~ CẢ NHÓM BẮT TAY ĐIỀU TRA ~
Việt Tinh Văn sắp xếp lại những manh mối hiện có.
Công nhân bị khất lương, tình trạng này không hề hiếm thấy trong quá trình thi công.
Giả dụ, việc công nhân bị khất lương không hề liên quan đến cái chết của Triệu Đại Dũng, vậy thì nguyên nhân Triệu Đại Dũng chết vẫn là "thù hằn cá nhân", cần phải tiếp tục bắt tay điều tra từ bốn nghi phạm kia, đồng thời mở rộng phạm vi, xem có còn ai khác ngoài họ có qua lại riêng với Triệu Đại Dũng không.
Nếu việc công nhân bị khất lương có liên quan tới cái chết của Triệu Đại Dũng, vậy thì có khả năng đã có người gϊếŧ hại Triệu Đại Dũng, cố ý tạo áp lực cho bên thi công, trì hoãn tiến độ công trình; hoặc có thể là Triệu Đại Dũng đã biết gì đó, bị cấp trên gϊếŧ người diệt khẩu.
Việt Tinh Văn nhìn đồng hồ, hiện giờ là 10 giờ sáng, cậu nhanh chóng sắp xếp: "Thế này đi, chúng ta sẽ bắt tay điều tra từ hai manh mối là thù oán cá nhân của Triệu Đại Dũng và công nhân bị khất lương, tìm các công nhân để hỏi chuyện. Hôm nay công trường rất hỗn loạn, tâm trạng mọi người sa sút, mọi người chú ý lúc điều tra đừng dùng giọng như hỏi cung tội phạm, mà chỉ tán gẫu, hóng hớt thôi, hiện giờ chúng ta cũng là công nhân, là đồng đội cùng một chiến tuyến với họ, phải làm vậy họ mới chịu nói thật với mọi người."
Cậu nhìn quanh một lượt, nói: "Tần Lộ với chị Mạn La một nhóm; anh Trác Phong, đàn anh Hứa một nhóm; đàn anh Lưu và Tiểu Niên một nhóm; tôi với Bình Sách một nhóm. Còn Tần Miểu và Tân Ngôn không giỏi nói chuyện với người lạ, tôi giao nhiệm vụ khác cho hai cậu."
Tần Miểu lạnh lùng quả thật không thích nói chuyện với người khác. Tần Ngôn cũng vậy, cậu ta nói: "Cậu phân công đi."
Việt Tinh Văn nói: "Tần Miểu, Tân Ngôn, Kha Thiếu Bân, ba cậu xuống hầm gửi xe lượn một vòng, mô phỏng lại quỹ đạo di chuyển của hung thủ, Kha Thiếu Bân nhờ Tiểu Đồ quét toàn cảnh, dựng mô hình tuyến đường tối ưu để hung thủ gϊếŧ người và chạy trốn. Trên đường, các cậu thuận tiện kiểm tra xem hung thủ có để lại manh mối gì không?"
Dù ba người có gặp nguy hiểm, Tần Miểu có chiêu tước vũ khí, Tân Ngôn có mưa acid, chắc chắn có thể bảo vệ được nhau.
Kha Thiếu Bân gật đầu: "Hiểu rồi, bọn tớ sẽ đến bãi đỗ xe."
Việt Tinh Văn phân công rất hợp lý, mọi người đều không có ý kiến, lập tức chia nhóm đi điều tra.
Sau khi ra ngoài, cậu phát hiện có bảy, tám công nhân đang ngồi xổm hút thuốc trong góc, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, nhanh chóng đi qua. Mấy người họ đang nói chuyện không nhận được tiền lương thì phải làm sao: "Haiz, nhà tôi sắp chết đói rồi đây!" "Nhà tôi cũng vậy, con đi học còn chưa đóng tiền kia kìa."
Việt Tinh Văn tìm một chỗ trống rồi chui tọt vào, thở dài thườn thượt, rất tự nhiên tiếp lời: "Năm ngoái anh tôi mắc ung thư gan, bác sĩ bảo phải làm phẫu thuật, nhà thì không có tiền, em còn đang chờ khoản lương này để chữa cho ảnh đấy..."
Tinh Văn là con một, không hề anh trai.
Bản lĩnh "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ" của cậu, Giang Bình Sách từng được thấy rồi, bởi vậy khi nghe Tinh Văn bịa chuyện, Giang Bình Sách vô cùng bình tĩnh, thuận miệng hỏi: "Anh cậu bệnh nặng không?"
Việt Tinh Văn nói: "Bác sĩ bảo mới ung thư thời kì đầu, nếu phẫu thuật vẫn còn đường cứu. Họ hàng xung quanh vay được thì vay cả rồi, vẫn không đủ tiền phẫu thuật, chỉ mong cái khoản này thôi, vậy mà giờ lại không được trả..."
Mấy người họ thấy Việt Tinh Văn mặt mày ủ ê, chủ đề "cùng chung cảnh ngộ" này nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
Một ông lão đã ngoài 50 thong thả nhả một hớp khói, nói bằng chất giọng địa phương không biết ở đâu ra: "Hồi tháng 3 nói là tháng 7 nghỉ hè sẽ trả tiền; đến tháng 7 lại nói cuối năm trả! Ơ, coi chúng ta là trò đùa đấy à!"
Công nhân trẻ tuổi bên phải Việt Tinh Văn thấp giọng kể: "Chủ đầu tư hạng mục quảng trường Hân Duyệt là tập đoàn Đức Hâm, ông chủ tên Giang Đức Hâm. Tôi nghe nói ông ta cũng đang rào một vùng bên thành phố B, làm khu dân cư cao cấp gì đó, kéo hết tiền vốn sang bên đó rồi, nên mới mãi không trả được lương cho chúng ta."
Ông lão hút thuốc nói: "Còn ra cái gì nữa không!"
Các công nhân kích động, bắt đầu mắng chửi chủ đầu tư. Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, cố gắng kéo chủ đề sang Triệu Đại Dũng, "Phải rồi, dạng như Triệu Đại Dũng đó tính là tai nạn lao động phải không? Không phải bọn họ nên bồi thường tiền sao?"
Công nhân trẻ tuổi kia nói: "Tiền thì phải bồi thường rồi, tiếc là Triệu Đại Dũng chưa kết hôn, cả nhà cũng chỉ còn mỗi Triệu Lượng, thằng nhóc 18 tuổi thì hiểu được cái b**p gì! Tôi đoán chừng giám đốc Trương cũng chỉ đưa nó mấy chục nghìn thôi, sau đó thì đuổi người luôn."
Giang Bình Sách thấp giọng hỏi: "Nhà Triệu Đại Dũng không còn một ai thân thích sao? Cô dì chú bác gì đó, xảy ra chuyện thế này, người thân không đến công trường làm loạn sao?" Việt Tinh Văn lập tức gật đầu phụ họa: "Phải đó, có thêm mấy người thân đến, nói không chừng giám đốc Trương sẽ bồi thường thêm ít tiền cho họ để dàn xếp mọi chuyện."
Công nhân trẻ tuổi nói: "Người nhà họ chết hết rồi."
Hiển nhiên công nhân này cũng đến từ Triệu gia thôn, Việt Tinh Văn vểnh tai lên nghe anh ta kể chuyện...
"Bố mẹ Triệu Đại Dũng đều qua đời vì ung thư gan, một tay anh trai nuôi lớn anh ta. Anh trai anh ta là Triệu Đại Thành, lớn hơn anh ta 10 tuổi, là thợ mộc có tay nghề số một trong thôn chúng tôi. Sau này anh ấy lấy vợ, sinh ra thằng bé Triệu Lượng. Hai vợ chồng họ quanh năm làm ăn bên ngoài, để con trai lại cho Triệu Đại Dũng chăm sóc."
"Vốn dĩ mấy năm trước hai vợ chồng họ làm ăn cũng khá, cuộc sống càng ngày càng tốt. Nhưng sau này có lần Triệu Đại Thành đến một nhà nọ lắp đặt nội thất, rào bảo hộ nhà đó bỗng long ra, anh ấy xảy chân ngã xuống, chết ngay tại chỗ. Chị dâu anh ta bèn đến nhà đó hỏi chuyện, trên đường lại bất cẩn bị xe đâm chết... Haiz, đáng thương quá, thằng bé Triệu Lượng lúc đó đang học cấp hai, ban đầu thành tích tốt lắm, những chuyện này đả kích nó nhiều quá, từ top đầu trong lớp thành top đầu đếm ngược, không học cấp ba tử tế, cũng không đỗ được đại học."
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt công nhân trẻ tuổi nặng nề, thở dài thườn thượt, thương tiếc vô cùng.
Người bên cạnh anh ta "nhiều chuyện" nói: "Cậu cũng đến từ Triệu gia thôn hả? Người thôn mấy cậu ra ngoài làm việc nhiều vậy?"
Công nhân trẻ tuổi cười khổ, nói: "Chịu thôi, thôn xa xôi hẻo lánh, không ra ngoài làm việc mà chỉ dựa vào làm ruộng thì không nuôi nổi gia đình."
Việt Tinh Văn cẩn thận mài giũa lại câu chuyện này – Cái chết ngoài ý muốn của bố mẹ khiến thành tích của Triệu Lượng tụt dốc không phanh, cũng có thể nguyên nhân khiến thành tích của cậu ta tụt dốc không chỉ có vậy, còn bao gồm cả việc bị chú mình làm nhục?
Trường hợp "Triệu Lượng bị chú mình dâm ô từ nhỏ, gϊếŧ người báo thù" mà Kha Thiếu Bân đưa ra vẫn chưa thể hoàn toàn loại trừ.
Triệu Đại Dũng là "người giám hộ" của Triệu Lượng, một khi anh ta bỏ mạng ngoài ý muốn tại công trường, Triệu Lượng là người nhà duy nhất, cũng là người thừa hưởng tài sản của anh ta, tiền bồi thường mà công trường cấp cho công nhân gặp tai nạn lao động sẽ đưa hết cho Triệu Lương, dường như Triệu Lượng cũng có đủ động cơ gây án?
Việt Tinh Văn giả bộ hóng hớt, nói: "Triệu Đại Dũng chưa kết hôn, còn phải nuôi một đứa cháu lớn như vậy, quan hệ của chú cháu họ tốt không? Triệu Đại Dũng có cảm thấy Triệu Lượng là gánh nặng của mình không?"
Công nhân trẻ tuổi nói: "Bình thường Triệu Đại Dũng làm việc bên ngoài, tháng nào cũng gửi tiền sinh hoạt về cho A Lượng, anh ta quan tâm đứa cháu này lắm, đến dịp lễ tết còn mua quần áo, đồ ăn vặt gửi về."
Giang Bình Sách bắt được trọng điểm, "Triệu Lượng một mình ở quê học, Triệu Đại Dũng làm việc bên ngoài, họ không hay sống chung à?"
Công nhân nói: "Đúng thế, thành tích của thằng nhóc Triệu Lượng này ngày càng kém cũng vì thế, chú nó không có thời gian quản, ngày nào cũng ra quán net với mấy đứa không ra gì, haiz, đúng là hỏng cả một hạt giống tốt..."
Việt Tinh Văn hỏi tiếp: "Đúng rồi, sao Triệu Lượng không ở ký túc xá lại chạy vào trong tòa nhà ngủ vậy?"
Công nhân tỏ ra thần bí, nói: "Lúc thằng nhóc này đến công trường chỉ còn một phòng trống thôi, người đang ở đó là quản lý kho Nghiêm Khải. Trưởng phòng hậu cần xếp cho cậu ta ở chung với Nghiêm Khải, ngày nào A Lượng cũng bị Nghiêm Khải bắt nạt, chắc là không chịu nổi nữa nên ra ngoài ngủ luôn, dù sao giờ cũng nóng, ngủ trong tòa nhà cũng mát mẻ."
Nói tới đây, công nhân kia bỗng im bặt như gặp ma.
Việt Tinh Văn ngoái đầu nhìn, một người đàn ông đội mũ kỹ sư màu xanh đi qua ở đằng xa, người đó dáng cao chân dài, trên cánh tay có một hình xăm, hốc mắt gã hõm xuống, đôi mắt sắc như ưng, nhìn qua là biết không dễ chọc.
Công nhân thấp giọng nói: "Nghiêm Khải đó là người đi theo giám đốc Trương, tính cách tệ lắm."
Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn nhìn nhau – Xem ra, lúc trước Triệu Lượng nói với Giang Bình Sách "Giường trong ký túc xá bị chiếm, chỉ có thể ngủ bên ngoài" không phải là nói dối. Quản lý kho Nghiêm Khải này ỷ mình có chút quan hệ với giám đốc Trương, bắt nạt người khác ở công trường cũng không phải chuyện bí mật.
Hai người nói chuyện với mấy công nhân tới tận giờ cơm trưa mới quay về ký túc xá.
Hôm nay công trường đình công, không có ai nấu cơm, trong phòng lại có không ít thùng chứa mỳ gói. Việt Tinh Văn bảo mọi người tự nấu mỳ ăn trưa, sau đó tập trung ở một góc công trường, tổng hợp manh mối.
Việt Tinh Văn tổng kết sơ qua những tin tức mình nghe được: "Bố Triệu Lượng ngã chết, mẹ bị tai nạn xe, những năm này chú cậu ta ra ngoài làm việc để nuôi cậu ta, hai chú cháu rất ít cơ hội gặp mặt, Triệu Lượng ngày nào cũng ra quán net với bạn bè, không thi đỗ đại học, nên mới bị chú kéo ra đây phụ việc, học nghề."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Bọn anh đi tìm Triệu Lượng, nói chuyện với cậu ta, cậu ta kích động lắm, cái chết của chú đã đả kích cậu ta rất nhiều, cậu ta nói chú là người nhân duy nhất của mình, trông biểu hiện không giống giả bộ đâu."
Chương Tiểu Niên gật đầu nói: "Cậu ta khóc sưng cả mắt luôn, nếu cậu ta là hung thủ thì diễn xuất siêu đẳng thật."
Giang Bình Sách hỏi thẳng: "Trên người cậu ta có dấu vết bị ngược đãi không?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Có phát hiện mấy chỗ bầm tím."
Kha Thiếu Bân hỏi nhỏ: "Là dấu hôn ạ?"
Hứa Diệc Thâm híp mắt nhìn cậu, "Bé Kha hiểu rõ quá ha?"
Kha Thiếu Bân đỏ mặt, "Em chỉ hỏi thôi mà. Chúng ta phải tìm động cơ gây án, nếu trên người A Lượng có vết thương kỳ lạ nào suy ra được chú cậu ta từng ngược đãi cậu ta, cậu ta gϊếŧ chú mình để có quyền thừa kết tài sản và tiền bồi thường, không phải hợp lý lắm sao?'
Lưu Chiếu Thanh nói: "Phán đoán từ góc nhìn của sinh viên Y, vết bầm này là do bị đánh. Cậu ta nói người họ Nghiêm trong ký túc xá của cậu ta rất nóng nảy, vì cậu ta ngủ ngáy đánh thức đối phương, nên bị người ta đấm cho vài phát, vậy nên cậu ta mới sợ hãi chuyển ra ngoài ngủ."
Việt Tinh Văn suy nghĩ một lát, nói: "Nói vậy thì chúng ta đã có giải thích hợp lý cho việc Triệu Lượng xuất hiện trong tòa nhà. Người ở cùng cậu ta là Nghiêm Khải, cậy mình quen biết giám đốc Trương mà tác oai tác quái ở công trường, hiếp đáp người mới. A Lượng bị gã đánh nên mới vào tòa nhà ngủ, có lẽ cậu ta cũng không biết chú mình sẽ ngã xuống."
Giang Bình Sách tán thành: "Quả thật mức độ đáng nghi của Triệu Lượng đã thấp xuống. Đàn anh Lưu tiếp tục tiếp xúc với cậu ta, xem cậu ta thật sự buồn vì cái chết của chú mình, hay chỉ diễn thôi."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Không thành vấn đề."
Việt Tinh Văn nhìn sang những đồng đội khác, "Mọi người có phát hiện gì không?"
Lâm Mạn La nói: "Chị với Tần Lộ đi hỏi tất cả công nhân nữ ở công trường rồi, nhận xét của họ về Triệu Tuyết Mai đều không tệ. Triệu Tuyết Mai 30 tuổi, độc thân, trong nhà có bà đang bị bệnh, tình hình không tốt lắm, nhưng cô ấy xinh đẹp, cần cù nhanh nhẹn, nấu nướng cũng được, nghe đâu trong công trường có rất nhiều người có ý với cô ấy. Cô ấy chủ yếu phụ trách nấu ăn cho mọi người trong công trường."
Tần Lộ bổ sung thêm: "Đây không phải lần đầu cô ấy ra ngoài lúc nửa đêm. Có người nói rằng rất có thể cô ấy đang bí mật hẹn hò."
Trác Phong nói: "Bọn anh điều tra Long Duệ, Long Duệ là kẻ nghiện thuốc có tiếng, ngày nào cũng hút được một bao. 4 rưỡi sáng hắn ta có ra ngoài hút thuốc thật không thì không ai chứng thực được, nhưng quả thật có rất nhiều tàn thuốc ở hiện trường. Có điều, bọn anh đã hỏi bạn cùng phòng của hắn, Long Duệ không hề thân thiết với Triệu Đại Dũng, kỹ sư điện và thợ hồ không làm việc cùng nhau."
Hứa Diệc Thâm nói: "Triệu Cường luôn miệng khẳng định mình đi vệ sinh, không có nhân chứng. Nhưng bọn anh nghe thấy mấy công nhân nói chuyện riêng với nhau, có người nhìn thấy Triệu Cường và Triệu Đại Dũng từng nói chuyện riêng dưới hầm xe mấy hôm trước, hình như là có tranh chấp gì đó?"
Việt Tinh văn sắp xếp lại tất cả manh mối, cậu nhìn sang Kha Thiếu Bân: "Các cậu có phát hiện gì dưới hầm để xe không?"
Kha Thiếu Bân lập tức mở laptop, cho mọi người xem một bức hình 3D.
Tiểu Đồ scan toàn bộ hầm để xe, dựng lên hình 3D toàn cảnh hầm gửi xe trong máy tính. Sau đó Kha Thiếu Bân vẽ ra tuyến đường ngắn nhất để hung thủ gϊếŧ người, chạy trốn theo phân tích hồi sáng của Giang Bình Sách.
Kha Thiếu Bản chỉ vào bản đồ, giải thích: "Vị trí người chết rơi xuống là khu C của cao ốc Hân Duyệt, nếu hung thủ không phải Triệu Lượng, mà đã chạy trốn sau khi gϊếŧ người, hắn sẽ đi xuống bằng cầu thang này, xuống hầm để xe B2, sau đó đi thẳng đến bên dưới phố đi bộ, rồi tiếp tục đi thẳng qua khu vực này, cuối cùng là leo lên từ nắp cống này."
Giang Bình Sách khen: "Quả thật đây là con đường ngắn nhất, đi đỡ tốn thời gian nhất, cũng có thể tránh camera giám sát."
Việt Tinh Văn nói: "Có điều tra dọc tuyến đường này chưa?"
Tần Miểu đáp: "Dưới hầm để xe rất tối, Tân Ngôn dùng đèn cồn để chiếu sáng, chúng tôi đã tìm từng tấc đất, đi qua đi lại vài lần, không phát hiện ra manh mối nào hữu dụng, đến cả một sợi tóc cũng không có."
Xem ra hung thủ vô cùng cẩn thận, không để lại chút bằng chứng nào trong quá trình hành động.
Triệu Tuyết Mai không đủ điều kiện gây án, cô ấy là người thét lên đánh thức mọi người, chạy qua chạy lại dưới lối ngầm hai lần rồi quay lại hiện trường để hét, cô ấy không làm kịp. Long Duệ không quen người chết, không có động cơ gây án.
Triệu Lượng, Triệu Cường – Liệu hai người đến từ Triệu gia thôn này có phải là hung thủ?
~ BA ĐỘNG CƠ GÂY ÁN ~
Việt Tinh Văn phân tích cụ thể: "Giả dụ, Triệu Lượng bị chú mình làm nhục, kiềm chế nhiều năm, cuối cùng gϊếŧ chết chú mình, nhận được tiền bồi thường, động cơ này không có vấn đề, nhưng vì sao khi cậu ta thấy chú mình chết lại tuyệt vọng khóc lớn, còn khóc sưng cả mắt. Cậu ta 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp trung học, có thể diễn tốt tới vậy sao"
Rạng sáng hôm nay, quả thật Triệu Lượng đã rất kích động khi thấy Triệu Đại Dũng mất mạng, cậu ta nhào qua ôm thi thể khóc lớn, đàn anh Lưu cũng nói Triệu Lượng khóc sưng cả mắt, biểu cảm khi nói chuyện cũng rất đau lòng, còn nói chú là người thân duy nhất của mình.
Nếu cậu ta là hung thủ, vậy thì diễn xuất của cậu ta còn xuất sắc hơn diễn viên chuyên nghiệp nữa.
Việt Tinh Văn nói tiếp: "Triệu Cường từng có tranh chấp với người chết, cũng có động cơ gây án. Nhưng hung thủ không để lại manh mối trong camera, cũng không có chứng cứ nào sót lại khi chạy trốn dưới hầm, chứng tỏ hung thủ không phải gây án vì xúc động nhất thời, mà đã lên kế hoạch từ lâu. Một kẻ sát nhân có suy tính kỹ càng như vậy, sao có thể để bạn cùng phòng dễ dàng phát hiện mình không có mặt tại ký túc xá nửa tiếng vào thời gian gây án?"
Triệu Lượng và Triệu Cường đều khả nghi, nhưng nếu như họ là hung thủ, quả thật có rất nhiều điểm không hợp lý.
Mọi người đều im lặng, cúi đầu suy nghĩ.
Giang Bình Sách bỗng nói: "Có thể cái chết của Triệu Đại Dũng không phải vì thù oán cá nhân giữa anh ta với ai đó, mà có liên quan đến việc hạng mục khất lương công nhân? Lúc trước cậu cũng từng nói, chúng ta phải bắt tay điều tra từ hai phương diện này."
Việt Tinh Văn gật đầu: "Đúng, nếu không có tiến triển trong giả thiết thù oán cá nhân, chúng ta phải điều tra từ manh mối khất lương. Sáng nay bọn tôi nghe mấy công nhân nói chuyện rất lâu, chủ đầu tư hạng mục này là tập đoàn Đức Hâm, ông chủ là Giang Đức Hâm; đơn vị thi công là đội thi công thứ 8 thành phố A, người phụ trách là giám đốc Trương, Trương Chí Vĩ."
Kha Thiếu Bân lập tức mở laptop: "Trong máy tớ có hồ sơ dự thầu hạng mục, hợp đồng thi công, dự toán công trình... Những tài liệu này bọn tớ sao chép được trong phòng làm việc của giám đốc Trương hôm qua."
Dù sao Việt Tinh Văn cũng không phải người chuyên nghiệp, cậu không hiểu hết nội dung hợp đồng.
Hứa Diệc Thâm xem qua một lượt, nói: "Nhìn qua thì hợp đồng này không có vấn đề gì, đều là form thường gặp, cũng viết rất rõ ràng thời gian bàn giao hạng mục, tiến độ thi công, kết toán tiền công giai đoạn một, hai..."
Giang Bình Sách nói: "Có một công nhân nói tập đoàn Đức Hâm cũng đang khai thác khu dân cư cao cấp ở thành phố B, kéo hết vốn qua đó, nên mới dẫn đến việc nợ tiền công trình của hạng mục quảng trường Hân Duyệt, không trả nổi lương cho công nhân."
Nhớ lại những công nhân hút thuốc nói chuyện hồi sáng, Việt Tinh Văn khẽ thở dài, nói: "Các công nhân cũng rất khó khăn, ban đầu họ đã nói sẽ trả lương vào tháng 3, rồi cao su sang tháng 7, lại kéo dài đến tháng 10. Hôm nay giám đốc Trương nói cuối năm mới trả, cũng tức là mọi người làm việc vất vả cả năm mà không có thu nhập, hoàn cảnh gia đình của rất nhiều người không tốt, đều dựa vào khoản tiền này để trang trải."
Kha Thiếu Bân tích cực phân tích: "Có khi nào có người gia đình sắp hết cái ăn, trong cơn phẫn nộ, hắn ta nảy sinh suy nghĩ cực đoan, gϊếŧ chết Triệu Đại Dũng? Cũng tức là, Triệu Đại Dũng không có thù oán riêng tư gì với hung thủ, hung thủ gϊếŧ anh ta chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của mọi người, kéo dài tiến độ thi công, để báo chí phơi bày chuyện này, mục đích là để... đòi tiền công?"
Việt Tinh Văn chau mày suy nghĩ, nói: "Cũng có thể là vậy. Khất tiền công hơn nửa năm, các công nhân đã oán giận từ lâu, hung thủ có đủ thời gian để chuẩn bị, hơn nữa còn chọn một thời cơ phù hợp để ra tay. Không phải hôm qua lãnh đạo thành phố vừa tới quan sát sao? Lãnh đạo vừa đi, công trường đã xảy ra chuyện, chắc chắn ủy ban thành phố sẽ quan tâm chuyện này."
Chương Tiểu Niên nhớ lại mấy người hôm qua, cậu thốt lên: "Ông chú bí thư thân hình phúc hậu kia, là lãnh đạo lớn quản lý khu vực này phải không?"
Tần Lộ cũng nói: "Hôm qua lúc bọn tôi đi sao chép dữ liệu, nghe thấy bí thư Tần nói chuyện với giám đốc Trương, họ nói quảng trường Hân Duyệt phải khai trương vào lễ hội du lịch tháng 7, thu hút khách du lịch các nơi. Còn có một cô gái báo cáo, tiến độ gọi thầu đã hoàn thành 70%, rạp chiếu phim, phòng gym, rất nhiều chuỗi nhà hàng đã ký hợp đồng, chắc chắn tháng 7 khai trương sẽ ổn thỏa."
Hứa Diệc Thâm nói thêm: "Với ủy ban thành phố, hạng mục lớn như quảng trường Hân Duyệt là bộ mặt của cả khu nam thành phố A, chính phủ để tập đoàn Đức Hâm khai thác khu đất này, đương nhiên sẽ hy vọng quá trình khai thác thuận lợi, tranh thủ khai trương vào lễ hội du lịch tháng 7, còn có thể kéo theo GDP năm sau của cả thành phố, họ không muốn nhất là công trường xảy ra chuyện."
Như vậy là thông suốt được rồi. Hôm qua lãnh đạo đến quan sát, có người vội vàng gϊếŧ chết Triệu Đại Dũng, kéo cảnh sát vào cuộc, cảnh sát sẽ tìm đơn vị thi công để tìm hiểu tình hình, biết hôm qua bí thư Tần có tới, có thể họ sẽ điều tra cả ông ta.
Bí thư Tần vừa mới đi đã có người thiệt mạng, chắc chắn lúc này ông ta đang bận sứt đầu mẻ trán, đương nhiên ông ta phải theo vụ này, nói không chừng còn định mời bên phòng cháy về kiểm tra xem biện pháp an toàn ở công trường có đầy đủ không.
Đình công điều tra, chuyện khất lương công nhân cũng không giấu được nữa, chủ đầu tư phải chịu áp lực dư luận, ủy ban thành phố đứng ra can thiệp, buộc chủ đầu tư phải trả lương cho công nhân, trấn an cảm xúc của họ?
Việt Tinh Văn cẩn thận trau chuốt lại logic từng sự kiện, cậu tổng kết: "Nếu hung thủ muốn giúp các công nhân đòi tiền công bằng cách gϊếŧ người, mặc dù cách này thật sự rất cực đoạn, nhưng cũng có thể hiểu được. Dù sao công nhân có làm loạn thế nào cũng không nghiêm trọng bằng có người thiệt mạng. Công trường có người chết, bên thi công, khai thác, lãnh đạo thành phố đều không thể ngồi yên."
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kha Thiếu Bân, cậu nói: "Tiếp theo hung thủ sẽ mở rộng dư luận và sức ảnh hưởng của việc này nhỉ? Vậy thì hành động tiếp theo của hắn, có phải là đăng ảnh chụp hoặc video người chết ở công trường lên mạng không?"
Việt Tinh Văn hồi tưởng lại, rạng sáng nay khi xảy ra chuyện, có người vội vàng lấy điện thoại ra báo cảnh sát. 11 thí sinh bọn họ không mang điện thoại theo, nhưng các công nhân xung quanh thì đều có điện thoại. Đúng như Kha Thiếu nói, họ hoàn toàn có thể quay hoặc chụp ảnh, làm mờ, sau đó đăng lên mạng, lôi kéo sự đồng cảm của cư dân mạng.
Việt Tinh Văn lập tức hỏi: "Kha Thiếu, laptop của cậu có lên mạng được không?"
Kha Thiếu Bân nói: "Máy tính của tớ chỉ có chức năng truyền dữ liệu thôi, không tự động nối mạng được. Tớ phải qua văn phòng của họ, kết nối wifi mới lên mạng được."
Hôm nay công trường đình công, lo rằng công nhân sẽ làm loạn, giám đốc Trương cho người khóa hết cửa khu văn phòng. Đương nhiên các bộ phận nhân sự, tài vụ cũng được về nhà nghỉ.
Việt Tinh Văn nhìn sang Tần Lộ: "Di chuyển mảng kiến tạo vào đó đi."
Tần Lộ lấy quả địa cầu ra, định vị tọa độ, đưa mọi người vào văn phòng.
Phòng làm việc của giám đốc Trương rất lớn, 11 người họ đứng trong văn phòng cũng không chật chội chút nào.
Kha Thiếu Bân tìm bộ định tuyến rồi kết nối[81] laptop của mình với mạng wifi, cậu mở trang web lên, khung tìm kiếm xuất hiện, Kha Thiếu Bân mừng rỡ nói: "Lên mạng được này!". Sau đó, cậu nhanh chóng nhập tên trường "Đại học Hoa An", trang kết quả tìm được hiện một dòng chữ đỏ: "Không tìm được tin tức liên quan."
Nỗi thất vọng thoáng qua trong mắt Kha Thiếu Bân: "Thế giới này không nối liền với thế giới hiện thực của chúng ta, không tìm thấy trường học, cũng không biết chúng ta ở bên ngoài ra sao rồi."
Việt Tinh Văn vỗ vai Kha Thiếu Bân, nói: "Đừng lo, chúng ta nhiều người vậy cơ mà, hẳn là không biến mất hẳn đâu. Điều tra vụ án này trước, rồi sẽ có ngày mọi người cùng nhau quay về."
Kha Thiếu Bân gật đầu, nhanh chóng tìm kiếm từ khóa quảng trường Hân Duyệt, quả nhiên, hằng ha sa số thông tin xuất hiện trên trang web.
"Hạng mục quảng trưởng Hân Duyệt chính thức khởi công ngày 1 tháng 3!"
"Tòa nhà quảng trường Hân Duyệt cất nóc, lãnh đạo thành phố đến tận nơi quan sát..."
Những tin tức này đều do báo chí chính thống đưa tin, không có nhiều giá trị tham khảo.
Kha Thiếu Bân kéo xuống, mở một đường link weibo...
Công nhân quảng trường Hân Duyệt ngã chết?
Tiêu đề rất đơn giản, đồng thời tag rất nhiều đơn vị truyền thông địa phương.
Weibo đính kèm vài tấm hình, chính là ảnh chụp hiện trường nơi Triệu Đại Dũng ngã xuống, mặc dù người chết đã bị làm mờ, nhưng khung cảnh máu me tại vùng bụng bị ống thép xuyên qua, lại hiện lên rất rõ ràng trên tấm hình.
Ống thép xuyên qua bụng, nhìn thôi cũng sợ!
Dưới bài weibo đã có đến hàng nghìn bình luận, rất nhiều người tỏ ra thương xót người chết, cư dân mạng thảo luận rất sôi nổi: ""Đáng thương quá, nhìn thôi cũng thấy đau!" "Trời ơi, đáng sợ quá, biện pháp an toàn của công trường này không tốt phải không? Sao lại rơi xuống thế này?"
Trong đó có một bình luận "Nghe nói công nhân của hạng mục quảng trường Hân Duyệt bị chậm lương đến cả nửa năm", cùng những bình luận được like "Anh hai tôi làm việc ở đó, là thật đấy" "Đúng là không trả một đồng nào, chủ đầu tư lấy cớ thoái thác, nói là cuối năm mới trả, coi công nhân như trò đùa."
Công nhân bị nợ lương nửa năm, việc có người ngã chết như hòn đá dấy lên ngàn con sóng, bài viết này nhanh chóng lên hotsearch mục tin tức xã hội!
Việt Tinh Văn nhìn tin tức về tai nạn công trường tràn đầy trên mạng, cậu quay lại nhìn Giang Bình Sách, thấp giọng hỏi: "Người đăng bài viết này đã ủ mưu từ trước."
Giang Bình Sách nhìn ID "Lấy lại công bằng", hắn chau mày: "Người này đăng bài lúc 5 giờ 45 phút sáng, khi Triệu Tuyết Mai hét lên thu hút sự chú ý của mọi người là 5 giờ 30. 5 giờ 45, cảnh sát vẫn chưa đến hiện trường. Lúc đó, ngoài chúng ta, còn rất nhiều công nhân nghe tiếng hét chạy đến xem, hiện trường rất hỗn loạn."
Việt Tinh Văn nói: "Những công nhân đó đều có khả năng chụp ảnh hiện trường rồi đăng lên mạng. Người đăng weibo rất biết cách chọn thời cơ, dẫn dắt dư luận, liệu ID 'Lấy lại công bằng' này có phải hung thủ không?"
Sau khi cảnh sát đến đã lập tức phong tỏa hiện trường, quần chúng xung quanh không được chụp ảnh. Ảnh chụp trên weibo là tranh thủ thời gian trước khi cảnh sát đến để chụp, sau đó đăng lên mạng, cảnh sát cũng không kịp xử lí. Kết quả, sự viện "lên men", lên cả hotsearch, thu hút sự chú ý rộng rãi của truyền thông và cộng đồng mạng, muốn kìm dư luận xuống rất phiền phức.
Tài khoản "Lấy lại công bằng" này rõ ràng là acc clone, rốt cuộc đây là ai?
Việt Tinh Văn trầm ngâm, nói: "Thử tra tập đoàn Đức Hâm đi."
Kha Thiếu Bân nhanh chóng gõ từ khóa, đồng thời lọc ra những thông tin có giá trị.
Tập đoàn Đức Hâm thành lập từ 10 năm trước, là công ty bất động sản nổi tiếng tại địa phương, đã khai thác không ít hạng mục nổi tiếng, ông chủ Giang Đức Hâm năm nay 40 tuổi, tay trắng khởi nghiệp, là một doanh nhân huyền thoại thường xuất hiện trên các trang tài chính kinh tế.
Trông ông chủ này tươi cười hòa nhã, trong ảnh, ông ta mặc bộ vest màu xám, cổ thắt cà vạt, rất ra dáng một người thành công, giày da chà đến sạch bong sáng bóng.
Hứa Diệc Thâm chỉ vào đồng hồ của ông ta: "Chiếc đồng hồ này giá hai trăm nghìn, toàn thân bốc lên hơi thở giàu có."
Kha Thiếu Bân cảm thán: "Phông nền đằng sau là nhà ổng phải không? Biệt thư năm tầng to đùng, giám đốc Giang này giàu thật."
Giang Bình Sách chau mày, "Tra cứu thông tin tòa án đi, xem hiện công ty này có vướng phải vụ kiện cáo nào không."
Kha Thiếu Bân nhanh chóng tìm được kết quả: "Hai năm trước tập đoàn Đức Hâm khai thác khu dân cư 'Giang Nam Thủy Ngạn' ở thành phố C, tiến độ công trình chậm chạp, làm trễ thời gian giao nhà, bị chủ các công ty khác bắt tay nhau đưa ra tòa. Tòa án phán nguyên cáo thắng, nhà khai thác phải bồi tường tiền vi phạm hợp đồng."
"Hạng mục ở thành phố D cũng trễ thời gian giao nhà, vẫn đang trong thời gian tố tụng, chưa có kết quả."
"Hạng mục vịnh Thanh Thủy..." Con trỏ chuột của Kha Thiếu Bân khựng lại, cậu quay đầu nhìn Việt Tinh Văn, giọng nói kích động: "6 năm trước tập đoàn Hâm Đức từng khai thác một hạng mục, tên là thắng địa nghỉ mát vịnh Thanh Thủy, ở ngay gần Triệu gia thôn!"
"Triệu gia thôn, 6 năm trước?" Việt Tinh Văn quay đầu nhìn Giang Bình Sách.
"Vợ chồng anh trai Triệu Đại Dũng qua đời 6 năm trước." Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Chắc chắn hai chuyện này có liên quan."
"Hôm nay khi người của Triệu gia thôn kể chuyện nhà Triệu Đại Dũng, lúc đó tôi đã thấy rất lạ, anh trai anh ta là thợ mộc có tay nghề giỏi, lúc tu sửa cho nhà người ta thì ngã lầu chết, chị dâu đi tìm người thuê hỏi chuyện, nửa đường bị xe đâm chết, hai người này lần lượt mất mạng rất ly kỳ." Việt Tinh Văn dừng một lát, phỏng đoán: "Có khi nào cái chết của họ liên quan đến tập đoàn Đức Hâm, Triệu Đại Dũng luôn điều tra sự thật, nên mới đến hạng mục do tập đoàn Đức Hâm điều tra để làm việc?"
"Giả dụ, cái chết của anh chị anh ta thật sự có liên quan tới tập đoàn Đức Hâm, anh ta phát hiện ra hung thủ đã gϊếŧ hại họ năm đó, thì rất có thể anh ta đã bị hung thủ gϊếŧ người diệt khẩu." Giang Bình Sách phân tích tiếp, "Giám đốc Giang này có lẽ đã làm việc xấu khi khai thác hạng mục vịnh Thanh Thủy, bị Triệu Đại Dũng biết được, giám đốc Giang sợ anh ta tiết lộ nên cho người diệt khẩu."
"Ừ." Việt Tinh Văn trầm ngâm, nói: "Tìm tiếp đi, tìm hết các hạng mục tập đoàn Đức Hâm khai thác trong những năm gần đây, và cả hồ sơ chi tiết về giám đốc Giang này."
"Được." Kha Thiếu Bân bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm, đồng thời lưu lại toàn bộ thông tin tìm được vào máy tính, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách thì ngồi bên cạnh phân tích từng chút một.
"Hiện giờ đã xuất hiện ba trường hợp."
"Thứ nhất, gϊếŧ người vì thù hận cá nhân, nghi phạm là Triệu Lượng, Triệu Cường, nhưng không đủ chứng cứ, vả lại hai người này đều không phù hợp với điều kiện ủ mưu lâu ngày, tư duy kín đáo."
"Thứ hai, công nhân tại công trường gϊếŧ người, mục đích là để lôi kéo sự chú ý của truyền thông, đòi lại tiền lương bị khất. Hung thủ không có thù oán gì với Triệu Đại Dũng, chỉ vì anh ta là đối tượng dễ ra tay, nên mới chọn đó làm mục tiêu. Hotsearch trên mạng cùng kế hoạch hoàn hảo của hung thủ đều khớp với giả thiết này. Nếu đúng là vậy thì chúng ta phải tìm nghi phạm trong số công nhân bị nợ lương."
"Thứ ba, cái chết của vợ chồng anh chị Triệu Đại Dũng vào 6 năm trước có vấn đề, có liên quan tới hạng mục vịnh Thanh Thủy ở Triệu gia thôn của tập đoàn Đức Hâm, giám đốc Giang hại chết anh Triệu Đại Dũng, lái xe đâm chết chị dâu anh ta, Triệu Đại Dũng luôn điều tra sự thật, cũng đã biết được những chuyện ẩn bên trong, sau đó bị diệt khẩu trong quá trình thi công lần này."
Ba trường hợp Việt Tinh Văn phỏng đoán đều có tính hợp lý nhất định.
Thù oán cá nhân trong trường hợp một là đơn giản nhất, thứ hai và thứ ba thì dính dáng đến nhiều người hơn, càng khó điều tra hơn.
Việt Tinh Văn có một dự cảm kỳ lạ, cậu cảm thấy chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đây, rất có thể sắp tới công trường sẽ lại có chuyện xảy ra!
-o0o-
Chú thích:
81, Bộ định tuyến: Router (bộ định tuyến) là thiết bị mạng có chức năng chuyển tiếp gói dữ liệu giữa các mạng máy tính. Có thể hiểu, router thực hiện "chỉ đạo giao thông" trên Internet. Dữ liệu được gửi đi trên Internet dưới dạng gói, ví dụ như trang web hay email. Gói dữ liệu sẽ được chuyển tiếp từ router này đến router khác thông qua các mạng nhỏ, được kết nối với nhau để tạo thành mạng liên kết, cho đến khi gói dữ liệu đến được điểm đích.
~ CHỨNG CỨ NGOẠI PHẠM KỲ LẠ ~
Ba trường hợp, cái nào có khả năng nhất?
Không thể nhận định án gϊếŧ người một cách chủ quan, vẫn phải tìm kiếm những bằng chứng rõ ràng hơn. Chỉ phân tích lý luận thôi thì không thể phân tích thẳng ra hung thủ được. Việt Tinh Văn bảo Kha Thiếu Bân sao chép tất cả hạng mục có liên quan tới tập đoàn Đức Hâm, ngoài ra tải hết những bài báo có liên quan đến sự kiện này trên mạng, và những bình luận trên weibo, sau đó xem lại một lượt.
Cậu phát hiện ra vài điểm đáng nghi.
Thứ nhất, người dùng ID "Lấy lại công bằng" đăng ký tài khoản này vào tháng 9, cũng tức là một tháng trước.
Chứng tỏ là từ một tháng trước, hắn ta đã chuẩn bị để bóc trần việc tập đoàn Đức Hâm nợ lương công nhân. Hạng mục quảng trường Hân Duyệt khởi công vào tháng 3, từ tháng 4 trở đi vẫn chưa trả một đồng lương nào cho công nhân, thời gian nợ lương đã lên đến 6 tháng.
Người này nhẫn nhịn từ tháng 4 đến tháng 9 mới đăng ký tài khoản. Có lẽ công trường đã có chuyện gì đó vào tháng 9, nên hắn ta mới nảy sinh ý nghĩ "dùng weibo để đưa chuyện này ra ánh sáng", đăng ký tài khoản trước.
Chắc chắn người này từng được đi học tử tế, năng lực sắp xếp ngôn từ, trình độ khuấy động cảm xúc quần chúng của hắn đều rất cao, đồng thời hắn cũng rất sành sỏi cách thức bóc trần sự việc trên mạng. Trong công trường, có rất nhiều công nhân chỉ tốt nghiệp tiểu học, thậm chí có những người có tuổi còn chưa từng đi học, không biết dùng điện thoại, càng khỏi nói tới lập tài khoản phụ lên mạng đăng weibo, còn gắn tag hotsearch, các bên truyền thông...
Như vậy, họ có thể thu nhỏ phạm vi kẻ tình nghi đăng weibo – Chắc hẳn hắn ta còn khá trẻ, quen thuộc với điện thoại, mạng xã hội và truyền thông, trình độ văn hóa trên cấp hai, cấp ba.
Thứ hai, sau khi hắn đăng weibo, cậu phát hiện rất nhiều bình luận kỳ lạ bên dưới, nhất là bình luận được like nhiều nhất – "nghe nói công nhân ở đây bị khất lương sáu tháng rồi", ID này là "Người biết chuyện", rõ ràng đây cũng là công nhân ở công trường, cũng sử dụng acc clone.
Vậy thì có hai khả năng, người đăng weibo đăng ký nhiều tài khoản phụ, tự mình bình luận, bấm like, dần dần đưa chuyện này ra ánh sáng; hoặc là hắn ta có nhiều đồng lõa, sau khi hắn ta đăng weibo thì đồng bọn của hắn để lại bình luận, chia sẻ, khiến vụ việc này càng nổi hơn, nếu đúng như trường hợp này, vậy chắn chắn công nhân ở công trường này biết người đăng weibo là ai.
Nhiều người cùng gây án?
Nghĩ đến trường hợp này, Việt Tinh Văn bỗng nói: "Ví dụ như hung thủ có đồng lõa, vậy nói không chừng mấy người ra ngoài lúc rạng sáng như Triệu Tuyết Mai, Triệu Cường, Long Duệ đều là người biết chuyện!"
Giang Bình Sách nói: "Cũng tức là thời gian Triệu Tuyết Mai hét lên đã được tính trước, sau khi hung thủ bỏ trốn và chắc chắn đã an toàn, cô ấy hét lên lúc 5 rưỡi sáng để đánh thức mọi người, lúc đó, đa phần mọi người đều đang ngủ, chứng cứ ngoại phạm của hung thủ sẽ rất mơ hồ. Mặc dù ba người cô ấy, Triệu Cường và Long Duệ đều ra ngoài vào thời gian đó, nhưng nếu họ có thể làm chứng cho nhau, việc điều tra của cảnh sát sẽ rơi vào bế tắc?"
Ba người tự làm chứng cho nhau; những người khác đều đang "ngủ say", không biết có ai từng ra ngoài, hung thủ lại không để lại dấu vết gì, quả thật cảnh sát cũng khó tìm được bằng chứng.
Hung thủ đang ẩn mình trong các công nhân mới là người thật sự dựng lên sự việc này, Triệu Cường, Triệu Tuyết Mai, Long Duệ, ba người này đều là đồng lõa? Nếu phỏng đoán này của họ có khả năng, bọn chúng bao che cho nhau, vậy phải tìm hung thủ bằng cách nào?
Việt Tinh Văn chau mày, nói: "Không biết tiến triển bên cảnh sát sao rồi, hẳn là họ có công nghệ cao hơn, không biết có tìm thấy vân tay hay lông tóc gì đó ở hiện trường rồi mang về giám định không? Nếu không tìm thấy gì hết, camera an ninh cũng không quay được hung thủ, vậy rất có thể vụ án này sẽ bị phán là sự cố ngoài ý muốn."
Giang Bình Sách nói: "Điện thoại của người chết thì sao? Cũng bị cảnh sát cầm đi rồi phải không?"
Lưu Chiếu Thanh bất đắc dĩ nói: "Cả thi thể bị đưa đi rồi, chắc chắn điện thoại nằm ở chỗ cảnh sát. Lúc đó có rất nhiều người vây quanh hiện trường, chúng ta không thể lục điện thoại trong túi người chết được, nếu không thì mấy người chúng ta cũng sẽ thành nghi phạm."
Việt Tinh Văn suy nghĩ một lát, nói: "Mọi người tiếp tục giữ liên hệ với các công nhân, đợi chứng cứ từ phía cảnh sát. Tôi đoán là họ sẽ còn tới công trường nữa, không thể kết án nhanh vậy đâu."
Việt Tinh Văn đoán không sai, đến chiều, công trường bỗng vô cùng rộn ràng/náo nhiệt (ồn ã).
Đầu tiên là bí thư Tần mệt mỏi dẫn một đoàn người tới thăm hỏi, ông ta cầm loa nói, ủy ban thành phố rất quan tâm đến chuyện công nhân bị khất lương, cũng đã liên hệ với chủ đầu tư, mong mọi người bình tĩnh, đừng nóng nảy, ngồi xuống từ từ nói chuyện. Lãnh đạo thành phố rất chú tâm chuyện này, chắc chắn sẽ bảo vệ quyền và lợi ích của công nhân.
Những lời này đều rất formal, khu vực ông ta quản lý xảy ra án mạng, còn lên cả hot search, nếu không xử lý tốt sẽ mất luôn cái ghế này. Vậy nên thái độ của bí thư Tần vô cùng ôn hòa, nói chuyện với công nhân rất nhiều, còn phát biểu mấy câu dạt dào vẻ quan tâm.
Cảm xúc của công nhân được vỗ về, rất nhiều người khóc than về hoàn cảnh khó khăn của mình với bí thư Tần, mong được chóng trả lương, bí thư Tần cũng nói rằng chắc chắn ông ta sẽ thúc giục chủ đầu tư.
Ngay sau đó, người ở bên phòng cháy cũng đến công trường kiểm tra vấn đề an toàn, kiểm tra từng tấc đất xong, kết quả thật sự tìm ra vài vấn đề, nhất là phân bố ống nước thải, dây điện dưới hầm để xe đều không đúng quy định, yêu cầu hạng mục sửa lại toàn bộ.
Sau đó cảnh sát cũng tới, mấy cảnh sát hình sự dẫn bốn người Triệu Tuyết Mai, Triệu Lượng, Triệu Cường, Long Duệ đi, còn đưa cả Nghiêm Khải đã từng bắt nạt Tiểu Lượng đi theo.
Từng tốp, từng tốp kéo tới, đi đi về về, người ở công trường đều hoang mang lo sợ.
Việt Tinh Văn không thể đi theo cảnh sát nghe người ta hỏi chuyện được, nhưng cậu nghe thấy mấy công nhân bàn tán chuyện này...
"Có phải Triệu Tuyết Mai với Triệu Cường có gian tình không?"
"Chắc chắn là có vấn đề, không phải tháng trước là sinh nhật Triệu Tuyết Mai sao? Tên ngốc to xác Triệu Cường này còn ra ngoài, lén mua một cái bánh ngọt về tặng Tuyết Mai, bị tôi trông tận mắt đó..."
"Triệu Cường và Triệu Đại Dũng cãi nhau không phải vì Triệu Tuyết Mai chứ?"
"Có thể đó, họ đều từ Triệu gia thôn ra mà, hồi trước Triệu Tuyết Mai với Triệu Đại Dũng còn là hàng xóm cơ." Người trẻ tuổi hồi sáng kể cho Việt Tinh Văn rất nhiều "chuyện cũ ở Triệu gia thôn" nói: "Cái hũ nút Triệu Đại Dũng này không thích nói chuyện, nhưng mấy năm trước ra ngoài làm việc, tháng nào cũng gửi tiền về cho cháu mua áo, đều là nhờ Triệu Tuyết Mai chuyển hộ đó."
"Có lần nọ, tôi trông thấy Triệu Tuyết Mai mặc cái đầm đẹp lắm, nói là có người gửi cho, có khi là Triệu Đại Dũng gửi đó." Người trẻ tuổi đó nhỏ giọng buôn chuyện: "Triệu Tuyết Mai xinh xắn, lại chịu khó, nói không chừng Triệu Đại Dũng và Triệu Cường đều thích cô ấy, nên hai người họ mới cãi nhau."
"Hóa ra là vậy!" Mọi người xung quanh đồng loạt ra vẻ hóng hớt.
"Không phải Triệu Cường gϊếŧ chết Triệu Đại Dũng đó chứ? Sao cảnh sát lại đưa hết mấy người họ đi?" Một người đàn ông da ngăm đen thấp giọng nói: "Không đến mức phải gϊếŧ người vì tranh giành phụ nữ chứ?"
"Biết được." Một ông lão thong thả nhả khói, nói: "Có khi Triệu Tuyết Mai và Triệu Đại Dũng nửa đêm chạy ra ngoài lén lút hẹn hò, bị Triệu Cường tóm được, tức quá nên lỡ tay đẩy người xuống luôn?"
"..." Việt Tinh Văn phát hiện mấy ông cụ này rất giỏi tưởng tượng.
"Hầy, sau vụ Triệu Đại Dũng này, các lãnh đạo đều nháo nhác, chắc chúng ta sẽ được trả lương thôi?" Một công nhân nọ mặt mày ủ ê nói: "Không trả lương nữa là nhà tôi chết đói thật đó."
Ngồi nghe cả buổi, Việt Tinh Văn phát hiện, những người này hoàn toàn không nhắc đến chuyện weibo.
Việt Tinh Văn dứt khoát chủ động hỏi: "Anh giai này, anh có dùng weibo không? Chuyện ở công trường chúng ta bị đăng lên đó rồi đấy."
"Weibo là gì?" Có người tỏ ra không biết.
"Tôi chỉ biết chơi WeChat thôi, gọi video với gia đình ý mà." Có một người trẻ tuổi lấy điện thoại ra...
"Anh cho tôi mượn điện thoại xíu, tôi tìm cho mà xem." Việt Tinh Văn nhận điện thoại của người trẻ tuổi, quả nhiên điện thoại anh ta không có weibo. Đám Lưu Chiếu Thanh, Giang Bình Sách, Kha Thiếu Bân cũng qua giúp, mọi người lấy lý do "tìm báo cho mấy anh đọc" để mượn điện thoại của họ, tải weibo xuống giúp.
Thật ra họ muốn xem xem điện thoại của ai có weibo, đồng thời còn đăng bài.
Bên hội phụ nữ, Lâm Mạn La, Tần Lộ và Tần Miểu cũng tải weibo giúp họ.
Mọi người bận rộn suốt một giờ, khắp công trường chỉ có 8 công nhân có weibo trong điện thoại, hơn nữa đều có tài khoản cá nhân, có theo dõi một vài trang tin tức, chuyện showbiz.
Những người còn lại, người hơi trẻ thì không dùng weibo, còn có những người không biết weibo là gì, chỉ biết dùng wechat.
Việt Tinh Văn thắc mắc: "Mọi người không ai biết chuyện công trường có án mạng đã lên hotsearch rồi sao?"
Các công nhân khó hiểu: "Ai biết đâu!" "Ai đăng ảnh lên thế? Lộ tin giúp chúng ta, đúng là người tốt!" "Có phải phóng viên không? Tôi thấy trên weibo hắn ta còn tìm rất nhiều bên truyền thông chia sẻ, chắc là phóng viên nhỉ?"
Việt Tinh Văn: "..."
Xem ra người đăng weibo không chủ động tiết lộ chuyện này cho các công nhân, có lẽ vì sợ mình cũng lộ theo. Những tài khoản "Người biết chuyện" "Công nhân số 1" bên dưới bài đăng của hắn, đều là tài khoản phụ do hắn lập ra sao?
Việt Tinh Văn điều tra một lượt, tổng cộng có 8 người có sử dụng weibo, trong đó có 7 người không quen Triệu Đại Dũng, người đàn ông trẻ tuổi còn lại chính là người thích hóng hớt, kể cho Việt Tinh Văn rất nhiều "chuyện cũ ở Triệu gia thôn" – Triệu An Minh.
Việt Tinh Văn nhìn về phía anh ta: "Anh Triệu này, anh chơi weibo bao lâu rồi?"
Triệu An Minh cười nói: "Tốt nghiệp cấp ba xong là đăng ký tài khoản, thỉnh thoảng lên lướt tin showbiz gì đó thôi."
Việt Tinh Văn nói: "Tôi mượn điện thoại của anh được không?"
Triệu An Minh hào phóng đưa điện thoại cho cậu.
Việt Tinh Văn mở weibo, lịch sử tìm kiếm của anh ta không có tin tức gì liên quan đến vụ án mạng ở công trường, đều là tin tức showbiz, cũng không có lựa chọn chuyển tài khoản.
Anh ta vô tội sao? Hay là, anh ta đã cẩn thận xóa hết tài khoản phụ và lịch sử tìm kiếm sau khi đăng weibo rồi?
Việt Tinh Văn tạm thời không thể đoán định thân phận của người này. Rốt cuộc Triệu An Minh chỉ là người qua đường cung cấp manh mối, hay là kẻ thủ ác thật sự đang che mình dưới lớp mặt nạ?
Anh ta đến từ Triệu gia thôn, biết chuyện vợ chồng anh Triệu Đại Dũng chết, cũng biết Triệu Đại Dũng và Triệu Tuyết Mai là hàng xóm, còn nói về quan hệ tình tay ba của người chết Triệu Đại Dũng, Triệu Tuyết Mai, Triệu Cường. Nhìn vào anh ta có vẻ là công nhân thích nhiều chuyện ở Triệu gia thôn. Nhưng những thông tin anh ta đưa ra liệu có đáng tin không? Liệu anh ta có đánh lạc hướng phán đoán của mọi người không?
Giả dụ, anh ta là chủ mưu vụ án này, còn những người khác của Triệu gia thôn phối hợp cùng anh ta?
Việt Tinh Văn trả điện thoại cho đối phương, lịch sự nói: "Cảm ơn anh Triệu. Có phải người trong Triệu gia thôn các anh nhiều thân thích của nhau lắm phải không? Quê tôi có một Vương gia thôn, cả thôn đều là họ hàng hết."
Triệu An Minh cười nói: "Đương nhiên, trước đây con gái thôn chúng tôi không gả ra ngoài, về lâu về dài, sắp không phân biệt hết được quan hệ thân thích trong thôn rồi. Vợ tôi là cháu họ của chị dâu tôi đó. Trước khi cưới tôi gọi là chị dâu, cổ gọi bằng cô. Cưới xong rồi cổ gọi là chị dâu giống tôi luôn. Tập tục thôn chúng tôi là gọi theo vai vế của đàn ông."
Nghe thôi đã thấy loạn, nhưng một thôn như vậy lại rất gần gũi nhau, dù sao mọi người đều có quan hệ họ hàng hết.
Việt Tinh Văn cảm thấy Triệu An Minh niềm nở tiết lộ cho họ nhiều thông tin về Triệu gia thôn như vậy, có gì đó khác thường.
Khoảng 4 giờ chiều, những người bị cảnh sát đưa đi đều quay về.
Nếu họ đã về rồi, chứng tỏ chưa đủ bằng chứng để nghi ngờ họ bốn người họ, cảnh sát không giữ lại, chỉ đưa về đồn để hỏi chuyện.
Các công nhân nhanh chóng nhào lên tỏ vẻ quan tâm, tiện mồm hóng chuyện.
Triệu An Minh hỏi: "A Cường, sao rồi? Cảnh sát nói sao?'
Triệu Cường ngại ngùng sờ mũi, nói: "Cảnh sát hỏi bọn tôi ra ngoài lúc 4 rưỡi sáng để làm gì, nghi bọn tôi có liên quan đến cái chết của Đại Dũng. Tôi với Đại Dũng là anh em cởi chuồng từ bé, cãi nhau vài câu thôi, sao tôi gϊếŧ anh ta được!"
Triệu An Minh: "Thế anh ra ngoài làm gì?"
Long Duệ nhìn Triệu Cường Và Triệu Tuyết Mai, gương mặt đầy cảm xúc.
Triệu Tuyết Mai đỏ mặt, xoay người vội vã rời đi, Triệu Cường cũng đỏ cả tai, đi theo cô.
Mọi người lập tức vây quanh Long Duệ: "Lão Duệ, nói xem nào, có chuyện gì?"
Long Duệ lấy một điếu thuốc trong túi, vẻ mặt đầy bất lực: "Hai người họ dậy từ sáng sớm, chạy ra gần nhà vệ sinh hôn nhau thắm thiết. Ầy, lúc đó tôi hút thuốc ngay gần đó, bắt gặp họ. Vốn tôi không muốn nói, nhưng không nói cảnh sát lại nghi tôi có liên quan đến cái chết của Đại Dũng, nên đành phải nói thôi."
Mọi người: "..."
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau.
Không ngờ sự việc lại phát triển theo hướng Việt Tinh Văn phỏng đoán – Ba người này làm chứng cho nhau!
Triệu Tuyết Mai và Triệu Cường thấy Long Duệ hút thuốc, Long Duệ thấy họ lén lút hẹn hò.
Lập tức loại trừ toàn bộ nghi ngờ.
Rốt cuộc họ đã thông đồng, thống nhất khẩu cung từ trước? Hay họ thật sự vô tội?
Việt Tinh Văn nhìn sang Triệu An Minh bên cạnh, người đàn ông trẻ tuổi vẫn ra vẻ kinh ngạc mê hóng hớt: "Tôi còn tưởng Tiểu Mai với Đại Dũng là một đôi, không ngờ cô lại thích Triệu Cường?"
Người Triệu gia thôn này đều diễn sâu vậy hả?