Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 94



Mặc Hiên Sâm là bị điện thoại của Cố Minh Chung đánh thức.

Anh nhắm mắt lại nhận điện thoại: “Làm sao vậy?”
“Mặc Hiên Sâm, cậu có ý gì hả?”
Cả người Cố Minh Chung đều dựng cả lông lên: “Tôi bảo cậu đưa nữ giúp việc trẻ tuổi nhất qua đây, cậu đưa thím Lý qua đây làm cái gì?”
Mặc Hiên Sâm ngáp một cái: “Đại khái thì thím Lý chính là người trẻ tuổi nhất rồi.”
Kiểu chuyện tuổi tác của giúp việc trong nhà cũng không đến mức anh phải quan tâm tới.

“Cậu nói dối.

Cố Minh Chung ở đầu bên kia điện thoại nói với vẻ hung tợn: “Rõ ràng hôm qua mình nhìn thấy một người còn trẻ hơn ở nhà cậu mà.”
“Trẻ cỡ nào?”
Mặc Hiên Sâm đứng dậy xuống giường đi rửa mặt: “Mình không nhớ trong nhà mình có nữ giúp việc trẻ tuổi.”
“Gó.”
Chắc Cố Minh Chung cũng bị chọc tức rồi: “Hôm qua mình nhìn thấy người đó ở trong vườn hoa kìa, cái người tưới nước cho cây cỏ ấy.”
“Trẻ tuổi lại xinh đẹp, còn ngơ ngác, cực kỳ đáng yêu.”
“Người mình muốn là người đó.”
Mặc Hiên Sâm thản nhiên nhíu mày lại.

Tuổi trẻ, xinh đẹp, ngơ ngác, đáng yêu.


Anh nhớ đến bộ dạng cô nhóc kia mang một thân ướt sườn sượt nhào vào trong lòng anh ngày hôm qua.

“Hình dung của cậu đều rất chính xác.”
Mặc Hiên Sâm súc miệng một ngụm rồi nhỗ ra: “Nhưng cô ấy không phải giúp việc.”
Cố Minh Chung nhướn mày: “Vậy cô ta là ai?”
“Đến lúc cậu nên biết, thì cậu sẽ biết thôi.”
Người đàn ông nói xong thì lạnh lùng cắt đứt điện thoại.

Cố Minh Chung ở đầu bên kia điện thoại trơ mắt nhìn điện thoại mình.

Sau khi cúp điện thoại, Mặc Hiên Sâm ngòi lên xe lăn rồi xuống lầu.

Cô gái nhỏ nào đó đang mặc tạp dề màu hồng phần, đang bưng bữa sáng lên trên bàn.

Thầy anh xuống lầu, cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Ông xã, anh dậy rồi à?”
Mặc Hiên Sâm gật đầu: “Cái gì mà thơm vậy.”
Tô Hiểu Nhiên lau tay, cô chạy một đường tới, một bên đẩy xe lăn cho anh, một bên lại giới thiệu cho anh: “Quê của bọn em cách nơi này khá xa, em sợ sáng anh sẽ đói bụng, cho nên em đã làm bánh hạnh nhân mà anh thích ăn.”
Cô dừng xe lăn lại cho anh, sau đó lại bưng bát đũa đến: “Ông xã, anh ăn nhiều một chút.”
Mặc Hiên Sâm thản nhiên mà nhận lấy đồ cô đưa qua: “Chiều hôm qua em tưới nước ở bên ngoài?”
Tô Hiểu Nhiên ngớ ra: “Ừm.”
Sao lại đột nhiên hỏi tới cái này?
Trọng giọng nói trầm thấp của người đàn ông có mang theo vài phần ý cười: “Có gặp phải chuyện gì thú vị không?”
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày nghĩ nghĩ: “Xem như có đi.”
Cô ngồi xuống vị trí trước mặt anh, vừa múc cháo cho anh vừa nhớ lại: “Hôm qua có một chiếc xe dừng ở trước cửa nhà chúng ta, có thể là hàng xóm đi nhầm?”
“Sau đó lúc người kia đứng ở cửa, vừa đúng lúc vòi nước của em bị đứt dây, cho nên anh ta bị sối cho ướt nhẹp.”
Tô Hiểu Nhiên bẹp bẹp miệng: “Người đó cứ kỳ quái, tính tình cũng không tốt, bảo em đi lấy quần áo cho anh ta thay, còn bày ra bộ dạng lôi kéo, bảo em đem quần áo của anh ta đến tiệm giặt quần áo.”
Mặc Hiên Sâm gật đầu.

Dựa theo cách nói này của cô, thì không sai rồi.

Đại khái là hôm qua cái tên Cố Minh Chung kia bị nước sối ướt, cho rằng Hiểu Nhiên là giúp việc trong nhà, cho nên anh ta mới nói cái gì mà muốn nữ giúp việc trẻ tuổi nhất trong nhà.

Anh chậc chậc lắc đầu, ánh mắt cũng không tôi.

Đáng tiếc, người phụ nữ này đã sớm là của anh rồi.

“Ông xã, có vấn đề gì sao?”
Thầy anh có hơi đăm chiêu, Tô Hiểu Nhiên thật cẩn thận mở miệng.”Không có vần đề gì.”
Người đàn ông thản nhiên cười: “Mẫu giấy nhắn của tiệm giặt quần áo ở đâu?”
“Ở đây.”
Tô Hiểu Nhiên moi mẫu giấy nhắn được bảo vệ trong túi ni lông rồi bỏ trong túi ra: “Hôm qua lúc em trở về thì người và xe của anh ta đã không thấy đâu rồi, không biết làm sao đưa cho anh ta nữa.”
“Quản gia.”
Người đàn ông thản nhiên mở miệng: “Nhận lấy đi.”
Quản gia nhịn cười, ông nhận lầy tờ đơn trong tay của Tô Hiểu Nhiên.


Tô Hiểu Nhiên chớp chớp đôi mắt to kia: “Ông xã, anh quen người kia hả?”
Mặc Hiên Sâm thản nhiên mà ừ một tiếng: “Cũng coi như quen, chỉ có điều, sau này cách xa cậu ta ra một chút.”
Tô Hiểu Nhiên mở to hai mắt nhìn: “Vị sao?”
“Cậu ta không phải người tốt.”
Cô gái nhíu mày: “Em biết ngay anh ta không phải người tốt mà.”
“Ông xã anh yên tâm đi, sau này em nhìn thấy anh ta, nhất định sẽ tránh đi.”
Mặc Hiên Sâm nở nụ cười trầm thấp: “Tốt.”
Ăn sáng xong, Tô Hiểu Nhiên bắt đầu bận trước bận sau mà chuẩn bị đồ về quê.

Cô đặt quà tặng cho người trong nhà vào trong một chiếc xe.

“Em cũng đi.”
Bắt Ngôn ghé vào cửa phòng nhìn Tô Hiểu Nhiên một hồi lâu, cuối cùng cậu ta rầu rĩ mở miệng.

Giọng nói của cậu thiếu niên trong trẻo, khiến cho Tô Hiểu Nhiên không nhịn được mà cười: “Chỉ cần em không chê quê chị đổ nát thì có thể đi cùng.”
Nhiều người thì náo nhiệt.

Hơn nữa trong nhà chú có nhiều phòng, ở đủ.

Vì thế một cậu thiếu niên mặc áo lam vui mừng phần chắn mà trở về phòng mình thu dọn đồ đạc.

Sau khi chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, Tô Hiểu Nhiên đẩy Mặc Hiên Sâm lên xe.

Sau khi xe khởi động, thậm chí Tô Hiểu Nhiên vui vẻ đến mức ngâm nga khe khẽ.

Đại khái là bởi vì ở quê có hơi hẻo lánh nên bài hát mà Tô Hiểu Nhiên ngâm nga đều là mấy bài hát thịnh hành vào mười mấy năm trước.

Bất Ngôn ngồi trên ghế phó lái, cậu ta không khỏi bẹp bẹp miệng: “Lỗi thời.”
Tô Hiểu Nhiên bây giờ đã thân quen với Bát Ngôn đến mức có thể nói đùa với nhau được rồi.

Cho nên cô liếc mắt xem thường một cái: “Thằng nhóc con.”
Nói xong, cô vội vàng ngắng đầu lên nhìn Mặc Hiên Sâm: “Ông xã, anh cảm thấy bài mà em hát có lỗi thời không?”
Mặc Hiên Sâm yêu chiều mà xoa xoa đầu của cô: “Dễ nghe.”
Vi thế Tô Hiểu Nhiên lại tựa như người chiến thắng mà kéo lấy cánh tay của Mặc Hiên Sâm, ngắng đầu ưỡn ngực: “Nghe thấy không? Chồng chị cũng nói là dễ nghe kìa.”
Bất Ngôn bị nghẹn đến mức nói không ra lời.

Sau một lúc lâu, cậu ta mới rầu rĩ mà nhấp nhấp môi: “Có chồng ghê gớm lắm à?”
“Ghê gớm vậy đó.”
Tô Hiểu Nhiên cực kỳ đắc ý: “Có bản lĩnh em cũng tìm một ông chồng đi.”
Bất Ngôn: “…”
Xe chạy hết bốn giờ, cuối cùng mới tới được thị trần nhà cũ của Tô Hiểu Nhiên.

Dọc theo đường đi này, từ lúc bắt đầu Tô Hiểu Nhiên còn hưng phần nói đông nói tây với Bất Ngôn, sau đó đại khái là bởi vì tối hôm qua không ngủ ngon, mà xe lại quá xóc nảy, nên cô trực tiếp dựa vào lòng Mặc Hiên Sâm mà ngủ thiếp đi.


Lúc tới thị trần thì cũng đã là giữa trưa rồi.

Ông Chu lái xe chậm lại: “Cậu chủ, đường phía trước cần cô chủ đích thân chỉ đường rồi.”
Đường trong thị trần không có hướng dẫn, lại thông hết cả bốn phía, chỉ có người địa phương như Tô Hiểu Nhiên này mới có thể chỉ rõ được.

Mặc Hiên Sâm cụp mắt xuống nhìn thoáng qua cô gái đang ngủ say sưa trong lòng mình, anh hơi hơi đè thấp giọng xuống: “Dừng xe nghỉ ngơi đi.”
“Ông đưa Bát Ngôn đi ăn chút gì đi, lái xe cả một buổi sáng rồi, cũng mệt rồi.”
Ông Chu gật đầu, ông dừng xe lại trong một góc đường.

Bất Ngôn và ông Chu cùng nhau xuống xe.

Mặc Hiên Sâm vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, anh nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tô Hiểu Nhiên.

Đại khái là bởi vì xe bỗng nhiên không động đậy nữa, vậy mà Tô Hiểu Nhiên lại tỉnh lại.

Cô mờ mịt mở to mắt: “Đến đâu rồi?”
“Một nơi mà anh không biết.”
Cô gái ngáp một cái rồi giương mắt nhìn thoáng qua bên ngoài cửa số xe: “Oa, vậy mà đến trấn trên rồi.”
Tô Hiểu Nhiên hưng phần tinh thần tỉnh táo trong nháy mắt, nhưng mà…
“Ông Chu với Bát Ngôn đâu rồi?”
“Anh tưởng là em sẽ phải ngủ thêm một lúc nữa nên để bọn họ xuống ăn cơm rồi.”
Tô Hiểu Nhiên ngớ ra, cô mím môi: “Vậy ông xã, mình cũng đi ăn cơm đi?”
Ánh mắt của cô dừng trên một tắm bảng hiệu của một quán ăn nhỏ ở phía xa xa: “Em có biết một quán ăn, mì ở quán bọn họ cực kỳ ngon.

Lúc em học trung học cứ luôn đến đó ăn.”
Mặc Hiên Sâm cười cười: “Cũng được.”
Tô Hiểu Nhiên hưng phần đầy Mặc Hiên Sâm với tắm lụa màu đen che trên mắt xuống xe, đi nhanh về phía quán ăn nhỏ kia.

Còn chưa đi đến cửa quán ăn thì đã gặp phải người quen.

“Ây, đây không phải là Tô Hiểu Nhiên, niềm kiêu hãnh của trung học chúng ta, thi đậu vào trường đại học thành phố Lưu Sa đó sao?”
Một giọng nói châm biếm của phụ nữ truyền đến: “Sao lại còn đẩy một tên què vậy?”
“Mắt của tên què này bị sao vậy?”
“Chắc không phải là vừa mù vừa què đó chứ?”.


Bình Luận (0)
Comment