Trốn Quả Đào Lớn

Chương 41

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Đào Y nói nghi vấn của mình với y sĩ trưởng mới - bác sĩ Vương, bác sĩ Vương xem qua ghi chép bệnh tình và kết quả kiểm tra tổng hợp của Thẩm Thạc, sau khi suy tính mới nói: "Chân của Tham mưu trưởng Thẩm...... Xương đã nát vụn, khả năng chữa được rất nhỏ, mặc dù có thể chữa trị cũng chỉ có thể vận động đơn giản, hơn nữa, mắt cá chân của cậu ấy bị tổn thương rất nặng, tương lai có thể sẽ bị què."

Bị què?!

(1612: Mình giải thích một chút. Què (tính từ): Do bị thương tật, tay chân không cử động được bình thường. Què này không phải kiểu gãy chân/ gãy tay bị liệt luôn nhé.)

Trong nháy mắt đầu Đào Y trống rỗng, chỉ có hai chữ “bị què” lặp lại trong đầu cô một lần lại một lần.

Không biết qua bao lâu, Đào Y mới nghe được bác sĩ Vương đang gọi tên mình. “Cô Đào, cô không sao chứ? Tôi gọi cô mấy lần rồi."

Đào Y miễn cưỡng cười cười, "Không có việc gì. Cái đó, Thẩm Thạc có biết chuyện này không?"

Một người vốn quen làm mưa làm gió, quát mắng trên sân huấn luyện, đơn giản là sau một cuộc diễn tập cứu người lại bị mất cơ hội luyện tập trở lại, Đào Y không dám tưởng tượng sau khi Thẩm Thạc biết sẽ có suy nghĩ hành động gì.

Bác sĩ Vương gật đầu một cái, "Vừa rồi tôi đã cho cậu ấy biết, hình như Tham mưu trưởng Thẩm cảm nhận được chân mình bị thương rất nặng, vừa mới ép tôi nói ra rồi."

Thẩm Thạc đã biết?

Đào Y kinh hãi, theo trực giác muốn chạy về xem anh có sao không, nhưng cô còn phải hỏi rõ ràng chi tiết một chút, nếu không sau khi trở về  không làm nên chuyện gì, cô cũng không biết phải an ủi Thẩm Thạc như thế nào.

"Bác sĩ Vương..." Đào Y ngượng ngùng hỏi, "Tôi biết lời tôi muốn nói có thể bất kính với ngài, nhưng......"

"Không sao." Bác sĩ Vương là người hiền lành, có lẽ cũng đoán ra Đào Y muốn nói gì tiếp. "Có phải cô muốn hỏi có ai chữa được chân của Thẩm Thạc không chứ gì?"

Đào Y có chút xấu hổ gật đầu.

Thầy thuốc Vương cười nhã nhặn. "Theo tôi được biết thì ở thành phố S có một phòng khám chỉnh hình, có lẽ hai người có thể đi thử một lần, bác sĩ mở phòng khám Hải Quy, trong nhà còn có các bài thuốc điều trị các bệnh tật khác nhau của khoa chỉnh hình mà ông cha truyền lại. Chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?"

"Bác sĩ Quân này chỉ khám bệnh vào một buổi sáng thứ ba, năm, sáu mỗi tuần, mả nhất định phải đăng ký trước bảy giờ sáng, dù chỉ quá một phút cậu ta cũng sẽ không để ý nữa. Làm phẫu thuật cho người ta cũng toàn dựa vào tâm tình."

Khụ...... Từ xưa tới nay, thần y luôn có tính khí cổ quái như vậy, Đào Y có thể hiểu được. Thật ra thì với cô mà nói, chỉ cần có thể chữa khỏi chân của Thẩm Thạc, bác sĩ khó nhằn hơn nữa cô cũng sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.

Đào Y cười cười, hỏi: "Cám ơn bác sĩ Vương, vậy tôn tính đại danh của bác sĩ Quân này là gì thế?"

Bác sĩ Vương nói: "Quân Thiểu Tắc."

Tên của bác sĩ Quân này sao mà nghe quen tai thế? Đào Y oán thầm.

Vội vã chạy về phòng bệnh 302, bao nhiêu lời an ủi mà Đào Y chuẩn bị dọc theo đường đi đều bị nuốt ngược vào bụng khi cô nhìn thấy Thẩm Thạc nằm nghiêng trên giường bệnh, yên lặng cầm bản Quản lý học tập đọc chăm chú.

Vẻ mặt anh vẫn yên tĩnh như cũ, ngoài bộ mặt than trước sau như một thì không thấy còn vẻ gì khác, anh tương đối yên tĩnh, giống như hoàn toàn không biết gì về việc chân mình bị thương không thể phục hồi như cũ.

Nhưng dù là như vậy, hình như Đào Y có thể xuyên thấu qua vẻ bình tĩnh ấy để nhìn thấy khổ sở đang cuộn trào mãnh liệt, chỉ là nếu anh không nói, cô cũng sẽ không tùy ý nhắc tới chuyện đau lòng này, chỉ có thể làm hết sức  để cho anh thật vui vẻ.

Đào Y cố gắng che giấu tâm sự, nở nụ cười tươi, có vẻ vui mừng đi đến bên cạnh Thẩm Thạc. "Ngủ trưa ngon không?"

Thẩm Thạc thấy nụ cười rạng rỡ của Đào Y cũng tự nhiên cong môi. "Không tệ. Em đi đâu vậy? Anh tỉnh lại tìm em rất lâu, gọi điện thoại cho em mới phát hiện em không mang điện thoại di động."

Đào Y không muốn để cho một Cố Sắt không liên quan gì phá hủy bầu không khí ấm áp giữa bọn họ, giấu giếm nói: "Buổi trưa ăn nhiều quá, em ra ngoài đi bộ một lát."

Thẩm Thạc cười cười, cũng không hỏi tiếp.

Đào Y sợ mình nói nhiều sẽ không nhịn được mà nhắc tới cái chân bị thương của anh, dứt khoát cầm Ipad dùng wifi của bệnh viện lướt web.

Cô gõ gõ, vừa vặn thấy bạn cùng phòng hồi đại học - Lục Tiếu, Diệp Lạc và Lâm Lâm đều đang online, đột nhiên, chỉ là thấy avatar của những người này mà Đào Y đã có kích động muốn khóc.

Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô kìm nén rất nhiều, cũng không có ai để bày tỏ, lúc này nhìn thấy ba người lập tức muốn tố khổ.

Cô lập tức vào nhóm chỉ có bốn người họ, gõ một hàng chữ: "Các chị em, quả đào cái nấm mốc ta tới đây."

Diệp Lạc Tri Thu: "Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Lâm Lâm Sơn Thủy: "Nói đi."

Nhất Tiếu Trí Chi: "Thật ra thì mình có biết một chút, nhưng mà vẫn nên để Đào Tử tự mình nói thôi."

Vì vậy, Đào Y cố gắng nói ngắn gọn kể sơ sơ lại chuyện Thẩm Thạc bị thương và chuyện của Cố Sắt Cố Cầm một lần, còn cả việc Cố Sắt đã nói với cô buổi trưa.

Diệp Lạc Tri Thu: "Chú ba nhà mấy người trêu chọc hoa đào à, Đào Tử cậu là quả đào, đúng là chuyên môn dùng để ngăn cản hoa đào."

Nhất Tiếu Trí Chi: "Đào Tử, mình ủng hộ tất cả quyết định của cậu."

Lâm Lâm Sơn Thủy: "Chờ có thời gian mình sẽ đi gặp Cố Sắt kia, xem xem rốt cuộc cô ta chơi trò gian trá gì."

Đào Tử Mãn Viên: "Vẫn là mấy chị em tốt nhất."

Nhất Tiếu Trí Chi: "Cái chân bị thương của chú ba thế nào rồi? Nghe Thẩm Dục nói hình như rất nghiêm trọng."

Đào Tử Mãn Viên: "Y sĩ trưởng nói, khả năng sau này phục hồi như cũ rất nhỏ, mình rất lo.... Chỉ là...... Thành phố S có một phòng khám bệnh khoa chỉnh hình, hình như bác sĩ ở đó có thể giúp anh ấy có mức độ khôi phục cao nhất."

Diệp Lạc Tri Thu: "Bác sĩ khoa chỉnh hình? Đúng rồi, không phải bây giờ Lâm Lâm đang học khoa chỉnh hình chuyên nghiệp sao?"

Lâm Lâm Sơn Thủy: "Đúng rồi! Nhưng đừng nói cái này, mình hận chết mất! Quân Thiểu Tắc kia! Nếu không phải tại anh ta, mình cũng không cần chuyển tới trường chuyên nghiệp."

Nhất Tiếu Trí Chi, Diệp Lạc Tri Thu không hẹn mà cùng nói: "Hình như Lâm Lâm vừa gặp phải bác sĩ Quân này là đã không giống như Lâm Lâm rồi. Ha ha."

Đào Y nhìn cái tên trong khung trò chuyện thì sửng sốt ——"Quân Thiểu Tắc"?!

Đúng rồi, Quân Thiểu Tắc là chồng chưa cưới của Lâm Lâm!

Không trách được cô lại cảm thấy quen tai.

Đào Tử Mãn Viên: "Lâm Lâm, bác sĩ khoa chỉnh hình mà mình nói chính là Quân Thiểu Tắc. Nếu được thì cậu giúp mình hỏi anh ta xem có thể giúp Thẩm Thạc trị liệu hay không. Nghe nói tính tình anh ta rất cổ quái."

Lâm Lâm Sơn Thủy: "......"

Diệp Lạc Tri Thu, Nhất Tiếu Trí Chi trăm miệng một lời nói: "Lâm Lâm, giúp Đào Tử/ chú ba đi mà."

Lâm Lâm Sơn Thủy: "Mình với anh ta đặc biệt không hợp nhau. Ai, nhưng để mình thử xem."

Lâm Lâm là một người không dễ dàng hứa hẹn, một khi đã hứa thì nhất định sẽ dùng mọi cách để làm. Đào Tử thấy Lâm Lâm nói câu để thử xem là đã cảm thấy có hy vọng rồi.

***

Quả nhiên, buổi tối hôm đó Đào Y nhận được tin nhắn của Lâm Lâm: Tất cả OK.

Sáng hôm sau, y sĩ trưởng thông báo cho bọn họ biết trưa hôm nay bác sĩ Quân Thiểu Tắc sẽ tới bệnh viện quân đội của thành phố N, đích thân tới tham dự toàn bộ quá trình trị liệu của Thẩm Thạc.

Đối với tin tức này, lúc bác sĩ Vương chuyển lời cho bọn họ vẫn còn vẻ kinh ngạc như cũ, dù sao bác sĩ Quân Thiểu Tắc này có danh tiếng rất lớn. Một nguồn tin đáng tin cậy cho biết các cán bộ tỉnh và các doanh nhân giàu có đã trả một số tiền lớn để mời cậu ta đến khám bệnh tại nhà mà đều không lay động được cậu ta. Hỏi đến nguyên nhân, bác sĩ Quân kia chỉ lạnh nhạt ném một câu: "Nhìn không vừa mắt" hoặc là "Không rảnh", sau đó phất ống tay bảo người ta mời đi chỗ khác.

Đào Y nghe bác sĩ Vương nói những chuyện này, lén lút gọi điện thoại hỏi Lâm Lâm, Lâm Lâm khinh thường hừ một tiếng nói: "Tên tiếu diện hổ này luôn thích tỏ vẻ lạnh lùng trước mặt người khác." Sau đó... Không có sau đó.

Mà lúc người nhà họ Thẩm biết có một chuyên gia khoa chỉnh hình họ Quân đặc biệt từ thành phố S tới thì mới biết cái chân bị thương của Thẩm Thạc nghiêm trọng đến mức nào. Ông cụ nhà họ Thẩm có mặt ở phòng bệnh ngay lập tức, gõ cây gậy xuống đất ba phát, hầm hừ nói: "Xem ra tôi phải tính lại chuyện năm đó với lão già họ Cố kia."

Đúng vậy, vì cứu con rể nhà bọn họ, thằng con trai ông thương yêu nhất sắp hỏng mất một chân rồi, sao nhà bọn họ còn không biết xấu hổ nhắc tới chuyện Cố Cầm? Vả lại chuyện Cố Cầm lần đó hoàn toàn không liên quan tới thằng con nhà mình, cùng lắm thì là cái mặt của thằng ba nhà ông rước lấy hoa đào, trong lúc vô tình đã câu mất linh hồn nhỏ bé của con gái nhà bọn họ.

Con cả nhà họ Thẩm Thẩm Trứ Hòa và con thứ hai nhà họ Thẩm Thẩm Lệ nhận điện thoại từ dâu cả Triệu Quân Dao xong, hai người và vợ Thẩm Lệ  lập tức đáp chuyến bay nhanh nhất tới, xem xét thằng ba không để người khác bớt lo này, mà nhỏ hơn như Thẩm Dục, Thẩm Sơ cũng vứt bỏ công việc, mang theo người nhà hoặc một người độc thân chạy tới.

Lúc này một phòng bệnh đơn vốn rất rộng rãi đã bị người của nhà họ Thẩm chen chúc tới quá tải, mọi người an ủi Thẩm Thạc xong thì đồng loạt nhìn sang Đào Y, nhất thời Đào Y có cảm giác như là con khỉ bị soi xét, áp lực rất lớn.

Bác sĩ Quân Thiểu Tắc đi vào phòng bệnh 302 thấy một nhóm người hoặc đứng hoặc ngồi ở trong phòng bệnh thì nhíu cặp lông mày xinh đẹp lại, môi mỏng mím thật chặt, không khách khí nói: "Một đám các người đứng lỳ ở đây là muốn phát tán vi khuẩn lây lan sang miệng vết thương của bệnh nhân sao?"

Phòng bệnh vốn náo nhiệt lập tức rơi vào yên lặng.

Người nhà họ Thẩm nghiêng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người đàn ông khôi ngô mặc áo khoác trắng lịch sự nho nhã nhưng bị đơ mặt đang nhìn bọn họ.

Người nhà họ Thầm không phải sĩ quan cao cấp trong quân đội, nhân viên quan trọng của chính phủ thì cũng là tổng giám đốc công ty, tinh anh trong kinh doanh, bị một bác sĩ trẻ tuổi trách móc thì hoặc là ngượng ngùng hoặc là lúng túng sờ mũi một cái, sờ sờ tóc, nhìn nhau ra hiệu gì đó.

Chỉ trong chốc lát, người nhà họ Thầm gần như chạy hết khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại ông cụ Thẩm và Đào Y, còn có Lục Tiếu đi theo Thẩm Dục tới đây thăm Thẩm Thạc.

Quân Thiểu Tắc chỉ vào Đào Y và Lục Tiếu, nói với cô bé mặc áo choàng trắng bên cạnh mình: "Đi ôn chuyện với hai cô ấy." Giọng nói giống như nắng ấm tháng ba có thể gieo rắc ánh mặt trời, vô cùng nhu hòa, hình như còn có chút cố ý lấy lòng, tạo thành sự đối lập to lớn với giọng điệu lạnh ngắt vừa rồi.

Cô gái kia chính là Lâm Lâm, lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói: "Không phải anh cho tôi đi cùng là để học hỏi sao? Tôi đi ra ngoài ôn chuyện rồi thì còn học hỏi kiểu gì? Hơn nữa Đào Tử vô cùng lo lắng cho chú ba Thẩm, để cậu ấy ở đây thì hơn."

Quân Thiểu Tắc không để ý người khác, thân mật cúi sát bên tai Lâm Lâm, "Em không sợ Đào Y thấy vết thương của Thẩm Thạc sẽ ngất xỉu hử?"

Lâm Lâm như bị điện giật, lập tức lui về phía sau hai bước, mất tự nhiên hừ hai tiếng, ưu nhã đi tới trước mặt Đào Y và Lục Tiếu, cong  môi, "Tiếu Tiếu, Đào Tử, ở đây ngột ngạt, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nào."

Dĩ nhiên Đào Y muốn ở lại trông coi Thẩm Thạc. "Nhưng......"

Lâm Lâm kéo tay cô, vừa cười vừa nhỏ giọng ghé vào lỗ tai nói: "Cậu ở đây cũng không giúp được gì, không làm được còn khiến Thẩm Thạc kiêng dè, không nói hết vấn đề bệnh tình với Quân Thiểu Tắc được. Hơn nữa đúng lúc chúng ta có thể nhân cơ hội này đi gặp Cố Sắt gì đó."
Bình Luận (0)
Comment