Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan

Chương 132

Diệp Quân Dật không có thói quen nhìn phụ nữ đẹp.

Trước đây, Vân Dạng từng buột miệng chế giễu anh là "lãnh cảm", bởi vì người đàn ông này tính tình điềm đạm, đối với chuyện tình cảm nam nữ hay cơ thể phụ nữ luôn giữ thái độ thờ ơ, dửng dưng.

Ba mươi mấy tuổi, lẽ ra phải là độ tuổi sung mãn nhất của đàn ông, vậy mà anh lại cấm dục đến mức khiến người ta phải nghi ngờ.

Nhưng buổi chiều hôm đó, ánh mắt anh cứ mãi dừng lại trên bóng dáng yêu kiều đầy nữ tính ẩn hiện sau lớp váy dài ấy.

Dáng đi của cô quá đặc biệt, mỗi bước đi đều uyển chuyển, mềm mại, tựa như vô tình chạm đúng vào điểm khơi dậy khát vọng sâu thẳm trong đàn ông.

Mãi đến khi cô ấy ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của Diệp Quân Dật chợt khựng lại trên gương mặt thanh thuần không tỳ vết ấy.

Anh chưa từng ngày đêm mong nhớ cô, bởi cảm xúc quá đỗi mãnh liệt không phải là bản chất của Diệp Quân Dật.

Thế nhưng, mỗi khi bắt gặp những điều có chút liên quan đến cô, anh lại không thể kìm lòng mà tưởng tượng—nếu cô là người phụ nữ của anh, anh sẽ làm gì cho cô, lặng lẽ đắm chìm trong một cơn bão lòng chỉ thuộc về riêng mình.

Hai ánh mắt chạm nhau qua lớp kính xe.

Qua tấm phim cách nhiệt hoàn hảo của chiếc xe.

Diệp Quân Dật có thể thấy rõ Lê Mạn, nhưng cô lại không thể nhìn thấy anh, dù chỉ là một bóng hình mờ ảo.

Từ sau khi chia tay hôm ấy, người nhà anh cũng ngầm hiểu mà không còn nhắc đến ký ức liên quan đến Lê Mạn.

Vậy nên, lẽ ra Lê Mạn phải đang theo học ở Đại học Bắc Kinh, cớ sao lại xuất hiện ở Hồng Kông?

Với anh, chỉ cần một cú điện thoại là có thể biết được.

Nhưng vì cố gắng kiềm chế bản thân, không muốn quấy rầy cô nữa, anh chỉ im lặng dõi theo cô lên ghế lái chiếc McLaren.

Chiếc xe nhanh chóng khởi động, hòa vào dòng xe cộ trước mặt.

Diệp Quân Dật châm một điếu thuốc, hạ kính xe xuống một chút, đủ để đôi mắt anh quan sát bên ngoài.

"Đừng nhúc nhích, để chiếc xe đó nhập làn trước đi." Giọng anh trầm thấp, bình thản.

"Vâng." Trợ lý thoáng lúng túng.

Tiếng còi xe phía sau vang lên inh ỏi như sóng biển dồn dập.

Thế nhưng, ông chủ không cho phép di chuyển.

Loại hành vi bất thường này, từ bao giờ lại xuất hiện trên người Diệp Quân Dật – người luôn nổi tiếng với tác phong nghiêm minh, nguyên tắc?

Chiếc Rolls-Royce như một bức tường sắt vững chắc, chặn lại dòng xe cộ, "hộ tống" chiếc McLaren màu xanh tươi sáng ấy nhập làn an toàn.

Chiếc xe nhỏ nghịch ngợm nháy đèn hậu như một lời cảm ơn, hệt như đôi mắt long lanh ánh nước của cô gái kia, khẽ mỉm cười tri ân.

Khóe môi Diệp Quân Dật khẽ cong, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt góc cạnh được bao phủ bởi làn khói thuốc mờ ảo.

Người đàn ông khẽ nheo mắt, cười nhạt: "Đi thôi."

*

Việc đầu tiên mà Lê Mạn làm khi đến Đại học Hồng Kông chính là tham gia tranh cử ban cán sự sinh viên.

Cô gái nhỏ này luôn có kế hoạch rõ ràng, thậm chí cố chấp với con đường sự nghiệp của mình.

Cô muốn cùng Tống Khinh Thần đi trên con đường chính trị.

Kết quả cuộc bầu cử đã có, cô cùng Chu Dự, một tiểu thư danh giá đến từ vùng Tô Hàng, lần lượt đảm nhận vị trí Phó Chủ tịch Hội Sinh viên.

Lần họp đầu tiên, Lê Mạn đến sớm và tình cờ chạm mặt Chu Dự.

Cô gái tóc ngắn gọn gàng, môi đỏ răng trắng, toát lên phong thái mạnh mẽ, dứt khoát.

Do sự khác biệt rõ rệt về khí chất, các sinh viên đều cảm thấy Lê Mạn và Chu Dự giống như bị hoán đổi vị trí.

Cô gái miền Bắc Lê Mạn, từ diện mạo đến phong cách đều mang dáng dấp thanh tú của vùng sông nước Giang Nam.

Trong khi đó, tiểu thư Giang Nam Chu Dự lại toát lên sự hào sảng, phóng khoáng của một cô gái Bắc Kinh chính hiệu.

Bản chất hai người đều là kiểu người có cá tính mạnh mẽ.

Vì là đối thủ tranh cử, nên ngay từ đầu cả hai đã mang theo sự cạnh tranh ngầm.

"Đến sớm vậy?" Chu Dự hờ hững liếc nhìn Lê Mạn trong bộ sơ mi đen kết hợp chân váy, giọng điệu không chút biểu cảm.

"Cô cũng vậy mà?" Lê Mạn khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt qua bộ trang phục công sở nghiêm túc của đối phương.

Hai người lướt qua nhau, không khí xung quanh dường như lạnh đi vài độ, chẳng ai nói thêm lời nào.

Buổi họp được tổ chức bởi ban lãnh đạo nhà trường, diễn thuyết bằng tiếng Quảng Đông chuẩn chỉnh nhưng tiếng Phổ Thông thì lủng củng, rời rạc.

Chu Dự liếc nhìn Lê Mạn: "Nghe không hiểu thì hỏi tôi, đừng cố quá."

"Trùng hợp thật, tôi cũng định hỏi cô đây." Lê Mạn cười nhẹ, giơ lên cuốn sổ tay với những ghi chép gọn gàng, mạch lạc.

Cả hai đều thu lại ánh mắt, ngồi ngay ngắn.

Gặp được đối thủ xứng tầm là một điều rất thú vị.

Sự cạnh tranh gay gắt ban đầu, dần dần sẽ hóa thành sự tôn trọng và khâm phục lẫn nhau.

Tình huống này, cũng từng xảy ra với Tống Khinh Thần và Trì Vị khi họ gặp nhau ở lớp năng khiếu năm nào.

*

Trong nhiệm kì mới, Lê Mạn lập tức được giao một nhiệm vụ lớn.

Trong cuộc họp hôm ấy, trọng tâm chính là diễn đàn kinh tế quan trọng sắp tới, nơi Đại học Hồng Kông đóng vai trò đơn vị tổ chức.

Lê Mạn và Chu Dự, với tư cách Phó Chủ tịch, phải phối hợp hết sức để chuẩn bị cho sự kiện này.

Bề ngoài cô gái nhỏ có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vô cùng háo hức.

Bởi lẽ, Tống Khinh Thần – một trong những đại diện của phía chính phủ – sẽ đến tham dự.

Điều mà cô không hề hay biết là, trong danh sách diễn giả chưa được công bố chính thức, ngoài ba cái tên chắc chắn góp mặt, còn có một cái tên vô cùng quen thuộc—Diệp Quân Dật.

Cùng lúc đó, tại sân bay Bắc Kinh, Diệp Tri Thu cũng đang chờ chuyến bay trong phòng VIP.

Dù xét về địa vị của nhà họ Diệp, hay tầm ảnh hưởng của anh em cô trong giới đầu tư, thì với tư cách là một nửa của "anh em nhà họ Diệp", Diệp Tri Thu cũng là khách mời quan trọng tại diễn đàn này...

Bình Luận (0)
Comment