Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 3

~ Phòng thí nghiệm viện y học quái gở ~

Trước mắt là một hành lang trống trải tối đen, chỉ có những tia sáng phát ra từ nơi tận cùng của hành lang. Việt Tinh Văn bước nhẹ lại, đi về phía nguồn sáng. Sau khi bước qua cánh cửa nơi phát ra ánh sáng, trên đỉnh đầu cậu xuất hiện một khung trong suốt trôi nổi, trên đó là thông tin về chương trình học.

Môn bắt buộc – Học viện Y: Thoát khỏi phòng thí nghiệm

Giới hạn: Một người

Tín chỉ: 2

Mô tả chương trình học: Bạn là một bác sĩ thực tập, bạn sắp bước vào một phòng thí nhiệm lâm sàng thần bí trong học viện Y, nơi đây vẫn luôn dùng cho các thí nghiệm lâm sàng động vật. Nhưng lạ thay, không biết từ khi nào, dường như động vật trong phòng thí nghiệm trở nên nóng nảy.

Yêu cầu đề thi: Thoát khỏi phòng thí nghiệm bằng cửa ra ngay phía trước trong vòng 30 phút.

Câu hỏi phụ: Tìm ra loại thuốc khiến động việc biến dị, mang theo nó rời khỏi phòng thí nghiệm. Hoàn thành câu hỏi phụ, điểm thi +20.

Từng hàng chữ nhanh chóng chạy qua trước mắt.

Câu hỏi phụ? Cũng không ít đề thi có câu hỏi phụ, câu hỏi phụ trong trò chơi, hẳn là giống như nhiệm vụ ẩn trong game online, làm thì sẽ được thưởng thêm, không làm cũng không ảnh hưởng tới việc qua cửa. Hoàn thành câu hỏi phụ được cộng hai mươi điểm, nhân thêm với hai tín chỉ của môn học, cuối cùng có thể tích được 40 điểm. Muỗi có nhỏ cũng là thịt, nếu có thể làm được nhiệm vụ ẩn thì phải hoàn thành hết sức.

Việt Tinh Văn hạ quyết tâm, đẩy cánh cửa với dòng chữ "Phòng thí nghiệm lâm sàng" trước mắt ra. Ngay khi cậu bước vào phòng thí nghiệm, áo lông trên người cũng biến mất, thay vào đó là một chiếc áo blouse mới tinh, trên ngực trái của áo là bảng tên viết "Bác sĩ thực tập: Việt Tinh Văn".

Hóa ra hệ thống thư viện có thể tùy ý thay đổi quần áo của cậu?

Việt Tinh Văn được thay một chiếc áo blouse trắng, cậu hoảng hồn, có lẽ, câu "trượt môn ở đây, bạn cũng sẽ bị gϊếŧ trong hiện thực" mà người hướng dẫn thư viện nói không phải đùa — Cậu xui xẻo tận mạng bị kéo vào một "trò chơi sinh tồn người thật" đầy ly kỳ.

Trong khung nổi xuất hiện "30:00" đếm ngược, Việt Tinh Văn siết chặt tay, rảo bước về phía trước.

Đèn sợi đốt trên đỉnh đầu như sắp hỏng, vang ra từng tiếng "rè rè", lúc sáng lúc tối, khiến bầu không khí trong phòng thí nghiệm trở nên quái dị đến lạ. Đây hẳn là văn phòng của bác sĩ, có hai chiếc bàn, ghế, cùng với hai chiếc máy tính.

Máy tính đang tắt, Việt Tinh Văn thử mở lên — Hai chiếc đều có cài mật mã, không thể vào desktop. Nếu cậu là sinh viên khoa kỹ thuật máy tính, biết đâu cậu có thể cưỡng chế phá khóa hệ thống, nhưng cậu là sinh viên khoa Văn, không rành hệ thống máy tính, không phí thời gian ở đây nữa.

Việt Tinh Văn xoay người tìm kiếm manh mối khác.

Cậu kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, thấy rất nhiều ghi chép số liệu thí nghiệm, những con số lít nhít đó cậu hoàn toàn không hiểu. Việt Tinh Văn đóng ngăn kéo lại tiếp tục tìm kiếm, cậu ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát gầm bàn, phát hiện trong một góc bị ghế ngồi che khuất có một cuốn vở, Việt Tinh Văn vươn tay cố kéo cuốn vở đó ra, bên trên có vài vết máu, ngoài bìa ghi "Nhật ký phòng thí nghiệm".

"Ngày 10 tháng 7, nắng.

Hôm nay tôi đến phòng thí nhiệm mới cùng đàn anh đàn chị, thí nghiệm cần kéo dài liên tục ba tháng, sau khi hoàn thành là chúng tôi có thể viết luận văn. Chủ đề nghiên cứu lần này có ý nghĩa rất quan trọng, biết đâu chúng tôi có thể gửi đi thật nhiều bài SCI[27], thầy hướng dẫn đã giúp chúng tôi xin hai trăm ngàn kinh phí nghiên cứu, đỉnh của chóp."

"Ngày 15 tháng 7, râm.

Đàn anh đã mua một đám động vật thí nghiệm mới, các bé thỏ cưng quá."

"Ngày 27 tháng 8, mưa nhỏ.

Giai đoạn thí nghiệm đầu tiên đã hoàn thành thuận lợi, ngày nào tôi cũng quan sát động vật. Đã tiêm loại thuốc mới rồi, không biết sẽ có phản ứng ra sao?"

"Ngày 1 tháng 9, mưa to.

Tình hình không hợp lý lắm, tôi thấy hơi sợ. Sáng nay khi đến phòng thí nghiệm kiểm tra, phát hiện có nhiều con vật đã chết rồi. Đàn anh đàn chị cùng nhau xử lý thi thể của động vật, còn nói với tôi, thể chất của động vật khác nhau, có những con không thể chịu được thuốc mới, không cần lo, hiện tại tỷ lệ tử vong vẫn chưa tới 5%, có thể tiếp tục quan sát."

Giở tiếp về sau, Việt Tinh Văn phát hiện vết máu lớn rất chói mắt xuất hiện trên trang giấy.

Người viết nhật ký rõ ràng rất hoảng loạn, chữ viết trở nên ẩu đoảng vô cùng, phần lớn nội dung đều bị vết máu làm nhòe đi, chỉ có thể thấy rõ vài chữ, mang máng là: "Đàn anh... điên... khắp nơi toàn là máu... tôi phải rời khỏi đây–"

Sau chữ "đây" là một đường nguệch bút màu đen rất dài, kéo rách cả trang giấy.

Việt Tinh Văn cau mày bỏ lại cuốn vở lên mặt bàn.

Manh mối trong nhật ký không nhiều, nhưng có thể đoán được, trong phòng thí nghiệm này có rất nhiều động vật, cùng với ít nhất ba nghiên cứu sinh của học viện Y. Giả thiết rằng động vật trong phòng thí nghiệm biến dị, ảnh hướng tới con người, rất có thể trong quá trình cậu chạy trốn, sẽ đụng phải ba Boss đã biến dị này?

Việt Tinh Văn tiếp tục lục lọi bàn làm việc, không phát hiện thêm gì. Cậu đành đi tiếp về phía trước.

Đằng trước có một cánh cửa kim loại, Việt Tinh Văn đề phòng, nhẹ nhàng miết lòng bàn tay chứa từ điển thành ngữ, đẩy cánh cửa kia ra...

Bên tai truyền tới những tiếng "chít chít" không ngớt, âm thanh the thé, chói tai khiến da đầu cậu suýt nữa nổ tung!

Việt Tinh Văn tập trung quan sát, trông thấy khắp hai bên của phòng thí nghiệm này toàn là lồng sắt, trong mỗi một chiếc lồng đều thả một con chuột béo mập để làm thí nghiệm, những con chuột này nóng nảy bồn chồn chạy qua chạy lại trong lồng, khay đựng đồ ăn trong lồng đều đã bị hất đổ, dường như chúng đang đấu tranh muốn chạy ra ngoài, nhưng lại không thể thoát khỏi trước sự trói buộc của lồng sắt.

Trên rất nhiều lồng sắt dính vết máu loang lổ, hẳn là đám chuột để lại khi điên cuồng va vào lồng sắt. Cả phòng thí nghiệm có tới hàng trăm con chuột sống, Việt Tinh Văn chau mày, bước đi trên hành lang giữa những chiếc lồng, chuột ở hai bên nhìn theo cậu kêu không ngớt miệng, khiến cậu thấy sợ hãi.

Cái chương trình học của học viện Y này biếи ŧɦái vãi nồi!

Sinh viên học Y hẳn đều đã quen với những con chuột "khách quen" để làm thí nghiệm này rồi. Nhưng với sinh viên chuyên ngành khác, thật sự khó mà thích ứng với tấn công kép từ cả thị giác và thính giác này ngay được. Người nào sợ chuột mà bước vào căn phòng này, e là sẽ sợ đến nhũn cả chân.

May mà mấy chiếc lồng này đều đang khóa, lũ chuột có cáu kỉnh hơn nữa, cũng chỉ có thể chạy loạn kêu bừa trong lồng.

Cậu không thể hình dung, nếu như những chiếc lồng này được mở ra hết, lũ chuột ào ào chạy ra, cảnh tượng ấy sẽ thế nào...

[Đếm ngược 28 phút 30 giây]

Việt Tinh Văn nhìn đồng hồ đếm ngược trên đỉnh đầu, bước vội tới cánh cửa ở cuối phòng thí nghiệm, đẩy ra.

— Mùi tanh hôi nồng nặc ập tới như sóng dữ, cảnh tượng phản chiếu vào trong mắt khiến tim cậu suýt nữa ngừng đập!

Đệt, nói cái gì được cái đó, lồng sắt trong phòng thí nghiệm này mở ra hết ráo!

Khắp phòng thí nghiệm nơi nơi là xác thỏ, những con thỏ đã chết nằm xiêu vẹo trên đất, phần lớn đều dã bị rạch bụng, lông thỏ trắng muốt dính đầy vết máu chói mắt. Còn vài chục con thỏ chưa chết, hai mắt chúng như nhuốm màu máu đỏ khiến người ta sợ hãi, đang điên cuồng cắn xé thi thể của đồng loại!

Cửa lồng đã được mở ra toàn bộ, chúng kéo theo xác của đồng loại chạy khắp nơi, cả căn phòng thí nghiệm bị chúng quậy tơi bời, trên lối đi giữa phòng là từng đống từng đống xác thỏ nát bét, lông thỏ và vết máu.

Ngay khi Việt Tinh Văn đẩy cửa ra, lũ thỏ còn sống như gửi thấy mùi hương nào đó thơm ngon lắm, chúng đồng loạt vểnh tai lên, quay đầu lại nhìn cậu...

Đối diện với vô số đôi mắt thỏ đỏ máu, Việt Tinh Văn thầm thấy không ổn, bèn vội vã ba chân bốn cẳng lao tới cuối phòng thí nghiệm với tốc độ chạy nước rút một trăm mét!

Máu chảy khắp nền nhà, nhưng cậu bất chấp rồi. Căn phòng thí nghiệm kỳ quái này không bình thường, đám động vật như phát điên vậy, lỡ như bị chúng cắn, có khi cậu cũng sẽ nhiễm phải căn bệnh quái lạ này.

Việt Tinh Văn chạy rất nhanh, sau khi lũ thỏ phản ứng lại, chúng lập tức gầm gừ, cả đàn cả lũ đuổi theo sau cậu!

Mùi hôi trong phòng xộc lên khiến Việt Tinh Văn cảm thấy buồn nôn, cậu kìm nén lại cơn nôn mửa, chạy như lao về phía trước.

Đàn thỏ đang kêu loạn sau lưng khiến cậu rùng mình, cứ như chỉ cần cậu chạy chậm một bước, sẽ bị lũ thỏ bao vây, cắn xé cậu thành một bãi thịt nhầy. Một sinh viên khoa học xã hội như cậu, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thỏ như thế, bé thỏ trắng đáng yêu lông xù, ăn cà rốt trong ấn tượng của cậu, đã trở thành một đám thỏ điên đuổi cắn cậu, ăn xác đồng loại!

Sau trải nghiệm này, có thể cậu sẽ có bóng ma tâm lý với loài động vật gọi là "thỏ" mất....

Dù sao Việt Tinh Văn cũng thân cao chân dài, chạy nhanh hơn đám thỏ chân ngắn.

Cậu mất không tới nửa phút để chạy tới cuối phòng thí nghiệm, thẳng tay đẩy cánh cửa kim loại đằng trước ra. Sau khi vào trong, cậu lập tức đóng sập cửa lại, đám thỏ điên đuổi theo cậu đụng rầm rầm vào cửa, bị ngăn lại phía sau.

Bên tai vẫn nghe được âm thanh lũ thỏ dùng móng vuốt cào lên cửa, tựa như tiếng móng tay cào bảng đen, khiến người ta nghe mà ê răng.

Việt Tinh Văn dựa lên cửa kim loại, thở dốc khe khẽ.

Cậu nhìn về trước, phát hiện phòng thí nghiệm mà mình vừa bước vào là trung tâm dụng cụ. Dụng cụ kim loại bày trên bàn phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn, cậu hoàn toàn không phân biệt được những dụng cụ của học viện Y đó, nhưng cậu thấy rất rõ trên bàn giải phẫu, có xác một con thỏ đang nằm đó, bên cạnh là những dụng cụ phẫu thuật dính máu như dao phẫu thuật, kẹp phẫu tích, kéo...

Việt Tinh Văn nhớ lại "câu hỏi phụ" được nhắc tới trong chương trình học — cậu phải tìm ra thứ thuốc khiến đám động vật biến dị.

Nghiên cứu viên không thể để thuốc ở nơi nhốt động vật, thuốc và động vật trong phòng thí nghiệm chắc chắn phải được để riêng, cho nên, rất có thể, đáp án nằm ở ngày trong căn phòng đầy ắp dụng cụ này.

Việt Tinh Văn hít sâu, nhanh tay nhanh chân tìm kiếm trong trung tâm dụng cụ.

Cậu nhanh chóng tìm thấy một tủ lạnh chứa thuốc trong góc phòng, kéo cửa tủ ra, hơi lạnh phả vào mặt khiến Việt Tinh Văn không kìm được hắt xì. Cậu nín thở quan sát, cẩn thận lướt nhìn những loại thuốc trong tủ lạnh.

Bên trong có rất nhiều thuốc, chất lỏng trong suốt đựng trong từng ống nghiệm, cả những thứ thuốc thử màu đỏ, màu xanh, bên trên chú thích tên các loại thuốc, gì mà "thuốc tế bào nhắm trúng khối u[28]", "thuốc ức chế miễn dịch", "kháng sinh Cephalosporin"...

Loại thuốc nào khiến đám động vật biến dị? Bảo sinh viên xã hội tìm thuốc, không phải câu hỏi phụ này cố ý làm khó cậu sao?

Đếm ngược còn 25 phút, Việt Tinh Văn quyết định nhìn kỹ lại lần nữa.

Cậu cảm thấy thuốc ở tầng trên tủ lạnh không giống đáp án chính xác lắm, bèn khom lưng nhìn xuống hàng dưới, sau đó cậu tinh ý phát hiện một ống nghiệm thủy tinh trong suốt ở hàng cuối cùng, nhãn dán bên trên, viết "Thuốc đặc trị vi-rút EBEoV-II kiểu mới".

Cái tên lạc loài như vậy, lại còn chêm cả tiếng Anh.

Đây là vi-rút gì cậu không biết, nhưng trong tiềm thức, cậu cảm thấy thuốc này có vấn đề.

Với hiểu biết nông cạn của cậu, thí nghiệm lâm sàng, thường là thí nghiệm các loại thuốc trên cơ thể động vật trước, sau khi xác định chúng có thể khỏi bệnh, đồng thời không xuất hiện tác dụng phụ nào, mới tìm tình nguyện viên, thử thuốc trên cơ thể người.

Trong căn phòng thí nghiệm kỳ lạ này, chuột, thỏ đều bồn chồn, cáu kỉnh, chắc chắn nghiên cứu viên đã tiêm thứ gì đó cho chúng trước, để chúng mắc loại bệnh nào đó, sau đó tiêm thuốc đặc trị tương ứng cho chúng, kết quả là thuốc đặc trị có tác dụng phụ khiến động vật biến dị.

Trong cuốn nhật ký vừa rồi cũng nhắc tới mấy chữ "thuốc kiểu mới".

Thuốc đặc trị vi-rút EBEoV-II kiểu mới, đúng nó rồi!

Việt Tinh Văn không do dự nữa, lấy ống thuốc này ra bỏ vào trong túi. Dù sao cũng là câu hỏi phụ, làm sai cũng không thiệt.

Cậu đóng tủ lạnh lại, quay người đi tiếp.

Tận cùng của phòng dụng cụ là một cánh cửa giống phía trước, bên cạnh cửa đặt một thùng rác, bên trên là ký hiệu dấu chấm than cùng một dòng chữ "thùng đựng chất ô nhiễm", bên cạnh để những dụng cụ vệ sinh như chổi, cây lau nhà, xô nước...

Trong thùng rác có rất nhiều xác động vật ghê tởm, Việt Tinh Văn dời tầm mắt, dùng tay phải nhấc cái chổi lên.

Sau khi đi qua phòng chuột, thỏ, trông thấy phòng dụng cụ này, tìm được thuốc trong câu hỏi phụ, rất nhiều người sẽ nghĩ chương trình học kết thúc tại đây — Dù sao lúc nào đi thi cũng làm câu hỏi phụ cuối cùng.

Nhưng đếm ngược vẫn còn 20 phút, Việt Tinh Văn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Cậu siết chặt cán chổi, đẩy cánh cửa tiếp theo.

Sau đó, bỗng nhiên lông tơ sau lưng cậu dựng lên cả mảng...

Phòng thí nghiệm thứ ba còn khủng khiếp hơn hai phòng phía trước.

Khỉ, những con khỉ điên hai mắt đỏ ngầu, kêu gào không ngớt!

Chúng đang chạy loạn khắp nơi, cắn xé lẫn nhau, tiếng kêu bén nhọn khiến người nghe đinh tai nhức óc.

Trong phòng thí nghiệm không có chỗ nào để chúng đu bám, chúng bèn bò khắp trên những chiếc lồng. Năng lực leo trèo của khỉ vốn đã rất ưu tú, sau khi phát điên, con nào con nấy đều trở thành Người Nhện có võ nghệ cao cường, "đu đưa" khắp bốn bức tường. Có một con khỉ còn trèo lên trần nhà, Việt Tinh Văn vừa bước vào, nó bỗng treo ngược hai chân trên đèn thả, kêu "chi chi", vươn móng vuốt sắc nhọn nhào về phía Việt Tinh Văn...

Móng vuốt cùng đệm thịt phiếm hồng vồ ngay trước mặt, lưng Việt Tinh Văn lập tức căng ra, dường như là bản năng, cậu vung cây chổi đánh về phía con khỉ điên trên đầu! Con khỉ bị đánh trúng rít lên một tiếng, thu móng vuốt lại, dùng đôi mắt đo đỏ hung tợn trừng cậu.

Việt Tinh Văn tức đến muốn chửi thề.

Không ngờ sau câu hỏi phụ lại là câu hỏi lớn, đứa khùng nào ra đề thế này?!

-o0o-

Chú thích:

27, SCI: Danh mục Trích dẫn Khoa học (Science Citation Index, viết tắt: SCI) là một danh mục trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học (ISI) xuất bản lần đầu tiên và là công trình do nhà khoa học Eugene Garfield sáng tạo ra vào năm 1960. Trong hoạt động nghiên cứu khoa học, các bài báo khoa học đóng một vai trò rất quan trọng. Nó không chỉ là một bản báo cáo về một công trình nghiên cứu, mà còn là một đóng góp cho kho tàng tri thức của thế giới.

28, Thuốc tế bào nhắm trúng khối u: Dùng thuốc ngăn cản tế bào ung thư phát triển bằng cách can thiệp thẳng vào các phần tử cần thiết hoặc giúp khối u phát triển

Bình Luận (0)
Comment