Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan

Chương 118

Lê Mạn bị chiếc trâm cài áo phù rể bằng vàng ròng trước ngực Tống Khinh Thần đâm đến đau nhói.

Đột nhiên cô nhận ra, hôm nay là ngày vui của Trì Vị, mà cô lại không đến.

Dù gã đàn ông đó cứng nhắc như hòn đá trong hố phân, nhưng nghĩ lại, anh ta chỉ là người thích nói thật mà thôi. Mà sự thật, phần lớn đều rất khó nghe.

Trì Vị không chỉ là người bạn thân mười mấy năm của Tống Khinh Thần mà còn là "ông chủ lớn" của cô.

Còn một chuyện nữa, cô đang chần chừ không biết có nên nói với Tống Khinh Thần không.

Cô và Diệp Quân Dật đã có một cuộc hẹn gặp mặt.

Diệp Quân Dật từng ám chỉ: "Bắc Kinh không giữ được cô." Nhưng cô không muốn làm một kẻ chạy trốn.

Trong mắt Lê Mạn, một lời từ biệt quang minh chính đại mới là cách trân trọng nhất để tiễn đưa Diệp Quân Dật – người từng nhiều lần giúp cô giải vây.

"Có gì thì nói đi."

Tống Khinh Thần tự giác tháo trâm cài áo xuống, nghĩ ngợi một chút, rồi đưa tay ấn nhẹ đầu cô, cài trâm vào bên tóc mai Lê Mạn.

Thẩm mỹ kiểu gì đây?

Lê Mạn bật cười vì tức: "Tống gia, anh thấy mặt em chưa đủ loè loẹt, nên đang muốn biến em thành bà mối à? Tốt nhất là vẽ thêm một nốt ruồi ở khóe miệng, tô chút sáp đỏ lên môi cho giống hơn."

"Được, nghe em."

Khoé môi người đàn ông bất ngờ nhếch lên, vẻ xấu xa hiện rõ.

Lê Mạn chưa kịp phản ứng, môi đã bị anh chiếm lấy, lại còn hút thật mạnh.

Hôm nay Tống Khinh Thần có chút kỳ lạ.

Rất bám người, lại có phần dính dớp, bàn tay không rời khỏi cô.

Nghĩ đến chuyện chưa hoàn thành, nhưng anh cứ hôn cô mãi, Lê Mạn bắt đầu giãy giụa, không chỉ đẩy tay, mà còn nhắm thẳng vào thân người anh, chuẩn bị tung cước...

Bỗng nhiên, rèm cửa bị kéo mạnh ra.

"A—"

Là tiếng hét thảm thiết của Tống Khinh Thần.

Môi Lê Mạn bị cưỡng hôn giờ mới được giải thoát, cô thở hổn hển.

Cụ ông giường bên trợn mắt to như chuông đồng, thân thủ nhanh nhẹn, một chiêu khóa khớp chuẩn xác, vặn hai tay Tống Khinh Thần ra sau lưng, khống chế tại chỗ.

"Nhìn cậu bộ dạng chính trực, khuôn mặt nho nhã, ai ngờ già rồi mà chẳng đứng đắn, lại đi bắt nạt một cô gái mồ côi yếu đuối? Ở ngay dưới chân thiên tử, chớ mà ngang ngược!"

Sắc mặt Tống Khinh Thần thay đổi thất thường.

Anh luôn duy trì thói quen chạy bộ, bơi lội, lại còn giỏi kiếm thuật, cơ bắp rắn chắc.

Còn cụ ông trước mặt chỉ luyện thái cực dưỡng sinh, nếu không phải vì vừa nãy hôn Lê Mạn quá nhập tâm, thì làm gì có chuyện bị bắt gọn thế này?

Giờ anh lại thấy biết ơn cụ ông giàu lòng nghĩa hiệp này, nên ngoan ngoãn để bị khống chế, trên mặt tỏ vẻ đau đớn, nhưng đôi mắt phượng sâu hút, lại liếc Lê Mạn đầy ẩn ý.

Bình thường mình quá mạnh mẽ, đột nhiên muốn giả yếu một chút, xem cô nhóc này phản ứng thế nào.

Quả nhiên, Lê Mạn không đi theo lối thông thường.

Cô ngồi ngay ngắn lại, nở nụ cười dịu dàng ngọt ngào: "Cảm ơn ông, đúng là người tốt, thân thủ cũng rất tuyệt!"

Ông cụ hài lòng gật đầu, ai mà chẳng thích nghe lời khen, bất kể lớn bé.

"Còn về anh ta," Lê Mạn liếc nhìn Tống Khinh Thần, ánh mắt thoáng nét trêu đùa, "Vừa hay cháu đang nằm viện cần có người chăm sóc, vậy thì cho anh ta cơ hội lập công chuộc tội, được không ông?"

Cô không thừa nhận điều gì, nhưng lại nói rất rõ ràng.

Còn để ông cụ có đường rút đẹp đẽ.

Ông cụ buông tay, giọng sang sảng: "Người trẻ tuổi, điều tối kỵ nhất là để hạ thân điều khiển lý trí. Cô gái tốt như vậy mà cậu không biết quý trọng, có hàng dài người xếp hàng. Ngay giây tiếp theo, tôi có thể giới thiệu ngay cháu trai tôi làm việc ở công ty điện lực cho cô ấy, nhà tôi còn chuẩn bị sẵn nhà cưới nữa đấy!"

"Ông dạy rất đúng! Cô gái tốt như vậy, ở trong tay cháu rồi, người khác đừng mong."

Tống Khinh Thần cười nói, khéo léo thuyết phục ông cụ trở về.

Sau đó, anh quay lại, kéo rèm kín mít, vừa hoạt động cánh tay vừa nhìn cô nhóc ranh mãnh.

Cô đang ngồi trên giường, quay lưng về phía anh, bỗng nhiên, áo bệnh nhân trên người cô hơi trễ xuống, lộ ra tấm lưng mềm mại yêu kiều, quá mức chói mắt.

Chậc... Cảm thấy mình vừa phạm lỗi, cần phải bù đắp sao?

Tống Khinh Thần cười khẽ: "Lê Mạn..."

"Suỵt."

Cô nhóc không quay đầu lại, chỉ phát ra một tiếng.

Rồi nhanh nhẹn lục trong túi lấy ra áo trong và váy bắt đầu mặc vào.

Nếu giờ mà không động tay động chân gì, thì có lẽ anh nên đổi giới tính thành nữ luôn cho rồi.

"Anh tới..." Anh bước tới, kéo cô xoay lại.

Lê Mạn buông tay khỏi hàng cúc, mặt đỏ ửng, lí nhí: "Được."

Người đàn ông cúi đầu xuống.

Lê Mạn kinh ngạc: "Không phải anh định cài cúc cho em sao?"

Tống Khinh Thần không thèm ngẩng lên, nhưng vẫn đáp rõ ràng: "Em chưa nghe hết, anh nói là: Anh tới đây."

Dù gì cũng đã bị tóm sống, còn bị mắng "già mà không đứng đắn", sao có thể để uổng phí biệt danh này được chứ?

Anh quá giỏi mà.

Lê Mạn suýt không kìm được tiếng r.ên rỉ mắc kẹt trong cổ họng.

Cô liếc nhìn rèm cửa, nhanh chóng kéo chăn trắng trên giường, phủ kín cả mình lẫn Tống Khinh Thần – người đang bận rộn không ngừng...

*

Trong hành lang, Tống Khinh Vũ lang thang đến phát chán.

Muốn vào phòng bệnh, nhưng không có sự cho phép của anh trai, cô không dám.

Đang nghịch điện thoại giải khuây thì có cuộc gọi đến, vô tình tay cô trượt một cái, nhấn nhận cuộc gọi.

Đến khi thấy tên người gọi, Tống Khinh Vũ hối hận muốn chết.

Anh trai Tống Khinh Thần gọi, Lê Mạn có thể ba lần không thèm bắt máy. Dù có dám hay không, cô ấy vẫn giữ thể diện đủ đầy.

Còn cô thì sao? Bấm nhận ngay lập tức, trông có khác gì đang mong ngóng đâu chứ?

Vì đó là cuộc gọi từ Lạc Tử Khiêm.

Giọng nói trầm lạnh của anh ta vang lên, như vừa uống nước đá, toát ra hơi lạnh: "Em không đến?"

Tống Khinh Vũ đột nhiên muốn buông một câu: "Liên quan gì đến anh?", nhưng với tư cách là một nhân viên nghi lễ chuyên nghiệp, cô vẫn giữ giọng điệu nhã nhặn: "Đúng vậy."

Từ đầu dây bên kia vang lên một tiếng hừ nhẹ: "Vậy thôi, vốn định mang cho em ít thịt nướng Truy Bác."

Đôi mắt Tống Khinh Vũ chớp nhanh mấy cái, rồi cũng bật cười khẽ: "Chém gió không phải kiểu này đâu. Anh Lạc, anh mang đến đây cũng nguội ngắt rồi, có cần phải làm quá vậy không?"

"Thợ nướng chính hiệu từ Truy Bác tối nay không về nữa, đang nhận đặt bàn riêng ở Bắc Kinh. Em bận thì thôi."

Ai thèm bận chứ? Cái kiểu nói chuyện này đúng là đáng đánh.

Tống Khinh Vũ lười đôi co với kiểu đàn ông không biết lãng mạn này, chỉ thản nhiên đáp một chữ: "Chốt."

"Không phải 'yue' (hẹn) à?" Lạc Tử Khiêm bật cười.

"Em có thể chuốc anh say đến 'yue'(ói)."

"Vậy chốt thế đi."

Cúp máy xong, Tống Khinh Vũ cười vài tiếng chẳng hiểu vì sao.

Cô không biết đây rốt cuộc tính là gì?

Nếu đây cũng tính là theo đuổi, thì thực sự, quá chẳng có chút ngọt ngào nào, giống như đang ganh đua thì đúng hơn.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ vừa thẳng thắn vừa đáng ghét của Lạc Tử Khiêm, cô lại cảm thấy chiến ý dâng trào.

Tình cảm, chẳng phải cũng là một cuộc đấu sức sao?

Mà kẻ lún sâu nhất, lúc nào cũng là người trong cuộc mà chẳng tự hay biết.

*

Lê Mạn lờ mờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Chiếc điện thoại mới mà Tống Khinh Vũ mua cho cô đã được lắp SIM từ chiếc điện thoại cũ vỡ màn hình và đồng bộ danh bạ.

Vẫn chưa kịp cài nhạc chuông riêng, nên lần đầu tiên vang lên, cô còn không chắc đó có phải điện thoại của mình không.

Đến khi chuông reo lần thứ hai.

"Dậy đi." Cô đẩy người đàn ông đang vùi đầu xuống.

Giọng nói của anh trầm thấp, lười biếng: "Em cứ nghe máy của em, anh bận chuyện của anh, không ai cản ai."

"Anh..." Lê Mạn nghẹn lời.

Cô chỉ có thể nói lý với Tống Khinh Thần khi anh còn là chính mình.

Còn giờ, người đang thèm khát cô là một "gã đàn ông hoang dã" đã sa vào bóng tối, chẳng hề nói lý lẽ chút nào.

Lê Mạn thò đầu ra khỏi chăn, với lấy điện thoại nghe máy: "Alo? Anh Diệp?"

Bình Luận (0)
Comment