Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 23

Beta: Khinh Yên

Sau hai giờ thì bộ phim kết thúc, người trong rạp chiếu phim không ngừng lục đục ra về, Lâm Lạc Chỉ vẫn đang tìm xem Lục Kiến Trạch ở đâu.

Lục Kiến Trạch không nhúc nhích, anh ngửa đầu, làm như ngủ rồi.

Ánh đèn trong rạp chiếu lên gò má hoàn mỹ của anh.

Mãi cho đến khi nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, tiếng hít thở không nặng không nhẹ của hai người, người kia đều có thể nghe thấy.

Lâm Lạc Chỉ vừa mới hé môi.

Lục Kiến Trạch chợt trầm giọng nói, “Hôm nay không phải anh đột nhiên đưa ra quyết định như vậy, khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không ngắn.”

Lâm Lạc Chỉ đột nhiên cảm thấy yết hầu căng thẳng.

“Anh biết em đang sợ hãi cái gì,” Lục Kiến Trạch thanh âm thấp đến kỳ lạ, “Bởi vì đây cũng là điều anh luôn lo lắng.”

Lo lắng lâu dài biến thành ngắn ngủi, lo lắng quan hệ giữa anh với cô lại lần nữa đi đến kết thúc, cũng lo lắng lần này là thích cả đời không thể bỏ được.

Tình cảm bắt đầu từ khi nào, lại là từ lúc nào càng lún càng sâu, đó là điều mà không ai biết được, chỉ là khi chúng ta nhận ra nó thì không còn quyền lựa chọn nữa.

Có lẽ thanh xuân nên cho phép bọn họ được mê đắm một lúc, không phải là lý trí thờ ơ, mà đi theo lời con tim mách bảo để làm một đôi uyên ương nồng tình mật ý.

Đây là những gì Lục Kiến Trạch đã nghĩ kỹ khi bắt gặp đôi mắt vô hồn của Lâm Lạc Chỉ vào ngày hôm đó ở bệnh viện.

Nhưng những lời này anh không cách nào nói với Lâm Lạc Chỉ, bởi vì anh lo lắng tình yêu của cô là xuất phát từ phụ thuộc và cảm kích.

Nhưng cái anh cần là tình yêu tuyệt đối, đây chính là chấp niệm cả đời của anh.

Nên anh cũng muốn chắc chắn rằng giữa bọn họ không phải tình yêu của sự đồng cảm, sự trói buộc, mà chỉ là tình yêu thuần túy.

Nhưng quá rõ ràng, muốn xóa tan đi những nghi ngờ này thì cần phải có thời gian, cùng với việc không ngừng xác nhận nội tâm của đối phương.

Bị thầy gọi lên văn phòng bắt phải gọi cho anh, liều mạng chạy nhanh đến gặp anh, hộp thoại không hề hồi âm mà chỉ hiển thị thông báo “Đang nhập..” cùng với đó là hốc mắt đỏ au khi nhìn thấy anh vào buổi sáng thi đại học.

Anh chọn cách làm cả hai đau khổ, anh không còn cách nào khác vì anh cũng biết sợ, giống như Lâm Lạc Chỉ ngày hôm nay. Khi bất ngờ nhận được tình cảm này, anh cũng đi từ kháng nghị đến nghi ngờ, không chắc chắn đến chắc chắn và cuối cùng là cố gắng trong tuyệt vọng để nắm bắt nó, tất cả đều cần sự bình tĩnh và thời gian.

Họ là những người chưa từng có tình yêu, họ chưa nhận ra được điều này trước khi gặp nhau, có lẽ, Lâm Lạc Chỉ dám yêu hơn Lục Kiến Trạch bởi vì ít ra cô đã lớn lên trong tình yêu thương của ông bà.

Đối với Lục Kiến Trạch, anh như kẻ cô độc giữa hai cực Nam – Bắc với nhiệt độ cơ thể âm, không có từ “yêu” trong thế giới của anh. Học cách yêu là một điều rất khó, bởi vì mỗi bước đi của anh đòi hỏi một niềm tin vững chắc mới có thể phá vỡ bức tường sắt mà anh đã dày công xây dựng trong lòng hơn mười năm qua.

Anh chỉ biết rằng nếu anh không cho đi tình cảm của mình thì sẽ không có rắc rối, anh cũng biết rằng trên đời này sẽ không có thứ gì đáng để anh trao đi tình cảm của mình vì nó không cần thiết cũng rất ngớ ngẩn.

Dường như anh không thực sự cảm thấy mất mát trong lòng nhiều khi nhận được cuộc điện thoại từ mẹ mình, bởi vì cảm giác bất lực đâm thấu tim mà anh đã trải qua ngay từ khi còn nhỏ.

Trong ngôi nhà lớn lên không có hơi ấm, không có cha mẹ cạnh bên, không có người giúp đỡ, nhiều khi không có thức ăn.

Anh đã trải qua giai đoạn kiệt quệ nhất về thể xác và tinh thần, để rồi sau này không còn gì có thể đi vào trái tim anh được nữa.

Nhưng giờ đây tình yêu trong sáng và rực lửa của Lâm Lạc Chỉ đã khiến anh từng bước bước ra khỏi băng giá, tình yêu mà anh cảm nhận được khiến anh không muốn buông tay dù thế nào đi chăng nữa, đó là lí do tại sao anh không muốn chờ đợi.

Nhưng anh cũng biết anh muốn cho Lâm Lạc Chỉ một cơ hội để nhìn ra thế giới bên ngoài, vì vậy anh đã có một tuần cảm thấy khó khăn khi tỏ tình với cô.

Cho đến hôm nay, thái độ của Lâm Lạc Chỉ không như anh nghĩ, nhưng điều đó cũng không làm anh hối hận hay cảm thấy sợ hãi.

Bởi anh tin tưởng Lâm Lạc Chỉ sẽ trưởng thành và trở nên tự tin như anh vậy. Thứ cô cần chỉ là thời gian.

Đèn đường trong khuôn viên trường đại học M buổi tối còn chưa bật hết, hai người đi trong bóng tối, thi thoảng có học sinh đi qua, tiếng bước chân xen lẫn tiếng nói chuyện.

Chỉ có hai người họ trầm lặng, không giống một ai.

Tay chậm rãi bị bàn tay to bao bọc lấy, Lâm Lạc Chỉ hô hấp nhanh hơn.

“Tay lạnh quá,” Lục Kiến Trạch thấp giọng nói, “Anh ủ tay cho em đỡ lạnh.”

Lâm Lạc Chỉ trong bóng đêm trừng lớn hai mắt, trái tim đập lỡ một nhịp.

Lục Kiến Trạch cười nhẹ nói, “Nếu không quen thì thì cố gắng làm quen, Lạc Chỉ của anh lớn rồi mà.”

Lâm Lạc Chỉ cứng ngắc đi tới, trong giây lát,  bàn tay Lục Kiến Trạch chậm rãi tách ra rồi đan vào giữa các ngón tay cô, động tác mà không bao giờ cô muốn làm theo khiến Lâm Lạc Chỉ đứng tại chỗ.

Lục Kiến Trạch tiến lên một bước, chậm rãi ôm lấy cô.

Bên tai là giọng nói từ tính của anh, “Cho anh ôm một lát.”

Sự hoảng loạn trông cái ôm của Lục Kiến Trạch dần bớt đi, Lâm Lạc Chỉ chậm rãi nhắm hai mắt, sau một lúc lâu, cô run giọng nói, “Lục Kiến Trạch, em sợ……” Là thật sự sợ hãi.

Lục Kiến Trạch tay hơi chút dùng sức, càng ra sức nắm chặt lấy tay cô.

“Anh hiểu,” Lục Kiến Trạch trong miệng tựa có thể nhấm nháp đến chua xót, “Sau này nếu cảm thấy sợ hãi, đừng tự mình chịu đựng, nếu cảm thấy không thoải mái vui vẻ hoặc đơn giản là nhớ anh, chỉ cần một cú điện thoại thôi anh sẽ đến ngay, em biết đấy.”

“Hmm –” Nước mắt Lâm Lạc Chỉ thấm đẫm vai Lục Kiến Trạch.

Đi trở về ký túc xá dưới lầu, Lục Kiến Trạch đưa đồ ăn tráng miệng cho Lâm Lạc Chỉ, “Đừng ăn nhiều quá, không sẽ khó tiêu.”

Lâm Lạc Chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Bác bảo vệ định khóa cửa la to, “Mấy giờ rồi! Nếu không vào thì đừng vào!”

Lâm Lạc Chỉ hoảng sợ nhìn lại, Lục Kiến Trạch cười hờ hững, “Trở về đi, anh lát sẽ về, yên tâm.”

Lâm Lạc Chỉ vẫn đang lo lắng, trong lúc đang lo lắng, trán được hôn nhẹ nhàng, sau đó cáu kỉnh hét lên.

Lâm Lạc Chỉ đi lên lầu như mất hồn, nhưng tới lầu 3 cô không trở về phòng ngủ, mà là ở hành lang tới tới lui lui.

Đến lúc có một bạn đi WC trở về, thấy bịch đồ ngọt trên tay Lâm Lạc Chỉ liền túm cô cùng nhau trở về kí túc xá.

“Sao vậy? Mất hồn rồi à!”

Lâm Lạc Chỉ nghe tiếng nói, não mới quay lại hoạt động.

“Hả? Cái gì?” Lâm Lạc Chỉ khí thế hơi yếu trả lời.

Bạn cùng phòng vây quanh lấy cô, trên mặt đều là một lời khó nói hết.

“Không phải chứ cô thiếu nữ, đây là ngày đầu tiên cậu yêu đương à? Có cần cao hứng như vậy không?”

“Linh hồn nhỏ bé của cậu đi đâu rồi hả? Không phải chỉ là đi xem phim cùng một bạn nam thôi hay sao? Trước kia cũng có đi xem phim mà, phản ứng này là sao vậy?”

“Tớ nói nè, sau này hai người ít gặp mặt lại đi, lần này bị hút hồn rồi, tuần sau cậu còn tinh thần để học không đó?”

“Không phải!” Lâm Lạc Chỉ nghe đến đây lập tức phản bác, nhưng nhanh chóng bị ba con mắt khác nhìn chất vấn, nhớ tới lần trước nói dối, nói Lục Kiến Trạch là bạn trai cô.

Lâm Lạc Chỉ đành phải căng da đầu giải thích: “Chúng ta…… không phải còn học quân sự sao…… Tuần sau là vừa lúc …… kết thúc huấn luyện quân sự rồi.”

“……”

“……”

“Ngây thơ quá, nói đến chuyện yêu đương của bản thân mà ngốc quá đi.”

“Khi yêu đương không thể tìm người nào quá đẹp trai, vì chỉ cần nhìn thôi cũng muốn đòi mạng rồi.”

“Chúng ta cũng không thể trách cô ấy được, nếu đổi lại là tớ, gặp một siêu cấp đại soái ca là không tìm được đường về kí túc xá luôn.”

“Có ai lại chọn bạn trai mặt mũi không đẹp đâu?” Bạn cùng phòng ăn một miếng khoai tây chiên, mặt đầy tươi cười nói, “Này! Lạc Chỉ! Bạn trai cậu có bạn cùng phòng mà độc thân nào không? Hay là anh trai hay em trai cũng được”

“Đúng đúng đúng! Lạc Chỉ, nếu có giới thiệu tớ với, tớ cũng muốn có bạn trai như vậy.”

“Không cần đẹp trai như bạn trai cậu đâu, hơi đẹp trai một tí là đủ!”

“Hả……?” Lâm Lạc Chỉ vẫn chưa hết xấu hổ, nhưng cô đã đáp lại ánh mắt rực lửa của các bạn cùng phòng, lập tức liền đồng ý, “Được thôi……”

Buổi tối trước khi ngủ, Lục Kiến Trạch gửi tin nhắn tới.

【 Lục Kiến Trạch: Ngày mai anh học cả ngày, buổi chiều sau 5 giờ sẽ rảnh.】

Lâm Lạc Chỉ bất giác nở nụ cười.

【 Lục Kiến Trạch: Buồn ngủ rồi à? Nếu em buồn ngủ quá, vậy ngủ đi. 】

Lâm Lạc Chỉ lập tức rã lời.

【 Lâm Lạc Chỉ: Không buồn ngủ. 】

【 Lục Kiến Trạch: Được vậy thức một lát. 】

【 Lục Kiến Trạch: Nhưng em không thể ngủ muộn quá, nửa nửa tiếng nữa là phải đi ngủ đấy. 】

【 Lâm Lạc Chỉ: Em biết rồi. 】

“Cùng bạn trai nói chuyện phiếm lúc nửa đêm?” Bạn cùng phòng từ giường bên cạnh đi tới, “Hỏi giúp tớ một chút đi, Lạc Chỉ, tớ nóng lòng quá.”

Lâm Lạc Chỉ bị dọa sợ, nhưng nhanh chóng hiểu ra cô ấy tại sao lại đến chỗ cô, cô chỉ vào màn chống muỗi và chiếc giường bao quanh hai người, “Cậu quay vào đi, lát nữa sẽ có muỗi đấy, cậu lại la làng lên cho xem.”

“Chuyện đó dễ mà,” bạn cùng phòng cười cười, “Không phải còn có cậu à, ở bên cạnh cậu, tớ cũng yên tâm.” 

“Hôm nay tớ không giúp cậu bắt muỗi nữa, nửa tiếng nữa là tớ phải đi ngủ.”

“Hả?” Bạn cùng phòng sửng sốt, không hiểu lắm, nhưng rất nhanh liền quên mất, “Vậy cậu nhanh hỏi cho tới đi, mai huấn luyện quân sự không được sử dụng điện thoại, mà tối về có khi huấn luyện xong mệt quá cũng không kịp hỏi.”

“Được rồi.” Lâm Lạc Chỉ cũng lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn.

【 Lâm Lạc Chỉ: Anh có bạn cùng phòng chưa. Là đàn anh hay đàn em của anh, đẹp trai không?. 】

Bên kia chốc lát sau mới trả lời tin nhắn.

【 Lục Kiến Trạch:? 】

Lâm Lạc Chỉ có chút bối rối, cô bò qua giường bên kia nói chuyện với bạn cùng phòng bên kia giường, “Anh ấy không hiểu, có lẽ chúng ta nói chưa nói rõ, cậu còn có yêu cầu gì nữa không?”

Bạn cùng phòng ngẫm lại, “Tốt nhất là có cơ bắp đi, tớ không thích gầy, tiêu chuẩn tiếp theo là phải cao.”

“Được.” Lâm Lạc Chỉ làm theo hồi phục.

【 Lâm Lạc Chỉ: Phải có cơ bắp và cao. 】

Bạn cùng phòng tiếp tục bổ sung, Lâm Lạc Chỉ làm theo gửi đi.

【 Lâm Lạc Chỉ: Muốn hình tượng gợi cảm, sexy một chút. 】

【 Lâm Lạc Chỉ: Tốt nhất là từng trải qua một vài đoạn tình cảm, nếu như tờ giấy trắng, thì quá rắc rối. 】

【 Lâm Lạc Chỉ: Kỹ thuật hôn tốt. 】

Di động đột nhiên rung lên, theo sau là 【 đối phương mời bạn chat bằng giọng nói 】 nhắc nhở.

Lâm Lạc Chỉ nhanh tay che di động lại, cùng bạn cùng phòng nói, “Anh ấy muốn chat voice, hay là cậu nói chuyện cùng anh ấy đi?”

Bạn cùng phòng vội vàng xua tay, “Cậu nói đi, tớ nói xong tất cả tiêu chuẩn với cậu rồi đó.”

Lâm Lạc Chỉ gật đầu, đeo tai nghe vào, nhanh chóng đi xuống cầu thang, chạy tới hành lang.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment