Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 80



Mặc Hiên Sâm ôm Tô Hiểu Nhiên dỗ một lúc lâu, cuối cùng tâm trạng của cô gái bị hành động khiếm nhã của Mặc Tử Hàn dọa sợ cũng bình tĩnh lại.

“Bất Ngôn, thả anh ta ra đi.” Mặc Hiên Sâm đặt Tô Hiểu Nhiên lên sô pha, nói nhỏ.

Bất Ngôn nhíu mày: “Nhưng…”
“Em nghĩ là nên đánh chết anh ta.”
Giọng nói trong trẻo và kiên định của cậu bé khiến thân thể Mặc Tử Hàn run lên.

Mặc Hiên Sâm cười nhạt một tiếng: “Anh ta là anh trai của anh, cho nên thật sự không thể đánh chết anh ta.

“Tùy ý đánh một chút là được rồi.”
“ðm Chàng trai đáp lại một tiếng, lại đắm vào mặt Mặc Tử Hàn.

Mặc Tử Hàn vô cùng hối hận vì đã không mang vệ sĩ vào.

“Tôi ngược lại không ngờ anh cả của tôi vậy mà lại có nhã hứng, mới sáng sớm đã tới tìm tôi chịu ấm ức rồi.”
Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt di chuyển xe lăn, đi về phía phòng ăn.

Thấy vậy, Tô Hiểu Nhiên nhanh chóng đứng dậy đầy anh.


“Hừ.”
Được Bắt Ngôn thả ra, Mặc Tử Hàn liếc mắt, vừa xoa xoa khuôn mặt bị đánh đau của anh ta, vừa ngồi xuống sô pha: “Nửa đêm cậu cũng có thể cho tôi chịu ấm ức, tôi tới đây, chẳng qua là trả lễ lại mà thôi.”
Tối hôm qua anh ta đang ngủ ngon giấc ở nhà, tập đoànTô thị lại từ trên bàn rượu giành lại được đơn đặt hàng lớn này, anh ta bị Mặc Đông Lâm quát mắng cả đêm.

Nghĩ đến chuyện đã xảy ra với mình, trong mắt anh ta càng thêm thù hận Mặc Hiên Sâm.

Không ngờ tên mù chết tiệt này bị nhốt ở đây nhiều năm không thể đi đâu được, còn có bản lĩnh phi thường vậy.

Chiếc xe lăn đã ngừng ở trước bàn cơm.

Mặc Hiên Sâm vừa ăn vừa thờ ơ nói: “Anh cả, anh cũng xuất phát là dân làm ăn, chẳng lẽ anh không biết công tư phân minh sao?”
“Chuyện trên thương trường không thể giải quyết trên thương trường sao? Tôi cướp mối làm ăn của anh, anh lại tới quấy rối vợ tôi.”
“Chuyện này nếu bị phát tán, e là anh sẽ bị người đời chê cười cả đời.”
Sắc mặt Mặc Tử Hàn trắng bệch.

Điều quan trọng nhất trong kinh doanh chính là danh tiếng.

Trên thương trường có thể là bạn tới tôi đi tranh giành cầu xé nhau, nhưng không được ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư, càng không thẻ liên quan đền gia đinh người thân của bạn.

Nếu không, sẽ không có ai nguyện ý cùng bạn bàn chuyện làm ăn.

Bọn họ còn cười nhạo bạn vì thua mà không phục.

Mà nhà họ Mặc có thể đứng vững trong giới doanh nghiệp của thành phố Lưu Sa, chính là dựa vào lời đốn tốt và danh tiếng tốt.

Nếu như danh tiếng của anh ta xấu, như vậy sau này anh ta làm sao thừa kế được tài sản của ông cụ Mặc?
Anh ta nheo mắt, lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Mặc Hiên Sâm nói: “Cậu dám truyền ra, cậu nhất định sẽ chết.”
“Trong thế hệ này của nhà họ Mặc chúng ta, chỉ có tôi và cậu là con cháu, cậu là một người mù, ông nội nhất định sẽ không giao công ty cho cậu, về sau nhà họ Mặc đều phải dựa vào tôi.”
“Nếu như cậu đối xử với tôi tốt hơn một chút, chờ sau này khi anh trai quản lý tập đoàn Mặc Thị, cậu còn phải nhờ anh trai nuôi cậu đấy.”
Thậm chí anh ta còn muốn dụ dỗ Mặc Hiên Sâm: “Đến lúc đó chờ khi anh cả nắm quyền, nhất định sẽ hào phóng hơn ông cụ, nhất định sẽ cho cậu nhiều tiền hơn bây giờ.”
Mặc Hiên Sâm bật cười.

Giọng người đàn ông trầm thấp và từ tính.

Khi anh cười trầm thấp, thanh âm vô cùng dễ nghe đến mức có thể khiến người ta mang thai.

Tô Hiểu Nhiên nghe si mê.

Có thể ở trong tai của Mặc Tử Hàn, tiếng cười này, chính là sự khinh bỉ và chế nhạo anh ta.


“Anh cả, anh cảm thấy tôi sẽ cần anh nuôi sao?”
Anh nhàn nhạt nhấp một ngụm sữa đậu nành: “Anh suy nghĩ thật kỹ, hôm nay mục đích anh đến đây là gì.”
Cả người Mặc Tử Hàn hung hăng đơ một cái, trong nháy mắt sắc mặt trở nên xanh lè.

Mục đích của anh ta đến đây hôm nay…
Giọng nói Mặc Hiên Sâm vẫn nhàn nhạt như cũ: “Có phải anh cũng cảm thấy, một tên bại tướng dưới tay, đến trước mặt người thắng nói sau này tôi sẽ nuôi cậu, là một câu chuyện vô cùng hoang đường đúng không?”
Sắc mặt Mặc Hiên Sâm cuối cùng cũng trở nên đen như đít nồi: “Cậu biết mục đích tôi đến đây ư?”
“Anh cảm thấy thế nào?”
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ một tiếng: “Cầu xin người ta thì phải có thái độ cầu xin chút.”
“Chắn chỉnh lại thái độ, nói lời xin lỗi Hiểu Nhiên, có lẽ tôi sẽ vẫn đáp ứng thỉnh cầu của anh.”
Thật ra Mặc Đông Lâm cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên ông ta biết con trai mình không thích hợp nói chuyện làm ăn.

Cái đơn đặt hàng bị Mặc Hiên Sâm giật được tối hôm qua, trước đó gần như đã được xác định chắc chắn đó là thuộc tập đoàn Đông Lâm.

Mặc Đông Lâm muốn Mặc Tử Hàn đứng vững chân trong tập đoàn, cho nên đã đưa ra đơn hàng lớn chắc ăn chín mười phần cho anh ta.

Cho dù Mặc Tử Hàn là một cục bùn nát, ông ta cũng phải đem nó trét đỡ vào tường.

Nhưng kết quả là, buổi tối trước một ngày ký kết hợp đồng cho đơn hàng này, lại bị đoàn đội của Mặc Hiên Sâm giành lại.

Ngay cả thời điểm đã nắm được đơn hàng rồi, Mặc Hiên Sâm còn đặc biệt bỏ tiền mua phóng viên của một số tờ báo.

Tiêu đề trang nhất bắt đầu từ 0 giờ sáng tất cả đều là chúc mừng tập đoàn Tô Thị, lại dùng cách khôn khéo để Mặc Đông Lâm biết sau lưng tập đoàn Tô Thị này chính là Mặc Hiên Sâm anh.

Làm như vậy chỉ có một mục đích duy nhất, đó là khiến cho hai bố con Mặc Đông Lâm và Mặc Tử Hàn đến cầu xin anh.

Hoạt động kinh doanh này có liên quan đến báo cáo tài chính ở quý tiếp theo của Tập đoàn Đông Lâm của Mặc Đông Lâm.

Cầu xin Mặc Hiên Sâm để cho tập đoàn Đông Lâm hợp tác với tập đoàn Tô Thị, có lẽ ít nhất sẽ cứu vãn được phần nào tổn thất.

Đây cũng chính là sự tự tin của Mặc Hiên Sâm hiện tại.

Mặc Tử Hàn cúi đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm đặt ở bên hông.

“Mặc Hiên Sâm, cậu không cần phải đuổi cùng giết tận tôi như vậy chứ?”
“Tôi là anh của cậu.”
Mặc Hiên Sâm cười nhạt: “Tôi đối với anh không có đuổi cùng giết tận.”
Anh giơ tay gắp thức ăn cho Tô Hiểu Nhiên: “Không phải tôi đã nói, anh nói lời xin lỗi Hiểu Nhiên, tôi sẽ xem xét thỉnh cầu của anh.”
Mặc Tử Hàn nghiền răng, giọng nói gần như chen chúc giữa hai hàm răng: “Muốn tôi nói xin lỗi cô ta, nằm mơ đi.”
Rõ ràng là cô gái nhỏ này đã dụ dỗ anh ta, tại sao anh ta phải đi xin lỗi cô?
“Vậy thì không còn gì để nói nữa.”

Mặc Hiên Sâm nhẹ nhàng ngáp một cái: “Hiểu Nhiên, en ăn nhiều một chút đi.”
“Em là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị, chờ lát nữa chúng ta sẽ đến công ty tổ chức hội nghị khen thưởng cho những nhân viên đã làm việc tốt vào tối hôm qua.”
Tô Hiểu Nhiên gật đầu: “Vâng.

Em biết rồi.”
Cuộc làm ăn tối qua có thể đàm phán thành công, chắc chắn không phải công lao của một mình chồng cô.

Các nhân viên làm việc chăm chỉ như vậy, cô là bà chủ, nên thưởng thì thưởng, nên phạt thì phạt.

Hai người bên này hoàn toàn coi Mặc Tử Hàn như không khí.

Vẻ mặt Mặc Tử Hàn còn khó nhìn hơn so với ăn phân.

Anh ta nghiền răng nghiến lợi, quyết định không tự rước nhục vào thân nữa, xoay người rời đi.

Nhưng khi vừa bước tới cửa, anh ta đã bị Mặc Đông Lâm, người đang bước vào cửa đứng đối diện kéo lại.

“Nói chuyện xong chưa mà đã rời đi sao?”
Mặc Tử Hàn nghiền răng: “Bố, bố đừng tìm cái tên mù chết tiệt kia lãng phí thời gian.”
“Nó sẽ không đồng ý.

Nó chỉ muốn tìm cơ hội để làm khó bó, làm khó con thôi.”
Vẻ mặt Mặc Đông Lâm u ám, ông ta híp mắt lại, thanh âm nhẫn nhịn: “Con ném đi cái hợp đồng lớn như vậy, cho dù là bị gây khó dễ, cũng phải lấy lại.”
“Có nói thế nào thì Hiên Sâm cũng là người của nhà họ Mặc, con là anh cả của nó, nó cũng phải nể mặt con chứ.”
Mặc Tử Hàn nhíu mày: “Nó không thể nào nễể mặt con đâu.”
“Vừa rồi cậu ta bắt con nói xin lỗi vợ cậu ta.”
“Người phụ nữ kia sáng sớm nhìn thấy con tới, liền ăn mặc như vậy dụ dỗ con, con chạm cô ta hai cái, mà bắt con nói xin lỗi.”
“Bốp.”
Mặc Tử Hàn còn chưa nói xong, Mặc Đông Lâm đã tát một cái lên mặt anh ta: “Mất hết thể diện.”
“Đó là em dâu của mày.”
“Em dâu thì không thể động sao?”
“Không phải là không thể động vào, nhưng Mặc Hiên Sâm bây giờ chúng ta không chọc nỗi.”.


Bình Luận (0)
Comment