Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 38

Edit: Nguyễn

Beta: Ano

“Lạc Chỉ? Anh hôn dài bên gáy cô ” Sợ anh không? ” 

Lâm Lạc Chỉ hít thở dồn dập lắc đầu. 

Lục Kiến Trạch cười mê hoặc, anh đứng dậy, cởi cả đồ tây và áo sơ mi, che lại. 

Lâm Lạc Chỉ hai tay vướng vào áo sơ mi của anh, đôi mắt ướt át nhìn anh bất lực. 

Lục Kiến Trạch dừng tay ở chỗ nào đó, anh cắn môi hỏi cô, trầm giọng: ” Cho em cơ hội cuối cùng “. 

Lâm Lạc Chỉ bị tiếng thở dốc của mình làm cho ngượng ngùng không thể tả, chỉ là giây tiếp theo cô kiên quyết lắc đầu, đôi mắt hé mở, lông mi rung động, vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm nhẹ dưới môi mỏng của Lục Kiến Trạch, thở dốc, hàm hồ nói: ” Anh tới đi…” 

Sáng sớm hôm sau, Lâm Lạc Chỉ tỉnh lại trong lồng ngực Lục Kiến Trạch, lưng kề sát ngực anh, cánh tay rắn chắc của anh đè lên eo cô. 

” Tỉnh rồi? ” Lục Kiến Trạch từ sau hỏi tới, giọng nghe vừa trầm vừa khàn. 

Lâm Lạc Chỉ cảm thấy trên người khô ráp, nhíu mày nhớ lại, cuối cùng không nhớ được cái gì cả.

Lục Kiến Trạch vươn tay, kéo Lâm Lạc Chỉ lại gần mình. 

Lâm Lạc Chỉ có chút hoảng loạn nhìn anh, tay để trên ngực anh đẩy nhẹ ra. 

Lục Kiến Trạch ngồi dậy, dựa vào đầu giường, bộ dáng lười biếng. 

Anh nhướng mày: ” Thế nào? Quên chồng em rồi à? “

Gương mặt của Lâm Lạc Chỉ lập tức đổi sang màu đỏ rực như than lửa. 

Cô sắp xếp lại đống suy nghĩ, sau đó cúi đầu nhìn áo ngủ chưa từng bị đổi của bản thân ” Em…Hai chúng ta…” 

” Ừ ” Lục Kiến Trạch bật cười. 

Lâm Lạc Chỉ mở to hai mắt, lắp ba lắp bắp ” Em, sao mà….không nhớ được,…em không uống rượu…” 

Lục Kiến Trạch xoa cổ cô, Lâm Lạc Chỉ mềm nhũn người, dán chặt lên người anh. 

” Có thể là quá kích thích chăng? ” Anh thuận miệng, thấp giọng nói. 

Lâm Lạc Chỉ hít một hơi, Lục Kiến Trạch ít khi nói chuyện thế này, đem đến cho cô kích thích có thể nghĩ…chờ đã. Quay lại kí ức trong đầu, chuyện phát sinh đêm hôm qua, cùng với việc hôm qua cô nghe được nhiều thứ, tất cả đều ập về trong đầu. 

Nhiệt độ trong cơ thể cô tăng vọt, Lục Kiến Trạch gần như trần trụi, có thể trực tiếp cảm giác được. 

Anh nâng mặt Lâm Lạc Chỉ, hơi nghiêm túc bảo “Cho anh xem thân dưới một chút.” 

Lâm Lạc Chỉ vô thức đưa tay lên chạm vào cơ bụng của Lục Kiến Trạch, vừa sờ vừa tăng lực tay.

Lục Kiến Trạch đau đớn “A” một tiếng, anh lười biếng cười “Vợ à, nếu bóp nữa sẽ chảy máu đấy.”

Lâm Lạc Chỉ sửng sốt, vội co tay lại, nhưng rất nhanh đã bị Lục Kiến Trạch bắt được, anh nâng tay cô lên, hôn một cái. 

Lâm Lạc Chỉ như nổ tung, đối diện với đôi mắt đen của Lục Kiến Trạch thì cứng cả người, anh không hề thu liễm ánh mắt, mà còn thể hiện rõ được sự thỏa mãn. 

Lâm Lạc Chỉ cảm thấy bản thân lần nữa trở về tối hôm qua, khi bản thân không tự chủ được đã tràn đầy “sinh lực” như thế nào.

Lục Kiến Trạch nhìn một lát, lúc Lâm Lạc Chỉ sắp không chịu nổi mới vỗ nhẹ vào mông cô một cái rồi đứng dậy. 

Trên sàn, quần áo đều thành vụn cả, Lục Kiến Trạch dừng lại, lát sau mới thấp giọng hỏi ” Em sợ anh không? “

Lâm Lạc Chỉ chưa kịp hồi thần, cô bơ phờ ngẩng đầu, lại phát hiện sắc mặt của Lục Kiến Trạch vô cùng nghiêm túc. 

Cô chắc nịch, lắc đầu ” Không sợ “. 

Anh dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào cô một lúc, sau đó mới ” Ừm ” một tiếng, cầm lấy khăn tắm trên sofa quấn vào bên dưới, gọi điện thoại cho phục vụ. 

Rất nhanh đã có tiếng gõ cửa vang lên. 

“Lục tổng, đồ đã đến rồi, ngài có thể mở cửa lấy lúc nào cũng được “. Nhân viên phục vụ thông báo Lục Kiến Trạch sau đó rời đi. 

Lục Kiến Trạch mở cửa, cầm hai túi lớn đựng quần áo, còn có xe đẩy đồ ăn. 

“Tối hôm qua anh giúp em tắm rồi, nếu mà muốn tắm lại cũng được ” Lục Kiến Trạch cởi khăn tắm, đi tới ” Đứng lên nổi không? “

Lâm Lạc Chỉ cảm thấy Lục Kiến Trạch nói mỗi một câu đều là đang ở trong lòng cô đốt lửa, nhưng cô cảm thấy có phải bản thân mình quá cổ hủ, lạc hậu. 

Cô không muốn Lục Kiến Trạch thấy mình như vậy, cô cắn môi dưới, tự nhiên hết sức nói ” Được “. 

Lục Kiến Trạch không nhúc nhích, nâng cằm ra hiệu cô đứng dậy. 

Lâm Lạc Chỉ hít sâu một hơi, chống giường đứng dậy, hai chân thật may là chưa dính luôn vào nhau, cảm giác nóng rát cũng không nhiều, trong lúc hành sự, cơn đau này thậm chí đã biến mất do sự nhiệt tình như lửa của Lục Kiến Trạch. Chỉ là cô không ngờ, chỗ thật sự đau nhất lại chính là đầu gối. 

Vừa định rút tay ra, cô đột nhiên đứng dậy, đầu gối hoàn toàn mất lực, người ngã về phía trước. 

Lục Kiến Trạch duỗi tay tiếp được, trầm giọng hỏi “Cõng hay là bế?“

Lâm Lạc Chỉ cắn môi dưới “Bế “

” Ừ ” Lục Kiến Trạch bế ngang cô, vừa đi vừa chăm chú nhìn đầu gối sưng đỏ của Lâm Lạc Chỉ ” Lát nữa thoa thuốc, mấy ngày này nên nằm, đừng di chuyển ” 

Lâm Lạc Chỉ ánh mắt tránh né ” Ừm ” một tiếng. 

Lâm Lạc Chỉ được bế tới bồn rửa tay, cô hơi ngượng ngùng quay đầu lại, không ngờ lại đối diện với tầm mắt nóng bỏng của Lục Kiến Trạch, cô lập tức quay đầu về. 

Lục Kiến Trạch nâng cằm cô, chóp mũi hai người chạm nhau ” Thẹn thùng thế này thì sau này phải làm sao đây? “

Tần suất hô hấp của Lâm Lạc Chỉ tăng vọt, nhưng không đầy nửa giây, cô run run đặt tay lên cổ Lục Kiến Trạch, áp môi mình lên môi anh ” Không,….không thẹn thùng “.

Hầu kết Lục Kiến Trạch lên xuống một lần, anh chớp mắt, khàn giọng ” Còn chọc anh? “

Trái tim của Lâm Lạc Chỉ sắp nhảy lên sào rồi, cô tăng lực tay kéo Lục Kiến Trạch lại gần hơn nữa. 

Con ngươi sâu thẳm của Lục Kiến Trạch nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, giây tiếp theo anh mãnh liệt hôn lên đôi môi của cô. 

Buổi trưa không thấy mặt trời, hoàng hôn lần nữa ập đến, Lâm Lạc Chỉ eo bủn rủn nằm trên giường, chỉ có ngón tay là còn lực, niết niết xoa xoa bàn tay to lớn của Lục Kiến Trạch, như tìm được thú vui mới. 

Lục Kiến Trạch ôm notebook sửa luận văn, rũ mắt nhìn ” Còn định dụ dỗ anh nữa sao? ” 

Lâm Lạc Chỉ sửng sốt, nhanh chóng thu tay lại, ai ngờ vì rụt lại nhanh quá, cánh tay truyền đến một trận đau nhức. 

Cô cắn môi dưới ” ai ” một tiếng. 

Lục Kiến Trạch duỗi tay nắm lấy cằm cô ” Đừng cắn, sưng lên rồi ” 

Lâm Lạc Chỉ có chút ủy khuất buông tha môi mình, ánh mắt nhìn Lục Kiến Trạch đầy oán trách, cô nhớ lại lúc anh cắn môi mình cũng rất là mạnh nha. 

Lục Kiến Trạch chợt bật cười, buông máy tính, ôm cô vào lòng ” Vợ à, em tức giận nhìn đáng yêu quá ” 

Lâm Lạc Chỉ lại bốc hỏa. 

Tháng một ở thành phố N không lạnh, thậm chí không cần mặc áo lông, nhưng Lâm Lạc Chỉ mỗi ngày đến thư viện đều mặc chiếc áo lông màu hồng mà ba năm trước Lục Kiến Trạch đưa cô. 

” Lạnh lắm sao? ” Bạn cùng phòng ôm túi nước nóng buông bút ngẩng đầu hỏi. 

Lâm Lạc Chỉ kéo cổ áo quạt quạt ” Nóng muốn chết ” 

Bạn cùng phòng cười bất đắc dĩ, nói “Vì sao ở thư viện Mao lại lạnh hơn bên ngoài 10 độ cơ chứ? Hôm qua mặc áo lông, giữa trưa đến nhà ăn chẳng khác nào đi tắm suối nước nóng, thở như chó vậy ” 

*Thư viện Mao (毛图书馆): Mình đoán đây là nơi lưu giữ những tài liệu về tư tưởng và cuộc đời của chủ tịch Mao Trạch Đông.

” Vậy thì cũng phải mặc ” Một bạn cùng phòng khác đi tới cầm theo ly nước nóng. ” Nhìn Lạc Chỉ xem, một năm bốn mùa không cảm không ốm, lại nhìn cậu xem, như cái bùa hút bệnh ” 

Người kia tuyệt vọng ngẩng đầu, uyển chuyển đưa bàn tay lên giả vờ nói, “Ai bảo tớ sinh ra là một viên ngọc quý trong nhà chứ.”

Cả một bàn đều bật cười, Lâm Lạc Chỉ kéo cổ áo lại. Gần giữa trưa, Lục Kiến Trạch nhắn tin tới. 

[ Lục Kiến Trạch: Có quán cơm niêu chưng thịt mới mở, em muốn ăn không? ] 

Lâm Lạc Chỉ cười nhỏ giọng, gửi tin nhắn thoại ” Ăn ngon cỡ nào? ” 

[ Lục Kiến Trạch chuyển tiếp lịch sử trò chuyện [ Hàn Tứ Thăng: Mẹ nó, quán cơm chưng thịt thần thánh này, mấy người tưởng tượng được không, đêm qua tôi mơ thấy mình ăn được 300 chén đó ]

Lâm Lạc Chỉ ôm bụng cười, đối diện là vẻ ghét bỏ lắc đầu của mấy người bạn cùng phòng ” Nhìn cái bộ dạng mất giá của cậu kìa, người ta nói cái gì mà cười tới như vậy rồi? ” 

Hai người bạn cùng phòng khác cũng buông bút, tháo tai nghe, lỗ tai dựng đứng cả lên. 

Lâm Lạc Chỉ hai mắt sáng lên ” Lục Kiến Trạch có người bạn là con lai, đêm qua anh ta mơ thấy mình làm, à không, ăn 300 bát cơm chưng thịt. ” 

Đã giữa trưa, các bạn cùng phòng hỏi ” Quán cơm chưng thịt nào?”

Lâm Lạc Chỉ nhìn không khí chớp mắt ” Một quán lớn ở thành phố M ” 

Đôi mắt của ba người lập tức phát sáng, Lâm Lạc Chỉ không hiểu ” Hở…”

Bạn cùng phòng ngồi đối diện buông túi nước nóng, xổm bên chân của Lâm Lạc Chỉ ” Bảo bối à, ngày thường bọn mình có đối tốt với cậu không? ” 

Lâm Lạc Chỉ lập tức gật đầu ” Rất tốt ” 

Người bạn cùng phòng khác cũng lại ngồi sau lưng cô ” Vậy có phải lúc ăn cơm bọn mình đến có phải càng vui hơn không? ” 

Lâm Lạc Chỉ gật đầu ” Đúng vậy ” 

Bạn cùng phòng thứ ba ” Còn chờ gì nữa, bảo ông chủ lớn Lục Kiến Trạch ở thành phố M tới đón chúng ta đi ăn cơm chưng thịt thôi.”

Lâm Lạc Chỉ sửng sốt, sau đó trừng lớn hai mắt ” Mấy cậu….” 

” Đừng có mấy cậu ” bạn cùng phòng đưa tay “Lỡ mà muộn buổi ôn tập buổi chiều thì sao, cậu định trượt môn toán cao cấp à? ” 

” Không có ” Lâm Lạc Chỉ hoảng hốt xua tay, sau đó nhanh chóng gửi một tin nhắn thoại tới cho Lục Kiến Trạch” Ở cổng trường đợi em ” 

Buổi trưa ở trường M có rất đông người, Lục Kiến Trạch đi theo dòng người đông đúc. 

Anh đứng ở bên đường dưới tán cây chờ Lâm Lạc Chỉ, trong tay là túi xách, trong túi chính là khăn quàng cổ mới màu trắng mà anh mua cho Lâm Lạc Chỉ.

Đợi gần năm phút mà chưa thấy Lâm Lạc Chỉ, anh định gọi điện cho cô, thì nghe tiếng gọi ” Lục Kiến Trạch! ” 

Men theo tiếng gọi từ trong âm thanh hỗn tạp, Lục Kiến Trạch ngẩng đầu

Thật nhanh sau đó, đối diện trên đường là bốn nữ sinh mặt mày tươi cười, dẫn đầu không phải ai khác chính là Lâm Lạc Chỉ

Lục Kiến. Trạch sửng sốt, khoé miệng mang theo ý cười. 

Lâm Lạc Chỉ lao không phanh vào lòng Lục Kiến Trạch, anh bị đâm lui về sau vài bước. 

Ba người bạn cùng phòng đồng thanh, khuỵu gối thở hổn hển ” Mau, cơm chưng thịt lạp ” 

Lục Kiến Trạch nhướng mày nhìn Lâm Lạc Chỉ trong lòng. 

Cô ngượng ngùng ” Đều,..đều tại Hàn Tứ Thăng “. 

Lục Kiến Trạch nhéo mũi cô, sau đó mặc kệ người xung quanh, giúp Lâm Lạc Chỉ quàng khăn cổ mới, sau đó nhờ cô truyền lời ” Đi thôi, Hàn Tứ Thăng chiếm chỗ rồi “. 

Ba người bị dồn cơm chó hai mắt sáng rực ” Đủ chỗ cho bọn mình sao? ” 

Lâm Lạc Chỉ lại nói ” Hàn Tứ Thăng bảo đã mua tám nồi, có đi là có ăn ”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment