~ PHÁT HIỆN TRÊN SÂN THƯỢNG ~
Việt Tinh Văn nhanh chóng báo cảnh sát, giọng nói không có chút lo lắng nào: "Xin chào, tôi phát hiện một người đàn ông ngã lầu chết ở cao ốc Tinh Hải, thi thể mắc trên bảng quảng cáo tầng ba..."
Đồng chí nhận điện thoại ghi lại địa điểm, nói rằng họ sẽ tới đó ngay.
Việt Tinh Văn ngắt điện thoại, nói với đồng đội: "Qua bên cạnh đứng."
Vẻ mặt Lam Á Dung và Lâm Mạn La đều hơi tệ, máu tươi hòa lẫn nước mưa dội xuống đầu, trải nghiệm này chắc chắn là ác mộng với các cô gái! Việt Tinh Văn hít sâu một hơi bình tĩnh lại, cậu giương ô lên đỉnh đầu, kéo hai người đứng cạnh bên cạnh, rồi mới ngẩng đầu nhìn lên trên...
Dưới cơn mưa tầm tã, họ nương nhờ ánh sáng từ đèn đường xung quanh mà nhìn lên, người chết Châu Tử Dương mặc bộ thể thao màu đen, cách ăn mặc khác hẳn với khi gặp ở văn phòng luật sư vào ban ngày.
Việt Tinh Văn nhớ khi cậu gặp luật sư Châu ở văn phòng, anh ta mặc bộ vest màu xám, phối với giày da sáng loáng, bên trong áo vest là áo sơ mi trắng và cà vạt kẻ sọc, anh ta thắt chiếc thắt lưng hàng hiệu, tóc chải gọn gàng, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ cơ xa xỉ – Nhìn vào cách ăn mặc đã thấy được dáng vẻ trí thức tinh anh của một người thành công.
Nhưng lúc này, luật sư Châu chết ở cao ốc Tinh Hải lại không còn vẻ tinh anh như ban ngày nữa, tóc anh ta bị nước mưa xối tán loạn như cỏ dại, mắt trợn trừng trừng, mặt đầy vết máu, nhếch nhác vô cùng.
Việt Tinh Văn chau mày nhìn lên sân thượng: "Anh ta bị người khác đẩy xuống phải không?"
Lam Á Dung tán thành, nói: "Nếu bài thi yêu cầu chúng ta giải được bí ẩn cái chết của luật sư, chắc chắn anh ta không phải tự sát."
Lâm Mạn La nói: "Có lẽ hung thủ đã thoát khỏi hiện trường rồi."
Ba người Việt Tinh Văn ở tầng 33 khu căn hộ Tinh Hải ở con phố đối diện, cậu nhìn ra cửa sổ thấy có người rơi xuống, sau đó lập tức liên lạc với Lâm Mạn La và Lam Á Dung, cùng nhau xuống dưới điều tra.
Vì khi ấy thang máy đang ở tầng 1, đợi thang máy từ tầng 1 lên tầng 33, sau đó họ đi thang máy xuống, băng qua đường cái đến cổng cao ốc Tinh Hải, mất tất cả 10 phút. Họ tìm thi thể quanh cổng cao ốc mất thêm 5 phút nữa, sau đó mới phát hiện thi thể trên đỉnh đầu.
Việt Tinh Văn nói: "Từ khi chúng ta nhìn thấy Châu Tử Dương rơi xuống đến khi phát hiện thi thể, mất tổng cộng 15 phút, nếu hung thủ đã chuẩn bị từ trước, 15 phút đủ cho hắn ta chạy trốn."
Khi ấy Việt Tinh Văn cố ý xem đồng hồ, tính toán thời gian vô cùng rõ ràng.
Lam Á Dung khó hiểu nhìn cổng cao ốc Tinh Hải: "Nhưng cửa chính tòa văn phòng này vẫn khóa, hung thủ leo lên bằng cách nào, sau đó tẩu thoát theo đường nào?"
Lâm Mạn La phỏng đoán: "Có khi nào hắn đạp lên đường ống điều hòa, leo lên trên từ vách tòa nhà không?"
Việt Tinh Văn tới mặt bên tòa nhà kiểm tra cục nóng điều hòa của cả cao ốc, cậu phát hiện cục nóng điều hòa của từng tầng đều được xếp thẳng hàng, quả thật những kẻ cao lớn chân dài, giỏi leo trèo có thể leo lên từng tầng nhờ cục nóng điều hòa, nhưng Châu Tử Dương rơi xuống từ tầng 40, leo từ tầng 1 lên tầng 40 không dễ dàng đến thế, trừ phi hung thủ có thể vượt nóc băng tường.
Điều khiến Việt Tinh Văn nghi hoặc hơn nữa là: "Dù hung thủ có leo lên dọc theo cục nóng điều hòa, vậy Châu Tử Dương thì sao? Hung thủ không đến mức bắt anh ta trèo chung với mình chứ?"
Vì sao Châu Tử Dương lại xuất hiện ở sân thượng cao ốc lúc nửa đêm, còn thay một bộ thể thao cho dễ vận động thế này? Cửa chính cao ốc bị khóa, anh ta vào trong bằng cách nào?
Nghi ngờ chồng chất, tạm thời Việt Tinh Văn cũng không nghĩ ra lời giải thích hợp lý, cậu bèn nhắn tin cho Giang Bình Sách: "Các cậu sắp tới chưa?"
Giang Bình Sách trả lời: "Sắp rồi."
Việt Tinh Văn nhận được tin nhắn không lâu, đã nghe tiếng còi xe cảnh sát vang lên đằng xa, cậu thấp giọng nói: "Hai chị về trước đi, em ở lại hiện trường làm nhân chứng là đủ, đêm hôm ba người cùng xuất hiện ở hiện trường, ngược lại khó giải thích hơn."
Hai người không hề nghi ngờ quyết định của Việt Tinh Văn, lập tức xoay người rời đi.
0 giờ 30 phút đêm, mưa như trút nước, trên đường không một bóng người qua lại, xe cộ cũng rất ít.
Tiếng còi xe xé rách màn đêm yên tĩnh, không lâu sau, hai chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa tòa nhà Tinh Hải, một đoàn người che ô màu đen xuống xe. Đi đầu là một người đàn ông trung niên râu quai nón, mặc quần bò với chiếc áo jacket bằng da, cách ăn mặc rất tùy ý, theo sau chú ta có vài đồng nghiệp khác, và... Giang Bình Sách.
Việt Tinh Văn bắt được tầm mắt của Giang Bình Sách giữa màn mưa.
Nam sinh mặc đồng phục xanh lam, vóc người thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng mà nghiêm nghị, bộ đồng phục cảnh sát tôn lên vẻ cấm dục khó gần của hắn, mặt mày cũng có vẻ đĩnh đạc hơn nhiều.
Hắn nhanh chân đến trước mắt Việt Tinh Văn, phát hiện cậu chỉ mặc độc một chiếc sơ mi mỏng, dù đang cầm ô, nhưng quần áo đã bị nước mưa xối ướt từ lâu, tóc cũng dính lên mặt, thoạt trông như một con gà nhúng nước ướt sũng.
Hai người đều không nói gì, chỉ trao nhau một ánh mắt.
Người đàn ông râu quai nón nhìn lên biển quảng cáo tầng ba, chú ta giơ đèn pin chiếu lên, người chết trợn trừng mắt, máu me đầy mặt, cảnh tượng ấy đập vào mắt mọi người, tiếng hít khí vang lên xung quanh, người đàn ông vừa cầm đèn pin quan sát xung quanh, vừa trầm giọng nói: "Cậu báo cảnh sát à?"
Việt Tinh Văn lễ phép nói: "Vâng ạ."
Người đàn ông cũng không buồn quay đầu nhìn Giang Bình Sách, nói: "Tiểu Giang, cậu hỏi thăm tình hình từ nhân chứng. Tiểu Lưu, Tiểu Triệu, lập tức phong tỏa hiện trường, gọi bảo vệ mở cửa!"
Đội trưởng đội hình sự đầy ắp kinh nghiệm, nhanh chóng phân công công việc.
Cạnh đó, Giang Bình Sách kẹp cán ô dưới nách, tay trái lấy sổ tay ra, tay phải cầm chiếc bút máy màu đen, thấp giọng hỏi Việt Tinh Văn: "Cậu tên gì? Phát hiện thi thể lúc nào? Sao lại đi qua đây lúc nửa đêm?"
Việt Tinh Văn phối hợp nói: "Tôi là Việt Tinh Văn, ở khu căn hộ Tinh Hải đối diện, khoảng 12 giờ đêm, tôi không ngủ được nên ngồi cạnh cửa sổ ngắm mưa, bỗng nhiên trông thấy có người rơi xuống ở cao ốc Tinh Hải đối diện, tôi tò mò quá bèn xuống xem thử, phát hiện có một thi thể treo trên biển quảng cáo tầng ba, sau đó thì báo cảnh sát."
Ngòi bút của Giang Bình Sách dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu tận mắt trông thấy có người rơi xuống."
Việt Tinh Văn gật đầu: "Đúng vậy."
Giang Bình Sách: "Lúc đó cậu có thấy có ai khác trên sân thượng không?"
Việt Tinh Văn: "Mưa to quá, tôi không nhìn rõ sân thượng đối diện có người không, nhưng tôi chắc chắn anh ta rơi xuống từ sân thượng, trùng hợp lúc đó tôi đang nhìn cao ốc Tinh Hải đối diện mà."
Hai người một hỏi một đáp, vô cùng ăn ý, thật ra là đang nói cho đội trưởng Lâm nghe.
Quả nhiên, đội trưởng Lâm nghe vậy lập tức quay lại hỏi: "Cậu biết nạn nhân à?"
Việt Tinh Văn đáp: "Hình như là luật sư Châu Tử Dương ở văn phòng luật Minh Huy chúng tôi."
Đội trưởng Lâm cau mày nhìn lên thi thể trên tầng 3, nói: "Nhanh chóng đưa thi thể xuống!"
Ngay lúc này, bảo vệ trực đêm bị đánh thức, càu nhàu ra mở cửa, một nhóm cảnh sát kéo vào, đội trưởng Lâm đích thân dẫn Giang Bình Sách lên sân thượng, những người khác thì lên tầng ba đưa thi thể xuống.
Sân thượng.
Tòa cao ốc 40 tầng, đứng từ nơi này có thể thấy rõ cảnh đêm xung quanh, thành phố giữa cơn mưa như được phủ thêm một lớp sương mù, Giang Bình Sách che ô theo sát phía sau đội trưởng Lâm, bên cạnh còn có một đồng nghiệp phụ trách chụp hiện trường đi theo.
Đội trưởng Lâm soi đèn pin kiểm tra một lượt, đoạn nói: "Mưa to trôi hết dấu vết trên sân thượng rồi, không thấy một dấu chân nào trên sân thượng nữa." Chú ta đi tới lan can, nhìn xuống, "Nếu rơi xuống từ chỗ này, sẽ rơi đúng vào biển quảng cáo."
Người đàn ông dừng một lát, nói: "Tìm xung quanh xem sao."
Giang Bình Sách bước lên, mở đèn pin tìm manh mối không sót chỗ nào.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một chiếc vòng cổ màu bạc trên lan can, chiếc vòng đó rất mảnh, ở giữa là mặt dây bằng kim cương, trong đêm mưa đen kịt, khi ánh sáng đèn pin quét qua sợi dây, mặt dây kim cương sẽ lóe lên ánh mắt bắt mắt.
Giang Bình Sách lập tức nói: "Thầy, ở đây có một sợi dây chuyền."
Đội trưởng Lâm vội vàng đi qua cầm nhíp gắp vật chứng lên, khó hiểu nói: "Dây chuyền của phụ nữ?"
Đồng nghiệp phụ trách chụp ảnh bên cạnh nhanh nhẹn chụp lại vài hình, đội trưởng Lâm bỏ dây chuyền vào túi đựng vật chứng, ba người đi một vòng quanh sân thượng, không phát hiện gì thêm, bèn xuống lầu.
Đội trưởng Lâm nói với bảo vệ: "Trích camera ở tòa nhà Tinh Hải khoảng 12 giờ đêm giúp tôi."
Bảo vệ biết có người chết bên ngoài, sợ tái cả mặt, lập tức trích camera, tuy nhiên, khoảng 12 giờ đêm, tầng một cao ốc Tinh Hải trong camera rất trống trải, không một bóng người, thang máy cũng chưa từng hoạt động.
Đội trưởng Lâm khó hiểu chau mày, "Sao lại camera cho tôi."
Xem ra phải về xem lại kỹ càng.
Đúng lúc này, có một chiếc xe dừng trước cửa tòa nhà Tinh Hải, trên xe có đánh dấu chữ "thập", một pháp y trẻ tuổi khoác áo blouse trắng xuống xe, sau lưng anh ta là một người sắc mặt hơi tái... Đó là Tân Ngôn.
Việt Tinh Văn nhìn Tân Ngôn, vẻ mặt cậu ta lạnh lùng, giả vờ không quen biết cậu, đỡ cáng cứu thương từ trên xe xuống cùng "sư phụ", sau đó đặt lên một bậc thềm khô ráo tránh nước mưa trước cửa cao ốc.
Thi thể cũng được mấy cảnh sát hợp sức đưa xuống, pháp y kiểm tra sơ bộ, nói: "Chẩn đoán sơ bộ nguyên nhân tử vong là vỡ xương sọ dẫn đến xuất huyết não, thời gian tử vong trong nửa tiếng, trên người không phát hiện thương tích nào khác, kết quả chính xác hơn phải đưa về giải phẫu mới biết được."
Đội trưởng Lâm gật đầu, "Đưa thi thể về rồi tính."
Chú ta quay lại hỏi mấy người đưa thi thể xuống: "Có phát hiện gì trên biển quảng cáo tầng ba không?"
Mấy đồng nghiệp nói: "Không có gì hết, ngay cả vết máu cũng bị mưa xối trôi mất rồi."
Mưa to quả thật có thể che giấu rất nhiều bằng chứng phạm tội, đội trưởng Lâm vuốt cái cằm đây râu, "Điện thoại của nạn nhân đâu?"
Đồng nghiệp đáp: "Không tìm thấy."
Một đồng nghiệp khác tích cực nói: "Tìm cả thùng rác xung quanh rồi, không phát hiện điện thoại của anh ta."
Đội trưởng Lâm im lặng một hồi, nói: "Quay về trước đã, ngày mai sẽ điều tra quan hệ xã hội của người chết." Chú ta nhìn sang Việt Tinh Văn, "Phiền cậu về đội làm một bản khai giúp chúng tôi."
Việt Tinh Văn về đội hình sự cùng họ.
Khi lấy lời khai, cũng là Giang Bình Sách và đội trưởng Lâm cùng vào phòng lấy cung. Có Bình Sách trước mặt, Việt Tinh Văn không căng thẳng một chút nào, cậu nói lại chi tiết quá trình báo cảnh sát của mình, nói xong, cậu bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, bèn nói: "Phải rồi, khoảng sáu giờ tối nay, lúc tôi chuẩn bị tan làm, đã nghe thấy luật sư Châu nói chuyện điện thoại ở góc cầu thang, nghe giọng có vẻ bực mình."
Việt Tinh Văn hắng giọng, nhại lại giọng Châu Tử Dương lúc đó: "Đủ rồi, tôi không muốn nói nhiều nữa! Nếu cô không phục phán quyết của tòa án thì cứ việc kháng án, nhưng tôi dám chắc kết quả kháng án cũng vậy thôi! Cô muốn lãng phí thời gian thì tùy cô." Cậu có trí nhớ đáng kinh ngạc, thuật lại những gì Châu Tử Dương nói lúc đó, không sai một chữ.
Đội trưởng Lâm nhướn mày, "Cậu có biết gần đây Châu Tử Dương từng nhận vụ nào không?"
Việt Tinh Văn lắc đầu, "Tôi chỉ là sinh viên thực tập mới đến thôi, không rõ chuyện của luật sư Châu lắm."
Đội trưởng Lâm hỏi cậu rất nhiều chi tiết nhỏ, Việt Tinh Văn bình tĩnh trả lời từng câu.
Khi lấy lời khai xong đã hơn một giờ sáng rồi.
Giang Bình Sách đích thân tiễn Việt Tinh Văn ra ngoài.
Đến cửa, cuối cùng Giang Bình Sách mới có cơ hội nói chuyện riêng với Việt Tinh Văn, hắn đè thấp giọng, ánh mắt dịu dàng đến lạ, "Quần áo cậu ướt hết rồi, lúc về nhanh chóng tắm nước ấm, uống một cốc nước ấm rồi ngủ, đừng để bị cảm."
Việt Tinh Văn cười nói: "Vâng, thưa cảnh sát Giang."
Giang Bình Sách nghe cậu gọi vậy, sững sờ một chốc, rồi nói: "Tôi chỉ là cảnh sát thực tập thôi."
Việt Tinh Văn quan sát hắn, khen ngợi: "Trang phục kiểu này hợp với khí chất của cậu cực kỳ."
Giang Bình Sách nhìn bộ dạng ướt sũng của cậu, chau mày nói: "Mau về đi, nghỉ ngơi sớm. Bên đội hình sự có tôi rồi, có tiến triển gì sẽ nhắn tin cho cậu."
Việt Tinh Văn gật đầu, hỏi: "Tối nay cậu không định ngủ à?"
Giang Bình Sách nói: "Có lẽ đội trưởng Lâm và mấy người khác vẫn tăng ca, tôi nghe xem có manh mối gì không."
Việt Tinh Văn cũng không tiện ở đây làm phiền hắn, bèn xoay người đi tới bên đường, Giang Bình Sách bắt một chiếc taxi cho cậu, tận mắt nhìn cậu lên xe rồi mới quay về văn phòng.
Tối nay Kha Thiếu Bân và Tần Miểu cũng không về, ở lại đội hình sự trực đêm, ba người gặp nhau trao đổi một lát, Kha Thiếu Bân nhỏ giọng nói: "Dây chuyền rơi ở hiện trường, chẳng lẽ hung thủ là con gái?"
Giang Bình Sách nghiêm túc nói: "Vẫn chưa xác định được, hiện giờ có quá ít manh mối, ngày mai phải điều tra rõ quan hệ xã hội của luật sư Châu, còn nữa, người gọi điện thoại cho anh ta mà Tinh Văn nói cũng rất quan trọng."
Có điều, điện thoại của người chết đã biến mất, rốt cuộc là ai gọi điện thoại cho anh ta?
~ HAI KẺ HIỀM NGHI ~
Văn phòng đội hình sự khu Thanh Đường.
Đội trưởng Lâm Nguy phóng to camera trên màn hình máy tính, theo dõi cẩn thận, khoảng 12 giờ đêm camera không ghi lại bất kỳ ai ra vào cao ốc, vậy nên chú ta lùi thời gian về trước, xem bắt đầu từ thời điểm tan tầm.
Cao ốc Tinh Hải là một tòa văn phòng tổng hợp cao 40 tầng, có không ít công ty và phòng làm việc thuê văn phòng tại đây.
Thông thường, hầu hết các đơn vị đều tan làm vào sáu giờ tối, nhưng có vài công ty mạng làm việc theo chế độ 996, tăng ca đến 9 giờ cũng là chuyện bình thường. Thường thì cao ốc Tinh Hải sẽ khóa cửa vào đúng 10 giờ tối, nếu có công ty nào định làm thêm sau 10 giờ cần phải báo trước với bảo vệ.
Hôm qua là thứ tư, không có đơn vị nào tăng ca sau 10 giờ.
Lâm Nguy rót một tách cà phê cho tỉnh táo, vừa uống vừa xem, chú ta xem bắt đầu từ giờ tan tầm lúc 6 rưỡi, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy ba người Việt Tinh Văn, Lam Á Dung, Lâm Mạn La đi cùng nhau ra khỏi tòa nhà, người chết Châu Tử Dương cũng xuống cùng thang máy với họ.
Lâm Nguy ấn nút dừng, hỏi: "Tiểu Giang, cậu nghĩ sao?"
Giang Bình Sách nói: "Người báo án Việt Tinh Văn là thực tập sinh văn phòng luật Minh Huy, cậu ấy nói giờ tan tầm hôm qua có vô tình nghe thấy người chết đang nghe điện thoại ở góc cầu thang, có nhắc đến 'không phục thì cứ việc kháng án'. Có lẽ lúc đó Việt Tinh Văn đang chờ thang máy trước cửa bên cạnh góc cầu thang, người chết gọi điện xong, đi cùng thang thang máy với cậu ấy, về thời gian thì rất hợp lý."
Lâm Nguy đăm chiêu nhìn camera an ninh: "Cậu cảm thấy Việt Tinh Văn không đáng nghi?"
Giang Bình Sách quyết đoán nói: "Đương nhiên không. Nếu cậu ấy là hung thủ thì không thể báo án ngay khi đó được. Hơn nữa, cậu ấy là một thực tập sinh, hôm nay mới đến văn phòng luật thực tập, căn bản không có động cơ gϊếŧ hại luật sư Châu."
Lâm Nguy gật đầu, xem tiếp đoạn sau.
Từ 6 đến 7 giờ là giờ cao điểm tan tầm ở cao ốc Tinh Hải, trong video người qua kẻ lại, còn có rất nhiều nhân viên giao hàng ra vào, không phát hiện người nào đặc biệt. Cho đến khoảng 8 giờ, phần lớn các đơn vị đều đã tan làm, sảnh tòa nhà cũng dần trống trải hơn.
Lâm Nguy nhìn khu sảnh vắng người trong màn hình, chú ta ngáp một cái, tua nhanh gấp bốn lần.
Giang Bình Sách cũng ngồi cạnh chú ta, chăm chú nhìn màn hình.
Sảnh lớn không một bóng người, thỉnh thoảng có bảo vệ đi qua đi lại, đèn khắp tòa nhà đều tắt.
Mãi đến lúc 9 giờ 50 phút tối, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong camera, người đó mặc đồ thể thao màu đen, đi giày thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai, tay kéo một chiếc valy màu đen, bước chân vội vàng đi vào thang máy.
Vì lúc ấy bảo vệ không ở cửa, nên không phát hiện ra hắn.
Lâm Nguy lập tức dừng lại, phóng to màn hình, Giang Bình Sách cũng ngồi thẳng lại: "Là Châu Tử Dương?"
Đội trưởng Lâm trích camera an ninh trong thang máy, quả nhiên họ trông thấy Châu Tử Dương vào trong, ấn tầng 40.
Giang Bình Sách chau mày nói: "Hóa ra anh ta lẻn vào tòa tòa trước khi khóa cửa lúc 10 giờ, bảo vệ không chú ý đến anh ta nên khóa cửa đúng giờ, anh ta vẫn ở trong cao ốc Tinh Hải, đến 12 giờ mới đi thang bộ lên sân thượng. Nói không chừng hung thủ cũng chưa từng rời khỏi tòa nhà, đêm đó hắn ở lại trong cao ốc Tinh Hải, đợi Châu Tử Dương xuất hiện rồi đẩy anh ta xuống?"
Sau khi khóa cửa không còn ai vào nữa, vậy nên chỉ có hai cách giải thích...
Thứ nhất là hung thủ trèo lên từ đường dây điều hòa bên cạnh tòa nhà, tòa nhà này cao 40 tầng, muốn leo lên sân thượng rất khó.
Thứ hai là hung thủ chưa từng rời khỏi cao ốc Tinh Hải. Như vậy dù tòa nhà có khóa cửa hay không, hắn ta cũng có thể leo lên sân thượng khi đêm khuya vắng người, đẩy Châu Tử Dương xuống.
Đội trưởng Lâm tán thành: "Lát nữa điều tra thêm ghi chép ra vào tòa nhà Tinh Hải, xem hôm qua có ai không rời khỏi tòa nhà không."
Giang Bình Sách xem camera an ninh với đội trưởng Lâm đến ba giờ sáng, không phát hiện thêm gì khác, hắn bèn mặc nguyên đồng phục ngủ trên sô pha trong phòng trực.
Hôm sau, Việt Tinh Văn gọi Lâm Mạn La và Lam Á Dung, khi ba người cùng đến văn phòng luật làm việc thì cảnh sát đã có mặt rồi, cảnh sát đến đây còn sớm hơn họ, trực tiếp xông vào văn phòng của người chết Châu Tử Dương.
Đồng nghiệp trong văn phòng đều có vẻ khó hiểu.
Cơn mưa đêm qua đã cuốn sạch vết máu tại hiện trường, vậy nên, sáng nay khi mọi người đến làm hoàn toàn không nhận ra từng có án mạng xảy ra tại tòa nhà này. Cho đến khi cảnh sát bắt đầu tra hỏi từng người về Châu Tử Dương, mọi người mới nhận ra rằng – Có thể luật sư Châu đã gặp chuyện rồi.
Nữ luật sư thân thiết nhất với Châu Tử Dương nói: "Luật sư Châu học cùng khóa với tôi, năm đó cậu ta là thủ khoa đầu vào đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang, thành tích vẫn luôn đứng đầu toàn khóa, quan hệ với mọi người khi đi học cũng rất tốt, sau đó yêu nhau rồi kết hôn với hoa khôi trường Lưu Lan, sau khi tốt nghiệp thì ký với văn phòng luật sư Minh Huy, thành tích công việc rất nổi trội, những vụ cậu ta nhận 80% sẽ thắng."
Đội trưởng Lâm hỏi: "Ngoài đời có từng kết thù kết oán với ai không?"
Nữ luật sư lắc đầu nói: "Cậu ta đối xử với mọi người rất gần gũi, quan hệ với đồng nghiệp trong văn phòng cũng rất tốt, tôi không nghĩ được cậu ta lại có thù oán với ai."
Cảnh sát hỏi thăm một lượt các đồng nghiệp khác trong văn phòng, hầu hết mọi người đều nói rằng tính cách Châu Tử Dương rất tốt, quan hệ xã hội không tệ, còn thường xuyên mời mọi người trà sữa, các đồng nghiệp làm việc với nhau rất hòa thuận.
Chỉ có một nữ luật sư lén lút nói với đội trưởng Lâm: "Tháng 3 năm ngoái, tôi có thấy luật sư Châu cãi nhau với luật sư Tề, hình như là luật sư Châu giành một khách lớn của luật sư Tề, hôm đó luật sư Tề còn đăng bài lên mạng, nói có những người đúng là thích ra vẻ tử tế, khiến người ta buồn nôn."
Luật sư Tề? Giang Bình Sách ghi lại tên người này vào sổ.
Đội trưởng Lâm nhanh chóng tìm được hắn ta, luật sư tên Tề Chiếu này cắt đầu đinh, đeo kính gọng bạc, thoạt trông rất thông minh tài cán, chỉ có điều tính tình hơi nóng nảy. Sau khi nghe câu hỏi của đội trưởng Lâm, hắn ta trầm mặt nói: "Trước giờ tôi vẫn luôn làm cố vấn pháp vụ cho tập đoàn Kim Tinh, năm ngoái tập đoàn đó đột nhiên đổi cố vấn thành Châu Tử Dương, tôi chẳng biết gì hết, đến khi đâu vào đó rồi tôi mới được biết."
Tập đoàn Kim Tinh là công ty công nghệ lớn nhất thành phố, lợi nhuận hàng năm lên đến vài tỷ, bị hẫng mất một khách hàng quan trọng như vậy, luật sư Tề khó tránh khỏi oán hận trong lòng.
Giang Bình Sách hỏi: "0 giờ đêm hôm qua, anh ở đâu?"
Luật sư Tề: "Ngủ ở nhà."
Giang Bình Sách: "Có ai làm chứng cho anh không?"
Luật sư Tề bực dọc cào tóc, "Tôi độc thân, ngủ một mình thì làm chứng kiểu gì?!"
Đội trưởng Lâm cười, hỏi thẳng một câu, "Châu Tử Dương cướp khách hàng của anh, có phải anh vẫn luôn hận anh ta không?"
Luật sư Tề bỗng sừng sộ: "Tôi ghét cậu ta thì đúng thật! Nhưng tôi là luật sư, học đầy bụng pháp luật, có ghét hơn nữa cũng không thể gϊếŧ cậu ta được! Bỏ cả tương lai của mình vì loại người này không đáng."
Đội trưởng Lâm sắc bén nói: "Tôi có hỏi anh có gϊếŧ anh ta không đâu, sao anh biết... anh ta đã chết?"
Luật sư Tề sững sờ, vẻ bối rối chợt thoáng qua mắt hắn ta, nhưng hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Mới sáng ra mấy anh đã vào phòng làm việc của cậu ta, còn hỏi mọi người chuyện của Châu Tử Dương, mấy anh là cảnh sát hình sự đúng không? Nếu cảnh sát đã vào cuộc, chắc chắn là có người chết. Nếu chỉ đơn giản là án mất tích, chưa đủ 24 giờ thì chưa thể lập hồ sơ."
Hắn ta nói không sai. Chiều qua Châu Tử Dương vẫn ở trong văn phòng, mọi người đều nhìn thấy, sáng nay cảnh sát đã đến tận nơi, tất nhiên không phải mất tích, khả năng lớn nhất là anh ta đã chết, hoặc vướng vào vụ gϊếŧ người nào đó.
Sau đó, có thêm một luật sư thực tập tiết lộ: "Sau giờ làm mấy hôm trước, tôi làm rơi đồ nên quay lại lấy, vô tình nhìn thấy luật sư Châu ôm một cô gái vào văn phòng anh ta, cô gái đó hình như là nhà thiết kế trẻ Trần Nguyệt Cầm làm việc ở văn phòng thiết kế Nguyệt Quang tầng dưới, tôi chỉ thấy hai người họ cùng vào phòng làm việc, những chuyện khác thì tôi không biết!"
Đội trưởng Lâm hỏi: "Trần Nguyệt Cầm? Bình thường cô ấy có hay tới văn phòng luật các cậu không?"
Luật sư thực tập nói: "Chưa từng tới, lúc tôi thấy cô ấy cũng thắc mắc, còn tưởng cô ấy gặp vấn đề gì với pháp luật nên nhờ luật sư Châu tư vấn, nhưng mà... Luật sư Châu khoác vai cô ấy, trông hai người thân thiết lắm."
Nói cách khác, rất có thể Châu Tử Dương nɠɵạı ŧìиɦ.
Đội trưởng Lâm cử người xuống văn phòng thiết kế Nguyệt Quang hỏi chuyện Trần Nguyệt Cầm, đối phương nhất quyết nói không thân luật sư Châu, mới tìm anh ta một lần, chỉ là để tư vấn pháp luật, bởi vì chị cô ta muốn ly hôn, đang chuẩn bị ra tòa.
Cuộc điều tra tại văn phòng luật kéo dài thêm hai tiếng.
Đội trưởng Lâm hỏi rất kỹ càng, Giang Bình Sách đứng cạnh nghe, ghi lại hai nhân vật hiềm nghi chủ chốt: Tề Chiếu, Trần Nguyệt Cầm. Người trước có mâu thuẫn trong công việc với Châu Tử Dương, người sau đang có quan hệ mờ ám với Châu Tử Dương, đều có động cơ gây án. Hơn nữa, đêm qua hai người này đều không có bằng chứng ngoại phạm.
Nhưng, Giang Bình Sách cảm thấy vụ án này không đơn giản như vậy.
Trước mắt, điện thoại của Châu Tử Dương đã thất lạc, họ cũng chưa kết luận được chủ nhân chiếc dây chuyền trên sân thượng, hơn nữa, chiếc valy họ thấy trong camera an ninh hôm qua cũng chưa tìm thấy. Châu Tử Dương kéo valy vào cao ốc Tinh Hải, vậy chắc chắn chiếc valy đó rất quan trọng.
Khi cảnh sát quay lại văn phòng, Kha Thiếu Bân cũng đang ở đó, xử lý dữ liệu trong máy tính người chết.
Đội trưởng Lâm hỏi: "Phá được mật mã ngăn kéo chưa?"
Kha Thiếu Bân nói: "Mã sáu số, cần chút thời gian."
Đội trưởng Lâm: "Nhanh nhất có thể giúp tôi."
Kha Thiếu Bân ngồi đó phá khóa, Giang Bình Sách và những người khác cùng tìm manh mối trong văn phòng, diện tích của phòng làm việc này xấp xỉ 100 mét vuông, trang trí xa hoa vô cùng, sau bàn làm việc là một giá sách kín tường, trên đó hầu như toàn là sách liên quan đến pháp luật, Giang Bình Sách cẩn thận quan sát sách, bỗng nhiên, hắn chú ý đến một ô vuông trên giá.
Xung quanh khoảng vuông đó có chút bụi, ở giữa lại vô cùng sạch sẽ, dường như vốn dĩ có thứ gì đó đặt ở đây, rồi bị người khác mang đi? Nhìn hình dáng có vẻ là vật dài mảnh. Giang Bình Sách vô cùng nhạy cảm với hình học, hắn bắt đầu liên tưởng...
Đặt trên giá sách, để lại dấu vết dài mảnh, là thứ gì đây? Khung ảnh?
Vì thứ này đã bị lấy đi, để trống khoảng vuông này, Giang Bình Sách cũng không thể xác định.
Đúng lúc này, tiếng Kha Thiếu Bân vọng tới từ bên cạnh: "Đội trưởng Lâm, đã phá được mật mã rồi."
Giang Bình Sách lập tức đi qua, nhìn thấy Kha Thiếu Bân mở ngăn kéo...
Trong ngăn kéo chất đầy tiền mặt.
Từng xấp tiền giấy, cộng tất cả có lẽ cũng tới vài trăm nghìn.
Giang Bình Sách khó hiểu nói: "Nhiều tiền như vậy mà không gửi ngân hàng, lén lút khóa trong ngăn kéo, liệu có phải thu lợi phi pháp không?"
Sau đó, giọng một đồng nghiệp vang lên phía sau, "Đội trưởng, tìm thấy valy rồi!"
Trong phòng thay đồ ở góc văn phòng có một cánh cửa ngầm, sau khi kéo ra là một nhà kho, trong đó quả nhiên có một chiếc valy màu đen, giống hệt chiếc xuất hiện trong camera an ninh.
Đội trưởng Lâm nhướn mày, "Mở ra xem."
Valy không khóa mã, Giang Bình Sách cúi người mở khóa...
Trong valy cũng là từng xấp tiền xếp ngay ngắn, còn có hai tờ chi phiếu giá trị lớn, tổng kim ngạch lên đến hơn 5 triệu.
Đội trưởng Lâm đăm chiêu xoa cằm, "Anh ta mang nhiều tiền mặt đến văn phòng như vậy làm gì?"