Trọng Lai

Chương 5



“Thề?” Voldemort cau mày, “Lời thề Bất khả bội ư?”
“Không, chỉ là một lời thề thôi.” Byrd mỉm cười, “Sở Bảo mật thực ra không thuộc quản lý của Bộ Pháp thuật.

Tôi và Croaker là người giữ bí mật, vì mọi thứ về Sở Bảo mật đều không được phép tiết lộ cho ai khác biết.

Vì thế, Tom Marvolo Riddle, cậu có dám lấy linh hồn mình thề rằng, một khi trở thành người giữ bí mật, thì vĩnh viễn im lặng về mọi thứ liên quan đến Sở Bảo mật, tuyệt đối không tiết lộ dù chỉ một câu?”
Voldemort cúi đầu, chần chừ cân nhắc một lúc.


Cuối cùng, hắn chĩa đũa phép vào trước ngực, thề, “Tôi lấy linh hồn mình thề rằng, luôn im lặng về mọi thứ liên quan đến Sở Bảo mật.” Một luồng sáng vàng nhạt quấn quanh hắn rồi nhanh chóng tan đi.
Byrd cười, “Hoan nghênh gia nhập.”
Không ai phát hiện sâu trong đôi mắt Voldemort là sự cuồng nhiệt, là ham muốn khám phá những điều chưa ai biết.
“Croaker, cậu dẫn cậu ta tham quan một vòng đi.” Byrd nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Croaker, tủm tỉm cười nói.
Anh ta không nói lời nào, chỉ xoay người bước đi.

Voldemort để ý anh ta hướng đến cánh cửa lúc nãy khiến hắn tò mò, ánh mắt hắn sáng lóe lên rồi tắt.
Bước vào phòng, hơi lạnh băng giá đập vào mặt.

Căn phòng có trần rất cao, bên trong chất đầy những quả cầu thủy tinh phủ một lớp bụi dày.
“Đây là Phòng Tiên tri.” Giọng nói lạnh nhạt của Croaker vang lên, xác nhận suy đoán của Voldemort.

Quả nhiên, đây là nơi chứa quả cầu tiên tri chết tiệt kia.

Voldemort còn muốn nhìn lâu thêm chút nữa, nhưng Croaker rất nhanh đã ra ngoài rồi, Voldemort phát hiện phòng này chỉ có một cửa thôi.
Lại lần nữa quay về Phòng Thời gian, họ đi tiếp qua một cánh cửa, kế đó là phòng Não, rồi phòng Chết và một căn phòng bé tẹo chỉ chứa được khoảng năm người.

Croaker nói với Voldemort, ở đó có thứ phi sinh vật.
Còn có một căn phòng khóa kín, khi Voldemort hỏi anh ta sao không mở nó ra, Croaker chỉ lạnh nhạt đáp, “Mở không được.” Một câu này làm Voldemort hứng thú với cánh cửa đó suốt một đoạn thời gian.
Vì Croaker đi rất nhanh, nên thăm thú đầy đủ cả một Sở Bảo mật lại chẳng mất nhiều thời gian.

Voldemort tuy vô cùng hứng thú, nhưng hắn cũng không vội.
Công việc ở Sở Bảo mật không cố định.

Byrd nói để Voldemort tùy ý nghiên cứu, làm hắn không khỏi nghĩ, chả lẽ cái Sở này là một cái viện nghiên cứu sao!
Quá bảy giờ tối, Voldemort tạm biệt Byrd rồi rời đi, hắn còn định đến Phủ Malfoy dự tiệc do Abraxas tổ chức.

Đương nhiên, là vì hắn mà tổ chức, bày tỏ động thái cho giới quý tộc chứ gì nữa.

“Sao lại nhận cậu ta?” Trong văn phòng lộn xộn kia, Croaker lạnh lùng hỏi Byrd.
“Cậu không thấy thú vị sao? Cậu ta, cũng đang giấu một bí mật.

Thật sự muốn tìm hiểu xem sao đó.” Byrd vẫn cười mỉm như thường, có điều làm người ta không rét mà run.

ngôn tình sủng
Croaker vẫn lạnh lùng nhìn anh ta.
Byrd bỗng nhiên dí sát lại, thấp giọng chọc ghẹo, “Hay là cậu ghen tị?”
Croaker xoay người bỏ đi, “Anh nghĩ gì thì tùy.”
Byrd cười ranh mãnh như cáo già,  muốn nhìn biểu cảm của Croaker dưới cái mũ trùm đó quá đi thôi..


Bình Luận (0)
Comment