Chương 35
Nữ lễ tân Trần Nhiễm của Hoa Đường là một cô gái rất thích tám chuyện, kể từ khi cô ấy quen biết Cố Gia Ý thì dường như tất cả nhân viên ở Hoa Đường đều biết được sếp Nhậm của bọn họ có một cô bạn gái là biên tập viên của chuyên mục ẩm thực và sở thích của cô bạn gái đó là ngắm trai xinh gái đẹp.
Hôm nay cũng giống mọi ngày, khi Trần Nhiễm đang ở trong nhóm chat công ty tám chuyện thì đột nhiên âm thanh sắc bén của giày cao gót vang lên khiến cô ấy giật mình. Nhanh chóng đóng cửa sổ nhóm chat lại, Trần Nhiễm ngẩng đầu lên rồi nở nụ cười công nghiệp, “Xin chào, kiến trúc Hoa Đường có thể giúp gì không ạ?”
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, cô ấy ngay lập tức bị cô gái trước mặt hớp hồn. Cô gái đang mỉm cười này thật sự quá xinh đẹp, dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng đôi lông mi dài khiến cô ấy trông như một búp bê phương Tây, dù nhìn kỹ cỡ nào cũng không nhìn ra được dấu hiệu của lông mi giả. Mái tóc dài màu nâu đỏ được buộc lên tạo nên vẻ ngoài xinh đẹp mỹ miều mà vẫn đoan trang, kiều diễm mà vẫn cực kỳ thông minh. Bộ vest đen bó sát trên người cô ấy khiến Trần Nhiễm liên tưởng đến hai chữ “tinh anh”. Trần Nhiễm nghĩ nếu Cố Gia Ý có mặt ở đây, nhất định cô cũng sẽ nhìn chằm chằm vào mỹ nữ này cho xem.
“Xin chào, tôi tới phỏng vấn.” Cô gái xinh đẹp lễ phép gật đầu chào hỏi, “Tôi có hẹn lúc hai giờ, cho hỏi giám đốc Trương có đang ở đây không?”
Giọng nói thật êm tai, rất dịu dàng nhưng lại không giống bất cứ giọng nữ Thượng Hải nào khác.
Trần Nhiễm tỉnh táo lại, gọi điện thoại nội bộ cho giám đốc nhân sự của Hoa Đường, sau khi xác nhận xong thì nhiệt tình dẫn cô gái đến phòng chờ của khách. Rót cho cô ấy cốc nước ấm xong, Trần Nhiễm nhanh chóng trở về chỗ ngồi, mở diễn đàn QQ ra tám về cô gái xinh đẹp này.
Trong phòng chờ dành cho khách, cô gái nhìn xung quanh một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc TV LCD đang phát bản tin về các kiến trúc sư và nhà thiết kế tài giỏi của Hoa Đường, đứng đầu chính là phó tổng của Hoa Đường- Nhậm Tô. Trên màn hình TV, người đàn ông mặc một bộ vest màu xanh đen, khuôn mặt tuấn tú đang cúi đầu phác thảo bản vẽ, anh vẫn mang dáng vẻ nghiêm túc và tập trung như trước đây, chỉ là năm tháng qua đi anh ngày càng trưởng thành và chín chắn hơn.
Cô gái nhìn thật lâu vào đó, chỉ đến khi cửa phòng bị đẩy ra, giám đốc Trương cùng một cô gái khác cầm một tập tài liệu đi vào mới thôi không nhìn nữa, đứng dậy mỉm cười chào hỏi.
“Xin chào, cô là Tưởng Hoan Nhan phải không?” Giám đốc Trương ngồi đối diện với cô gái, lật xem sơ yếu lý lịch và các tác phẩm trong nghề của cô ấy.
“Vâng ạ.” Tưởng Hoan Nhan mỉm cười đến tự tin, vẫn mang vẻ bình tĩnh tự nhiên mà nói: “Xin chào, tôi là Tưởng Hoan Nhan.”
Trên màn hình TV LCD, phần giới thiệu về Nhậm Tô đã hết, tiếp đó là phần giới thiệu về Triệu Úy Văn, nhưng hiện tại Tưởng Hoan Nhan đã không có thời gian để ý đến màn hình TV nữa mà chỉ tập trung nhìn về phía giám đốc nhân sự trước mặt mình. Dù trên mặt đang tỏ ra rất bình tĩnh nhưng có trời mới biết, lúc này trong lòng cô ấy hồi hộp đến mức nào, hai bàn tay đặt trên đùi cũng vô thức nắm chặt lại. Chỉ là điều khiến Tưởng Hoan Nhan lo lắng đến thế không phải chỉ vì lần phỏng vấn và công việc này.
“Chà, hồ sơ của cô Tưởng thực sự rất xuất sắc, cũng có rất nhiều giải thưởng lớn.” Giám đốc Trương đặt sơ yếu lý lịch và bản tóm tắt các tác phẩm của Tưởng Hoan Nhan xuống rồi ra hiệu cho cô trợ lý kế bên bật ghi âm lên, “Chỉ là tôi rất tò mò, trước đây cô làm việc cho một đơn vị rất có tiếng trong ngành, thậm chí trong công việc cũng được cấp trên đánh giá rất cao. Vậy nên cô Tưởng, tôi có thể hỏi cô một câu không, vì sao cô lại bỏ qua công việc đầy hứa hẹn như thế mà quyết định đến Hoa Đường phỏng vấn?”
Câu hỏi này không nằm ngoài dự tính của Tưởng Hoan Nhan, thế nên khi nghe giám đốc Trương hỏi, cô ấy rất hình tĩnh, bàn tay đang nắm chặt cũng thả lỏng ra, nhẹ nhàng nói: “Trước đây tôi luôn rất cố chấp với kỹ năng chuyên môn của mình, tôi luôn cảm thấy thực lực của mình chưa đủ, vậy nên những năm qua vẫn luôn ra sức học tập, cố gắng khiến bản thân càng chuyên nghiệp hơn nữa. Hiện tại, tôi cảm thấy bản thân đã đạt được trình độ, thực lực đúng như mình muốn, thế nên tôi hy vọng có thể tìm được một công ty có thể giúp tôi phát huy được những năng lực mà mình đã học tập mấy năm qua. Thứ tôi mong muốn không phải là nơi có kỹ thuật tốt nhất mà là nơi có thể giúp năng lực của tôi vững vàng hơn.”
Nhưng Tưởng Hoan Nhan không nói một chuyện, trước đây cô ấy đã từng chỉ dám cố gắng chạy theo bước chân của Nhậm Tô, mãi tới bây giờ, khi đã có đủ tự tin để có thể đi bên cạnh anh, cô ấy quyết định quay trở về và tới tìm anh.
Giám đốc Trương hỏi thêm vài câu nữa, nhưng dù là câu nào thì Tưởng Hoan Nhan cũng mỉm cười bình tĩnh trả lời được, cuối cùng giám đốc Trương đứng dậy, nhìn cô ấy mỉm cười, “Được rồi, cô Tưởng, chào mừng cô đến với Hoa Đường. Tiểu Chu sẽ đưa cô đến phòng nhân sự làm thủ tục nhận việc, sau đó chúng ta sẽ tới gặp phó tổng công ty. Các kiến trúc sư ở đây đều thuộc quyền quản lý của phó tổng giám đốc Nhậm.”
“Vâng, cảm ơn giám đốc Trương.” Giọng nói của Tưởng Hoan Nhan khẽ run khi đột nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc kia lần nữa, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh trở lại, “Giám đốc Trương, vậy giờ tôi đi theo cô Chu tới phòng nhân sự đúng không ạ?”
“Phải, Tiểu Chu dẫn cô ấy đi đi.”
“Vâng, thưa giám đốc.” Cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh giám đốc Trương mỉm cười hiền lành, “Cô Tưởng, mời đi theo tôi.”
“Được.”
Sau khi làm xong các thủ tục một cách nhanh chóng và thuận lợi như dự tính, Tưởng Hoan Nhan hít sâu một hơi, cuối cùng cô ấy cũng đã đến Hoa Đường, trở thành nhân viên ở đây và có thể gặp lại anh. Hai năm, quãng thời gian không ngắn cũng không dài, không biết hiện tại anh trông như thế nào nhỉ?
Có lẽ là vì trở về chốn xưa, gặp lại người cũ nên càng đến gần phòng làm việc của Nhậm Tô, Tưởng Hoan Nhan lại càng cảm thấy lo lắng. Tình yêu sâu đậm trong tim ấy, người mà cô ấy đã lựa chọn buông tay vì không chịu nổi áp lực vào hai năm trước liệu có còn ở đó chờ cô ấy nữa không? Từng bước chân chậm rãi, Tưởng Hoan Nhan chỉ còn cách phòng làm việc của người đó khoảng một bước chân.
“Mời vào.”
Giọng nói của anh vẫn ấm áp như ngày trước, mang theo sự rung động và thân thuộc của quá khứ, nhưng có lẽ là vì đang bận rộn làm việc nên giọng nói của anh cứ đều đều, không chút trầm bổng nào. Trước kia, Tưởng Hoan Nhan đã từng có được hết thảy sự dịu dàng, kiên nhẫn và che chở của người đàn ông này, cũng từng nhận được sự chiều chuộng và yêu thương vô cùng tận trong giọng nói của anh.
“Sếp Nhậm, đây là kiến trúc sư mới của công ty tên là Tưởng Hoan Nhan ạ.”
Bên trong phòng làm việc, quả thật Nhậm Tô đang rất bận, giống như những ngày qua, lúc nào anh cũng cố gắng giải quyết tất cả công việc thật nhanh rồi tan làm cùng Cố Gia Ý hẹn hò ăn uống. Đến khi nghe thấy câu nói của Tiểu Chu, nghe được cái tên đã từng in sâu trong ký ức của mình… Tưởng Hoan Nhan… Nhậm Tô bỏ tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu lên mỉm cười với Tưởng Hoan Nhan. Hai năm, cái tên này đã rời khỏi cuộc sống của anh được hai năm rồi. Hiện tại, bạn gái cũ đang đứng trước mặt anh mỉm cười lịch sự, anh nên nói gì đây? Thật ra cũng không có gì để nói cả, bởi vì hiện tại anh đã có cô gái nhỏ Cố Gia Ý rồi mà phải không?
“Tôi xin phép ra ngoài ạ.” Tiểu Chu không nhận ra bầu không khí kỳ lạ của hai người còn lại trong phòng làm việc lúc này, lịch sự mỉm cười chào rồi rời đi.
Tiểu Chu rời đi rồi, trong phòng làm việc cũng không còn tiếng động nào nữa. Từ lúc Tưởng Hoan Nhan bước vào phòng làm việc của Nhậm Tô, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy cứ nhìn chằm chằm về phía người đàn ông tuấn tú ngồi trên bàn làm việc. Anh không có ngạc nhiên như những gì cô ấy nghĩ, cũng không có vui vẻ như cô ấy tưởng tượng, thậm chí Tưởng Hoan Nhan cũng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc khác thường nào của anh. Nhậm Tô chỉ lịch sự nhìn cô ấy, trong đôi mắt quen thuộc kia đã không còn sự dịu dàng của ngày trước, nếu có thì chỉ là sự xa cách ấm áp như lúc họ mới biết nhau. Một cách chậm rãi, trái tim cô ấy bắt đầu nguội lạnh…
“Nhậm Tô, lâu rồi không gặp.” Tưởng Hoan Nhan nói.
“Ừ, Hoan Nhan, lâu rồi không gặp.” Nhậm Tô mỉm cười đáp lại, đã không còn sự thân thiết của quá khứ.
Tưởng Hoan Nhan cứ tưởng khi mình quay trở về và đến làm việc ở Hoa Đường thì Nhậm Tô nhất định sẽ hiểu rõ tâm tư cô ấy đang muốn gì, nhưng dường như mọi chuyện đã không còn do một mình cô ấy quyết định nữa rồi, “Em…”
“Sao em lại chọn đến đây làm việc?” Nhậm Tô đứng dậy, sau sự ngạc nhiên ban đầu thì cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy đi đến trước mặt Tưởng Hoan Nhan, “Em muốn uống gì không? Anh gọi trợ lý mang vào cho em.”
“Không cần đâu, Nhậm Tô, không phải thế, ý em là …” Cô ấy muốn nói cái gì? Lại muốn hỏi cái gì cơ chứ? Thật ra Tưởng Hoan Nhan đã rất tự tin khi bước vào đây bởi vì cô ấy cảm thấy hiện tại mình đã đủ ưu tú, nhưng mà vì cái gì khi nhìn thấy dáng vẻ không nóng không lạnh của anh giống như thể họ chưa từng yêu nhau thì cô ấy lại đột nhiên cảm thấy bất lực như thế, “Nhậm Tô, em về rồi.”
Nhậm Tô nhìn cô gái trước mặt mình, cô ấy đã không còn giống với hai năm trước nữa, hiện tại trông đã trưởng thành và xinh đẹp hơn, hai năm trước cũng không mặc bộ váy nghiêm túc như thế, cũng sẽ không buộc tóc dài như vậy. Khuôn mặt vốn đã rất xinh đẹp nhờ lớp trang điểm nhẹ nhàng mà trông càng thanh tú hơn, đôi mắt trong veo luôn tỏa ra ánh sáng mỗi lần thấy anh vào hai năm trước hiện tại vô cùng tự tin và không còn sự rụt rè của quá khứ nữa. Tưởng Hoan Nhan thay đổi, anh cũng đã thay đổi. Tưởng Hoan Nhan đã quay lại, nhưng anh vĩnh viễn sẽ không quay lại nữa.
“Hoan Nhan, nếu là chuyện công việc,” Nhậm Tô đột nhiên mỉm cười, trong ánh mắt không có chút dao động và tình cảm nào, “Anh sẽ rất hoan nghênh em, ngoài ra thì không còn gì khác nữa.”
Khi bọn họ chia tay, khi anh gặp gỡ Cố Gia Ý thì mọi chuyện đều đã thay đổi.
Từ trước đến nay trong lòng Nhậm Tô chưa bao giờ có suy nghĩ tình yêu liên quan đến việc người đó có ưu tú hay không, tình yêu của anh không phải dựa vào các giải thưởng danh giá hay năng lực làm việc để so sánh. Vậy nên cho dù ngày hôm nay anh và Cố Gia Ý chưa bên nhau, Nhậm Tô biết rõ, mình chắc chắn cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Sắc mặt của Tưởng Hoan Nhan trong phút chốc tái nhợt đi, cô ấy dùng sức cắn mạnh môi dưới của mình nhưng vẫn không muốn tin tưởng vào sự thật ở hiện tại, “Trước đây chúng ta chia tay không phải vì em không còn yêu anh nữa…”
“Nhưng chúng ta vẫn đã chia tay, không phải sao?” Anh vẫn hay nói với Cố Gia Ý rằng bản thân là một người rất cố chấp, có lúc cố chấp đến mức khiến người khác không thể nào hiểu nổi, thế nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Nhậm Tô sẽ cố chấp với những người không thuộc về mình. Thời gian đầu anh quá cố chấp, cứ mãi đấu tranh vì mối tình này, cuối cùng Tưởng Hoan Nhan vẫn quyết định chia tay. Đương nhiên Nhậm Tô cũng đã từng rất đau lòng và tiếc nuối, thế nhưng thời gian vẫn luôn là thứ tạo vật thần kỳ nhất trên đời, nó có thể in sâu những kỷ niệm nhưng cũng có thể làm mờ đi những nỗi đau. Anh đã dùng quãng thời gian hai năm để quên đi mối tình đầu với Tưởng Hoan Nhan, quên đi những hoài nghi năm xưa và cũng quên đi những tổn thương kia. Nhậm Tô đã từng dùng tất cả những gì bản thân có để xoa dịu nỗi bất an của Tưởng Hoan Nhan trong mối quan hệ này, cũng từng cố gắng luôn dành cho cô ấy sự bao dung lớn nhất, chỉ ước có thể mãi che chở cho cô ấy, đáng tiếc là cuối cùng bọn họ vẫn là vị khách qua đường trong vở kịch của cuộc đời đối phương.
Hối hận không? Câu trả lời là không, bởi vì anh chưa bao giờ làm điều gì khiến mình phải hối hận, huống hồ gì hiện tại không phải anh đã chờ đợi được cô gái nhỏ của mình rồi sao? Cuộc sống của anh từ nay cũng sẽ chỉ vì cô gái nhỏ đó mà nở rộ.
Vậy nên, Tưởng Hoan Nhan, tình yêu của chúng ta đã từng có cuối cùng cũng chỉ là đã từng…