Edit by An NhiênVệ Lạc nhe răng nhếch miệng hừ hừ, “Ngươi biết cái gì, ta đây gọi là tận trung báo quốc... A... Mẹ kiếp đau chết lão tử.”
Hắc y nhân nhíu nhíu lông mày dài nhỏ, “Ngươi như thế này, còn có thể báo quốc? Ôm mèo cũng tốn sức.”
Vệ Lạc chống tay phải đứng dậy, quét quét đất trên người, lại kéo vai hắc y nhân, nhe răng cười, “Ta ôm mèo gì chứ, ôm ngươi nha.”
Hắc y nhân nhướn mày, “Có tin ta tháo tay phải của ngươi luôn không.”
Khóe miệng Vệ Lạc nhếch lên, “Có tin ta một tay vẫn làm ngươi như thường không.”
Hắc y nhân trừng mắt, Vệ Lạc khuỷu phải liên kích, khẽ đánh vào eo hắc y nhân, hắc y nhân cơ bản thờ ơ, Vệ Lạc thừa cơ duỗi tay từ phía sau vòng qua nách tay phải hắc y nhân, móc thẳng lên yết hầu.
Hắc y nhân bị kẹp yết hầu, cả người bị Vệ Lạc dùng tay phải giam, căn bản là dựa vào ngực Vệ Lạc.
Hắc y nhân thở dài, “Ngươi có thể đừng ấu trĩ như thế này không.”
Vệ Lạc bĩu môi, buông lỏng tay, cụp đuôi đi di chuyển tên gian tế Tây Duẫn sống dở chết dở kia, một tay không thể dùng, tay còn lại kéo lấy quần áo kẻ nọ, muốn nâng lên lại không nâng được, chỉ có thể nửa kẹp nửa kéo đi.
Giống như ôm lấy.
Đôi mắt hoa đào đẹp của hắc y nhân trợn tròn, “A! Ngươi bỏ xuống cho ta!”
Dứt lời xắn tay áo đẩy Vệ Lạc sang một bên.
Vệ Lạc như trong dự liệu đứng sang bên cạnh, cười lộ chiếc răng nanh, “Đến đến đến, Nhị gia biểu diễn đi.”
“Ở một bên đợi đi.” Hắc y nhân đẩy đẩy Vệ Lạc, lấy dây thừng gân trâu sơn thành màu đen bên hông xuống, buộc lên tứ chi tên gian tế Tây Duẫn, cầm dây thừng lôi đi.
Vệ Lạc cuộn tay phải nhìn sườn mặt người nọ, lông mi dài cong, đủ tàn nhẫn, đủ bất nhân, chỉ thích Nhị gia tiểu tử kiêu ngạo này, thủ đoạn hiếm thấy.
——————
Ngoài nhà bếp, binh bếp ngồi xổm thành một hàng, Chung Ly Mục đứng sau đám phó tướng đang chen chúc, Kiều Hồng Ảnh ở bên cạnh vuốt đầu Kiệt ưng, thỉnh thoảng hôn nhẹ mỏ Kiệt ưng bén nhọn.
Mấy phó tướng vây quanh Kiều Hồng Ảnh vội vàng hỏi, “Ngươi làm sao cam đoan con ưng này có thể nhận ra ai là gian tế, sẽ không oan uổng người tốt chứ?”
Kiều Hồng Ảnh khẩn trương ôm Kiệt ưng trốn sau lưng Chung Ly Mục.
Chung Ly Mục nắm nắm tay Kiều Hồng Ảnh, “Không có việc gì.”
Lúc này Kiều Hồng Ảnh mới cẩn thận nói, “Ta đã bôi phấn hoa độc ưng lên bản đồ đường đi của tướng quân, Kiệt ưng gặp phải loại hoa này sẽ phát cuồng, đương nhiên gặp người đã sờ vào bản đồ nên phát cuồng.”
Mấy phó tướng bừng tỉnh đại ngộ.
Chung Ly Mục không nghi ngờ lời Kiều Hồng Ảnh nói, nhưng không rõ làm sao hắn biết phải vây công nhà bếp, doanh trướng rộng như vậy, có thể ẩn thân rất nhiều chỗ.
Lúc này Vệ Lạc mang theo một gian tế Tây Duẫn đã bất tỉnh tới đây, tính toán một chút, còn một kẻ đang lẩn trốn.
Kiều Hồng Ảnh vuốt ve cánh Kiệt ưng, lại nói, “Trong đám binh bếp này sẽ có, kiểm tra lần lượt.”
Một phó tướng tính tình nóng nảy vẫy tay sang bên kia, “Có ai không, mang bọn chúng tới đây kiểm tra!”
Kiều Hồng Ảnh lắc đầu, “Phải tách ra kiểm tra, từng người một, không thể nhìn thấy nhau.”
Mấy phó tướng ngẩn người, nhìn về phía Chung Ly Mục, Chung Ly Mục khẽ hất cằm, “Làm theo lời hắn.”
Thiên Uy binh đưa đến hai tấm bình phong dùng củi buộc thành, ngăn ra một góc nhỏ, phía trên phủ kín lông cừu, Kiều Hồng Ảnh nâng Kiệt ưng đứng trong bình phong, Chung Ly Mục dựa ở một bên lạnh mắt nhìn, hai Thiên Uy binh áp giải một binh bếp sợ tới mức run rẩy tiến đến.
Binh bếp kia vừa tiến đến, Kiệt ưng đậu Kiều Hồng Ảnh trên vai đột nhiên đập cánh rít lên, Chung Ly Mục híp mắt lại, rút kiếm khỏi vỏ, mũi kiếm Trường Ca sắc bén kề lên cổ binh bếp nọ, một chút nữa là có thể cắt đứt yết hầu hắn.
Binh bếp nọ sợ tới mức tiểu ra quần.
Kiều Hồng Ảnh lắc đầu, “Tiếp theo.”
Chung Ly Mục liếc Kiều Hồng Ảnh, “Sao?”
Kiều Hồng Ảnh giật giật vạt áo Chung Ly Mục, “Đại ca, tin ta nha.”
Chung Ly Mục lạnh lùng liếc qua binh bếp sợ tới mức đũng quần ướt đẫm kia, trở tay thu kiếm.
Liên tiếp ba binh bếp bị áp giải đến, Kiệt ưng đều kêu lên phát cuồng, Kiều Hồng Ảnh phải trấn an mới có thể an tĩnh lại.
Mấy phó tướng bên cạnh cười nhạo, “Kiệt nhân, chiêu này của ngươi hết nhạy rồi hả? Lão tử còn tưởng rằng là linh đan kỳ ảo gì, thì ra vẫn lúc có tác dụng lúc không, lần trước là ngươi đoán mò đúng không! Ha ha ha!”
Kiều Hồng Ảnh nhô quai hàm tức giận, “Các ngươi thật phiền, đừng có ồn ào.”
Lúc binh bếp thứ tư bị giải vào, Kiệt ưng thờ ơ, quay đầu đi chải vuốt lông tơ dưới cánh.
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Kiều Hồng Ảnh đang hạ mí mắt bỗng nhiên nhấc lên, khẽ nói, “Bắt lấy hắn.”
Đám phó tướng vẫn chưa kịp phản ứng, kiếm quang của Chung Ly Mục đã vọt đến trước mắt binh bếp nọ, kề lên cổ hắn.
Binh bếp ngoại hình đôn hậu thành thực, sợ tới mức nói cũng không lưu loát, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi tên Kiệt nô, ngươi vu cáo hãm hại ta! Ta đã nấu cơm sáu năm trong doanh rồi!”
Kiều Hồng Ảnh vuốt vuốt lông chim ưng, nhẹ nhàng hỏi, “Vậy sao, vậy tương hoa quế đặt trong tủ chén hay trên bếp lò?”
Binh bếp kia lưỡng lự một chút, “Tủ, trong tủ chén.”
Kiều Hồng Ảnh mân mê mặt, “Tương hoa quế đại ca chỉ cho ta ăn, tại sao phải đặt ở nhà bếp, hơn nữa ta cũng không biết nhà bếp có tủ hay không, ta đoán mò, thì ra ngươi cũng không biết sao.”
Binh bếp kia nóng nảy, “Ngươi tên Kiệt nô này, cưỡng từ đoạt lý! Ta nhớ nhầm không được à?!”
Kiều Hồng Ảnh kỳ quái gãi gãi đầu, “Vậy ngươi nói xem tại sao ngươi phải rửa tay sạch như vậy, ta đã trộn lẫn hoa độc ưng trong lúa mì, nhào mì nấu cơm đều dính vào, ngươi không làm cơm, ở chỗ này làm gì.”
Chỉ có người ở vùng cao nguyên Tây Bắc mới biết được hoa độc ưng sẽ khiến Kiệt ưng phát cuồng, Kiều Hồng Ảnh biết, người Tây Duẫn cũng biết.
Cho nên lúc kẻ đầu tiên bởi vì Kiệt ưng phát cuồng mà bị bắt, đồng lõa liền biết trên người mình đã dính hoa độc ưng, thời điểm duy nhất dính phải chỉ có lúc lật xem bản đồ đường đi trong trướng Chung Ly Mục.
Như vậy tất cả đều biết có hai biện pháp giải quyết, một là dùng nước rửa sạch, hai là dùng rượu rửa tay che lấp mùi.
Gian tế Tây Duẫn biết, dùng rượu rửa sẽ khiến Kiều Hồng Ảnh chú ý, mùi rượu quá dễ bị đoán, vì vậy lựa chọn dùng nước rửa.
Hoa độc ưng tuy rằng không độc, quá đói còn có thể làm rau dại ăn, nhưng mùi rất khó rửa sạch, phải dùng rất nhiều nước mới có thể rửa, không dùng sức chà xát thì sẽ không rửa sạch được.
Tây Bắc thiếu nước, không có binh sĩ nào có nhiều nước rửa tay như vậy, nơi duy nhất có nước rửa tay chỉ có nhà bếp, nơi nấu cơm nấu cháo nhào bột mì, là nơi phân phối nước cho các tướng sĩ.
Vì vậy Kiều Hồng Ảnh muốn Chung Ly Mục đem toàn bộ binh lực chặn ở nhà bếp.
Mà khi Kiều Hồng Ảnh mang Kiệt ưng trở về cũng đã đem hoa độc ưng rắc lên chậu và nắp vung trong bếp, binh bếp thật sự nấu cơm tất nhiên sẽ dính phải phấn hoa ưng độc, khiến Kiệt ưng phát cuồng.
Vẫn là Kiều Hồng Ảnh chơi cờ cao một nước, đi ngược cách cũ, từng bước một tâm lý chiến, dồn ép mấy con chuột Tây Duẫn này tự loạn trận cước.
Đáy mắt Chung Ly Mục hiện lên một tia thưởng thức, mũi kiếm khẽ động.
Binh bếp vừa rồi còn đầy mặt thành thực biểu lộ đột nhiên trở nên dữ tợn, một chưởng chụp thẳng về phía mặt Chung Ly Mục, lòng bàn tay dựng một thanh châm độc.
Chung Ly Mục động tác nhanh đến mức không thấy rõ bóng dáng, một chuỗi hư ảnh lướt qua, châm độc trong tay binh bếp bị gió kiếm chém đứt, lưỡi kiếm Trường Ca sắc bén để ngang trên cổ binh bếp, một vết máu xuất hiện, máu tươi chảy xuống xuôi theo cổ, binh bếp sợ kia tới mức giơ hai tay đầu hàng.
Chung Ly Mục thản nhiên nói, “Mang vào lao, thẩm vấn cẩn thận.”
Mấy phó tướng áp giải gian tế Tây Duẫn trước khi đi liên tiếp quay đầu lại, giống như dò xét Diêm Vương quét Kiều Hồng Ảnh trên dưới trái phải một lần, sau đó mới kéo gian tế Tây Duẫn rời đi.
Biểu lộ lạnh lùng của Chung Ly Mục dịu lại, xoa xoa tóc mềm của Kiều Hồng Ảnh, nhàn nhạt nói, “Nếu ngươi tòng quân, sẽ không kém ta.”
Kiều Hồng Ảnh cười cười, “Dị tộc cũng có thể tòng quân sao, nhưng ta lại muốn làm phó tướng của đại ca.”
Chung Ly Mục nhíu mày, “Ngươi tốt nhất mỗi ngày đều có thể vô ưu vô lo, như chuyện hôm nay này, quá nguy hiểm, một khi chạy đi, ngươi sẽ trở thành mục tiêu mới của Tây Duẫn.”
Kiều Hồng Ảnh dắt tay Chung Ly Mục, vuốt ve vết chai trên ngón tay y, lơ đãng nói, “Từ trước đến nay không phải ta vẫn luôn vô ưu vô lo sao.”
Kiều Hồng Ảnh không để một câu trong lòng, đâm đến Chung Ly Mục đau lòng.
Chung Ly Mục ít nhất còn có mấy năm phú quý lúc nhỏ, nhưng Kiều Hồng Ảnh, có lẽ từ khi sinh ra đã bị người cho là sai lầm.
“Sau này ta sẽ chăm sóc ngươi.” Chung Ly Mục dùng sức nắm nắm tay Kiều Hồng Ảnh, cổ tay đặc biệt gầy, gần như khẽ dùng lực là có thể gãy.
Kiều Hồng Ảnh ngửa đầu hỏi, “Ý là không muốn ta về nhà sao?”
Chung Ly Mục sắc mặt âm trầm, “Như vậy ngươi cũng tính là nhà sao.”
Kiều Hồng Ảnh giật mình.
Xác thực không tính, nhưng không có chỗ đó, thì càng không có gì cả.
Kiều Hồng Ảnh rất hi vọng có một nơi nương thân, có người nhà, cho tới bây giờ hắn chưa từng được ai coi là người nhà.
Kiều Hồng Ảnh trầm tư một chút, lại ngửa đầu hỏi, “Ta đây sau này già rồi sẽ xấu xí, ta biết tướng mạo ta đẹp mắt, ngươi thích.”
“Vậy ngươi muốn ta cam đoan như thế nào?” Trong thế giới tình cảm đơn thuần thẳng thắn của Chung Ly Mục không tìm ra được lời ngon tiếng ngọt nào khác.
Kiều Hồng Ảnh xua xua tay, “Không cần, không cần cam đoan, không thích ta sẽ đi a, ta một mình lâu rồi.”
Chung Ly Mục nghiến răng, “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Kiều Hồng Ảnh bị hù sợ, đi cà nhắc ôm cổ Chung Ly Mục, hôn nhẹ miệng hôn nhẹ mặt, “Ta nói loạn a, tức giận cái gì.”
Vệ Lạc cùng hắc y nhân bên cạnh ở trên nóc doanh trướng phía xa nhìn qua hai người đang dính nhau bên này.
Kiều Hồng Ảnh thị lực vô cùng tốt, dư quang liếc thấy Vệ Lạc, quay người vẫy vẫy tay, “Đại ca! Ngươi có bị thương không?”
Miệng hắc y nhân dưới vải gấm che mặt kéo một cái, “Đại ca?!”
Chung Ly Mục cảm giác một trận tà hỏa xông thẳng lên gan, “Đại ca?!”
Kiều Hồng Ảnh đồng thời cảm giác được hai ánh mắt sắc bén từ hai hướng ghim lên người mình.
Hắc y nhân xắn tay áo nhảy xuống nóc trướng, đi về phía Kiều Hồng Ảnh, chỉ lộ ra đôi mắt hoa đào bên trong đều là khiêu khích.
Vệ Lạc nhanh chóng đi qua lôi kéo, “Ai, ai, đừng, hắn rất lợi hại, ngươi đánh không lại hắn.”
Hắc y nhân hung hăng trừng Vệ Lạc liếc, “Ngươi che chở hắn?”
Vệ Lạc mãnh liệt lắc đầu, “Không phải, ta sợ ngươi sẽ đánh hắn khóc!”
Kiều Hồng Ảnh oan ức lại luống cuống mà nhìn hắc y nhân mang theo một thân sát khí đi tới trước mặt mình.
“Làm gì nha... Ta lại nói sai cái gì sao...”