~ PHÂN TÍCH ĐỘNG CƠ GÂY ÁN, MỌI NGƯỜI LOAD LẠI BỘ NHỚ ~
Hai tiếng sau, ký túc xá công nhân vẫn vô cùng yên ổn, không có công nhân nào gặp chuyện vì ăn đồ của nhà ăn, lúc này mọi người mới yên tâm ăn thức ăn họ đóng gói về.
Gần 10 giờ, Việt Tinh Văn hỏi Tần Lộ: "Ông Bành kia kết bạn với cậu chưa?"
Tần Lộ đáp: "Tớ gửi tin nhắn kết bạn rồi, mãi vẫn chưa thấy trả lời. Nếu ông ấy thật sự tới nước M, bên đó hẳn đang là 10 giờ sáng, chắc chắn ông ấy đã dậy rồi, tớ đoán, có lẽ ông ấy gặp chuyện rồi?"
Tần Miểu bình tĩnh nói: "Đột ngột chặn tất cả mọi người, kết bạn lại không được duyệt, nói không chừng ông ta đã không còn trên đời nữa, điện thoại đang ở trong tay hung thủ."
Việt Tinh Văn cũng thấy khả năng này rất lớn, cậu hỏi: "Đàn chị Lâm, các chị có tra được phương thức liên hệ với hai công nhân từ chức còn lại không? Gọi thử xem sao."
Lâm Mạn La đáp: "Chị Lam đã chụp hết hồ sơ rồi, hay là chúng ta lập một nhóm chat, gửi vào trong đó."
Mỗi công nhân trong nhà máy đều được phát một chiếc điện thoại, dùng một kiểu dáng, có thể thấy là nhà máy mua hàng loạt. Việt Tinh Văn gõ số điện thoại của mình vào kênh nhóm, bảo mọi người đều kết bạn với cậu, sau đó cậu lập một nhóm, Lam Á Dung bèn gửi hình vào đó.
Hồ sơ công nhân ở phòng nhân sự cho biết, ba người Bành Dũng, Dịch Kiện Cường, Trình Đức cùng vào nhà máy hóa chất 25 năm trước, đợt đó có 7 người cùng vào nhà máy, 5 nam 2 nữ, ngoài 3 người lần lượt "từ chức" ra, trong 4 công nhân còn lại vẫn còn 1 nữ 2 nam đang làm việc tại nhà máy, người còn lại đã bị bệnh qua đời năm ngoái.
Hồ sơ của các công nhân cùng đợt cũng được Lam Á Dung chụp lại, gửi vào nhóm chat.
Kha Thiếu Bân nói: "Tần Lộ, cậu đã thử gọi cho mấy công nhân từ chức chưa?"
Tần Lộ trả lời cậu: "Hồi chiều lúc tra phương thức liên lạc của họ tớ đã gọi thử rồi, ngoài điện thoại của ông Bành 'ngoài vùng phủ sóng', hai người còn lại đều là 'thuê bao nhận cuộc gọi đang tắt máy'."
Tần Miểu nói: "Vậy nên chúng tôi mới đưa ra một kế sách, tranh thủ giờ cơm tối, Tiểu Lộ sẽ tiếp cận với công nhân cùng bộ phận với ông Bành, hỏi thăm tin tức, kết bạn với hắn ta. Không ngờ đến giờ này rồi vẫn chưa được đồng ý."
Lam Á Dung phân tích: "Rất có thể điện thoại của ba người này không còn trong tay họ nữa. Khả năng lớn nhất là cả ba người đã bị gϊếŧ hại, đơn xin thôi việc là do hung thủ làm giả. Hung thủ biết rất rõ tình hình gia đình của ba người này, dùng lý do 'xin thôi việc' để khiến ba người họ biến mất khỏi nhà máy, tất nhiên các đồng nghiệp cũng không nghi ngờ."
Kha Thiếu Bân nhìn hồ sơ đàn chị Lam và đàn chị Lâm gửi vào nhóm, nghiêm túc phân tích: "Thời gian từ chức của họ đều vào thứ ba, tớ nghĩ có hai trường hợp. Thứ nhất là hung thủ trực đêm tối thứ hai, hắn ta ra tay với ba người này trong thời gian đó, nên đến thứ ba, ba người kia mới xin nghỉ không đi làm nữa; trường hợp còn lại là hung thủ không có thời gian trực cố định, cố ý viết thời gian trên đơn xin thôi việc là thứ ba, có lẽ là vì sếp và tài vụ đều duyệt đơn vào thứ ba?"
Tân Ngôn quay sang nhìn Kha Thiếu Bân, nhìn dáng vẻ đeo kính, nghiêm túc của cậu, không khỏi nói: "Cậu có quan hệ gì với thám tử lừng danh Conan?"
Kha Thiếu Bân nghiêm túc đáp: "Conan không phải họ Kha, cậu ấy là Edogawa Conan."
Tân Ngôn: "...Coi như tôi chưa hỏi."
Kha Thiếu Bân đẩy kính, cười nói: "Tớ biết mà, cậu đang khen tớ phân tích rất chuẩn, có khí chất của thám tử lừng danh, cảm ơn cậu đã khen nha."
(Tân Ngôn hỏi vì thấy Kha Thiếu trông giống Conan thôi, nhưng vì Conan phiên âm H-V là Kha Nam nên Kha Thiếu mới trả lời thế kia.)
Việt Tinh Văn nói: "Kha Thiếu nói đúng, hiện giờ chúng ta có hai đầu mối có thể điều tra, thứ nhất là phân công trực ban mấy tháng gần đây, gϊếŧ người giữa ban ngày chắc chắn không tiện, em nghiêng về hướng hung thủ ra tay vào ban đêm, vậy nên tất cả công nhân trực đêm thứ hai đều là đối tượng điều tra trọng điểm."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Anh có chụp bảng phân công bên phân xưởng rồi, anh với Trác Phong sẽ phân tích cái này."
Tân Ngôn nói: "Bảng phân công ở phòng thí nghiệm giao cho tôi và Kha Thiếu Bân."
Việt Tinh Văn nói: "Vậy những người còn lại sẽ điều tra các mối quan hệ của ba công nhân từ chức, xem họ từng có thù hằn với ai, cùng với biển đổi nhân sự ở nhà máy mấy năm gần đây."
Nhận được nhiệm vụ, mọi người lập tức tích cực bắt tay vào công việc.
Việt Tinh Văn đọc kỹ tài liệu Lâm Mạn La gửi tới, thấp giọng thảo luận với Giang Bình Sách: "Tháng 7 25 năm trước, nhà máy hóa chất bắt đầu tuyển dụng công nhân mới trên toàn quốc, đợt đó có 7 người vào nhà máy, 3 người đã từ chức, một người qua đời vì bệnh, còn lại 3 người, nhìn thế nào cũng thấy không giống trùng hợp. Có khi nào năm đó từng có chuyện xảy ra, có người cố ý trả thù họ không?"
Giang Bình Sách nhanh chóng sắp xếp lại bảy tập hồ sơ, làm thành một bảng để tiện đối chiếu phân tích.
Chênh lệch tuổi tác của 7 người này chỉ nội trong 5 tuổi, đều tham gia ngày hội việc làm sau khi tốt nghiệp rồi tới nhà máy làm việc.
Trong đó, 3 người đã từ chức là Bành Dũng, Dịch Kiện Cường, Trình Đức đều tốt nghiệp một trường cao đẳng nghề bản địa; người đã qua đời kia tên là Vương Nguy, chỉ tốt nghiệp cấp ba, quê ở nông thôn hẻo lánh, nguyên nhân chết là ung thư phổi.
Hiện giờ có 3 người còn sống. Hai người phụ nữ Trần Tú Mai, Tiết Tiểu Liên tốt nghiệp đại học chính quy, quê ở vùng khác, làm công việc văn thư, hậu cần trong nhà máy; Lâm Tự Sâm, tốt nghiệp khoa Hóa đại học trọng điểm, là nghiên cứu viên ưu tú, nhìn chức vị, hẳn là cấp trên của Kha Thiếu Bân và Tân Ngôn.
Việt Tinh Văn nhìn bảng biểu Giang Bình Sách vừa thống kê, xoa cằm phân tích: "Hơn hai mươi năm trước, sinh viên đại học chưa phổ biến như bây giờ, có thể thi vào đại học trọng điểm, chắc chắn là sinh viên ưu tú. Bảy người cùng vào nhà máy năm đó đã chết 4 người, ba người còn sống đều rất đáng ngờ."
Giang Bình Sách nói: "Nhìn ảnh chụp, Trần Tú Mai da trắng xinh đẹp, vóc dáng tốt, được các chàng trai yêu thích hơn; Tiết Tiểu Liên có tàn nhang khá rõ ràng, dáng người hơi đậm. Giả dụ hai cô gái và năm chàng trai trẻ tuổi cùng vào làm một lúc, vì nhà máy hóa chất ở ngoại thành, bình thường họ ít tiếp xúc với người ngoài, ăn ở với nhau ở đây một thời gian dài, nói không chừng họ sẽ có đôi chút xích mích vì tình cảm."
Việt Tinh Văn tiếp lời: "Ví dụ mấy chàng trai đó đều theo đuổi Trần Tú Mai xinh đẹp, có quan hệ cạnh tranh, tình địch gϊếŧ người vì yêu cũng là một động cơ hợp lý, mà hai cô gái cũng có thể nảy sinh hận thù vì người mình thích lại thích người kia?"
Giang Bình Sách im lặng một lát, nói: "Không hợp lý."
Việt Tinh Văn nhìn hắn: "Sao cơ?"
Giang Bình Sách nói: "Nếu vì yêu mà hận, ra tay gϊếŧ người, sẽ không chờ nhiều năm vậy rồi mới gϊếŧ người, đã vậy còn gϊếŧ liền ba người sau nhiều năm."
Việt Tinh Văn nghĩ hồi, nói: "3 người, cậu cũng cho rằng người qua đời vì ung thư năm ngoái không phải nạn nhân?"
Giang Bình Sách gật đầu: "Thủ đoạn gây án của hầu hết hung thủ đều có sự nhất trí, rất có thể lần này chúng ta đụng phải một tội phạm thông minh lợi dụng kiến thức hóa học để gϊếŧ người. Mà nguyên nhân tử vong của người qua đời vì ung thư năm ngoái khác xa với ba công nhân từ chức gần đây, hẳn không phải do hung thủ gây ra."
Việt Tinh Văn cũng nghĩ vậy. Vậy trong 7 người, trừ 1 người bị ung thư chết, còn lại 6 người, 3 sống 3 chết, rốt cuộc họ có thù oán gì với nhau?
"Lâm Tự Sâm đeo kính, thoạt trông nhã nhặn lịch sự, ông ta là quản lý phòng nghiên cứu, cấp trên trực tiếp của Tân Ngôn, tôi cảm thấy ông ta có hiềm nghi rất lớn." Việt Tinh Văn dừng một lát, nói: "Ông ta làm việc ở nhà máy nhiều năm, vô cùng quen thuộc với môi trường trong này; tốt nghiệp trường trọng điểm, hiểu rất rõ độc tính trong dược phẩm hóa học cùng liều lượng dẫn đến tử vong. Nếu ông ta là hung thủ, quả thật có thể khiến ba công nhân già kia biến mất mà không ai hay biết, đồng thời làm giả chữ ký viết đơn xin thôi việc."
Hai người nhìn nhau, Việt Tinh Văn chau mày, "Nhưng động cơ đâu? Nếu không phải khúc mắc trong tình cảm, vậy là thù oán trong công việc à? Nhưng ba người sống đều tốt nghiệp đại học, hiện giờ cũng đều giữ chức quản lý trong nhà máy, phát triển tốt hơn ba người đã mất tích nhiều."
Giang Bình Sách im lặng một hồi, thấp giọng nói: "Đúng vậy, xích mích trong công việc thường là bị người khác cướp mất cơ hội, hoặc sau khi bị gài bẫy, ảnh hưởng đến việc thăng chức tăng lương của mình, mới ghi hận báo thù. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, công việc của ba người còn ở nhà máy thuận lợi hơn mấy người mất tích nhiều, Tiết Tiểu Liên là quản lý bộ phận tài vụ, Trần Tú Mai quản lý hậu cần, Lâm Tự Sâm là chủ nhiệm phòng thí nghiệm, vậy động cơ gϊếŧ người báo thù vì công việc của họ rất khó tin."
Việt Tinh Văn tổng kết: "Nhưng đến giờ, đầu mối rõ ràng nhất cũng chỉ có mấy người này, cứ coi ba người còn làm việc tại nhà máy này là lối đột phá đã, điều tra từng bước một."
Giang Bình Sách gật đầu, "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy." Hắn giơ tay phải, quen tay vẽ một trục tọa độ: "May mà chúng ta có thể dùng kỹ năng."
Việt Tinh Văn lập tức hiểu ý tưởng của hắn: "Đêm nay cậu muốn dùng hệ tọa độ ra khỏi ký túc xá, bay lên trời quan sát nhà máy?"
Giang Bình Sách đứng dậy, thấp giọng nói: "Ngày mai là thứ ba rồi, nếu suy luận 'thứ ba đen tối' mà Kha Thiếu Bân nói là chính xác, rất có thể đêm nay sẽ lại có chuyện. Vậy nên tôi định không ngủ, đi loanh quanh xem công nhân trong nhà máy có biểu hiện gì khác thường không."
Hắn đi tới cạnh cửa sổ, lúc này đã 11 giờ đêm, hầu hết các phòng ký túc xá đã tắt đèn, hiển nhiên là người ở đây quen ngủ sớm, có mấy phòng vẫn sáng đèn thì đều kéo rèm cửa sổ.
Sao sáng giăng kín trời, Giang Bình Sách mở cửa, một cơn gió phả vào, thổi tung tóc hai bên tai hắn. Việt Tinh Văn nhìn bóng lưng quen thuộc, vô thức đi qua, đứng cạnh hắn nói: "Tôi đi cùng cậu, cũng tiện phối hợp với nhau."
Giang Bình Sách ngoảnh sang nhìn Việt Tinh Văn, ánh mắt như đang hỏi, cậu không ngại ở riêng với tôi à?
Việt Tinh Văn bị hắn nhìn đến hai tai nóng bừng, cậu sờ mũi khẽ ho một tiếng, giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi cũng muốn xem đêm nay có chuyện gì xảy ra trong nhà máy không. Nhỡ đâu hung thủ hành động, ngày mai lại là thứ ba đen tối, nói không chừng chúng ta có thể điều tra được chút manh mối."
Ý cười nhàn nhạt dâng lên trong mắt Giang Bình Sách, "Ừ."
Quả nhiên, dù Việt Tinh Văn vẫn chưa rõ ràng chuyện tình cảm, không thể cho hắn một câu trả lời rõ ràng, nhưng cậu cũng không xa lánh hắn quá lâu. Nếu không, sáng nay cậu còn làm mình làm mẩy, ngại ngùng không nói chuyện với hắn, bây giờ đã lại tự nhiên đi bên cạnh.
Giang Bình Sách vươn tay trái, khẽ quàng quanh eo Việt Tinh Văn, tay phải nhanh chóng viết một dãy phương trình, "Đi thôi, chúng ta đi xem rốt cuộc ma quỷ ẩn náu trong nhà máy muốn làm gì?"
Đột nhiên bị ôm eo, tim Việt Tinh Văn nảy thót lên, người cậu lập tức cứng còng.
Nhưng không lâu sau, cậu đã không có thời gian suy nghĩ linh tinh nữa...
Cậu nhìn thấy trên sân thượng ký túc xá có một bóng người cường tráng lướt qua trước mắt như bóng ma, ngay sau đó đã mất tăm!
~ CUỘC NÓI CHUYỆN TRÊN SÂN THƯỢNG LÚC NỬA ĐÊM ~
Ký túc xá công nhân có tổng cộng 5 tầng, thông thường để tránh nguy cơ ngã lầu, sân thượng ký túc xá luôn được khóa kín, vừa rồi Việt Tinh Văn căng thẳng ngoái lại, thấy một bóng đen lướt qua trên sân thượng. Cậu dụi mắt, lại phát hiện sân thượng không một bóng người.
Việt Tinh Văn quyết định nói với Giang Bình Sách: "Hình như tôi thấy có người trên sân thượng, cậu có thấy không?"
"Không." Hướng Giang Bình Sách đối mặt không phải sân thượng, nhưng hắn chưa từng nghi ngờ Tinh Văn, nghe vậy, hắn lập tức sửa lại phương trình, đưa Việt Tinh Văn bay lên sân thượng.
Lúc này đã là nửa đêm, hầu hết các phòng đã tắt đèn, còn kéo rèm cửa sổ, hai người bay theo quỹ đạo Giang Bình Sách vạch ra, không bị ai phát hiện.
Chẳng mấy chốc, Giang Bình Sách đã ôm Việt Tinh Văn nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà, thấp giọng hỏi bên tai cậu bằng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Cậu thấy ở đâu?"
Việt Tinh Văn nói: "Chỗ hàng rào bên kia kìa."
Song lúc này, không có ai ở gần hàng rào, hoàn toàn không thấy bóng dáng kia đâu. Chẳng lẽ đối phương đã bỏ trốn rồi, hay đúng là cậu chỉ hoa mắt vì căng thẳng?
Việt Tinh Văn dụi mắt, định lên tiếng, bỗng nhiên, có tiếng bước chân vang lên phía trước, Giang Bình Sách siết cánh tay, lập tức đưa Việt Tinh Văn lên không trung, trốn trong góc tầng 5, hai người nín thở, tránh bị người ta phát hiện.
Nửa đêm hai người lơ lửng trên không, chân không chạm đất, Việt Tinh Văn lại tin rằng Giang Bình Sách sẽ không để cậu rơi xuống. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cậu tức tốc nín thở, lắng nghe âm thanh trên sân thượng.
"Nửa đêm cô hẹn tôi lên sân thượng làm gì?" Là giọng nói bình tĩnh trầm thấp của một người đàn ông.
"Gần, gần đây ngày nào tôi cũng gặp ác mộng, cứ thấy có gì đó không đúng." Giọng người phụ nữ run rẩy, nghe có vẻ rất lo lắng, "Ngày 20 tháng trước lão Trình từ chức rồi, không phải vợ ông ta bị Alzheimer sao? Nghe nói ông ta xin nghỉ chăm sóc vợ, nhưng sau khi thôi việc, tôi có gửi tin nhắn, ông ta mãi vẫn không trả lời... Ngày 3 tháng này lão Dịch ra nước ngoài, ngày 20 lão Bành cũng đi, sau khi xuất ngoại hai người họ cũng cắt đứt liên lạc."
"Bà muốn nói gì?" Người đàn ông có vẻ cáu kỉnh ngắt lời bà ta.
"Có, có khi nào... ba người họ, có chuyện gì rồi không?" Người phụ nữ run rẩy nói: "Sao đều không trả lời tin nhắn, gọi điện cũng không được."
"Bà nghĩ nhiều rồi." Người đàn ông bình tĩnh nói: "Bành Dũng và Dịch Kiến Cường đều đến nước M, sau khi xuất ngoại chắc chắn đã đổi số điện thoại hết rồi, nếu không họ cứ dùng số khi trước để gọi điện quốc tế đường dài với bà mỗi ngày à? Không gọi được cũng bình thường thôi."
"Nhưng, nhưng còn lão Trình thì sao? Không phải ông ta vẫn ở trong nước sao?" Người phụ nữ nghi ngờ nói: "Sao cũng không gọi được?"
"Trước đây lão Trình từng mất điện thoại, chắc chắn đã đổi số khác rồi." Giọng người đàn ông lạnh lùng, nghe giọng có vẻ rất không vui, "Đêm hôm bà gọi tôi lên sân thượng chỉ để nói mấy câu này thôi à? Hay là muốn nói với tôi thật ra ba người bị đều bị gϊếŧ rồi, có người đang âm thầm báo thù họ, tiếp theo sẽ đến lượt bà?"
"Tôi, tôi chỉ lo, chuyện năm đó..."
"Đủ rồi, chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa, tôi về ngủ trước đây, bà đừng có rảnh rỗi suốt ngày nghi thần nghi quỷ."
Tiếng bước chân rời đi của người đàn ông vang lên, người phụ nữ kia lại đi đến cạnh hàng rào, hít sâu một hơi, thấp giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là mình đa nghi thật sao? Hai người ra nước ngoài đổi số, một người mất điện thoại, có phải quá trùng hợp không..." Bà ta đứng cạnh hàng rào xoắn xuýt hồi lâu, sau đó cũng xoay người rời đi.
Sân thượng yên tĩnh trở lại, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, cậu nói nhỏ: "Người vừa nói chuyện trên sân thượng hẳn là Trần Tú Mai và Lâm Tự Sâm hiện vẫn còn sống."
Năm đó có 7 người cùng vào nhà máy, hiện giờ chỉ còn 3 người Trần Tú Mai, Tiết Tiểu Liên, Lâm Tự Sâm còn sống. Tiết Tiểu Liên là một dì mập hơn 75kg, vừa rồi Việt Tinh Văn thấy bóng người kia rất gầy, vậy nên cậu mới phán đoán người nói chuyện là Trần Tú Mai với Lâm Tự Sâm.
Giang Bình Sách gật đầu, nói: "Xem ra Trần Tú Mai này từng làm chuyện xấu, sợ bị người ta báo thù, hơn nữa còn cảnh giác nhận ra rất có thể ba người bạn già đã 'từ chức' này đã bị hại. So ra thì Lâm Tự Sâm có vẻ rất bình tĩnh, không tin chuyện báo thù, nhưng nếu ông ta đã biết mối lo của Trần Tú Mai, chắc chắn cũng tham dự vào chuyện năm xưa."
Việt Tinh Văn khó hiểu cau mày: "Rốt cuộc năm đó có chuyện gì?"
Giang Bình Sách nói: "E là chỉ có mấy người họ mới rõ, chúng ta hỏi thẳng sẽ không có kết quả."
Việt Tinh Văn nghĩ một lát, nói: "Có khi nào Tiết Tiểu Liên cũng biết chuyện không? Tôi nhớ bà ta ở phòng 501 tầng 5, chúng ta tới đó xem sao. Nếu tối nay không điều tra được gì, vậy chờ sáng mai nhờ Tần Lộ di chuyển mảng kiến tạo lẻn vào đó điều tra."
Giang Bình Sách không nhiều lời, ôm Việt Tinh Văn bay xuống ngoài cửa sổ phòng 501.
Đèn trong phòng vẫn sáng, Tiết Tiểu Liên vẫn chưa ngủ. Vì bà ta kéo rèm, họ không thấy rõ người trong phòng đang làm gì, nhưng không lâu sau, tiếng gõ cửa đã vang lên bên ngoài, Tiết Tiểu Liên đứng dậy mở cửa, nói chuyện với người đến phòng.
Người kia hỏi bà ta: "Chị Tiết, cho em mượn bình siêu tốc của chị được không, bình siêu tốc của em hỏng rồi."
Tiết Tiểu Liên cười nói: "Đương nhiên, cô đợi một chút, chị vào lấy cho cô."
Loạt âm thanh vang lên trong phòng, sau đó Tiết Tiểu Liên đưa bình đun nước cho đối phương, hai người khách sáo vài câu, rồi Tiết Tiểu Liên đóng cửa.
Việt Tinh Văn lập tức gõ vào kênh nhóm: "Các bạn nữ tầng 5, mở cửa xem thử người vừa mượn bình nước từ phòng 501 là ai."
Không lâu sau, cậu đã nhận được câu trả lời từ Lam Á Dung: "Châu Kỳ Kỳ, 35 tuổi, cầm một bình đun nước vào 503. Chị giả vờ ra ngoài tìm đồ, đụng mặt chị ta."
Lúc này Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách đang lơ lửng ngoài ký túc xá, không nhìn thấy tình hình trong hành lang, cậu nói tiếp: "Chị đừng về phòng vội, ở hành lang quan sát xem có ai đáng nghi nữa không."
Lam Á Dung: "Không thành vấn đề!"
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách tiếp tục dừng ngoài cửa sổ phòng 501.
Tiết Tiểu Liên về phòng, sau đó căn phòng bỗng yên tĩnh lạ thường, không có bất kỳ tiếng động nào.
Việt Tinh Văn ngó qua khe hở rèm cửa, cậu trông thấy một người phụ nữ mập tóc hoa râm đang ngồi lướt điện thoại cạnh giường, bà ta cúi đầu, không nhìn rõ mặt mày, mãi đến 23 giờ 50 tối, bà mới đứng lên, tắt đèn rồi lên giường ngủ.
Một lát sau, có người mở cửa phòng 509, hẳn là Trần Tú Mai lén lút lên sân thượng nói chuyện đã về phòng. Tần Lộ lập tức báo cáo: "Có người vào 509, chắc là Trần Tú Mai ở phòng 509."
Tần Lộ và Tần Miểu ở phòng 508, có người về phòng bên cạnh, hai người nghe thấy tiếng động lập tức báo cáo cho mọi người.
Việt Tinh Văn nhìn về phía phòng 509, đèn trong phòng sáng lên, nhưng tắt ngay sau đó, xem ra Trần Tú Mai cũng ngủ rồi. Cậu bèn hỏi trên kênh nhóm: "Tầng 3 thì sao, có nghe thấy tiếng động gì không?"
Lưu Chiếu Thanh: "Vừa có người vào phòng 301, nếu anh nhớ không nhầm thì Lâm Tự Sâm ở phòng này."
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, Trần Tú Mai và Lâm Tự Sâm hẹn nhau nói chuyện trên sân thượng lúc nửa đêm, nói xong thì ai về phòng nấy, còn Tiết Tiểu Liên thì cho mượn ấm nước ngay giữa đêm...
Đêm nay, cả ba nhân vật hiềm nghi trọng điểm đều có hành động không bình thường.
Lúc này đã 24 giờ đêm, trong ký túc xá chỉ còn phòng của mấy "thí sinh" như họ còn sáng đèn, tránh người khác phát hiện họ khác thường, Việt Tinh Văn bèn nói: "Mọi người cũng tắt đèn đi, kẻ tình nghi đều đã ngủ rồi, đêm nay chúng ta thay phiên vừa ngủ vừa canh, chú ý quan sát hành động của mấy người có hiềm nghi, nếu họ ra ngoài lập tức đi theo."
Mọi người đều đáp lại: "Đã biết."
Giang Bình Sách hỏi: "Các thành viên điều tra ca trực có tìm thấy manh mối gì không?"
Hứa Diệc Thâm đáp: "Nhà máy hóa chất này có 6 phân xưởng sản xuất, anh với Tiểu Niên ở xưởng số 1, đàn anh Lưu và Trác Phong ở xưởng số 3, vậy nên hiện giờ bọn anh chỉ có lịch trực của hai xưởng này thôi, 2, 4, 5, 6 đều chưa lấy được. Vừa rồi bốn đứa anh đã đối chiếu kỹ càng, lịch trực đêm của xưởng số 1 là quay vòng 10 ngày, xưởng số 3 là 8 ngày quay một vòng, nhân viên trực tối thứ hai, thứ ba mỗi tuần đều khác nhau, vậy nên không phát hiện người nào có thể gây án vào thời gian cố định."
Nếu phỏng đoán "thứ ba đen tối" của Kha Thiếu Bân là chính xác, ba người đều từ chức vào "thứ ba", hung thủ cũng gϊếŧ người vào thứ hai, vậy thì rất có thể hung thủ trực ban vào tối thứ hai hoặc thứ ba, sau khi làm giả đơn xin thôi việc thì gϊếŧ người buổi đêm, sau đó thủ tiêu thi thể.
Xưởng số 1, số 3 đều không có ai đạt yêu cầu, phải tiếp tục điều tra các phân xưởng còn lại.
Việt Tinh Văn hỏi: "Tân Ngôn và Kha Thiếu Bân điều tra Lâm Tự Sâm có phát hiện gì không?"
Tân Ngôn nói: "Kha Thiếu Bân đột nhập máy tính phòng nghiên cứu, tra được toàn bộ luận văn Lâm Tự Sâm từng viết, tôi đã đọc nhanh một lượt. Phương hướng nghiên cứu chính của ông ta là natri xyanua, có sự tham gia của oxy, natri xyanua có thể hòa tan kim loại hiếm như vàng, bạc, có tính ăn mòn rất mạnh, đồng thời tạo ra muối phức cực độc, phản ứng với nitrat, nitrit có nguy cơ gây nổ. Khi phản ứng với các loại axit còn có thể tạo ra khí hidro xyanua cực độc lại dễ cháy. Nhưng khi phản ứng với sắt sunfat, nó lại tạo ra natri feroxyanua, một nguyên liệu quan trọng dùng trong chế tạo thuốc."
Kha Thiếu Bân tổng kết, "Nói cách khác, hóa chất này vô cùng nguy hiểm, một khi sử dụng với mục đích không chính đáng, có thể gϊếŧ người trong phút chốc, hoặc nổ chết người, phương hướng nghiên cứu chuyên nghiệp của Lâm Tự Sâm chính là thứ này, tớ và Tân Ngôn đều cho rằng khả năng ông ta lợi dụng kiến thức chuyên ngành để gϊếŧ người là rất lớn."
Tân Ngôn bổ sung: "Còn một phát hiện nữa, năm nay ông ta 50 tuổi, nhưng vẫn độc thân, chưa kết hôn."
Mọi người im lặng vài giây, Lưu Chiếu Thanh gõ: "Sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường Hóa nổi tiếng hơn 20 trước đến nhà máy hóa chất xa xôi chim không thèm ỉa này, bình thường tích cách lạnh lùng, ít qua lại với mọi người, đến giờ vẫn ế sưng, lại chuyên nghiên cứu ứng dụng của hóa chất cực độc, anh thấy phù hợp với đặc điểm của tâm lý biếи ŧɦái đấy nhỉ?"
Việt Tinh Văn nói: "Vừa rồi ông ta nói chuyện với Trần Tú Mai trên sân thượng, có nói 'chuyện nhiều năm trước', em với Bình Sách có nghe họ nói chuyện. Trần Tú Mai đã bắt đầu nghi ngờ vụ ba người kia từ chức không bình thường, nhưng Lâm Tự Sâm lại nói bà ta đa nghi, ngắt lời bà ta. Nếu hung thủ là Lâm Tự Sâm, có thể là gϊếŧ người diệt khẩu?"
Nghe những gì Trần Tú Mai nói có thể đoán được, năm đó họ từng làm chuyện xấu xa nào đó với nhau, vậy nên sau khi các đồng nghiệp mất tích, Trần Tú Mai mới chột dạ, bồn chồn, muốn trao đổi với Lâm Tự Sâm.
Nhưng Lâm Tự Sâm lại không sợ hãi chút nào, còn cáu kỉnh ngắt lời đối phương.
Vậy thì điểm yếu của Lâm Tự Sâm nằm trong tay họ, nên ông ta đã gϊếŧ người diệt khẩu, có động cơ gây án.
Giang Bình Sách nói: "Tập trung theo dõi mấy người này, xem đêm nay họ có hành động gì không."