Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 78

~ CHÚNG TA CÒN THIẾU MỘT ĐỒNG ĐỘI ~

Giang Bình Sách dẫn mọi người đi qua đoạn cầu thang cuối cùng, mở cánh cửa phía cuối cầu thang.

Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn lên, đây chính là tầng thượng của tòa nhà, nền trời trên cao xanh biêng biếc, phía xa là thành phố xa lạ với những tòa cao tầng mọc sát nhau, khi mọi người đi về phía sân thượng, thông báo qua môn đồng thời xuất hiện trước mắt mọi người...

Nhóm nghiên cứu: C-183

Chương trình học: Cầu thang vô tận

Học phần: 3

Điểm qua môn: 95 điểm

Điểm tích lũy: 3×95=285 điểm

Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Group C x1,5 điểm tích lũy, mỗi người nhận được 428 điểm

Tổng kết chức năng chung học phần:

Tân Ngôn, Tần Miểu, Lưu Chiếu Thanh, Hứa Diệc Thâm tích lũy 3 tín chỉ, nhận được 428 điểm tích lũy.

Tỷ lệ trượt môn: 45%


Khung cảnh trước mắt bảy người chợt lóe, họ quay lại phòng học trong thư viện.

Bốn đồng đội không tham gia thi đang chờ mọi người trong phòng học. Lưu Chiếu Thanh bước lên đón họ, nói: "Bọn anh thấy thông báo qua môn rồi, mấy đứa vất vả rồi, cảm giác hưởng sái thích thật đấy!"

Hứa Diệc Thâm cười tít mắt, nói: "95 điểm, cao quá. Mê cung cầu thang lần này có khó hơn mê cung số nguyên tổ không?"

Giang Bình Sách nói: "Mê cung cầu thang không cần tính toán nhiều, nhưng không gian phức tạp hơn, độ khó khá cao."

Tần Miểu đi tới hỏi em gái mình: "Quá trình có thuận lợi không?"

Tần Lộ ngơ ngác nói: "Đến giờ em vẫn chưa hiểu kết cấu mê cung nữa, cứ đi tới đi lui rồi ra thôi à."

Lâm Mạn La cười nói: "Chị cũng chưa hiểu, ba tầng cuối cùng qua bằng cách nào thế?"

Chương Tiểu Niên nghiêm túc giải thích: "Không gian của ba tầng cuối cùng hoàn toàn lẫn lộn, tất cả cầu thang đều đang chuyển động, xoay tròn, trông có vẻ như chúng cùng một mặt phẳng, nhưng thật ra khi mỗi đoạn cầu thang nối liền với đoạn tiếp theo, có thể đã tiến vào một không gian khác. Bọn em đo khoảng cách đến trần nhà để xác định mình đang ở tầng nào, rồi nhờ anh Trác Phong đánh dấu."


Trác Phong nói: "Đúng vậy, sau khi đánh dấu xong, bọn anh đi năm lần theo cách của Bình Sách, từ tầng mười lên đến tầng mười hai, tìm thấy cửa ra sân thượng. Bọn anh đi qua đi lại gần xỉu luôn, nếu trong nhóm không có bạn học nào có trí tưởng tượng không gian mạnh, quả thật rất khó qua mê cung này. Trong nhóm buộc phải có người giỏi hình học không gian dẫn dắt."

Việt Tinh Văn vỗ vai Giang Bình Sách, "Vất vả rồi, nhiều tế bào não hy sinh lắm phải không?"

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Tàm tạm."

Việt Tinh Văn cười, nói với mọi người: "Tin tốt là, cuối cùng chúng ta cũng hoàn thành khoa Kiến trúc tầng 3 rồi!"

Tiếng vỗ tay hoan hô của các sinh viên vang lên khắp xung quanh.

Trong hai ngày ngắn ngủi, thi hết ba môn bắt buộc, hiệu suất của nhóm bọn họ đúng là đỉnh của chóp, môn học nào cũng học phát qua ngay, không chỉ không tạch mà điểm thi còn rất cao.


Trác Phong hỏi: "Ngày mai lên tầng 4 luôn sao?"

Việt Tinh Văn nói: "Vâng, thứ tư đến thứ sáu là còn ba ngày nữa, chúng ta có thể hoàn thành thêm một khoa."

Dựa theo tốc độ này, một tuần hoàn thành hai khoa, có lẽ chỉ mất khoảng một tháng là họ có thể rời khỏi thư viện, quay lại thế giới thực. Mặc dù mọi người đều không nói ra, nhưng trong lòng ai cũng mong có thể nhanh chóng tốt nghiệp nơi quỷ quái này.

Trác Phong nói: "Tuần này, nhóm của Dụ Minh Vũ đại học Kinh Đô đã lên tầng bốn rồi, tầng bốn là khoa Sinh."

Hứa Diệc Thâm híp mắt: "Khoa Sinh? Chương trình học có khó không?"

Trác Phong nói: "Trước đây nhóm họ có bốn người, vẫn luôn tuyển thêm người mới, mở rộng đội ngũ, muốn nâng cấp lên nhóm 12 trước người rồi mới thi tiếp. Giờ họ vẫn chưa thi, không rõ nội dung cụ thể của các môn học."
Quá trình lập nhóm của Việt Tinh Văn rất thuận lợi, vừa mới đầu cậu đã gặp 3 người nhóm đàn anh Trác, hai nhóm nhỏ ghép lại. Sau đó lại gặp Tân Ngôn, chị em Tần Miểu, Tần Lộ, lại thêm Chương Tiểu Niên tìm tới tận cửa, đã là 11 người rồi.

Đội đại học Kinh Đô toàn là sinh viên khoa tự nhiên, họ vẫn đang dừng trước tầng bốn, chắc chắn đàn anh Dụ sẽ tuyển thêm đồng đội khoa xã hội rồi mới học lên tiếp. Vì nhóm nghiên cứu cấp 3 sẽ mở thêm chức năng "Thành viên X" và "Chung học phần", nâng thẳng lên nhóm cấp 3 sẽ tiện lợi hơn.

Việt Tinh Văn hỏi: "Nhóm đàn anh Dụ đã đủ người rồi ạ?"

Trác Phong nói: "Ừ, hôm qua cậu ta nhắn tin cho anh, bảo đã đủ 12 người rồi, tuyển được không ít sinh viên xã hội, hôm nay họ mới đi thi, tiến độ của họ không khác chúng ta mấy."
Việt Tinh Văn cẩn thận suy nghĩ, nói: "Chúng ta có cần tìm thêm một đồng đội không?"

Nhóm nghiên cứu 12 người, thiếu 1 người nữa là đủ.

Giang Bình Sách nói: "Tôi thấy có thể tìm thêm một nữ sinh khoa xã hội."

Trùng hợp, Việt Tinh Văn cũng nghĩ vậy, "Phòng ký túc xá của chị Mạn La không phải bốn người, vẫn còn thiếu một sao? Tìm thêm một nữ sinh khoa xã hội chuyển qua ký túc xá của đàn chị, vậy thì nhóm của chúng ta sẽ đủ 12 người."

Trước mắt, Lưu Chiếu Thanh, Hứa Diệc Thâm, Trác Phong và Chương Tiểu Niên đang ở phòng bốn người F930, Tân Ngôn Kha Thiếu Bân, Việt Tinh Văn Giang Bình Sách ở phòng hai người, tìm thêm một nam sinh nữa lại khó chia phòng ký túc xá. Hiện giờ họ có ba nữ sinh, vẫn còn trống một giường, lực lượng khoa xã hội của nhóm họ cũng khá yếu, tuyển thêm một nữ sinh khoa xã hội nữa là lựa chọn tốt nhất.
Mọi người nghe vậy, đều gật đầu đồng ý.

Lâm Mạn La nói: "Ký túc xá bọn chị hòa thuận lắm, tìm thêm một cô gái nữa, có thể ngủ giường cạnh chị."

Tần Lộ nói: "Tớ cũng cảm thấy nhóm đủ 12 người sẽ tốt hơn, rất nhiều trường thi giới hạn 12 người, nhóm chúng ta đủ người rồi, sau này không cần lo bị ghép với bạn học kỳ lạ nữa."

Trác Phong nhìn sang Việt Tinh Văn: "Tinh Văn, em dự định chọn đồng đội học ngành gì?"

Việt Tinh Văn suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Nhìn vào tính toàn diện các môn, hiện giờ nhóm chúng ta đã đủ vật lý, hóa học, sinh học, có cả ngữ văn, toán học, lịch sử, địa lý, còn thiếu ngoại ngữ và chính trị."

Các khoa cơ bản ở trung học là những ngành học khá toàn diện, văn – toán – ngoại ngữ, lý – hóa – sinh, chính trị – lịch sử – địa lý, các chuyên ngành đại học đều được phát triển, cụ thể hóa từ chín môn trung học này. Ví dụ, học Y cần có nền tảng sinh học, hóa học; kiến trúc cần nền tảng toán học, vật lý; những ngành kinh tế, pháp luật đều cần sinh viên có nền tảng khá về chính trị.
Việt Tinh Văn hỏi mọi người: "Nếu phải chọn giữa ngoại ngữ và chính trị, mọi người thích ngành nào hơn?"

Giang Bình Sách nói: "Cá nhân tôi đề cử ngành chính trị – pháp luật."

Việt Tinh Văn cũng nghĩ vậy, cậu gật đầu nói: "Ngoại ngữ của nhóm chúng ta không hề kém. Đàn anh Hứa là con lai, mẹ ảnh là người châu Âu, chắc cũng biết một ngoại ngữ nhỉ?"

Hứa Diệc Thâm cười nói: "Anh biết hai ngoại ngữ, tiếng Pháp với tiếng Đức, tiếng Nhật có thể hội thoại bình thường."

Trác Phong bật ngón cái, "Ông giấu nghề kỹ thế!"

Hứa Diệc Thâm híp mắt xua tay, "Đâu có đâu có, tôi có giấu bao giờ, tại mọi người không hỏi thôi."

Mọi người: "..." Anh đúng là không khiêm tốn!

Khoa Ngoại ngữ có quá nhiều thứ tiếng, tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nga...

Dù họ có tìm một đồng đội khoa Ngoại ngữ, cũng không thể tìm một người toàn năng thông thạo bảy, tám thứ tiếng được.
Trước mắt họ vẫn chưa rõ kỹ năng của khoa Ngoại ngữ là gì, nhưng kỹ năng chuyên ngành trong thư viện nhiều như lá rụng mùa thu, tóm gọn vào cũng chỉ có dạng khống chế, tấn công, di chuyển, hiện giờ nhóm họ đã có đầy đủ các nhóm kỹ năng rồi, chỉ cần đủ để sau này vượt qua chương trình học khoa Ngoại ngữ là đủ.

Việt Tinh Văn nói: "Đàn anh Hứa có thể tính là một nửa khoa Ngoại ngữ rồi, em với Bình Sách, anh Trác Phong, chị Mạn La, Kha Thiếu đều đã đỗ CET-6. Mọi người có ai biết ngoại ngữ nào khác không?"

Kha Thiếu Bân giơ tay: "Tớ biết một xíu tiếng Nhật."

Tân Ngôn hơi ngạc nhiên nhìn cậu: "Cậu học tiếng Nhật lúc nào thế?"

Kha Thiếu Bân nghiêm túc giải thích: "Mọi khi tớ hay xem anime của Nhật mà, nên đăng ký học tiếng Nhật hai năm." Cậu ngại ngùng cúi đầu, "Nói chuyện bình thường thì được, nếu phức tạp quá tớ cũng không hiểu đâu."
Việt Tinh Văn nhìn sang mấy thành viên chưa lên tiếng, "Người khác thì sao?"

Lưu Chiếu Thanh nói: "CET-6, nghiên cứu sinh đều phải có mà."

Tân Ngôn nói: "CET-6."

Tần Lộ nói: "Tớ với chị có CET-4 rồi, chuẩn bị thi CET-6 trước khi tốt nghiệp."

Chương Tiểu Niên xấu hổ cúi đầu: "Năm nay em mới thi CET-4, vẫn chưa kịp thi mà đã bị kéo vào thư viện rồi."

Hứa Diệc Thâm cười nói: "Bé mới năm nhất mà đã thi CET-4 là giỏi lắm rồi."

Trác Phong không nhịn được cảm thán: "Mọi người đều đã có CET-4, hơn nửa còn lên tới CET-6 rồi, còn có người biết tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật, xem ra không cần phải tìm riêng đồng đội khoa Ngoại ngữ rồi?"

Việt Tinh Văn gật đầu nói: "Nếu mấy tầng sau của thư viện có khoa Ngoại ngữ, chắc hẳn có một môn bắt buộc là tiếng Anh, môn phụ là ngoại ngữ khác, đến lúc đó tìm thành viên X giúp chúng ta qua môn. Thành viên cố định thì tìm một người khoa Chính trị – pháp luật."
Giang Bình Sách hỏi cậu: "Cậu muốn tuyển người qua diễn đàn, hay nhờ người quen giới thiệu?"

Trác Phong kiến nghị: "Anh thấy nhờ người quen giới thiệu sẽ đáng tin hơn. Nếu tuyển người trên diễn đàn, Tinh Văn với Bình Sách nổi tiếng quá, fanboy fangirl của hai đứa nhiều như cây me rụng lá, có lẽ mọi người sẽ tranh nhau bể đầu để đăng ký."

Vì Việt Tinh Văn đã đăng không ít hướng dẫn, bài viết về mê cung số nguyên tố của Giang Bình Sách vẫn luôn "phiêu" ở trang chủ, lát nữa khi quay về, hắn còn phải soạn bài hướng dẫn mê cung cầu thang vô tận, một khi thông tin nhóm nghiên cứu C-183 có hai học bá dẫn đội tuyển thành viên xuất hiện trên diễn đàn, chắc chắn sẽ có rất nhiều sinh viên chen nhau đăng ký, đến lúc đó sẽ rất khó chọn, chọn không được còn mích lòng người khác.
Vậy nên, chuyện tuyển thành viên phải thật kín đáo, tốt nhất là âm thầm tìm.

Việt Tinh Văn nghĩ hồi, nói: "Mọi người thấy tìm bạn học khoa Chính trị – Pháp luật đại học Hoa An hay tìm trường khác thì hơn?"

Trong nhóm hiện giờ chỉ có Tần Lộ học ngành quy hoạch địa lý đến từ đại học Giao thông Nam Dương, cũng là trường trọng điểm TOP10 cả nước. Cô ấy gia nhập nhóm họ là vì theo chị mình. 10 người còn lại đều học đại học Hoa An.

Lâm Mạn La kiến nghị: "Nói tới chính trị pháp luật thì đỉnh nhất là đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang. Mặc dù khoa Luật trường chúng ta cũng không kém, nhưng vẫn kém hơn Chính trị – Pháp luật Bắc Giang một chút. Hay là để chị nói với Mộc Vân, nhờ cô ấy đề cử?"

Trần Mộc Vân – chủ tịch hội sinh viên đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang, là một chủ tịch nữ hiếm hoi, từng tranh biện với Việt Tinh Văn trong một cuộc thi biện luận, quy ước sinh viên lần này cũng do cô ấy soạn thảo.
Sau khi hội nghị liên minh các trường kết thúc, Lâm Mạn La và Trần Mộc Vân vẫn luôn giữ liên lạc.

Bạn học mà cô ấy đề cử chắc chắn sẽ không kém, Việt Tinh Văn dứt khoát gật đầu: "Vậy thì phiền đàn chị nhờ Trần Mộc Vân đề cử một người, sinh viên khoa Chính trị – Pháp luật trường họ rất đông, có lẽ nhóm họ cũng không đủ cho nhiều sinh viên Chính trị – Pháp luật như vậy.

Lâm Mạn La: "Được, khi nào về chị sẽ liên lạc với cô ấy ngay."

Về ký túc xá, Lâm Mạn La lên diễn đàn gửi tin nhắn cho Trần Mộc Vân: "Mộc Vân, nhóm bọn tớ có 11 người, vẫn thiếu một, Tinh Văn muốn tìm đồng đội học ngành Chính trị – Pháp luật, bên cậu có ai phù hợp không, đề cử cho bọn tớ?"

Trần Mộc Vân nhanh chóng đáp: "Ngành Luật được không? Chỗ tớ quá trời người học Luật luôn!"
Lâm Mạn Lạ: "Được, bọn tớ cần sinh viên Luật mà."

Trần Mộc Vân nói: "Chờ tớ hỏi xem cậu ấy có muốn qua đó không, rồi báo lại các cậu sau."

~ ĐỒNG ĐỘI MỚI GIA NHẬP ~

Sau khi về ký túc xá, thấy vẫn còn khá sớm, Giang Bình Sách bắt đầu tự giác soạn hướng dẫn cho "Cầu thang vô tận".

Bài hướng dẫn "Mê cung số nguyên tố" hắn viết ban đầu đã giúp đỡ được rất nhiều bạn học, có vài bạn học sau khi qua khoa Toán còn cố ý quay lại bài viết cảm ơn hắn, đến giờ bài viết ấy vẫn đang nằm trên trang chủ.

Lần đầu viết hướng dẫn là Việt Tinh Văn chủ động đề cập với hắn, Giang Bình Sách nể mặt Việt Tinh Văn mới đăng cách qua môn mê cung số nguyên tố lên diễn đàn. Nhưng lần này, không cần Việt Tinh Văn nhắc nhở, Giang Bình Sách đã chủ động soạn cách tư duy để qua môn, còn cho Việt Tinh Văn đọc qua trước.
Việt Tinh Văn ngạc nhiên, "Cậu soạn nhanh vậy hả? Tôi vừa định nói với cậu chuyện này đây."

Giang Bình Sách nói: "Tiện tay vẽ thêm một hình, cậu thấy đọc có hiểu không?"

Việt Tinh Văn ghé lại xem xét cẩn thận.

Hình khối hắn vẽ vô cùng trực quan, hắn chia mê cung 12 tầng thành ba phần để giảng giải, phần đầu tiên là cầu thang Penrose, phần thứ hai là quy luật cầu thang lên xuống, phần thứ ba là không gian bóp méo tiếp nối, Giang Bình Sách giải thích rất rõ ràng, rành mạch, dù là sinh viên xã hội cũng có thể hiểu đại khái.

Bạn học có trí tưởng tượng không gian tốt chỉ cần nhìn sẽ hiểu ngay mạch tư duy để qua môn, thật ra, môn học này cũng không khác lâu đài phép thuật và mê cung cơ quan trong game mấy, coi tất cả cầu thang được đánh dấu thành nút mở cơ quan, nhớ kỹ thứ tự ấn nút là được.
Việt Tinh Văn bật ngón cái: "Hay lắm, cậu cứ đăng vậy luôn đi!"

Giang Bình Sách đăng bài viết mình đã soạn lên diễn đàn.

Buổi trưa cũng là thời gian nghỉ ngơi sau khi thi của các sinh viên, không tới 5 phút, lượng bình luận đã vượt qua một nghìn, rất nhiều người bình luận tỏ ý cảm ơn, bài viết này quả thật đã giải quyết được vấn đề cấp bách của phần lớn các nhóm.

Một bạn học khoa Toán đại học Hoa An bình luận: "Không dám tin vào mắt mình luôn, vậy mà tôi lại được thấy đàn anh Giang Bình Sách đăng hướng dẫn, còn đăng tận hai môn! Hồi trước ở khoa Toán không có ai dám mượn tài liệu của anh hết á, ảnh đổi tính rồi hả?"

Có người yếu ớt đáp lại: "Tôi nghi ngờ anh ấy bị đàn anh Việt Tinh Văn ảnh hưởng. Hồi hai người họ còn ở trường thân nhau lắm luôn, rất hay tự học cùng nhau, giờ lại cùng một nhóm nghiên cứu. Đàn anh Việt Tinh Văn đăng hướng dẫn rất tích cực, nên đàn anh Bình Sách cũng đăng theo, em đoán có đúng không?"
Giang Bình Sách thấy bình luận này, bèn thuận tay trả lời: "Bỏ chữ nghi ngờ đi, bạn đoán đúng rồi."

Bạn học được trả lời kích động gõ một hàng dài aaaa, hơn vữa còn bày tỏ ngay tại chỗ: "Đàn anh Giang, em là fans của anh với đàn anh Việt đó, hai anh đẹp trai quá trời quá đất luôn! Nếu có ngày em thuận lợi quay về đại học Hoa An, em sẽ mời hai anh uống tà tưa mỗi ngày!"

Việt Tinh Văn nhịn cười đáp: "Không cần đâu em, ngày nào cũng uống trà sữa, anh sợ bị đường huyết cao mất."

Được hai đàn anh trả lời cùng lúc, em gái vui đến mức muốn ra ngoài chạy vòng quanh, cô kích động nói: "Lạy học bá, độ cho em thuận lợi qua môn tiếp theo!" Ngay sau đó, có rất nhiều bình luận "lạy học bá" xuất hiện.

Hai "học bá hệ hướng dẫn" trong truyền thuyết đồng thời xuất hiện trên diễn đàn, rất nhiều đàn em nhao nhao lao tới bày tỏ với nam thần – chia sẻ kinh nghiệm của mình trong hoàn cảnh khó khăn thế này, họ thật sự đã giúp đỡ được rất nhiều người. Với họ mà nói, viết một bài hướng dẫn dễ như trở bàn tay, nhưng với rất nhiều bạn học đang vùng vẫy bên bờ vực trượt môn, đây chính là cọng rơm cứu mạng.
Không ai ép họ phải viết hướng dẫn, đây là hành động tự phát của họ, không nhận bất cứ khoản thù lao nào. Trong quan niệm của Việt Tinh Văn, là một đàn anh qua môn đầu tiên, giúp đỡ các đàn em trong khả năng cho phép là chuyện nên làm.

Khi họ đăng bài xong xuôi cũng đã đến giờ ăn trưa, Việt Tinh Văn gửi tin nhắn vào kênh nhóm: "Mọi người đi ăn đã nha, tập trung ở chỗ cũ."

Mười hai rưỡi trưa, mọi người tập trung trước cửa nhà ăn số một.

Khiến Việt Tinh Văn ngạc nhiên là, Trần Mộc Vân của đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang cũng đang đứng trước cửa nhà ăn, thể như đang đợi ai đó.

Cô có mái tóc đen dài qua vai, thoạt trông dịu dàng nền nã, nhưng thật ra cô ăn nói nhanh nhẹn, thông minh tài giỏi, nếu không cũng không thể trở thành chủ tịch hội sinh viên. Việt Tinh Văn từng thi đấu với cô trong cuộc thi tranh biện vài lần, không xin phương thức liên lạc riêng, nhưng mỗi lần gặp mặt cậu vẫn lễ phép chào hỏi: "Chị Mộc Vân, trùng hợp quá."
Trần Mộc Vân cười nói: "Không trùng hợp đâu, chị cố ý chờ mấy đứa ở đây đó."

Việt Tinh Văn ngẩn ra, "Chị chờ bọn em á?"

Không lâu sau, Lâm Mạn La cũng đi tới, cô giải thích: "Chuyện là thế này, Mộc Vân nói bên cô ấy có rất nhiều sinh viên học ngành Luật, mà nhóm cũng không đủ vị trí, nên cô ấy đề cử cho chúng ta một người." Cô nhìn sang Trần Mộc Vân, "Sao rồi? Bạn học mà cậu nói có đồng ý gia nhập nhóm bọn tớ không?"

Trần Mộc Vân gật đầu, "Ừ, sau khi tớ nói xong, chị ấy vừa nghe là nhóm nghiên cứu do Tinh Văn, Bình Sách dẫn dắt liền kích động vô cùng, lát nữa chị ấy sẽ qua đây, mọi người làm quen với nhau trước, các cậu xem có hợp với nhóm mình không. Chị ấy học ngành Luật trường bọn tớ, luật gì cũng chơi hết, năm nào cũng nhận học bổng, là một học bá rất toàn năng."
Lâm Mạn La cười chọc cô: "Đồng đội tài giỏi vậy mà cậu nỡ đề cử cho bọn tớ sao?"

Trần Mộc Vân nhức đầu nói, "Bên tớ người học Luật nhiều như lá mùa thu ấy, hiện giờ trong nhóm còn một đàn anh khoa Luật nữa, thêm tớ với chị ấy là có ba người khoa Luật, tớ đang lo không biết phải sắp xếp thế nào đây! Nếu các cậu thiếu sinh viên xã hội thì để chị ấy qua nhóm các cậu là tốt nhất. Sau này hai nhóm chúng ta cũng có thể hợp tác với nhau, đến lúc cần thiết, trao đổi thành viên X cũng rất hay."

Ba sinh viên Luật đúng là hơi nhiều, chương trình học sau này sẽ không dễ vượt qua. Việt Tinh Văn tò mò hỏi: "Chị Mộc Vân, nhóm của chị đã tìm đủ hết chưa?"

Trần Mộc Vân giải thích: "Chính trị – Pháp luật Bắc Giang bọn chị hợp tác lập nhóm cùng Sư phạm Tân Giang, chị với Tần Lãng tuyển thành viên cùng lúc, nhiều người đăng ký quá, chọn lọc hai ngày, đến sáng nay mới xác nhận danh sách chính xác, đều được chọn trên nguyên tắc nhiều chuyên ngành phối hợp, kỹ năng toàn diện."
Việt Tinh Văn tán thành: "Đa chuyên ngành chắc chắn là xu thế chung rồi, thật ra kỹ năng của thư viện chỉ có mấy loại lớn, quan trọng vẫn nằm ở lối tư duy và tri thức của những chuyên ngành khác nhau, chúng rất có thể sẽ phát huy đến trong lúc thi."

Giang Bình Sách hỏi: "Danh sách cuối cùng nhóm các chị có những chuyên ngành nào?"

Trần Mộc Vân đáp: "Nhóm bọn chị có triết học, phiên dịch, lịch sử, luật, toán thống kê, vật lý ứng dụng, hóa học ứng dụng, khoa học sinh học, kỹ thuật cơ khí, còn thêm một sinh viên mỹ thuật và một sinh viên nhạc, đều câu từ bên sư phạm sang đó."

Việt Tinh Văn nói: "Vậy cũng rất toàn diện, nhóm bọn em không có sinh viên nghệ thuật."

Vừa dứt lời, một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên không xa: "Mộc Vân, chị không tới muộn chứ?"

Mọi người đồng loạt quay đầu về phía người nói...
Một cô gái vóc người nhỏ nhắn, mặc váy liền màu xanh đang rảo bước về phía họ.

Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh ngọc, chân đi giày cao gót trắng, mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh xõa sau đầu, trên đầu còn cài một chiếc kẹp tóc, đó là một cô gái xinh đẹp, tinh tế, cách ăn vận hệt như một công chúa, khi bước đi, giày cao gót chạm xuống đất tạo ra tiếng cạch cạch, dáng vẻ đoan trang, như thể đang bước đi trên sàn catwalk.

Lâm Mạn La, Tần Miểu và Tần Lộ đều mặc đồ thể thao để tiện vận động. Trong thư viện này, đã lâu lắm rồi họ không trông thấy một cô gái đi giày cao gót, mặc váy liền.

Việt Tinh Văn thấy cô mỉm cười rạng rỡ đi về phía họ, bỗng có hơi ngỡ ngàng.

Lưu Chiếu Thanh lơ đễnh hỏi Trần Mộc Vân: "Em gái này là bạn học khoa Luật mà em nói à?"

Nữ sinh tóc xoăn tươi cười rất ngọt, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn anh ta, lại nói ra một câu khiến mọi người kinh ngạc: "Cậu phải gọi chị là đàn chị mới phải."
Lưu Chiếu Thanh nhìn cô gái nhỏ chỉ cao đến ngực mình, nhịn cười sờ mũi: "Em gái đừng đùa nữa, anh là nghiên cứu sinh năm hai rồi, năm nay em năm hai? Hay năm ba?"

Cô gái tóc xoăn cười nói: "Chị nghiên cứu sinh năm ba, hơn cậu một khóa."

Mọi người: "..."

Nụ cười của Lưu Chiếu Thanh chợt cứng lại – Nữ sinh trước mặt vóc dáng nhỏ nhắn, ngay cả hai chị em Tần Miểu, Tần Lộ cũng cao hơn cô nửa cái đầu, mà hơn hết là cô còn đi giày cao gót.

Cô có gương mặt khả ái, thoạt trông rất là loli...

Đàn chị? Không gọi nổi!

Trần Mộc Vân có vẻ rất kính trọng cô, vội vàng giới thiệu: "Quên không nói, đàn chị Lam là 'đệ tử' cuối cùng của trưởng khoa Luật đại học Chính trị – Pháp luật chúng tôi, là nghiên cứu sinh năm ba, sắp tốt nghiệp rồi, đã thi Tư pháp rồi, giỏi hơn tôi nhiều."
Cô gái tóc xoăn cười thân thiện, "Đâu có, đâu có, Mộc Vân khiêm tốn quá."

Kỳ thi Tư pháp? Với một sinh viên học Luật mà nói, kỳ thi này chính là ác mộng, đây là một trong những chứng chỉ khó thi nhất trong nước. Em gái trước mặt trông dáng vẻ thì là loli, không ngờ lại ghê gớm như vậy. Vẻ ngoài của cô khiến người khác cảm thấy cô khá nhỏ bé, dễ bắt nạt, nhưng trên thực tế, ai bắt nạt ai thì chưa biết.

Cô gái mỉm cười vươn tay: "Tinh Văn, ngưỡng mộ đã lâu, chị là Lam Á Dung."

Việt Tinh Văn lễ phép bắt tay cô: "Chào đàn chị Lam."

Giang Bình Sách không thích nắm tay người khác, hắn chỉ gật đầu chào cô.

Lâm Mạn La nhanh chóng chấp nhận sự thật đối phương là đàn chị, cô thoải mái nói: "Đàn chị Lam có sẵn lòng gia nhập nhóm bọn em không?"

Lam Á Dung cười ngọt như đường, "Tất nhiên rồi, tình hình cụ thể Mộc Vân đã nói với chị rồi, bên bọn chị nhiều sinh viên ngành Luật quá, các em thiếu sinh viên Luật, đồng ý nhận chị thì đương nhiên chị rất vui vẻ được tham gia với các em. Sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé."
Thoạt trông Lam Á Dung nhỏ nhắn hoạt bát, cười rộ lên còn lộ lúm đồng tiền, rõ ràng là hình tượng của một em gái đáng yêu, vậy mà lại thành đàn chị lớn nhất trong nhóm? Nghiên cứu sinh năm ba, đúng là nhìn mặt không bắt được hình dong.

Ngược lại, các cô gái đều chấp nhận rất nhanh, Tần Lộ chủ động bước lên, nói: "Chị Lam, nếu không ngại, có thể thể chuyển qua ở cùng bọn em không? Phòng bọn em còn trống một chỗ."

Lam Á Dung cười, "Được chứ, chị còn đang sầu không có ai buôn cùng đây, chiều nay chuyển qua luôn được không?"

Lâm Mạn La dứt khoát nói: "Ăn trưa xong, bọn em chuyển hành lý giúp chị."

Tần Miểu cũng nói: "Chỉ cần tự mang đồ dùng vệ sinh cá nhân thôi, bọn em đều tự mua tự dùng."

Lam Á Dung: "Không vấn đề. Ký túc xá có tủ quần áo trống không?"

Tần Miểu nói: "Có, mỗi người một tủ riêng."
Mấy chàng trai: "..."

Bốn cô gái mỗi người một vẻ, thoạt trông có vẻ rất hòa thuận, đã vậy họ cũng không còn gì để nói. Tình bạn của các cô gái kỳ lạ vậy đó, lần đầu gặp mặt đã có vẻ rất hợp cạ, đã nói đến tận chuyện trong thư viện có hiệu dầu gội nào tốt.

Hứa Diệc Thâm đi bên cạnh cười khẽ, "Anh Lưu, gọi người ta đàn chị có thấy xuôi miệng không?"

Lưu Chiếu Thanh cười gượng, "Còn sao được nữa, người ta lớn hơn anh một khóa đó!"

Thành viên vóc dáng nhỏ nhất, tuổi tác lớn nhất – Lam Á Dung chính thức xin vào nhóm, Việt Tinh Văn ấn đồng ý, thông báo lập tức hiện lên kênh nhóm – Bạn học Lam Á Dung gia nhập nhóm nghiên cứu.

Lâm Mạn La chủ động gửi tin nhắn: "Chào mừng chị Lam."

Mấy cô gái lần lượt chào mừng, những người khác cũng lễ phép phụ họa.
Trác Phong thấp giọng nói bên tai Việt Tinh Văn: "Cứ đồng ý luôn, không cần xem xét gì sao?"

Việt Tinh Văn nói: "Chị ấy đỗ kỳ thi tư pháp rồi mà, về mặt chuyên môn chắc chắn là đỉnh hơn phần lớn sinh viên khoa Luật. Còn tính cách thì... bốn bạn nữ hòa thuận vui vẻ với nhau là được rồi, em thấy có vẻ chị Mạn La rất thích chị ấy."

Trác Phong bất lực đỡ trán: "Tính Mạn La vốn rất mạnh mẽ, đúng là thích mấy cô gái đáng yêu, nhưng anh cảm thấy đàn chị Lam này chỉ có vẻ ngoài đáng yêu thôi, chứ chắc chắn không phải dạng vừa đâu."

Việt Tinh Văn nói: "Càng không vừa càng tốt, mấy môn sau này cũng cần chị ấy giúp đỡ. Bốn cô gái ở cùng nhau không có mâu thuẫn gì là được."

Trác Phong gật đầu, "Cũng phải."

Mọi người ăn trưa xong, Việt Tinh Văn nói: "Khoảng thời gian này chúng ta tích được không ít điểm tích lũy, sau khi ăn trưa xong mọi người ngủ một giấc thật ngon, hai rưỡi chiều đến kho tài liệu nâng cấp kỹ năng đi." Cậu nhìn sang Lam Á Dung, mỉm cười nói: "Chào mừng đàn chị Lam vào nhóm, sau khi nâng cấp kỹ năng xong, chúng ta sẽ đến trung tâm nhóm nghiên cứu tập luyện, để mọi người hiểu rõ hơn về nhau."
Lam Á Dung nói: "OK, nếu đã vào nhóm rồi, chị sẽ nghe theo chỉ huy."

Việt Tinh Văn gật đầu, nói: "Vậy hẹn mọi người ở phòng tập trung tâm nhóm nghiên cứu lúc ba giờ chiều!"

Bình Luận (0)
Comment