Trong Bóng Tối

Chương 41

Trước khi chuẩn bị tới Tam Giác Vàng nằm vùng, Tùy Hoằng đã từng hỏi Tạ Lam Sơn một câu: Một đoàn tàu hỏa đang chạy trên đường ray, phía trước đường ray có năm đứa bé đang nô đùa, còn nếu đổi đường ray thì có một đứa bé. Tàu hỏa đã khởi hành không phanh lại kịp, nếu là nhân viên chuyển ray, anh sẽ đổi ray cứu năm đứa bé hay quyết định không đổi để cứu một đứa?

Tạ Lam Sơn không đọc mấy sách, anh không biết đó là “Câu đố tàu hỏa” đã từng khiến vô số người lâm vào hoang mang. Nhưng trong lịch sử, hình như câu hỏi duy nhất có thể khiến người ta rơi vào cảnh tự hành hạ và vật lộn cũng chỉ có vấn đề muôn thuở không có lời giải “vợ và mẹ rơi xuống nước thì cứu ai trước” mà thôi.

*Câu đố tàu hòa là thí nghiệm tâm lý nổi tiếng Philippa Foot với tên gọi “Trolly Problem” – bài toán “đại nghĩa diệt thân” hay “để số phận sắp đặt”. Thông tin ở đây.

Anh khái quát lại thành một câu hỏi dành cho Tùy Hoằng: “Đang ép em lựa chọn cứu một người hay cứu muôn dân sao?”

Tùy Hoằng nghiêm nghị gật đầu: “Phải, cậu muốn cứu một người hay là cứu trăm họ đây?”

Trò lựa chọn vô nghĩa này khiến tim anh nhói lên đau đớn. Tạ Lam Sơn vuốt mặt dây chuyền viên đạn trên ngực, lời lão Tạ dạy dỗ lại vang lên bên tai anh. Sau đó lòng anh chùng xuống, đáp một câu cực kỳ kiên định, em sẽ cứu hết.

Tùy Hoằng mỉm cười vỗ vai Tạ Lam Sơn, anh ta chỉ lắc đầu chứ không nói gì nữa. Cậu trai này khờ khạo đến mức người ta phải bật cười, nhưng cũng nhiệt tình đến độ làm người ta phải e sợ. Tùy Hoằng không chắc anh có cảm xúc nào nhiều hơn, mãi đến khi đối diện với ánh mắt chẳng hề do dự hay rụt rè sợ hãi của Tạ Lam Sơn, ánh mắt ấy hừng hực như lửa, anh ta mới cảm thấy phần e sợ vẫn nhiều hơn một chút.

Lúc đó Tạ Lam Sơn nào có ngờ, anh thật sự đã gặp tình huống phải lựa chọn trong sáu năm nằm vùng ấy, hết lần này đến lần khác.

Vì để trả ơn Tạ Lam Sơn cõng qua sông và cứu gã một mạng, Mục Côn khẳng khái tỏ ý bằng lòng chia sẻ ít quần áo cho anh em của mình.

“Chẳng phải người Trung Quốc các em có câu anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo hay sao.” Dùng móng tay cạ cạ bộ ria mép gợi cảm của mình, Mục Côn nói với anh bằng vẻ mặt đầy mờ ám, “Có lẽ mấy cô gái Đông Nam Á trước kia không hợp khẩu vị của em, tôi cảm thấy lần này chắc chắn em sẽ thích.”

Dù bên ngoài vẫn đồn đãi thực chất gã thích đàn ông, nhưng tên thủ lĩnh ma túy Tam Giác Vàng này vẫn có vô số người tình là phụ nữ, giống như những bông hoa tươi được trồng trong vườn vậy. Cô gái trước mắt tên là Annie, chính là đóa hoa nóng bỏng nhất.

Cô gái khá cao, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, hiếm có cô gái nào cạo ngắn như đầu cua mà sức quyến rũ lại không hề giảm. Vì cá tính độc đáo lại có bản lĩnh khua tay múa chân ra chiêu ra thức, vậy nên mới nhận được sự tin tưởng và yêu thích của Mục Côn.

Nghe Mục Côn nói Annie có một nửa dòng máu Trung Hoa, quê ở một thành phố ven biển phía bắc Trung Quốc.

Nhưng trong căn phòng ngủ chỉ có hai người, trên chiếc giường lớn, Tạ Lam Sơn lại thờ ơ trước những cử chỉ lấy lòng của Annie. Những gì anh thể hiện ra chẳng khác nào một tên gay cứng quèo, dường như ghét bỏ tất cả mọi đụng chạm của phụ nữ.

Annie có vóc người rất đẹp, nửa th@n dưới mảnh mai mà thân trên lại nảy nở, cô ta cực kỳ tự tin với cơ thể mình nên cũng vô cùng căm phẫn trước sự lãnh đạm của Tạ Lam Sơn.

“Đồ vô dụng.” Annie nở một nụ cười khinh thường rồi mặc quần áo lên, đá cửa rời khỏi phòng.

Tạ Lam Sơn không nói chữ nào. Anh vốn chẳng quan tâm trước lời đánh giá vốn khiến toàn bộ đàn ông giận tím tái mặt mài.

Chậm rãi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, bỗng có tiếng khóc thảm thiết của một cô gái vang lên từ căn phòng sát bên cạnh, anh nghe thấy rõ ràng, máu cũng xộc lên đ ỉnh đầu trong nháy mắt.

Sau đêm đó, chẳng bao lâu sau Tạ Lam Sơn đã phát hiện ra để thu phục đám lâu la bán mạng cho mình, Mục Côn không chỉ dùng thuốc phiện và ma túy để khống chế mà gã còn giật dây những cô gái trẻ vào con đường mại dâm. Về cơ bản những cô bé này đều bị ép tới hoặc bắt tới, có ba mươi mấy người bị nhốt trong một nhà thổ ở địa điểm bí mật, bé thì chỉ mới bảy tám tuổi mà lớn cũng không quá mười bốn mười lăm. Thậm chí có đôi khi Mục Côn còn đưa những cô gái này đi để thỏa mãn vài lãnh đạo cấp cao ở Myanmar, dùng cách đó để lôi kéo lực lượng quân đội địa phương.

Đây không phải một lựa chọn đơn giản, nếu quyết định cứu những cô bé này, rất có thể anh sẽ lộ thân phận, theo đó không hoàn thành được nhiệm vụ, mất luôn cơ hội triệt phá hang ổ ma túy.

Tay Tạ Lam Sơn phủ lên viên đạn trên cổ, anh nhớ lại câu “cứu một người hay cứu muôn dân” của Tùy Hoằng, nhớ tới những lời dạy bảo ân cần của lão Tạ, anh lặng lẽ ngồi một đêm trong bóng tối, cuối cùng quyết định thực hiện lời thề với chính bản thân.

Sau đó trong một đêm trời giăng đầy sao, một ngọn lửa kỳ lạ đã bùng lên ở nhà thổ bí mật, mấy tên canh gác bị ai đó bắn nổ sọ, toàn bộ những cô bé bị giam đều chạy trốn thành công.

Một người làm sập cả một nhà thổ không chỉ cho thấy kẻ này đầy kỹ năng và bản lĩnh, mà hiển nhiên là kẻ đó biết thói quen thay ca trông giữ của đám lính canh, kẻ này là người của mình. Bình thường Mục Côn thích thuần phục thú hoang, nhưng nếu con thú của gã không nghe lời thì gã vẫn thoải mái tự tay cắt đứt cổ họng nó, không mảy may tiếc nuối hay hối hận.

Mục Côn cầm súng gọi hết đám tay sai thân tín bao gồm cả Tạ Lam Sơn tới. Gã muốn tìm ra tên phản bội kia, bắt đầu hỏi lần lượt từng người: Mày đã ở đâu vào đêm hôm qua?

Sau một đêm chiến đấu ác liệt, Tạ Lam Sơn đã gần như kiệt sức, tựa như một ngọn đèn leo lét chỉ còn lại đốm lửa tàn, chập chờn sắp tắt.

Tạ Lam Sơn đứng đó chờ Mục Côn hỏi tới mình mà không đổi sắc mặt. Anh không tìm được một lời giải thích hợp lý, chỉ có một cái kết duy nhất đang chờ anh.

Đứng trước sống chết, Annie lại chủ động đứng ra, cô đối diện với hai mắt đỏ ngầu của Mục Côn mà nói không chút hoang mang, đêm qua Tạ Lam Sơn đã ở cùng cô, hai người bên nhau suốt cả đêm.

Mục Côn vẫn luôn dốc lòng bỏ công muốn bóc tem cho Tạ Lam Sơn, như thể chỉ làm vậy thì gã mới tin tam quan của gã và anh giống nhau, bọn họ đều đã sa vào địa ngục. Vậy nên gã lập tức vui vẻ trở lại, bắn nổ đầu tên tay sai không nói được đêm qua đi đâu rồi xoay người kéo Tạ Lam Sơn đi tắm hơi.

Thực ra trong thời gian ẩn nấp bên cạnh Mục Côn, Tạ Lam Sơn đã giúp đỡ cảnh sát đại lục thu giữ ma túy mà Mục Côn nhập lậu vào quốc nội nhiều lần, nhưng không phải lần nào Mục Côn cũng không phát hiện.

Tạ Lam Sơn đi đêm lắm rồi cũng phải có ngày gặp ma. Dù cho lần liên hệ nào anh cũng cực kỳ cẩn thận nhưng rồi sự cố vẫn xảy ra. Đó là một tai nạn trí mạng, vậy nên bao năm sau khi Lưu Minh Phóng chĩa mũi dùi chỉ trích anh hại chết đồng đội, anh cũng không thể biện giải gì.

Một sĩ quan cảnh sát đặc nhiệm đã cải trang thành một tay buôn ma túy nội địa để giao dịch với họ, cũng nhờ đó mà thu được tin tình báo từ Tạ Lam Sơn. Nhưng khi giao dịch thành công, vị cảnh sát đặc nhiệm đó đi cùng đám buôn ma túy ra khỏi quán bar thì lại tình cờ bị một người hàng xóm nhà anh ta nhìn thấy. Người nọ tới Myanmar du lịch, đang uống ngà ngà say, đi đường thì lảo đảo, nhìn thấy anh cảnh sát hàng xóm ngày thường chẳng thấy mặt đâu thì ợ ra rượu rồi thốt lên một câu, cảnh sát Lưu, cậu đang đi phá án à.

Mục Côn cho người bắt vị cảnh sát này lại, ép hỏi anh ta ai là Mã gia ẩn nấp bên cạnh mình.

“Ai móc nối với mày?” Mục Côn nheo mắt lại, sự tàn bạo lóe lên nơi đáy mắt gã, “Nói ra thì tao sẽ thả mày đi.”

Vị cảnh sát kia đã bị đánh cho máu thịt lẫn lộn, nhưng dù cận kề cái chết vẫn không chịu chỉ điểm Tạ Lam Sơn, có lẽ không phải không chịu mà đơn giản là chưa từng nghĩ đến. Anh ta nâng tay chỉ vào Răng Vàng và cười nói, là nó đấy.

Mục Côn cảm thấy mình có rất nhiều thủ đoạn khiến kẻ khác khuất phục trước dạng cứng đầu không thấy quan tài không đổ lệ này. Gã chợt vung tay quăng dao, ánh sáng sắc lạnh nơi mũi dao lóe lên, con dao đã đâm vào hốc mắt anh ta.

Quá trình hành hình chỉ xảy ra trong khoảnh khắc nhưng cũng lâu đến lạ thường, tiếng kêu thảm thiết của chàng cảnh sát đặc nhiệm xé toạc trời đêm, nhưng anh ta vẫn nhất quyết không nói ra sự thật.

“Cứng đầu đấy nhỉ, xem ra chỉ có thể để mai tiếp tục.” Tra tấn đối phương tới quá nửa đêm, Mục Côn cảm thấy vừa mệt mỏi vừa ngán ngẩm. Gã ném con dao đẫm máu trong tay rồi nở một nụ cười dữ dằn, “Tao biết trong đám tay sai có đứa từng bán thịt ở chợ, nghe bảo kỹ thuật dùng dao rất tốt. Mai tao sẽ gọi nó tới đây, chờ đến khi lột bỏ lớp da trên người mày, chỉ còn lại một cái hồ lô máu màu đỏ, mắt có thể chớp miệng có thể động nhưng lại không thể chết ngay lập tức, mày nói xem có thảm không?”

“Giết tao đi.” Vị cảnh sát đặc nhiệm gào lên đầy thê lương, cứ lặp đi lặp lại một câu, “Có giỏi thì mày giết tao ngay bây giờ đi!”

Tạ Lam Sơn hiểu, hang ổ của Mục Côn là chốn thiên la địa võng, dù thế nào cũng không thể cứu được người. Sau một hồi đắn đo lưỡng lự, mâu thuẫn nội tâm bùng nổ, cuối cùng anh đã đưa ra một quyết định, anh phải kết thúc tính mạng người cảnh sát ấy bằng một viên đạn, anh không muốn đồng đội của mình tiếp tục phải chịu tra tấn đau đớn nữa.

Tạ Lam Sơn trộm một khẩu súng định sẽ hành động ban đêm. Nhưng còn chưa đạt đủ khoảng cách tầm bắn thì anh đã nghe thấy một tiếng súng vang lên. Sau đó có thêm một vài tiếng động khác, một bóng người lảo đảo ngã xuống đất, gục xuống trước thi thể vị cảnh sát đặc nhiệm đã bị bắn chết kia.

Đám buôn ma túy nghe thấy tiếng súng thì vội vã nhớn nhác chạy đến, Tạ Lam Sơn trà trộn vào đám người này. Anh nhìn thấy Annie ngã giữa vũng máu, trên người cô có vài vết đạn, một khẩu súng lục rơi bên cạnh.

Vị cảnh sát đặc nhiệm chịu đủ tra tấn kia đã ra đi trong bình thản, Tạ Lam Sơn tiến lên, nghiêng người ngồi xổm xuống trước mặt Annie. Trong mắt người ngoài, bọn họ đã từng có mối quan hệ nhập nhằng với nhau nên phản ứng hiện tại của Tạ Lam Sơn cũng rất hợp lý.

“Tôi đã nghe lén được…” Annie vật vã ngồi dậy, cô nhích lại gần Tạ Lam Sơn, miệng phun đầy máu tươi, giọng nói vỡ vụn, “Mục Côn nói đêm nay ai tới giết vị cảnh sát người Trung Quốc này thì kẻ đó là nằm vùng…”

Biết rõ có mai phục nhưng vẫn tình nguyện chịu chết để bảo vệ anh không lộ thân phận, nhưng ngoài lần cô giải vây cho anh thì bọn họ gần như không xuất hiện cùng với nhau. Tạ Lam Sơn cố nén nước mắt đã dâng lên, anh hỏi cô qua ánh nhìn, tại sao.

“Em gái của tôi… cũng ở chỗ đó…” Đứa em gái chưa đầy mười tuổi của cô bị bắt trong động mại dâm đó, cô là chị gái ruột nhưng không dám đi cứu, lại không ngờ được một người nước ngoài cứu giúp giữa cảnh thập tử nhất sinh. Người phụ nữ bình thường còn lạnh lùng kiệm lời hơn cả Tạ Lam Sơn nở một nụ cười dịu dàng, cô từ từ nhắm mắt lại, hơi thở dần biến mất, “Cảnh sát Tạ… anh thật sự… là Bồ Tát…”

Annie chết, cô rất vui khi cái chết của mình có ý nghĩa, đã hoàn thành được một việc cho người đàn ông này. Đồng thời còn một lý do mà cô chưa kịp nói, Bồ Tát không thể sát sinh, lại càng không nên đeo gông cùm xiềng xích trên lưng trong suốt những năm tháng sau này.

Vậy nên, hãy để tôi làm chuyện đó.

“Cắt vú của nó cho chó ăn.”

Mục Côn dặn dò tay sai rồi đi về phía Tạ Lam Sơn, gã vui vẻ như một đứa trẻ mới được dỗ dành, thân thiết khoác vai anh: “Cuối cùng cũng bắt được con quỷ nằm vùng rồi, chúng ta cùng đi uống một chén ăn mừng thôi.”

Tạ Lam Sơn tự nốc mấy ly rồi tìm cớ đi vệ sinh, tách khỏi lũ buôn ma túy đang túy lúy quanh mình. Anh khóa trái cửa nhà vệ sinh, gào lên khóc trong im lặng.

Một giấc mơ ngắn ngủi gợi lại những ký ức xa xôi như từ kiếp trước. Người đàn ông chìm trong bồn tắm rồi lại ngồi dậy, mở to mắt trong bóng đêm sau khi cận kề sinh tử do ngạt thở một lần nữa. Từng giọt nước lớn lăn xuống từ trong hốc mắt anh, dường như là nước mắt nhưng lại như chẳng phải. Nước mắt của cả đời anh đã cạn kiệt trong nhà vệ sinh hôi hám ấy, cho những người đồng đội bằng lòng hi sinh vì nhau, cho Annie chỉ tình cờ gặp gỡ.

Tạ Lam Sơn đi tới trước gương, nhếch môi nhoẻn cười với gương mặt người đàn ông tuấn tú trong gương. Đôi khi anh nghĩ, chắc hẳn đây chính là lý do mà hiện tại anh chỉ có thể cười với người khác.

Đêm đen sâu thẳm, vài con thiêu thân ưa sáng lao đầu vào cửa kính nhà vệ sinh. Mèo hoang bên ngoài tập kết thành đàn, phát ra những tiếng kêu nghe như nức nở.

Duy trì nụ cười nghĩa là duy trì một trạng thái tích cực bề ngoài. Nó khiến bạn tĩnh lặng lại mênh mông như bầu trời, những con chim đêm xuyên mây bay qua cũng chẳng thể để lại mảy may dấu vết.
Bình Luận (0)
Comment