Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 265

~NHIỆM VỤ MỚI~

Kha Thiếu Bân đăm đăm nhìn theo điểm sáng di chuyển trên màn hình, nói: "Có thể là quái vật biết bay? Mọi người cẩn thận!"

Điểm sáng ngày càng gần họ, radar của Tiểu Đồ cũng càng chính xác hơn. Kha Thiếu Bân ngạc nhiên nhìn điểm sáng màu đỏ trong màn hình chợt biến thành ba điểm, hơn nữa còn có hình dáng xanh đỏ thể hiện nhiệt lượng rõ rệt.

Việt Tinh Văn chau mày nhìn lên trời, luồng sáng rõ ràng khiến cậu sững sờ, lập tức nói: "Không bình thường. Tiểu Niên, thu căn cứ lại trước!"

Chương Tiểu Niên lập tức làm theo, thu hết mấy vách tường lại.

Giang Bình Sách nhìn hình ảnh ngày càng rõ rệt trên màn hình, nói: "Giống con người."

Tiểu Đồ có thể dò được vị trí của mục tiêu, đồng thời mô phỏng lại hình thái của đối phương.

Lúc này, hình dáng của mục tiêu trên màn hình có đầu và tứ chi, rất giống con người. Kha Thiếu Bân còn tưởng chúng là quái vật biết bay tấn công họ, đang nghĩ bụng săn chúng xong là có thịt ăn rồi, vậy mà lại là ba người?!


Kết luận này khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, Việt Tinh Văn đoán: "Có lẽ là quân cứu viện? Họ biết phi thuyền Bụi Gai của chúng ta gặp nạn, vậy nên đã đến hành tinh gần đó tìm chúng ta. Nếu không sao lại có ba người đột nhiên đáp xuống hành tinh vốn không phù hợp cho con người sinh sống này?"

Giang Bình Sách gật đầu, nói: "Có thể. Dù sao chúng ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ thiếu tướng Kallen giao."

Việt Tinh Văn nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, mấy hôm nay, mọi người chỉ ăn quýt, lá cây và axit amin Tân Ngôn chế tạo ra để duy trì sự tiêu hao của cơ thể, lúc này đều đã đói đến bụng sôi sục rồi. Song, vì họ không thiếu nước, vẫn rửa mặt hằng ngày nên thoạt trông đều vô cùng sạch sẽ gọn gàng.

Hoàn toàn không giống một nhóm người mất liên lạc hơn một tuần.


Việt Tinh Văn lập tức nói: "Bôi ít bụi đất lên người, đừng để họ biết chúng ta có dị năng."

Các bạn học bắt đầu "lên đồ", Kha Thiếu Bân thì quyết đoán vốc cả nắm bụi trét lên mặt, Giang Bình Sách vẫn luôn ưa sạch sẽ cũng cọ quần áo mình xuống đất vài lần, hóa trang thành vẻ đã ăn no hành.

Việt Tinh Văn nói với Trác Phong: "Tắt đèn."

Trác Phong lập tức cất quả cầu sáng, không gian xung quanh lập tức tối mịt.

Khoảng ba phút sau, một chiếc phi thuyền khổng lồ hạ cánh gần họ, bụi mù tung bay.

Ba quân nhân được võ trang đầy đủ bước xuống phi thuyền, họ đeo súng trên lưng, đội mũ có gắn đèn pha. Ba người vừa tìm kiếm phía trước, vừa nhỏ giọng nói chuyện: "Chúng ta phát hiện xác phi thuyền Bụi Gai ở khu không người, toàn bộ khoang cứu sinh đã được bắn ra, đây là hành tinh gần nơi xảy ra sự cố nhất, rất có thể họ đã đáp xuống đây."


"Nhưng môi trường ở hành tinh này vốn không dành cho con người sinh sống, hàm lượng dưỡng khí cực thấp, nếu họ thật sự đáp xuống đây, nói không chừng đã hi sinh từ lâu rồi."

"Thiếu tướng Kallen nói rồi, dù không thể cứu hộ kịp thời cũng phải đưa hài cốt họ về an táng."

Việt Tinh Văn: "..."

Xem ra ba người này được cấp trên cử đến đây nhặt xác, chắc chắn họ cũng không ngờ nhóm 183 vẫn còn sống.

Ngay sau đó, một luồng sáng mặt mẽ chợt rọi qua, Việt Tinh Văn vô thức đưa tay lên che mắt, sau đó, mọi người nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của một người trẻ tuổi: "Trời má, họ còn sống kìa!"

Dưới ánh đèn, 12 người đang ngồi cùng một chỗ, mặt đầy bụi bặm, quần áo tả tơi, vừa nhìn là biết họ sống rất kham khổ. Nhất là anh chàng đeo kính kia, bụi phủ kín mặt, thậm chí còn không thể nhìn rõ mặt mũi cậu ta.
Ba người lập tức tiến lên, giơ tay chào Việt Tinh Văn, "Đội trưởng Việt, xin lỗi, đội cứu hộ đến muộn quá! Các anh không sao chứ?"

Việt Tinh Văn "khụ" một tiếng, nói: "Vẫn sống."

Ba người không sao hiểu nổi, nhóm hành động 183 đã sống sót thế nào trong môi trường thế này? Đã một tuần từ khi phi thuyền Bụi Gai gặp sự cố rồi, chẳng lẽ họ chỉ dựa vào nước và dưỡng khí trên khoang cứu sinh để kiên trì đến bây giờ sao?"

Ba người vô cùng kính nể Việt Tinh Văn, vội vàng nói: "Mời các anh lên tàu cứu hộ với chúng tôi, thiếu tướng Kallen đang đợi các anh tại tinh vực gần đây."

Trang phục rằn ri của ba người này giống hệt họ, hẳn là đồng đội thuộc cùng một chiến đoàn. Thiếu tướng Kallen thông báo nhiệm vụ ban đầu cũng đích thân tới đây, vậy cũng tức là họ vẫn phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Việt Tinh Văn đành phải gật đầu với ba người, ra hiệu cho mọi người đi theo.

Kha Thiếu Bân bần thần đi tuốt cuối hàng, cậu nhỏ giọng kêu với Tân Ngôn: "NPC lại tới rồi, tớ biết ngay mà, chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ họ giao, chắc chắn không dễ qua môn như vậy."

Tân Ngôn lạnh lùng nói: "NPC sợ cậu chết đói, lặn lội đường xa ship đồ ăn đến cho cậu còn gì."

Kha Thiếu Bân dở khóc dở cười, "Đầu tiên cho chúng ta đáp xuống hành tinh chim không buồn ỉa này, bỏ đói chúng ta cả tuần, bây giờ lại phái người đến cứu? Đây là tát một phát, cho một quả táo ngọt, sau đó tát thêm phát nữa ác hơn à?"

Tân Ngôn: "..."

Miêu tả của Kha Thiếu Bân đúng là rất chính xác. Cho họ nhịn đói một tuần rồi phái đội cứu hộ đến tìm họ, dù đã giải quyết được vấn đề thức ăn, nhưng chắc chắn sẽ có nhiệm vụ khó khăn hơn đang chờ họ phía trước. Vậy không phải là đánh một phát, cho một quả táo ngọt, rồi đánh thêm phát nữa ác hơn sao?
Tiếc là, họ chỉ có thể chấp nhận.

12 người đi thành hàng, lần lượt bước lên phi thuyền của đội cứu hộ.

Phi thuyền linh hoạt lập tức cất cánh, vọt khỏi tầng mây với tốc độ nhanh như chớp, bay vào không gian vũ trụ, không lâu sau, phi thuyền đã hạ cánh xuống bãi đỗ trên một tàu sân bay khổng lồ.

Thiếu tướng Kallen kích động ra đón họ, "Tốt quá, không ngờ các cậu còn sống!"

Tay phải Việt Tinh Văn vẫn treo trước ngực, không thể cúi chào, cậu chỉ có thể gật đầu với đối phương, nói: "Thiếu tướng, xin lỗi, chúng tôi gặp bão cát trên đường bay, không thể đến nơi làm nhiệm vụ đúng thời gian."

Thiếu tướng Kallen vỗ vai Việt Tinh Văn, nói: "Bão cát mạnh như vậy trăm năm khó thấy một lần, các cậu bất ngờ gặp phải cũng chỉ do quá xui xẻo thôi, không thể trách các cậu... Sống được là tốt rồi."
Hắn ta đảo mắt nhìn 12 người mặt mày bụi bặm, vội vàng nói: "Gọi bác sĩ qua đây kiểm tra vết thương giúp họ. Ngoài ra, dặn phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho nhóm hành động 183."

Sĩ quan phụ tá bên cạnh lập tức làm theo.

Lát sau, một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng, cầm hòm thuốc đi tới kiểm tra cơ bản cho mọi người, ngoài Việt Tinh Văn bị dập xương vẫn chưa khỏi hẳn, những người khác đều không bị thương, chỉ thiếu dinh dưỡng nhẹ. Bác sĩ gỡ nẹp gỗ cố định trên cánh tay Việt Tinh Văn, bó lại thạch cao và cố định bằng băng vải cho cậu.

Bữa tối thịnh soạn được nhà bếp chuẩn bị cũng được bưng lên bàn, mọi người chịu đói suốt một tuần được dẫn vào nhà ăn dùng bữa. Dù so với đồ ăn trên Trái Đất, đồ ăn ở đây có vẻ đơn giản hơn hẳn, nhưng sau một tuần chỉ gặm lá cây, những món ăn làm từ thịt hộp này đã là tốt lắm rồi!
Mọi người không hề khách sáo cắm đầu ăn ngấu nghiến, cuối cùng lưỡi họ cũng tìm lại được vị giác bình thường.

Ăn uống xong xuôi, thiếu tương Kallen bảo mọi người rửa mặt, đồng thời phát cho họ một bộ quần áo mới. Sau đó, hắn ta quan tâm hỏi: "Theo tôi được biết, hành tinh mọi người hạ cánh căn bản không phù hợp cho con người sinh sống, mọi người đã sống bảy ngày trên đó bằng cách nào thế?"

Việt Tinh Văn bình tĩnh bịa chuyện: "Chúng tôi đáp xuống một hang động ngầm, đánh thức một con quái vật ẩn mình sâu dưới đáy vực, nó điên cuồng đuổi gϊếŧ chúng tôi, thể tích của con quái vật đó lớn bất thường, đụng tới đụng lui trong hang động, khiến hang động sập xuống." Cậu dừng một lát, nói tiếp: "Chúng tôi thoát được ra ngoài, lợi dụng đá lở trên hang động đập chết con quái vật kia, mấy hôm nay chúng tôi sống nhờ ăn thịt nó." Cậu còn chỉ vào tay mình như vậy, "Cổ tay tôi cũng bị thương khi bỏ chạy."
Những lời cậu nói có nửa là giả, nửa là thật, trừ phi Kallen cử người đến hành tinh đó, đích thân kiểm chứng con quái vật kia có bị đập chết thật không, nếu không hắn ta không thể nhận ra Việt Tinh Văn đang nói dối.

Các bạn học khác cũng phối hợp với cậu, vẻ mặt tán thành như muốn nói "Đội trưởng nói chí phải".

Kallen vỗ vai Việt Tinh Văn, chân thành nói: "Các cậu giỏi lắm! Có thể sống sót trong môi trường khắc nghiệt thế này, thực lực của nhóm hành động 183 các cậu thật sự rất đáng nể, quả nhiên tôi không nhìn nhầm các cậu!"

Sau đó, hắn ta nói tiếp: "Nhiệm vụ thăm dò tinh vân β-71 vẫn sẽ do các cậu thực hiện. Tôi sẽ cử người đưa các cậu đến đó."

Mọi người: "..."

Biết ngay mà, NPC này đâu phải "anh giai" shipper tốt bụng, lặn lội đường xa đưa đồ ăn cho họ đâu, mà hắn ta đến để tiếp tục giao nhiệm vụ có độ khó cao, đưa họ ra pháp trường!
Thấy Việt Tinh Văn nghiêm mặt, như thể cậu không muốn đi lắm, thiếu tướng Kallen bèn bổ sung: "Tay cậu đang bị thương, cậu có thể nghỉ tham gia nhiệm vụ lần này, để Giang Bình Sách dẫn đội đi điều tra."

Việt Tinh Văn vội vàng nói: "Không cần nghỉ, vết thương của tôi không đáng ngại, tôi đi cùng họ."

Kallen cười nói: "Tốt lắm! Các cậu về nghỉ ngơi đi, sáng mai lại xuất phát."

Mọi người được dẫn vào khu nghỉ ngơi trên tàu sân bay, đợi xung quanh không còn ai, Kha Thiếu Bân mới thở dài, nói: "Thà ở lại hành tinh đó nhai lá cây 20 ngày còn hơn, tớ cứ cảm thấy nhiệm vụ sắp tới còn đáng sợ hơn nữa."

Lưu Chiếu Thanh nói: "Môn 7 tín, sao để cưng ngồi nhàn hạ nhai lá hai mấy ngày là qua được?"

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Chuyện nên tới thì sẽ tới, nhiệm vụ thăm dò lần này là mục tiêu của môn thi, chúng ta cũng không thể bỏ qua. Mọi người nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị cho thử thách tiếp theo."
Kha Thiếu Bân tích cực tìm kiếm thông tin về điểm đến của mục tiêu, nói: "Nơi chúng ta sắp tới có rất nhiều khoáng sản quý hiếm. Máy bay không người lái đã dò được có sinh vật ngoài hành tinh sống trên đó, nhưng kết quả báo cáo của máy bay không người lái chưa chắc đã chính xác, dù sao cũng có rất nhiều động vật có thể trốn dưới đất, chúng ta phải cẩn thận."

Kha Thiếu Bân dừng một lát, nói với Việt Tinh Văn: "Lần này chúng ta mang nhiều đồ ăn xuống một chút, chất đầy balo, đừng để đến lúc đó đói quá mất sức, khi gặp nguy hiểm cũng không có sức chiến đấu!"

Việt Tinh Văn gật đầu tán thành, "Ừ, mang theo nhiều đồ một chút, đến nơi thì cất xuống căn cứ ngầm của Tiểu Niên."

Dứt lời, một dòng thông báo xuất hiện trên khung nổi của tất cả mọi người...
[Cập nhật nhiệm vụ]

[Mục tiêu: Thu thập 100 quặng khoáng thạch, đồng thời đưa về căn cứ của con người để nghiên cứu]

[Phần thưởng: Điểm số cuối cùng +30]

Thu thập 100 quặng khoáng thạch? Nhiệm vụ này tựa như nhiệm vụ thu thập trong game.

Chắc chắn thư viện sẽ không chất đá sẵn ở đó để họ đến nhặt là xong, nói không chừng, họ còn phải trèo đèo lội suối để tìm, hoặc là phải đánh chết quái vật canh giữ khoáng thạch mới nhặt được quặng về.

100 quặng không phải con số nhỏ.

Việt Tinh Văn hít sâu, nói: "Mười ngày trước chỉ là mấy câu trắc nghiệm, điền vào chỗ trống thôi, bây giờ, câu hỏi tự luận nhiều điểm nhất môn thi mới chính thức bắt đầu."

~ TIẾN ĐỘ THU THẬP KHOÁNG THẠCH 2/100 ~

Sáng ngày thứ 11, mọi người được chuông báo thức gọi dậy.
Tinh vân trắng tinh xuất hiện ngoài cửa sổ khoang thuyền, hình dáng của nó tựa như sao biển rải rác trên bãi cát, giống hệt với cảnh tượng trong tài liệu ban đầu... Cuối cùng họ cũng tới đích đến của nhiệm vụ lần này.

Việt Tinh Văn vào phòng chỉ huy tập hợp với mọi người, thiếu tướng Kallen nghiêm túc chỉ vào tinh vân kia, nói: "Phía trước là tinh vân β71, có một hành tinh rất nhỏ ở nơi bị tinh vân che khuất, máy bay trinh sát không người lái của chúng ta đã chụp được bề mặt toàn bộ hành tinh đó rồi."

Hắn ta khẽ trượt tay phải, một màn hình ảo rất lớn xuất hiện trước mặt họ, hình ảnh bề mặt hành tinh bắt đầu được phát trên đó.

Thiếu tướng Kallen giới thiệu: "Có rất nhiều khoáng thạch quý hiếm phân bố trên hành tinh này. Máy bay không người lái tạm thời chưa phát hiện dấu vết có động vật sinh sống, hoàn cảnh cụ thể thế nào vẫn cần các cậu tự thăm dò." Hắn ta quay lại nhìn Việt Tinh Văn, "Mục đích chuyến đi lần này của các cậu là thu thập khoáng thạch mẫu mang về căn cứ kiểm tra, đồng thời vẽ bản đồ mạch khoáng sản cụ thể trên cả hành tinh này. Môi trường trên hành tinh khắc nghiệt, lúc cần có thể xin bộ chỉ huy cứu trợ."
Việt Tinh Văn gật đầu, "Rõ."

Đúng lúc này, một sĩ quan phụ tá dẫn mấy binh sĩ mở cửa vào phòng, đưa họ 12 chiếc balo đã được chất đầy, cô cung kính nói: "Đã chuẩn bị xong vật tư ngài dặn dò."

Kallen nhìn đống vật tư, nói: "Trong balo là nước và thức ăn, có thể bảo đảm nhu cầu sống của các cậu trong một tháng, chúc các bạn chiến thắng trở về!"

NPC chuẩn bị vật tư giúp họ, Việt Tinh Văn cũng không khách sáo, cậu bảo mọi người nhanh chóng nhận balo.

Đúng 8 giờ sáng, tàu sân bay dừng lại gần tinh vân β71, sáu chiếc máy bay trinh sát cỡ nhỏ cất cánh khỏi bãi đỗ trên tàu, 12 người thuộc nhóm hành động 183 chia thành từng đội 2 người, ngồi máy bay nhanh chóng hạ cánh.

Lần đáp đất này vô cùng thuận lợi, mọi người cũng không bị phân tán khắp nơi như lần trước. Sau 10 phút ngẳn ngủi, 6 chiếc máy bay đã vững vàng đáp xuống hành tinh theo tuyến đường vạch sẵn.
Việt Tinh Văn ra khỏi khoang máy bay, quan sát xung quanh...

Giống hệt những gì cậu nhìn thấy trên màn hình ảo vừa rồi, bề mặt của hành tinh này là những dãy núi trải dài. Khác với núi non tươi tốt phủ kín màu xanh thực vật ở Trái Đất, những dãy núi ở đây trơ trụi, không thấy bất kỳ dấu vết nào của thực vật, đất ở đây có màu nâu sậm, tựa như đã bị đốt cháy.

Không lâu sau, Tiểu Đồ báo cáo dữ liệu dò được, "Nhiệt độ không khí 38 độ C, độ ẩm 20%, hàm lượng dưỡng khí 10%."

Nghe vậy, Trác Phong không khỏi nhíu mày, "Thể tích oxy trong không khí trên Trái Đất là khoảng 21%, lượng oxy ở đây chỉ có 10%.... May mà chúng ta có Tân Ngôn, nguồn dưỡng khí không thành vấn đề."

Lâm Mạn La an ủi mọi người, " So với nơi khoang cứu sinh hạ cánh lúc trước, môi trường sống ở đây đã tốt hơn nhiều rồi. Nhiệt độ 30 độ với độ ẩm 20% vẫn có thể chịu được, ít nhất giày của chúng ta không lo bị nướng cháy."
Việt Tinh Văn nhìn sang dãy núi cách đó không xa, bình tĩnh nói: "Nhiệm vụ yêu cầu chúng ta thu thập 100 quặng khoáng thạch, còn 19 ngày nữa bài thi sẽ kết thúc. Mọi người nghĩ nên hành động cùng nhau hay chia nhóm thu thập?"

Kha Thiếu Bân nói: "Nếu là game online, nhiệm vụ thu thập thế này tất nhiên chia nhóm làm là nhanh nhất. Nhưng môi trường trên hành tinh này khắc nghiệt, lỡ như lại đụng phải dạng quái vật như hồi trước thì chia nhóm sẽ rất nguy hiểm. Đông người mạnh sức, tớ nghĩ mọi người đi cùng nhau sẽ chắc ăn hơn?"

Lưu Chiếu Thanh tán thành: "Đúng vậy, 12 người chúng ta đi cùng nhau, dù có ai gặp chuyện cũng tiện chăm sóc lẫn nhau, anh còn có thể chữa trị cho mọi người. Nếu chia nhỏ ra, lỡ đội không có anh có người bị thương sẽ rất phiền phức."

Việt Tinh Văn cũng nghĩ vậy. Nếu mọi người đều cho rằng hành động cùng nhau tốt hơn, cậu bèn dứt khoát nói: "Vậy 12 người cùng hành động đi, an toàn quan trọng hơn." Cậu ngừng một lát, quay lại hỏi Kha Thiếu Bân: "Tiểu Đồ có thể dò được mục tiêu khoáng thạch không?"
Kha Thiếu Bân mở chức năng trinh sát của Tiểu Đồ, đoạn nói: "Dò được, nhưng mà..." Cậu chỉ vào những chấm nhỏ chi chít trên màn hình, "Khoáng thạch quanh đây nhiều quá, Tiểu Đồ không thể xác định chính xác mục tiêu chúng ta cần! Nó chỉ có thể dò được mục tiêu là động vật hay vật chất không phải sinh vật, không phân biệt được chủng loại và màu sắc khoáng thạch."

Việt Tinh Văn im lặng một lát, "Xem ra chúng ta chỉ có thể tự tìm thôi."

Giang Bình Sách đề nghị, "Diện tích hành tinh này không lớn, chúng ta đi nhanh bằng hệ tọa độ và di chuyển mảng kiến tạo, 19 ngày đủ để chúng ta dò một lượt cả hành tinh này. Để tránh đi lại đường cũ nhiều lần, chúng ta chia hành tinh này thành các khu vực, đánh dấu từng chỗ đi."

Nơi này không có ngày đêm như Trái Đất, cũng không thể định vị đông tây nam bắc, đi hoài đi mãi rất dễ mất phương hướng. Vậy nên, đánh dấu những nơi đã đi qua để tránh chúng ta vòng lại là chuyện rất quan trọng.
Việt Tinh Văn hỏi Giang Bình Sách: "Cậu chia khu vực theo hệ tọa độ à?"

Giang Bình Sách gật đầu, "Nếu không có điều kiện đánh dấu đông tây nam bắc thì làm theo phép toán số học, định nghĩa hành tinh này như một hình cầu, nơi chúng ta xuất phát là trung tâm, chia hành tinh thành bốn góc vuông, bề mặt hành tinh là bốn khu vực có diện tích bằng nhau. Chúng ta tăng tốc tìm mỗi khu vực trong bốn ngày, như vậy sẽ không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào."

Kha Thiếu Bân hỏi: "Muốn chia thành bốn khu vực, có phải cần tính diện tích hành tinh trước không?"

Giang Bình Sách đáp: "Phải, tôi viết phương trình vận động đi quanh hành tinh này một vòng, tính chu vi và bán kính đã."

Tính diện tích bề mặt hình cầu là kiến thức toán học cấp ba, vô cùng đơn giản với Giang Bình Sách. Việt Tinh Văn chỉ lo Giang Bình Sách đi vòng quanh hành tinh một mình, lỡ như gặp nguy hiểm thì sao?
Nhận ra sự lo lắng của Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách nhìn cậu, nói: "Yên tâm, tôi sẽ bay trên cao, tốc độ rất nhanh. Dù bên dưới có thú dữ cũng không thể tấn công tôi."

Việt Tinh Văn: "Lỡ như có quái vật biết bay thì sao?"

Giang Bình Sách bất lực nhìn cậu, ánh mắt ấy như đang nói, cậu đừng miệng quạ được không?

Việt Tinh Văn ho nhẹ, nghiêm túc nói: "Tôi không miệng quạ đâu, tôi chỉ không thể để cậu mạo hiểm một mình thôi. Hoặc là tất cả cùng đi, hoặc là đo khoảng cách bằng cách khác. Tôi không đồng ý cho một mình cậu đi dò đường."

Giang Bình Sách im lặng một lát, dứt khoát gật đầu, "Được. Vậy mọi người cùng đi, tôi điều khiển cho 12 người cùng vận động, chúng ta cũng có thể thu thập khoáng thạch trên đường đi, điều tra môi trường xung quanh."

Việt Tinh Văn cười nói: "Như vậy là tốt nhất."
Mọi người lập tức tụ tập lại, Giang Bình Sách giơ tay phải, nhuần nhuyễn vẽ một hệ tọa độ, đưa mọi người bay bổng lên không trung, bay theo phương hướng cố định.

Không bao lâu sau, họ đã bay đến trên dãy núi gần đó.

Việt Tinh Văn cúi đầu nhìn... Trên rặng núi uốn lượn như dòng sông, có rất nhiều những tảng đá với hình thù khác nhau, những tảng đá này đều phát ra ánh sáng màu nâu đỏ, rất giống loại khoáng thạch quý hiếm họ nhìn thấy trong hồ sơ.

Kha Thiếu Bân khó hiểu đẩy kính, nhìn xuống chân, "Không phải chứ? Chỉ riêng dãy núi này thôi đã vượt xa 100 quặng rồi. Nhiệm vụ yêu cầu chúng ta thu thập 100 quặng khoáng sản, vậy không phải chúng ta xuống đó nhặt thôi đã đủ rồi sao?"

Tân Ngôn lạnh lùng nói: "Chắc chắn không đơn giản như vậy. Rất nhiều loại khoáng thạch tự nhiên có màu sắc bên ngoài gần giống nhau, nhưng nguyên tố bao hàm bên trong lại khác hoàn toàn."
Kha Thiếu Bân đăm chiêu, "Ý cậu là trong hàng chục triệu tảng đá nhìn giống nhau này, có thể chỉ có vài tảng là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta? Những tảng đá khác đều là để đánh lạc hướng?"

Tân Ngôn nói: "Xuống thử là biết."

Giang Bình Sách điều khiển đưa mọi người đáp xuống đỉnh núi, Lưu Chiếu Thanh sợ bề mặt mấy tảng đá này có độc, anh nhanh nhẹn quấn vải gạc thành mấy đôi găng tay tạm thời cho mọi người dùng.

Giang Bình Sách đeo găng tay, cúi người nhặt một tảng đá, khung nổi trước mắt hắn hiển thị tiến độ nhiệm vụ. Lúc này, khung nổi đang hiện một dòng chữ: Tiến độ thu thập khoáng sản 0/100.

Giang Bình Sách lắc đầu với mọi người, "Tảng này không phải mục tiêu."

Lưu Chiếu Thanh cũng cúi xuống nhặt một tảng, tiến độ thu thập vẫn không thay đổi.
Kha Thiếu Bân than thở, "Đúng là toàn đồ bỏ đi! Chẳng lẽ chúng ta phải rề rà tìm từng tảng đá trong số hàng nghìn hàng vạn tảng đá sao? Vậy cũng bịp bợm quá đó!"

Bỗng nhiên, một suy nghĩ chợt lóe trong đầu Trác Phong, anh giơ tay phải triệu hồi một chiếc nam châm, sau đó phóng to nam chân lên thành cỡ máy bay trực thăng, thả cho nó bay dọc theo dãy núi.

Ban đầu khi nam châm bắt đầu bay, khoáng thạch trên đất không có phản ứng gì.

Song, khi nam châm đã bay được vài mét, bỗng có hai tảng đá to cỡ nắm tay bị hút lên nam châm, vang lên tiếng "keng" lanh lảnh. Cùng lúc đó, cuối cùng tiến độ nhiệm vụ trên khung nổi trước mắt mọi người đã thay đổi – Tiến độ thu thập khoáng sản 2/100.

Mắt Việt Tinh Văn bừng sáng, "Phải dùng nam châm của đàn anh Trác để tìm mục tiêu sao?!"

Trác Phong cười nói: "Anh đoán đúng rồi. Khoáng sản chúng ta cần tìm lần này hẳn là quặng niken đá ong, vỏ ngoài loại khoáng thạch này có màu nâu, hàm lượng nguyên tố niken trong đó rất cao. Niken là một loại kim loại rắn chống ăn mòn, mài mòn, quan trọng nhất là nam châm có thể hút được nó!"
Tân Ngôn nói: "Em nhớ nam châm vốn cũng có các nguyên tử sắt, coban, niken..."

Trác Phong gật đầu, "Đúng vậy, nguyên tử cấu tạo nên nam châm có momen lưỡng cực từ, sẽ sinh ra từ trường, hút những kim loại có sắt, coban, niken. Mặc dù những khoáng thạch ở đây có vẻ ngoài rất giống nhau, nhưng chỉ có những khoáng thạch thật sự chứa nguyên tố niken mới bị nam châm hút lên. Cứ như vậy, chúng ta có thể sàng lục mục tiêu một cách nhanh chóng."

Kha Thiếu Bân hiểu ý anh, "Đúng là chương trình học khoa Vật lý, phải dùng nam châm tìm mục tiêu nữa! Nếu chúng ta không nghĩ ra vụ này, phải tìm từng tảng một, bề ngoài của mấy tảng đá này lại gần giống nhau, đừng nói là 19 ngày, cho chúng ta 99 ngày cũng chưa chắc tìm đủ!"

Lưu Chiếu Thanh không khỏi nói: "Nếu như trong những nhóm tham gia môn học này, thành viên học Vật lý không nghĩ ra kỹ năng nam châm thì không phải đi đời luôn sao?"
Trác Phong nói: "Khoa Vật lý đã là chương trình học tầng 11 rồi. Những nhóm có thể đi tới đây chắc chắn có đủ điểm tích lũy, hẳn không có ai ngốc đến mức không dùng nam châm đâu nhỉ?"

Lưu Chiếu Thanh gật đầu, "Cũng phải! Giống như sinh viên Y bọn anh mỗi người thủ sẵn một cuốn vải gạc vậy."

Chiếc nam châm khổng lồ của Trác Phong bay một vòng quanh dãy núi, tiến độ thu thập trong khung nổi trước mắt cũng nhanh chóng tăng lên, cuối cùng nó dừng ở: Tiến độ thu thập khoáng sản 10/100.

Sàng lọc mục tiêu bằng nam châm, tiết kiệm được rất nhiều thời gian loại bỏ đá thừa cho họ.

Việt Tinh Văn nghĩ, nếu quá trình thu thập thuận lợi, có lẽ họ không cần đến 19 ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ!

Bình Luận (0)
Comment