Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 45

Edit: Huỳnh Tâm

Beta: Khinh Yên

“Lục Kiến Trạch,” Lâm Lạc Chỉ có chút run rẩy, ôm anh từ phía sau “Anh đừng như vậy…”

Nhiệt độ trên người Lục Kiến Trạch giống như nhiệt độ ngoài trời hơn âm 20 độ, cho dù có dùng sức ôm chặt lấy, cũng không thể ngăn bao nhiêu khí lạnh từ bên trong cánh tay toả ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, Lục Kiến Trạch đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Sợ anh sao?”

Lâm Lạc Chỉ lắc đầu ngầy ngậy, “Không sợ, anh làm cái gì em cũng không sợ, em sẽ không sợ anh.”

Lục Kiến Trạch nắm lấy bàn tay của Lâm Lạc Chỉ đang đặt ở phía trên hông mình, khô khốc nói, “Vậy là tốt rồi.”

Lục Kiến Trạch không quay đầu lại ngay, anh nói muốn đứng một lúc để bình tĩnh lại. Lâm Lạc Chỉ liền định cởi áo khoác lông vũ mặc vào cho anh, Lục Kiến Trạch đành thoả hiệp vào trong phòng cùng cô.

Ông nội ngồi xổm trên mặt đất nhìn bảng thiết kế của Lục Kiến Trạch để đo ván gỗ, nghe thấy bọn họ đi vào liền quay đầu lại cười, “Ông nói rồi mà, Lục Kiến Trạch ngoan như vậy, tính tình rất tốt, sẽ chăm sóc con, Chỉ Nhi, con đi chơi với thằng nhóc Ngô Sinh kia cũng phải dẫn Tiểu Lục theo cùng, tuổi tác các con không cách nhau lắm, có thể cùng chơi với nhau.”

Lâm Lạc Chỉ cười cứng ngắc, “Đúng vậy, ông nội, lần sau, lần sau con nhất định sẽ dẫn theo.”

Lục Kiến Trạch ngồi xổm người tới, “Ông nội, con đến đây.”

“Được rồi.” Ông nội đỡ eo đứng dậy, đi vào trong, “ Hai đứa có thể vào trong nhà mà làm, bên ngoài lạnh lắm, tay sẽ cóng mất.”

Lâm Lạc Chỉ nhìn ông nội đứng dậy đóng cửa lại.

Cô đứng một lúc, nhìn chằm chằm tấm lưng rộng lớn của Lục Kiến Trạch nhẹ giọng nói, “Lục Kiến Trạch, em xin lỗi.”

“Không sao đâu.” Lục Kiến Trạch liếc nhìn bản thiết kế, “Lấy cho anh cái búa đi, vợ.”

Lâm Lạc Chỉ đứng đó không nhúc nhích, bởi vì cô thấy hai tai của Lục Kiến Trạch đã đỏ ửng lên vì lạnh.

Cô đi tới, Lục Kiến Trạch nghiêng đầu nhìn, Lâm Lạc Chỉ lấy hai tay che kín lỗ tai anh, “Có lạnh không?”

Lục Kiến Trạch dừng tay, sau đó đặt tấm gỗ trong tay xuống, ôm lấy eo của Lâm Lạc Chỉ.

Lâm Lạc Chỉ để anh ôm, “Lục Kiến Trạch, sau này em sẽ chú ý, sẽ không có lần sau, anh đừng giận, có được không?”

Giọng của Lục Kiến Trạch có chút khàn khàn nói, “Được.”

Căn nhà gỗ của chó con đã sớm được làm xong, hai người đem nó ra sân, khi mới vừa đặt xuống, chó con liền chui vào.

Lâm Lạc Chỉ mỉm cười, “Nó có vẻ rất thích á.”

“Ừm.” Lục Kiến Trạch khom lưng nhìn, “Nó cũng biết lạnh.”

Lâm Lạc Chỉ ngước mắt nhìn anh, “Chó con còn thông minh hơn anh.”

Lục Kiến Trạch rũ mắt nhìn xuống, trong mắt đong đầy sủng nịnh, “Vợ anh nói rất đúng.”

Lâm Lạc Chỉ càng cười tươi hơn, “Anh thế nào em cũng đều thích hết.”

Lục Kiến Trạch nựng mũi cô, “Cái miệng nhỏ thật ngọt?”

Lâm Lạc Chỉ mỉm cười, “Vậy nên anh tha thứ cho em nhaaa”

Lục Kiến Trạch nhìn cô thật sâu, “Em không làm gì sai, là do anh phản ứng quá dữ dội.”

“Không đúng, không đúng,” Lâm Lạc Chỉ vội vàng kéo lấy tay anh, “Anh chỉ là làm chính mình–”

“Bản thân anh có vấn đề,” Lục Kiến Trạch nhẹ nhàng nói, “Anh cực đoan, ích kỷ, máu lạnh, cố chấp.”

Mỗi lời anh nói đều đâm mạnh vào tim Lâm Lạc Chỉ một nhát, Lâm Lạc Chỉ ngây người nhìn anh, “Lục Kiến Trạch …”

“Đó chính là anh, vốn dĩ là anh,” Lục Kiến Trạch bình tĩnh nói, “Những lúc không ở bên em đều như vậy, ai nhìn vào đều thấy như vậy, cho nên, em sợ anh sao?”

Lâm Lạc Chỉ thở gấp, “Lục–”

“Sợ rồi sao?” Lục Kiến Trạch hỏi lại. (E b o o k T r u y e n. N e t)

Ánh mắt Lâm Lạc Chỉ có chút chua xót, cô chậm rãi đứng dậy, ôm lấy Lục Kiến Trạch.

Khuôn mặt cô vùi vào ngực anh, cảm xúc của cô sau khi nghe những lời này từ miệng Lục Kiến Trạch không phải sợ hãi mà là đau lòng.

Cô thấy đau lòng khi một cậu bé hiền lành lương thiện như vậy lại trở nên như ngày hôm nay, càng đau xót khi Lục Kiến Trạch lại có thể bình tĩnh nói ra nỗi lòng chôn giấu sâu nhất của mình.

Không có ai nguyện ý để lộ vết sẹo của mình cho người khác nhìn, trừ khi người đó ước ao sự thông cảm từ người khác.

Nhưng Lục Kiến Trạch không cần sự thương hại của Lâm Lạc Chỉ, anh chỉ lo lắng cô liệu rằng có sợ mình hay không.

Anh cũng sẽ tự hỏi, tự trách, chối bỏ bản thân trong đám đông hết lần này đến lần khác, tự coi mình là người ngoài hành tinh, nhưng từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ làm tổn thương bất cứ ai.

Anh nói rằng anh đã trải qua quá nhiều nên quen, nhưng anh rõ ràng cũng có lúc cùng cô chơi những trò trẻ con.

Không ai muốn sống cô độc, (thâm trầm) chỉ là không biết ai có thể chấp nhận tính trẻ con của mình.

Nước mắt từ hốc mắt chảy ra, Lâm Lạc Chỉ run rẩy, khóc đến mức không kìm chế được.

Hốc mắt Lục Kiến Trạch đã sớm đỏ hoe, nhưng đôi mắt vẫn như cũ một màu đen u ám, không có một tia sáng nào ở đó.

“Đừng khóc.” Lục Kiến Trạch nhẹ nhàng vuốt lưng cô.

Giữa họ không cần giải thích quá nhiều, hầu như chỉ cần một hành động liền có thể cảm hoá được trái tim của nhau.

Bàn tay còn lại của Lục Kiến Trạch vuốt tóc cô, nước mắt thỉnh thoảng nhỏ xuống mu bàn tay rồi nhanh chóng rơi xuống đát, hoá thành sóng gòn bay vào cả ngày lẫn đêm.

Ông nội liếc nhìn từ cửa sổ, vô thức đưa tay lên quệt nước mắt, ông chậm rãi trở về nhà kho, ngồi xổm xuống thu dọn vài tấm gỗ thừa còn sót lại cho hai người.

Thời gian ở nhà trôi quá nhanh, rõ ràng cảm giác mới trở về từ một ngày trước, trong nháy mắt lại phải rời đi.

Ông nội không biểu đạt quá nhiều lưu luyến, mãn nhãn chờ đợi hai người quay lại, thậm chí còn chất đầy đồ vào phía sau xe địa hình.

Lâm Lạc Chỉ cố nén nước mắt mãi cho đến khi lên xe, đến khi Lục Kiến Trạch lô xe ra khỏi sân, nước mắt tích tụ lâu nhanh chóng rơi xuống như vỡ đen, cô ôm mặt khóc.

Lục Kiến Trạch bật nhạc trong xe, một giây tiếp theo, tiếng khóc của Lâm Lạc Chỉ rốt cuộc cũng không kìm chế được nữa, bắt đầu trở nên to hơn như muốn lấn át cả tiếng nhạc.

Lần này cô khóc rất lâu, cho đến khi thở không ra hơi, não thiếu dưỡng khí, cô mới dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi. Lục Kiến Trạch dừng xe bên đường, đem áo lông vũ cởi ra đặt lên đùi Lâm Lạc Chỉ, bật hệ thống sưởi trong xe lên.

Xe dừng lại ở khu dịch vụ đầu tiên, Lâm Lạc Chỉ đi vào nhà vệ sinh với hai mí mắt sưng húp.

Có khá nhiều người trong khu dịch vụ, cũng không biết hôm nay là ngày gì, Lâm Lạc Chỉ mãi mới tìm thấy chỗ trống.

Cô chậm rãi bước vào, vừa định ngồi xổm xuống thì có một bàn tay từ bên vách bên cạnh duỗi ra, “Cái đó, xin hỏi cô có băng vệ sinh không? Tôi đến ngày.”

Lâm Lạc Chỉ khịt mũi, “Ừm”

Cô gái chờ đợi và vội vàng giải thích, “Tôi tự mình lái xe để xử lý chút việc, vì vậy giấy tờ trên người cũng không đủ.”

Lâm Lạc Chỉ giải quyết xong nhanh chóng đứng dậy, “Cô chờ một chút, tôi đi mua cho cô.”

“A…” Cô gái phản ứng lại, “Cô cũng không có đúng không? Thật là cảm ơn cô! Đừng vội, đừng vội, chậm một chút, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cô.”

“Không cần khách khí.” Lâm lạc Chỉ đi ra ngoài, rửa tay xong liền định ra ngoài, nhưng vừa đẩy cửa ngoài cùng ra, liền va vào một lồng ngực rắn chắc.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Lâm Lạc Chỉ hít mũi, vừa ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Lục Kiến Trạch.

“Đi đâu?” Lục Kiến Trạch nắm lấy cổ tay cô.

Lâm Lạc Chỉ nhanh nhẹ giải thích, Lục Kiến Trạch lùi lại hai bước liếc mắt, “Bên này.”

Lâm Lạc Chỉ đi theo anh.

Khi chọn đồ, Lâm Lạc Chỉ đi đến một dãy kệ khác, lúc thanh toán, Lâm Lạc Chỉ mới phát hiện Lục Kiến Trạch cũng đã mua một gói lớn những miếng dán giữ nhiệt.

“Em còn không nghĩ đến phải mua cái đó.” Lâm Lạc Chỉ định cầm lấy, Lục Kiến Trạch đã giữ lại.

“Hửm?” Lâm Lạc Chỉ nhìn anh.

Lục Kiến Trạch nhẹ nhàng nói: “Anh mua cho em.”

Lâm Lạc Chỉ nhất thời không biết nói gì, trong chốc lát cô nắm lấy góc miếng dán giữ nhiệt, “Chồng à, cho em hai miếng.”

Chị nhân viên mỉm cười, Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng đỏ mặt, nhưng tay vẫn không buông.

Lục Kiến Trạch nhìn cô sâu hơn, một lúc sau anh mới buông tay, “Anh mua cái khác.”

Lâm Lạc Chỉ cầm băng vệ sinh và miếng dán giữ nhiệt loại lớn đứng chờ ở cửa siêu thị, Lục Kiến Trạch nhanh chóng bước ra.

Trở lại nhà vệ sinh, Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng đi vào đưa đồ, lúc ra Lục Kiến Trạch hỏi, “Xong rồi?”

Lâm Lạc Chỉ gật đầu.

“Vậy đi về thôi.” Lục Kiến Trạch nói

Sau khi lên xe, Lục Kiến Trạch không khởi động xe ngay lập tức, anh nhìn chân của Lâm Lạc Chỉ, “Cởi giày ra.”

Lâm Lạc Chỉ sửng sốt, và nhanh chóng nghe lời.

Lục Kiến Trạch vỗ vỗ vào chân của mình, “Để chân lên đây.”

Lâm Lạc Chỉ đỏ tai do dự một lúc, nhưng vẫn đặt chân của mình lên. Đầu tiên Lục Kiến Trạch lấy tay của mình che ngón chân của cô, sau đó thì thầm: “Giống như cục băng.”

Lâm Lạc Chỉ mím môi cười xấu hổ, “Không sao đâu.”

Lục Kiến Trạch xé hai miếng giữ nhiệt dán vào bàn chân Lâm Lạc Chỉ.

Lâm Lạc Chỉ rút chân về, “Em cũng giúp anh dán.”

Lục Kiến Trạch cất đồ khởi động xe, “Anh không lạnh.”

Lâm Lạc Chỉ sờ mu bàn tay đang cầm vô lăng của anh và lặp lại những lời anh vừa nói: “Giống như cục băng.”

Lục Kiến Trạch nhếch khóe miệng, “Học rất nhanh.”

Lâm Lạc Chỉ mỉm cười nhưng vẫn có chút lo lắng, bởi vì cô phát hiện tay của Lục Kiến Trạch vẫn luôn lạnh như vậy.

Đang muốn dùng điện thoại di động tra thử, Lục Kiến Trạch lập tức quay sang dặn dò, “Đừng chơi điện thoại nữa, lát nữa lại say xe cho mà xem.”

Lâm Lạc Chỉ ngước mắt nhìn anh, “Anh có thể thấy ta em đang làm gì khi lái xe sao?”

Lục Kiến Trạch nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Em muốn tra gì?”

Lâm Lạc Chỉ ngậm miệng lại, muốn nói cô có thể hít thở không, Lục Kiến Trạch biết cô định làm gì, “Em, muốn tra tại sao tay chân của anh lại lạnh như vậy?”

Lục Kiến Trạch dừng lại, sau đó thấp giọng nói, “Động vật máu lạnh nên khắp nơi đều lạnh.”

Lâm Lạc Chỉ nuốt nước bọt cất điện thoại vào túi.

“Lục Kiến Trạch,” Lâm Lạc Chỉ nhìn về phía trước, “Anh, rốt cuộc vì cái gì mà thích em?”

Ánh mắt Lục Kiến Trạch kiên định, “Em giúp anh sống dậy một lần nữa.”

“Sau đó,” Tim Lâm Lạc Chỉ đập liên hồi, “Bây giờ anh có hạnh phúc không?”

“Em cảm thấy như thế nào?” Lục Kiến Trạch thấp giọng hỏi.

“Em,” Lâm Lạc Chỉ hít một hơi, “Em không biết…”

Xe chạy được một đoạn, Lục Kiến Trạch giảm tốc độ, “Có lẽ là luôn luôn tắm nước lạnh, sau này anh tắm nước nóng, chắc là sẽ không lạnh như vậy nữa.”

Lâm Lạc Chỉ vặn vẹo ngón tay, rũ mắt xuống, “Được.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment