Trong Ác Mộng

Chương 70



TRONG ÁC MỘNG
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan.

Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit.

Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 70: Kì nghỉ, ba.

Quốc khánh đến, Trì Thác cũng không nghỉ làm, anh ở lại vườn Tây để xử lí công chuyện.

Có một hôm, Hạng Cảnh Trung gọi anh đến, bảo là có việc cần thương lượng.

"Qua một khoảng thời gian ngắn nữa, chúng tôi định thử đi vào một mộng cảnh thăm dò mà đời thứ hai còn lưu lại." Hạng Cảnh Trung lại bắt đầu vừa pha trà vừa bắt chuyện, Trì Thác thở dài, nhận lấy dụng cụ trên tay anh ta, bắt đầu làm việc.

"Cái nào của đời thứ hai?" Trì Thác hỏi.

"Thiên nhãn." Hạng Cảnh Trung đáp.

Tay Trì Thác run một cái, nước văng cả ra ngoài, anh ngẩng đầu lên nhìn Hạng Cảnh Trung, sau đó mới hỏi: "Có phải mình đi thăm dò cái mộng cảnh này hơi sớm hay không.

Cho dù có là mấy đội được đánh số, mấy người họ cũng không chắc chắn thoát ra được."
Những đội ngũ được đánh số bây giờ được tạo thành từ những người đời thứ hai cực kì đặc biệt, đa số những người đời thứ ba và những người đời thứ tư cực kì đặc biệt.

Những người đời thứ hai còn hoạt động khi đó thật sự không nhiều lắm.

Chị của Trì Thác là người đời thứ hai, sau khi chị xảy ra chuyện, Trì Thác mới đến chi nhánh của đội thứ hai thay cho chị mình.


Trước đây, Trì Thác là kẻ khai thác chuyên hoạt động ở chi nhánh nước ngoài, mấy hạng mục mà họ phụ trách không giống với bên này cho lắm.

Thật ra người trên toàn thế giới đều có phân công người đi xử lí mộng cảnh đặc thù, nhưng chỉ riêng "Thiên nhãn", họ đều ngầm đồng ý với nhau rằng không cần quan tâm, đầu tiên là do nó quá khó khăn, thứ hai là do điều kiện để đi vào cũng khá khắt khe, không phải cứ muốn vào mộng là vào mộng được.

"Chị cậu không chắc là đợi được đâu." Hạng Cảnh Trung nhắc anh như vậy.

"Thiên nhãn" còn có tên khác là "Con mắt của Thượng Đế", tuy rằng nó là điểm phân chia tiêu chuẩn giữa đời thứ tư và thứ năm, nhưng trên thực tế, người ta đã biết đến sự tồn tại của nó từ rất lâu rồi, họ chỉ luôn không phái người đi đến đó mà thôi.

Những số liệu và linh thị hiện nay đều đến từ mảnh vỡ mộng cảnh của nó, không phải từ mộng cảnh chính.

"Mấy năm qua, chúng ta cũng đã có thể sử dụng một phần năng lực của nó." Trì Thác vẫn hơi lo lắng, "Tôi vẫn cảm thấy việc trực tiếp đi đến mộng cảnh chính có rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa cấp bậc của chị tôi khi ấy đã cao như vậy, thế mà vẫn xảy ra chuyện trong mộng cảnh chính của nó."
Trì Thác đã từng nói rằng anh có thay thế một người của đội thứ hai, người kia là chị của anh, Trì Triệt.

Trì Triệt hiện giờ đang lâm vào tình trạng lạc lối, mà mộng cảnh chị lạc lối là "Con mắt của Thượng Đế".

Trì Thác thường hay biến mất mỗi tuần một lần thật ra là do anh phải đến bệnh viện của vườn Tây để trông nom chị mình, nhưng mấy người bên "Ánh sáng" cũng không biết điều này.

"Chị em các cậu đều rất xuất sắc, hơn nữa cậu đã vượt mặt chị cậu rồi.

Tôi biết mấy loại mộng cảnh của đời thứ hai này rất khó chứ, vậy nên tôi mới nói cho mấy cậu để mấy cậu đi tìm hiểu một chút, cũng không bắt buộc làm mấy thứ khác.

Nếu như cậu có thể tìm thấy một phần ý thức của Trì Triệt thì cũng đủ rồi, nói không chừng cũng có thể đánh thức em ấy đấy."
"Tuy hiện giờ, chúng ta vẫn còn có thể kéo dài được sinh mệnh của em ấy, nhưng Trì Thác, cậu có biết cái chuyện này không kéo dài được hay không."
Theo thời gian trôi qua, hiện giờ trong toàn bộ vòng tròn nghề nghiệp của họ, người mới liên tục thay thế người lão làng, người đã mạnh sẽ càng ngày càng mạnh, số lượng cũng đang gia tăng, tuy rằng chưa đủ số lượng người xuất sắc, nhưng đã đỡ hơn mấy năm trước rất nhiều rồi.

Trì Thác pha xong nước trà, bèn ngồi xuống, hỏi Hạng Cảnh Trung: "Vậy anh định phái ai vào trong mộng thế.

Cái mộng cảnh này yêu cầu tinh thần lực rất cao, tốt nhất là phái người bậc thứ nhất vào đây."
Nhưng người bậc thứ nhất của mỗi chi nhánh thật ra chỉ có mấy người thôi, ví dụ như chi nhánh bên đội thứ hai của họ, thật ra chỉ có mỗi Trì Thác và Hạng Cảnh Trung là tông đồ, còn mấy người bậc thứ nhất còn lại, nghiêm khắc mà nói, họ đều chỉ được xem là những người bậc thứ hai khá mạnh mẽ mà thôi.

"Đội mấy cậu chứ ai." Hạng Cảnh Trung trả lời.

Trong số mấy người của "Ánh sáng", Giang Tuyết Đào chắc chắn không thể đi, bây giờ anh ta vẫn chưa tỉnh lại, chỉ còn lại mỗi Lâm Nhất và Nhiễm Văn Ninh.

Trì Thác nhíu mày, hỏi: "Anh đang nói giỡn à? Lâm Nhất tôi không nói, Nhiễm Văn Ninh đi thì làm được gì?"
"Chẳng phải cậu từng nói cậu ta có một mối quan hệ khá sâu sắc với Dear Anna hay sao? Mấy người chuyên bật hack tool như thế này mới đáng được mang theo chứ." Hạng Cảnh Trung hớp một hớp nước, nói.

"Tôi chỉ đoán thế mà thôi, chính cậu ta cũng không giải thích được chuyện ra sao cả.

Đừng nói với tôi anh đang mong cậu ta sẽ hô mưa gọi gió đúng ngay mấy thời điểm quan trọng trong mộng cảnh nhé?" Trì Thác hỏi ngược lại Hạng Cảnh Trung.

Hạng Cảnh Trung đặt li xuống, chuyên chú đáp lời Trì Thác: "Cho dù có ném cậu ta vào kịch liệt, cậu ta vẫn chưa đủ trưởng thành."
Khổ thân Nhiễm Văn Ninh, chỉ mới là một con vịt con ì ạch chui ra từ vỏ trứng, Hạng Cảnh Trung đã muốn cậu ta xòe đuôi như mấy con công trưởng thành rồi.

Trì Thác cảm thấy Hạng Cảnh Trung hơi quá đáng, "Tôi không biết mấy anh tìm ra Dear Anna như nào, nhưng việc Nhiễm Văn Ninh có thể sử dụng nó cũng không đồng nghĩa với việc cậu ta hiện giờ rất mạnh."
"Hơn nữa, Lâm Nhất rốt cuộc là ai? Nếu như lúc trước cậu ta không được xếp vào nhóm thực tập sinh đời thứ năm, cậu ta là người đời thứ mấy?"
Đôi mắt đào hoa của Hạng Cảnh Trung dõi theo nét mặt thành thật, đầy nghi vấn của Trì Thác, sau đó anh ta đáp: "Tuy tôi có quen cậu ta nhưng tôi cũng không rõ quá khứ của cậu ta cho lắm, nếu suy nghĩ cẩn thận, cậu có thể nói là đời thứ ba đấy."
Trì Thác suy nghĩ một chút, giọng điệu có hơi nhún nhường: "Được rồi, nếu như là người anh xếp vào thì không có vấn đề gì."
"Đúng rồi, có người tự nguyện đến giúp công chuyện lần này đấy." Hạng Cảnh Trung nói với Trì Thác như thế.

"Ai?" Trì Thác uống hớp nước, muốn tâm trạng mình bình tĩnh lại một chút.

"Kim Chanh." Phụt.

Trì Thác vừa nghe tới cái tên này đã phun cả nước ra ngoài.

Hạng Cảnh Trung thấy anh phản ứng quá lớn, bèn rút khăn giấy ra lau lau bàn làm việc của mình.

"Cổ quen chị cậu nên khá là để bụng chuyện lần này, hơn nữa cổ là đội trưởng đội thứ nhất, lại thuộc cấp tông đồ, vấn đề không lớn." Hạng Cảnh Trung vừa lau bàn vừa ung dung nói, khiến lông mày của Trì Thác nhảy nhảy mấy hồi.

Kim Chanh, hiện đang là đội trưởng đội thứ nhất, kẻ khai thác đời thứ hai, là một tông đồ bậc thứ nhất.


Đương nhiên, mấy thứ này chỉ là sơ yếu lí lịch về công việc, còn trong cuộc sống hiện thực: Kim Chanh, tuổi 28, chị em bạn dì hardcore của Trì Triệt, chị nuôi cấp độ địa ngục của Trì Thác, đồng thời cũng là một đối tượng chuyên môn bị gom cùng Hạng Cảnh Trung trong mấy câu chuyện lá cải họ hay bàn tới bàn lui lúc rãnh rỗi.

Nói ra thì mấy chuyện tào lao họ chuyên tám tới tám lui cũng là do chị Trì Thác muốn làm bà mai, kết quả hai người này không có hứng thú gì với đối phương cả.

Kim Chanh cảm thấy Hạng Cảnh Trung là một gã đàn ông chuyên giấu kín tâm sự, không hợp với chuyện chăm lo cho gia đình, Hạng Cảnh Trung thì lại cảm thấy Kim Chanh chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, anh ta cũng chẳng thèm quan tâm làm gì.

Trì Thác bóp bóp vành mắt đen của mình, hỏi: "Khi nào Kim Chanh lại đây?"
"Chắc trong mấy ngày nghỉ này đấy."
Trì Thác đứng dậy.

Anh quyết định rồi, đến lúc đó, anh chỉ cần giấu mình đi một ngày là xong.

...!
Nhiễm Văn Ninh kéo rương hành lí của mình về lại vườn Tây, tiện thể mang theo mấy bộ quần áo dày một chút để chuẩn bị chống lạnh.

Lần này quay về, cậu có rất nhiều lời muốn nói với Trì Thác, thậm chí còn có thêm mấy vấn đề cần gặp trực tiếp đội trưởng đội thứ hai Hạng Cảnh Trung để trao đổi.

Khi cậu đến cửa vườn Tây, cậu trông thấy một cô gái trẻ tuổi vô cùng sặc sỡ lóa mắt đang đứng ở đấy.

Mái tóc của cô này uốn xoăn, được nhuộm màu vàng, cô nàng đeo kính râm, trên môi còn đang ngậm một cây kẹo que.

Thời tiết mùa thu đã như thế này rồi, thế mà cô nàng chỉ mặc mỗi một cái áo hai dây màu đen, tùy ý khoác một cái áo khoác ngắn bên ngoài, dưới eo cũng chỉ mặc mỗi một cái quần short jeans, đôi bốt cao gót dài quá gối dưới chân là nơi duy nhất trông khá dày và ấm áp trên người cô nàng.

Đây là idol nữ đến vườn Tây biểu diễn sao? Nhiễm Văn Ninh kéo rương hành lí của mình, yên lặng đi lướt ngang qua người phụ nữ kia.

Kim Chanh gỡ cặp kính râm xuống, liếc mắt nhìn theo bóng lưng Nhiễm Văn Ninh.

Dựa trên hiểu biết của cô về những người làm trong nghề này, thêm cả loại khí chất và ánh mắt ấy trên người Nhiễm Văn Ninh, cậu ta đã không phải một người mới nữa.

Chuyện này còn khá giống với lúc người ta còn học cấp ba, trong đám người đi qua đi lại, người ta luôn có thể phân biệt đâu là học sinh mới vào trường và đâu là trùm trường.

Dáng người cũng không tệ, tiếc rằng lại là một tên con trai, nếu không thì có thể giới thiệu cho Trì Thác một chút.

...!
Trì Thác nghe nói Kim Chanh đã đến rồi bèn lật đật định chạy trốn khỏi vườn Tây.

Dù sao anh cũng xử lí công chuyện gần xong rồi, gần đây cũng chẳng có chuyện gì lớn.

Anh không hay xin nghỉ, mấy ngày phép còn bị dồn lại rất nhiều, thế thì cứ thẳng thắn gom dùng một thể, vừa lúc tránh được Kim Chanh.

Tuy cuối cùng vẫn phải gặp mặt bả, nhưng tránh được bao nhiêu lần thì ít đi được bấy nhiêu lần thôi.

Trì Thác đi vòng vèo mấy con đường nhỏ.

Cuối cùng, sau khi vừa mới bước ra đường lớn, anh đã gặp ngay một mĩ nữ tóc vàng đang đứng chờ mình.

Xu quá đi mất! Khi anh muốn tránh né một người thì chắc chắn anh sẽ gặp được người ta!
Trì Thác cảm thấy trước mặt anh không phải là một người phụ nữ, mà lại là một quân đoàn mấy bà cô bà dì hàng xóm.

Anh xoay người tính chuồn, lại bị Kim Chanh gọi lại.

Tuyệt, tiếp theo là một quy trình quen thuộc.

Vấn đề thứ nhất: Quầng thâm tại sao lại đen thêm như này?
"Trì Thác, em làm sao thế? Vì sao quầng thâm lại càng thâm hơn như này, mấy ngày gần đây ngủ nghê như nào đấy? Cũng may mẹ em là người nước ngoài, bây giờ nhìn mặt em trông mới lập thể hơn một chút." Kim Chanh kéo tay Trì Thác, xoay người anh lại, bắt đầu rà quét.

Trì Thác rất bó tay đáp: "Chị Kim, nếu chị cũng cấp tông đồ thì chị cũng biết mấy người như tụi em ngủ không có ngon rồi mà."
Vấn đề thứ hai: Cậu không gọi cho chị đã bao lâu rồi?
"Trì Thác cậu còn biết gọi chị là chị nữa hả? Gần đây em nhận nhiệm vụ nhiều lắm à? Đã rất lâu rồi em không chủ động liên lạc với chị, có phải là do Hạng Cảnh Trung sắp xếp việc cho em nhiều quá hay không?" Kim Chanh chống nạnh hỏi Trì Thác.

Trì Thác càng thêm bó tay: "Chị Kim, không lẽ chị quên mất nội dung buổi họp lần trước à? Rõ ràng chị cũng có đi mà.


Gần đây mình phải đấu với bên bảo thủ, em đúng là có hơi bận một chút."
Vấn đề thứ ba: Vì sao em không thêm số WeChat của mấy cổ?
"Trì Thác, lần trước chị có giới thiệu đối tượng cho em, sao em không đi thêm? Chị chọn lựa lâu lắm luôn đấy, mấy cô gái kia rất là chất lượng luôn.

Chị ruột của em lúc trước còn lo lắng vụ này của em lắm, chính em còn không thèm để bụng, cũng may có chị quan tâm đấy." Kim Chanh hơi bực tức nói.

Trì Thác đã bó tay đến không muốn nói chuyện, chị anh chơi thân với một người chị em bạn dì, đồng thời cũng tìm cho anh một bà mẹ thứ hai.

Ai lại nghĩ rằng đây là một người phụ nữ hơn 20 mà không phải một bà dì hơn 50 tuổi? Hơn nữa, trong đám người làm nghề khai thác như bọn họ, chả mấy ai có tâm trạng đi nói ba cái chuyện yêu đương, chỉ có mỗi bà Kim Chanh là nóng lòng thôi à.

Trì Thác cảm thấy mình sắp phiền muốn chết, trực tiếp nói với Kim Chanh: "Em có đối tượng rồi, chị Kim, chị đừng có phát danh thiếp của em cho người ta nữa."
"Em có khi nào đấy? Vì sao chị đây không biết?" Kim Chanh hỏi ngược lại.

...!
Nhiễm Văn Ninh về phòng ngủ của mình, lại phát hiện rằng Trì Thác không ở đây, cậu gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh cũng không trả lời.

Nhiễm Văn Ninh đành đi vòng ra khỏi biệt thự của họ để tìm đội trưởng, lòng cậu bây giờ ngổn ngang tâm sự, cần gấp một người chung chí hướng để trò chuyện.

Hơn nữa, có rất nhiều người xảy ra chuyện trong cái mộng cảnh lần này, thật lòng mà nói thì cậu vẫn rất mong nhớ đồng đội, cho dù họ có đang ngủ hay có tỉnh dậy rồi đi chăng nữa.

Sau đó, cậu trông thấy Trì Thác đang giằng co với một người phụ nữ tóc vàng trên đường lớn.

Người phụ nữ kia trông rất quen mắt, không phải là bà chị idol hồi nãy sao.

Không lẽ...!Đây là bạn gái của Trì Thác? Nhưng thoạt nhìn từ xa thì Trì Thác không có được vui vẻ cho lắm, đây còn là lần đầu mà Nhiễm Văn Ninh nhìn thấy Trì Thác bó tay hết cách với một người như vậy.

Nhìn sương sương thì chắc đây là bạn gái cũ của ổng rồi.

Mấy lúc như thế này, tình anh em tình huynh đệ gì đó mới có cơ hội bùng cháy, Nhiễm Văn Ninh phi lên phía trước, muốn giúp Trì Thác giải quyết chuyện này, hơn nữa cậu cũng thật sự có chuyện cấp bách muốn thảo luận với Trì Thác.

Kim Chanh còn đang muốn hỏi Trì Thác, nhưng Trì Thác luôn bày ra nét mặt không muốn trả lời.

Sau đó, tầm mắt của cô nàng lại tập trung lên một người hiện đang đi đến từ phía sau Trì Thác, ánh mắt của người kia quá phức tạp.

Cô nàng có thể nhìn thấy ánh mắt ấy chứa đựng rất nhiều sự gấp gáp, tựa như trong lòng cậu ta có rất nhiều điều muốn nói.

Cô nàng cũng có thể nhìn thấy tình cảm nhớ nhung trong mắt cậu ta, hệt như cậu ta đang rất nóng lòng muốn gặp gỡ một ai đó.

Cô nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy trong mắt cậu ta có sự khó chịu, bước chân đi tới của cậu ta trông hệt như đang muốn đi đánh lộn không bằng.

"Thác Thác!"
Trì Thác vừa mới nghe đến hai chữ này đã nổi da gà toàn thân.

Anh quay đầu lại, trông thấy Nhiễm Văn Ninh xuất hiện bên cạnh mình.

Đồng đội xuất hiện đúng lúc quá.

Nhiễm Văn Ninh hơi thấp hơn Trì Thác, Trì Thác bèn thẳng thắn ôm vai cậu, hai người đồng thời xoay người, anh quay đầu nói với Kim Chanh: "Vậy ha chị, em đi trước."
Sau đó, chỉ còn một mình Kim Chanh đứng đấy, lắc lư trong gió..


Bình Luận (0)
Comment