Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 73

Tang thi ăn thịt người, tang thi cấp cao đến đâu vẫn cứ ăn thịt người, nhưng phương pháp bọn chúng ăn người cùng tang thi cấp thấp là không giống nhau, tựa như loài người còn chưa khai hóa, thì đều ăn sống, đợi chậm rãi phát triển càng có trí tuệ cao, sẽ không chỉ muốn ăn chín, còn phải thêm gia vị các thứ.

Thẩm Trì không đoán sai, hai con tang thi này là F cấp, chị em họ Phùng không bị thương, chính là bị hai con tang thi này hút đến gần hư khô kiệt mà thôi.

Mà lúc này chúng nó thế nhưng cũng không xông thẳng đến chỗ đám người Thẩm Trì, mà túm lấy chị em họ Phùng che ở phía trước, một đôi mắt chứa con ngươi màu đỏ cực nhỏ nhìn chằm chằm bọn hắn, chẳng sợ ngoại hình cực kỳ giống con người, chúng nó dù sao vẫn là tang thi, trong mắt bọn nó, đối diện đều là thức ăn, hơn nữa còn là loại đồ ăn khá mỹ vị.

“A!” Khương Giai tinh thần uể oải bên này không nhịn được cất tiếng kinh hô, bởi vì nàng có cảm tình tốt nhất với chị em họ Phùng, từ nhiều năm trước đã nhận thức, lúc này nhìn đầu của chị em họ Phùng không khoan nhượng chút nào bị chém mở ra, hai con tang thi kia trực tiếp móc tinh thạch tại giữa óc ra vứt vào miệng, trong lòng nàng lập tức kinh hoàng, cũng không biết là khổ sở hay ghê tởm nữa.

Thẩm Trì đoán hai con kia thấy được trước mắt có nhiều đồ ăn “ăn ngon” như vậy, nên hai thứ trên tay tiếp tục lưu trữ cũng không còn ý nghĩa nữa, nên mới có thể đem các nàng giải quyết sạch. Hắn nhìn chằm chằm hai con tang thi này, bóng dáng lập tức biến mất.

Con tang thi hẳn là nữ tính trong đó phát ra một tiếng kêu bén nhọn, hướng bên này hung tợn đánh tới, thân hình nhanh đến không tưởng tượng nổi!

Nó đã nhận ra một loại uy hiếp mơ hồ, ở trong mắt nó, chủ động công kích mới là phương pháp phòng thủ tốt nhất!

Tảng lớn núi đá phá băng mà ra, Lôi Hồng Ba ra tay, hắn là dị năng giả Thổ hệ cấp năm, lực phòng ngự số một, toàn thân Thích Mẫn bắt đầu kim loại hóa, nàng không chút do dự mà bật lên, cùng con tang thi kia nặng nề đụng vào nhau.

Ầm!

Sau một tiếng vang thật lớn, Thích Mẫn ngã nhào lên mặt đất, phun ra một búng máu, dù sao đây là tang thi F cấp, mà nàng chỉ là dị năng giả cấp năm thôi, bằng một mình nàng chống lại tang thi cao hơn bản thân một bậc, chẳng sợ nàng là dị năng giả Thiên nhiên hệ cũng không chịu được. Con tang thi kia đang muốn vồ xuống, một mũi tên nỏ đã muốn đâm phá không khí, mãnh mẽ phóng tới!

Tang thi này động tác rất nhanh, nhanh đến mức ở trong mắt mọi người chỉ lưu lại tàn ảnh.

Trình Bái cảm thấy nếu tên của gã muốn bắn trúng con tang thi này chỉ sợ không dễ dàng, nó quá nhanh quá mẫn cảm, rất khó bắt được động tác của nó, hơn nữa lực phòng ngự của tang thi F cấp không cần nói cũng biết.

Nhưng khiến mọi người kinh ngạc chính là, một mũi tên này của Thẩm Trì bắn trúng!

Bọn họ không biết, kỹ năng trò chơi, chỉ cần cấp bậc của Thẩm Trì không so nó thấp, tập trung mục tiêu xong cho dù động tác của nó mau nữa cũng là phí công, dù thế nào cũng sẽ bị bắn trúng. Tang thi F cấp tuy rằng lợi hại, nhưng còn chưa đến nông nỗi so với Thẩm Trì cao hơn hẳn mấy cấp liền, nhiều lắm chỉ là khoảng chừng cùng cấp mà thôi.

Chính là con tang thi này tựa như mở ra chức nghiệp tâm pháp quái đề kháng, da dày máu nhiều, một phát tên Truy mệnh căn bản không giết chết được nó, vị nữ sĩ tang thi “không có mặc áo” trong miệng Kỷ Gia này tru lên chói tai rồi lui trở về, một mũi tên đã bắn thủng nửa cái đầu nó, nhưng nó lại không chết, không những không chết, còn mở to một đôi mắt màu đỏ hung tợn trừng hướng nơi Thẩm Trì hiện ra thân hình.

Con tang thi còn lại cũng xuất thủ, tốc độ của chúng nó đều nhanh giống nhau, không chỉ nhanh thôi, ngoài da của nó bắt đầu trồi lên thứ gì đó màu xanh thẫm cùng loại với nấm mốc, còn tản ra mùi khó ngửi khiến người khác buồn nôn, nhất là năm giác quan của Đinh Yến dị thường mẫn cảm, cơ hồ bị hun đến ngất đi, nhiều năm mạt thế như vậy, nàng cũng không phải không ngửi thấy mùi tanh tưởi trên người đám tang thi phát ra, nhưng mùi con tang thi cố ý thả ra này so với loại thối rữa kia muốn khó ngửi hơn nhiều lắm, khứu giác Đinh Yến vốn rất mẫn tuệ lúc này mới có thể cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Từ Mộng Chi biến sắc, “Trước đối phó con này! Loại mùi kia có độc, cẩn thận đừng đụng đến người nó, độc tính cực cao! Thích Mẫn, Vệ Đông mau trở lại!”

Rối gỗ của Kỷ Gia không sợ độc, nhưng Đại Hoàng của nàng vừa mới đụng tới thân thể con tang thi kia, liền lập tức phát ra thanh âm xèo xèo, cả người lập tức trở nên cháy đen tựa như bị lửa thiêu đốt, vậy mà ở ngay trước mắt mọi người nhanh chóng hóa thành một vũng chất lỏng.

Đây là lần đầu tiên rối gỗ của nàng bị tiêu diệt hoàn toàn như vậy!

Đại Hoàng là rối gỗ theo cùng nàng ngay từ đầu, sắc mặt Kỷ Gia khẽ biến trắng, lui từng bước nhỏ.

Thẩm Trì cấp tốc bật nhảy lên tránh thoát móng vuốt sắc bén của con tang thi động thủ trước kia, mà một vuốt này dừng trên vách động, nhất thời một mảng lớn băng đều bị nó kéo theo xuống, băng nơi này kết tương đối chặt chẽ, cứng rắn như sắt, dưới móng vuốt của nó lại dễ dàng bị cắt thành từng mảnh tựa như đậu phụ, ai mà bị nắm một cái, hậu quả thực khó lường.

Thẩm Lưu Mộc vung roi mây, vô số dây cành như võng hướng đầu nó trùm tới, móng tay của nó so đao còn sắc bén hơn, dây cành đến bao nhiêu nó liền cắt bất nhiêu, xé phát liền đoạn, nhưng tốc độ  dây cành xông tới quá nhanh, lập tức gần như đem nó bao phủ. Liễu Minh Tuệ xuất một bóng nước nện vào đầu nó, Đàm Nghiên Nhã ngay sau đó làm đầu nó đông lạnh thành bằng, sau lại là dây cành bao vây, rồi lại là bóng nước, lại bị kết thành băng. Trong nháy mắt, con tang thi này đã bị bao vây trong một quả bóng băng thật lớn. Đôi mắt Thẩm Lưu Mộc lóe màu xanh thẫm, y đang khiến Tử đằng hút máu chui vào trong thân thể con tang thi.

Nhưng thân thể của nó rất cứng, y phí thật lớn sức, cũng không cách nào phá vỡ da của nó, may mắn lúc trước Thẩm Trì đã phá một cái động trên đầu của nó, Thẩm Lưu Mộc mệnh lệnh vô số dây leo nối tiếp nhau chui vào từ nơi này, nếu như không có Liễu Minh Tuệ cùng Đàm Nghiên Nhã hỗ trợ, con tang thi này cũng sẽ sớm ngăn lại dây cành mà hướng bên cạnh tránh né, tốc độ của nó quá nhanh, bằng một mình lực lượng của Thẩm Lưu Mộc không thể trói buộc được nó, trên thực tế, bằng vào tổng cộng lực lượng ba người bọn họ cũng không thể hoàn toàn vây khốn nó, đối với dị năng giả cấp năm mà nói, nó cũng không phải bị giết dễ dàng như vậy.

Có điều thời gian đã đủ, hạt giống dây tơ hồng đã tiến nhập thân thể của nó!

Cầu băng cùng cành dây xanh biếc vỡ vụn mà nứt ra, con tang thi đã hoàn toàn biến thành một bộ dáng khác, trên người nơi nơi bò dây tơ hồng màu vàng nhạt, những dây tơ hồng này tựa như có sinh mệnh, toàn bộ chui vào trong thân thể tang thi mà điên cuồng hút, mà hấp thu thứ nào đó trong cơ thể nó, mà càng hấp thu, chúng nó lại càng sum xuê, cơ hồ đều phải đem con tang thi mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm hoàn toàn quấn chặt lấy, màu sắc nó càng ngày càng tươi mới, loại màu vàng nắng đẹp cực kỳ, dây tơ hồng điên cuồng sinh trưởng, thân nhỏ xinh khéo léo mỹ lệ tựa như làm từ ngọc, đồng thời thân thể tang thi lấy mắt thường có thể thấy được khô quắt lại, nó thống khổ tru lên, dùng hết thảy biện pháp muốn đem mấy thứ trong cơ thể nó đuổi đi.

Đừng nói con tang thi này, chính những người khác nhìn cũng có cảm giác lông tơ dựng đứng, bọn họ vẫn là lần đầu tiên biết loại thực vật không chút thu hút tại những năm bình thường lại đáng sợ như vậy.

Dây tơ hồng tại những năm thường vốn là một loại thực vật đặc thù rất nguy hại đối những loài thực vật khác, có thể nói là quỷ hút máu trong giới thực vật, một khi bị nó bò lên, khả năng rất lớn sẽ làm cây sinh trưởng kém, cũng có ký chủ bởi không đủ chất dinh dưỡng, hơn nữa bị dây tơ hồng quấn quanh khiến cho chỉnh một gốc cây tử vong, hiện tại loại dây tơ hồng tiến hóa này sớm đột phá bức rào chắn chỉ có thể gây tai họa cho thực vật, thoạt nhìn đương nhiên sẽ động phách kinh tâm.

Loại phương pháp này có thể đối phó con tang thi đây, nhưng đối con tang thi quanh thân đều là kịch độc kia lại không dùng được, thực vật căn bản không thể đụng vào nó, khẽ đụng liền lập tức khô héo mà chết.

Quang hệ của Niếp Bình lại rất có tác dụng tới nó, đối nó uy hiếp khá lớn, cho nên nó chằm chằm đối phó Niếp Bình, một bên Thẩm Trì lại ném tới một cái Lôi Chấn Tử.

“Oanh” một tiếng, thân hình con tang thi kia cứ như vậy dừng lại, trong nháy mắt bị chấn hôn mê.

Các loại công kích hỗn loạn, quả cầu lửa, gai băng, cột nước, quầng sáng, còn có trảm mã đao thon dài chợt xuất hiện trong tay Thích Mẫn, Trình Bái tụ lực bắn tên, Đinh Yến hai tay hai súng, mỗi người biến hình đều đem thủ đoạn ẩn giấu lôi ra, hướng tới con tang thi đầy người chất độc mà trút xuống!

Hộp ngàn cơ trong tay Thẩm Trì phát ra ánh sáng sáng rọi ——  tên Truy mệnh!

Một đám dị năng giả cấp năm ra tay, biến thành cả động băng một trận chấn động, vụn băng rào rào rơi xuống, sắc mặt Đinh Yến thay đổi, “Mọi người mau ra ngoài, nơi này sắp sụp!”



Vì thế rốt cuộc bất chấp cái gì khác, đều chật vật hướng phía ngoài chạy đi, bên ngoài còn có một đàn tang thi chờ bọn hắn.

Nhưng so với hai con tang thi F cấp kia, đám bên ngoài này trái lại chẳng coi vào đâu, giải quyết coi như thuận lợi, đợi cho tang thi triều thối lui, động băng phía sau vẫn còn truyền đến động tĩnh khiến bọn họ lông tơ dựng đứng.

“Chúng nó còn chưa chết sao?” Đàm Nghiên Nhã không yên hỏi.

Thẩm Trì hí mắt, hắn biết rất rõ, chỉ một đã chết.

Con bị dây tử hồng quấn lấy còn chưa chết, bất quá không sao, không sớm thì muộn dây tơ hồng sẽ chậm rãi hút chết nó.

“Chúng ta đi thôi.” Từ Mộng Chi nói, trên vẻ mặt mệt mỏi dẫn theo hai phân vui sướng, “Nơi này cách tia bức xạ tựa hồ lại gần một chút, biểu hiện từ trường có biến hóa mới!”

Niếp Bình đáng giá bốn phía một chút, “Minh Trạch, ngươi cùng Lôi Hồng Ba đi xem xung quanh có địa phương nào chúng ta có thể nghỉ ngơi được không, hai ngày nay tất cả mọi người đều không được nghỉ ngơi tốt.”

Thẩm Trì nghe vậy trên mặt không khỏi có chút nóng, khụ, hắn và Thẩm Lưu Mộc… trên lý thuyết là có nghỉ ngơi…

Đi ra hai ngày, ba người đã chết, cơ hồ có thể được xưng là xuất sư bất lợi, nhất thời mọi người im lặng, không khí có điểm ngưng trệ.

Đương nhiên, bọn họ đều là dị năng giả cấp năm, ở bên ngoài mỗi người đều được vinh danh là tinh anh trong tinh anh, gặp tang thi còn có thể đùa giỡn một phen, gặp dị năng giả khác càng có thể ngạo thị quần hùng. Nói thật, tài năng đứng trong đội ngũ cấp năm này, không có ai không phải là kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp, là nhóm người nhân trung long phượng, đối với chuyến nhiệm vụ này bọn họ đã lên tinh thần chuẩn bị sẽ khá là gian nan, lại không nghĩ rằng sẽ khó khăn tới trình độ này, cái chết của Đồng Văn cùng chị em họ Phùng làm cho bọn họ chịu đả kích thật lớn.

Dưới loại không khí áp suất thấp này, Từ Mộng Chi cùng Niếp Bình đang thảo luận phương hướng đi kế tiếp, Thẩm Trì yên lặng mà làm bếp trưởng, lúc này đồ ăn khá bình thường, là một con thỏ tiến hóa bắt được trong rừng rậm, thật to, đầy đủ hai mươi mấy người ăn, còn có một con cá không biết giống gì bị Phương Hải Húc bắt được, cũng rất lớn.

Thẩm Trì làm thịt thỏ nướng cùng canh nấm cá, thịt thỏ sắc màu tươi đẹp, bên ngoài vàng giòn, bên trong thơm mềm, canh nấm cá trắng ngà mỹ vị, tươi ngon mê người, tốt xấu ăn một bữa thật ngon cũng an ủi phần nào tâm tình của mọi người. Một ngày này gây sức ép, cho dù bọn họ là một đám dị năng giả cao giai đều cảm thấy có chút ăn không tiêu. Thẩm Trì xung phong nhận nhiệm vụ gác đêm, những người khác cơ hồ đều là trải túi ngủ ngả lưng xuống liền thiếp đi.

Cùng Thẩm Trì gác đêm vốn là Lôi Hồng Ba, có điều Thẩm Lưu Mộc lại kiên quyết muốn cùng hắn gác đêm, liền bị hắn lấy lý do đàng hoàng “Tuổi còn nhỏ đang trong đoạn thời gian trưởng thành cần phải nghỉ ngơi thật tốt” nghiêm khắc cự tuyệt, Thẩm Lưu Mộc còn không dám hoàn toàn không nghe lời nói của Thẩm Trì, nhưng y sẽ dương phụng âm vi. (ngoài thì thuận, trong thì chống; trước mặt phục tùng, sau lưng chống lại)

Còn chưa tới nửa đêm, Lôi Hồng Ba đã bị Thẩm Lưu Mộc làm cho trở về đi ngủ, y quang minh chính đại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trì.

“Ba ba.” Thẩm Lưu Mộc nhẹ nhàng gọi.

Thẩm Trì không để ý đến y.

“Ngươi đừng giận ta.”

Chó má, ta mới không tức giận!

“Ngươi tức giận ta sẽ bất an.”

Kỳ thật thiệt tình không phải tức giận, Thẩm Trì còn không đến mức vì thế mà tức Thẩm Lưu Mộc, thậm chí hắn cũng không biết Thẩm Lưu Mộc đã làm sai cái gì, thời điểm phát sinh sự tình hắn là thanh tỉnh, nếu hạ quyết tâm từ chối cũng không phải không từ chối được, kỳ thật chính là Thẩm Trì có điểm —— khó chịu, có lẽ còn có chút xấu hổ nữa.

Hắn không biết đối mặt loại tình huống này như thế nào mà thôi, hắn đã lâu lắm rồi không có tiếp xúc đến loại cảm tình này, nhất thời có chút luống cuống.

Nói toạc ra, trên phương diện tình yêu, rõ ràng đã sống nhiều năm như thế, nhưng hắn lại so với Thẩm Lưu Mộc chỉ từng này tuổi còn ngây ngô, chất phác nhiều lắm.

“Mà ta bất an —— lại muốn giết người.”

Thẩm Trì: “…” Này xem như cái thần phát triển gì…

Thẩm Lưu Mộc nghiêm túc nói: “Ba ba, ta thật sự vô cùng muốn giết người, nội tâm xao động bất an, khí huyết toàn thân đều đang bốc lên, ngày hôm nay thời điểm giết tang thi, ta cảm thấy lượng máu này không đủ, ta còn muốn nhìn thêm càng nhiều máu…”

Thẩm Trì trừng Thẩm Lưu Mộc, con mẹ nó hắn không phải bác sĩ tâm lý a, ai tới nói cho hắn biết phải làm như thế nào mới có thể khai đạo được cho thằng nhóc Thẩm Lưu Mộc có vấn đề về tinh thần loại này a?

“Ba ba, ta rất không bình tĩnh.” Y ôm đầu gối cúi đầu nói.

Lúc này Thẩm Trì mới mở miệng, “Ta không giận ngươi.”

“Thật không?” Thẩm Lưu Mộc trong giây lát ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt lòe lòe sáng như sao.

Thẩm Trì gật đầu, “Thật.” Chỉ cần được thuận mao (vuốt lông), Thẩm Lưu Mộc giống như sẽ trở nên bình thường rất nhiều.

Hậu quả nói câu “Thật” chính là Thẩm Lưu Mộc trực tiếp ôm lấy cổ Thẩm Trì, cứ thế mà hôn lên —— 

Dưới tình huống sau lưng ngủ mười chín người!

Thẩm Trì trợn to hai mắt nhìn, cảm giác lưỡi Thẩm Lưu Mộc lập tức chui vào, là cái loại hôn cơ hồ muốn đoạt toàn bộ hô hấp của hắn!

“… Thẩm Trì, ta yêu ngươi…”

Thẩm Lưu Mộc lặp lại câu nói y đã nói thực nhiều lần, chính là chờ đợi đến một ngày Thẩm Trì có thể cùng y nói lời giống như vậy, chẳng sợ y biết lấy tính cách của Thẩm Trì, loại khả năng này rất nhỏ.

“Ừ.”

Ngày này, bên trong một mảnh côn trùng kêu vang, Thẩm Trì nhẹ nhàng mà lên tiếng, lại khó chịu quay đầu đi, Thẩm Lưu Mộc chỉ có thể nhìn thấy đôi tai ửng đỏ của hắn.

Chỉ như vậy thôi cũng khiến Thẩm Lưu Mộc cảm thấy máu cả người điên cuồng sôi trào, y cực kỳ muốn cứ như vậy trực tiếp đè nghiến lấy Thẩm Trì, y muốn lột quần áo hắn, muốn cảm thụ hắn thở gấp, muốn liếm mút da thịt hắn, muốn tiến vào trong thân thể hắn, muốn nghe hắn rên rỉ —— 

Y phát hiện sau lần với ba ba làm đến cùng kia, chẳng những không giải quyết được khao khát của y, trái lại để cho y tựa như nhiễm độc nghiện, lúc phát tác quả thực muốn mạng của y.

Cơ hồ không thể khống chế nổi, y hưng phấn đến mức đầu ngón tay đều run rẩy.

Y muốn được cao trào trong cơ thể Thẩm Trì!

Đời này thứ để cho y khát vọng cùng mê muội chỉ có hai, một là máu tươi, hai là Thẩm Trì.

=== ====== ========= 

Suy nghĩ của tác giả: nói cho các ngươi biết, Lưu Mộc y chính là một tên bệnh thần kinh… giai đoạn cuối, là cái loại: chịu, bó tay kia =_=

Cám ơn địa lôi của Bàn Bàn Hồ Ly, Chỉ Tiêm Linh, Dell, Ngã Thị Nhất Khỏa Thụ, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
Bình Luận (0)
Comment