Trốn Quả Đào Lớn

Chương 45

Edit: tử Liên Hoa 1612

Bà ngoại Đào Y có hai đứa con gái, con gái lớn gả cho một luật sư nhỏ, luật sư này rất có tài văn chương, án nào cũng thắng, có chút danh tiếng trong ngành, tiền thuê nhận được sau mỗi vụ án ngày càng cao, sau đó tự mình mở một văn phòng luật sư, làm việc buồm xuôi gió, điều kiện gia đình cũng càng ngày càng tốt. Nhà này chính là nhà dì Đào Y. Mà mẹ Đào Y thì không cần phải nói, gả cho ba cô là kẻ "Nhà giàu mới nổi", cuộc sống trôi qua cũng hưng phấn suôn sẻ.

Nửa đời trước của Đào Y  Bà ngoại chỉ sinh hai người con gái, bị nhà chồng trọng nam khinh nữ ghét bỏ nên ly hôn với chồng, tự mình nuôi lớn hai con. Sau khi hai con gái có gia đình riêng, hai con rể cũng cực kỳ hiếu kính trưởng bối, đừng nói tới lễ mừng ăn tết, cho dù là bình thường thì chỉ cần rảnh rỗi là đưa đồ ăn ngon và quần áo đẹp sang cho bà cụ, thỉnh thoảng còn qua nhà bà ở một thời gian ngắn. Nếu không phải là bà cụ kiên trì không ở chung với con, hai cô con gái đã tranh cướp giành giật để mẹ tới nhà mình ở.

Đây này, sinh nhật của bà ngoại, con cái hai nhà dẫn theo người nhà chạy tới. Tự nhiên, mỗi nhà kéo một xe đồ ăn nhậu nhẹt, còn có quà tặng đưa qua.

Bà lão lớn tuổi, đời sống vật chất đầy đủ dồi dào, cái gì cũng không thiếu, nhưng bà chỉ muốn trước khi nhắm mắt xuôi tay có thể ôm đứa cháu ngoại béo mập.

Này không, Đào Y vừa mới bước vào cửa nhà đã nghe thấy Bà ngoại càu nhàu với anh họ Cốc Bình Xuyên: "Tiểu Xuyên à, tuổi con cũng không nhỏ, có vừa ý cô bé nào chưa?"

Tính tình Cốc Bình Xuyên rất thoải mái, cho tới bây giờ vẫn cực kỳ kiên nhẫn trả lời câu hỏi của bà: "Bà ngoại, chờ khi con có người vừa ý sẽ kết hôn ngay lập tức, sau đó nhanh chóng sinh cho bà một đứa cháu mập mạp."

"Ừ, chỉ khéo dỗ bà thôi." Bà ngoại cười mắng một câu, "Lần nào cũng nói câu này, còn chưa thấy cậu dẫn cô nào tới đây thật đâu."

Cốc Bình Xuyên lại dỗ đôi câu, bà ngoại mới tha cho anh.

Lúc này, Đào Y cũng đi tới, bà ngoại vừa nhìn thấy cô, lập tức kéo cô tới, "Y Y, con chạy đi đâu, không nhớ tới bà ngoại."

"Nào có, con nhớ bà nhớ muốn chết." Đào Y hi hi ha ha ngồi bên cạnh bà ngoại, "A, đây là quà con mua cho bà, bà xem có thích không?"

Bà ngoại chỉ ngắm một cái liền kêu la: "Bà đã già, không cần con mang cho bà cái gì, chỉ cầu con tìm được người có thể gửi gắm cả đời nhanh một chút là bà yên tâm rồi."

Cốc Bình Xuyên thấy Đào Y cũng trúng đạn như mình, an vị ở một bên vui vẻ nhìn.

Đào Y cầm lấy một phần quà tặng khác bên cạnh, "Bà ngoại, con tìm được rồi. Bà nhìn nè, đây chính là quà tặng anh ấy nhờ con mang đến cho bà."

Bà ngoại vừa nghe thì hai mắt tỏa sáng, "Con nói là....... Con tìm được thằng nhóc hợp ý rồi? Sao không dẫn theo tới đây góp vui?"

Đào Y khẽ cười cười: "Lần này anh ấy có chuyện không qua được, nói rằng nhất định lần sau sẽ tới sinh nhật bà."

"Ai nói anh không đến?" Giọng nói từ tính đầy ý cười đột nhiên xông ra, "Bà ngoại sinh nhật vui vẻ."

"Là Charles à. Biết ngay thằng nhóc Y Y nói là con." Từ nhỏ Charles đã ở chung với Cốc Bình Xuyên, đương nhiên bà ngoại sẽ biết.

Đào Y thấy Charles thoải mái đi vào, lại cắt ngang câu chuyện, biết Bà ngoại hiểu lầm bạn trai của cô là Charles rồi. Cô nghĩ nếu như không giải thích ngay, về sau sẽ càng thêm hỗn loạn, vì vậy lập tức nói: "Bà ngoại, bà hiểu lầm rồi. Người mà con nói muốn kết hôn không phải Charles, là người khác."

Bà ngoại sững sờ, bàn tay đang định nhận lấy quà tặng của Charles dừng lại giữa không trung, mà bàn tay đưa quà của Charles cũng lúng túng cứng lại ở đó.

Lúc này ba Đào và ba Cốc đánh cờ bên cạnh đều dừng lại nhìn chuyện bên này, mẹ Đào và mẹ Cốc tự mình xuống bếp, đang trong phòng bếp cũng thò đầu ra ngoài.

Đào Y cảm nhận được bây giờ ánh mắt của mọi người trong nhà đều tập trung trên người mình, cô hít một hơi thật sâu, ở đáy lòng tự khuyến khích mình, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói với Bà ngoại: "Bà ngoại, người con muốn sống cùng cả đời là một quân nhân, anh ấy tên là Thẩm Thạc."

"Rầm ——"

Tiếng cờ vây rơi xuống mặt bàn thanh thúy lập tức vang lên trong phòng khách yên tĩnh, tất cả mọi người sợ đến giật mình.

"Ba không đồng ý!" Ba Đào lập tức đứng lên, hầm hừ tức giận, "Ba không cho phép con ở chung một chỗ với kẻ làm lính. Trước đây ba đã nói qua, con đừng nghĩ ba sẽ bỏ qua."

Đào Y bị tiếng rơi của quân cờ vây doạ sợ đến nhịp tim rối loạn bùm bùm, vừa nghe ba nói như thế, trong lòng cô vốn chắc chắn không sao chợt thấy nặng nề.

Mẹ Đào lập tức chạy ra từ phòng bếp, "Ông, ông như vậy sẽ dọa  Y Y."

"Chúng ta quả thật đã chiều hư nó rồi." Ba Đào phiền loạn gãi gãi đầu, sau đó quay về phía Charles nói: "Thằng nhóc cậu phải thêm chút sức, khiến Y Y hoàn toàn cắt đứt với tên lính kia."

Charles có được sự ủng hộ của ba Đào, nhất thời như có thêm sức mạnh, nhưng anh ta còn chưa đáp lại, Đào Y đã trầm mặt nói: "Ba, đời này trừ Thẩm Thạc, con sẽ không gả cho ai hết."

"Con bé này.... Tức chết tôi rồi!" Ba Đào bị Đào Y chọc cho tức giận thở hồng hộc, "Quân nhân thì có gì tốt, hàng năm không ở nhà, xảy ra chuyện gì thì ngay cả người để bàn bạc con cũng không có. Chẳng lẽ con muốn còn trẻ đã làm quả phụ sao?"

Đào Y rướn cổ kiên định nói: "Con có thể theo quân."

"Theo quân?!" Ba Đào cau mày chống nạnh, "Con nghĩ theo quân là đứa bé đi chơi với ông nội à? Ba nuôi con trong lọ mật như vậy, chính là vì để cho con đi chịu khổ trong viện người nhà bộ đội hay sao?"

Đào Y biết ba cô không muốn để cô chịu khổ, nhưng mà như nhân ẩm thủy, lãnh noãn tự tri (con người uống nước thì tự biết ấm lạnh). Huống chi cô thích Thẩm Thạc bởi vì anh là quân nhân, không biết chút gì về quân nhân những cũng nguyện ý chịu khổ.

"Ba, con biết ba là vì tốt cho con." Đào Y bình tĩnh lại, ý vị sâu xa nói, "Chỉ là, con tin tưởng mặc dù con theo quân, Thẩm Thạc cũng sẽ không để con phải chịu khổ. Ba, xin ba tin tưởng ánh mắt của con, cũng xin ba gặ anh ấy đã rồi kết luận lại. Giống như năm đó ba chỉ có hai bàn tay trắng cũng muốn cho mẹ và con cuộc sống tốt nhất, nhất định Thẩm Thạc sẽ cho con cuộc sống tốt nhất."

Ba Đào lập tức yên tĩnh lại, nhìn con gái tự ông một tay thương yêu nuôi lớn, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Không muốn để cho con chịu khổ, lại muốn để cô gả cho người mình thích, chỉ là người trong lòng cô thật sự có thể cho cô cuộc sống tốt nhất sao?

Có lẽ ông quá mức võ đoán. Năm đó lúc ông cưới mẹ Đào Y cũng là một kẻ nghèo hai bàn tay trắng, nếu không phải mẹ vợ tin tưởng ánh mắt của con gái mình, ông đã không thể có gia đình hạnh phúc của mình như bây giờ. Có lẽ ông nên gặp Thẩm Thạc một lần rồi nghĩ xem nên quyết định thế nào.

Ba Đào còn chưa có lên tiếng, bà ngoại đã nói: "Định Bang, người sống cả đời cùng Y Y nhất định phải là người con bé yêu mới có thể hạnh phúc." Nếu Y Y không có ý tứ kia với Charles, như vậy bà cũng không cưỡng cầu nữa.

Bà ngoại nhìn Charles một cái, thấy vẻ mặt anh đầy chán nản, kéo Charles qua, thở dài, nói: "Nghe bà ngoại nói một câu, dưa hái xanh không ngọt, nhất định phải tìm người mình thích sống qua ngày, cuộc sống này mới có sinh sôi có vị."

Charles nhìn khuôn mặt già nua của bà ngoại, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Lúc trước anh ta rất tức giận, chỉ là hiện tại...... Có lẽ nên suy nghĩ lại một chút mới được.

***

Đào Y cho bà ngoại trôi qua sinh nhật không tính là rất vui vẻ, cũng không không coi là vui vẻ. Mặc dù ba cô vẫn không đồng ý để cô gả cho một quân nhân nhưng ít ra cũng đồng ý gặp Thẩm Thạc rồi. Cô rất có lòng tin với Thẩm Thạc, tin tưởng nhất định anh sẽ làm cho ba cô đồng ý.

Đào Y vốn là nói với Thẩm Thạc sẽ ở nhà hai ngày sau sinh nhật của bà ngoại, nhưng cô chỉ ở nhà một buổi tối, không yên lòng về Thẩm Thạc, ngày hôm sau đã quay trở về bệnh viện quân đội ở thành phố N.

Vốn cho là đến phòng bệnh sẽ thấy Thẩm Thạc an tĩnh nằm ở trên giường bệnh, nhìn thấy cô trở lại sẽ lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng cô vừa tới cửa phòng bệnh đã nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã.

"Thẩm Thạc, em là vì anh mới đến bệnh viện quân đội thành phố N, chẳng lẽ anh không biết sao?" Là giọng của Cố Sắt, "Tại sao rõ ràng là anh yêu em, nhiều năm như vậy lại mặc kệ không để ý em? Nếu như không phải vì anh không có câu trả lời, em đã không gả cho La Thanh."

Đào Y chấn động, sững sờ dừng ở cửa, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, trong lòng có chút buồn bực, giống bị một khối đá lớn chặn ngang.

Giọng Thẩm Thạc cực kỳ bình thản, "Cố Sắt, có một số việc là không thể cưỡng cầu. Đã không có tình cảm thì dù miễn cưỡng cũng không có kết quả gì. Bây giờ em đã kết hôn với La Thanh, sống với cậu ta cho tốt."

"Thẩm Thạc!" Tông giọng của Cố Sắt lại cao thêm một bậc, "Làm sao anh có thể máu lạnh như vậy! Em thích anh hai mươi bốn năm, tại sao anh nói một câu không thể cưỡng cầu là có thể gạt bỏ hết? Chẳng lẽ anh thật sự thích Đào Y kia sao? Rõ ràng thời gian cô ta quen anh không dài bằng em, em không tin anh thật sự thích cô ta, em không tin."

Trái tim Đào Y không tự chủ được thót lên tới cổ họng.

Thẩm Thạc kiên định nói: "Anh không thích cô ấy." Trái tim Đào Y thoáng chốc rơi xuống đáy cốc, chua xót mãnh liệt dâng lên. "Anh yêu cô ấy, rất rất yêu."

Đào Y giật mình. Hình như đây là lần đầu tiên Thẩm Thạc nói với người khác là yêu cô, cũng có lẽ là cô không biết, nhưng lần này là Thẩm Thạc nói với Cố Sắt, không biết được chuyện gì xảy ra, lại để cho cô cực kỳ chấn động, cũng hoàn toàn đè tảng đá trong lòng cô xuống.

"Em không tin, em không tin." Trong giọng của Cố Sắt có chút cảm giác dốc cạn cả đáy, "Năm đó anh nói yêu thích em, vì em mà từ chối cả đám cưới với tiểu Cầm, em không tin hiện tại anh không có một chút cảm giác nào với em."

"Thật xin lỗi. Sau khi quen Y Y, anh mới biết năm đó anh chỉ coi em như em gái mà thôi."

"A! Em gái? Tại sao? Hai mươi bốn năm này anh thật sự không có bất kỳ cảm giác nào khác sao?"

"Xin lỗi, từ lúc em ba tuổi đến nhà họ Cố, anh chỉ coi em như em gái."

"Anh....... Không thích em.......... Có phải bởi vì em không phải con gái ruột của nhà họ Cố mà chỉ là con gái nuôi không?"

"Không phải."

"Chính là như vậy! Tất cả mọi người đều biết lúc tôi được nhà họ Cố nhận đuôi vẫn chưa có Cố Cầm, rõ ràng là đứa con gái duy nhất của nhà họ Cố, nhưng năm thứ hai khi Cố Cầm sinh ra, các người đều không thèm để mắt đến tôi. Cố Cầm là thiên kim chân chính của nhà họ Cố, là hòn ngọc quý trên tay ba, đám các người đều chỉ thích nó. Thẩm Thạc, anh nói cho tôi biết, năm đó anh đồng ý làm bạn trai tôi có phải cũng là vì bảo vệ Cố Cầm hay không? Anh không nói với nó chúng ta ở cùng một chỗ, có phải sợ nó đau lòng đúng không?"

"Cố Sắt, em nghĩ nhiều quá rồi."

"Ha, tôi nghĩ nhiều rồi? A! Anh không nói cho nó biết, tôi lại càng muốn nói cho nó biết. Anh không ngờ được chứ gì? Cố Cầm đi tìm anh thật ra là bởi vì tôi nói cho nó biết anh thích tôi. Sau khi anh kết hôn, tất cả mọi người sợ nó đau lòng nên mới nói là anh đi học, đợi nó thi lên đại học, sau khi tốt nghiệp đại học thì mới đính hôn, mà tôi cố tình muốn phá vỡ giấc mộng của nó."

"........"

"Thứ mà tôi không có, nó cũng đừng mong lấy được."

"....... Cố Sắt, chuyện đã qua lâu như vậy, bây giờ em đã kết hôn với La Thanh. La Thanh là người đàn ông rất có trách nhiệm, đừng nghĩ chuyện khác, cứ sống với cậu ta cho tốt."

"Nhưng tôi không yêu anh ta, người tôi yêu chính là anh."

"....... Xin lỗi."

Đào Y thở dài, vừa định đẩy cửa đi vào cắt đứt bọn họ, bên cạnh lại có một cánh tay với làn da màu cổ đồng vươn tới, cô sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn lại theo bản năng, "La Thanh?!"
Bình Luận (0)
Comment