Trên đường về, Cổ Kì không ngừng suy nghĩ về những gì Tiếu Hòa Trạch đã nói.
——Em có muốn yêu đương với thằng bé không?
——Cậu nhóc vẫn chỉ là học sinh cấp ba.
——Nếu em không muốn thì đừng đối xử tốt với thằng bé, thằng bé yêu em.
——Anh chắc chứ?
——Em có thể thăm dò thử xem.
Lúc này Cổ Kì đang lái xe, nhìn thẳng về phía trước.
Cô với lấy hộp kẹo cao su ở bảng điều khiển, nhưng có một bàn tay đã lấy hộp kẹo trước.
“Chị muốn ăn kẹo cao su?”
Giọng cậu bé nhẹ nhàng, trong trẻo, nghe rất thoải mái.
Cổ Kì chưa kịp trả lời thì cậu đã chủ động lấy hai viên kẹo cho cô, cô thường ăn hai viên một lúc.
“Chị mở miệng.”
Mắt hạnh em trai nào đó cong cong, đường chân mi hiện lên, nụ cười tỏa nắng đẹp đẽ.
Cổ Kì khẽ hé môi, bàn tay của em trai ấy chạm vào môi cô, cho hai viên kẹo cao su vào miệng cô.
Tâm trạng cậu có vẻ tốt hơn, không còn ủ rũ như ban ngày.
“Em hết buồn rồi à?” Cổ Kì hỏi.
Lạc Thiên Dịch nhai kẹo cao su, hạ cửa kính xe xuống đón gió, “Ừm.”
“Tại sao?”
“Em không nói cho chị đâu.”
Ở bên cô rất vui, có thể ngửi được mùi hương của cô làm cậu rất vui vẻ.
Cổ Kì không hỏi thêm câu nào, đạp ga tăng tốc.
Mười phút sau, cả hai trở lại về nhà họ Lạc.
Cổ Kì đỗ xe bên cạnh hàng rào, cô không xuống xe và cả Lạc Thiên Dịch cũng vậy. Đài phát thanh trên xe đang phát một bài hát cũ “Thở dài”.
Bài hát “Thở dài”: https://www.youtube.com/watch?v=pyAr-EaXJG8
Lúc này, Lạc Thiên Dịch bế con mèo con bên cạnh chân, cào chị gái bằng bàn chân nhỏ của con mèo con.
“Bé ngốc, gọi chị đi~”
“Meo meo ~”
“Không giống gọi chị lại đi.”
“Meo meo ~”
Cậu bé cười, rất sáng sủa, tỏa nắng.
Nhìn trai đẹp trước mặt, Cổ Kì cũng nở nụ cười.
Nghĩ đến những lời của Tiếu Hòa Trạch, Cổ Kì sững người một lúc, sau đó dần dần kiềm chế lại nụ cười của mình.
——Em có thể thăm dò thử xem.
Giọng nói này hiện lên trong đầu, Cổ Kì cau mày.
Sau một hồi im lặng, Cổ Kì hít một hơi thật sâu và đưa tay chạm vào gò má thanh tú của cậu bé.
Ngay khi tay chạm vào cậu, cậu không hề nhúc nhích, cứ như bị điểm trúng huyệt chết, chết sững tại chỗ.
Lạc Thiên Dịch ngước mắt lên khỏi con mèo, nhìn chằm chằm vào Cổ Kì, yết hầu lên xuống.
Có tiếng nhạc phát trong xe, nhưng cả hai đều không nghe thấy gì.
Cổ Kì nhìn cậu chằm chằm, tự hỏi về mọi phản ứng của cậu.
Đầu ngón tay cô lướt trên xương quai hàm mịn màng của cậu rồi từ từ di chuyển đến cằm, ngón cái xoa nhẹ lên môi cậu.
Lúc đầu cậu bé hơi cứng ngắc, nhưng dần dà cậu như một con mèo nhỏ đang được an ủi, quay mặt lại cọ vào lòng bàn tay cô, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp thật dịu dàng.
Trái tim của Cổ Kì lệch nhịp.
Thật không thể tin được ngay khi cô chạm vào cậu, cậu lại ngoan ngoãn như một bé mèo vậy.
Ngón tay cái vẫn đang đặt trên môi, cậu khẽ hé mở đôi môi mỏng cắn nhẹ ngón tay cô, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm đầu ngón tay cô rồi nhìn thẳng vào mắt cô.
Cảm thấy một luồng hơi ấm ẩm ướt, Cổ Kì cảm thấy tim mình đập loạn lên, cô đột ngột rút tay lại như bị điện giật.
Cổ Kì đột nhiên thay đổi thái độ, Lạc Thiên Dịch đang đắm chìm trong cảm giác vuốt ve của chị gái lập tức tỉnh táo lại, sau đó cúi đầu yên lặng vuốt ve con mèo.
Rất rõ ràng, cậu đã bị bại lộ rồi.
Cổ Kì không nói gì, mở cửa xe.
“Ra khỏi xe.”
Lạc Thiên Dịch: “Dạ.”
————
Cuối tuần kết thúc, một tuần mới bắt đầu.
Buổi sáng, Cổ Kì thức dậy với tiếng chim hót lanh lảnh.
Cụ ông nhà họ Lạc thích nuôi chim, chắc lúc này đang dắt chim đi dạo trong sân, mỗi sáng chim vàng anh hót líu lo luôn khiến người ta mong ngóng một ngày mới bắt đầu.
Cổ Kì ngồi dậy khỏi chiếc giường êm ái, xoa xoa lông mày, định đi rửa mặt thì chiếc điện thoại im lặng mấy ngày nay của cô đột nhiên đổ chuông.
Đó là điện thoại của Cổ Như Tâm.
Cổ Kì hầu như không có bạn bè, cô là một người lập dị, không thích tiếp xúc với mọi người, không thích để lại số liên lạc của người khác và cũng không thích bị quấy rầy nên cô chỉ lưu số vài người trong danh bạ điện thoại của mình.
Cổ Như Tâm là một trong số đó.
Kể từ khi đến thành phố Ô Thủy, Cổ Như Tâm đã không gọi một cuộc điện thoại nào, điều này khiến Cổ Kì tự hỏi liệu sự cô đơn và tình cảm mà Cổ Như Tâm đề cập về Lạc Chiêu Niên ngày hôm đó có thực sự tồn tại sao?
Cổ Kì trả lời điện thoại, kéo rèm đứng bên cửa sổ.
“Chào?”
“Đã lâu rồi mẹ không gọi cho cục cưng.”
Giọng nói phong tình vạn chủng của một người phụ nữ truyền đến, mang theo vài phần tự tin và vui vẻ.
“Ừm, có việc gì sao?”
“Không có việc gì thì không thể gọi cho con gái của mẹ à?”
“Có thể.”
Người phụ nữ khẽ nói: “Thế nào? Đã quen sống ở thành phố Giang Hà chưa?”
“Ở đây khá tốt, sông núi đều đẹp.”
“Chậc chậc, nhà họ Lạc đối xử với con như thế nào?”
“Mẹ muốn hỏi cái nào?”
“…” Cổ Như Tâm bình tĩnh lại một giây, sau đó nở nụ cười: “Con cũng trêu chọc mẹ.”
Cổ Kì khẽ cười, đưa tay lấy một điếu thuốc trên bàn.
“Con nói mẹ đừng buồn.” Cổ Kì rút ra một điếu thuốc, kẹp vào giữa các đầu ngón tay, không châm.
Bên kia điện thoại vang lên tiếng bật lửa “cạch cạch”, Cổ Như Tâm cũng đang hút thuốc, đã châm lửa rồi.
Thực ra, ngoài tính cách thì thói quen của hai mẹ con khá giống nhau.
“Lạc Chiêu Niên đã buông bỏ rồi, chú ấy có một người vợ hiền lành tốt bụng, một cậu con trai thông minh tuấn tú, một gia đình hạnh phúc viên mãn.”
“Quả nhiên … anh ấy là một người rất tốt, anh ấy xứng đáng có một gia đình hạnh phúc.”
Giọng điệu của Cổ Như Tâm rất bình tĩnh và chân thành, không khó để nghe rằng đó là một lời chúc phúc chân thành xuất phát từ trái tim.
Thật không hổ là “Người phụ nữ cứng rắn”, nói buông là buông, có một số việc bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
“Khi nào thì trở lại thành phố Giang?” Cổ Như Tâm hỏi.
Cổ Kì châm điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ vẩn vơ, cô nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Sức nóng hừng hực trong mắt chàng trai nhà họ Lạc như là ngọn lửa có thể làm cô bị bỏng và tan chảy.
Rốt cuộc đó là kiểu thích nào? Chỉ dưới sự đụng chạm của cô thôi mà đã ngoan ngoãn thuận theo.
“Sẽ về sớm thôi, nhưng con không thể ở nhà họ Lạc nữa.”
Cổ Kì hít một hơi thật sâu, cảm thấy u sầu không thể giải thích được, không rõ lý do.
Cổ Như Tâm không hỏi nhiều: “Ừ, con tự quyết định đi.”
Cúp điện thoại, Cổ Kì hút xong một điếu thuốc liền bắt đầu tắm rửa, thu dọn hành lý
Hành lý của cô không nhiều lắm nên chỉ có một cái vali, cô sẽ dùng xe thể thao thuê để chở hành lý, thời gian tới cô định ở lại một khách sạn.
Thành phố Ô Thủy là một nơi tốt và đã mang lại cho cô rất nhiều cảm hứng sáng tạo. Cô không có kế hoạch rời đi vào lúc này.
Bước ra khỏi phòng, Cổ Kì đến gặp cụ bà, nói rằng hôm nay cô phải về.
Cụ bà đang nấu cháo trong bếp với dì Giang, đang nghiên cứu cách làm món cháo cà rốt và sữa chua. Khi Cổ Kì nói hôm nay cô phải rời khỏi thành phố Giang Hà, bà đã rất ngạc nhiên.
“Sao lại đột ngột rời đi thế? Không phải đã nói sẽ ở lại một khoảng thời gian sao?” Cụ bà dẫn Cổ Kì ra đại sảnh.
Cổ Kì bình tĩnh nói: “Tạm thời có chuyện, con phải về thành phố Giang xử lý.”
Cụ bà tuy không nỡ nhưng cũng không giữ lại, dù sao chuyện làm ăn cũng quan trọng hơn.
“Hôm nay khi nào con đi? Ở lại ăn tối được không? Bà sẽ nhờ dì Giang nấu món ngon cho con.”
“Không cần đâu ạ, lát nữa con phải đi rồi.”
Cụ bà khẽ thở dài gật đầu: “Vậy ăn bát cháo no bụng rồi hãy đi.”
“Dạ.”
Sau khi ăn sáng ở nhà họ Lạc, Cổ Kì lại chào tạm biệt cụ ông rồi hành lý bước ra khỏi sân nhà Lạc …
Để có thể tiếp tục ở lại thành phố Ô Thủy một cách an toàn, Cổ Kì đã đặc biệt tìm một khách sạn cách xa nhà họ Lạc để giảm thiểu khả năng gặp mặt.
Nhận phòng khách sạn và ổn định hành lý, Cổ Kì ngủ từ trưa đến tận 7 giờ tối trên chiếc giường lớn trong phòng khách sạn xa hoa.
Bảy giờ tối là giờ cơm tối của nhà họ Lạc.
Lúc này cả nhà ngồi quây quần bên nhau im lặng ăn uống.
Lạc Thiên Dịch về nhà lúc 5:30, sớm hơn thường lệ, trước đây cậu thích về trễ, trước giờ ăn hai mươi phút mới về để tránh bị ông nội bắt học Trung y.
Hôm nay đi học cậu không tập trung, lúc nào cũng nghĩ đến chị gái, nghĩ xem vì sao chị ấy lại chạm vào cậu như vậy? Có phải chị gái thích cậu không?
Hôm nay cậu vội về nhà vì muốn gặp chị gái, muốn biết thái độ của chị ấy, vừa hi vọng lại vừa lo lắng.
Hi vọng tiến thêm một bước với chị gái nhưng lại lo lắng tất thảy chỉ là giấc mơ.
Nhưng hôm nay về đến nhà thì không thấy chị gái đâu, chắc chị ấy lại ra ngoài chơi, hẳn sẽ về rất muộn.
“Kì ở ngoài ăn cơm với bạn bè à?” Dương Vân vừa múc canh cho chồng vừa hỏi.
Cụ bà ưu nhã đặt thìa xuống, lấy khăn ăn lau miệng: “Cái Kì về thành phố Giang rồi, vừa đi hôm nay.”
“Loảng xoảng—–“
Chiếc thìa súp màu trắng sứ rơi xuống đất vỡ tan.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Lạc Thiên Dịch, Dương Vân nhíu mày, “Sao cu Thiên lại bất cẩn như vậy.”
Lạc Thiên Dịch không nói một lời, đôi mắt hạnh nhân của cậu cụp xuống, sắc mặt tái nhợt.
Lạc Chiêu Niên ngồi đối diện dường như đã đoán trước được điều đó từ lâu, không ngạc nhiên trước sự “bất cẩn” của con trai, thản nhiên ăn canh không nói lời nào.
Làm vỡ thìa không phải là vấn đề lớn, mọi người đều nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình.
“Không phải nói phải ở thêm mấy ngày sao? Sao đột nhiên muốn rời đi?” Dương Vân hỏi.
Cụ bà: “Nói là có chuyện quan trọng nên phải về sớm.”
“Ra vậy.” Dương Vân gật đầu và nói thêm, “Nói đi cũng phải nói lại, Kì quả là người đẹp ngàn năm có một, hàng xóm luôn chạy đến hỏi thăm con bé.”
“Con chưa từng thấy mẹ con bé đâu, cũng đều là người đẹp như vậy. Hồi đó ở thành phố Ô Thủy con bé nổi tiếng lắm, có rất nhiều người từ nơi khác đến thành phố Ô Thủy chỉ để ngắm con bé thôi.” Cụ bà nói.
“Thật muốn nhìn nhan sắc của mẹ con bé ghê, nhất định rất xinh đẹp.”
Trên bàn ăn, hai người phụ nữ đang nói chuyện, những người đàn ông nhà họ Lạc đều im lặng.
Sau bữa ăn, Lạc Thiên Dịch nhốt mình trong phòng, tim đau nhói như bị ai đó đâm xuyên qua.
Cô ấy đi rồi, cô ấy đi rồi …
Lạc Thiên Dịch nằm bẹp trên giường, lấy tay che hốc mắt để ngăn cảm xúc đang trào dâng.
Không biết đã qua bao lâu cậu mới quay người sang một bên, hai má chạm vào vết ướt trên gối mới nhận ra mình đã thực sự rơi nước mắt…