Trong Bóng Tối

Chương 38

Đối với Tạ Lam Sơn hiện tại, những ngày tháng nằm vùng bên cạnh Mục Côn chẳng khác nào một bãi cỏ dại bị rắn độc chiếm cứ, anh không muốn tìm tòi, cũng không muốn hồi tưởng. Và hình xăm trên bụng Lang Lệ lại đang dẫn dắt anh đi vào sâu trong bãi cỏ dại ấy.

Mục Côn cầm đầu tổ chức buôn lậu thuốc phiện có vũ trang lớn nhất khu vực Tam Giác Vàng, là lớn nhất nhưng không phải là duy nhất. Quân đội trung ương ở Myanmar và Lào yếu kém nên các phần tử vũ trang rất điên cuồng, phạm vi thế lực của Mục Côn tập trung nhiều ở Myanmar, trong khi đó ở Lào còn có một trùm buôn thuốc phiện khác tên Quan Nặc Khâm, kẻ này cũng có lực lượng bảo vệ tư nhân đông đảo và vẫn luôn có hiềm khích với Mục Côn.

Hồi ấy Mục Côn tỏ ra rất khinh thường. Lòng tham ngày càng bành trướng, gã muốn tuồn thuốc phiện vào thị trường Mỹ, cướp đoạt địa bàn vốn đang thuộc về Quan Nặc Khâm. Gã tự coi mình là vua của những trùm buôn thuốc phiện tại Tam Giác Vàng, ấy thế nhưng lại bất ngờ bị một tên tay sai thân thiết bán đứng, rơi vào vòng mai phục của Quan Nặc Khâm khi đang trên đường tiến hành một cuộc giao dịch khổng lồ.

Chó cắn chó, kẻ xấu giết nhau, hai trùm buôn thuốc phiện sừng sỏ sống mái với nhau ở sâu trong núi, chuyến này Mục Côn không đưa theo nhiều người, sau một hồi bắn nhau ác liệt, đám lâu la dưới tay gần như đã chết sạch, chỉ còn sót lại duy nhất Tạ Lam Sơn.

Trong quá trình chạy trốn, đầu gối của Mục Côn đã bị thương, gần như phải nhờ Tạ Lam Sơn đỡ đi suốt quãng đường. Xung quanh vẫn còn hơn chục tên tội phạm ma túy đang truy lùng tung tích của bọn họ, tiếng súng trong rừng vang lên hết đợt này tới đợt khác.

“Em hành động thuận tiện, có thể tự đi được.” Khi nói câu này, Mục Côn đã sờ vào khẩu súng lục giấu trong túi, nếu Tạ Lam Sơn dám bỏ lại gã, gã sẽ không do dự nã một phát vào lưng anh.

Nhưng Tạ Lam Sơn vốn chẳng hề nghĩ đến. Mục đích của cuộc điều tra trá hình này không phải là ám sát Mục Côn mà là để thu thập tình báo, triệt phá cả tập đoàn buôn lậu thuốc phiện có vũ trang. Anh biết nếu Mục Côn chết thì sẽ có cả đống người trèo lên thay, chút nền tảng tín nhiệm mà mình khó lắm mới tạo dựng được cũng sẽ theo đó mà tan biến. Vậy nên anh vốn không định để Mục Côn chờ chết ở nơi này.

Ba tên tay sai của Quan Nặc Khâm đã tìm tới, một tên cầm súng lục, hai tên vác AK47. Tạ Lam Sơn đưa Mục Côn đi lại bất tiện tới giữa bãi cỏ hoang để ẩn nấp, bản thân thì mai phục ở một bên, anh rút con dao găm thường mang bên mình ra rồi nín thở chờ thời cơ chiến đấu.

Ba tên buôn ma túy càng ngày càng tiến lại gần, một trong số đó đã sắp đi đến trước mặt Tạ Lam Sơn, tên này đưa chân đá văng từng bụi cỏ, bụng ôm nghi ngờ người đang nấp đằng sau. Tranh thủ tên buôn ma túy này quay người gọi đồng bọn, Tạ Lam Sơn nắm chắc cơ hội nhanh chóng tấn công hắn từ đằng sau, một dao cứa đứt cổ kẻ đó.

Hai tên khác lập tức giơ tay nổ súng, Tạ Lam Sơn dùng cái xác chắn phía trước, tóm lấy khẩu súng lục còn chưa kịp rơi khỏi tay thi thể, thành công thủ tiêu thêm một tên nữa.

Xử được hai tên chỉ còn lại một, chẳng bao lâu sau băng đạn của khẩu súng lục đã cạn sạch, Tạ Lam Sơn linh hoạt xông bên trái đánh bên phải, né tránh dưới những vũng bùn và sau những gốc cây. Đợi đến khi đạn của tên kia cũng hết, còn chưa kịp thay băng thì anh lập tức tay không nhào tới, bắt đầu vật lộn máu me be bét với đối thủ. Sau một hồi giằng co, anh đập trán thật mạnh vào mặt tên kia, tên tội phạm ma túy phun máu mũi tung tóe, rơi cả một chiếc răng cửa ố vàng trước mắt anh. Hai người quay cuồng trên mặt đất, kẻ tới người đi, tên buôn ma túy xoay người cưỡi lên Tạ Lam Sơn, dùng báng súng kẹp chặt cổ anh. Cổ họng mềm mại chịu áp lực cực lớn, Tạ Lam Sơn bắt đầu chật vật giãy giụa.

Một tiếng “đoàng” chợt vang lên, nghe như âm thanh chai rượu nổ tung.

Máu tươi trộn với óc bắn vào mặt Tạ Lam Sơn, tên tội phạm ma túy ngồi trên người anh đã bị bắn nổ sọ. Khi tên này ngã xuống, Tạ Lam Sơn nhìn thấy Mục Côn đang cầm súng bằng tay trái, đứng ngay trước mặt anh.

“Đ*t mẹ! Dám động vào người của bố mày!” Mục Côn chửi bậy một câu rồi lại lảo đảo ngã xuống.

Khi lao ra để giải quyết tên buôn ma túy kia, gã hoàn toàn không nhận ra có một con rắn hổ mang đã bò lên bàn chân mình, đến khi nguy cơ trước mắt không còn nữa, Mục Côn mới nhận ra mình bị rắn cắn.

Vẫn còn tiếng động trong bụi cỏ, nghe có vẻ sột soạt thô ráp, nhìn kỹ thì thấy có một con rắn hổ mang đang rướn đầu phình mang, nó đang giữ nguyên tư thế sắp tấn công.

Tạ Lam Sơn thoăn thoắt vung con dao găm trong tay ra chém đứt đầu rắn. Sau đó anh nhanh chóng đẩy Mục Côn xuống, dán môi mình lên hai dấu răng trên bắp chân người kia rồi hút nọc độc nơi vết thương của Mục Côn ra từng chút từng chút một.

“Tại sao không bỏ tôi lại rồi tự đi?” Cảm nhận được khoang miệng ấm áp bao bọc lấy vết thương, Mục Côn thở hổn hển hỏi.

“Anh là sếp của tôi.” Tạ Lam Sơn phun nước bọt trộn lẫn mùi máu tanh trong miệng ra, đáp lại lời ít mà ý nhiều, anh cúi đầu rút dây giày mình đang đi rồi buộc chặt phía trên vết thương cho gã để làm chậm quá trình tuần hoàn máu.

“Nhưng Răng Vàng nói em là Mã gia, bọn nó đều nói em là Mã gia.”

“Nếu tôi là Mã gia,” Tạ Lam Sơn ứng đối rất bình tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn Mục Côn rồi đáp một cách hờ hững, “anh đã chết lâu rồi.”

Mục Côn bĩu môi, lời anh nói nghe ra cũng thấy có lý.

Không có nước sạch súc miệng, mọi chỗ đất trũng trong rừng đều có nước đọng, chẳng biết trên mặt nước có phân của con vật gì mà nhìn rất bẩn và ô uế, nhưng ít nhiều vẫn còn hơn miệng đầy nọc độc. Tạ Lam Sơn đưa tay vốc nước bẩn rồi qua loa súc miệng.

“Anh cố gắng để yên, có thể làm chậm tốc độ lan ra của nọc độc, nhưng tốt nhất vẫn phải nhanh chóng đưa anh tới bệnh viện.” Tạ Lam Sơn nâng Mục Côn dậy đỡ gã trên vai, anh nói, “Chắc chắn tôi sẽ đưa được anh ra ngoài.”

Mục Côn có vóc dáng cao to, Tạ Lam Sơn đỡ người đàn ông này, lết đi từng bước một.

Khi vật lộn với tên buôn ma túy, mắt cá chân của anh đã đập vào một tảng đá nên giờ đã tím bầm. Hiện tại mỗi bước đi là mắt cá đều căng đau tới tột cùng. Nhưng Tạ Lam Sơn chẳng hề quan tâm, sau cả một ngày kinh hồn bạt vía, lúc này anh chỉ nghĩ về sẽ phải báo cáo với lãnh đạo thế nào. Hai người đã bị giết, tuy đều là lũ buôn thuốc phiện tàn bạo hung ác nhưng vẫn phải viết báo cáo.

Đi được vài chục phút, Mục Côn nói muốn đi tiểu, Tạ Lam Sơn bèn dùng một tay đỡ lấy bả vai của Mục Côn, tay kia đỡ lấy dương v*t gã rồi giúp gã bài tiết.

Nước tiểu tưới xè xè xuống đất, gió đêm xào xạc ve vuốt cả khu rừng.

Sau khi tiểu xong, Mục Côn lại tiếp tục yêu cầu, rằng gã đã kiệt sức rồi nên muốn nghỉ một lát.

Có lẽ nọc độc bắt đầu lan ra, Mục Côn nằm lệch một bên, sắc mặt tái mét, môi cũng tím lại, vẻ oai hùng lãng tử thường ngày đã hao hụt chẳng còn bao nhiêu. Gã liên tục run rẩy, thoạt nhìn có vẻ đang lạnh, Tạ Lam Sơn bèn cởi áo ngoài của mình để khoác cho Mục Côn.

Chắc chắn bên Quan Nặc Khâm sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, cũng may có núi rừng rậm rạp che giấu nên bọn họ mới có thể tìm được cửa sống từ giữa mưa bom bão đạn. Khi Mục Côn nghỉ ngơi, Tạ Lam Sơn sẽ chịu trách nhiệm trông chừng. Anh ngồi cách Mục Côn tầm hai mét, cởi áo ba lỗ ra rồi dùng áo để lau mặt và lau người. Vết thương trên trán đã đóng vẩy máu, người ngợm bốc ra mùi mồ hôi, cổ Tạ Lam Sơn bị thân khẩu AK47 làm bỏng tróc cả một lớp da, mồ hôi chảy xuống miệng vết thương gây ra cơn đau thấu da thấu thịt.

Có vẻ như chất độc của con rắn bắt đầu phát tác, Mục Côn nhìn chằm chằm vào nửa thân trên đang để trần của Tạ Lam Sơn, ánh mắt đầy sỗ sàng.

“Kể từ khi gặp em, tôi chưa bao giờ thấy em cười.” Mục Côn nhìn Tạ Lam Sơn rồi liếm đôi môi khô nứt trắng bệch của mình, “Suy cho cùng những kẻ từng được rèn luyện trong trường cảnh sát đều khác biệt, cảnh sát Trung Quốc các em đều nghiêm túc ít cười như vậy à?”

Tạ Lam Sơn cúi đầu khắc thứ gì đó, anh đáp lại một tiếng, chắc vậy.

Đáp án này đã kích thích tính tò mò của Mục Côn, hoặc phải nói gã vẫn luôn rất tò mò về Tạ Lam Sơn. Người con trai này chưa bao giờ đi ra ngoài chơi gái như những tên khác, bình thường chẳng có thú tiêu khiển gì mà chỉ ngồi một mình một chỗ, dùng con dao nhỏ khắc mấy thứ đồ gỗ vớ vẩn.

Con dao từng giết người dường như đã mất đi sự sắc bén, thay vào đó trở nên cùn hơn, Tạ Lam Sơn mài mũi dao đôi lần lên tảng đá bên chân rồi lại tiếp tục tập trung điêu khắc.

“Người nào của em thế? Mẹ, hay là bạn gái?” Mục Côn nhìn anh tạc bức tượng gỗ này đã lâu, tuy đến tận bây giờ vẫn chưa khắc xong nhưng có thể láng máng thấy được đó là một người phụ nữ. Mỗi khi nhìn “cô”, vẻ mặt anh đều vấn vương ấm ức, có vẻ như rất đau lòng.

“Đều không phải.” Tạ Lam Sơn nhớ lại cái tát Tống Kỳ Liên dành cho mình, nhớ đến hai chữ “ghê tởm” và gương mặt giàn giụa nước mắt, anh chợt cảm thấy ngực mình đau đớn như bị thứ gì cộm lên bên trong. Anh cụp mắt, vẻ mặt trở nên u ám, “Chỉ là bạn bình thường thôi.”

“Bạn bình thường? Loại bạn bình thường có thể chết vì cô ta ấy hả?”

Tạ Lam Sơn im lặng một lát rồi đáp một tiếng “Phải”.

Mục Côn bĩu môi rồi ra lệnh: “Dây giày thắt lâu quá, chặt đến mức thịt sắp rữa ra rồi, em qua đây nới lỏng ra cho tôi đi.”

Tạ Lam Sơn buông dao khắc ra rồi đi tới.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt Mục Côn rồi cúi đầu gỡ nút thắt dây giày thít chặt kia, ai ngờ người nọ lại giữ lấy cằm anh, nâng mặt anh lên rồi nói: “Em đẹp thật.”

Hai tên đàn ông kề nhau quá sát, sương mù ban đêm buông xuống khu rừng, bọn họ cũng dần dần bị hơi ẩm thấm đẫm.

“Em để tóc dài sẽ đẹp hơn nhiều.” Mục Côn nheo mắt lại nhìn chằm chằm Tạ Lam Sơn, gã nhận ra người này có một chiếc cằm vô cùng xinh đẹp nhưng lại không hề nữ tính, nếu không phải cả ngày toàn trưng cái bản mặt lạnh lùng độc địa thì quả thực đúng là một mỹ nam.

Một mỹ nam cực kỳ hợp với tóc dài.

Đánh giá nhau một hồi, Tạ Lam Sơn cúi đầu dùng dây giày buộc lại bên trên vết rắn cắn một lần nữa.

Mục Côn khoác áo của Tạ Lam Sơn trên người, trong một phút ngẩn ngơ, gã vươn tay chạm vào cơ bụng bằng phẳng rắn chắc của Tạ Lam Sơn, sau đó dường như bị thứ gì tác động, ngón tay lại thò vào trong cạp quần.

Tạ Lam Sơn nhấc tay lên đúng lúc, ấn chặt tay của Mục Côn. Anh cau mày thở hồng hộc, không nói một từ nhưng thái độ lại cực kiên quyết, ý rằng bản thân anh không muốn ngón tay hư hỏng kia tiến thêm bước nữa.

Mục Côn đã chẳng còn sức bắt ép và cũng không có ý định bắt ép, bàn tay gã nhẹ nhàng vuốt trên bụng Tạ Lam Sơn, nói một câu đầy khó hiểu: “Tôi muốn khắc tên mình lên chỗ này, lấy chữ cái đầu là được.”

Tạ Lam Sơn giữ nguyên biểu cảm: “Đóng ký hiệu lên người nô lệ à?”

“Nếu em một mực muốn hiểu như thế thì cũng được thôi.” Mục Côn cười lớn, cười đến mức sắp không thở nổi tới nơi, cả đời gã chưa bao giờ nhếch nhác chật vật như lúc này, nhưng gã lại không hề tức giận.

Lúc này có một suy nghĩ đang manh nha nảy mầm trong đầu gã, suy nghĩ ấy đâm chồi lớn lên rất nhanh, ngay lập tức đã trở thành mục tiêu buộc phải thực hiện.

“Không phải nô lệ, là anh em.” Nhìn Mục Côn rất nghiêm túc, gã đưa tay về phía anh và nói, “Là anh em vào sinh ra tử.”

Tạ Lam Sơn hơi do dự khi đối diện với bàn tay của Mục Côn. Anh em là một chữ rất nặng, trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ xưng anh gọi em với một tên trùm thuốc phiện, mà sau này cũng không có ý định đó.

“Sao, vẫn ngứa mắt tôi à?” Tay Mục Côn vẫn ở đó.

“Anh em.” Tạ Lam Sơn cũng vươn tay ra, để tránh có thêm rắc rối thì phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, bắt tay với gã còn tăng thêm lợi ích, “Anh em vào sinh ra tử.”

Tạ Lam Sơn cõng Mục Côn tập tễnh bước đi trong khu rừng sương đêm bao phủ, cuối cùng anh lết tới một bờ sông. Chỉ cần bơi qua bên kia sông thì sẽ tới phạm vi thế lực của Mục Côn, ở đó sẽ có cả đống những kẻ liều mạng chỉ chờ để thanh toán sống mái với Quan Nặc Khâm.

“Có chết trong tay em, tôi cũng chấp nhận.” Mục Côn đã nói như vậy trước khi hôn mê do chất độc phát tác.

Đây có thể là một dạng kỹ thuật thao túng. Dù sao thì vượt sông giữa đêm vẫn có rủi ro quá lớn, Mục Côn chưa bao giờ tin tưởng bất cứ kẻ nào, cho đến tận trước khi Tạ Lam Sơn liều chết cứu mình, gã cũng chưa từng tin anh. Gã sợ Tạ Lam Sơn kiệt sức không chịu được nữa khi bơi trên sông, sau đó mặc cho gã chết chìm.

Nhưng Tạ Lam Sơn nghĩ đơn giản hơn nhiều. Anh không nghĩ bất kỳ điều gì khác ngoài tiếng “thái bình thịnh trị” của Tùy Hoằng, sau khi trầm mình xuống dòng nước sông đen ngòm, anh dốc hết sức bơi về phía bờ bên kia.
Bình Luận (0)
Comment