Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 14



Lời nói sau đó, Đường Nhất Vi không nói thêm gì nữa.

Bởi vì cô ấy rõ ràng đã cảm nhận được khí thế của Mặc Hiền Sâm bên cạnh Tô Hiểu Nhiên không đúng.

Đường Nhất Vi cắn cắn môi, cúi đầu nói vài câu với Tô Hiểu Nhiên xong liền rời đi.

Trên đường từ trường học trở về biệt thự, Mặc Hiện Sâm không hề nói thêm gì cả.

Tô Hiểu Nhiên vài lần muốn nói gì đó với anh, nhưng lại không biết nên nói thế nào, vì thế chỉ có thể trầm.

mặc.

Sau khi trở lại biệt thự, chuyện đầu tiên Tô Hiểu Nhiên làm chính là ghép những tờ giấy chứng nhận bị xé nát kia lại.

Ghép lại mấy thứ bị xé nát này khá dễ dàng.

Nhưng mà cuốn sổ nhỏ bà nội viết thiệp cho cô đã bị thiêu hủy quá nửa rồi, muốn phục hồi sợ là rất khó khăn.


Ngồi trước bàn học, Tô Hiểu Nhiên vô cùng đau lòng nhìn cuốn sổ nhỏ bị thiêu hủy kia, đáy lòng hung hăng mắng Mặc Tử Hàn lần thứ n.

Sau khi mắng đủ rồi, cô đang chuẩn bị thu cuốn sổ kia lại, một tấm thiệp từ trong cuốn sổ rơi ra.

Cô nhặt lên muốn bỏ vào trong, lại phát hiện bên trong tấm thiệp thế mà lại có một lớp kép, trong lớp kép là một tấm ảnh cũ của một cậu bé.

Tấm ảnh thì thiêu hủy một nửa non.

Tô Hiểu Nhiên nhìn tấm ảnh rất lâu, không nhớ ra trong ấn tượng của mình có nam sinh này, vì thế liền cẩn thận bỏ tấm ảnh vào trong cuốn sổ cất đi.

Đợi tới lúc có cơ hội, cô nhất định sẽ đi tìm bà nội hỏi xem, vì sao trong tấm thiệp cho cô, sẽ có ảnh của người khác.

Sau khi làm xong tất cả, sắc trời cũng tối rồi.

Ngoài cửa vang lên tiếng thím Lý gõ cửa: "Mợ chủ, ông cụ gọi điện thoại đến bảo mợ và cậu chủ cùng nhau về nhà cũ, mợ sửa soạn một chút đi."
Tô Hiểu Nhiên ngước mắt lên nhìn thời gian, đã tám giờ tối rồi, ông nội Mặc sao lại gọi bọn họ qua vào giờ này?
Trong lòng cô mơ hồ có một dự cảm không tốt.

Đợi Tô Hiểu Nhiên thay quần áo xong, Mặc Hiên Sâm đã ở trong xe chờ rồi.

"Muộn như vậy rồi ông nội còn bảo chúng ta qua...!chắc là liên quan đến chuyện hôm nay của Mặc Tử Hàn?".

Vừa lên xe, cô liền dè dặt mở miệng hỏi.

"Đương nhiên rồi."
Trong giọng nói trầm thấp của Mặc Hiên Sâm mang theo vài phần buồn bã: "Anh đã từng nói, Mặc Tử Hàn bị thương, sẽ có rất nhiều người trách tội em."
Nói xong, anh quay đầu qua, đôi mắt giấu bên trong lụa đen kia nhìn cô: "Sợ không?" "Không sợ" Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: "Em lại không có làm sai." "Rất nhiều chuyện không thể dùng đúng sai đi phân định" Mặc Hiên Sâm lắc lắc đầu, dường như bị cái đáp án này của cô làm cho có chút dở khóc dở cười: "Tô 
Hiểu Nhiên, thế giới của em đơn giản chỉ có đúng sai thôi sao?"
Tô Hiểu Nhiên gật đầu: "Không phải đúng, thì chính là sai, mà không phải sai, thì chính là đúng, thế giới này chẳng lẽ không phải như vậy sao?".

"Thầy giáo nói, lúc thi cử sẽ không có người quan tâm quá trình học tập của bạn, thầy giáo chấm thi chỉ nhìn kết quả cuối cùng, đúng chính là đúng, sai chính là sai."
Cô đơn thuần giống như một đứa trẻ chưa trải sự đời vậy.


Không, có lẽ cô chính là một đứa trẻ chưa trải sự đời.

Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt thở dài một tiếng, giơ tay xoa xoa đầu cô: "Tính cách của em như vậy, đúng là rất hiếm thấy."
Tô Hiểu Nhiên không biết câu này của anh là khen hay chê, vì thế cô liền không nói chuyện nữa.

Rất nhanh, xe đã đến nhà cũ nhà họ Mặc.

Thời gian đã là hơn chín giờ tối, trước đây vào giờ này nhà cũ nhà họ Mặc đã tắt đèn, đêm nay lại đèn đuốc sáng trưng.

Lúc Tô Hiểu Nhiên đẩy xe lăn của Mặc Hiên Sâm tiến vào nhà cũ, Mặc Tử Hàn băng bó vài ngực đang ngồi trên sô pha được Hoàng Ngọc Anh đút hoa quả cho ăn.

Thấy Tô Hiểu Nhiên vừa đến, Mặc Tử Hàn trực tiếp gào lên: "Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu..." Hoàng Ngọc Anh cũng bắt đầu khóc lên: "Bố, cái đồ sao chổi kia tới rồi, bố phải làm chủ cho Tử Hàn..."
Trình độ ăn vạ của hai người này không thua gì người quỳ gối trên công đường kêu gào giải oan trong phim cổ trang.

Lúc này, ông cụ Mặc đang ngồi bên bàn cờ chơi cờ với Mặc Đông Lâm, hai mẹ con nhà này vừa gào lên, quân cờ trong tay ông cụ hơi nghiêng, trực tiếp đặt sai vị trí, bị Mặc Đông Lâm trực tiếp giết không còn mảnh.

giáp.

"Con lại thắng rồi."
Mặc Đông Lâm cười khẽ một tiếng, nói với ông cụ: "Bố, Hiên Sâm và Hiểu Nhiên đến rồi, bố cũng nên đi bận việc đi".

Ông cụ Mặc ngước mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên đang đẩy Mặc Hiền Sâm tiến vào, hơi hơi nhíu mày.

Ông cụ nhấc chân đứng dậy, tiếng như chuông đồng: "Các người đi theo tôi"
Ông cụ mang theo một đám người trực tiếp đi tới căn phòng ở cuối lầu hai.

Lúc quản gia đẩy cửa phòng ra, Tô Hiểu Nhiên mới phát hiện đây là một gian từ đường thật lớn, bên trong thờ cúng rất nhiều bài vị.

"Tô Hiểu Nhiên" Ông cụ trực tiếp mở miệng.

"Da."
Tô Hiểu Nhiên trả lời một tiếng, buông lỏng bàn tay đang nắm xe lăn.

"Qua đây quỳ xuống!" Ông cụ Mặc chỉ chỉ cái đệm hương bồ bên cạnh ông ta, nghiêm nghị mở miệng.


Tô Hiểu Nhiên tuy rằng không biết ý ông cụ là gì, nhưng xuất phát từ lòng tôn trọng với bề trên, cô vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống.

Ngay khoảnh khắc Tô Hiểu Nhiên vừa quỳ xuống, Tô Hiểu Nhiên rõ ràng cảm thấy được Hoàng Ngọc Anh đang đắc ý nở nụ cười.

"Chát!" Giây tiếp theo, quản gia ở một bên lấy rọi ra, hung hăng quất xuống lưng Tô Hiểu Nhiên.

Da tróc thịt bong, đau đớn kịch liệt khiến Tô Hiểu Nhiên suýt chút nữa quỳ không nổi.

Cô cắn môi, giọng nói bướng bỉnh: "Ông nội, Hiểu Nhiên không biết mình đã làm sai chuyện gì mà phải  chịu đựng trừng phạt thế này"
"Cô không biết cô làm sai cái gì sao?"
Hoàng Ngọc Anh ở một bên giọng nói lại nâng cao thêm ba độ: "Đầu tiên là cô dụ dỗ Tử Hàn nhà chúng tôi, sau đó Tử Hàn không theo cô, cô lại xuống tay với nó!"
Hoàng Ngọc Anh nghiến răng nghiến lợi: "Vừa gả cho Hiên Sâm liền bắt đầu dụ dỗ anh họ của Hiên Sâm, cái loại không biết xấu hổ như vậy còn nói không biết mình làm sai cái gì!"
Tô Hiểu Nhiên chịu đựng đau đớn bật cười: "Thím, thím nói cháu dụ dỗ Mặc Tử Hàn, thím có bằng chứng không?".

"Còn cần phải bằng chứng sao?"
Hoàng Ngọc Anh hừ lạnh một tiếng: "Tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho Tử Hàn!"
Nói xong, bà ta lạnh lẽo nhìn lướt qua roi da trên tay quản gia: "Còn chờ cái gì, đánh đi!"
Quản gia nghe vậy, lại vung roi da lên "chát!" một tiếng quất lên lưng Tô Hiểu Nhiên.

Lúc này mới hai roi hạ xuống, áo T-shirt trắng trên người Tô Hiểu Nhiên đã bị quất rách rồi, lộ ra da thịt bên trong, hiển nhiên quản gia quất roi đã dùng trăm phần trăm sức lực.

Mà Tô Hiểu Nhiên quỳ trên mặt đất không tránh không né chịu đựng một roi tàn nhẫn này.

Cô rên lên một tiếng: "Cháu không có dụ dỗ Mặc Tử Hàn, cũng không cố ý thương tổn anh ta" "Chết còn già mồm!" Hoàng Ngọc Anh gắt gao trừng mắt nhìn cô, quay đầu nhìn quản gia cầm roi: "Tiếp tục!" "Chờ chút."
Mắt thấy quản gia chuẩn bị vung roi lần thứ ba, Mặc Hiên Sâm vẫn luôn không nói một lời thản nhiên mở miệng: "Ông nội còn chưa lên tiếng, ông lại cứ một roi một roi quất xuống"
"Quản gia, ông rốt cuộc là nghe lời ông nội, hay là nghe lời của thím.".


Bình Luận (0)
Comment