Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 22

Thây khô vốn có bộ dáng khô quắt, bị huyết đằng quấn chặt lại thì chỉ còn lại một đống thi bố và xương trắng, nhìn càng thêm đáng sợ.

Minh Nguyệt lần đầu tiên cắn nát ngón tay để lấy máu vẽ bùa, trôi nổi giữa không trung không phải bùa màu vàng nữa mà là màu trắng bạc.

Ngửi thấy mùi máu tươi, một con thây khô bay nhanh sang hướng này.

Con thây khô tồn tại không biết bao nhiêu năm này không giống với thây ma bình thường, không nói đến tốc độ cực nhanh, chỉ tính đến chuyện có thể bay là đã khác biệt với tất cả các thây ma khác, cho dù thây ma cấp D tương đối hiếm gặp cũng không thể.

Nhưng đối với Thẩm Trì mà nói, mấy cái đó không ảnh hưởng gì, với kĩ năng của hắn, sự khác nhau duy nhất chỉ là giá trị sinh mệnh dài hay ngắn mà thôi.

Mê Thần Đinh!

Quả nhiên dưới kĩ năng trò chơi của Thẩm Trì, chỉ chia làm là quái vật hay không phải là quái vật mà thôi, vốn dĩ không có cái gọi là tính đặc thù, dù cho nó là thây khô không phải là thây ma bình thường thì vẫn bị định trụ như nhau!

Ngày xưa Thẩm Trì dùng một cái Bạo Vũ Lê Hoa Châm là có thể giết được thây ma cấp B, nhưng giá trị sinh mệnh của thây khô trước mặt này nói cho hắn biết Bạo Vũ Lê Hoa Châm chắc chắn là không thể giết được nó.

Ẩn thân, nhắm thẳng, Truy Mệnh Tiễn!

“Vút” một tiếng, Nỏ Thiên Cơ khẽ động, minh quang chợt lóe, một mũi tên bén nhọn trực tiếp bay xuyên qua thân thể con thây khô!

Đồng tử tất cả mọi người co rụt lại, trước đó bọn họ đã phát hiện ra thân thể thây khô cứng rắn vô cùng, giống như tường đồng vách sắt, rất khó làm chúng nó bị thương. Tuy rằng chúng nó sợ lửa nhưng liệt hỏa hừng hực của Kỳ Dung Thúy trong một chốc cũng không thể đốt chết chúng nó.

Vì thế trong ánh mắt kinh dị của bọn họ, thây khô bị Thẩm Trì giết chết này là chiến lợi phẩm đầu tiên của bọn họ.

Tàu thủy lướt nhanh về phía trước, thây khô lông trắng bò ra từ trong huyền quan hung tàn vượt quá tưởng tượng của mọi người.

Có Thẩm Trì thủ hộ, Minh Nguyệt cuối cùng thành công làm ra tấm bùa!

“Lệnh cho trời cao ban xuống sấm sét tiêu diệt!” cậu hét lớn, “”Lập tức tuân lệnh, sắc!”

Bốn phía tràn ngập không khí Đạo gia, chỉ là một lá bùa mà lại như sấm sét ì ùng, thây khô lông trắng dưới ấn phù màu máu này bỗng đứng thẳng bất động như bị trói.

…Thẩm Trì lần đầu tiên cảm thấy Minh Nguyệt hóa ra có thể gọi ra một thứ ko phải yêu đạo…

Thanh cổ đồng đoản kiếm trong tay Hạng Tĩnh bị đạo bùa ảnh hưởng ông ông kêu lên, trong lòng âm thầm kinh ngạc, “Đúng là cao nhân Đạo gia!”

Đó chỉ là một thiếu niên mới mười ba mười bốn mà thôi. Hạng Tĩnh gia nhập làm môn hạ Nga Mi đến mười năm, trình độ niệm chú tiến bộ không lớn, lúc này chứng kiến một thiếu niên choai choai có thể vẽ ra một đạo “Trấn Ma Phù” đầy đủ thì trong lòng không khỏi kinh ngạc. Cô tuy rằng bản lĩnh không cao nhưng cũng hiểu biết không ít, cũng biết cách đối nhân xử thế, vì vậy trong môn mới có thể giao cho cô Côn Ngô Kiếm, để cho cô đến đây một chuyến.

Lại không thể nghĩ đến có thể gặp được một đứa nhỏ như vậy.

Hạng Tĩnh nhớ đến sư muội kiêu ngạo tư cao tự đại có tư chất tốt nhất trong môn, có lẽ còn kém hơn đứa bé trước mặt này rất nhiều?

Thuyền đã tăng tốc, nhưng trong lòng mọi người tốc độ này vẫn còn là quá chậm.

Thỉnh thoảng vẫn có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, một khi đã bị thây khô bắt đi, nếu không bị hút khô thì chính là bị trực tiếp xé đôi, khung cảnh tràn ngập huyết tinh khủng bố.

Rõ ràng ở đây đều là dị năng giả được xưng tụng là cao thủ, lại là lần đầu tiên có cảm giác vô lực.

Thuyền dần dần đi xuyên qua khe sâu ở huyền quan đàn, không ít thây khô bất đắc dĩ bay lên không, đậu trên mấy quan tài đá treo trên vách núi. Đến lúc này mọi người trên thuyền mắt có thể thở dài nhẹ nhõm.

Đoạn đường này tính ra chỉ đi mất mười phút lại khiến cho đoàn người bọn họ cảm giác như mười giờ, làm tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.

“Đội trưởng Thành!” Hạng Tĩnh sợ hãi kêu một tiếng.

Thẩm Trì nhìn về phía bọn họ mới phát hiện hình như hắn ta trong lúc chiến đấu đã bị thương, có điều hắn là một người biến hình cấp ba, thể chất khỏe hơn dị năng giả bình thường nhiều nên mới không lập tức bị hắc tử khí xâm nhập mà chết.

Thật phiền phức. Thẩm Trì nhíu mày.

Hắn biết, một khi Thành Hải Dật xảy ra chuyện, liên tiếp sẽ xảy ra rắc rối. Không nói đến hắn có quan trọng hay không, quan hệ giữa chín tiểu đội kia làm sao có thể tốt được, không có Thành Hải Dật điều tiết, lại vừa trải qua chuyện thây khô như vậy, chỉ sợ khó tránh khỏi một hồi hỗn loạn.

“Lưu Mộc.” Thẩm Trì gọi. Thẩm Lưu Mộc nhìn hắn một cái, bĩu môi.

“Ngoan nào!”

“Ba đồng ý với con một điều kiện con sẽ đi.” Thẩm Lưu Mộc nhân cơ hội nói điều kiện.

Thẩm Trì vỗ đầu của y, “Đừng tùy hứng như vậy!”

“Con đâu có tùy hứng.” Thẩm Lưu Mộc trừng mắt nhìn hắn, nói thẳng, “Ba đồng ý với con sẽ không nói chuyện với cái cô Kỳ Kỳ gì kia thì con sẽ đi!”

Thẩm Trì kinh ngạc, “Kỳ Dung Thúy?”

“Đúng vậy!” Thẩm Lưu Mộc nói, sau đó hung hãn trừng mắt, “Ba sao lại nhớ rõ tên cô ta như vậy!”

Thẩm Trì rất sảng khoái, “Được, ba đáp ứng con, nhanh đi đi!”

Thẩm Lưu Mộc lúc này mới thỏa mãn chạy tới gần Thành Hải Dật.

Thẩm Trì lắc lắc đầu, tự cho là mình có thể lý giải được tâm tư của Thẩm Lưu Mộc ——

Đứa nhỏ này đại khái lo lắng mình sẽ có mẹ kế? Có mẹ kế không cần nhi tử?

Sau đó bật cười, đứa nhỏ này, toàn nghĩ mấy thứ không đâu!

Đừng nói hắn vốn dĩ không có chút cảm giác nào với Kỳ Dung Thúy, kể cả ở đời trước thì cũng chỉ hơi có thiện cảm mà thôi, thậm chí còn chưa được coi là thích. Có điều Lưu Mộc lúc nào cũng ra dáng một đứa nhỏ chín chắn, Thẩm Trì nhìn thấy vẻ trẻ con của y thì có chút buồn cười, như vậy thì mới giống một đứa nhỏ mười một tuổi bình thường chứ? Thật là đáng yêu…

Dị năng hệ Mộc đại diện cho sinh mệnh, Hạng Tĩnh nhìn thấy từng tảng thịt thối ở chỗ vết thương thối rữa đã biến thành màu đen của Thành Hải Dật rớt xuống, máu cũng ngừng chảy, hắn chỉ là bị thi trảo làm cho bị thương mà thôi, Thẩm Lưu Mộc dễ dàng làm cho vết thương của hắn khép lại, Hạng Tĩnh lúc này mới nhịn không được mừng đến chảy nước mắt.

Vốn dĩ cô có thiện cảm mơ hồ đối với Thành Hải Dật, lúc này cũng chẳng thèm che giấu tâm tư của mình. Nhưng khiến cô bi ai chính là, thân là đệ tử Nga Mi, cô cả đời này không được lập gia đình, các cô bảo vệ chính là hai chữ trinh tiết, không thể có cuộc sống thế tục.

Thương thế của Thành Hải Dật dần tốt lên, sau khi tỏ lòng cảm ơn với Thẩm Lưu Mộc vẫn còn có chút uể oải, căn bản không thèm quan tâm ánh mắt chứa tình của Hạng Tĩnh. Hắn đã thấy được lòng người đang dao động, thậm chí ánh mắt nhìn hắn của một số dị năng giả còn có chút khó chịu.

“Mọi người hãy nghe tôi nói!” Hắn hắng giọng, rốt cuộc chịu đựng sóng ngầm gào thét mà mở miệng, “Trước khi đến đây, các vị chỉ biết nhiệm vụ này là nhiệm vụ cấp A, cực kì nguy hiểm. Sau khi hoàn thành, quốc gia bồi thường cho các vị xứng đáng, nhưng nếu hiện tại muốn rời khỏi đây, chúng tôi có thể cung cấp một chiếc canô…”

“Ngồi canô đi qua cái đám trong huyền quan sao? Đây không phải là muốn bọn tôi chết sao?” Có người trào phúng nói.

Sắc mặt Thành Hải Dật vẫn trầm tĩnh, “Cũng có thể sau khi lên bờ thì tự mình rời đi, nhưng bây giờ Trùng Khánh cũng không dễ đi vậy đâu, trên đường nơi nơi đều là biển thây ma, nếu các vị tự tin có thể vượt qua chúng nó mà trở về thì tôi cũng không có ý kiến gì.”

Nhất thời sắc mặt mọi người càng thêm khó coi.

“Chỉ cần chúng ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực, chưa hẳn tất cả mọi người không thể an toàn đi qua, lúc trước là do không có chuẩn bị, gặp lại lần nữa có lẽ sẽ không chật vật như vậy…”

“Tôi nói cho mà biết! Cái bọn thây khô lông trắng kia cũng chỉ có bọn dị năng giả Tự nhiên là không cần sợ mà thôi!”

Lời này vừa nói ra, lòng người càng dao động.

Thành Hải Dật thẳng thắn nói, “Tôi cũng không phải dị năng giả Tự nhiên!”

Bốn phía tĩnh lặng, Thành Hải Dật mới nói tiếp, “Chúng tôi sẽ không đòi nguyên tinh trong thây ma các vị săn bắt được trong thành Bạch Đế, sau đó còn có cả thù lao hậu hĩnh, lần này mục đích của chúng tôi chính là phụng mệnh cấp trên mang về một người, cho nên dù mọi người phải mạo hiểm phiêu lưu nhiều, lợi ích cũng không thấp!”

Thẩm Trì trong lòng vừa động, chợt nhớ tới một người, trong thành Bạch Đế ở Trùng Khánh có huyện Phụng Tiết (Phụng Tiết là huyện lớn thứ hai ở Trùng Khánh), Phụng Tiết Trùng Khánh! Sở nghiên cứu có một người đến từ Phụng Tiết Trùng Khánh, chính là người cấu kết cùng tiến sĩ Dư làm việc xấu, tiến sĩ Dương. Hai người bọn họ là chủ lực của sở nghiên cứu, sở nghiên cứu lệ thuộc vào chính phủ đương nhiên cũng có nhiều phe phái. Tuy rằng ở tận thế các sở nghiên cứu trong nước có sự cạnh với nhau, công trình nghiên cứu cải tạo gien ở những năm trước đây là không được phép, nhưng ở niên đại này, cơ hồ toàn bộ các quốc gia đều muốn nghiên cứu thành công ra nó, mà Dư, Dương hai người này thuộc phái cấp tiến, chủ trương dùng cơ thể sống thí nghiệm đẩy mạnh kĩ thuật cải tạo gien.

Đến nay Thẩm Trì vẫn nhớ rõ ánh mắt ngây thơ không biết thế sự của một đứa trẻ trong sở nghiên cứu, còn có những khuôn mặt thống khổ tuyệt vọng, không chỉ có hắn, những người bị sở nghiên cứu dùng làm cơ thể sống để nghiên cứu phần lớn là người thường, bọn họ bị bác bỏ toàn bộ quyền làm người, trở thành vật thí nghiệm giống chuột bạch.

Nghĩ đến đây, Thẩm Trì ánh mắt dần u ám. Nếu Thành Hải Dật bọn họ muốn lặng lẽ đón Dương Vinh Huy quay về Bắc Kinh, hắn sẽ không chút do dự làm cho người kia chết ở trên đường, mặc kệ hắn là dị năng giả Não vực đáng kính trọng.

Không chỉ vì hắn, mà còn vì những người vô tội chết oan ức trên bàn thí nghiệm.

Thẩm Trì cân nhắc rất rõ ràng, người hắn muốn đối phó chính là phe phái của hai tên Dư, Dương này, phái cấp tiến dùng cơ thể sống để thí nghiệm cải tạo gien, hắn sẽ làm cho một đám bọn họ toàn bộ bị đày xuống Địa ngục!

Nếu quả thật đó chính là Dương Vinh Huy, thật đúng là không phải kẻ thù không đụng đầu. Nếu đã chui vào tay mình, không chiêu đãi thịnh soạn “lão bạn già” đời trước thì thật là không phải.

Thẩm Trì nhẹ nhàng cười, nụ cười vừa lạnh lẽo vừa thê lương.

“Ba.” Thẩm Lưu Mộc cầm tay hắn.

“Ừ?”

Thẩm Lưu Mộc đem mặt dán vào bàn tay lạnh cóng của hắn, “Con sai rồi, lần sau con sẽ không bao giờ tùy hứng như vậy nữa, chỉ là con không thích mụ đàn bà họ Kỳ kia.”

Thẩm Trì cười cười, sờ sờ đầu y, “Ba cũng không thích cô ta, Lưu Mộc đừng lo lắng.”

“Thật vậy sao?”

“Thật.” Thẩm Trì nhẹ nhàng ôm y, “Đời này ba chỉ đi theo một mình Lưu Mộc, nhưng nếu có một ngày Lưu Mộc phải rời khỏi ba, có thể nói trước cho ba được không?”

Thẩm Lưu Mộc nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc trước mặt, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu cùng hàng mi cong vút của hắn, cảm giác tim mình “thình thịch” đập dồn dập, “Thật vậy sao?” Y cơ hồ một lần lại một lần hỏi lại ba chữ kia.

“Thật.”

“Con sẽ không rời khỏi ba, ba đừng không quan tâm đến con, thật sự thật sự phải luôn luôn ở cùng con nha.”

Thẩm Trì ngồi xổm xuống trước mặt y, thở dài, “Lưu Mộc con phải hứa với ba, nếu có một ngày rời đi, con phải nói trước với ba.”

“Con sẽ không đi.” Thẩm Lưu Mộc cố chấp nói.

Thẩm Trì nhìn về phía y, “Nói không chừng đến khi Lưu Mộc lớn lên sẽ thích một người nào đó, đến lúc đó con sẽ bắt đầu cuộc sống cùng cô ấy, không phải sao? Tới lúc ấy thì không được gạt ba.”

“Con không thèm thích ai cả!” Thẩm Lưu Mộc kiên định nói, “Con chỉ thích ba!”

Thẩm Trì không nói lên lời, cũng không cho đó là thật, “Được rồi được rồi.” Sau đó ôm Thẩm Lưu Mộc vào trong ngực, trong lòng thầm nghĩ, hiện tại nói cái này với Lưu Mộc cũng hơi quá sớm rồi, nó mới mười một tuổi thì làm sao mà hiểu được, có điều lúc này hắn mới nhớ tới hình như đời trước hắn cũng chưa từng nghe nói Lưu Mộc thích người nào…

“Chú Thẩm! Minh Nguyệt hình như không khỏe!” Kỷ Gia chạy tới nói.

Thẩm Trì nhanh chóng buông Thẩm Lưu Mộc ra, “Làm sao vậy?”

Chờ bọn hắn vào trong Tiểu Vân đã nhìn thấy Minh Nguyệt đang mệt mỏi nằm trên giường, sắc mặt có chút trắng, “Không sao, cháu nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay thôi.”

Thẩm Trì xem thời gian, dùng bếp cồn nhỏ nấu một chút đồ nóng cho cậu ăn, “Bây giờ tàu thủy đang đi chậm, trước tiên ngủ một lát là được. Gia Gia, cháu ở đây với Minh Nguyệt, chú cùng Lưu Mộc ở bên ngoài quan sát, có việc gì sẽ gọi các cháu.”

“Vâng.”

Sau khi Thẩm Trì và Thẩm Lưu Mộc ra ngoài, bên trong Tiểu Vân một mảnh yên tĩnh.

Kỷ Gia quan tâm hỏi thăm Minh Nguyệt, “Còn khó chịu nữa không?”

Minh Nguyệt giật giật người, “Gia Gia, em nằm với anh một lát đi.”

Kỷ Gia sờ tay cậu, lạnh như băng, sau đó nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, lúc này mới leo lên giường nằm chết dí bên cạnh cậu.

Minh Nguyệt hai tay ôm chặt cô bé.

Kỷ Gia thật bất đắc dĩ, vốn là ở trong Tiểu Vân bọn họ đều ngủ cùng nhau, năm đầu tiên Minh Nguyệt còn quy củ một chút, sau đó hai năm người này ngủ luôn luôn thích dính sát vào người khác.

“Này!” Kỷ Gia nhẹ nói.

Minh Nguyệt vẫn ôm cô bé, rầu rĩ nói: “Anh lạnh mà, trên người em ấm hơn.”

Kỷ Gia lúc này mới không động đậy gì nữa.

Thân tàu lắc lư, hiệu quả cách âm của Tiểu Vân cũng khá tốt, không có tiếng ồn, Kỷ Gia mơ hồ cũng thiêm thiếp ngủ.

Minh Nguyệt thiếp đi trong chốc lát liền tỉnh lại, cũng chỉ tại dùng máu vẽ bùa nên cơ thể hơi lạnh mà thôi, cũng không có vấn đề gì to tát, ngủ một giấc là tinh thần tốt hơn nhiều. Kỷ Gia đang ngủ bên cạnh cậu, hơi thở đều đều.

Cậu cứ nằm như vậy, cảm giác hơi thở ấm áp của cô bé tại ngực mình.

Không biết vì sao trong lòng cũng có chút ngứa.

Giường trong bụng Tiểu Vân cũng không lớn, chỉ đủ để hai người bọn họ nằm ngửa mà ngủ thôi, nhưng Kỷ Gia luôn là một cô bé tốt, vì để cho Minh Nguyệt ngủ được thoải mái, cô bé đã quen ngủ nghiêng người để chiếm ít diện tích, thói quen như vậy cô cũng không nói ra, nhưng kỳ thật Minh Nguyệt cái gì cũng biết.

Kỷ Gia rất cẩn thận, Minh Nguyệt lại rất mẫn cảm, giảo hoạt, mẫn tuệ, tin tưởng trực giác.

Cho nên cậu vừa lòng nằm ngửa, nhắm hai mắt lại, mơ mơ hồ hồ nghĩ ——

Chờ Gia Gia lớn hơn một chút nữa, sẽ cưới em ấy làm vợ!

Tuy rằng cậu cũng không hiểu vợ là có ý gì, từ nhỏ ở trên núi cậu đã đi theo sư phụ, cũng không hiểu hết ý nghĩa của cái từ này.

Cậu chỉ biết sư phụ từng nói qua, nếu có một ngày gặp một cô bé mà mình thích thì phải hỏi cô bé ấy làm vợ mình.

Minh Nguyệt cảm giác mình thích Gia Gia.

Rất thích.

Cho nên cậu muốn, chờ Gia Gia trưởng thành, cưới cô bé làm vợ mình, giống như sư phụ từng nói vậy ——

Cả đời ở cùng nhau, đến khi bạc đầu.
Bình Luận (0)
Comment