Trốn Quả Đào Lớn

Chương 32

“Bây giờ em ở thành phố N, anh đến đây lúc nào?” Đích xác là giọng nói của Chu Hàn Vân.

Đào Y dựng lỗ tai lên.

“Bộ đội có chuyện? Một đoàn trưởng nào đó tìm anh? Em mặc kệ, anh nhanh chóng đuổi hắn đi chỗ khác. Ít nhất phải đến buổi trưa mới có thể lên đường? Kiên Quyết, em mặc kệ, trước hai giờ chiều anh không đến thì em sẽ không để ý anh. Ừ, đang ở chỗ cũ.”

Lời của Chu Hàn Vân khiến Đào Y sửng sốt, suy đoán bạn trai thần bí của cô ta chẳng lẽ là quân nhân? Mà nghe cách nói của cô ta, hay là đang trong quân khu của thành phố N.

Chuyện này có mới mẻ. Lúc trước các tạp chí lớn suy đoán bạn trai thần bí của Chu Hàn Vân là lão tổng một công ty, ở sau lưng đầu tư làm chỗ dựa cho cô ta. Nhưng nếu bạn trai thần bí này không phải lão tổng công ty mà là một sĩ quan quân đội cao cấp, chuyện tình càng liên lụy nhiều. Tự nhiên, cũng sẽ có tin tức hiệu ứng cùng lực rung động.

Con ngươi của Đào Y chuyển vòng vo, thừa dịp không có người nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, vào trong hội trường tìm được bút ghi âm của mình.

Lại đi qua căn phòng Chu Hàn Vân vừa nán lại, đúng lúc Chu Hàn Vân đi ra ngoài cùng người đại diện và bảo vệ, chắc là đi tranh thủ thông báo của JS.

Cô lập tức lặng lẽ đuổi theo, sau khi xác định cô ta thật sự đi Vệ thị JS, cô vừa thuê xe đến Vệ thị JS, vừa gọi điện thoại cho Molly, “Alo, Molly, tôi nói với cô, xế chiều hôm nay bạn trai thần bí của Chu Hàn Vân có thể sẽ xuất hiện.”

Đào Y không phải là người giành công, cô có đầu mối và tin tức gì sẽ nghĩ đến chia xẻ với đồng nghiệp của mình trước tiên.

Molly vừa đến phòng làm việc công ty, thả gì đó trong tay xuống, kinh ngạc nói: “Thật? Tin tức xác thực?”

Đào Y gật đầu, đột nhiên nghĩ đến Molly không thấy được, cô lại đáp một tiếng, nói: “Tôi vừa không cẩn thận nghe cô ta dùng giọng làm nũng trò chuyện với một người. Tế bào nào nhỏ của tôi bát quái phân tích cho ra người mà cô ta đối thoại tám phần là bạn trai của cô ta. Hơn nữa dường như còn là một người ở quân khu thành phố N.”

Molly nghe Đào Y phân tích cũng kinh ngạc: “Người quân đội? Vậy nếu ra ánh sáng phiền toái cũng lớn. Đào Y, cô về trước đi, chờ tôi thương nghị với Anna sau đó tôi sẽ bàn bạc kỹ hơn nữa.”

Đào Y biết Molly sợ cô hành động đơn độc có thể sẽ gặp nguy hiểm, liền vỗ ngực bảo đảm nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ cẩn thận làm việc. Bây giờ tôi đi Vẹ thị Giang Tô trước, xác định Chu Hàn Vân thông báo mấy giờ kết thúc. Đúng rồi, cô giúp tôi lên tiếng chào hỏi với Anna, để chị ấy biết tôi không phải trốn việc là được. Tốt lắm, cứ quyết định như vậy. Có chuyện điện thoại liên lạc.”

Sau khi Đào Y cúp điện thoại, Molly lập tức đi tìm An­na báo cáo chuyện này với cô ấy.

Gõ mở cửa phòng làm việc của Anna, Molly lại thấy bên trong có một người đẹp trai lạ mặt ngồi trên ghế sa lon hai chân tréo nguẩy cười nói với Anna.

Tâm tình của Anna hiển nhiên rất tốt, nhìn thấy Molly cười hỏi: “Các người trở lại? Thu hoạch như thế nào?”

Molly nghe Anna hỏi như vậy, biết cô không ngại người đẹp trai sẽ nghe đối thoại của bọn họ, liền nhất ngũ nhất thập nói chuyện Đào Y nói cho cô biết.

Vừa dứt lời, Anna còn không có phản ứng gì, người đẹp trai lại lập tức cau mày từ trên ghế salon nhảy lên, “Cô nói gì? Đào Y một mình đi theo tin tức này? Còn có thể liên quan đến chuyện quân đội?”

Molly không rõ cho nên địa gật đầu.

“Cái này ngu ngốc không có đầu óc.” Nói xong câu đó, anh vừa gọi điện thoại cho người khác, vừa vội vội vàng vàng chạy ra ngoài công ty.

Molly ngó trai đẹp xa lạ nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, nghe lời thì dường như rất quen thuộc với Đào Y, không nhịn được hỏi: “Người nọ là ai?”

Anna lắc đầu, thở dài: “Người theo đuổi Đào Y.”

Cô dùng mấy chữ đơn giản này khái quát trai đẹp, không giải thích nhiều về thân phận của anh. Sau đó nói Mol­ly đi về làm việc trước, không cần lo chuyện như vậy, rồi đẩy Molly ra.

Anna nghĩ, đã có cơ hội anh hùng cứu mỹ như vậy đặt ở trước mặt, lãng phí không khỏi đáng tiếc. Dù sao mặc dù Đào Y gặp nguy hiểm cũng sẽ không liên quan đến sinh mạng, thay vì cô xen vào việc của người khác, không bằng cho Hạ Nhĩ cơ hội làm anh hùng.

Đào Y cũng không xa lạ gì với Vệ thị JS, trước kia thực tập ở đài phát thanh thành phố N thỉnh thoảng còn giao thiệp với Vệ thị JS. Từ đài phát thanh thành phố N ra ngoài Vương Nghiên rất quen thân với Thẩm Dục và Lục Tiếu, liên đới cũng giới thiệu hai người bọn họ biết.

Hôn lễ của Thẩm Dục và Lục Tiếu cũng mời Vương Nghiên, chỉ là Vương Nghiên lăn lộn mấy năm ở Vệ thị JS cộng thêm có người nâng đở thành nhà sản xuất, lúc hôn lễ của bọn họ bận đông bận tây không có đi, chỉ tính chờ bọn Thẩm Dục trở lại thành phố N đãi mấy bàn tiệc rượu mời bạn bè bên này, cùng nhau đi chúc mừng.

Lần này Đào Y đi theo Chu Hàn Vân đến Vệ thị JS vốn là muốn tìm Vương Nghiên làm thủ thuật che mắt, nhưng không ngờ không khéo không thành sách, Vương Nghiên đúng lúc là nhà sản xuất tiết mục mà chu Hàn vân đến thông báo lần này. Sau khi Đào Y biết, lập tức quẹo ra Vệ thị JS, mua một bánh cake yêu thích của 85℃ ở gần đây, xem như không có việc gì đến thăm bạn bè, vừa thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Vương Nghiên, vừa chờ Chu Hàn Vân kết thúc thông báo.

Đang lúc cô nói chuyện phiếm với Vương Nghiên, điện thoại di động vang lên. Đào Y vừa nhìn là Hạ Nhĩ gọi đến, dứt khoát lưu loát nhấn tắt, anh gọi lại, cô lại nhấn tắt. Vẫn chờ anh gọi bốn năm cuộc điện thoại làm phiền Đào Y, Đào Y trực tiếp lôi số điện thoại của anh vào danh sách đen.

Thông báo nửa giờ liền thu xong, Đào Y nói mình còn phải trở về làm việc, tạm biệt Vương Nghiên, bất động thanh sắc từ một con đường khác đến cửa trước Vệ thị JS, gọi chiếc xe, lẳng lặng chờ bên cạnh lối ra ở bãi đậu xe.

Không bao lâu, một chiếc Porsche màu đỏ lái ra bãi đậu xe, mặc dù không giống xe bảo vệ trước kia, nhưng trực giác của Đào Y nói cho cô biết người lái xe là Chu Hàn Vân. Đừng hỏi tại sao Đào Y không dựa vào đầu óc mà dựa vào trực giác, từ nhỏ đến lớn, dựa hết vào trực giác giúp cô hoàn thành chuyện khắp nơi, cô theo bản năng tin tưởng trực giác căn bản là chuyện dễ hiểu.

Đi theo Porsche màu đỏ đến khách sạn lớn HL, Porsche lái vào bãi đậu xe dưới đất, Đào Y vốn muốn cho xe taxi lái vào, nhưng hiển nhiên, an ninh của bãi đậu xe không để cho xe taxi đi vào.

Đào Y cắn răng, trả tiền xuống xe, bước nhanh đến cửa quán rượu.

Đào Y từng ở Đại Nhất đến đại học D đưa tin cùng cha mẹ ở khách sạn HL, không tính là xa lạ với khách sạn này.

Lúc cô không nói lời nào thì khí chất cực tốt, có một loại khuôn cách tiểu thư khuê tú, lại ở qua nhiều lần khách sạn tương tự, muốn công khai lừa bịp an ninh đơn giản là dễ dàng.

Cô chắc chắc Chu Hàn Vân muốn dừng xe, tốc độ sẽ không nhanh hơn so với mình tiến vào từ cửa chính khách sạn, ngẩng đầu ưỡn ngực mắt nhìn thẳng đi đến bên cạnh thang máy, trực tiếp đè xuống nút đi xuống, trước khi tiến vào thang máy xuống bãi đậu xe tầng hai dưới đất. Sau đó, quét bãi đậu xe, tùy ý đi đến gần một chiếc xe đậu bên cạnh, sẽ chờ Chu Hàn Vân vào thang máy.

Cô đợi hai phút, không thấy có người đến, nhất thời hơi nóng nảy, trong lòng suy nghĩ chẳng lẻ Chu Hàn Vân đã ngồi thang máy lên rồi? Nhưng suy tính thời gian và phương diện tốc độ, cô lập tức hủy bỏ suy đoán của bản thân, cô rất rõ ràng, khách sạn HL chỉ có thang máy bên này đi thông xuống bãi đậu xe dưới đất, Chu Hàn Vân làm minh tinh đại chúng cũng không thể thông qua chỗ khác đi lên.

Không muốn ôm cây đợi thỏ, vừa nhìn chăm chú vào thang máy, Đào Y vừa tùy ý đi lại ở bãi đỗ xe. Không bao lâu, cô thấy chiếc Porsche màu đỏ, cùng với Chu Hàn Vân đeo mắt kính ỷ vào bên cạnh Porsche gọi điện thoại.

Đào Y khom lưng, cởi giày cao gót xuống, mượn xe che chở rón rén chạy chậm qua, đến khi nghe rõ âm thanh cô ta nói chuyện cô mới ngừng lại, lấy bút ghi âm ra bắt đầu ghi âm.

Chu Hàn Vân dường như rất tức giận, cô dỗ dành về phía điện thoại nói: “Cái gì! Anh không đi được?! Điền Kiên Quyết, anh nói là em quan trọng hay là con gái anh quan trọng?”

“Cũng quan trọng?! Vậy không được! Anh phải cho em trình độ quan trọng cao thấp. Hừ, vậy còn không sai biệt lắm. Vậy anh rốt cuộc có đến hay không? Là anh nói anh sẽ nghỉ phép hai ngày, em mới để người đại diện nhận thông báo của Vệ thị JS, nếu không em mới không đến thành phố N.”

“Mặc kệ, quản anh có chuyện gì, anh phải đến. Đúng, buổi tối đến... A, anh... Anh... Ngô...”

Ách, Đào Y núp bên cạnh một chiếc xe nghe Chu Hàn Vân cãi nhau với đối phương, làm sao ầm ầm ĩ ĩ thành mập mờ “Ưm”, sau đó là tiếng hôn miệng chậc chậc?

Cô vội vàng cất bút ghi âm xong, tò mò liếc về phía Chu Hàn Vân từ khe hở của xe và xe, chỉ thấy hai tay cô ta ôm cổ một người đàn ông, cùng người đàn ông kia hôn, mà tay người đàn ông kia giao du lên xuống trên người của cô.

Quá kình bạo. Đào Y chờ chính là cái này.

Cô lập tức lấy máy chụp hình trong túi xách ra, chình thành hình thức không có đèn flash và âm thanh chụp hình, len lén ba ba chụp nhiều tấm hình.

Vốn tưởng rằng lần đầu tiên khi thành viên đội cẩu tử theo dõi minh tinh sẽ vạn vô nhất thất, không nghĩ tới, khi Đào Y đang chuyên chú chụp hình, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.

Đào Y vội vàng lấy điện thoại di động ra cúp điện thoại, nhưng là...

“Người nào?” Là bạn trai thần bí của Chu Hàn Vân chợt hét to.

Đào Y nghĩ thầm, xong đời.

Cô nghe được tiếng bước chân trầm ổn có lực đang đi đến chỗ cô, cô vội vàng giấu máy chụp hình ẩn dưới lốp xe bên trong thân xe, cũng bẽ gãy giày cao gót của mình, lại dùng sức mà ngắt bắp đùi của mình, nước mắt lập tức chảy ra khỏi hốc mắt.

Đào Y rất nhanh bị bóng dáng của một người cao lớn khỏe mạnh bao phủ, cô cố gắng trấn định ngẩng đầu lên nhìn người đến —— ách, khoảng bốn năm mươi tuổi đi? Dáng dấp ngược lại cương nghị có hình, tây trang bao bọc vóc người nên cũng không sai, nhưng quá lớn tuổi, dường như có thể làm ba ba của Chu Hàn Vân—— đây là lần đầu tiên Đào Y nhìn thấy ngay mặt Điền Kiên Quyết bạn trai thần bí của Chu Hàn Vân thì trong đầu lập tức đánh giá.

Cô điềm đạm đáng yêu nhìn Điền Kiên Quyết, vừa xoa chân trần vừa nói: “Tôi... gót giày của tôi bị gãy, chân... Phù chân.”

Điền Kiên Quyết lấy ánh mắt bén nhọn xem kỹ cô, trong đôi mắt thâm thúy đều bắn ra vụn băng.

Nha đầu này không phải là vị hôn thê của Thẩm Thạc sao? Ông điều tra báo cáo cho thấy, cô là phóng viên giải trí, vào lúc này xuất hiện ở đây, sợ là không có đơn giản như vậy.

“Giao ra đây.” Điền Kiên Quyết nghiêm túc ra lệnh.

“A? Cái gì?” Đào Y giả ngốc giả ngu.

Điền Kiên Quyết cười nhạt: “Làm cẩu tử, tôi không tin cô không có thói quen mang máy chụp hình tùy thân.”

Tâm Đào Y hồi hộp, trên ót lập tức rơi xuống vài giọt mồ hôi lạnh. Cô không biết hắn làm sao nhìn ra cô là phóng viên giải trí. Hoặc giả hắn suy đoán, cô không thể lại lộ ra chân tướng gì, nếu không mấy canh giờ này coi như mất công toi.

“Tiên sinh, tôi không biết ngài đang nói gì.” Nhiều lời nhiều lỗi, Đào Y không giải thích tại sao cô phải ở đây, cũng chỉ là ứng đối lời của hắn mà thôi.

Điền Kiên Quyết ngồi xổm người xuống, không nhẹ không nặng vỗ vỗ gương mặt của Đào Y, cười đến tối tăm, “Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt tôi, tôi biết cô là phóng viên giải trí.”

Đào Y hơn buồn bực, trên ót cô lại không viết hai chữ to “Phóng viên giải trí “, hắn làm sao lại biết? ( Trong bản gốc tiếng hoa chỉ có hai chữ thôi nhé “娱记”)

Cô vẫn làm bộ dáng vẻ như u mê không biết như cũ, nói: “Tiên sinh, tôi nghĩ ngài hiểu lầm, tôi còn không có công việc đây, hôm nay chờ bạn trai tôi ở đây.”

“Nga? Cô không phải đã có vị hôn phu sao? Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, bây giờ cậu ta đang ở trên sân huấn luyện, hôm nay không có nghỉ phép, làm sao có thể đến đây? Đào tiểu thư, không cần giả ngốc giả ngu, lấy máy chụp hình ra, quên mất chuyện cô nghe thấy được hôm nay, nếu không, tôi không dám cam đoan cô có thể hoàn hảo không tổn hao gì đi ra khỏi nơi này, lại không dám bảo đảm, Thẩm Thạc vị hôn phu của cô sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở trong bộ đội.”
Bình Luận (0)
Comment