt nói thầm trong lòng vài câu, lại ngẩng đầu nhìn anh.

Thiếu niên mặt mũi tuấn tú, giờ phút này lại giống như có vài phần mất mát cùng mờ mịt, không nhìn kỹ căn bản cũng không phát hiện ra.

Cũng chính vì cô quá hiểu Tạ Vân Trì, cho nên mới có thể dễ dàng nhìn ra sự không thích hợp.

Cô nhịn không được mà thở dài trong lòng.

Tạ Vân Trì vĩnh viễn là như thế, có việc gì khó khăn cũng giấu ở trong lòng, vĩnh viễn làm như không có việc gì, thậm chí lúc này còn không quên chiếu cố cho cảm nhận của người khác.

Cô không biết mẹ của Thời Thần tìm đến Tạ Vân Trì vào lúc này để làm gì, nhưng nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu ra.

Cũng chỉ có mình anh mới ở trong hoàn cảnh này mà cười, nói rằng mình vẫn ổn.

Cô cắn c ắn môi dưới, đáy lòng đột nhiên dâng lên ý niệm không thể khắc chế.

Tạ Vân Trì không nên như vậy, cô không thích thấy anh mơ hồ, anh nên có bộ dáng kiêu ngạo tùy ý mới đúng.

“Cậu chờ mình một chút, mình quay lại ngay.”

Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên nói như thế, cũng không chờ Tạ Vân Trì trả lời, chạy thật nhanh về phòng học.

Rồi sau đó, cô nhanh chóng thu dọn cặp sách của bản thân, không quên cầm theo thiệp và quà cho Tạ Vân Trì, kéo khóa cặp xong thì lại chuẩn bị chạy ra bên ngoài.

Thư Diệu kịp thời ngăn cản cô: “Cậu làm cái gì đó?”

Kỷ Minh Nguyệt ngắn gọn súc tích: “Đi chơi Giáng Sinh.”

“Mẹ nó.” Thư Diệu đặt bút lên bàn, “Chuyện tốt như vậy mà cậu cũng không gọi mình, có con coi mình là bạn thân của cậu nữa không!”

Nói xong, Thư Diệu căn bản không cho Kỷ Minh Nguyệt cơ hội giải thích, nhanh chóng thu dọn cặp sách.

Thiệu Trạch Vũ, Hạ Doanh cùng Bùi Hiến ở phía trước cũng chú ý tới động tĩnh của hai người, vừa nghe muốn đi ra ngoài đón Giáng Sinh, sao có thể ngồi yên, cũng nhanh tay thu dọn đồ đạc.

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Cho nên, nửa phút sau, Tạ Vân Trì chờ ở bên ngoài phòng học nhìn thấy…

Kỷ Minh Nguyệt mang theo cặp sách đi ra, vừa nhìn là biết muốn trốn học, phía sau còn có một chuỗi người.

Hừm, anh theo bản năng mà nghĩ, dùng “chuỗi” để hình dung người khác hình như cũng không được lịch sự.

Nhưng nói ngắn lại, giờ phút này đã bị dọa cho sợ rồi, cho dù dùng từ sai thì cũng không phải chuyện gì không thể tha thứ.

Chẳng qua, Kỷ Minh Nguyệt căn bản còn không cho anh cơ hội tiếp tục sợ hãi.

Cô nhanh chân vọt lên trước, nắm lấy cổ tay Tạ Vân Trì muốn chạy ra ngoài.

Tạ Vân Trì sửng sốt một chút: “…Đi đâu?”

Ánh đèn trên hành lang chiếu xuống, Tạ Vân Trì nhìn thiếu nữ trước mặt quay đầu lại cười với anh, đôi mắt mang theo sự ấm áp cùng quyến luyến khó có được vào đầu mùa đông, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ.

“Tâm tình cậu không tốt thì học làm cái gì chứ. Đi, chúng ta cùng nhau trốn học ra ngoài đón Giáng Sinh!”

Tạ Vân Trì rõ ràng cảm nhận được, tại một khắc này, trái tim của anh loạn nhịp.

Sau đó, theo tiếng cười thanh thoát của nữ hài tử kia, càng đập càng nhanh, thanh âm dường như có thể xuyên qua lồ ng ngực, dọc theo cánh tay truyền sang bàn tay đang nắm của cô, bị cô nghe được.

Rốt cuộc, Tạ Vân Trì cũng nhịn không được mà giương mi, nở nụ cười.

Thanh âm của anh hơi trầm, lưu luyến cùng ôn nhu đáp lại cô: “Được.”

Cùng cậu đón Giáng Sinh.
Bình Luận (0)
Comment