Trộm Tâm

Chương 12

Cả buổi tối nhìn Cam Niệm có vẻ như trồng cây si nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Cô quyết định tìm Hứa Hoài Thâm để nói chuyện.

Giờ tự học sắp kết thúc, Cam Niệm vội vàng đi WC, lúc trở về thì tiếng chuông báo đã vang lên, bạn học cũng bắt đầu rời khỏi lớp.

Cam Niệm nhanh chóng chạy về lớp, mới vừa vọt đến cửa đã thấy Hứa Hoài Thâm thu dọn xong đồ và đang chuẩn bị bước ra ngoài.

“Hứa Hoài Thâm, đợi một chút—”

Vừa dứt lời, mọi người trong lớp đều quay đầu nhìn cô với vẻ mặt khiếp sợ.

Cam Niệm không khống chế được âm lượng, cô xấu hổ gãi đầu, cũng may Hứa Hoài Thâm nghe thấy, cậu đứng tại chỗ đợi cô.

Cam Niệm bước nhanh đến trước mặt Hứa Hoài Thâm, cô do dự mở miệng:

“Tớ có việc tìm cậu, cậu đợi tớ cùng về có được không?”

Có người tai thính lập tức nghe được những lời này, trong lòng bọn họ vừa cười nhạo vừa tò mò. Cam Niệm vậy mà dám bảo Hứa Hoài Thâm đợi? Cậu ta còn chưa đứng đợi nữ sinh bao giờ, chứ đừng nói là đợi để đi cùng nữ sinh!!! Cam Niệm này cũng quá to gan lớn mật, quả nhiên bài viết trên diễn đàn kia nói Cam Niệm thích Hứa Hoài Thâm là thật.

Vẻ mặt mọi người như xem náo nhiệt, Hứa Hoài Thâm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Cam Niệm, cậu rũ mắt, trầm giọng nói: “Còn không thu dọn đồ đi?”

Cam Niệm: “Được!”

Mọi người: “????”

Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm cùng nhau ra khỏi phòng học. Hách An ngồi yên tại chỗ nhìn bóng dáng bọn họ, sau đó cô cúi đầu cắn chặt răng.

Bạn học quay sang hỏi Hách An: “An An, cậu nói Hứa Hoài Thâm sẽ không thích Cam Niệm cơ mà…? Nhưng vừa rồi cậu ta lại đợi Cam Niệm đi cùng!”

Hách An cúi đầu, cô cầm đồ dùng học tập cất lung tung vào trong cặp. Bạn bè thấy bộ dáng này của cô, vội an ủi nói: “An An, cậu đừng quá buồn, chuyện này…”

Hách An cầm cặp sách đứng dậy, cô nhìn về phía bạn, ngữ khí kiên định mà lạnh nhạt:

“Hứa Hoài Thâm sẽ không coi trọng Cam Niệm, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều!”

Hứa Hoài Thâm cao ngạo ưu tú như vậy, làm sao có thể coi trọng một người học kém, vô duyên lại da mặt dày như Cam Niệm?

Quả thực quá buồn cười!

***

Bóng đêm yên tĩnh, vài áng mây đen kéo nhau che khuất một nửa ánh trăng, những tia sáng mông lung đâm thủng màn đêm rồi dừng lại trên ngọn cây. Trong không gian trầm lắng là hương vị nhàn nhạt của đêm bị gió thổi tới.

Cam Niệm cùng Hứa Hoài Thâm đi xuống dưới lầu, cô nắm lấy góc áo đồng phục của cậu, giọng nói nhẹ nhàng:

“Cậu đi cùng tớ đến quầy bán đồ ăn vặt nữa nhé? Tớ muốn mua đồ…”

Hứa Hoài Thâm: “…..”

Cam Niệm cười cười tỏ vẻ xin lỗi, cô cũng không cố ý nhiều chuyện như vậy. Thấy Hứa Hoài Thâm không phản đối, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Đi đến cửa quầy bán đồ ăn vặt, cô ngẩng đầu hỏi: “Cậu ở đây đợi tớ hay là cùng tớ đi vào mua đồ?”

“Đi cùng nhau.” Hứa Hoài Thâm nhàn nhạt nói.

“Được.”

Hứa Hoài Thâm đi ở phía sau, Cam Niệm không biết cậu muốn đi cùng cô hay là vừa vặn tiện đường.

Đi tới gian tủ mát, Cam Niệm rối rắm không biết mua sữa chua vị gì.

Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm cầm hai lọ sữa chua uống trên tay, mày liễu khẽ cong, nhìn trái nhìn phải một cái, trông ngốc nghếch lại dễ thương.

Cậu thấy dáng vẻ của cô lúc này không khác gì một đứa trẻ được bố mẹ đưa đến cửa hàng tạp hoá mua đồ. Đứng trước quầy hàng đa dạng, đứa trẻ phân vân không biết nên mua kẹo hay là mua socola.

Ngày thường cậu ít khi kiên nhẫn, chứ đừng nói là đi cùng người khác mua đồ. Nhưng giờ phút này cậu chẳng những có thể chịu đựng mà còn thấy có hứng thú.

Hứa Hoài Thâm cong khoé môi, cậu đi đến bên cạnh cô rồi lên tiếng hỏi:

“Làm sao vậy?”

Giọng nói của cậu dường như lướt qua vành tai Cam Niệm, khiến cô cảm thấy tê dại, dù bên tai đỏ ửng nhưng vẫn giả vờ trấn định trả lời:

“Tớ đang suy nghĩ nên mua sữa chua vị caramel hay là vị truyền thống.”

Cam Niệm cũng ngại khi để cậu phải phân vân với cô, cuối cùng cô quyết định đặt sữa chua vị truyền thống xuống và hé môi cười: “Tớ lấy lọ này.”

Cam Niệm đi đến quầy tính tiền, cô vừa trả tiền xong thì Hứa Hoài Thâm cũng đi tới, cô quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy trên tay cậu là một cuốn vở và một lọ sữa chua vị truyền thống mà vừa nãy cô không lấy.

Tính xong tiền, Hứa Hoài Thâm đưa lọ sữa chua trong tay cho Cam Niệm.

“A???” Mặt Cam Niệm đầy dấu hỏi… Hứa Hoài Thâm mua cho cô uống sao?

Hứa Hoài Thâm dời ánh mắt đi chỗ khác, ngữ khí bình đạm đến mức nhìn không ra cảm xúc: “Cậu uống đi, tôi đột nhiên nhớ ra ở ký túc xá vẫn còn vài lọ.”

“A… được.” Cam Niệm nhận lọ sữa chua, cô ngước mắt nhìn cậu rồi cười ngọt ngào, “Cảm ơn cậu nha.”

Cam Niệm mở nắp rồi uống sữa chua, trong đầu quanh quẩn những chuyện muốn nói làm lòng cô loạn cào cào.

Cam Niệm không muốn bầu không khí quá xấu hổ, cô bèn hỏi: “Lớp trưởng, bao giờ thì có kết quả bài kiểm tra tháng?”

“Nhanh thôi, chắc khoảng hai ngày nữa.”

“Cậu nghĩ kết quả của cậu có tốt không?”

“… Vẫn như thế.”

Cam Niệm thầm nói: Ở trong lòng cậu ta thì “Vẫn như thế” chính là thành tích đứng đầu toàn khối.

Ký túc xá nam ở phía sau ký túc xá nữ, cho nên Hứa Hoài Thâm và Cam Niệm cùng đường, nhìn qua giống như cậu đang đưa Cam Niệm trở về.

Mắt thấy sắp về đến ký túc xá, Cam Niệm vẫn còn rối rắm không biết mở miệng thế nào… lớn đến từng này nhưng đây lại là lần đầu tiên cô chủ động như vậy với một nam sinh.

Cam Niệm muốn nói rồi lại thôi, ngón tay đan chặt với nhau thành một khối. Hứa Hoài Thâm cũng chú ý tới, vẻ mặt cậu nghiêm lại, đối diện với ánh mắt cô:

“Cam Niệm, rốt cuộc cậu muốn nói với tôi chuyện gì?” Tối nay Cam Niệm nói một đống chuyện râu ria với cậu, nhưng mãi không thấy đi vào chủ đề chính.

Cam Niệm ngẩn người đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của Hứa Hoài Thâm, cô phát giác ra tâm tư nhỏ của bản thân đã bị cậu chọc trúng. Cam Niệm liếm môi, đem phiền toái trong lòng nói ra khỏi miệng:

“Hứa Hoài Thâm, hôm nay cậu… cậu có đọc được bài viết trên diễn đàn trường không?”

Hứa Hoài Thâm cũng đoán được Cam Niệm sẽ hỏi cậu chuyện này.

Nhớ lại sáng sớm hôm nay lúc rời giường, vừa mới rửa mặt xong thì Lâm Thịnh với mấy tên cùng phòng đã vọt tới trước mặt cậu, “Đại ca Thâm, cậu nhìn bài viết này đi… đang nói về Cam Niệm!”

Hứa Hoài Thâm đọc xong lập tức nhíu mày, cậu ném điện thoại trả bọn họ, sắc mặt lạnh lùng:

“Viết linh tinh.”

Trong mắt bạn cùng phòng, Hứa Hoài Thâm sẽ không bao giờ thèm để ý mấy bài viết ở trên diễn đàn, vậy mà hiện tại cậu ta giống như đang tức giận?!

Trên đường đi lên lớp, Lâm Thịnh nhỏ giọng hỏi Hứa Hoài Thâm: “Có phải cậu thấy Cam Niệm bị người ta nói như vậy nên trong lòng không vui?”

Hứa Hoài Thâm không trả lời.

Giọng nói của Cam Niệm gọi Hứa Hoài Thâm trở về với thực tại: “Hứa Hoài Thâm?”

Hứa Hoài Thâm rũ mắt nhìn cô, sắc mặt như bình thường: “Bài viết nào?”

“Chính là…” Cam Niệm mím môi dừng lại một chút, “Chính là bài viết nói về tớ và cậu, bọn họ nói tớ thích cậu, rồi suốt ngày mặt dày chỉ biết bám lấy cậu, tớ…”

“Không cần để ý mấy lời nhảm nhí của bọn họ.” Hứa Hoài Thâm ngắt lời Cam Niệm.

Cam Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của cậu.

Cô còn chưa kịp hiểu ý của Hứa Hoài Thâm thì âm thanh trầm ấm của cậu lại tiếp tục truyền tới bên tai:

“Những người đó quá rảnh rỗi, lâu lâu lại có một bài đăng kiểu thế, cậu cũng không phải người đầu tiên bị họ viết như vậy. Sau mấy ngày nữa là mọi chuyện sẽ lắng xuống, cậu không cần để ý làm gì.”

So với Cam Niệm thì cậu càng để ý Cam Niệm sẽ phản ứng như thế nào khi nghe được mấy lời đồn này.

Hứa Hoài Thâm còn tưởng Cam Niệm sẽ buồn bã khổ sở, nhưng cô lại cong môi cười, nghiêm túc đứng trước mặt cậu, nói rõ ràng từng câu từng chữ:

“Hứa Hoài Thâm, cậu suy nghĩ nhiều rồi… Ngoại trừ cậu ra thì tớ không bao giờ để ý người khác sẽ suy nghĩ như thế nào.”

Cam Niệm nhìn chăm chú vào khuôn mặt cậu, đáy mắt phát sáng so với sao trời còn muốn lung linh hơn.

***

“Cấp cứu… tôi và A Mập sắp bị giết chết rồi!”

“Đúng rồi, dùng skill bắn chết con Nakroth(*)!”

Tiếng hoan hô cùng tiếng hò reo phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng ngủ, Lâm Thịnh ném điện thoại lên mặt bàn, vẻ mặt sung sướng:

“Ha ha, trận này quá là thuận lợi!”

Hứa Đình xoa xoa cái cổ nhức mỏi, cậu mắng Lâm Thịnh:

“Lần sau nhớ theo sát tôi có được hay không?! Mẹ kiếp, từ nãy suýt chút nữa thì bị nó giết!”

“Con mẹ nó, cậu còn dám trách tôi…”

Một cậu bạn cùng phòng khác vươn tay bốc đồ ăn vặt nhét vào miệng, cậu vỗ vỗ cái bụng mỡ của mình:

“Đừng nói nhiều nữa, có muốn chơi lại một ván hay không?”

Lâm Thịnh bỏ chân xuống khỏi bàn, cậu đứng dậy duỗi người rồi nói: “Đợi anh Thâm về rồi chúng ta rủ phòng bên cạnh đấu 5V5.” Lâm Thịnh nhảy lên giường, một lát sau có tiếng tức giận truyền đến: “A Cẩu, cậu có mắt không vậy? Sao lại ném tất lên giường tôi!”

Lâm Thịnh ném lại chiếc tất lên bàn của Hứa Đình, cũng chính là người được gọi bằng biệt danh A Cẩu.

Chủ nhân của chiếc tất cười hì hì nói: “Mina(*) xinh đẹp, tôi giặt sạch rồi mới vứt lên giường cậu, thối cái rắm!”

Hứa Đình vừa nói xong thì cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Hoài Thâm tiến vào phòng.

“Sao hôm nay cậu về muộn như vậy, đi hẹn hò với Cam Niệm à?” Lâm Thịnh nằm ở mép giường, vẻ mặt cười xấu xa.

A Mập cùng A Cẩu cũng trêu ghẹo: “Anh Thâm hôm nay lạ đấy nha! Không ngờ lại là người trở về ký túc xá muộn nhất.”

Hứa Hoài Thâm mặt không đổi sắc liếc bọn họ một cái, cậu ngồi xuống trước bàn, bật đèn học rồi lấy sách vở trong cặp sách ra ngoài.

Lâm Thịnh chạy đến nói: “Đại ca Thâm, vào liên quân đấu 5V5 một lát đi, đêm nay chúng ta sẽ hấp diêm phòng bên cạnh.”

Hứa Hoài Thâm vẫn không dừng lại động tác, giọng nói lạnh băng cự tuyệt:

“Tìm người khác đi.”

“Ai… ai chơi được chứ!”

“Tôi làm bài tập.”

Lâm Thịnh cùng những người khác đều ngây người, từ trước đến nay cứ đến tối là Hứa Hoài Thâm sẽ không động vào sách vở, hôm nay lại đột nhiên muốn làm bài tập, chuyện này quá khác thường.

Nhìn bộ dáng kia cũng không giống nói đùa, Lâm Thịnh rất buồn bực, rốt cuộc vừa nãy Cam Niệm đã nói gì với đại ca Thâm?!

Chắc chắn có chuyện quái lạ.

Những người khác tiếp tục sang phòng bên cạnh chơi game, còn Hứa Hoài Thâm lẳng lặng ngồi ở trên ghế, cậu cầm bút rồi nhìn vào bộ đề nhưng không hề viết được một chữ.

Hàm số, toán cao cấp, tích phân… toàn bộ ký hiệu dường như đang nhảy loạn trong đầu cậu.

Phòng bên cạnh ồn ào hết đợt này đến đợt khác, còn trong đầu Hứa Hoài Thâm lại hiện lên cuộc nói chuyện vừa nãy với Cam Niệm.



“Những người kia nói tớ thích cậu.” Cam Niệm tiến sát lại gần rồi nắm lấy góc áo của Hứa Hoài Thâm, sau đó hơi kiễng chân nói nhỏ bên tai cậu, “Chuyện này… tớ không muốn giải thích.”

****

(*) Nakroth, Mina: là tên các tướng trong game liên quân mobile

—ooOoo—

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là lần đầu tiên Niệm Niệm trực tiếp bày tỏ tâm ý của bản thân!!! Có phải rất dũng cảm hay không?!
Bình Luận (0)
Comment