Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 31

Dương Vinh Huy đã đến cực hạn rồi, ông ta thật sự không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào, thậm chí cả Thành Hải Dật!

Nếu tên Thành Hải Dật này thật sự đáng tin cậy như vậy thì tại sao bọn ông lại từng người từng người chết đi như thế này! Ông ta thậm chí còn bắt đầu tính toán nhanh xác suất Thành Hải Dật chính là hung thủ. Dưới sự uy hiếp của tử vong mấy ngày nay, một dị năng giả Não vực như Dương Vinh Huy cũng không chịu đựng được, sắp hỏng mất.

Con người vẫn luôn sợ nhất cái loại nguy hiểm không rõ ràng này, với một người trí não phát triển như Dương Vinh Huy mà nói, càng dễ lâm vào bế tắc, tràn đầy các hoài nghi phức tạp, cũng bởi vậy mà càng sợ hãi.

Một ngày này Thẩm Trì quả thật thập phần ung dung. Bốn người bọn hắn cùng những người ở lại thành Bạch Đế quan hệ tương đối tốt. Trong mắt người khác, Thẩm Trì ổn trọng sắc bén, Thẩm Lưu Mộc hoạt bát đáng yêu, Kỷ Gia điềm đạm nho nhã ngại ngùng, Minh Nguyệt dù hơi lập dị nhưng cũng rất đáng tin cậy, ba đứa nhỏ này dù thế nào cũng là đội ngũ khiến người yêu thích, chỉ tính riêng về diện mạo cũng đã trên mức tiêu chuẩn. Kỳ thật chỉ cần dựa vào tài năng và diện mạo của bọn hắn, muốn người khác vui vẻ cũng không phải là chuyện khó.

Trái lại ở phụ cận sở nghiên cứu không khí rất âm trầm, bởi vì sáng sớm hôm sau bọn họ đã nhìn thấy hai cỗ thi thể máu chảy đầm đìa được treo trên hàng rào của sở nghiên cứu, bị cắn đến mức hầu như chỉ còn lại khung xương, miễn cưỡng phân biệt thì nhìn ra đó là của Lăng Trí Quân và Lý Á Phong. Hai người bọn họ rành rành là bị cắn đến chết, không khác gì bị lăng trì, cái loại đau đớn này tất nhiên là  khó có thể tưởng tượng.

Ngay cả nhóm dị năng giả đã quen với cái chết và máu tươi cũng không rét mà run, trong mắt có cả kinh hãi lẫn may mắn.

May là kẻ điên giết người tàn nhẫn này chỉ nhằm vào những người trong sở nghiên cứu.

Dương Vinh Huy cực kỳ nôn nóng, không ngừng đi đi lại lại trong căn lều.

Ông ta vẫn còn ở trong căn lều mà trước kia Lăng Trí Quân và Lý Á Phong mất tích. Bọn họ đang cắm trại ở nơi khe núi, mặc dù tiết trời vẫn đang cực kỳ  lạnh nhưng nơi nơi vẫn tràn đầy mùi cây cỏ, vì thế ông ta căn bản không nhìn thấy mấy bông hoa thưa thớt mọc ở trong góc phòng. Đây chính là bông hoa của Thẩm Lưu Mộc, có thể tạo ra mùi hương gây ảo giác, bị Thẩm Trì tiện tay ném xuống đất. Đương nhiên một vài bông hoa thưa thớt như thế kia không có tác dụng lớn gì, nhưng lại làm cho cảm xúc của Dương Vinh Huy ngày càng không yên, càng suy nghĩ nhiều lại càng bất an, cơ hồ một khắc cũng không bình tĩnh được, thoáng nhìn thấy bất kỳ ai ông ta cũng có thể dễ dàng trở nên dữ tợn.

Ông ta hoài nghi tất cả mọi người.

Thành Hải Dật cũng rất lo lắng, phát sinh vụ việc Thường An Tuệ bị xử ngay bên cạnh, hắn cũng không tin tưởng lắm mình có thể bảo vệ được cho Dương Vinh Huy.

Mặt trời dần ngả về tây, Dương Vinh Huy rốt cuộc không nhịn nổi. Ông ta nhìn về phía Thành Hải Dật, “Tôi muốn quay về sở nghiên cứu.”

“Cái gì?” Thành Hải Dật ngẩn ra.

“Từ giờ đến lúc viện trợ đến còn ba ngày, mặc kệ hung thủ là ai, tôi chính là mục tiêu duy nhất của hắn. Trong sở nghiên cứu có phòng thí nghiệm của tôi, đóng cửa lại thì chỉ có thể mở ra từ bên trong. Tôi không tin ở trong chỗ đấy ngây ngốc ba ngày thì người kia còn có thể giết được tôi.” Dương Vinh Huy hung tợn nói, trong mắt tràn đầy tơ máu.

Thành Hải Dật do dự một chút, vẫn đồng ý đề nghị của ông ta, “Như vậy thật sự an toàn chứ?”

“Đây là cấp bậc phòng vệ cao nhất trong cả nước bốn năm trước.” Dương Vinh Huy hít một hơi thật sâu, “Bên ngoài phải dùng đồng tử, vân tay và mật mã ba cấp mới có thể mở ra, sau khi vào trong, bất kể bên ngoài làm như thế nào cũng không thể mở ra!”

Thành Hải Dật nhìn sắc trời dần biến đêm đen nói, “Vậy đi thôi.” Hắn chọn một vài dị năng giả lợi hại trong đội ngũ, bảo hộ Dương Vinh Huy đi vào trong sở nghiên cứu.

Đêm nay đội ngũ ở trong thành Bạch Đế đều về sớm tự nghỉ ngơi, trong Tiểu Vân, Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia và Minh Nguyệt đều đang làm bài tập, lại rõ ràng là không yên lòng.

“Lưu Mộc, em làm bài này sai rồi, chờ chú Thẩm về nhất định sẽ mắng em.” Minh Nguyệt nghiêm trang nói.

Kỷ Gia nhanh chóng nhìn, phát hiện ra mình làm bài này cũng sai, không khỏi có chút ngại ngùng, lại thấy Minh Nguyệt làm như không nhìn thấy, trắng trợn bên nặng bên nhẹ bao che.

Thẩm Lưu Mộc cười giễu cợt, ném bút nói: “Không làm nữa!”

“Được rồi, đến lúc chúng ta ăn cơm em cũng chỉ có thể cắn bánh bích quy thôi.”

Phương pháp Thẩm Trì giáo dục trẻ con thật sự rất đơn giản, dùng thức ăn để khống chế. Kỷ Gia lúc nào cũng rất nghe lời, dùng phương pháp này để khống chế Thẩm Lưu Mộc và Minh Nguyệt rất hiệu quả.

Vừa nghe thấy Thẩm Lưu Mộc tức giận bất bình cầm lấy bút, nhưng không có cách nào tập trung vào đề toán trước mặt.

“… Không biết ba thế nào…” Giữa lông mày không che giấu được lo lắng.

Sắc mặt Minh Nguyệt lúc này mới thả lỏng, rất có khí khái người anh cả, vỗ vỗ vai Thẩm Lưu Mộc nói, “Yên tâm, chú Thẩm nhất định không có chuyện gì.”

Thẩm Lưu Mộc vẫn như trước ngây ngẩn một hồi, hận bản thân hiện tại không thể lập tức hiện ra trước mắt hắn.

Thẩm Trì đang ở trong sở nghiên cứu, vào lúc bọn người Thành Hải Dật bảo hộ Dương Vinh Huy đi vào sở nghiên cứu, hắn liền thản nhiên cười, “Quả nhiên là vào đây.”

Trong một thời gian rất ngắn hắn đã làm quen với mảnh đất sở nghiên cứu này, trong bóng đêm nhanh nhẹn tựa u linh.

Ở sâu trong sở nghiên cứu có một phòng thí nghiệm cá nhân. Thẩm Trì đến trước bọn người Dương Vinh Huy, cũng lặng lẽ lẻn vào. Phòng thí nghiệm ngày cũng không lớn, nhưng lại khác các phòng thí nghiệm bình thường khác. Toàn bộ làm từ sắt thép, màu trắng bạc chủ đạo, bàn thí nghiệm thật lớn có thủy tinh trong suốt, bên trong hai cái bàn thí nghiệm hình bán nguyệt còn có các loại ống tiêm, các loại thuốc thử cùng ống nuôi cấy được sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, rất có cảm giác giống như trong phim khoa học viễn tưởng. Chỗ tuy nhỏ nhưng cái gì cũng đầy đủ, muốn gì cũng có, nếu không phải Dương Vinh Huy không thể đem nơi này mang đi thì ông ta cũng đã không bỏ lại nơi này, vì trong này chứa biết bao thành quả của ông ta.

“Chính là ở trong này.” Dương Vinh Huy dẫn đầu đi vào, Thành Hải Dật vừa định đi cùng đã bị ánh mắt trợn trừng của Dương Vinh Huy nhìn đến. Áp bách tinh thần của dị năng giả Não vực khiến cho Thành Hải Dật và những người phía sau hắn nhất tề dừng lại cước bộ.

Chỉ trong một chút thời gian này thôi, cánh cửa màu trắng bạc trước mắt đã khép kín!

Thành Hải Dật vội vàng quét qua phòng thí nghiệm không một bóng người một cái, may mắn ngọn đèn bên trong phòng thí nghiệm thập phần sáng ngời, không gian bên trong nhìn không sót một cái gì.

Mặt của Dương Vinh Huy hiện ra ở màn hình bên cạnh, ông ta bình tĩnh nói, “Thật có lỗi, ngay tại lúc này tôi không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, chỉ có thể tin tưởng vào chính mình.” Về tới phòng thí nghiệm quen thuộc, tâm tình của ông ta cuối cùng cũng ổn định lại, ánh mắt cũng có vài phần thần thái.

Sau đó, tín hiệu gián đoạn.

Thành Hải Dật thập phần bất đắc dĩ, chỉ có thể phất phất tay, “Quên đi, chúng ta ở chỗ này trông chừng dùm đi, nếu bên trong an toàn, ở ngoài này canh cũng không có vấn đề gì.”

“Đội trưởng Thành, các người thích ở đây nhưng chúng tôi thì không như vậy.” Một dị năng giả nói thầm.

Trải qua vài ngày như vậy, tính nhẫn nại của Thành Hải Dật cũng sắp hết, “Thích thì biến mẹ hết đi, nguyện ý thì lưu lại!”

Rất nhanh, cũng chỉ còn lại có sáu người, hiển nhiên, sáu người này vốn là cấp trên đưa cho Thành Hải Dật để trợ giúp, không chỉ có có dị năng giả hệ Phong – Bào Tiểu Mai, còn có một vị dị năng giả hệ Thổ – Chu Ba Linh.

Lúc này, một mình đứng ở trong phòng thí nghiệm Dương Vinh Huy mệt mỏi xoa nhẹ đôi mắt, địa phương quen thuộc này có thể cho ông ta cảm giác an toàn không gì sánh kịp, thả mình ngồi xuống ghế da mềm mại, cả người đều cảm thấy thoải mái hơi rất nhiều.

Bỗng nhiên, một bóng dáng chậm rãi xuất hiện, Thẩm Trì đang đang ẩn thân liền nhẹ nhàng giải trừ trạng thái ẩn thân, nghe được tiếng bước chân Dương Vinh Huy trong chốc lát liền quay đầu, “Mày!”

Một cái ống tiêm chuẩn xác cắm vào cổ Dương Vinh Huy.

“Một chút sức ép tinh thần như vậy…” Thẩm Trì trào phúng nhìn ánh mắt của ông ta, “Đối với tao hoàn toàn không có tác dụng.”

Hắn đã trải qua rất nhiều, trong sở nghiên cứu cơ hồ tập trung toàn bộ dị năng giả Não vực, mùi vị bị sức ép tinh thần đã quá quen thuộc, ban đầu bị Dư Khánh và hai dị năng giả Não vực mà lão ta mang theo cùng nhau dùng sức ép tinh thần, hắn mới hoàn toàn không có sức phản kháng bị một liều thuốc mê gây tê. Sau ba năm, hắn đối với loại cảm giác này đã sớm chết lặng, cho dù là đã sống lại, sức thừa nhận đối với sự công kích tinh thần dễ dàng ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ kẻ nào.

Thẩm Trì không phải không đau, cũng không phải không khó chịu, chỉ là, đã phải trải qua quá nhiều, đau đớn như vậy cũng không phải không chịu được.

Dương Vinh huy không cam lòng lại tuyệt vọng ngất đi.

Trong không gian bị đóng kínnày, muốn kêu cứu cũng không thể, căn phòng này cách âm rất tốt, ở trong này cho dù kêu rách cả họng cũng không có ai nghe thấy được.

Dương Vinh Huy nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày ông ta phải nằm trên cái bàn thí nghiệm này. Từng cái kim điện đâm vào xương sống của ông ta. Chính những cây kim điện này là ác mộng của nhóm vật thí nghiệm ở đây. Nó có hai tác dụng, nếu vật thí nghiệm giãy dụa sẽ tự động phát điện làm vật thí nghiệm tê liệt hoàn toàn không có sức phản kháng; thứ hai, nó là một loại ống tiêm, có thể thuận lợi đưa thuốc thí nghiệm vào cơ thể vật thí nghiệm.

Thẩm Trì rất quen thuộc với loại bàn thí nghiệm như vậy. Hồi trước lúc ở Bắc Kinh, hắn cũng đã từng nằm trên cái bàn thí nghiệm kiểu này suốt ba năm. Hắn hiểu được cái cảm giác bị từng cái ống tiêm đâm vào người và cũng nhớ cái cảm giác đau đớn kịch liệt của thân thể bị đưa từng luồng điện vào người.

“Tất cả đều tự động…” Thẩm Trì cười khẩy, liếc nhìn Dương Vinh Huy vẫn đang hôn mê, vô cùng dễ dàng nhấn một cái nút. 1 cái lồng thủy tinh bao phủ lên chiếc bàn. Hắn lượn qua ngăn tủ chứa các loại thuốc nguy hiểm được ghi chép rõ ràng một vòng, lấy được một đống thuốc thử, lại quanh quẩn bên chỗ bệnh truyền nhiễm một hồi rồi mới quay lại bên cạnh chiếc bàn thí nghiệm. Đứng ở bên trái, nhẹ nhàng ấn xuống một cái nút màu trắng bạc, một cái giá kim loại trượt ra. Thẩm Trì đem đống thuốc thử và bình thủy tinh sắp xếp ngay ngắn lên cái giá đấy.

Bận rộn xếp đầy cái giá kim loại, lúc này trong lòng hắn vừa động, nhìn về phía ánh mắt trợn trừng sợ hãi của Dương Vinh Huy trong lồng kính, “Không hổ là dị năng giả Não vực, tốc độ tỉnh lại còn nhanh hơn dự tính của tôi, liều hôn mê nửa giờ mà mới hơn mười phút đã mở mắt.”

“A, đúng rồi, hẳn là không ai thạo mấy cái này hơn ông phải không?” Thẩm Trì mỉm cười nói, “Đây đều là bảo bối của ông, đều là thành quả nghiên cứu tự hào của ông, phải không?”

“Bây giờ sẽ dùng chúng lên người ông, có phải ông sẽ thấy rất cao hứng, rất quang vinh, rất hạnh phúc?”

Dương Vinh Huy mới giãy người một cái liền bị trói chặt không cựa quậy nổi, hơn nữa vừa mới giãy dụa thì một luồng điện thông qua kim điện đánh vào xương sống của ông ta, trong giây lát ông ta trợn trừng hai mắt, đau đớn đến sắp bất tỉnh!

“Có vẻ không tồi?” Thẩm Trì hứng thú nói, sau đó đẩy lại cái giá màu trắng bạc kia, cái giá chứa đầy các loại thuốc thử và các loại ống nghiệm chứa bệnh độc khó xác định, đóng lại.

Cái lồng kính này chỉ ngăn cách vi khuẩn với thế giới bên ngoài nhưng lại không ngăn cách âm thanh. Bình thường lúc làm thí nghiệm Dương Vinh Huy cũng thích nói chuyện cùng vật thí nghiệm, nhưng đến khi chính ông ta nằm ở vị trí vật thí nghiệm như bây giờ, ông ta mới biết được loại giọng nói này khiến mình sợ hãi đến nhường nào. Ông ta rất muốn lắc đầu, nhưng dây trói đã buộc chặt cổ ông ta khiến ông ta không thể di động đầu được nửa phân.

Là chủ nhân nơi này ông ta biết rõ, bất cứ hành động gì của mình cũng sẽ bị cái máy lạnh lẽo này phán định là giãy dụa, sau đó không khách khí dùng điện giật ông ta.

“Ừm…bố trí thời gian như thế này là tốt đây, chia đều cứ nửa tiếng lại một lần được không?”

Giọng nói giống ác ma lại vang lên một lần nữa. Dương Vinh Huy cảm thấy trái tim mình cũng lạnh thấu.

Ông ta không phải là những người không biết gì ngoài kia, ông ta biết những loại thuốc thử này như thế nào. Khi thuốc thử thứ nhất thông qua kim điện đâm vào trong xương sống chậm rãi rót vào thân thể ông ta, ông ta cảm thụ được cái loại đau đớn như bị thiêu sống, trong nháy mắt tâm như tro tàn.

Thẩm Trì hờ hững nhìn ông ta, sau đó —— Thần Hành Thiên Lý!

Chỉ trong nháy mắt, hắn trở về tới thành Bạch Đế.

Chèn vào ống nghe điện thoại, hắn nghe thấy bên kia yên tĩnh, sau khi kết nối với cái ở bên cạnh bàn thí nghiệm, hắn có thể tùy thời biết tình hình mạng sống của Dương Vinh Huy.

Trong tai nghe cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nó chính là máy nghe trộm cỡ nhỏ Thẩm Trì đặt ở trong phòng thí nghiệm. Hắn muốn đảm bảo rằng Dương Vinh Huy không có bất kỳ cơ hội sống sót  nào. Tuy rằng khả năng những người khác trong vòng mấy ngày này xông vào căn phòng đó là cực nhỏ nhưng hắn muốn ngừa vạn nhất. Trên cái giá kim loại kia, năm sáu loại thuốc thử ở đấy đều lại loại trí mạng. Thẩm Trì dễ dàng nhận ra chúng  cũng bởi vì từng này thứ thuốc thử đều đã được rót vào người hắn, sở nghiên cứu như phát điên vì vật thí nghiệm “bất tử” như hắn, mỗi một phương thức ngày càng nguy hiểm hơn.

Dương Vinh Huy một mình một người ở trong không gian không người yên tĩnh, sợ hãi đếm từng giây thời gian, sống một ngày bằng sống một năm, thuốc thử trên người ông ta chậm rãi phát huy tác dụng. Tóc ông ta bắt đầu rụng xuống, miệng đắng lưỡi khô, con ngươi tràn đầy tơ đỏ, quan trọng là chính là cả người từ ngoài vào trong đều cảm thấy đau đớn. Qua ảnh ngược trên lồng kính ông ta phát hiện mình dần dần trở nên xa lạ, cả người ông ta tràn đầy đốm đỏ lấm tấm.

Dị biến phát sinh lúc này là rất bình thường, ông ta rất quen với cái thứ thuốc thử này, vì nó được mệnh danh là “Tích biến”.

Đây mới chỉ là ải thứ nhất mà thôi. Dương Vinh Huy sợ hãi đến mức toàn thân phát run. Ông ta không biết ải thứ hai là gì, đáng sợ nhất chính là ông ta biết mình không có cơ hội trốn thoát nào, chính vì rất quen thuộc nên ông ta mới càng sợ hãi, tuyệt vọng hơn.

Thậm chí chính tay ông ta đã chặt đứt khả năng cứu viện của người khác.

Thẩm Trì lúc này đang chuẩn bị bữa tối cho bọn nhỏ, nhân tiện kiểm tra một chút bài tập hôm nay của bọn nó.

Tiểu Lê và Kỳ Dung Thúy đang sóng vai ngồi cách đó không xa nói chuyện. Tiểu Lê liếc nhìn Thẩm Trì tuấn mĩ tao nhã một cái, cảm thán nói, “Chị Kỳ, anh Thẩm thật sự là còn đẹp trai hơn mấy minh tinh kia, nếu là trước đây anh ấy chỉ dựa vào khuôn mặt này cũng có thể nổi tiếng!”

Kỳ Dung Thúy xì một tiếng cười ra tiếng, nhìn thấy Thẩm Trì mang theo thần sắc bắt đắc dĩ lại dịu dàng đối xử với Thẩm Lưu Mộc, “Đẹp lại không thể làm cơm ăn!”

“Ai ui chị Kỳ, chị đã nghĩ thông rồi sao?” Tiểu Lê cố ý kinh ngạc nói.

Kỳ Dung Thúy tức giận nói: “Chị Kỳ của em chẳng lẽ lại thiếu đàn ông chắc?”

Tiểu Lê cười ha hả, ôm hai chân cằm đặt vào đầu gối nói, “Em cảm thấy có người cha như thế kia thật là hạnh phúc!”

“Ừm.” Kỳ Dung Thúy cũng học bộ dáng của cô, “Bởi vì anh ấy là một người cha tốt, cho nên không phải là một người chồng tốt.”

“Ý, em mới chỉ nghe qua con trai tốt không phải là người chồng tốt thôi!”

Kỳ Dung Thúy gõ đầu cô, “Bây giờ là tận thế!” Ánh mắt của cô thông suốt, “Nhìn ánh mắt của con trai của anh ấy là biết, chỉ sợ là sau tận thế chỉ có hai cha con sống dựa vào nhau, sự ỷ lại của nó với anh ấy vượt qua bình thường, cho nên nó sẽ tràn ngập ác ý cảnh giác với chị, chị cũng không muốn tự ngược đi làm mẹ kế của một đứa trẻ như vậy.”

Tiểu Lê có chút hiểu ra, “Nhưng tiểu Lưu Mộc trên thực tế rất đáng yêu mà.”

“Ừm, thoạt nhìn thì rất đáng yêu.” Kỳ Dung Thúy cười cười, “Chỉ là em hãy xem ánh mắt Ngụy Băng bên kia nhìn nó mà xem, đứa trẻ có thể thuận lợi trải qua bốn năm tận thế làm sao có thể nhu thuận, hoạt bát đáng yêu đơn thuần như vậy được.”

Tiểu Lê “A” một tiếng, “Có thể thân trai một mình mang theo ba đứa nhỏ như vậy, anh Thẩm quả thật không dễ dàng gì.” Nhìn thấy Thẩm Trì bên kia khẽ cười, Tiểu Lê lại một lần nữa vác lên khuôn mặt mê trai, nhưng cô cũng chỉ thuần túy là thưởng thức, không bao giờ có tâm tư khác, “Anh Thẩm thật ôn nhu…”

Kỳ Dung Thúy cũng giật mình, không biết nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Thẩm Trì, ánh mắt có chút sâu.

Mang theo ba đứa nhỏ như vậy… thật sự là một người đàn ông hoàn mỹ trầm ổn bình tĩnh quả cảm kiên nhẫn sao?

Thẩm Trì cũng không biết hai cô gái cách đó không xa đang suy nghĩ cái gì, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.

Loại thuốc thử thứ tư.

Hãy cứ tận hưởng thời gian cuối cùng của ông thật tốt đi, Dương Vinh Huy.
Bình Luận (0)
Comment