Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương

Chương 53

Buổi chiều, Lạc Thiên Dịch trốn học.

Cậu ngủ trong ký túc xá nam sinh một buổi chiều, đồng hồ báo thức vang lên vào lúc trời chập tối, cậu vào phòng tắm rửa một cái, sau đó thay đồ thể thao rồi đến sân bóng rổ của trường.

Chạng vạng tối lớp cậu có một trận đấu bóng rổ, đối thủ là lớp chuyên ngành xã hội học.

Sau hai ngày hồi phục, vết thương ở chân của Lạc Thiên Dịch đã hoàn toàn lành lặn, cậu không cảm thấy đau khi đi lại, ra sân chơi bóng cũng không thành vấn đề.

Trước khi trận đấu diễn ra Lạc Thiên Dịch đã gửi một tin nhắn cho Cổ Kì hỏi xem cô có đến xem trận đấu của cậu không, cô vẫn chưa trả lời, có thể vẫn đang ngủ.

Nếu cô đang ngủ thì Lạc Thiên Dịch không nỡ gọi đánh thức cô, cậu thà để cô bỏ lỡ cuộc thi của mình mà ngủ một giấc no nê.

Trên sân, trận đấu diễn ra ác liệt.

So với lớp khảo cổ học, các chàng trai trong lớp xã hội chơi bóng giỏi hơn và hợp tác ăn ý hơn, lớp tâm lý dù có Lạc Thiên Dịch tọa trấn nhưng cũng không chiếm nhiều lợi thế, tỉ số luôn ngang bằng nhau.

Kết thúc hiệp đấu, lớp tâm lý học dẫn trước 2 điểm.

Giữa tiếng còi chói tai của trọng tài, các cầu thủ rời sân và gục xuống sàn, lấy chiếc áo ướt lau mồ hôi trên cổ.

"Lớp họ phối hợp ăn ý quá, hơi khó chơi." Thương Chí Trạch lấy áo thể thao quạt cho mình, cơ thể toát ra mồ hôi.

Dương Khải Trình đi tới đưa nước khoáng cho mọi người và nói: "Mới hai trận đã không chịu nổi? Phía sau còn có những đối thủ mạnh hơn".

"Nếu không có Lạc đại ca lớp chúng ta đã bị xóa sổ từ lâu." Kha Tào nói.

Mấy người đang nói chuyện, lớp phó và một cô gái cùng lớp đưa nước ấm có pha đường glucose cho họ, Thương Chí Trạch cầm lấy một cốc, liếc nhìn phía sau lớp phó, hỏi: "Lớp trưởng Đường Đại đâu? Sao không thấy?"

Lớp phó giả bộ không vui: "Nước tớ đưa cho không ngọt hay gì, sao phải lớp trưởng đưa cho mới uống?"

Thương Chí Trạch cười xin lỗi: "Nào dám, tò mò thôi mà, mỗi lần lớp chúng ta chơi bóng lớp trưởng đều đến."

"Cậu ấy nói không được khỏe nên không đến." Lớp phó nói.

Thương Chí Trạch gật đầu, sau đó nhìn Lạc Thiên Dịch bên cạnh mình.

Lạc Thiên Dịch cũng đang ngồi trên sàn, một chân dài duỗi thẳng, một chân dài uốn cong, một tay chống đầu gối thản nhiên, trong tay xoay một chai nước khoáng. Có người chỉ tùy ý ngồi xuống như vậy thôi đã đẹp muốn mù mắt chó, một lần nữa Thương Chí Trạch cảm thán ông trời bất công.

Thấy Thương Chí Trạch đang nhìn mình, Lạc Thiên Dịch quét mắt qua, lười biếng hỏi: "Đang nhìn cái gì vậy?"

Thương Chí Trạch sờ sờ cổ: "Lớp trưởng không tới."

"Vậy nhìn tao làm gì? Có liên quan gì đến tao không?"

Thương Chí Trạch: "..."

Trên thực tế chuyện Đường Đại giả ốm không xem trận đấu thực sự có liên quan đến Lạc Thiên Dịch.

Kể từ khi nhìn thấy Cổ Kì và biết Lạc Thiên Dịch rất thích người phụ nữ này, cô ấy không thể đối mặt với Lạc Thiên Dịch nữa, tình yêu thầm kín ấy lại bị cô vùi trong bùn đất, lý trí nói cho cô ấy biết không thể thích cậu được nữa nhưng tình cảm lại không thể khống chế được.

Thật ra vào cuối tuần, cả lớp có một phiếu khảo sát, mọi người đều phải làm, chỉ có Lạc Thiên Dịch là không nộp, Đường Đại không liên lạc trực tiếp với Lạc Thiên Dịch mà hỏi Thương Chí Trạch tại sao Lạc Thiên Dịch lại không nộp. Thế mới biết cậu đi ra ngoài với người phụ nữ kia, gọi điện luôn thông báo tắt máy, tin nhắn không thấy hồi âm.

Trong những trường hợp nào một người cứ tắt máy? Hoặc đã thật sự xảy ra chuyện, hoặc không muốn ai đó làm phiền thế giới nhỏ của mình. Thứ hai Lạc Thiên Dịch đến trường bình thường, hiển nhiên không phải loại thứ nhất mà là loại thứ hai, cậu không muốn người khác làm phiền thế giới nhỏ của mình và người phụ nữ đó.

Đường Đại có đầu óc tinh tế và suy nghĩ hơn người, nam sinh đại học nghỉ học cả cuối tuần luôn ở bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp, chỉ cần là người trưởng thành đều có thể biết đã xảy ra chuyện gì.

Buổi sáng, Đường Đại lén nhìn Lạc Thiên Dịch, lúc lên lớp cậu luôn uể oải, ủ rũ, mệt mỏi rã rời, thỉnh thoảng chống cằm thất thần, đôi lúc lại cười không thể hiểu được, nụ cười của cậu ngọt ngào như thể đang nhớ lại chuyện hạnh phúc nào đó, cậu sẽ li3m môi theo bản năng, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại dưới bàn như thể đang chờ tin nhắn của ai đó.

Bạn đã bao giờ thấy dáng vẻ một chàng trai sa vào tình yêu cuồng nhiệt chưa? Đường Đại đã từng thấy rồi, Lạc Thiên Dịch chính là như thế, lúc yêu thì thẹn thùng, vui vẻ, mang theo một vẻ đẹp ngọt ngào nho nhỏ, hết thảy không liên quan gì đến mình khiến cô buồn bã, lạc lõng. Vậy nên Đường Đại không đến xem trận bóng rổ hôm nay.

Lúc này, trong sân bóng rổ.

Các chàng trai tập hợp lại với nhau để thảo luận chiến lược, cách chiến đấu tiếp theo.

"Cầu thủ số 27 trong lớp của họ là người cao nhất, tỷ lệ ném trúng rổ rất cao, cần một người kèm số 27."

"Kha Tào, mày kèm số 27, số 27 đi đâu thì đi đó."

"Ok."

"Ngoài ra họ..."

Giữa lúc Lạc Thiên Dịch đang nói, Thương Chí Trạch đột nhiên ngắt lời, ra hiệu cho cậu nhìn ra phía sau.

Mọi người cũng ngẩng đầu, nhìn về phía sau Lạc Thiên Dịch, ai cũng không nói gì.

Lạc Thiên Dịch ngạc nhiên, thường thì miệng mấy cậu nhóc này ồn ào như pháo nổ vậy, bây giờ đột nhiên không nói gì làm người ta khó hiểu.

Cậu quay lại nhìn, cũng không nói gì.

Cổ Kì đứng sau lưng cậu, cô mặc một chiếc áo ngắn cổ tròn, quần jean bó màu đen, khoác một chiếc áo len cardigan màu nâu nhạt phối với một đôi bốt mũi nhọn, trên người tản ra khí tức lạnh lùng quyến rũ.

Hôm nay Cổ Kì không đội mũ hay đeo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt trắng nõn đẹp tuyệt trần, làn da tiếp xúc với không khí trắng đến mức gần như phát sáng.

Các bạn cùng lớp luôn biết Lạc Thiên Dịch có một cô bạn gái bạch phú mỹ nhưng chưa bao giờ gặp người thật, chỉ có Thương Chí Trạch và một vài người đã gặp qua hai lần, bây giờ tất cả mọi người đều gặp được...

Bạch phú mỹ chỗ nào? Rõ ràng là nữ vương điện hạ, dáng vẻ này, khí chất này, tuyệt.

Khi Lạc Thiên Dịch nhìn thấy Cổ Kì, cả trái tim cậu như muốn tan chảy, cậu nghĩ cô sẽ không đến.

Nói cũng lạ, dù không gặp nhau mấy tiếng đồng hồ nhưng cậu đã thấy nhớ cô rồi, nhớ muốn chết đi được.

"Thảo luận xong rồi à." Cổ Kì cười hỏi.

Cô đã ở đây được một lúc, nghe thấy Lạc Thiên Dịch thảo luận về chiến thuật chơi với mọi người nên không lên tiếng quấy rầy.

Lạc Thiên Dịch đến gần, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng và dịu dàng: "Sao chị lại đến đây?"

"Đến xem em chơi bóng đó."

Chỉ là hai câu thoại đơn giản, những nam sinh phía sau bắt đầu la ó, học cách hai người nói chuyện.

Kha Tào dùng giọng mềm như bông: "Sao chị lại đến đây~"

Tất cả các chàng trai: "Đến xem em chơi bóng đó~"

"Mẹ ơi, ê răng quá ~" Thương Chí Trạch phê bình.

Các chàng trai như bị chanh tinh nhập, nói chuyện kỳ quái chọc người ta cười.

Lạc Thiên Dịch muốn trừng họ nhưng cũng không thể kìm nén sự vui mừng trong lòng, thế nên ánh mắt cậu chả có tí lực sát thương gì cả.

Đưa Cổ Kì sang một bên, miệng Lạc Thiên Dịch không ngừng cong lên, cậu nhìn Cổ Kì, đôi mắt lóe sáng.

Cậu yêu cô quá, phải làm sao đây? Yêu đến cả từng sợi tóc của cô, từng sợi lông tơ mỏng manh, từng mùi hương không nhìn thấy nhưng đã quấn quanh trong tim cậu.

"Ngốc à? Sao cứ nhìn chị thế?" Cổ Kì cười khúc khích.

Lạc Thiên Dịch cười ngọt ngào, vẫn nhìn cô chằm chằm.

Cổ Kì nói: "Em đổ mồ hôi nhiều quá, trên cổ toàn là mồ hôi."

Lạc Thiên Dịch nắm tay Cổ Kì thì thầm: "Vậy thì lau giúp em đi."

Cổ Kì nói không chút khách khí, "Em tự có tay mà."

Lạc Thiên Dịch bất mãn: "Em muốn chị lau."

Nhìn nhau, cả hai nở nụ cười ngọt ngào.

Mọi người xung quanh đang nhìn họ. Bộ dáng bọn họ không che dấu được tình yêu có thể khiến người ta ghét không?

Thấy Cổ Kì không động, Lạc Thiên Dịch cúi đầu làm nũng bên tai cô.

"Lau giúp em đi? Chị Cổ Kì ~"

Hai người đang trong giai đoạn mặn nồng, nam vương họ Lạc đang được sủng ái nên Cổ Kì khó có thể không thỏa mãn cậu.

Cổ Kì nắm lấy ống tay áo mình, đưa tay lên xoa xoa cổ cậu, vừa lau vừa ngắm khuôn mặt của nam vương họ Lạc, cảm thấy ánh mắt của mình không tệ.

Bên kia, mọi người thấy nữ thần lau mồ hôi cho Lạc Thiên Dịch, mấy con chó độc thân chịu 10.000 điểm sát thương.

Sau khi Cổ Kì lau mồ hôi xong, Lạc Thiên Dịch vẫn không nỡ buông cô ra, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô xoa trong lòng bàn tay.

"Chị có nhớ em không?" cậu hỏi nhỏ, giọng nói rất mập mờ.

Cổ Kì: "......"

Nếu cô nhớ không lầm họ chỉ mới xa nhau chín tiếng đồng hồ.

"Nhớ em không?"

Cậu đúng là đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, vừa mở miệng đã nói chuyện tình yêu.

"Cũng nhớ." Cổ Kì đẩy cậu ra chút, nhưng ngực cậu lại sáp vào lần nữa, cậu rất đáng ghét nhưng cô lại không ghét nổi, cậu người xấu xa khiến người ta nghiến răng.

Thật ra cô cũng nhớ cậu, tình yêu này tiến triển hơn cô mong đợi.

Chà, nghiện cậu ấy.

Muốn ngừng cũng không được.

"Được rồi, đi chơi bóng đi." Cổ Kì cười.

Lạc Thiên Dịch cúi đầu xuống, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, cậu hôn lên sau tai cô và cười ngọt ngào: "Em nhớ, lúc nào cũng nhớ đến chị, xong trận sẽ về nhà cùng chị."

Cổ Kì sờ sờ sau tai, thật sự không biết nên nói hay là nên mắng cậu nữa, cậu không biết rất nhiều người đều đang nhìn họ sao?

Nhưng bạn học Lạc thật sự không cố ý khoe ân ái, cậu chỉ muốn hôn cô, chỉ có hôn một cái mới có thể xoa dịu cảm giác yêu thương nhớ nhung cô.

"Vậy em đi trước." Lạc Thiên Dịch vén mái tóc dài ra sau tai, dịu dàng nói: "Chờ em."

Cổ Kì bất lực: "Ừm."

Lạc Thiên Dịch trở lại đội và thảo luận với các nam sinh một lúc, hiệp hai của trận đấu sắp bắt đầu.

Khi tiếng còi vang lên, Lạc Thiên Dịch và Thương Chí Trạch bước vào sân đấu, trước khi rời đi, cậu quay lại nhìn Cổ Kì, chắc chắn rằng Cổ Kì vẫn còn ở đó, sau đó mỉm cười.

Cũng giống như lần trước, ngay khi Cổ Kì xuất hiện, Lạc Thiên Dịch như được tiêm máu gà, trên sân cậu như khổng tước xòe đuôi, liên tiếp ghi bàn.

Thương Chí Trạch chạy vòng ra sau Lạc Thiên Dịch, cho rằng mình có thể giúp nhưng nào ngờ người ta căn bản không cần cậu ấy, chỉ thấy nam vương họ Lạc chụp bóng, nhảy vọt, ném rổ từ xa, lại là một quả ba điểm.

"Sau này mỗi lần thi đấu chúng ta phải nghĩ cách mời bạn gái của Lạc đại ca đến, nhất định sẽ thắng." Thương Chí Trạch nói đùa với Kha Tào bên cạnh.

Kha Tào tán thành.

Bình Luận (0)
Comment