Trộm Tâm

Chương 77

Sau khi kết thúc hai tiết học buổi sáng, Huệ Hân Nhi chào tạm biệt bạn cùng phòng, một mình đi bộ đến cổng phía đông.

Cô tham gia câu lạc bộ tin tức của trường, hôm nay phải qua trường cao đẳng bên cạnh để chụp ảnh và quay phim buổi hội thảo giao lưu tiếng Anh giữa hai trường, cùng đi với cô còn có một bạn chuyên viết tin.

Sắc trời bỗng nhiên xám xịt giống như được phủ một tầng tro bụi, mặt trời biến mất, những cơn gió lạnh thổi vù vù, thời tiết mới nãy còn sáng sủa đã thay đổi một cách bất thường.

Hôm nay cô quên mang ô, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng đến trạm xe chỗ cổng phía đông trước khi trời đổ mưa.

“Reng reng—”

Điện thoại bị nắm chặt trong lòng bàn tay bỗng vang lên tiếng chuông, Huệ Hân Nhi vừa cầm lên xem thì thấy cuộc gọi của cô bạn đi tác nghiệp cùng cô.

“Alô, tớ đây.”

Đầu bên kia truyền đến giọng nói không nóng không lạnh: “Huệ Hân Nhi, tớ đã đến Cao đẳng X, khoảng bao nhiêu lâu nữa thì cậu đến?”

“Tớ vừa mới tan học, bây giờ lập tức qua đó…”

Ngữ khí của Bộ Đan hơi không kiên nhẫn: “Cậu nhanh một chút được không? Chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi, nếu vì cậu mà làm ảnh hưởng đến công việc thì trở về tự cậu chịu trách nhiệm với hội trưởng đó.”

Huệ Hân Nhi cúi đầu, cô nện bước nhanh hơn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tớ biết rồi… tớ đến đó bây giờ…”

Tắt cuộc gọi, Huệ Hân Nhi liếc mắt nhìn xe đạp công cộng, cô định đạp xe đến cổng phía đông.

Huệ Hân Nhi vừa mở khoá xe, đột nhiên có một giọt nước rơi xuống đầu mình, ngay sau đó là từng hạt mưa lớn nhỏ như hạt đậu nành rơi xuống người cô.

Nói mưa là mưa.

Huệ Hân Nhi nhíu mày, giơ tay lau nước mưa trên mặt. Cơn mưa cứ thế tới rào rạt, cô ném ba lô vào trong giỏ xe, một chân vừa mới để lên bàn đạp thì phía trước đã bị che khuất.

Ngay khi chiếc ô màu xanh nước biển tiến vào tầm mắt của Huệ Hân Nhi, phía sau lưng liền vang lên một chuỗi âm thanh trầm thấp vô cùng quen thuộc:

“Em không mang ô sao?”

Huệ Hân Nhi nhanh chóng quay đầu thì thấy khuôn mặt đẹp trai của Tống Lực Ngôn.

Nam sinh mặc áo sơ mi màu đen, phía dưới là chiếc quần thô cùng màu, dáng người cao lớn khiến bộ quần áo đơn giản trở nên chất chơi hơn nhiều. Ánh mắt anh dừng ở trên mặt cô, con ngươi đen nháy hiện lên một tia sáng không rõ ràng.

Huệ Hân Nhi nghẹn họng nhìn trân trối người trước mặt, biểu cảm ngây ngốc xen lẫn vẻ khó có thể tin.

Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực nhảy lên kịch liệt, nó dường như được thức tỉnh một lần nữa.

Biểu cảm kinh ngạc của Huệ Hân Nhi bị Tống Lực Ngôn thu hết vào đáy mắt, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như xưa nhưng khoé môi lại mang theo nụ cười, “Đã lâu không gặp.”

Huệ Hân Nhi nắm chặt bàn tay đang ra mồ hôi của mình, lúc cô mở miệng nói còn có thể nghe ra vẻ run run: “Ừm, đã lâu không gặp…”

Tống Lực Ngôn nhìn túi đựng máy ảnh đeo trước người cô, anh nhướng mày hỏi: “Em muốn đi đâu?”

“Cao đẳng X.”

Thấy mưa có khả năng không thể tạnh ngay, anh liền mở miệng nói: “Anh đưa em đến cổng phía đông.”

Huệ Hân Nhi xua tay, cô vừa định nói không cần phải phiền toái thì anh lại nhanh hơn một bước: “Đúng lúc anh cũng đi đến cổng phía đông.”

Huệ Hân Nhi không có lý do từ chối.

Hai người sóng vai đi về phía trước, bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa tí tách rơi trên mặt đất. Huệ Hân Nhi cúi đầu, cô nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói mang theo vui vẻ của anh:

“Anh không nghĩ tới em cũng học ở đây.”

Huệ Hân Nhi giựt giựt khoé môi, sau một lúc cô mới mở miệng: “Em… tuỳ tiện đăng ký.”

Tống Lực Ngôn cười cười: “Em học chuyên ngành gì?”

“Tiếng anh… Còn anh?” Cô lấy hết can đảm ngẩng đầu.

“Chuyên ngành điện tử.”

Hai người trò chuyện vài câu đã đến cổng phía đông, Tống Lực Ngôn đưa cô đến trạm xe buýt, Huệ Hân Nhi nhìn anh, trên mặt hơi ửng đỏ: “Cảm ơn.”

Tống Lực Ngôn đưa ô ra phía trước, giọng nói mang theo lười biếng: “Cầm ô!”

“A?”

“Anh qua cửa hàng tiện lợi mua ô, em cầm đi, sợ là mưa sẽ không tạnh ngay đâu.”

Huệ Hân Nhi nhận ô, Tống Lực Ngôn liền rời đi.

Trên cán ô vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay Tống Lực Ngôn, Huệ Hân Nhi nắm lấy cán ô, sự ấm áp từ lòng bàn tay chậm rãi truyền tới trong lòng.

Cô nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh, tim đập như nai con chạy loạn, tâm vốn bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng bỗng bị khuấy động thêm một lần nữa.

Huệ Hân Nhi sẽ không nói với bất kỳ một ai… cô chọn trường đại học này là vì Tống Lực Ngôn.

Năm lớp mười hai yêu thầm anh, cô nghe nói ngôi trường này là mục tiêu của anh, cho nên cô cũng chậm rãi biến nó thành mục tiêu của chính mình. Sau khi có kết quả thi đại học, lấy thành tích của cô thì thi vào trường đại học này cũng không vấn đề gì. Huệ Hân Nhi suy xét vài ngày, cuối cùng điền nguyện vọng một là ngôi trường kia.

Huệ Hân Nhi không rõ nguyên nhân vì sao mình làm như vậy, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới có thể gặp lại Tống Lực Ngôn. Sau khi tỏ tình thất bại, cô cố ý tránh tiếp xúc những việc liên quan đến anh, cho nên cô cũng không biết anh cũng điền nguyện vọng vào trường này.

Thi xong đại học, cô nghĩ chuyện của mình với Tống Lực Ngôn đã kết thúc.

Cô cho rằng mình đã quên được anh, nhưng ngay tại thời khắc gặp lại anh, trái tim cô lại thổn thức rất rõ ràng.

Sau lần gặp lại ngoài ý muốn đó, Huệ Hân Nhi trở về liền tìm Tống Lực Ngôn trong “Danh sách không thường xuyên liên lạc” và nhắn tin cho anh: “Em trở lại trường rồi, khi nào anh rảnh thì em mang ô qua trả anh.”

Tống Lực Ngôn nói không cần, nhưng Huệ Hân Nhi khăng khăng muốn trả, cho nên hai người đã hẹn gặp nhau.

Buổi tối, Huệ Hân Nhi đến cửa nhà thi đấu trước thời gian ước định khoảng năm phút đồng hồ. Cách đó mười mét, cô đã nhìn thấy Tống Lực Ngôn đang đi tới.

Đồng thời cũng thấy được đi bên cạnh anh còn có một nữ sinh. Nữ sinh kia tóc dài, dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn, không biết hai người nói gì mà trên mặt đều mang theo vui vẻ.

Đột nhiên trong đầu Huệ Hân Nhi hiện lên ngày mà cô tỏ tình, lúc đó giọng nói anh ấy không nóng không lạnh: “Xin lỗi, cậu không phải mẫu người mà tôi thích.”

Trong lòng Huệ Hân Nhi bùng lên cảm giác chua xót, cổ họng cô khô khốc, hốc mắt cũng nóng lên.

Lúc đi đến trước mặt cô, nữ sinh kia rời đi, cô đem ô đưa cho anh, sau đó nhanh chóng nói cảm ơn rồi chạy mất mà không hề quay đầu lại.

Huệ Hân Nhi chạy đến nơi không người, cô ngồi xổm xuống và lau sạch nước mắt.

Cô cũng không hiểu sao chính mình lại yếu đuối như thế, hình ảnh Tống Lực Ngôn đi cùng với nữ sinh khác giống như một cây kim đâm vào mắt cô, nhưng cô biết rõ ràng mình không có tư cách để đau.

Lên đại học, Tống Lực Ngôn ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều người thích. Anh ấy cũng sẽ gặp được người con gái mình thích rồi bắt đầu một chuyện tình tốt đẹp.

Cô đã bị anh từ chối… sao đến giờ vẫn còn ôm ảo tưởng?!

Cho dù cô có tốt, có làm nhiều việc vì anh, lại thích anh từ lâu thì Tống Lực Ngôn vẫn không thích cô, không phải sao?

Cô không nên tiếp tục si tâm vọng tưởng.

Buổi tối ngày hôm đó, Huệ Hân Nhi mất ngủ.

Huệ Hân Nhi suy nghĩ có phải hay không do mình nhớ mãi không quên?! Chỉ là một nam sinh thời cấp ba thôi mà, lên đại học sẽ gặp được nhiều người tốt hơn.

Cô không nên khiến bản thân mình không thoải mái, rồi lại để bản thân mình rơi vào đau đớn. Hơn nữa đại học lớn như vậy, lần tới đụng mặt cũng không biết là khi nào. Có khả năng sinh hoạt của bọn họ cũng sẽ không có điểm chung.

Giữa tháng mười một, đại hội thể thao được tổ chức, Huệ Hân Nhi được chọn làm tình nguyện viên của trường. Trong thời gian phải làm tình nguyện, cô còn phụ trách chụp ảnh và đưa tin cho câu lạc bộ tin tức. Cho nên ba ngày diễn ra đại hội thể thao, Huệ Hân Nhi còn bận rộn hơn cả vận động viên.

Hôm nay, Huệ Hân Nhi ở sân thể dục, cô phụ trách kiểm tra các vận động viên. Lúc đến phần thi chạy tiếp sức của nam, cô bắt đầu điểm danh, “Chuyên ngành hoá chất, Ngô Thành, Cao Tường…”

Ở tờ danh sách mà Huệ Hân Nhi đang điểm danh, cô đã nhìn thấy tên của một người ở dòng cuối cùng: “Chuyên ngành điện tử, Tống Lực Ngôn…”

Trong lòng Huệ Hân Nhi nhảy dựng, cô còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Có.”

Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, Huệ Hân Nhi cố gắng che giấu nội tâm đang sóng to gió lớn của mình, cô tiếp tục giở sang trang sau để điểm danh.

Mọi người đều đã đến đủ, Huệ Hân Nhi cùng mấy người tình nguyện dẫn các vận động viên tiến vào đường băng trong sân thể dục.

“Hân Nhi, em dẫn mấy người kia ra vị trí số bốn.” Một trong số những người tình nguyện nói.

“Vâng…”

Đi đến đường chạy, Huệ Hân Nhi quay sang nói với Tống Lực Ngôn: “Đường chạy của anh ở đây.”

Tống Lực Ngôn khẽ gật, anh nhìn ánh mặt trời chói chang chiếu trên đỉnh đầu, sau đó di chuyển tầm mắt xuống dưới, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ dưới vành mũ.

Anh mở miệng nói: “Em qua đây đứng đi, chỗ kia quá nắng.”

Huệ Hân Nhi thoáng suy nghĩ rồi gật gật đầu, cô đứng sang chỗ râm bên tay phải anh.

Có bạn học mang nước đến cho Tống Lực Ngôn, anh cầm lấy chai nước rồi xoay người đưa cho Huệ Hân Nhi.

Huệ Hân Nhi sững sờ, sau đó vội xua tay. Tống Lực Ngôn lại nhàn nhạt cười, đem chai nước để vào trong tay cô:

“Trời nắng như này, em còn không chịu uống nước, định để mình bị cảm nắng sao?!”

“Nhưng anh sắp phải chạy bây giờ…”

“Không sao, em cầm đi.”

Huệ Hân Nhi nói cảm ơn, cô nhìn về phía đồng hồ trên tay Tống Lực Ngôn.

Tống Lực Ngôn nhìn theo tầm mắt cô và cũng chú ý tới, anh lập tức tháo đồng hồ rồi bỏ vào trong túi quần.

Huệ Hân Nhi nắm chặt chai nước trong tay, sau một lúc lâu mới lấy hết can đảm để nói: “Để em cầm đồng hồ giúp anh, lát nữa chạy tiếp sức xong thì em sẽ mang trả cho anh.”

Tống Lực Ngôn cười cười, anh lấy đồng hồ trong túi quần ra ngoài.

Thi đấu bắt đầu, tiếng súng vang lên, người đầu tiên xuất phát, bầu không khí trên sân thể dục lập tức trở nên sôi động.

Huệ Hân Nhi cũng thấp thỏm không yên, ngay khi thấy người thứ ba chạy tới, cô theo bản năng buột miệng nói với Tống Lực Ngôn: “Cố lên….”

Không biết anh ấy có nghe thấy hay không, cô chỉ thấy anh nhận lấy gậy tiếp sức rồi chạy như bay giống tên bắn.

Huệ Hân Nhi nhìn bóng lưng Tống Lực Ngôn, trong lòng giống như bị người ta hung hăng va vào, khiến cô có một loại cảm xúc quay cuồng.

Tống Lực Ngôn là người đầu tiên chạy về đích, bạn bè vui mừng chạy tới ôm anh. Có vài nữ sinh thích Tống Lực Ngôn, bọn họ chạy tới đưa nước nhưng Tống Lực Ngôn đều uyển chuyển từ chối.

Tống Lực Ngôn đi về phía khán đài, đám đông náo nhiệt bên người anh cũng dần tản đi, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, anh quay đầu tìm kiếm thân ảnh nho nhỏ.

Thật ra Huệ Hân Nhi luôn chú ý đến Tống Lực Ngôn từ xa, thấy mọi người vây quanh anh để nói chúc mừng, cô không tiến lên mà chỉ yên lặng chờ đợi.

Nhìn anh vui vẻ cười, chính cô cũng không nhịn được mà cong môi cười.

Khi Tống Lực Ngôn chỉ còn một mình, cuối cùng Huệ Hân Nhi cũng tiến lại gần, vì cô đi nhanh nên không cẩn thận bước hụt một bước, cả người lảo đảo ngã về sau.

Đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, Tống Lực Ngôn kéo người Huệ Hân Nhi về phía trước, Huệ Hân Nhi theo quán tính, mặt liền không cẩn thận đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh.

Thanh âm hơi khàn khàn rơi xuống đỉnh đầu cô: “Cẩn thận một chút.”

Huệ Hân Nhi nhanh chóng lùi lại một bước, “Vâng… Xin lỗi….”

Tống Lực Ngôn cụp mắt nhìn làn da trắng nõn dần ửng đỏ của Huệ Hân Nhi, anh yên lặng cười: “Sao em phải xin lỗi anh?”

Huệ Hân Nhi không dám ngẩng đầu nhìn Tống Lực Ngôn, cô đưa đồng hồ cho anh: “Của anh…”

“Cảm ơn.”

Huệ Hân Nhi liếm liếm môi, cuối cùng vẫn đưa chai nước cho Tống Lực Ngôn: “Nước của anh, em chưa mở nắp đâu.” Nước này trên danh nghĩa vẫn là của Tống Lực Ngôn.

Tống Lực Ngôn nhìn nhìn rồi cầm chai nước trong tay Huệ Hân Nhi, lúc cô không để ý, anh liền cong môi cười.

Huệ Hân Nhi cảm giác hai người đang đứng quá gần nhau, cô lùi ra sau một bước rồi ngước mặt lên nhìn anh: “Vậy anh nghỉ ngơi đi nhé, em đi trước…”

Huệ Hân Nhi không dám nhìn lâu, cô xoay người muốn đi thì bị anh gọi lại.

“Hân Nhi—”

Cô quay đầu lại, mặt đầy vẻ nghi ngờ thì nghe thấy anh nói: “Chân anh hơi đau, em có thể đi cùng anh đến phòng y tế không?”
Bình Luận (0)
Comment