Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 242

~ CUỘC ĐIỀU TRA ĐÊM MẠO HIỂM ~

Quả nhiên cảnh sát đã tìm thấy bốn thi thể bị chặt trong nhà máy, lập án điều tra riêng. Đám cháy có thể khiến người ta bị bỏng, nhưng không thể biến thi thể thành từng mảnh nhỏ được, huống chi vết cắt vô cùng gọn gàng, rõ ràng là được cắt bằng vật sắc nhọn.

Kha Thiếu Bân lập tức gõ bàn phím, sao chép thư mục quan trọng này vào máy tính của mình.

Kết nối mạng không dây, tốc độ di chuyển dữ liệu rất nhanh, không đến một phút, thanh tiến độ đã chạy đến 60%. Nhưng ngay lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên bên ngoài, cùng tiếng nói chuyện của hai người, "Hình như có ánh sáng trong văn phòng đội trưởng Trần?"

Một người khác nói: "Qua đó xem sao."

Việt Tinh Văn dùng kỹ năng loại bỏ âm thanh trong văn phòng, nhưng không thể chặn ánh sáng phát ra khi mở máy tính, trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính đã thu hút sự chú ý của mấy viên cảnh sát trực ban cảnh giác.


Kha Thiếu Bân chăm chú nhìn thanh tiến độ trên màn hình, căng thẳng nín thở.

Thấy tiếng bước chân đã đến ngay trước cửa văn phòng, Việt Tinh Văn quyết đoán gõ vào kênh nhóm: "Đàn chị Lam, chặn cửa lại!" Lam Á Dung gật đầu, cô vung tay phải, dựng một tòa dân chính cỡ nhỏ ngay sau cửa.

Âm thanh tra chìa khóa vang lên ngoài cửa, Việt Tinh Văn vỗ nhẹ lên vai Kha Thiếu Bân, ý bảo cậu tranh thủ thời gian, Kha Thiếu Bân gõ phím thoăn thoắt, sao chép số liệu, các thành viên khác căng thẳng dỏng tai nghe ngóng tiếng động bên ngoài.

Cảnh sát trực đêm bỗng phát hiện, anh ta không sao đẩy được cánh cửa này, hệt như có một sức mạnh nào đang chặn cửa lại vậy. Hai viên cảnh sát nhìn nhau, cô cảnh sát trẻ nói: "Không mở được, tra sai chìa à?"

Người còn lại cúi đầu nhìn chìa khóa, nói: "Đúng chìa này rồi, chẳng lẽ khóa hỏng rồi sao?"


Cô cảnh sát nói: "Gọi người bên kỹ thuật qua sửa đi."

Tòa dân chính của đàn chị Lam chặn cửa, hai viên cảnh sát bên ngoài không sao mở được, mới tưởng khóa cửa hỏng, cũng nhờ vậy mà Kha Thiếu Bân có đủ thời gian.

2 phút sau, cuối cùng con số hiện trên máy tính đã chạy đến 100%, Kha Thiếu Bân ra dấu OK, cất máy tính đi. Tân Ngôn cẩn thận lau toàn bộ những nơi Kha Thiếu Bân từng chạm vào bằng tay áo, tránh để lại dấu vân tay.

Việt Tinh Văn vung tay ra hiệu, "Rút thôi!"

Giang Bình Sách khởi động hệ tọa độ, đưa các thành viên ra ngoài cửa sổ, bay lên không. Lam Á Dung khoát tay, tòa dân chính chặn trước cửa lập tức biến mất.

Đúng lúc này, nhân viên kỹ thuật cũng đã tới, cậu ta tra chìa khóa vào ổ rồi xoay, "cạch", cánh cửa vẫn mở bình thường, nhân viên kỹ thuật khó hiểu nói: "Khóa cửa đã hỏng đâu?"


Hai cảnh sát trực đêm nhìn nhau, vào phòng mở đèn...

Trong phòng không một bóng người, cửa sổ vẫn đóng, camera trên góc phòng đã vỡ tan.

Hai người nhận ra có chuyện khác thường, lập tức gọi cho đội trưởng thông báo tình hình.

Trên không, Kha Thiếu Bân nghe viên cảnh sát nói qua điện thoại, khẽ thở phào, cậu nói: "May mà vẫn an toàn sao được hết tài liệu! Chơi trốn tìm với cảnh sát khó quá đi mất, chắc chắn họ đã phát hiện có người vào phòng rồi!"

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Sao chép tài liệu ngay trước mặt cảnh sát mà không để lại dấu vết là chuyện không thể. Chúng ta muốn vào phòng, buộc phải phá cửa sổ và camera giám sát, chỉ cần không bị bắt tại trận là được."

Kha Thiếu Bân cười nói: "Cũng phải. Vừa rồi Tân Ngôn còn cẩn thận lau cả vân tay của tớ, dù họ có nghi ngờ có người vào phòng cũng không điều tra được chúng ta." Cậu nhìn sang Tân Ngôn, phát hiện người sau đang nhíu mày, như thể đang suy nghĩ gì đó, Kha Thiếu Bân chọc nhẹ vào vai Tân Ngôn, "Này, cậu đang nghĩ gì thế?"
Tân Ngôn im lặng hồi lâu, mới nói: "Tôi đang nghĩ nếu hung thủ dùng lượng lớn axit flohydric để gϊếŧ người, mà mấy năm gần đây nhà máy tập trung sản xuất thuốc chống ung thư, quy trình sản xuất không cần đến axit flohyric, cũng không thấy bảo quản axit flohyric trong kho, vậy hung thủ điều chế hóa phẩm này ở đâu?"

Kha Thiếu Bân đẩy kính, phỏng đoán: "Không phải hôm đó Lâm Tự Sâm bảo cậu làm thí nghiệm về axit flohyric sao? Có khi nào ông ta làm ở phòng thí nghiệm không?"

Tân Ngôn lắc đầu, "Vật liệu hôm đó ông ta đưa tôi chỉ đủ chế tạo tối đa 5 mililit axit flohyric thôi, chút hóa chất này không đủ ăn mòn cơ thể người. Vả lại điều kiện bảo quản axit flohyric để có thể ăn mòn thủy tinh và ngọc thạch cũng vô cùng nghiêm khắc."

Việt Tinh Văn tò mò hỏi: "Ăn mòn thủy tinh? Bình thường các chất hóa học đều được bỏ vào trong bình thủy tinh, nếu axit flohydric ăn mòn cả thủy tinh thì phải bảo quản kiểu gì?"
Tân Ngôn giải thích: "Axit flohydric có thể ăn mòn thủy tinh, nhưng không thể ăn mòn polietilen. Vậy nên có thể bảo quản axit flohydric trong chai làm từ nhựa PE."

Kha Thiếu Bân bỗng "ngộ" ra, "Tớ nhớ ra rồi! Hôm đó khi cậu làm thí nghiệm, đúng là đã dùng chai nhựa được đóng kín để thu sản phẩm cuối cùng, khi đó tớ còn khó hiểu sao cậu không dùng lọ thủy tinh. Vậy tức là nếu hung thủ muốn bảo quản một lượng axit flohyric đủ để ăn mòn cơ thể người, chắc chắn chỗ hắn ta có rất nhiều chai nhựa?"

Tân Ngôn nói: "Đúng vậy. Thể tích của những chiếc bình nhựa này hẳn là tương đương với can dầu ăn cỡ lớn chúng ta thường thấy trong siêu thị, hơn nữa còn phải bảo quản kín, tránh tiếp xúc với ánh sáng."

Việt Tinh Văn cẩn thận suy ngẫm, "Không có sẵn hóa chất trong nhà máy, hung thủ phải tự mình tìm cách chế tạo axit flohydric, vậy nên chắc hẳn hung thủ có một phòng thí nghiệm riêng, dùng để chế tạo và bảo quản những hóa chất gϊếŧ người?"
Tân Ngôn nói: "Đúng vậy, hung thủ này không chỉ rất cẩn thận, cũng rất chuyên nghiệp."

Việt Tinh Văn lập tức gõ vào kênh nhóm: "Các bạn nhóm A, khi điều tra nhà mấy đối tượng hiềm nghi nhất định phải cẩn thận, nói không chừng đã có người biến nhà mình thành phòng thí nghiệm hóa học, chứa rất nhiều hóa chất nguy hiểm!"

Lúc này, nhóm Tần Lộ cũng vừa tới cửa khu chung cư Cảnh Thái, thấy tin nhắn trong kênh nhóm, Hứa Diệc Thâm lập tức trả lời: "Biết rồi, bọn anh sẽ cẩn thận."

Tần Lộ nói: "Hay là đàn anh Hứa phân bào vào trong dò trước? Cả 5 người chúng ta không thể cứ xông thẳng vào được."

Hứa Diệc Thâm cười híp mắt, "Chuyện nhỏ, anh nhiều 'đệ' nhất, dù phân thân bị thương bản thể cũng không sao. Phòng số 4 tầng 16 đơn nguyên 1, đưa anh lên đó."

Tần Lộ đưa anh lên, Hứa Diệc Thâm bèn tức tốc phân bào ra một cái bóng lẻn vào nhà Tiêu Văn Huy.
Lúc này đã là 2 giờ sáng, nhưng Tiêu Văn Huy vẫn chưa ngủ!

Ngay khi Hứa Diệc Thâm vào nhà, đã va vào sự chú ý của Tiêu Văn Huy, gần như không chút do dự, Hứa Diệc Thâm lập tức dịch chuyển ra sau lưng đối phương, lượn một vòng quanh nhà hắn ta như một cơn gió rồi mới quay về.

Anh vỗ ngực, khiếp đảm nói: "Má, không ngờ con cú đêm này vẫn đang xem phim kinh dị trong phòng khách, may mà anh té nhanh, chắc hắn ta nghĩ mình hoa mắt, cứ thấy dụi mắt mãi."

Mọi người: "..."

Tiêu Văn Huy đang xem phim kinh dị, bỗng nhìn thấy một bóng người xuất hiện trước mặt mình, rồi lại mất tăm, chắc hắn ta giật mình lắm. Lưu Chiếu Thanh bất lực đỡ trán, "Thăm dò được bố cục nhà hắn ta chưa?"

Hứa Diệc Thâm nói: "3LDK, phòng ngủ chính, phòng trẻ em, phòng làm việc. Nhưng lạ là trong phòng trẻ em không có người."
Tần Lộ khó hiểu hỏi: "Không phải hắn ta có con gái sao? Còn lấy cớ con gái bị thương để trốn việc cơ mà. Chẳng lẽ con gái hắn ta đang nằm viện?"

Tần Miểu bình tĩnh nói: "Con gái nằm viện, hắn ta không vào viện chăm con mà nửa đêm ở nhà xem phim kinh dị? Người này rất khác thường. Đàn anh có phát hiện phòng thí nghiệm mà Tinh Văn nói không?"

Hứa Diệc Thâm lắc đầu, "Không có. Nồi niêu xoong chảo trong bếp đủ cả, dép lê, bàn chải trong nhà vệ sinh cũng thành từng đôi, phòng trẻ em còn có rất nhiều búp bê vải và quần áo, đồ chơi cho bé gái. Thoạt nhìn hệt như một nhà ba người ấm áp."

Trừ việc chỉ có một mình hắn ta ở nhà.

Tần Lộ không hiểu nổi, "Chẳng lẽ con gái hắn ta nằm viện, vợ ở lại trông đêm, hắn ta ở nhà một mình xem TV?"

Lưu Chiếu Thanh nói: "Chỉ có thể giải thích như vậy thôi. Có điều Tiêu Văn Huy này vẫn có gì đó không bình thường, cứ nhớ mấy điểm này trước rồi thảo luận với nhóm Tinh Văn sau. Chúng ta tranh thủ thời gian đến chỗ tiếp theo."
Tần Lộ gật đầu, lấy quả địa cầu ra định vị tọa độ tiếp theo.

Lúc này, nhóm Việt Tinh Văn đã bay đến cục phòng cháy chữa cháy, tiếp tục dùng cách trèo cửa sổ vào sao chép hồ sơ vụ cháy tại nhà máy trong cục phòng cháy chữa cháy. May mà lần này họ cẩn thận hơn hẳn, không bị nhân viên trực đêm phát hiện.

Điểm đến cuối cùng là bệnh viện.

Khác với sở cảnh sát chỉ có cảnh sát trực đêm ở lại, buổi tối ở bệnh viện khá "đông vui",không chỉ có bác sĩ y tá trực đêm ở các khoa, còn có rất nhiều bệnh nhân. Năm người không tiện hành động cùng nhau, Việt Tinh Văn bèn nói: "Những người khác hỗ trợ bên ngoài, em với Kha Thiếu vào trong, mặc áo blouse đóng giả nhân viên y tế."

Giang Bình Sách tìm thấy một ô cửa sổ đang mở, bèn nhanh nhẹn bay lên đó, lấy trộm hai chiếc áo blouse cho Việt Tinh Văn và Kha Thiếu Bân mặc, Kha Thiếu Bân không nhịn được trêu hắn: "Đêm nay Bình Sách biến thành siêu trộm bay thật rồi."
Giang Bình Sách lạnh lùng nói: "Tôi không thích ăn trộm, hai cậu tranh thủ thời gian, dùng xong thì trả lại."

Kha Thiếu Bân lập tức gật đầu, "OK! Mặc áo blouse bay lơ lửng trên không cũng không bình thường lắm."

Hai người tức tốc lẻn vào khoa cấp cứu, nhân lúc bác sĩ trực ban đang bận, Việt Tinh Văn nhanh nhẹn chặn cửa văn phòng, bảo Kha Thiếu Bân sao chép hồ sơ bệnh án của toàn bộ bệnh nhân trong khoa cấp cứu.

Xong việc, vừa ra khỏi cửa đã có một bác sĩ nữ chặn họ lại, trực tiếp ra lệnh: "Thực tập sinh đúng không? Qua bên kia đổi thuốc giúp đi, bận không làm kịp rồi đây."

Kha Thiếu Bân và Việt Tinh Văn dở khóc dở cười, Kha Thiếu Bân vội nói: "Cô, cô ạ, em đau bụng quá đi vệ sinh cái đã!"

Hai người nhanh chóng trốn ra ngoài, tìm chỗ Giang Bình Sách đang trốn rồi cởϊ áσ blouse.
Giang Bình Sách trả áo về chỗ cũ, sau đó đưa mọi người bay về căn cứ.

Về đến căn cứ, nhóm Tần Lộ cũng vừa về tới nơi, mọi người không nhiều lời, dịch chuyển xuống hầm.

Chương Tiểu Niên đã gia cố kiến trúc phòng ngự của căn hầm, Lâm Mạn La đã thay không khí mới cho căn phòng.

Mọi người thở một hơi dài, Việt Tinh Văn gọi các thành viên ra giữa phòng, vỗ tay, nói: "Nào, tổng hợp lại toàn bộ thông tin điều tra được. Tôi không tin tên hung thủ này không để lại bất kỳ dấu vết nào!"

~ TỔNG HỢP THÔNG TIN ~

Về tới căn cứ, tiếng hệ thống thông báo lại vang lên bên tai mọi người: "Thành công tránh khỏi nhân viên trực đêm, đồng thời thu thập được tài liệu, vui lòng phá án trước cảnh sát (trong vòng 3 ngày). Nếu tốc độ phá án chậm hơn cảnh sát, bài thi thất bại."
Lưu Chiếu Thanh không nhịn được mắng: "Mẹ, bảo chúng ta đọ tốc độ với cảnh sát? Thư viện này bị khùng không nhẹ đâu đấy!"

Việt Tinh Văn nói: "Mọi người tranh thủ thời gian đi."

Vừa rồi thời gian eo hẹp quá, Kha Thiếu Bân chỉ kịp sao chép các tệp có liên quan ở cục phòng cháy chữa cháy, sở cảnh sát và bệnh viện vào máy tính của mình, căn bản không kịp đọc. Lúc này họ đã về căn cứ ngầm an toàn, cuối cùng mọi người cũng có thể soát lại thông tin từ đầu.

Số tài liệu nặng mấy chục GB, có cả bản ghi chép, video trích từ camera an ninh, hình ảnh... chắc chắn một mình Kha Thiếu Bân không thể xem hết, Việt Tinh Văn bèn nói: "Thông tin bên bệnh viện giao cho đàn anh Lưu và đàn anh Hứa, người ngoài ngành như chúng ta đọc bệnh án cũng không hiểu."

Kha Thiếu Bân chia sẻ thư mục chép được từ bệnh viện vào điện thoại của Lưu Chiếu Thanh, Lưu Chiếu Thanh và Hứa Diệc Thâm đi sang bên cạnh, mở điện thoại đọc toàn bộ bệnh án.
Thông tin thuộc sở cảnh sát giao cho người có khả năng phân tích mạnh nhất là Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách, thông tin điều tra được từ cục phòng cháy chữa cháy thì Kha Thiếu Bân và Tân Ngôn sẽ xử lý.

Các thành viên nhóm B sắp xếp lại thông tin điều tra được từ nhà của các đối tượng hiềm nghi.

Mọi người bắt tay làm việc, tiếng thảo luận nho nhỏ thỉnh thoảng vang lên trong căn hầm.

Một tiếng sau, họ đã sắp xếp xong toàn bộ thông tin, lúc này Việt Tinh Văn mới gọi mọi người lại họp: "Nhặt những chỗ đáng nghi ra để nói, Tân Ngôn và Kha Thiếu nói trước."

Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Kết quả điều tra của đội phòng cháy chữa cháy cho thấy nguyên nhân gây ra vụ nổ tại nhà máy lần này là do các chất khí dễ cháy trong phân xưởng xử lý nước thải gặp lửa, họ nghi ngờ là do dây điện chập mạch. Vì vụ cháy kéo dài gần 12 giờ đồng hồ, hầu hết chứng cứ đã bị thiêu hủy, tạm thời chưa thể xác định là sự cố ngoài ý muốn hay do người làm."
Kha Thiếu Bân nói: "Đêm hôm đó có một chiếc xe tải đỗ trên đường dành cho xe cứu hỏa ngoài nhà máy, chặn kín đường luôn, vậy nên xe cứu hỏa mới không thể đến cứu hộ kịp thời. Kết quả điều tra đến hiện tại là ngoài ý muốn, đã tìm thấy tài xế lái xe tải rồi, say rượu lái xe, đỗ xe sai chỗ, đã bị cảnh sát giao thông tạm giam rồi."

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, người sau nhíu mày, nói: "Ngoài ý muốn? Có trùng hợp quá không?"

Kha Thiếu Bân nói: "Tớ cũng thấy quá trùng hợp, nhưng lý lịch của tay tài xế này rất đơn giản, không có quan hệ đặc biệt gì với mấy kẻ mà chúng ta nghi ngờ. Đàn ông 32 tuổi, độc thân, bố mẹ vẫn sống, có kinh nghiệm lái xe 10 năm, vẫn luôn phụ trách vận chuyển hàng hóa giúp nhà máy... Các cậu nghĩ có khi nào anh ta bị hung thủ mua chuộc không?"
Việt Tinh Văn lắc đầu, "Chắc là không đâu, nhà máy bốc cháy không phải chuyện đùa, hàng trăm mạng người, sao dễ dàng mua chuộc thế được? Tớ nghiêng về hung thủ cực kỳ hiểu tay tài xế này, thấy anh ta đỗ xe ở đó nên mới thừa cơ gây án."

Giang Bình Sách nói: "Nói cách khác, hung thủ đã có ý đồ thiêu hủy nhà máy từ lâu rồi. Hắn ta chọn ra tay vào buổi tối, thứ nhất là vì mục tiêu báo thù của hắn ta đã đạt được, mặt khác là do chiếc xe tải đó đúng lúc đỗ ngoài cửa, chặn kín làn đường cho xe cứu hỏa?"

"Bốn thi thể chúng ta nhìn thấy trong phân xưởng xử lý nước thải đều liên quan đến 'chuyện đó', Trần Tú Mai cũng đã bị gϊếŧ hại sau khi từ chức vào chiều hôm qua, nhưng vẫn còn Lâm Tự Sâm nữa." Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, nói: "Nếu hung thủ không gϊếŧ Lâm Tự Sâm thì vẫn chưa tính là báo thù xong. Trừ phi..."
"Lâm Tự Sâm đã chết rồi." Lưu Chiếu Thanh cắt ngang, "Bọn anh nhìn thấy tên ông ta trong bệnh án của bệnh viện, bỏng nặng toàn thân cộng thêm sốc nhiễm trùng, cấp cứu không hiệu quả, đến bệnh viện chưa tới nửa tiếng đã qua đời."

Ban đầu Lâm Tự Sâm còn là đối tượng hiềm nghi trọng điểm của họ, đến tận chiều hôm qua khi Trần Tú Mai chết, Tân Ngôn và Kha Thiếu Bân tận mắt nhìn thấy ông ta làm việc tại nhà máy, không có thời gian gây án, mọi người mới loại trừ ông ta khỏi diện hiềm nghi.

Lúc này, ông ta qua đời sau vụ hỏa hoạn, chứng tỏ suy luận của Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách đã ngày càng đến gần sự thật.

Việt Tinh Văn im lặng một lát, hỏi: "Đàn anh, bên bệnh viện đã thống kê xong danh sách tử vong và bị thương chưa?"

Lưu Chiếu Thanh đưa danh sách đã được soạn sẵn cho Việt Tinh Văn, "Rồi, trên báo viết vụ hỏa hoạn lần này khiến 68 người tử vong, 45 người bị thương nặng, nhưng bệnh viện ghi lại, trong 45 người bị thương nặng đã có 12 người cấp cứu thất bại rồi. Vậy nên số người tử vong chính xác hiện giờ có lẽ là 80 người, còn có 33 người được cấp cứu đã thoát khỏi nguy hiểm, đang quan sát trong ICU."
Hứa Diệc Thâm nói: "Anh với anh Lưu đã liệt kê cả danh sách ra rồi, có thể đối chiếu với danh sách công nhân của đàn chị Lam, xem có những ai còn sống."

Trong 80 người đã bỏ mạng, phần lớn đều là công nhân vô tội không liên quan đến vụ án này.

Bốn đối tượng hiềm nghi trọng điểm là Tiết Tiểu Liên, Dư Thần Minh, Trương Vĩ Cường (ông chủ nhà máy), Tiêu Văn Huy đều không có trong danh sách tử vong, cũng không nằm trong số người bị thương trong sự cố này. Ngoài ra, còn có tài xế xe tải Lưu Dũng, quản lý kho Lý Đại Cường, bảo vệ Tiết Chí và cô gái 27 tuổi mọi người từng nghi ngờ – Châu Kỳ Kỳ, cũng không có trong danh sách bị thương.

Kha Thiếu Bân tổng kết, "Vậy tức là đến lúc này, ngoài 12 người chúng ta chạy thoát khỏi đám cháy, còn có 7 người thuộc nhà máy không có mặt ở hiện trường khi đó. Bao gồm những người chúng ta nghi ngờ, cùng với tài xế xe tải, quản lý kho, bảo vệ?"
Giang Bình Sách nói: "Ừ, hung thủ không ngốc đến mức tự thiêu mình đâu, vậy nên chắc chắn hung thủ nằm trong 7 người này. Hôm qua tài xế xe tải uống rượu cả tối, có nhân chứng, có thể loại trừ; trình độ văn hóa của quản lý kho và bảo vệ đều không cao, cũng không có kinh nghiệm thí nghiệm hóa học liên quan, chắc hẳn họ không thể chế tạo lượng lớn axit flohydric gϊếŧ người."

"Vậy nên, hung thủ vẫn nằm trong mấy đối tượng hiềm nghi mà chúng ta xác định." Việt Tinh Văn nhìn sang Tần Lộ, "Các cậu điều tra nhà bốn người họ có phát hiện gì đặc biệt không?"

Tần Lộ nói, "Biểu hiện của Tiêu Văn Huy hơi khác thường, đêm hôm lại ở nhà xem phim kinh dị một mình, vợ và con gái hắn ta đều không ở nhà, nhưng căn nhà của hắn ta lại là dạng 3LDK rất bình thường, không phát hiện phòng thí nghiệm nào hết, cũng không có chỗ chứa hóa phẩm; sếp Trương sống trong căn biệt thự độc lập ba tầng, có một căn hầm rất lớn, trong đó toàn là rượu vang, trong biệt thự chỉ có giúp việc và vợ ông ta, ông ta không ở nhà."
Tần Miểu bổ sung: "Quê Tiết Tiểu Liên xa quá, kỹ năng di chuyển của Tiểu Lộ không đi xa vậy được, tạm thời bọn tôi chưa đến đó điều tra; Dư Thần Minh sống trong một căn nhà cũ hai phòng ngủ ở ngoại thành, ông ta có ở nhà, khi bọn tôi tới đó thì ông ta đang ngủ, có phát hiện di ảnh của một người phụ nữ trong phòng, hẳn là vợ ông ta."

Cô mở điện thoại, phóng to một bức ảnh rồi đưa mọi người xem.

Người phụ nữ trong ảnh hơn 40 tuổi, mặt mày xinh đẹp, hoàn toàn không giống Châu Già Nam đã chết năm xưa.

Kha Thiếu Bân nói: "Vậy mục 'góa vợ' trong lý lịch của của Dư Thần Minh cũng là để đánh lạc hướng chúng ta sao? Đúng là vợ ông ta đã qua đời, nhưng hoàn toàn không liên quan đến Châu Già Nam chết trong trận hỏa hoạn 25 năm trước, có thể loại ông ta khỏi diện hiềm nghi rồi đúng không?"
Việt Tinh Văn gật đầu, nói: "Liệt ông ta vào diện hiềm nghi đúng chỉ là phán đoán chủ quan của chúng ta. Tân Ngôn đoán có thể người thân của hung thủ phải chịu tổn thương sống không bằng chết như bị hóa chất ăn mòn, mặt biến dạng... Dư Thần Minh không có động cơ gây án. Hơn nữa, ghi chép của bên cảnh sát cũng giúp chúng ta loại bỏ ông ta khỏi diện nghi ngờ, vợ của ông ta đã chết vì ung thư phổi 5 năm trước."

Kha Thiếu Bân tò mò nói: "Sau khi phát hiện mấy thi thể bị chặt trong nhà máy, chắc chắn cảnh sát đã tìm mấy người còn sống để lấy lời khai nhỉ? Tinh Văn, Bình Sách, chắc thông tin các cậu soạn ra được quan trọng lắm, mau nói cho mọi người đi!"

Giang Bình Sách nói: "Có thể loại Dư Thần Minh khỏi diện hiềm nghi. Đúng như Tinh Văn nói, vợ của ông ta đã chết vì ung thư phổi 5 năm trước, ông ta không có động cơ gây án. Hơn nữa chiều qua ông ta không đến nhà máy là để đi khám bệnh, ông ta bị tiểu đường, vẫn luôn điều trị insulin. Bác sĩ phụ trách cũng đã xác nhận, chiều qua ông ta vẫn luôn ở trong viện."
Việt Tinh Văn nói: "Sếp Trương đi công tác không ở trong thành phố, sau khi nhận điện thoại của cảnh sát, ông ta đã mua vé máy bay về trong đêm, dựa trên lịch trình, ông ta không có thời gian gây án, có thể loại ra."

"Tối qua Tiết Tiểu Liên và Châu Kỳ Kỳ cùng đi xem hòa nhạc, xem xong cũng đã 11 giờ rồi, không bắt được xe nên ở lại khách sạn gần đó luôn, nhờ vậy họ mới tránh được vụ hỏa hoạn ở nhà máy, hai người họ có thể làm nhân chứng cho nhau."

Việt Tinh Văn dừng một lát, quay sang nhìn mọi người, "Bản lời khai của Tiêu Văn Huy rất kỳ lạ, hắn ta nói chiều qua mình vẫn luôn ở nhà, chưa từng ra ngoài, nhưng khi gọi cho tôi hắn lại nói đưa con gái đi khám. Hồ sơ điều tra của cảnh sát cho thấy vợ và con gái hắn ta đã qua đời sau một tai nạn năm năm trước."

Nghe tới đây, mọi người khó hiểu nhìn nhau.
Hứa Diệc Thâm khó hiểu nói: "Nhưng khi bọn anh đến nhà hắn ta không hề thấy di ảnh, ảnh cưới vẫn treo trên tường phòng ngủ chính của hai người họ, tủ giày ngoài cửa vẫn có dép lê của phụ nữ, thậm chí cốc đánh răng trong nhà vệ sinh cũng là cốc đôi. Phòng cho trẻ em cũng có rất nhiều đồ chơi và búp bê vải cho bé gái mà?"

Lưu Chiếu Thanh gãi ót, "Vợ con hắn ta đã mất lâu rồi, hắn giữ lại những thứ đó làm gì? Vả lại, đêm hôm rồi còn xem phim ma... chẳng lẽ hắn ta tin vào quỷ thần à? Hắn ta nghĩ để lại những đồ dùng hằng ngày đó thì linh hồn vợ con hắn ta sẽ luôn ở bên cạnh?"

Kha Thiếu Bân chà da gà da vịt trên cánh tay, "Người, người này tâm thần bất ổn hả?"

Giang Bình Sách lạnh lùng nói: "Quan trọng hơn là hắn ta không nói sự thật vợ con mình đã chết cho đồng nghiệp trong nhà máy, thậm chí lấy cớ con gái bị ngã gãy chân để trốn làm."
Việt Tinh Văn cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Tiêu Văn Huy.

Nếu như giải thích hắn giữ lại đồ dùng của vợ con để nhớ về họ, vậy vì sao lấy cớ con gái bị bệnh để không đi làm? Sau khi người thân qua đời, người bình thường đều không muốn nhắc đến tên họ nữa, tránh gợi nhớ những chuyện đau buồn, sao có thể ngang nhiên lấy cớ "người thân bị bệnh" như vậy? Lấy con gái đã mất ra làm lý do, hắn ta không chột dạ sao?

Tân Ngôn hỏi: "Vợ con hắn ta qua đời thế nào, có lý do gì rõ ràng hơn không?"

Việt Tinh Văn nói: "Ghi chép của cảnh sát cho biết, Tiêu Văn Huy đã trả lời là vợ con hắn ta ra đảo du lịch, khi đang bơi thì bị đuối nước, nhưng cảnh sát đã điều tra tất cả các sự cố ngoài ý muốn ngoài đảo 5 năm trước, không có vụ nào khớp với lời khai của Tiêu Văn Huy... Nói cách khác, Tiêu Văn Huy đang nói dối."
Giang Bình Sách nói: "Người này nói dối nhiều lần, hiện giờ cũng là đối tượng hiềm nghi trọng điểm của cảnh sát."

Kẻ gϊếŧ người liên hoàn tại nhà máy và hung thủ vụ hỏa hoạn, thật sự là Tiêu Văn Huy sao?

Bình Luận (0)
Comment