Trong Bóng Tối

Chương 18

Lý Duệ vừa bước vào cục thành phố Hán Hải là tâm lý đã sụp đổ, câu nào câu nấy ấp a ấp úng, lúc ngồi trong phòng thẩm vấn thì run lẩy bẩy, chưa hỏi được mấy câu đã gào lên tôi thật sự không giết người, tôi thật sự không giết người.

Đào Long Dược nạt hắn ta: “Ai vào đây chẳng nói thế, có giết người hay không cảnh sát chúng tôi khắc đưa ra phán đoán, không để người tốt bị oan cũng tuyệt đối không tha cho kẻ ác đâu. Tốt nhất là anh nên thành thật khai báo toàn bộ lịch trình của anh trong ngày án mạng xảy ra.”

Lý Duệ uống một ngụm trà nóng Tiểu Lương đưa tới, cuối cùng cũng ổn định tâm trạng rồi bắt đầu hồi tưởng: “Tầm một giờ hơn chiều hôm đó tôi đã lái xe đưa Tùng Dĩnh về nhà. Vì lúc sáng chúng tôi cùng đi chọn quà cho ba em ấy, sắp đến sinh nhật ba em ấy rồi nên tôi mới định bàn bạc chuyện kết hôn của chúng tôi với ba em ấy thêm lần nữa luôn. Hôm đó em ấy mặc một bộ váy Gucci màu vàng, là tôi mua cho, đẹp lắm. Lúc đầu ba em ấy chưa về nên tôi ngồi ăn cơm nói chuyện với mẹ và bà em ấy, không khí rất hài hòa, sau đó ba em ấy về, vừa thấy tôi đã không vui rồi. Hôm ấy tôi có uống ít rượu nên cũng ngà ngà say, thấy đã muộn nên vốn định ngủ lại một đêm ở phòng cho khách, nhưng ba em ấy bắt đầu đâm chọc, ý là nhà không cho người ngoài ở lại. Cuối cùng tôi không chịu nổi đã cãi nhau với ba em ấy, to tiếng mấy câu thì tông cửa xông ra. Tùng Dĩnh đuổi theo tôi, tôi lại cãi nhau tiếp với em ấy, còn bảo sẽ chia tay, tôi không nhớ lúc đó là mấy giờ…”

“Mười một giờ bốn mươi lăm phút tối, hàng xóm nhà đối diện đã thấy hết quá trình cãi nhau của cả hai.” Đào Long Dược nói, “Nhưng tôi không hiểu những gì anh nói, tôi tra trên mạng một số chuyện về anh, lẽ ra một thanh niên đẹp trai tài giỏi như anh phải là một chàng rể lý tưởng mới đúng, sao cha của Tùng Dĩnh lại ghét anh như vậy?”

“Ba tôi và ba Tùng Dĩnh là đồng hương, còn từng buôn bán cùng nhau. Về sau ba tôi lỗ mấy triệu bạc, hồi ấy mấy triệu bạc là cả một gia tài rồi, áp lực của ba tôi quá lớn nên đã thất thần khi lái xe, cuối cùng gặp tai nạn giao thông qua đời. Rõ ràng là tai nạn nhưng bên bảo hiểm lại cứ khăng khăng nói ba tôi cố ý lừa tiền bảo hiểm, khi đó ba Tùng Dĩnh đã có ấn tượng xấu về tôi…”

Không hiểu được logic suy nghĩ của người giàu, Đào Long Dược hỏi: “Dù cha anh tự sát hay lừa tiền bảo hiểm thì cũng có liên quan gì tới anh đâu?”

“Ông ấy cảm thấy…” Lý Duệ ngập ngừng, mặt tái nhợt môi thì run bần bật, có vẻ như rất khó để mở miệng, “cha nào con nấy, đều là phường giả dối…”

Đào Long Dược im lặng một lát, cố gắng làm rõ mối liên kết giữa hai vụ án, một lúc lâu sau mới nói: “Anh nói tiếp đi.”

Lý Duệ lắc đầu cười khổ: “Chưa kể sự nghiệp của tôi chỉ mới khởi sắc hai năm gần đây, trước đó mẹ tôi nuôi tôi một mình, sức khỏe bà ấy không tốt lại còn phải trả nợ cho ba tôi nên nhà tôi khó khăn lắm. Hồi mới tốt nghiệp không tìm được việc, bước đầu khởi nghiệp cũng gian nan không thuận lợi, chắc ba của Tùng Dĩnh cũng có tâm lý chê nghèo, cảm thấy con gái còn nhỏ tuổi, sau này vẫn còn lựa chọn khác tốt hơn.”

“Ừ.” Câu này lại khá hợp lý, Đào Long Dược ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, “Oán hận của anh với Tùng Chí Minh đã chất chứa từ lâu, ông ta cảm thấy anh đũa mốc chòi mâm son, vẫn luôn khinh thường anh dù cho anh dốc hết sức mình và sự nghiệp đã đạt thành tựu. Vậy nên vào ngày xảy ra vụ án, anh nảy sinh tranh chấp với Tùng Chí Minh trước, sau đó lại cãi nhau với Tùng Dĩnh ngoài cổng, hận cũ cộng thêm thù mới, trong cơn tức giận anh đã lại xông vào nhà giết cả gia đình họ?”

Cảm xúc lại bị kích động, Lý Duệ đập rầm rầm xuống cái bàn trong phòng thẩm vấn: “Tôi không giết người! Tôi không giết người!”

Đào Long Dược cũng đập bàn thật mạnh, hắn dọa ngược lại: “Tốt nhất anh nên nói thật, giờ khai ra thì còn có thể xin khoan hồng! Vết thương ở cổ và ngực anh ở đâu ra? Đừng bảo với tôi anh tự cào, vô lý!”

“Là do người ta cào bị thương, nhưng không phải Tùng Dĩnh cào… Là… Là… Tôi không nói được.”

“Có phải anh vẫn chưa biết rõ tình trạng của bản thân không?” Thấy tên này chết đến nơi vẫn còn giấu giếm, Đào Long Dược tức đến bật cười, “Một vụ án sáu mạng người, tám chín mươi phần trăm là sẽ bị xử bắn, nếu anh có bằng chứng để chứng minh mình không gây án thì mau lôi ra đây!”

Mặt Lý Duệ lúc xanh lúc đỏ, hắn ta ngập ngừng ấp úng, cuối cùng cũng phải thừa nhận khi đi chơi gái đã bị gái cào.

Đào Long Dược không tin nổi: “Dù gì anh cũng là một người trẻ khởi nghiệp, bên cạnh có bao nhiêu cô gái xinh đẹp như thế sao lại phải đi chơi gái?”

“Hôm ấy tôi nói câu chia tay với Tùng Dĩnh rồi vào cửa hàng tiện lợi mua ít rượu, cứ thế vừa đi vừa uống một mình, cũng chẳng biết bản thân đi tới đâu, về sau lại có một cô gái bên đường đột nhiên kéo tôi vào nhà cô ấy, tôi nhận ra cô ta định làm gì thì xoay người bỏ chạy, chúng tôi đụng tay đụng chân một chút rồi cô ta nhào tới túm lấy tôi…” Nói ra được bí mật khủng khiếp nhất, Lý Duệ bỗng thở hắt ra, vẻ mặt cũng thoải mái hơn, “Đội trưởng Đào cũng là đàn ông mà, hẳn có thể hiểu mấy chuyện này…”

Tiểu Lương ngồi cạnh ghi chép liếc qua nhìn Đào Long Dược.

“Anh đừng có nói vậy, sao tôi hiểu được, tôi có tới mấy cái chỗ đó đâu!” Đào Long Dược cố nén cơn nóng máu, “Sau khi lấy xe thì sao? Anh đã đi đâu?”

“Tôi về nhà, đỗ xe trong ga-ra gần khu dân cư, tôi có một slot đỗ xe cố định ở đó.”

“Sao trên bàn anh lại có cuốn ‘Đen Trắng Chưa Phân’?”

“‘Đen Trắng Chưa Phân’ gì cơ?” Mặt Lý Duệ nghệt ra.

“Anh chưa đọc cuốn sách đó?”

“Tôi làm thiết kế mà, cũng hay bảo nhân viên công ty đi mua mấy cuốn sách liên quan tới nghệ thuật cho mình,” Lý Duệ chợt hiểu ra, “trên bàn tôi nhiều sách lắm, mà tôi chưa kịp đọc.”

“Camera cho thấy anh đã tới phòng tranh Hạc Mỹ một ngày trước khi bàn tay của Tùng Dĩnh và hung khí được phát hiện. Chẳng nhẽ không phải anh muốn vu oan giá họa cho Thẩm Lưu Phi sao?”

“Hả, Thẩm Lưu Phi là ai? Tôi…” Lý Duệ lại sắp sụp đổ, “Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa chứ, tôi làm ngành thiết kế mà, tôi rất hay tới các phòng trưng bày nghệ thuật tìm cảm hứng, tôi đã tới phần lớn các phòng trưng bày nghệ thuật ở trong nước và ngoài nước rồi…”

“Vậy anh giải thích thế nào về việc bị bảo vệ bắt gặp lái xe rời khỏi Cảnh Giang Hào Viên lúc ba giờ sáng? Cả gia đình đã chết hết rồi, anh còn ở lại đó làm gì? Rửa sạch và sắp đặt hiện trường à?”

“Tôi nhận được tin nhắn của Tùng Dĩnh lúc mười hai giờ, em ấy bảo tôi chờ đến đêm muộn khi ba em ấy ngủ say rồi lấy xe trong ga-ra đi, bảo mai tôi còn phải đi làm. Vậy nên đúng là tôi đã quay lại, vì sợ đánh thức ba em ấy rồi chọc ông ta tức thêm nên tôi vào thẳng ga-ra dưới hầm. Nếu tôi đi từ cửa chính thì khéo đã phát hiện ra bọn họ gặp chuyện rồi, có khi lúc ấy bọn họ vẫn cứu được…” Nước mắt Lý Duệ đã lã chã rơi theo lời nói của hắn ta.

Tra lại lịch sử tin nhắn thì đúng là Tùng Dĩnh đã nhắn tin này trước khi chết.

Sau đó điều tra cửa hàng tiện lợi gần nhà họ Tùng, đúng là Lý Duệ đã tới nơi đó mua rượu. Nhân viên cửa hàng rất ấn tượng về hắn ta, đêm hôm mà người đàn ông này thoạt nhìn rất ủ rũ, thất tha thất thểu đưa tờ một trăm tệ rồi bỏ đi không cần tiền trả lại.

Dù Lý Duệ rời khỏi nhà họ Tùng đi mua rượu thì cũng không thể chứng minh hắn ta không lộn ngược trở lại tiếp tục giết người, quá trình thẩm vấn bị ngắt quãng, đôi lúc lại rơi vào cục diện bế tắc. Bất kể là lời biện hộ cho vết cào trên ngực, dấu vân tay để lại hiện trường và hung khí giết người hay lời khai của nhân chứng chứng kiến hắn ta rời khỏi nhà họ Tùng lúc ba giờ, đội trưởng Đào có đủ lý do để nghi ngờ người đàn ông này chính là hung phạm với kinh nghiệm phá án nhiều năm của mình.

Đúng lúc này, một cảnh sát hình sự gõ cửa tiến vào, ghé vào tai hắn nói gì đó.

Sau khi thì thầm với người kia, sự vui mừng bỗng hiện ra trên mặt đội trưởng Đào, đợi cảnh sát nọ ra ngoài, hắn nói với Lý Duệ: “Cơ quan công an phá án cũng phải tuân thủ pháp luật, theo quy trình thì chúng tôi không thể giam giữ thẩm vấn anh mãi, đợi hết hai mươi tư giờ anh sẽ được thả.”

Nói lý trước rồi mới đến đe dọa, sau một khoảng lặng hắn mới nói tiếp: “Có điều tôi phải nhắc nhở anh, kỹ thuật viên của chúng tôi sắp khôi phục lại được dữ liệu camera ở Cảnh Giang Hào Viên hôm đó rồi, anh cãi nhau xong rời đi lúc mấy giờ, quay lại lúc mấy giờ thì camera cũng ghi lại rõ ràng, nếu anh nói dối thì lời nói dối của anh cũng sẽ tự sụp đổ, đến khi ấy anh còn muốn xin khoan hồng thì đã không còn cơ hội nữa rồi! Anh cứ nghĩ cho kỹ đi!”

Đào Long Dược đứng dậy ra ngoài.

Đây không phải thủ đoạn sắp xếp trước đó, cũng không phải đội trưởng Đào lừa gạt người ta, đội kỹ thuật không ngủ không nghỉ cố gắng cả một tuần, cuối cùng cũng sắp khôi phục được dữ liệu rồi.

Khi Đào Long Dược thẩm vấn Lý Duệ, Tạ Lam Sơn cũng đang đối mặt với phiên tòa ba bên. Lần trước dùng còng tay mang một chuyên gia mô phỏng chân dung về, chuyện đã đánh động tới cả cục trưởng, vậy nên cục trưởng đích thân can thiệp, đi hay ở hiện tại hoàn toàn không do bản thân quyết định nữa.

Cửa phòng làm việc vừa mở ra, Tạ Lam Sơn thấy Đào Quân đích thân tiễn Thẩm Lưu Phi ra ngoài, khuôn mặt toàn nếp nhăn khách sáo với người ta: “Còn phải phiền thầy Thẩm đích thân đi một chuyến, ngại quá ngại quá.”

Đinh Ly cảm thấy hứng thú với vị chuyên gia mô phỏng chân dung này từ lâu, vừa thấy Thẩm Lưu Phi đã lại gần làm quen, cô nàng cũng gọi y là thầy Thẩm, cười hì hì nói: “Thầy Thẩm, khi anh chưa tới, ngày nào bọn họ cũng bàn tán về anh.”

Hóng hớt không sợ to chuyện, đôi mắt hạnh của cô nheo lại, đuôi mắt nháy nháy Tạ Lam Sơn.

“Thế à,” Thẩm Lưu Phi cũng liếc mắt nhìn Tạ Lam Sơn, “nói thế nào.”

“Đàn anh bảo anh chỉ được cái mã, nhìn đẹp mắt mà không dùng được…”

“Đẹp mắt mà không dùng được,” Thẩm Lưu Phi nhìn Tạ Lam Sơn, khóe miệng nhếch lên khinh khỉnh, “cậu thử rồi à?”

“Mặc dù chưa thử nhưng vô cùng chờ mong.” Không thể yếu thế trước những vấn đề liên quan tới tôn nghiêm đàn ông, Tạ Lam Sơn đón ánh nhìn của người kia không chút hoang mang, anh ứng đối đầy bình thản, “Không thì đêm nay chúng ta thử tỉ thí xem, hoan nghênh thầy Thẩm dùng hành động thực tế để bác bỏ tin đồn.”

Đinh Ly nhìn ra đàn anh Tạ của mình khá dè chừng thầy Thẩm này, cô bắt đầu thêm mắm thêm muối: “Ồ đúng rồi, đàn anh còn nói anh là một lão già khú đế, mặt toàn nếp nhăn với đồi mồi, da gà nổi đầy tay, đi một bước đã run lẩy bẩy, động cái là ho khù khụ…”

Thẩm Lưu Phi vẫn nhìn Tạ Lam Sơn, ánh mắt y bình bình, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào: “Cậu thích chửi cho sướng mồm như thế à?”

“Cũng không hẳn, tùy người thôi.” Tạ Lam Sơn cười cười, “Với người hẹp hòi chi li tính toán thì tôi sẽ cẩn thận một chút, mà người lòng dạ bao dung như thầy Thẩm thì đương nhiên nói gì cũng không sao nhỉ.”

Rõ ràng là nịnh bợ áp đặt, nghĩ rằng Thẩm Lưu Phi không thể tự nhận mình hẹp hòi rồi làm khó anh, không ngờ chuyện còn chưa xong thì Đinh Ly bên kia lại bổ thêm nhát nữa: “Đàn anh còn nói…”

“Im miệng.” Tạ Lam Sơn ngăn lại kịp thời, anh vòng tay qua cổ Đinh Ly rồi bịt miệng cô nàng lại, “Được rồi, con gái con đứa nói nhiều là ế chổng vó ra đấy.”

“Ăn nói kiểu gì với thầy Thẩm thế! Nếu không nhờ thầy Thẩm bỏ qua hiềm khích lúc trước, ra mặt nói đỡ cho cậu trước mặt cục trưởng Vương thì giờ cậu đã ra ngã tư điều khiển giao thông từ lâu rồi!” Đào Quân chê bai Tạ Lam Sơn xong thì lại khen ngợi anh, nói là anh cũng có công khiến kẻ tình nghi sa lưới nhanh như vậy, nếu thật sự để Lý Duệ dùng lãnh đạo khu vực làm tấm chắn thêm mấy ngày nữa, vết cào biến mất thì vụ án sẽ càng khó khăn hơn.

Cuối cùng Đào Quân giao cho Tạ Lam Sơn một nhiệm vụ, đêm nay anh phải đãi khách, liệu mà tiếp đón thầy Thẩm cho tử tế.
Bình Luận (0)
Comment