Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 50

Edit: Nguyễn

Beta: Serein

Quá trình trị liệu khó khăn hơn so với dự kiến, trí nhớ của Lâm Lạc Chỉ cũng nhanh chóng xuất hiện vấn đề. Ngày hôm đó, cô đột nhiên không nhớ được mật khẩu của cửa phòng.

Cô đã nhập mật mã là sinh nhật của Lục Kiến Trạch rất nhiều lần, mãi đến khi tìm được mật khẩu chính xác, cô mới nhận ra cửa nhà chưa bao giờ thay đổi mật khẩu, vẫn luôn là sinh nhật của cô.

Sau khi vào nhà, Lâm Lạc Chỉ hoảng hốt mở ngăn kéo và lấy giấy bút ra để trên bàn, bắt đầu ghi chép lại tất cả những thứ có liên quan đến Lục Kiến Trạch.

Anh không xuất hiện nữa, có lẽ là do nhìn thấy sự kháng cự của cô.

Lâm Lạc Chỉ siết chặt lấy trái tim, thầm cảm thấy may mắn. Khoảng thời gian sau đó, cô cố gắng hết sức phối hợp với sự điều trị với bác sĩ.

Tháng chín là lúc nghiên cứu sinh năm thứ nhất khai giảng, Lâm Lạc Chỉ đã có thể như một người khỏe mạnh bình thường mà đi trong khuôn viên đại học N.

Ban ngày nghiên cứu ở phòng thí nghiệm, giữa trưa đi ăn cơm tại căn tin, buổi tối cô không về ký túc xá mà quay lại căn phòng thuê để tiếp tục học.

Cô biết bản thân cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, dù thời gian đầu mới khỏi bệnh, cơ thể vẫn còn chút yếu, nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.

Cô cũng không nghĩ tới vào một tuần sau, Lục Kiến Trạch lại xuất hiện ở lớp thí nghiệm lý của mình.

“Tôi là Lục Kiến Trạch, trợ giảng của các bạn, đang học tiến sĩ năm nhất, có gì không hiểu thì có thể gửi mail cho tôi.”

Lâm Lạc Chỉ sững sờ nhìn người đang đứng trên bục giảng, lập tức bắt gặp ánh mắt của anh.

Đôi mắt Lục Kiến Trạch thâm sâu khó dò, Lâm Lạc Chỉ nhìn qua một lần liền cúi đầu xuống.

Cô nhìn chăm chăm vào thông tin trên máy tính một lúc lâu, yên lặng nhớ kỹ dòng chữ này.

Số lần Lục Kiến Trạch xuất hiện ở phòng thí nghiệm không nhiều, những lần đến cũng chỉ đơn giản là giảng bài hoặc mượn tài liệu rồi rời đi.

Anh chưa bao giờ xuống dưới lớp, càng không đến bên cạnh cô.

Nỗi sợ hãi ban đầu của Lâm Lạc Chỉ dần biến thành sự mong chờ nhỏ nhoi, cuối cùng là một chút cũng không dám hy vọng gì xa vời.

Cô không gặp Lục Kiến Trạch ở khuôn viên trường, cho dù có mấy lần cô cố tình đi tìm trong khuôn viên thay vì về nhà vào lúc 2 giờ như mọi ngày.

Lục Kiến Trạch không hề xuất hiện, không tới gần, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng đặt trên người cô, hoàn toàn giống với tâm nguyện của Lâm Lạc Chỉ.

So với lần đầu yêu thầm thì bây giờ lại càng thêm cảm giác chua xót.

Nhưng lại có những cuộc gặp mặt không thể tránh khỏi, vào giữa tháng mười, giảng viên yêu cầu họ nhanh chóng xác định phương hướng đề tài, khám phá điểm sáng tạo.

Mà nhiệm vụ này được phụ trách bởi Lục Kiến Trạch.

Lâm Lạc Chỉ rầu rĩ đọc lại tài liệu, chỉnh sửa ý tưởng hoàn chỉnh rồi gửi qua email của Lục Kiến Trạch, trong tối đó liền nhận được phản hồi từ anh.

[Lục Kiến Trạch: Có chút vấn đề, gặp nhau rồi nói. Trưa mai, ở nhà hàng Tây của trường.]

Lâm Lạc Chỉ hoảng hốt nhìn hộp thư trong máy tính, mất ngủ cả đêm, nhưng ngày hôm sau lại đến rất nhanh.

Lâm Lạc Chỉ lơ đãng cả buổi sáng, vừa giữa trưa, cô đã đeo cặp đi tới nhà hàng.

Nhà hàng đồ Tây của trường có một phòng biệt lập, từ cầu thang bên ngoài đi lên lầu hai, cô vừa nhìn bảng hiệu đã thấy Lục Kiến Trạch đợi ở cửa.

Có thế nào đi nữa thì khí chất lẫn vẻ ngoài của Lục Kiến Trạch đều rất chói mắt. Hôm nay, anh mặc một chiếc sơ mi trắng phối cùng quần tây màu xám, Lâm Lạc Chỉ rất ít khi thấy anh ăn mặc như vậy. Cô chưa kịp hồi tưởng xong thì Lục Kiến Trạch đã lạnh lùng nhìn qua.

Lâm Lạc Chỉ trở nên căng thẳng theo bản năng, hô hấp có chút khó khăn.

Cô hít một hơi thật sâu, bước nhanh lại gần.

“Vào thôi” Lục Kiến Trạch thấp giọng nói. (E b o o k T r u y e n. N e t)

Lâm Lạc Chỉ không dám ngẩng đầu, nhưng khi nghe giọng nói trầm thấp của anh vang lên ngay bên tai, cô lập tức hoảng hốt. Ba năm ấy thật sự rất dài, dài đến mức chỉ có thể nghe giọng anh trong giấc mơ, bây giờ cũng hoàn toàn giống với giấc mơ ấy.

Lục Kiến Trạch tháo gọng kính màu bạc, xoa lông mày: “Nghĩ ra kế hoạch này trong bao lâu?”

Lâm Lạc Chỉ cố gắng làm cho hơi thở của mình ổn định, đáp lại: “Một tuần.”

“Quá ngắn” Lục Kiến Trạch nói.

Anh buông mắt kính xuống, nâng mày nhìn lên: “Em là người đầu tiên gửi cho tôi.”

Lâm Lạc Chỉ đột nhiên ngẩng đầu, hai má ửng hồng. 

Lục Kiến Trạch híp mắt, một lúc sau anh nói: “Ăn cơm trước đi.”

Phục vụ nhanh chóng bưng thức ăn đi vào, Lâm Lạc Chỉ lại cúi đầu, cẩn thận cầm nĩa, ăn từng chút một.

Cô không để ý đến ánh mắt của Lục Kiến Trạch vẫn luôn dán chặt vào người cô.

Sau một lúc lâu im lặng dùng bữa, Lục Kiến Trạch bỗng nhiên lên tiếng: “Có bạn trai chưa?”

Anh vừa dứt lời, nĩa ăn trong tay Lâm Lạc Chỉ liền rơi xuống đất.

Cô cúi người xuống định nhặt lên, Lục Kiến Trạch lại nói tiếp: “Có thích ai không?”

Tay Lâm Lạc Chỉ run lên, cô bất động. Lục Kiến Trạch đứng dậy đi qua, ngồi xổm xuống giúp cô nhặt nĩa lên, rồi đi ra ngoài lấy một cái mới.

Bờ vai cô run rẩy, một lần nữa cầm nĩa ăn một cách cứng nhắc.

“Lâm Lạc Chỉ” Lục Kiến Trạch gọi tên cô.

Lâm Lạc Chỉ yên lặng, một chút cử động nhỏ cũng không dám.

“Tại sao em lại đi?” Lục Kiến Trạch thấp giọng hỏi.

Lâm Lạc Chỉ cắn răng: “Em… “

“Tại sao lại né tránh anh?” Lục Kiến Trạch tiếp tục truy hỏi: “Sợ anh, hay là không muốn gặp anh?”

Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Lâm Lạc Chỉ sụp đổ, ánh mắt rưng rưng, vai không ngừng run rẩy, bất lực ngồi ở đó.

Lục Kiến Trạch ở phía đối diện, ánh mắt tối đến mức dọa người: “Anh làm cho em rất đau khổ phải không?”

Lâm Lạc Chỉ cắn chặt môi, cố gắng khắc chế nội tâm đang mãnh liệt dâng trào, cô cúi gằm mặt xuống.

Đôi mắt Lục Kiến Trạch hiện lên tơ máu, nở nụ cười chua xót: “Được.”

Đeo kính vào, lại không che được giọt nước mắt chực trào, Lục Kiến Trạch đứng dậy rời đi.

Lâm Lạc Chỉ mất đi sự chống đỡ, ngả người vào ghế, ôm mặt vỡ òa, khóc nấc lên từng tiếng.

Cô cũng không biết Lục Kiến Trạch không trực tiếp rời đi, mà đứng ngoài cửa, mỗi một tiếng khóc của cô đều rơi vào trong tai, cứa thật mạnh vào trái tim anh.

Buổi chiều, Lâm Lạc Chỉ không trở lại phòng thí nghiệm mà đi thẳng đến bệnh viện, cô không có cách nào tiếp tục học được nữa và cũng sợ bệnh lại đột nhiên phát tác.

Từ bệnh viện trở về nhà đã là buổi tối, Lâm Lạc Chỉ ngả người lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thông báo có thư đến.

Lâm Lạc Chỉ mở email, nhìn tin nhắn, tim cô liền thắt lại.

Lục Kiến Trạch gửi đến rất nhiều tài liệu, còn có một quyển sổ viết tay, trong đó ghi tất cả thông tin dự án của cô, còn nêu rõ từng ưu khuyết điểm.

Lâm Lạc Chỉ để điện thoại xuống, nước mắt chảy ra, uống vài viên thuốc an thần rồi nặng nề đi vào giấc ngủ.

Thời gian thoáng cái đã đến tháng 11, Lâm Lạc Chỉ được giáo sư gọi đến văn phòng, mời cô tham gia hạng mục tiếp theo.

Lâm Lạc Chỉ nhìn trên danh sách có tên Lục Kiến Trạch.

Cô vừa định từ chối, giáo sư liền cười nói: “Không cần nghi ngờ, tôi mời em tham gia không phải do Lục Kiến Trạch nói giúp, mà chính em có năng lực thật sự. Với lại bình thường Lục Kiến Trạch quá kiệm lời, em là bạn gái cậu ta, tham gia vào nhóm cũng là phương tiện để chúng tôi có thể giao tiếp được.”

“Em… ” Lâm Lạc Chỉ mờ mịt nói.

Giáo sư nhanh chóng thúc đẩy: “Lạc Chỉ, nếu tôi đã chọn em, em nhất định không có vấn đề gì. Em cũng có thể tham gia dự án này sau khi tốt nghiệp, nhưng không dễ đâu, em phải nắm chặt lấy cơ hội này, không cần từ chối, cứ vậy nhé.”

Một tuần sau, Lâm Lạc Chỉ ôm máy tính đi tới phòng thí nghiệm dành cho hạng mục.

Lục Kiến Trạch ngồi ở vị trí đầu tiên, ánh mắt thản nhiên nhìn cô tiến vào, lại tiếp tục cho chạy số liệu.

Tim Lâm Lạc Chỉ đập nhanh, gục đầu xuống, ôm máy tính đi tới đằng sau.

Nhưng khi cô vừa đi chưa được nửa bước, giáo sư đã gọi cô lại.

Giáo sư mỉm cười, chỉ tay về phía bên cạnh Lục Kiến Trạch: “Lạc Chỉ, em ngồi đó đi.”

Lâm Lạc Chỉ nhìn thấy khoảng cách giữa cô và Lục Kiến Trạch không quá nửa mét, rơi vào tình huống khó xử. Các bạn học trong phòng đều đang nhìn về phía cô, chịu không nổi những ánh mắt đó, Lâm Lạc Chỉ cắn chặt răng ngồi xuống.

Cô cứng nhắc đặt máy tính xuống, hai vai duỗi ra, liền phát hiện anh từ đầu đến cuối cũng không nhìn lại cô lần nào.

Giáo sư ở trên bục bắt đầu giảng bài, Lâm Lạc Chỉ không quá tập trung nên bấm điện thoại ghi âm, định về nhà mở ra nghe.

Không nghĩ đến Lục Kiến Trạch đột nhiên quay đầu qua: “Tập trung vào, rất quan trọng.”

Lâm Lạc Chỉ kinh ngạc nhìn lại, thấy Lục Kiến Trạch không nhìn mình nữa.

Lâm Lạc Chỉ cắn môi dưới, ép buộc chính mình phải chuyên tâm vào bài giảng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến buổi trưa, giáo sư mời bọn họ đi ăn.

Lâm Lạc Chỉ cùng với sáu, bảy anh chị đi đến căn tin của trường.

Các tiền bối đều là nghiên cứu sinh từ năm hai trở lên, trong đó còn có một người đang học tiến sĩ giống Lục Kiến Trạch, bọn họ vừa đi vừa bàn về các số liệu buổi sáng, Lâm Lạc Chỉ chỉ nghe hiểu được đại khái.

Cô yên lặng đi theo phía sau, Lục Kiến Trạch đang cùng giáo sư nói chuyện, quay đầu lướt mắt qua.

Lâm Lạc Chỉ cúi đầu nên không thấy ánh mắt của anh.

Một lúc sau, Lục Kiến Trạch đi song song với cô.

Lông mi Lâm Lạc Chỉ run rẩy, bước chân từ từ lệch quỹ đạo, đi cách xa Lục Kiến Trạch.

Lục Kiến Trạch đột nhiên túm cánh tay cô, thấp giọng hỏi: “Đi đâu?”

Lâm Lạc Chỉ khẩn trương, hai má đỏ bừng, không mở miệng giải thích được.

Lục Kiến Trạch kéo cô lại, nhanh chóng buông ra: “Cô Từ kêu anh lại giúp đỡ bạn gái.”

Anh nói một cách bình thản tự nhiên, giống như chỉ trần thuật lại một câu chuyện.

Lâm Lạc Chỉ nắm chặt túi xách, dường như cô có thể nghe được âm thanh của trái tim đang đập.

Bọn họ đi vào căn tin, giáo sư Từ đã đặt sẵn chỗ ở tầng hai.

Lục Kiến Trạch giúp cô bưng cơm qua, các tiền bối ngồi trò chuyện, thỉnh thoảng có vài người liếc mắt rồi cười, đều ngầm hiểu quan hệ của hai người không đơn giản.

Lâm Lạc Chỉ không biết tại sao lại như vậy, cô không có cơ hội giải thích. Lục Kiến Trạch cũng thờ ơ.

“Buổi chiều sẽ khó hơn, không biết gì có thể hỏi anh” Lục kiến Trạch thấp giọng nói.

Lâm Lạc Chỉ nắm chặt đũa gật đầu, một lúc sau mới phản ứng lại, Lục Kiến Trạch sẽ không luôn chú ý tới cô nữa, Lâm Lạc Chỉ có chút chua xót nhỏ giọng nói: “Vâng.”

Phần ăn của căn tin rất lớn, sau khi Lâm Lạc Chỉ bị bệnh thì sức ăn cũng giảm đi, bây giờ lại còn ở cạnh Lục Kiến Trạch. Cô chỉ dám ăn vài miếng, vừa ăn, dạ dày liền khó chịu.

Cô lẳng lặng lấy tay ôm bụng dưới bàn, nhíu mày.

Lục Kiến Trạch liền hỏi: “Đau dạ dày?”

Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng bỏ cánh tay xuống, mạnh miệng đáp: “Không đau.”

Lục Kiến Trạch nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó quay đầu lại, chuyên tâm dùng bữa.

Lúc về, Lâm Lạc Chỉ nhìn thấy anh chạy vào hiệu thuốc, khi trở lại phòng thí nghiệm, anh đem lọ thuốc cùng một chai nước lọc đặt trên bàn cô.

Lâm Lạc Chỉ nhìn anh, thấy Lục Kiến Trạch đeo tai nghe và tiếp tục xử lý công việc.

Cô chậm rãi mở hộp thuốc ra, bàn tay lấy thuốc có chút run rẩy.

Cô bỏ thuốc vào miệng, uống một ngụm nước, cố nén giọt nước mắt sắp tràn trên khóe mi.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment