Trọn Đời Ước Nguyện Cùng Em - Chanh Mặc Mạt

Chương 57


Cố Gia Ý mỗi một lần gặp Nhậm Tô đều sẽ nói: “Trùng hợp quá, lại là anh sao?”

Thực ra anh rất muốn nói với cô ngốc này một điều, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên nhiều đến thế, có chăng cũng là sự trùng hợp cố ý mà thôi. Ngoại trừ vài lần đầu thật sự là trùng hợp, những lần sau này đều là do anh suy tính cân nhắc, xuất phát từ trái tim lưu luyến của anh mà ra.

Anh không nói cho Cố Gia Ý biết, thực ra khi cô cho rằng anh mới gặp cô lần đầu tiên thì anh đã biết về cô nhiều hơn thế.

Lần đầu tiên anh gặp cô là khi anh cùng Dương Trạch và Triệu Úy Văn về thăm trường đại học T sau năm năm tốt nghiệp, cùng tham dự lễ kỷ niệm ngày ra đời của hệ công trình thô mộc. Năm ấy anh hai mươi tám tuổi, chưa yêu đương với Tưởng Hoan Nhan. Lúc trước anh dồn hết toàn bộ tâm trí cho việc học, chuyên tâm lập bản vẽ, vừa tốt nghiệp đã lập tức ra nước ngoài du học, trở về nước lại tiếp tục cắm đầu vào bản vẽ đến nỗi quên luôn chuyện yêu đương, thường xuyên bị gia đình hối thúc đến phát phiền. Đợi đến khi anh cùng Dương Trạch và Triệu Úy Văn thành lập Hoa Đường, sự nghiệp bắt đầu yên ổn, anh mới nhận ra bản thân thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có bạn gái, cũng không biết phải mở lời tán tỉnh người khác giới như thế nào.

Anh thuộc kiểu người tin vào cảm giác, giống như khi lựa chọn chuyên ngành kiến trúc, lao đầu vào làm công việc kiến trúc sư, anh cũng đều dựa vào cảm giác của chính mình. Cho nên anh không nghĩ sẽ tùy tiện chọn một cô gái nào đó làm bạn đời chỉ vì bị người nhà thúc giục, càng không nghĩ sẽ kết hôn chỉ vì đã đến tuổi lập gia đình. Anh chắc chắn sẽ chọn một người con gái mang lại cho anh cảm giác năm tháng yên bình, cho anh cảm giác muốn được bảo vệ. Anh đã hai mươi tám tuổi nhưng vẫn không biết được rốt cuộc bản thân chấp niệm cái gì hay là quá để ý đến kết quả sau cuối có như mình mong hay không, tóm lại anh chỉ biết rõ anh không muốn tạm bợ, vậy nên từ trước tới nay vẫn luôn một mình như thế.

Lần này anh cùng Dương Trạch và Triệu Úy Văn quay về trường, nhìn những tốp sinh viên xung quanh, lần đầu tiên anh phát hiện ra bản thân anh rất hâm mộ họ. Vì họ còn trẻ nên khí thế hừng hực, mà anh đã sớm qua mất độ tuổi nhiệt huyết bừng bừng như thế.

Vì là lễ kỷ niệm của hệ công trình thô mộc nên nhà trường cho trưng bày các tác phẩm dự thi tốt nghiệp ưu tú nhất đã cất giữ bao năm qua, trong số đó có cả bài luận văn mô hình sân vận động đã tiêu tốn nửa năm tâm huyết của anh.

Nhậm Tô cùng Dương Trạch và Triệu Úy Văn ngồi ở chiếc bàn tròn nhỏ bên trong thư viện triển lãm, lặng lẽ dõi theo từng tốp sinh viên vừa thưởng thức vừa bình phẩm câu được câu mất về các tác phẩm trưng bày.

“Này Nhậm Tô, cậu có cảm thấy biểu cảm của cô bé ở đằng kia đang xem mô hình sân vận động của cậu giống với cây kem ốc quế không?” Dương Trạch đột nhiên ghé sát tới, nói nhỏ: “Tôi đoán đó nhất định là một cô bé ngốc tham ăn, cậu thấy đúng không?”

Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía trưng bày mô hình sân vận động ở gần đó. Quả nhiên có một cô bé sinh viên đang nắm tay một nam sinh đứng nhìn chằm chằm vào tác phẩm tốt nghiệp của anh. Cô bé đó mặc chiếc áo khoác ngoài đỏ rực, còn quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ rất dày cùng màu, cả khuôn mặt gần như vùi vào trong lớp khăn quàng, chỉ để lộ một đôi mắt to long lanh. Vừa mới nhìn, Nhậm Tô còn tưởng cô là học sinh trung học, còn bên cạnh cô là chàng trai cao gầy, khuôn mặt xán lạn.

“Anh xem, mô hình này trông có giống những chiếc bánh donut không này?”

Nhậm Tô nghe chất giọng ngọt ngào của cô cất lên, ý tứ trong câu nói ấy quả nhiên đúng như lời Dương Trạch vừa nói, chỉ có điều không phải là kem ốc quế mà là những chiếc bánh vòng. Anh bật cười, nhớ lúc trước bài luận văn này của anh đã từng được vị giáo sư giỏi nhất trong viện nghiên cứu đánh giá cao và khen ngợi hết lời, chẳng hiểu sao lọt vào mắt cô bé này lại bị biến thành những chiếc bánh vòng rồi? Nghĩ tới đây, anh nhịn không được đứng dậy, lặng lẽ tới gần cô bé ấy, chẳng ngờ lại nghe thêm được vài lời bình phẩm tiếp theo của cô.

“Anh nhìn xem, tròn tròn một vòng, trên dưới hai tầng, ở giữa còn có thêm những miếng nhỏ tròn tròn trông có khác gì miếng pudding kẹp giữa trong bánh dâu tây không? Đây là dâu tây này, đó là xoài, kia nữa, kia là blueberry.” Cô gái nhỏ bĩu môi chỉ vào mô hình trước mặt, nghiêng đầu nghĩ ngợi, dường như vừa nghĩ ra cái gì hay ho lắm, cô lắc lắc cánh tay nam sinh kia, cất giọng nũng nịu: “Anh thấy em nói đúng không? Chính là bánh vòng đó.”

Cô bé vừa nghiêng đầu sang, Nhậm Tô liền bắt gặp đôi mắt mong chờ đong đầy tình yêu sâu đậm, ha, cô gái nhỏ này, bao nhiêu ý tứ trong lòng đều viết hết trên mặt, thật giống trẻ con quá.

Chàng trai bên cạnh cô im lặng không nói thêm gì ngoài tiếng “Ừm” và cái gật đầu hưởng ứng.

Nhậm Tô bật cười, kỳ lạ thật đấy, vì sao nghe xong những lời cô bé nói xong, tự anh cũng cảm thấy mô hình sân vận động này giống với những chiếc bánh vòng thế mhir?

“Nhậm Tô? À, hóa ra tác giả của mô hình này tên là Nhậm Tô. Thanh Lãng, anh nói người này là nam hay nữ nhỉ? Không biết sau này bọn mình có thuê được vị này thiết kế nhà được không nhỉ? Em cũng muốn thiết kế nhà mình giống như bánh vòng, bánh kem hoặc chí ít là hình cái kem cơ, anh có chịu không?”

Chàng trai kia phì cười, đưa tay nhéo nhéo mũi cô, nói bằng giọng cưng chiều: “Em đúng là đồ tham ăn.”

Cô gái nhỏ cũng cười, khuôn mặt bánh bao dạt dào hạnh phúc, ánh sáng trong mắt vô cùng trong trẻo, đậm chất một cô bé hồn nhiên vô tư lự.

Nhậm Tô thầm nghĩ, kỳ lạ thật, tác phẩm anh hao tâm tổn trí mãi mới làm ra được bị so sánh giống với chiếc bánh vòng, đáng lẽ ra anh phải tức giận mới đúng, ấy vậy mà một chút bất mãn anh cũng không có, ngược lại còn bị những lời nói của cô chọc cười. Có lẽ nào anh thật sự đã già rồi? Hay là đã đến lúc anh thật sự cần đi tìm tình yêu?

Nhưng sau đó anh đã chóng quên đi cảnh tượng diễn ra ở thư viện trưng bày ngày đó, bọn họ tiếp tục quay trở về cuộc sống bình thường, làm hai chấm nhỏ xa lạ giữa đời.

Cho đến hơn một năm sau, anh lại một lần nữa gặp lại cô gái nhỏ này. Khi đó, bên cạnh anh đã có Tưởng Hoan Nhan, còn cô đã mất đi dáng vẻ vô tư lự hồn nhiên như trẻ con của ngày xưa, mà chàng trai bên cạnh cô cũng đã không thấy đâu.

Lịch học của cô gần như trùng khớp với thời khóa biểu của Tưởng Hoan Nhan, mỗi lần anh đón đưa Tưởng Hoan Nhan đi học đều sẽ gặp cô, nếu không gặp ở cửa phòng học thì cũng sẽ gặp ở ngoài hành lang. Không biết vì sao, từ ánh mắt đầu tiên khi gặp lại cô, anh đã lập tức nhớ ra cô, nhớ ra lời bình phẩm so sánh tác phẩm của anh với những chiếc bánh vòng, còn nhớ cả việc cô nói muốn thuê anh thiết kế nhà riêng thành hình bánh vòng hoặc bánh kem. Chỉ có điều hơn một năm gặp lại, trên mặt cô đã không còn bóng dáng nụ cười kiều diễm lúc xưa, ánh sáng trong mắt cũng đã phủ thêm một tầng cô đơn cùng phiền muộn, thi thoảng anh còn có thể bắt gặp được sự ngưỡng mộ cô dành cho anh và Tưởng Hoan Nhan. Cô gái nhỏ với anh chàng kia chắc là đã chia tay rồi, anh đoán thế, nhưng một cô gái đơn thuần đáng yêu như cô sao cậu ta nói bỏ là bỏ ngay được nhỉ? Ngày đó hai người họ tình nồng ý đậm ngọt ngào đến thế, tình cảm ấy gần như đã khiến anh sinh ra cảm giác xúc động trước tình yêu đôi lứa cơ mà. Đáng tiếc thật, anh thật sự không còn nhìn thấy chàng trai khôi ngô từng đứng bên cạnh cô nữa, đến đây anh hoàn toàn tin rằng họ đã chia tay nhau rồi.

Đột nhiên ý thức được bản thân đang bị xao nhãng bởi những người không liên quan, anh kinh ngạc, sau đó lắc đầu bật cười, có lẽ là vì những lời bình phẩm lúc trước của cô có ấn tượng quá rõ ràng nên mới khiến anh nhớ đến tận bây giờ, thậm chí nếu có cơ hội, có thể anh sẽ giúp ý tưởng thiết kế ngôi nhà của cô và cậu thanh niên kia thành sự thật.

Tháng tư, trời tối rất mau. Nhậm Tô tới đón Tưởng Hoan Nhan tan học, dọc đường đi, cô ấy hỏi anh về một dự án thiết kế quan trọng công ty vừa thầu được dạo gần đây. Anh kiên nhẫn nghe câu hỏi và giải đáp mọi thắc mắc của cô ấy nhưng trong lòng lại thấy có phần bất đắc dĩ. Tưởng Hoan Nhan là kiểu con gái mạnh mẽ, tính cách quật cường. Không biết bắt đầu từ bao giờ, những câu chuyện giữa họ chỉ xoay quanh một đề tài duy nhất: bản vẽ công trình. Lúc ban đầu, anh rất thích các thiết kế của cô ấy, mê đắm tình yêu của cô ấy dành cho ngành kiến trúc, cũng cực kỳ hưởng ứng thái độ và phong cách sống của cô ấy. Sở thích giống nhau, nghề nghiệp giống nhau, thậm chí đến tính cách cũng có vài điểm tương đồng, anh vốn đã nghĩ bạn đời tâm đầu ý hợp người ta vẫn thường hay nói có lẽ là kiểu người như Tưởng Hoan Nhan. Bởi vậy, anh đã lựa chọn ở bên cô ấy, anh tuyệt đối không phải kiểu người đào hoa, không có tư tưởng chân trong chân ngoài, một khi đã lựa chọn ai thì nhất định sẽ toàn tâm toàn ý, dành trọn trái tim cho người đó. Cũng vì thế, anh rất trân trọng đoạn tình cảm này, cũng đau lòng cho Tưởng Hoan Nhan. Anh đã ở bên nhìn cô ấy từng bước nỗ lực, vì một bản vẽ mà mất ăn mất ngủ, nhìn cô ấy vì một dự án mà liên tục thức trắng đêm tăng ca, đến cuối tuần lại chạy đôn chạy đáo trở về trường ôn bài. Anh đau lòng vì sự nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn của cô ấy. Đã có rất nhiều lần anh muốn nói với cô ấy: không sao cả, em không phải cố sức quá như thế, em đã làm rất tốt rồi. Anh cũng muốn nói: chẳng sao hết, đợi kết hôn rồi anh sẽ nuôi em, anh không quan tâm em có ưu tú hay không ưu tú. Thế nhưng, khi đứng trước mặt một cô gái mạnh mẽ như Tưởng Hoan Nhan, anh không thể nói nên lời được, chỉ có thể kiên nhẫn giải đáp cho cô từng chút một, lựa chọn bao dung cô ấy, tự dặn lòng mình phải đối tốt với cô ấy hơn. Từ trước đến nay, anh chưa từng yêu đương với ai, cũng không rõ dáng vẻ khi yêu của người khác ra sao, nhưng anh hiểu, bản thân anh phải đối xử với Tưởng Hoan Nhan thật tốt, bởi vì cô ấy là lựa chọn của anh, là sự rung động đầu đời của anh lúc ấy.

Những bậc thang sau lưng vang lên tiếng bước chân, ban đầu là tiếng giày cao gót gõ xuống đất, sau đó âm thanh ấy nhỏ dần như thể người mang nó đã cố gắng kìm bước chân. Cảm thấy kỳ lạ, thừa lúc hơi ngoảnh đầu, anh liếc nhìn qua khóe mắt, hóa ra là cô gái nhỏ. Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì thì toàn bộ đèn trên hành lang bỗng nhiên tắt ngúm, cả dãy hành lang dài chìm vào bóng tối, anh lập tức giơ tay đỡ sau lưng Tưởng Hoan Nhan, phía đằng sau bất ngờ vang lên tiếng thét chói tai của cô gái nhỏ lẻ loi đơn chiếc, tiếng hét của cô mang theo sự sợ hãi, bất an không thể giấu được. Khoảnh khắc này, không biết vì sao đột nhiên anh nhớ tới cảnh tượng diễn ra ở thư viện trưng bày mô hình vào hơn một năm trước, nhớ tới nụ cười xinh đẹp sáng ngời của cô, nhớ tới đôi mắt to tròn long lanh năm đó. Anh thở dài, lấy điện thoại trong túi quần ra bật đèn pin lên, biết rõ cô gái nhỏ ở phía đằng sau, anh cố tình giơ cao đèn, chiếu sáng con đường đi phía trước. Cô gái nhỏ đáng yêu, dù em có cô đơn lẻ loi thì cũng đừng sợ hãi, đừng tự cảm thấy lạc lõng bất lực, rồi sẽ có một ngày ông trời an bài số phận, sẽ cho em gặp một người nào đó tốt hơn, thích hợp với em hơn. Đây là tiếng lòng anh muốn nói với cô gái ở đằng sau, nhưng lý trí đã nhắc nhở anh không được phép xoay người, anh cứ lặng im cầm điện thoại rọi sáng, bước những bước thật chậm đủ để cô có thể theo kịp mà không sợ hãi.

Mãi về sau này anh vẫn không nói cho cô chuyện năm đó ở hành lang tối đen như mực, anh biết rõ người đi sau lưng anh vẫn luôn là cô, cũng không kể cô nghe lần ở thư viện trưng bày của trường mới đúng là lần đầu tiên gặp gỡ của họ. Dù rằng lần đầu họ gặp nhau hay sau đó, ở cạnh mỗi người đều đang có một người khác đi cùng, dù rằng lúc ban đầu trong tim anh không hề có một chút tình cảm trai gái với cô, thế nhưng anh vẫn muốn thật lòng cảm tạ trời xanh vì đã cho họ cơ duyên gặp lại trong thang máy sau nhiều năm không gặp, mà anh khi đó vẫn chưa quên cô gái nhỏ năm xưa từng nhắc đến những chiếc bánh vòng, thậm chí vừa liếc mắt qua đã lập tức nhận ra cô. Kể từ đó về sau, anh lại càng cảm tạ ông trời đã an bài cho họ năm lần bảy lượt chạm mặt. Dẫu rằng anh đã từng có lúc do dự và né tránh, nhưng sau cái lần cùng cô ngồi ở “Mèo trên mây”, cuối cùng anh cũng đã chấp nhận tin rằng cô chính là người bấy lâu nay anh vẫn chờ, là kết quả từ trước đến nay anh vẫn luôn cố chấp tìm kiếm, quan trọng hơn là lúc bấy giờ bên cạnh họ hoàn toàn không có sự xuất hiện của bất kỳ ai khác.

Thật lòng cảm tạ ông trời có mắt đã cho họ lưu giữ mãi ký ức năm xưa. 

 
Bình Luận (0)
Comment