*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đại gia Chung Trác Hải đã nằm trên bàn phẫu thuật, trước khi bị đưa lên mổ phanh, Thẩm Lưu Phi còn phải xét nghiệm máu để đảm bảo an toàn.
Việc chuyển cả phòng mổ vào trong dinh thự là chuyện quá dễ đối với những kẻ lắm tiền nhiều của, Thẩm Lưu Phi chẳng xa lạ gì với hình ảnh này, y cũng đã từng tiếp nhận ca phẫu thuật của Đoàn Lê Thành ở trong chính khu nhà cao cấp của mình.
Sau khi được đưa vào phòng mổ vô trùng, đương nhiên vệ sĩ không thể vào theo, một bác sĩ mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang đi tới trước mặt Thẩm Lưu Phi, định xắn tay áo y lên để sát trùng lấy máu.
Thẩm Lưu Phi lập tức thoát khỏi sợi dây thừng trên cổ tay, sau đó y tung người nảy lên, tranh thủ túm lấy cánh tay của đối phương khi tên kia chưa kịp phản ứng rồi gập lại để ghìm chặt cổ hắn.
Bọn vệ sĩ nghe thấy tiếng động lạ thì tông cửa xông vào và bắt đầu nã súng về hướng Thẩm Lưu Phi, nhưng Thẩm Lưu Phi đã ép tên bác sĩ chắn trước người mình, đạn găm vào da thịt lập tức khiến tên bác sĩ thủng lỗ chỗ máu chảy đầm đìa.
Buông tên bác sĩ đã chết xuống đất, Thẩm Lưu Phi kịp thời lăn dưới sàn, thành công tránh được một lượt xả đạn và nhảy vào trong phòng mổ.
Quanh bàn mổ là ba bác sĩ mặc áo phẫu thuật màu xanh nhạt, nhìn vào đôi mắt bên trên khẩu trang thì có thể thấy bọn chúng gồm hai người Tây và một người châu Á, thấy có người lạ xông vào thì cả ba đều ngẩn ra, một trong số đó gào lên với y bằng tiếng Anh: “Get out!”
Thẩm Lưu Phi không nói một lời quét chân đá, quật ngã một tên chỉ với một đòn, tên bác sĩ ngoại quốc thứ ba sợ đến mức thất thểu chạy ra ngoài, còn tông ngã một vệ sĩ áo đen đang chuẩn bị lao đến.
Trên bàn mổ là một lão già tóc đã bạc trắng, lão đã thay quần áo, đang mê man chuẩn bị đón nhận cuộc phẫu thuật thay tim sống lại. Thẩm Lưu Phi đi tới trước mặt lão già, rút con dao găm vẫn giấu từ đầu ra, dường như rất coi trọng truyền thống kính lão đắc thọ, rõ ràng đã biết lúc này nguy hiểm khôn lường nhưng vẫn khom người với Chung Trác Hải mới vừa tỉnh do âm thanh lạ còn chưa hết bàng hoàng, y khách sáo nói: “Xin lỗi.”
Lịch sự xong thì thay đổi thái độ ngay lập tức, ánh mắt lóe lên đầy sắc bén, y túm lão già khỏi bàn mổ, trở tay ghìm chặt cổ họng rồi để lão chắn trước người như tấm khiên để ép những tên vệ sĩ lao vào kia phải lùi ra.
Đám vệ sĩ thấy ông chủ bị bắt thì không dám manh động, chỉ đành giữ súng trong tay rồi lùi dần về sau.
Thẩm Lưu Phi kẹp chặt Chung Trác Hải bằng dao găm rồi thận trọng tiến lên từng bước một, sau khi rời khỏi phòng mổ còn cẩn thận rút về phía cuối hành lang không có người.
Bị kẻ địch bao vây khắp nơi, không thể lơ là dù chỉ một giây, nhưng dù gì vẫn là lấy ít đánh nhiều, Thẩm Lưu Phi chỉ có thể để ý những tên vệ sĩ trước mắt, lại bỏ qua một tên sát thủ đang lặng lẽ ẩn nấp tiến lại gần từ một hướng khác.
Tên sát thủ cầm súng trong tay, chỉ chờ Thẩm Lưu Phi lùi đến góc chết bị các cây cột chặn lại là sẽ bắn một phát lấy mạng y.
Lùi lại từng bước, lùi tiếp lùi tiếp, đến khi phần sau đầu sắp lộ ra thì một tiếng súng đột nhiên vang lên.
Thẩm Lưu Phi kịp thời quay đầu lại thì thấy Tạ Lam Sơn đang cầm súng, mặt mày phấn chấn đứng sau lưng y. Còn tên sát thủ định đánh lén y đã bị một phát đạn nã vào đầu và ngã xuống đất, đầu như một quả dưa hấu mọng nước.
Ánh mắt hai người va vào nhau trong khoảnh khắc, Tạ Lam Sơn mỉm cười nói: “Anh Tiểu Thẩm, giờ không phải là lúc thả thính em đâu.”
Anh nói xong thì cúi người nhặt khẩu súng lục từ tay tên sát thủ, nhanh chóng vứt cho Thẩm Lưu Phi rồi tiến tới dựa lưng vào lưng y.
“Em lẻn vào lúc nào?” Có người kia ở đằng sau thì không còn lo lắng nữa, Thẩm Lưu Phi tập trung nhìn chằm chằm kẻ địch trước mặt.
“Mới vừa nãy thôi.” Tạ Lam Sơn đắc ý nói, “Nơi này với người khác thì là tường đồng vách sắt, chứ với em thì trăm ngàn chỗ hở.”
“Vậy thì cùng ra ngoài thôi.” Thẩm Lưu Phi bình thản nói.
“Không đấy.” Vậy mà Tạ Lam Sơn lại hưng phấn đi mặc cả ngay giữa thời khắc sinh tử, “Em vừa cứu anh một mạng, anh nói xem sẽ trả ơn em thế nào trước đi?”
“Em muốn trả ơn kiểu gì?”
“Truyền thống một chút, lấy thân báo đáp thì sao?”
Thẩm Lưu Phi vừa định trả lời thì Chung Trác Hải bị y ghìm chặt bỗng th ở dốc, ôm ngực run bần bật. Đang lúc nguy cấp thì bệnh tim của lão già này bột phát, nếu cứ không thở nổi thế này là chắc chắn sẽ chết luôn ở đây, như vậy thì hai người bọn họ sẽ lập tức bị xả súng nát bấy.
Đám vệ sĩ áo đen ép tới từng bước một, Tạ Lam Sơn không chờ được câu trả lời của Thẩm Lưu Phi, sự tàn nhẫn thoáng hiện lên trong mắt, anh bóp cổ Chung Trác Hải một cách thô bạo rồi ghé lại nói một câu với lão: “Chuẩn bị một chiếc xe cho chúng tôi, và bảo người của ông rút hết đi.”
Lão già tóc bạc thở hổn hển, tay giơ lên vẫy loạn một hồi, nhóm vệ sĩ áo đen đành phải tức tối lùi về sau.
Tuy có con tin trong tay nhưng tình hình này không ai chắc chắn được điều gì, cả hai đều không có suy nghĩ phải phân thắng thua hay quyết đấu nảy lửa, chỉ muốn mau chóng rút khỏi đây. Thẩm Lưu Phi và Tạ Lam Sơn vẫn giữ tư thế tựa lưng vào nhau, vì căng thẳng cao độ nên thậm chí còn hơi run rẩy. Bọn họ bước từng bước lùi về phía cửa, có tên mai phục trên cao muốn giương súng bắn lén đã bị Tạ Lam Sơn ra tay trước, một phát chết ngay tại chỗ.
Lại nặng tay gi3t chết một người lần nữa, không khí căng thẳng giằng co, bên kia vừa định hành động thì tiếng còi cảnh sát đột ngột rú lên, một nhóm cảnh sát có vũ trang vọt tới.
Dẫn đầu là Trì Tấn, Lăng Vân và Song Saa, đến tận khi giải cứu được Ôn Giác và Đường Tiểu Mạt thì bọn họ mới thông báo đến cảnh sát Thái Lan. Song Saa giữ đúng lời hứa với Tạ Lam Sơn, không tiết lộ thông tin lần hành động này chính là để tránh việc bên kia bứt dây động dừng khiến đối thủ đề phòng và chuẩn bị ứng phó. Nhưng ông ta vẫn khăng khăng đòi đi theo bọn họ, dù gì đây vẫn là đất Thái, dù có là đội viên của Lam Hồ thì hai người Trì, Lăng cũng không có quyền chấp pháp và hành động một mình.
Kết quả là toàn bộ sát thủ trong dinh thự họ Chung bị tiêu diệt sạch sẽ, còn Chung Trác Hải thì đột phát bệnh tim và chết trên đường đưa tới bệnh viện.
Về lý thuyết thì Tạ Lam Sơn không có quyền nổ súng, việc giải thích hai phát súng cướp đi tính mạng kẻ địch của anh cực kỳ rắc rối, cũng may Song Saa đã dốc hết sức để biện bạch rằng anh đã tự vệ chính đáng trước nguy cơ tử vong.
“Vậy hai vụ án mạng kia thì sao?” Tại sở cảnh sát, cảnh sát trưởng Khang Thái ngồi ngay ngắn, thoạt nhìn hắn ta có vẻ gầy đi, càng ngày càng không giống người em Khang Tín nữa, áp lực từ phía Quan Nặc Khâm đã bào mòn cơ thể hắn ta.
“Kết quả điều tra sơ bộ là do tranh chấp trong nhóm buôn người, Răng Vàng giết Anucha, nhưng sau đó Răng Vàng lại bị giết…”
“Bị ai giết?”
“Vẫn… Vẫn đang điều tra…” Song Saa biết suy nghĩ của cảnh sát trưởng nhà mình nên không dám tiếp lời hắn ta.
Khang Thái biết mình đã bị gài. Trong sở cảnh sát có một vài người theo phe hắn ta nhưng suy cho cùng cũng chẳng phải tất cả, hắn ta không ngờ vậy mà Song Saa lại có thể biết chuyện nhưng không báo, đứng về phía người ngoài. Nhưng vì e ngại có lãnh đạo bên trên cũng đang sát sao với vụ án này, cấp dưới thì cũng đang vui mừng vì phá được án, vậy nên hắn ta cũng không thể tức giận quá đà, chỉ qua loa nghe hết báo cáo rồi định bụng sẽ lợi dụng cái chết của Răng Vàng để chơi tên cảnh sát Tạ Lam Sơn ở Trung Quốc đã phá hỏng hết việc lớn của mình một vố.
Một hàng người tiến hành thủ tục lấy lời khai, đến khi xong xuôi hết việc thì cũng đã hết gần một đêm ở trong đồn cảnh sát, đến tận rạng sáng mới được rời khỏi sở quay về nhà nghỉ.
Ôn Giác và Đường Tiểu Mạt xuống khỏi xe cảnh sát trước. Hai người tuổi xấp xỉ nhau lại cũng coi như trải qua một kiếp nạn đồng cam cộng khổ, khích lệ động viên nhau nên cũng vô thức nắm tay nhau trên xe cảnh sát. Dọc đường xe chạy, thời tiết Băng Cốc nóng nực kinh người, chẳng bao lâu sau hai bàn tay nắm chặt đã nhớp nháp mồ hôi, ấy thế nhưng mãi đến tận lúc xuống xe, tay của hai người vẫn không hề buông nhau ra.
Hàn Quang Minh nhận được thông báo từ phía cảnh sát từ trước nên đã chờ sẵn ở cổng nhà nghỉ, gã ta nhìn thấy Đường Tiểu Mạt đầu tiên, theo đó cũng thấy Ôn Giác đang nắm tay Đường Tiểu Mạt. Bình thường gã ta vốn đã béo, khóc lóc suốt một đêm nên giờ mắt cũng sưng vù như quả óc chó, thế là càng giống hai vết khứa trên tảng thịt lợn đầy mỡ.
Hàn Quang Minh nhào tới hai người trẻ tuổi, Đường Tiểu Mạt còn tưởng tên béo này muốn ôm lấy mình nên đã giật mình tránh ra thật nhanh. Hàn Quang Minh ôm chầm lấy Ôn Giác rồi bắt đầu gào khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem hòa vào nhau. Gã ta khóc thảm thiết nức nở, trông chẳng giống đàn ông chút nào, cứ lặp đi lặp lại một câu: “Sau này tôi sẽ không bỏ cậu lại nữa, chắc chắn sẽ bù đắp hết những gì nợ cậu trước kia…”
Quan hệ giữa quản lý và ngôi sao thì lấy đâu ra bỏ với chả rơi, chứ đừng nói đến có nợ hay không. Câu này nghe vô lý hết cỡ nhưng lại làm người ta rơm rớm theo, ban đầu Ôn Giác còn thấy cảm động, về sau lại bắt đầu phát ngán trước cảnh khóc lóc của gã ta.
“Được, được rồi… Tôi bình an trở về rồi còn gì nữa…” Ôn Giác vỗ lên tấm lưng mập mạp của Hàn Quang Minh nhưng gã ta vẫn ôm rịt lấy cậu ta không rời. Ôn Giác cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi thì bắt đầu nóng tính, cậu ta đẩy mạnh Hàn Quang Minh ra rồi nhẹ nhàng vỗ vào mặt gã ta, “Đừng có khóc nữa, im ngay cho tôi!”
Cũng không thể coi là đánh mà đơn giản là làm màu cho vui mà thôi, anh chàng ngôi sao này đã biết kiềm chế hơn và cũng hiền hòa hơn ngày xưa. Trải qua mấy ngày kinh hồn bạt vía ở Thái, cậu ta nhận ra rằng mình đã đang sống ở thiên đường rồi, không nên sân si và phách lối như vậy.
Hàn Quang Minh bị cậu ta bắt im miệng nhưng lúc này vẫn chẳng thể ngăn mình thút thít nghẹn ngào, tảng thịt núng nính thở hổn hển y như con trâu mới đi cày.
Xung quanh ai cũng thấy cảnh này rất buồn cười, những tiếng cười vang mang thiện ý cũng vang lên.
Thẩm Lưu Phi là họa sĩ nên sức quan sát và trí nhớ đều vượt trội hơn người, y cũng liếc mắt nhìn Hàn Quang Minh theo hướng mọi người, sau đó lông mày y hơi nhíu lại.
Y cảm thấy người này nhìn rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Tạ Lam Sơn ngồi ở trong góc của khách sạn, tay nắm chặt một cái khăn lụa màu đỏ, anh chờ đến tận khi ráng chiều buông xuống thì mới được nhìn thấy Thẩm Lưu Phi.
Đêm qua đối mặt với sinh tử, trong đầu ngoại trừ người kia thì không còn gì khác, bây giờ cả hai đều an toàn thành ra không khí lại trở nên kỳ lạ. Tạ Lam Sơn hơi ngửa đầu nhìn Thẩm Lưu Phi đi tới từ giữa vùng trời đỏ thẫm, anh nheo mắt lại nhưng cũng không đứng dậy đón y.
Thẩm Lưu Phi nhìn mảnh lụa đỏ trong tay Tạ Lam Sơn thì hỏi anh: “Của ai thế?”
Chiếc khăn đã được tẩm một thứ hương liệu đặc biệt, khá giống hỗn hợp mùi hương thảo. Tạ Lam Sơn cười nói: “Của Đường Tiểu Mạt. Cô em ấy bị người ta bắt mặc như vũ nữ Ấn Độ ở trong câu lạc bộ Freak Show, đại khái thế.”
Thẩm Lưu Phi hỏi tiếp: “Thế cô ấy đâu rồi?”
Tạ Lam Sơn ra vẻ buồn bã: “Con gái lớn không giữ được nữa, bị cái tên ngôi sao mới nổi họ Ôn kia cuỗm đi mất rồi.”
Gặp lại người xưa nơi đất khách nên Tạ Lam Sơn cũng muốn ôn chuyện tâm sự, ai mà ngờ Đường Tiểu Mạt lại chẳng nhiệt tình tí nào. Hai người gặp nhau trong khách sạn trước, Đường Tiểu Mạt nhét mảnh saree mới thay ra vào tay anh rồi liên tục lặp đi lặp lại câu “Về rồi nói sau”, sau đó đã tót đi chơi với Ôn Giác và Hàn Quang Minh rồi.
Thẩm Lưu Phi ngồi xuống cạnh Tạ Lam Sơn nhưng cũng không nói gì, dường như đó là một chút thanh thản sót lại trong lòng, y muốn ngắm những đám mây lững lờ hợp tan cùng anh, ngắm nhìn buổi chiều hôm dịu dàng tĩnh lặng nơi tha hương đất khách.
Tạ Lam Sơn chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn mãi về phương xa, ráng chiều nơi chân trời giống như biển lửa trên cánh đồng bát ngát, sau khi bùng cháy hừng hực thì dần dần mất hút.
Không biết qua bao lâu, anh mới lên tiếng, rằng Tống Kỳ Liên đã nói sự thật cho em rồi, dường như em cũng đã nhớ ra.
Đây vốn chẳng hề là một câu chuyện truyền kỳ, đương nhiên cũng sẽ không có được cái kết như truyền thống. Vậy nên sự ăn ý và thân mật những ngày nắm tay nhau phá án hồi trước của bọn họ giờ đây ngẫm lại chẳng khác nào câu chuyện cười ảo tưởng đa tình, mỗi cảnh mỗi hồi đều như những nhát dao khoét vào trong máu thịt của anh.
Càng nghĩ càng thấy buồn cười, Tạ Lam Sơn lắc đầu như đang mỉa mai chính bản thân: “Anh hận em, đúng không?”
Thẩm Lưu Phi không thanh minh, y khẽ gật đầu: “Đúng.”
Tia sáng cuối cùng của Mặt Trời chói đến mức làm mắt anh đau nhói, Tạ Lam Sơn cúi đầu, lại không cam lòng hỏi thêm một câu: “Nhưng anh cũng yêu em, đúng chứ?”
Thẩm Lưu Phi không đưa ra đáp án mà quay lại nhìn Tạ Lam Sơn. Một lát sau, y bỗng vươn tay ra, nhẹ nhàng rút chiếc khăn voan màu đỏ trong tay anh từ dưới lên trên, chiếc khăn voan tựa như một làn khói mờ ảo màu đỏ nổ tung trong bàn tay anh, sau đó y tiện đà nắm lấy nó rồi phủ lên trên mặt Tạ Lam Sơn.
Lúc này tấm lụa đỏ vẫn có thể nhìn xuyên qua một chút dưới trời chiều, đủ để thấy được gương mặt Tạ Lam Sơn đằng sau lớp vải mỏng. Anh mở to hai mắt, biểu cảm hơi ngẩn ra đầy ngạc nhiên, dường như không hiểu y có ý gì.
Thẩm Lưu Phi đứng dậy rồi khom người cúi đầu trước mặt Tạ Lam Sơn, ghé sát lại nhìn chằm chằm vào anh. Tạ Lam Sơn cũng bất động ngẩng lên nhìn y, biểu hiện của người này vẫn bình lặng như trước, ấy vậy nhưng đôi mắt y lại như sắt trong lò, tất thảy cảm xúc cực đoan có yêu có hận đều đang được nung đốt bên trong.
Cuối cùng, anh thấy Thẩm Lưu Phi mỉm cười thật nhẹ, không thể nói rõ rằng nụ cười này lay động lòng người bao nhiêu, chỉ biết rằng nó giống như những luồng sáng nhẹ nhàng lướt qua nhưng để lại dư âm mãnh liệt.
“Em nói lấy thân báo đáp, tôi đồng ý.” Thẩm Lưu Phi vươn tay, vén tấm vải đỏ trên mặt Tạ Lam Sơn lên như đang vén khăn trùm đầu của cô dâu, y khẽ khàng gọi anh, “Vợ à, xin chào.”
Hầu hết người dân Thái Lan đều theo đạo Phật, vị trí của khách sạn lại khá gần khu danh lam thắng cảnh, nhìn từ cửa sổ phòng bọn họ có thể lờ mờ thấy được bức tượng Phật thếp vàng khổng lồ sừng sững phía xa, dường như đang cụp mắt nhìn chằm chằm tất thảy những huyên náo hối hả chốn nhân gian.
“Anh họ,” Tạ Lam Sơn không mê tín, nhưng bất thình lình giương mắt lên thấy bức tượng Phật dát vàng kia thì cũng cảm thấy rùng mình, anh không kìm được mà nói giỡn, “phô dâm trước Phật là chúng ta phải xuống địa ngục đó.”
D**ng v@t đã chạm tới lối vào rồi đâm được một nửa, Thẩm Lưu Phi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng mắt của Tạ Lam Sơn, tượng Phật vàng dưới ánh trăng trông đầy vẻ trang nghiêm, đúng là toát lên sức uy hiếp khó nói thành lời.
“Ừ.” Thẩm Lưu Phi nghiêm túc gật đầu như đồng ý với câu “xuống địa ngục” mà Tạ Lam Sơn vừa nói, nhưng y vẫn tách hai chân anh ra, mạnh mẽ thúc về phía trước đến khi lút cán.
Quy đ@u chạm tới nơi m ẫn cảm sâu bên trong, vừa tê tái vừa đau đớn, đủ thứ cảm giác ập tới, Tạ Lam Sơn rên một tiếng, hai chân đu lên kẹp chặt lấy eo Thẩm Lưu Phi.
“Nhưng giờ tôi đã ở thiên đường rồi.” Bên trong nóng rẫy, vách th1t mềm mại, đây là cơ thể y nhung nhớ ngày đêm đã lâu chưa xâm nhập. Thẩm Lưu Phi nói với khuôn mặt không mảy may gợn sóng, ngón tay mò xuống th@n dưới của Tạ Lam Sơn, chạm vào d**ng v@t, đáy chậu và t1nh hoàn của anh, cuối cùng dừng lại nơi hai người gắn kết. Y luồn một ngón tay vào cái lỗ đã bị kéo căng tới cực hạn, khám phá lối vào chật hẹp men theo d**ng v@t của mình. Y nói đây là lối rẽ, cũng là một con đường hành hương của tôi.
Người này lúc nào cũng nói ra những lời tục tĩu nhất trên đời với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm trang, Tạ Lam Sơn vô cớ đỏ mặt bừng bừng, anh rướn cổ lên và hôn Thẩm Lưu Phi.
Cuối nụ hôn dài, anh mỉm cười cắn lên môi y và nói, go f*ck your heaven.
*Ch!ch thiên đường của anh đi.Anh họ Thẩm trong ký ức của y vẫn luôn nhẫn nại, kiềm chế, thậm chí còn không mấy vui vẻ, ngay cả khi hòa vào nhau khăng khít thân mật nhất thì dường như vẫn có gì đó ngăn cách giữa hai người bọn họ.
Nhưng lần l@m tình này hoàn toàn khác so với những lần trước, Thẩm Lưu Phi rút ra rồi lại c ắm vào đầy tàn nhẫn và mạnh mẽ, rõ ràng đã chạm tới điểm cuối cùng không thể vào sâu hơn nữa nhưng y vẫn không thỏa mãn, tay giữ chặt mông Tạ Lam Sơn mà thúc thật lực như chỉ muốn nhét luôn cả t1nh hoàn của mình vào.
Bọn họ vừa l@m tình vừa hôn môi, nhẹ nhàng mổ rồi lại gặm c ắn xé. Trước khi đạt cực kh0ái, Tạ Lam Sơn nghe thấy Thẩm Lưu Phi hôn lên tai mình và nói, may quá, tôi chưa từng bỏ lỡ bất cứ giai đoạn nào trong cuộc đời em.
Anh không hiểu ý trong câu này nhưng cũng không kịp nghĩ sâu hơn. Thẩm Lưu Phi tóm lấy mắt cá chân của anh rồi bắt đầu đẩy nhanh nhịp rong ruổi. Hôm nay y rất điên cuồng, thay đổi đủ các góc độ và nhấn vào điểm nhạy cảm bên trong anh, Tạ Lam Sơn thích đến mức r3n rỉ liên hồi.
Bọn họ ôm nhau và cùng l3n đỉnh.
“Tạ Lam Sơn,” Bắn t1nh dịch vào trong cơ thể đối phương xong nhưng Thẩm Lưu Phi cũng không vội vã rút khỏi người anh, thứ kia của y vẫn còn bán cương cắm chặt bên trong. Y cúi xuống hôn lên môi Tạ Lam Sơn rồi nói, “đi theo tôi được không?”
“Là… là sao?” Bọn họ lại trao nhau thêm một nụ hôn ướt át. Dư âm cực kh0ái chưa tiêu tan, Tạ Lam Sơn ngây ngẩn nhìn Thẩm Lưu Phi, anh vẫn đang run rẩy, hấp háy hàng mi vì sung sướng.
“Nơi đây đã không chấp nhận em nữa, dù là cục thành phố hay là Lam Hồ cũng đã không cho em dung thân. Qua Mỹ với tôi, hoặc chúng ta cùng tới một nơi khác, bắt đầu lại từ đầu.”
Tạ Lam Sơn cũng biết hiện tại bản thân đang gặp vô vàn rắc rối, Răng Vàng đã chết sau khi anh rời đi, chỉ e là sẽ không thể làm sáng tỏ một sớm một chiều, huống hồ anh còn có mối liên hệ phức tạp với “Diệp Thâm”, nếu mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, rất có thể anh sẽ bị bắt về và xử bắn.
Nhưng dù như thế thì anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phá bỏ lời thề với cha, buông bỏ trách nhiệm và rời khỏi Tổ quốc của chính mình.
Tạ Lam Sơn đáp gần như không cần nghĩ ngợi: “Nhưng em là cảnh sát mà.”
Dường như Thẩm Lưu Phi đã đoán trước là anh sẽ không đồng ý nên y cũng không ép buộc, chỉ cảm thấy d**ng v@t bên trong bắt đầu không kiềm chế được mà cứng lên theo nhịp chuyển động eo của đối phương, y lại nhẹ nhàng đâm rút.
Tạ Lam Sơn thấy Thẩm Lưu Phi không nói gì nữa thì sợ y mất hứng, nghĩ đến việc đằng sau thì sướng chết đi được mà đằng trước vẫn chưa được thỏa mãn, anh bèn nắm lấy tay Thẩm Lưu Phi rồi dẫn dắt nó chạm lên d**ng v@t của mình, sau đó anh nũng nịu với y: “Anh họ à, sờ cả nó nữa được không.”
Thẩm Lưu Phi nhẹ nhàng cạ lên cái lỗ nhỏ đang hé mở trên đỉnh bằng ngón tay của mình, rồi y lại hôn lên môi Tạ Lam Sơn, luồn đầu lưỡi vào, quấn lấy lưỡi của anh mà càn quét đưa đẩy.
Đêm vẫn còn dài, hai người cũng không vội vã làm thêm lần nữa, chỉ đè lên người nhau hôn môi trên giường, dùng miệng và dùng tay để vỗ về an ủi cơ thể đối phương.
Có tiếng nói bỗng vang lên ở ngoài cửa, khách sạn này cách âm không tốt, Tạ Lam Sơn nghe loáng thoáng thấy giọng của Đường Tiểu Mạt, nhìn đồng hồ thì đã là một rưỡi sáng. Anh thầm nghĩ con nhỏ này thần kinh thô thật, vừa mới thoát chết trong gang tấc mà đã lại đi chơi đi bời với người chưa hề quen thân rồi.
Rốt cuộc vẫn thấy không an tâm, Tạ Lam Sơn xuống khỏi giường, quấn khăn tắm quanh th@n dưới rồi bước ra ngoài cửa.
Anh mở cửa rồi nhìn ra ngoài theo hướng có tiếng ồn.
Thẩm Lưu Phi cũng mặc áo ngủ, xuống khỏi giường rồi đi tới bên cạnh Tạ Lam Sơn.
Đường Tiểu Mạt ở cùng tầng khách sạn với bọn họ, cô nàng đã du ngoạn vui chơi cả một ngày với Ôn Giác, Hàn Quang Minh thì đi sau xách đồ cho hai người. Lúc này gã ta đang gật đầu cúi người đưa mấy thứ đặc sản đã mua cho Đường Tiểu Mạt.
Hai mắt Thẩm Lưu Phi sáng lên khi nhìn động tác đưa đồ này, sau đó y lại nhíu mày: “Tôi nhớ ra rồi, tôi thật sự đã từng gặp người này.”
Người y đang nói tới là Hàn Quang Minh. Thẩm Lưu Phi mới về Trung, cũng chẳng bao giờ quan tâm đ ến ngành giải trí trong nước, tuy Hàn Quang Minh là quản lý nổi tiếng nhưng suy cho cùng cũng không thể so được với những nghệ sĩ của công chúng, đương nhiên sẽ có rất ít người từng nhìn thấy gã ta.
Thẩm Lưu Phi đã gặp người này là vì gã ta đã từng ăn mặc như một ông chủ trung niên bụng phệ, tiêu hơn năm chục ngàn để mua một bức tranh giả từ Đường Tiểu Mạt.
Tạ Lam Sơn nghe Thẩm Lưu Phi nhắc nhở thì cũng nhớ ra, bức tranh ấy chép theo bức Mai Đỏ của Ngô Xương Thạc, và sau cùng đã được treo trong nhà của cục phó Lưu Diễm Ba.Hết chương 137.
*Bức tượng Phật Dhammakaya Thep Mongkol khổng lồ cao 69m được tạo dựng ngay trung tâm quận Thonburi, thủ đô Băng Cốc, Thái Lan.Vén khăn cô dâu:)))