Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 82



Mặc Hiên Sâm nói ra lời này, cơn tức giận của Mặc Tử Hàn không hề kiềm chế được nữa.

Anh ta nghiền răng muốn xông lên: “Mày chơi bọn tao sao?”
Mặc Đông Lâm ngược lại bình tĩnh ngăn anh ta lại: “Hiên Sâm, cháu như vậy thật sự không có ý nghĩa gì.

“Dù sao chú cũng là chú hai cháu.”
“Đơn hàng này cho dù thế nào, cũng là chú hai bàn trước, cháu tạm thời cướp mắt, chú hai hiểu cháu trẻ tuổi tràn đầy tinh lực.

“Nhưng nếu đến chuyện hợp tác cũng từ chối, có chút hơi quá đáng rồi.”
Mặc Đông Lâm hít sâu một hơi: “Như vậy đi, chú hai đồng ý nhượng bộ cỗ phần hợp tác lần này, cháu sáu, chú bốn, thế nào?”
“Ba bảy.”
Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhếch môi, nhả ra hai từ.

“Mày.”
Mặc Tử Hàn nghiền răng.

Ba bảy?
Vốn dĩ tập đoàn Đông Lâm bọn họ có thể lầy được 100% số tiền trong đơn hàng này, bây giờ bị ép phải hợp tác với Mặc Hiên Sâm mỗi người một nửa, kết quả một nửa này còn phải chia ba bảy.

Đây không phải là tặng trắng cho Mặc Hiên Sâm hàng trăm tỷ sao?

“Thành giao.”
Mặc Đông Lâm nhắm mắt, trầm giọng nói: “Chú hai sẽ để công ty soạn hợp đồng, hôm nay chúng ta ký hợp ước này luôn đi.”
BĐƯƠG”“
Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt cười: “Không tiễn.”
Ánh mắt Mặc Đông Lâm tối sầm lại, lúc này liếc mắt nhìn Mặc Tử Hàn một cái, hai bố con rời khỏi.

Tô Hiểu Nhiên nhìn mọi chuyện trước mắt, thấy thế là đủ rồi.

Trước giờ cô đều không biết, cô thậm chí còn hối hận, hôm qua không đích thân đi bàn chuyện làm ăn với Mặc Hiên Sâm.

Dáng vẻ anh từng bước ép giá người ta thật sự quá ngầu rồi.

Từ khi Tô Hiểu Nhiên quen biết hai bố con Mặc Đông Lâm và Mặc Tử Hàn, hai bố con này vẫn luôn giữ tư thế cao cao tại thượng, đã bao giờ nhếch nhác, thấp kém như vậy đâu chứ?
Nhưng ông xã cô vừa mới bàn cuộc làm ăn đầu tiên, đã ép bọn họ thành như vậy rồi?
Tô Hiểu Nhiên một mặt sùng bái quay đầu nhìn mha: “Ông xã, anh lợi hại quá.”
Khi cô gái nhỏ nhìn anh, trong mắt sáng lên: “Em không ngờ anh vậy mà lại lợi hại như vậy.”
Cô cho rằng Mặc Hiên Sâm thật sự giống như nhìn gì anh đã nói, chỉ là đọc qua máy quyển sách về kinh tế, xem qua máy bộ phim về giới thương trường.

Nhưng bây giờ xem ra…
Anh không phải là đồng thau, anh là vương giả đấy.

“Lẽ nào tôi không phải vẫn luôn rất lợi hại sao?”
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ với Tô Hiểu Nhiên, trong giọng nói có mấy phần ám muội: “Phương diện nào của tôi mà không lợi hại chứ.”
Tô Hiểu Nhiên không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của người đàn ông, còn chớp đôi mắt to tròn nhìn anh: “Ông xã, anh còn có chỗ nào rất lợi hại sao?”
Cô nhất thời không nghĩ ra được.

Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhếch môi cười, khí tức ám muội trong lời nói càng nồng hơn: “Bà Mặc có muốn lên giường nhớ lại chút dư vị không?”
Sắc mặt Tô Hiểu Nhiên lập tức đỏ bừng.

Cô trực tiếp đứng lên trừng anh: “Anh…”
Mặt nóng bừng, tim đập loạn.

Cô hít sâu một hơi, trực tiếp quay người: “Em đi học đây.”
Nói xong, cô gái nhỏ làm ra dáng vẻ muốn lên lầu đeo cặp sách nhưng lại bị lời nói của Mặc Hiên Sâm ngăn lại.

“Trước khi đi học, đến công ty lộ mặt trước đã.”
Lúc này Tô Hiểu Nhiên vỗ trán một cái, sao lại quên mắt chuyện này chứ.

Cô quả nhiên không thích hợp làm Tống giám đốc mà, chỉ thích hợp là học sinh thôi.

“Bố, sao bố phải cho tên mù chết tiệt kia nhiều lợi ích như vậy chứ, cho nó được lời, chia ba bảy?”

“Chúng ta phải tổn thất bao nhiêu tiền chứ?”
Ra khỏi nhà họ Mặc, vừa lên xe, Mặc Tử Hàn bắt đầu phàn nàn với Mặc Đông Lâm: “Cùng lắm thì không cần đơn hàng này nữa, sao phải tự hạ thấp giá trị bản thân mình như vậy?”
Còn bắt anh ta phải quỷ trước mặt cô gái nhà quê Tô Hiểu Nhiên kia, còn bị quay lại.

“Mày hiểu cái gì chứ?”
Mặc Đông Lâm tựa vào lưng ghế da, bắt lực xoa xoa mi tâm: “Cho dù là ba bảy, chúng ta cũng nhất định phải lấy được danh nghĩa hợp tác với tập đoàn Tô thị.”
“Như vậy, trong mắt người ngoài, cuộc đàm phán này, chúng ta không hề thật sự thua.”
“Đơn hàng này là chúng ta hợp tác với tập đoàn Tô thị, và đơn hàng này là bị tập đoàn Tô thị cướp đi, có bản chất hoàn toàn khác nhau.”
Mặc Tử Hàn không hiểu những mưu mẹo trong giới thương trường, anh ta chỉ biết mình bị sỉ nhục.

“Nhưng…”
Mặc Đông Lâm trừng anh ta một cái: “Sau này học một chút.”
“Người ngoài sẽ không quan tâm chúng ta rốt cuộc là chia năm năm hay ba bảy, bọn họ chỉ biết, đơn hàng này là chúng ta hợp tác.”
Mặc Tử Hàn cong môi: “Vậy chia ba bảy cũng quá thiệt rồi.”
“Ha ha.”
Mặc Đông Lâm cười một tiếng, mắt nheo lại: “Bề mặt thì đơn hàng này là đơn hàng tập đoàn Tô thị nhận lấy, hợp đồng cũng là do bọn họ ký, nếu xảy ra vấn đề về chất lượng, Mặc Hiên Sâm không thể giải thích rõ ràng được đâu.”
“Ngỗng ông lễ ông, nó chiếm được bao nhiêu lợi ích của chúng ta, bố tuyệt đối sẽ không đưa cho nó nguyên liệu thật.”
Nói xong, ông ta châm cho mình một điều thuốc: “Đến lúc đó, đợi xem tin tức chất lượng trang phục của tập đoàn Tô thị không tốt đi.”
Khi Tô Hiểu Nhiên và Mặc Hiên Sâm cùng đến tập đoàn Tô thị, Giang Đạt Dũng đã dẫn theo đội bảo vệ đứng đợi trước cửa.

Xe dừng lại, Tô Hiểu Nhiên vừa xuống xe, ở cửa tòa nhà đã vang tiếng chiêng trống và tiếng hoan hô chắn động trời đất.

Âm thanh đó đến quá đột ngột, Tô Hiểu Nhiên giật mình suýt ngã, may mà Mặc Hiên Sâm ở trong xe nhanh chóng giữ lấy áo cô.

Tô Hiểu Nhiên hoảng hồn nhìn Giang Đạt Dũng trước mặt, còn có một nhóm nhân viên tập đoàn Tô thị đang đánh trống khua chiêng, nhất thời có chút khóc không ra nước mắt.

Mặc Hiên Sâm bảo cô trốn một tiết đến đây, chính là bị thấy những người này dọa cô giật mình sao?
“Tống giám đốc Tô.”
Giang Đạt Dũng vội vàng tiền lên trước nắm lầy tay Tô Hiểu Nhiên: “Cô chính là phúc tinh của tập đoàn chúng ta đấy.”
“Tống giám đốc Tô Tống giám đốc Tô.

Phúc tinh phúc tinh.”
“Tống giám đốc Tô Tống giám đốc Tô.

Phúc tinh phúc tinh.”
Anh ta vừa nói xong, nhóm nam nữ xếp hàng phía sau đã bắt đầu đồng thanh hét lên.

Tô Hiểu Nhiên: *…”
Nhân viên của cô đều ngốc như vậy sao?
“Em phải làm quen đi.”

Mặc Hiên Sâm ở phía sau cô cười nhẹ di chuyển xe lăn: “Sau này, em còn phải thường xuyên gặp phải trường hợp thế này.”
Tô Hiểu Nhiên: “…”
Cô lựa chọn cái chết.

“Đi thôi.”
Nhìn thấy dáng vẻ bắt lực không thể làm gì lại có chút ngắn ra của cô, tâm trạng Mặc Hiên Sâm đột nhiên tốt lên.

Tô Hiểu Nhiên và Mặc Hiên Sâm tiến vào tòa nhà, dưới ánh mắt của các nhân viện tập đoàn Tô thị, đi vào thang máy chuyên dụng, đến phòng họp trên tầng cao nhất.

Trong phòng họp đen nghịt, đều là người.

Nhìn từ cách ăn mặc và cư xử của những người này, Tô Hiểu Nhiên có thể nhìn ra, những người này đều chuyên nghiệp hơn cô, có bản lĩnh hơn cô.

Một người ngoài ngành như cô, xuất hiện ở vị trí chính trong buổi họp này, thật sự có chút không hợp.

Sau khi chào hỏi đơn giản với mọi người, Mặc Hiên Sâm bắt đầu giảng giải hợp đồng hôm qua với mọi người.

Tô Hiểu Nhiên nghe không hiểu, lại phải giả vờ rất nghiêm túc.

Trong lúc Mặc Hiên Sâm đang giảng giải, nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, bắt lực cười.

Người đàn ông đưa cốc nước cho cô: “Đi rót cho tôi cốc nước.”
“Vâng.”
Mắt Tô Hiểu Nhiên sáng lên, phi nhanh ra khỏi phòng họp giống như được đại xá vậy.

Phòng trà trên tầng cao nhất không có nước ấm.

Tô Hiểu Nhiên thuận theo cầu thang đi xuống tầng dưới.

Từ xa, cô nghe thấy mấy cô gái đang nói chuyện trong phòng trà: “Tổng giám đốc Tô đó, thật sự buồn cười chết mắt, gương mặt nhà quê như vậy, còn muốn làm Tống giám đốc nữa cơ.”
“Nghe nói chức vị Tống giám đốc này của cô ta cũng không sạch sẽ, làm tình nhân cho Liễu Thanh Hùng, người ta mới cho cô ta đấy.”
“Vậy sao? Vậy cô ta làm tình nhân cho loại đàn ông như Liễu Thanh Hùng, sao còn có người đàn ông như Tổng giám đốc Mặc chống lưng cho cô ta nữa chứ?”
“Đồ nhà quê không có chút bản lĩnh nào, một đường đều dựa vào đàn ông, cũng không biết xáu hỗ làm Tống giám đốc.”.


Bình Luận (0)
Comment